Edit & Beta: Đòe
Đào Thi Nam đi chung xe với Tiết Hoài Viễn, vì rõ ràng hai nhóm bạn nhỏ kia đều có chuyện muốn nói, nên cô không chen vào làm phiền.
Tiết Hoài Viễn khó hiểu hỏi: "Khâu Khâu, rốt cuộc Khâu Khâu với Mộc Mộc... là thế nào vậy?"
Đào Thi Nam có hơi ngượng ngùng: "Cũng, cũng chẳng có gì đâu, giờ còn chưa chắc nữa, là Thất Thất nói bừa thôi."
Tiết Hoài Viễn khẽ ừ, vẻ mặt thoáng hiện chút trầm tư.
Đào Thi Nam nghĩ ngợi rồi nhắc thêm: "Anh Hoài Viễn, anh... anh tạm thời đừng nói chuyện này với người khác nhé, bất kể bọn họ có thật hay không, mà truyền ra ngoài thì cũng không hay lắm."
Tiết Hoài Viễn mỉm cười: "Anh biết rồi, anh sẽ không kể cho ai đâu."
Đào Thi Nam thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tiết Hoài Viễn nói: "Nam Nam, em yên tâm đi, cho dù bọn họ thật sự yêu nhau, thì bọn mình vẫn là bạn bè tốt. Anh sẽ luôn đứng cùng phía với tụi em. Nếu có chuyện gì cần anh giúp, nhất định phải nói với anh đấy."
Vốn dĩ Đào Thi Nam vẫn còn chút lo lắng, sợ rằng nếu Mục Mộc thật sự ở bên Hạ Tùng, Tiết Hoài Viễn sẽ không thể chấp nhận nổi.
Dù nói thế nào thì chuyện đồng tính cũng đang dần được nhiều người hiểu và chấp nhận hơn, nhưng vẫn còn không ít người thấy phản cảm.
Tiết Hoài Viễn từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời quy củ, chưa từng làm chuyện gì vượt khuôn khổ, nhìn qua lại còn cực kỳ thẳng, rất có khả năng sẽ không thể chấp nhận việc hai chàng trai ở bên nhau, mà cả hai lại đều là bạn của anh ta.
Giờ nghe Tiết Hoài Viễn nói vậy, Đào Thi Nam mới thật sự yên tâm, cô cũng mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn anh Hoài Viễn."
Vì có Từ Tử Kỳ là người nổi tiếng đi cùng, nên nơi bọn họ chọn để hát là một hội sở cao cấp mới mở. Giá cả thì đắt đỏ, tính riêng tư cũng rất cao, do chính Từ Tử Kỳ ra mặt đặt chỗ.
Những nơi như thế này để đảm bảo quyền riêng tư của hội viên, cố ý đặt ra nhiều điều kiện, không phải cứ có tiền là vào được, còn phải xét cả thân phận, xuất thân. Ít nhất thì Đào Thi Nam tự mình chắc chắn không thể nào đặt nổi.
Từ Tử Kỳ cũng biết, nếu không có hắn ta, những người khác hoàn toàn có thể đi KTV hơi đắt một chút hoặc mấy hội sở bình thường không đặt điều kiện. Vì vậy, hắn ta chủ động nhận lấy việc này thay Đào Thi Nam, lấy danh nghĩa của mình đặt một phòng riêng.
Đến nơi, ba nhóm người lần lượt xuống xe.
Nhân viên phục vụ vừa nhận ra Từ Tử Kỳ lập tức cung kính đi trước dẫn đường.
Vừa bước vào cửa hội sở, Từ Tử Kỳ không nhịn được mà quay đầu nhìn sang phía Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu.
Mục Mộc khẽ lắc tay Hạ Tùng Khâu, ghé sát tai anh nói nhỏ: "Anh Tùng Khâu, đừng chấp Thất Thất nữa. Hôm nay là để chúc mừng sách mới của Nam Nam ra mắt, nếu hai người cứ giận dỗi mãi, Nam Nam sẽ khó xử lắm đó."
La Chu Chu cũng đang dạy dỗ Từ Tử Kỳ: "Mặt mũi bí xị ra cho ai xem hả? Đừng có ảnh hưởng đến buổi tiệc mừng của chúng ta cho Nam Nam."
Đào Thi Nam nghe vậy thì xấu hổ nói: "Chị Chu Chu, hôm nay mới là buổi ký tặng đầu tiên thôi mà."
Tuy rằng nhờ có mấy người bạn giúp tuyên truyền, doanh số ngày đầu vượt xa dự đoán, nhưng cũng chưa đến mức mở tiệc ăn mừng gì đâu.
La Chu Chu hừ một tiếng: "Em đừng quản, chị nói là tiệc mừng thì chính là tiệc mừng. Ai dám không nể mặt em, chị sẽ cho kẻ đó đẹp mặt!"
Từ Tử Kỳ biết La Chu Chu nói thật, không dám cố tình chống đối, ngoan ngoãn đáp: "Tôi biết rồi."
Sau đó, hắn ta lại quay đầu liếc Hạ Tùng Khâu, thấy biểu cảm của anh không còn khó coi như vừa nãy nữa thì dặn nhân viên phục vụ mang chút rượu trái cây nồng độ thấp, định lát nữa cùng Hạ Tùng Khâu cạn một ly, cười xòa cho qua chuyện.
Đàn ông với nhau thì chẳng có gì mà một chén rượu không giải quyết được, nếu có... thì ba chén.
Dù sao thì hắn ta cũng chẳng thể mở miệng xin lỗi Hạ Tùng Khâu, lại càng không muốn nói nhiều với anh.
Tên này cướp mất Mục Mộc của hắn ta, cho dù biết mình chẳng có lý do gì, không nên xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng Từ Tử Kỳ vẫn thấy ngứa mắt Hạ Tùng Khâu.
Nếu có thể nhân cơ hội chuốc cậu ta say, để Hạ Tùng Khâu mất mặt trước mặt Mục Mộc, vậy thì càng hay.
Trong lòng Từ Tử Kỳ đang lạch cạch tính toán, La Chu Chu nghe thấy hắn ta gọi rượu thì lập tức trừng mắt, bực bội nói: "Bọn mình sáu người thì chỉ có Hoài Viễn là đã trưởng thành, cậu định để anh ấy uống một mình à?"
Từ Tử Kỳ sờ mũi, ngượng ngùng đáp: "Rượu trái cây độ cồn thấp thôi, giống nước ngọt ấy mà, chúng ta uống chút xíu thôi, chắc không sao đâu."
Mục Mộc nghe thấy cuộc trò chuyện suýt trợn trắng mắt: "Thất Thất, cậu còn nhớ cậu là người của công chúng không đấy? Truyền ra ngoài sẽ nói cậu dẫn dắt trẻ vị thành niên uống rượu! Đây không phải chuyện nhỏ đâu!"
Tiết Hoài Viễn và Đào Thi Nam cũng vội vàng lại khuyên can, chỉ có Hạ Tùng Khâu khoanh tay đứng bên cạnh xem kịch vui.
Tuy đã hứa với Mục Mộc sẽ không còn trưng mặt lạnh ra với Từ Tử Kỳ nữa, nhưng anh vốn dĩ không ưa tên này, thấy hắn ta bị mắng thì càng vui.
Một mình chống chọi bốn người, Từ Tử Kỳ không đỡ nổi, nhanh chóng xuống nước: "Được được được, không gọi rượu nữa! Rượu gì cũng không cần, mang nước hoa quả, sữa, coca! Như thế được chưa?"
Nhân viên phục vụ theo dõi cả quá trình suýt thì bật cười, may nhờ tố chất nghề nghiệp tốt mà vẫn giữ vẻ mặt bình thường, sau khi đưa khách đến phòng riêng thì đi sắp xếp đồ uống.
Bình thường, những thanh niên đến đây tiêu khiển hầu hết đều là con nhà giàu, tuy không đến mức phạm pháp, nhưng ai nấy đều chơi bời khá thoáng, đây là lần đầu tiên anh ta gặp mấy cậu nhóc ngoan ngoãn đến mức không dám uống một giọt rượu.
Không ngờ cậu chủ nổi danh nhà họ Từ trước mặt bạn bè lại có bộ dạng như thế này.
Nhân viên đi rồi, Từ Tử Kỳ thấy mất hết thể diện, lập tức thu mình lại trên sofa làm "cây nấm".
Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu chọn xong bài hát, thấy Từ Tử Kỳ vẫn rúc một chỗ không nhúc nhích, bật cười đi tới: "Ngôi sao nổi tiếng sao không chọn vài bài hát cho bọn tớ nghe thử đi?"
Từ Tử Kỳ tiếp tục giả vờ làm nấm, Mục Mộc chợt nhớ ra hỏi: "Thất Thất, lúc chơi với mấy người khác, cậu có lén uống rượu không?"
Từ Tử Kỳ ngẩng mắt nhìn cậu, muốn nói dối là không, nhưng lại chẳng thốt nổi.
Khi chơi với bạn bè khác, mọi người đều uống, nếu hắn ta không uống, chắc chắn sẽ bị nói là làm màu, bày trò ngôi sao nổi tiếng.
Hắn ta chịu không nổi bị cả đám cười chê, chỉ đành uống theo.
Mặc dù giờ bị bạn bè đồng loạt dạy dỗ thấy rất mất mặt, nhưng hắn ta hiểu rõ mọi người đều vì muốn tốt cho mình, Mục Mộc thật sự lo lắng nên mới hỏi vậy, vì thế hắn ta chẳng nỡ nói dối.
Mục Mộc nhìn thái độ ấy thì biết ngay hắn ta chắc chắn đã uống, lập tức gọi La Chu Chu lại: "Chị Chu Chu, chị phải dạy dỗ Thất Thất cho kỹ, trẻ vị thành niên sao lại uống rượu chứ!"
La Chu Chu lập tức gõ lên đầu Từ Tử Kỳ một cái: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chẳng có tí đầu óc nào vậy? Người khác uống thì thôi, cậu có giống bọn họ không? Người ta uống rượu cũng không đến mức mất tương lai, còn cậu mà lộ ra ngoài, ngày nào đó bị phong sát cũng không chừng!"
Từ Tử Kỳ đau đến kêu "á" một tiếng, vừa xoa sau đầu, định nói không đến mức nghiêm trọng thế.
Nhưng chưa kịp mở miệng, lại nghe La Chu Chu bắn như súng liên thanh: "Bọn tôi nào phải bố mẹ cậu, mà cứ đến lượt cậu thì lo mãi không xong? Nếu cậu còn tiếp tục thế này, sau này mặc kệ cậu, đến lúc nào đó ngã từ trên cao xuống, cậu sẽ biết đau là gì."
Mục Mộc nghĩ những lời này rơi vào tai Từ Tử Kỳ chắc chắn rất khó nghe, nhưng nhớ lại kết cục thê thảm của hắn ta ở kiếp trước, cậu lại nuốt hết lời an ủi vào bụng.
Trong lòng Từ Tử Kỳ quả thật rất khó chịu, nhưng không dám cãi lại.
Nếu La Chu Chu thật sự mặc kệ hắn ta, thì hắn ta còn biết tìm ai để cãi nhau nữa chứ?
Tuyệt đối không được!
Thế là hắn ta vội vàng hứa: "Sau này tôi sẽ không thế nữa! Tôi biết sai rồi, thật đó! Trước khi trưởng thành tôi tuyệt đối không uống một giọt nào hết!"
La Chu Chu vẫn còn tức: "Ai thèm quản cậu!"
Rồi chị cố ý tìm một chỗ cách xa Từ Tử Kỳ mà ngồi xuống, gọi Đào Thi Nam: "Nam Nam, chúng ta đi hát."
Đào Thi Nam liếc nhìn Từ Tử Kỳ đang ủ rũ, lại nhìn La Chu Chu đang còn giận, dứt khoát quyết định trước tiên phải dỗ cho chị Chu Chu nguôi giận đã.
Tiết Hoài Viễn vỗ vai Từ Tử Kỳ, chân thành khuyên nhủ: "Thất Thất, mọi người đều vì muốn tốt cho em cả. Em cũng lớn rồi, làm gì cũng phải biết chừng mực."
Từ Tử Kỳ trề môi gật đầu, trông chán nản vô cùng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ngôi sao lộng lẫy rực rỡ trên sân khấu.
Mục Mộc còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Hạ Tùng Khâu kéo cậu lại: "Để cậu ta tự nghĩ đi."
Mục Mộc đành thôi, dù sao Từ Tử Kỳ cũng đã lớn, cho dù có chú Từ và chị Tinh Vũ chống lưng, thì bản thân hắn ta cũng phải tự biết khôn ra mới có thể đi xa trong giới giải trí.
La Chu Chu và Đào Thi Nam hát liền hai bài, thấy vẫn Từ Tử Kỳ đang tự ngẫm nghĩ một mình, cô ấy đưa micro cho Mục Mộc: "Hai người hát một lúc đi."
Đào Thi Nam tri kỷ chuyển bài cho họ, ca khúc tiếp theo là của Mục Bội Chi, nhìn qua là biết do Mục Mộc chọn.
Mục Mộc nhận microphone, phấn khởi gọi Hạ Tùng Khâu: "Khâu Khâu, lại đây, chúng ta cùng hát."
Hạ Tùng Khâu biết Mục Mộc là fan số một của dì Mục, nhờ ảnh hưởng của Mục Mộc, các bài hát của dì Mục anh cũng đều thuộc nằm lòng.
Dù không hề cố tình học, nhưng nghe đi nghe lại nhiều lần cùng Mục Mộc, không thể nào mà không thuộc.
Mục Mộc đưa micro còn lại cho Hạ Tùng Khâu, ngồi sát bên cạnh, hắng giọng rồi bắt đầu cất tiếng hát.
Giọng cậu rất đặc biệt, dù đã vỡ giọng nhưng không trầm nặng như đa số nam sinh, ngược lại còn mang theo một nét trong trẻo, thoát tục.
Điểm này quả thật có chút giống Mục Bội Chi, nhưng tiếng hát thiếu niên của cậu khi cất lên lại hoàn toàn khác với chất giọng nữ của Mục Bội Chi.
Mục Mộc hát rất nhập tâm, ca từ đã sớm thuộc lòng, chẳng cần nhìn màn hình.
Hát xong đoạn đầu, cậu mới quay sang nhìn Hạ Tùng Khâu.
Ban đầu định nhắc Hạ Tùng Khâu đến lượt, nhưng bất ngờ lại va phải ánh mắt sâu thẳm kia.
Không hiểu vì sao, tim Mục Mộc khẽ run lên, cảm thấy ánh mắt ấy quá nóng bỏng, như thể muốn thiêu rụi cả con người cậu.
Bị nhìn đến mức ngượng ngùng, Mục Mộc đang định né đi, thì Hạ Tùng Khâu bỗng nở một nụ cười.
Nụ cười ấy ngắn ngủi vô cùng, thoáng hiện rồi biến mất, nhưng Mục Mộc đã thấy, hơn nữa còn nhìn rất rõ.
Nhạc đệm vẫn vang lên, ca từ trên màn hình tiếp tục đổi màu, giọng hát trầm thấp của Hạ Tùng Khâu ngân nga ngay bên tai.
Tim vẫn còn rối loạn, Mục Mộc không hiểu mình vừa bị sao, vội giơ tay đập nhẹ lên ngực, rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Từ Tử Kỳ đang kéo La Chu Chu cãi nhau, La Chu Chu thì lấy trái cây đút cho Đào Thi Nam, Đào Thi Nam vừa ăn vừa hỏi Tiết Hoài Viễn có muốn hát không.
Hình như chẳng ai chú ý đến bọn họ cả, nụ cười thoáng qua của Hạ Tùng Khâu rõ ràng chỉ dành riêng cho cậu.
Trong phòng ánh đèn mờ tối, vô số vệt sáng đủ màu lấp lánh nhảy nhót.
Hạ Tùng Khâu ngồi gần màn hình, gương mặt được phủ lên một tầng ánh sáng xanh nhạt.
Anh không nhìn ca từ trên màn hình, chỉ dồn dập ánh mắt nóng rực về phía người trước mặt.
Mục Mộc cảm nhận rõ sự chăm chú ấy, thậm chí lờ mờ thấy bóng dáng mình trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Nhìn gương mặt Hạ Tùng Khâu, cậu bất giác ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay cậu vẫn biết Hạ Tùng Khâu rất đẹp trai, khác với nét đẹp nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên của mình, Hạ Tùng Khâu mang một loại anh tuấn sắc bén, đầy tính xâm lược.
Một kiểu anh tuấn độc hữu của phái nam.
Còn cậu thì thường bị nói là xinh đẹp đến mức vượt qua giới hạn giới tính.
Cậu biết điều đó, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ý thức rõ ràng sự khác biệt giữa Hạ Tùng Khâu và mình.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu, cậu không thể diễn tả được, giống như đang làm quen lại với người bạn thanh mai trúc mã thân thiết nhất từ bé đến giờ vậy.
Hình như tâm lý học có một thuyết nói rằng, khi quá quen thuộc với một người sẽ dễ bỏ qua diện mạo của họ, nên mới có chuyện "thanh mai không bằng sét đánh".
Không biết tại sao lại chợt nghĩ đến điều đó, đầu óc Mục Mộc rối tung, lúc thì hiện ra dáng Hạ Tùng Khâu gọi mình "chủ nhân", lúc lại là cảnh Từ Tử Kỳ tra hỏi Hạ Tùng Khâu, rồi biến thành Hạ Tùng Khâu nói với mình không cho ai chạm vào mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Hạ Tùng Khâu vừa hát vừa chăm chú nhìn cậu.
Giây phút này Hạ Tùng Khâu bỗng trở nên xa lạ, nhưng cũng không hẳn là xa lạ, mà là một khoảng cách lạ kỳ, không gần không xa.
Khoảng cách ấy khiến cậu nhìn Hạ Tùng Khâu như một con người độc lập, không phải bạn thuở nhỏ, không phải bạn thân nhất mà chỉ đơn thuần là Hạ Tùng Khâu.
Lần đầu tiên Mục Mộc thấm thía tại sao Hạ Tùng Khâu thường ngày luôn lạnh lùng, thế mà lại có vô số nữ sinh dám không ngừng đưa thư tình và tỏ tình cho anh.
Vì người này thật sự có sức hút quá lớn.
Bài hát vừa dứt, các bạn nhỏ nhiệt liệt vỗ tay.
Hạ Tùng Khâu đưa micro lại cho Đào Thi Nam, kéo Mục Mộc ngồi xuống ghế sofa, rồi hỏi: "Sao thế? Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?"
Mục Mộc hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không có gì đâu."
Hạ Tùng Khâu nhìn chằm chằm cậu, tuy không hỏi thêm, nhưng ánh mắt rõ ràng tràn đầy nghi hoặc.
Bài hát vừa rồi anh một mình hát xong hơn ba phần tư, điều này trước nay chưa từng có.
Bình thường hát đến nửa bài thì phải đổi sang Mục Mộc, nhưng Mục Mộc cứ ngẩn người nhìn anh, nên đành để anh hát trọn phần còn lại.
Mục Mộc hơi chột dạ, tránh ánh mắt Hạ Tùng Khâu, gượng gạo giải thích: "À... tại anh hát hay quá, em muốn nghe nên mới để anh hát hết đó."
Hạ Tùng Khâu nghiêng người lại gần, hỏi: "Thật không?"
Rõ ràng chỉ là dịch chuyển một chút, nhưng Mục Mộc lại thấy Hạ Tùng Khâu bỗng mang khí thế áp đảo, theo bản năng lùi lại, cố chống đỡ nói dối: "Tất nhiên là thật rồi!"
Hạ Tùng Khâu bật cười khẽ: "Nếu em thích, lát nữa anh hát thêm mấy bài nữa nhé?"
Mục Mộc gãi gãi tai ngứa ngáy, ngồi thẳng người nghiêm trang: "Muốn hát thì hát đi."
Liên quan gì đến cậu chứ!