Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 174

Edit & Beta: Đòe

 

Đêm đầu xuân, những nụ ngọc lan trắng ngần e ấp trên cành, hương hoa phảng phất trong không khí.

 

Ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe, Mục Bội Chi vừa tắm xong, thay đồ ở nhà, lau tóc đi ngang qua Thịnh Hạo Tồn, tiện chân đá ông một cái: "Ra xem có phải bé Mộc với Khâu Khâu về rồi không."

 

Thịnh Hạo Tồn  lướt nhanh hết xấp tài liệu trong tay, vội vàng trả lời: "Tuân lệnh!"

 

Đợi đến khi ông xuống tầng rồi đi ra sân, quả nhiên thấy ông con út vừa bước xuống từ xe nhà bên cạnh. Hạ Tùng Khâu ga-lăng mở cửa cho cậu, lại còn giơ tay che cẩn thận kẻo cậu đụng đầu vào nóc xe.

 

Cái dáng vẻ ấy, ai không biết nhìn vào còn tưởng anh đang theo đuổi cô gái mình thích.

 

Ra vẻ lắm, rõ là học mấy trò của Louis.

 

Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ thấy thằng nhóc Hạ Tùng Khâu này nhiệt tình săn sóc cô gái nào nhà người khác, trái lại ngày nào cũng dính lấy con mình.

 

Thịnh Hạo Tồn không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong lòng lẩm bẩm nếu Mộc Mộc mà là con gái, chắc chắn ông phải nghĩ cách tách thằng nhóc này ra xa con mình mới được.

 

Tuy ông ủng hộ con cái thử yêu đương, nhưng mà... con gái nhỏ xinh đẹp thì khác.

 

Mấy cô bé rất dễ bị cái gọi là phong độ quý ông này lừa phỉnh. Đã làm bố thì đều như nhau, trên đời chẳng ông bố nào muốn thấy con gái mình chịu thiệt.

 

May thay, cô con gái duy nhất trong nhà ông vốn chẳng phải dạng dễ bị bắt nạt.

 

Nói đi nói lại, chẳng hiểu sao Hạ Tùng Khâu lại quan tâm con trai ông đến thế. Dù có là bạn từ nhỏ, thì mấy thằng con trai chơi với nhau chẳng phải suốt ngày cãi nhau, chọc phá, thỉnh thoảng còn đánh lộn vài trận sao?

 

Tình anh em vốn dĩ là đánh nhau mà ra, ông chưa bao giờ gặp thằng nhóc nào đối với bạn chí cốt mà ngoan ngoãn nghe lời, chẳng hề cãi lại như Hạ Tùng Khâu.

 

Chẳng lẽ là vì cục cưng Mộc nhà ông xinh đẹp quá ư?

 

Không phải không thể. Nếu ông cũng có một thằng bạn từ nhỏ, vừa đẹp còn hơn cả con gái lại vừa dễ thương, chắc ông cũng chẳng nỡ ra tay đánh.

 

Suy cho cùng, cũng là do vợ ông giỏi đẻ quá, thằng út nhà ông trời sinh quá đẹp, hết cách thôi.

 

Nghĩ thì nghĩ đủ thứ, nhưng ngoài mặt Thịnh Hạo Tồn vẫn giữ vẻ nghiêm chỉnh, bước đến hỏi: "Về rồi à? Hôm nay chơi thế nào?"

 

Lúc này đầu óc Mục Mộc vẫn còn vương vất đâu đâu. Trong đầu toàn là hình ảnh Hạ Tùng Khâu vừa nhìn cậu bằng ánh mắt khó diễn tả, vừa ghé sát tai cậu hát những bản nhạc ngoại bằng chất giọng trầm khàn đầy từ tính.

 

Ban đầu cậu chỉ tùy tiện kiếm cái cớ để giải thích vì sao hôm nay không hát song ca với Hạ Tùng Khâu như mọi lần. Không ngờ anh thật sự hát hết bài này đến bài khác, lại còn nhìn chằm chằm vào cậu mà hát.

 

Mấy thứ tiếng khác cậu nghe không hiểu hết, nhưng hai bài tiếng Anh với bài Quảng Đông thì rõ ràng toàn là tình ca.

 

Đúng là nhạc pop đa phần xoay quanh tình yêu, Hạ Tùng Khâu biết hát cũng chẳng lạ.

 

Chỉ là Hạ Tùng Khâu hát quá nghiêm túc, khiến Mục Mộc nổi hết cả da gà, thậm chí còn tê rần cả da đầu.

 

Cuối cùng chịu không nổi, cậu phải lao đến giật lấy micro từ tay anh, rồi chọn một đống bài hát thiếu nhi vui nhộn để đổi không khí.

 

Hạ Tùng Khâu không hề tức giận, chỉ nhìn cậu với ánh mắt nửa cười nửa không, lặng lẽ nghe cậu hát xong loạt ca khúc trẻ con ngây ngô. Nhưng Mục Mộc vẫn thấy có gì đó lạ lạ, suốt đường về cứ thấy gượng gạo không yên.

 

Thấy con trai đờ đẫn,  Thịnh Hạo Tồn nghi hoặc bước thêm mấy bước, vẫy tay trước mặt cậu, lại hỏi lần nữa: "Mộc Mộc? Sao thế con? Như người mất hồn vậy?"

 

Mục Mộc giật mình hoàn hồn, vội nói: "Không có gì ạ."

 

Thịnh Hạo Tồn càng thấy con hôm nay lạ lạ. Nhưng cậu không chịu nói, ông liền liếc sang Hạ Tùng Khâu: "Tùng Khâu, hai đứa không phải còn giận nhau vì chuyện sáng nay chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu thu lại ánh mắt dính chặt trên người Mục Mộc, quay sang trả lời nghiêm túc: "Không đâu ạ. Chuyện sáng nay, cháu đã xin lỗi Mộc Mộc rồi."

 

Nghe nhắc lại, Mục Mộc lập tức nhớ đến tiếng "chủ nhân" mà Hạ Tùng Khâu ghé vào tai mình gọi.

 

Mặt cậu hơi nóng, vội đưa tay dụi đôi tai đang đỏ bừng, rồi khó chịu kêu: "Bố! Con đâu còn ba tuổi! Sao có thể vì một chuyện nhỏ mà giận cả ngày chứ?"

 

Thịnh Hạo Tồn thầm nghĩ chuyện này hai đứa đâu phải chưa từng làm. Nhưng nhìn con trai hôm nay rõ ràng có gì đó không ổn, ông cũng không muốn cãi nhau với cậu lúc này. Nhỡ đâu con lại chạy đi mách vợ ông thì phiền lắm.

 

Ông nheo mắt nhìn hai thiếu niên đứng trước mặt, không nhịn được cảm khái trong lòng con mình càng lớn càng xinh đẹp. Rồi mới hỏi tiếp: "Vậy thì vì sao? Không phải đi chơi à? Sao trông con chẳng vui vẻ gì?"

 

Mục Mộc không hé răng, cậu đâu thể nói là vì Hạ Tùng Khâu hát liền mấy bài tình ca cho mình nghe nên giờ vẫn thấy lúng túng.

 

Cái này mà nói ra thì kỳ cục quá!

 

Rốt cuộc tại sao cậu lại thấy lúng túng vì chuyện đó chứ?!

 

Mục Mộc nhất thời không hiểu nổi.

 

Thấy cậu cúi gằm không nói, Hạ Tùng Khâu thay cậu trả lời: "Không phải không vui đâu ạ. Chúng cháu ăn tối xong rồi đi hát, chắc Mộc Mộc mệt thôi."

 

Nói rồi, anh lại quay sang nhìn Mục Mộc, ánh mắt dịu dàng kèm theo nụ cười, vỗ nhẹ vai cậu: "Về ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon."

 

Mục Mộc ngập ngừng một nhịp mới lí nhí đáp: "Ngủ, ngủ ngon."

 

Hạ Tùng Khâu còn lễ phép chào Thịnh Hạo Tồn rồi mới về nhà mình.

 

Thịnh Hạo Tồn nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại quay sang con trai út đang ngẩn ngơ, nheo mắt, khẽ giọng hỏi: "Con trai, giữa bố con mình còn gì phải giấu. Nói thật đi, có phải con đang lén lút yêu đương sau lưng bố mẹ không?"

 

Vừa dứt lời, đã thấy ông con như con mèo bị giẫm trúng đuôi, tròn xoe mắt gào lên: "Không có! Con đã nói rồi, con không yêu sớm! Con với Khâu Khâu đã hứa rồi mà!"

 

Thịnh Hạo Tồn ngứa tay xoa loạn mái tóc cậu, vừa cười vừa nói: "Kích động thế làm gì. Cho dù con thật sự muốn yêu, bố cũng không cản đâu. Chẳng lẽ bố là loại phụ huynh cổ hủ sao?"

 

Mục Mộc hít sâu một hơi, quay ngoắt đi vào nhà, quên luôn việc thường ngày hay trách bố dám xoa đầu mình.

 

Thịnh Hạo Tồn nhìn ra chi tiết đó, trong lòng càng chắc mẩm ông con này rõ ràng đang giấu mình chuyện gì.

 

Ông hứng thú hóng hớt, lập tức đuổi theo, khoác vai thân thiết lên bờ vai gầy của con trai út, tỏ ra như hai anh em tâm tình ngang hàng, rồi tiếp tục thăm dò: "Con trai à, bố nói thật nhé, cho dù con thực sự có thích cô gái nào đó, bố cũng tuyệt đối sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của con. Con cũng biết rồi đấy, năm đó nếu không phải bà ngoại con kè kè canh chừng, thì bố với mẹ con đã sớm... hầy, con hiểu được tâm trạng của bố chứ?"

 

Lúc này trong lòng Mục Mộc đang rối như tơ vò. Cậu hiểu, nhưng phản xạ vẫn theo bản năng phủ nhận kịch liệt: "Con nói không có thì là không có! Con không thích cô gái nào hết!"

 

Thấy tạm thời không moi được tin gì, Thịnh Hạo Tồn đành tạm lui quân: "Thôi được, coi như bây giờ chưa có. Nhưng sau này nếu có rồi thì cũng chẳng cần giấu gia đình."

 

Nói rồi ông lại không nhịn được lẩm bẩm: "Nhà mình bốn đứa con, chẳng lẽ không đứa nào biết yêu đương hết sao?"

 

Nghĩ đến chuyện này là ông lại đau đầu. Năm xưa, tuy phải lên đại học mới chính thức quen mẹ bọn nhỏ, nhưng nói thẳng ra thì ông cũng sớm có tình ý rồi.

 

Ai ngờ mấy đứa con lại chẳng đứa nào thừa hưởng được tí "chỉ số tình yêu" nào. Đừng nói tìm bạn trai bạn gái, đến người thích thầm cũng không thấy, như thể cả bọn đều chưa nảy nở cảm xúc vậy, đúng là kẻ này còn "cằn cỗi" hơn kẻ kia.

 

Thằng cả thì chỉ biết cắm đầu kiếm tiền. Nói gì thì nói, hắn cũng đã khá hơn trước, biết quan tâm chăm lo cho gia đình, nhất là việc chăm sóc các em. Nhưng mà một đứa con trai xuất sắc như vậy mà đến 25 tuổi vẫn FA từ trong trứng đến giờ, hợp lý nổi không?

 

Đứa thứ hai với đứa thứ ba thì cũng chẳng khá khẩm, suốt ngày vùi đầu trong nghiên cứu, đã hai mươi tuổi rồi mà chẳng có động tĩnh gì. Không biết hai cái đứa này định cả đời gắn bó với động vật hoang dã ngoài thiên nhiên, hay là chôn mình trong phòng thí nghiệm ôm mấy chục cái bằng sáng chế cho đến già. Chẳng lẽ đến lúc tóc bạc rồi vẫn còn bám riết lấy em út sao?

 

Ông con út nhìn bề ngoài thì có vẻ đào hoa nhất, nhưng tiếc là chỉ được cái mẽ ngoài. Bên trong thì đúng là khúc gỗ. Nhận bao nhiêu thư tình cũng chẳng có tác dụng, hiếm lắm mới có người chủ động tỏ tình, vậy mà lại là một thằng con trai.

 

Lạ đời hơn là thằng bé còn kể rõ rành rành chuyện đó cho cả nhà, đến cả cách từ chối người ta cũng thuật lại từng chữ, còn ngây ngô hỏi xem làm vậy có đúng không. Ngoan hiền y như trẻ mẫu giáo.

 

Thịnh Hạo Tồn thật sự chẳng biết nói gì cho phải.

 

Người khác thì có khi thấy vậy còn yên tâm, riêng ông thì sợ ngay cả thằng út cũng giống mấy đứa anh chị, tới hai mấy tuổi rồi vẫn FA.

 

Tình yêu vốn là chuyện đẹp đẽ biết bao, nhất là khi đang tuổi thanh xuân, sao bọn trẻ nhà ông lại chẳng biết thử trải qua chút gì chứ?

 

Thịnh Hạo Tồn buồn rầu hết chỗ nói.

 

Mục Mộc vẫn mải đắm trong suy nghĩ rối ren, bỗng nghe bố lại ghé sát dò hỏi: "Con trai, thật sự không thể nói cho bố biết hôm nay sao mà con tâm trạng kém thế à?"

 

Mục Mộc: "Con không có tâm trạng kém, chỉ là đang suy nghĩ thôi."

 

Thịnh Hạo Tồn thấy có cửa, lại hỏi dồn: "Suy nghĩ gì thế? Nói cho bố nghe đi nào."

 

Mục Mộc mím môi, cuối cùng vẫn không nói ra nổi.

 

Tất cả sự khác thường hôm nay dường như bắt đầu từ cái cách gọi kia của Hạ Tùng Khâu. Tuy anh chỉ đùa thôi, nhưng cái cách xưng hô mất mặt như thế, sao có thể kể với bố mẹ được chứ!

 

Thôi bỏ đi, chắc chỉ tại mình độc thân quá lâu nên đầu óc sinh bệnh, mới có thể vì một câu nói đùa mà nghĩ ngợi lung tung thế này.

 

"Cũng chẳng nghĩ gì ạ, không có chuyện gì quan trọng cả." Mục Mộc vừa nói vừa ngáp một cái, "Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước đây."

 

Bị gãi đúng chỗ ngứa mà chẳng moi được gì, Thịnh Hạo Tồn bực bội bật tay búng vào trán thằng con một cái: "Nhóc thối, dám giỡn mặt bố hả?"

 

Mục Mộc ôm trán kêu oai oái: "Đang nói chuyện tử tế thì thôi, bố lại còn động tay động chân!"

 

Cậu nhanh trí, chẳng nghĩ đến Hạ Tùng Khâu nữa, còn cố ý trêu lại: "Có phải con bắt bố hỏi đâu, là do bố nhiều chuyện quá thôi. Dù gì hóng hớt cũng là bản tính của con người, nhưng mà bố nên kiềm chế một chút thì hơn."

 

Thịnh Hạo Tồn tức xì khói: "Cuốn xéo, xéo xéo đi! Bố không hỏi nữa!"

 

Mục Mộc hừ mạnh một tiếng để tỏ rõ sự bất mãn.

 

Ông bô này, cứ mỗi lần cãi không lại thì lại lôi cái "thế bề trên" ra, rõ là tức quá hóa ngang.

 

Vào nhà, vừa thấy mẹ đang ngồi trên sofa đọc kịch bản, Mục Mộc lập tức mách lẻo: "Mẹ ơi! Bố vừa rồi lại búng vào trán con!"

 

Mục Bội Chi đặt kịch bản xuống, vẻ đau lòng: "Lại đây, mẹ xem nào."

 

Mục Mộc vội chui đầu qua, Mục Bội Chi vén mái tóc mái lên, quả nhiên trán đỏ cả một mảng, lập tức nổi giận đùng đùng đi tìm Thịnh Hạo Tồn tính sổ.

 

Mục Mộc thì đắc ý làm mặt quỷ với bố, rồi cười hí hửng: "Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước đây. Chúc mẹ ngủ ngon!"

 

Mục Bội Chi vừa mắng chồng vừa đáp lại một câu "ngủ ngon". Còn Thịnh Hạo Tồn thì lớn giọng gọi với: "Thế còn bố thì sao? Không chúc bố ngủ ngon à?"

 

Mục Mộc chẳng buồn quay đầu, chỉ phất tay cái vèo, rồi chạy biến vào phòng.

 

Thịnh Hạo Tồn tức giận nói: "Cái này thằng nhóc thối này."

 

Mục Bội Chi vặn tai ông: "Anh mới là đồ thối! Chỉ biết bắt nạt con, anh có ích lợi gì hả?"

 

Thịnh Hạo Tồn vội vàng cầu xin tha, lại kể chuyện con trai út hôm nay khác thường cho vợ nghe, mới coi như tạm thoát nạn.

 

Mục Mộc về phòng, ngâm mình trong bồn nước nóng. Mãi đến nửa chừng mới chợt nhớ ra quên đem khăn tắm theo.

 

Cậu vội gọi một tiếng: "Abel."

 

Con robot nhỏ lập tức chạy tới cửa phòng tắm: "Xin hỏi chủ nhân có gì sai bảo?"

 

Mục Mộc vốn đang thư giãn, nghe đến hai chữ "chủ nhân" chợt rối rắm trở lại. Cậu khụ một tiếng, nghiêm giọng: "Từ giờ không được gọi tôi là chủ nhân nữa, phải gọi là bố, nhớ chưa?"

 

Abel ngoan ngoãn đáp: "Nhớ rồi, bố."

 

Mục Mộc hài lòng: "Tốt lắm, đi lấy cho bố một cái khăn tắm, với thêm một chai sữa."

 

Abel đáp: "Vâng, bố."

 

Mục Mộc dựa người vào thành bồn chờ, chẳng bao lâu Abel đã mang mọi thứ đến.

 

Mục Mộc đưa tay xoa cái đầu tròn nhỏ của nó: "Cảm ơn con trai."

 

Giọng Abel mang theo sự vui vẻ: "Bố không cần khách sáo."

 

Mục Mộc lại không kìm được mà khen thêm: "Con trai bố giỏi quá."

 

Abel: "Chức năng của con đều là mẹ lập trình cho, vì mẹ rất giỏi mà."

 

Mục Mộc cắm ống hút uống một ngụm sữa, nghe Abel nhắc đến Hạ Tùng Khâu thì chợt nhớ ra Hạ Tùng Khâu có thể thông qua Abel để nghe lén cậu nói chuyện. Cậu nghi ngờ nhìn Abel hỏi: "Cậu... bây giờ có thể nhìn thấy tôi đúng không?"

 

Abel gật đầu một cái: "Có thể nhìn thấy, chế độ camera đang khởi động."

 

Mục Mộc thử gọi: "Hạ Khâu Khâu, anh có nghe thấy không?"

 

Tích một tiếng, giọng Hạ Tùng Khâu lập tức truyền ra từ bộ liên lạc trên người Abel: "Anh đây, sao thế?"

 

Mục Mộc nhíu mày hỏi: "Anh có thể thông qua Abel nhìn thấy em hả?"

 

Hạ Tùng Khâu im lặng một lúc mới nói: "Về lý thuyết thì có thể."

 

Mục Mộc đang định nổi giận, lại nghe anh nói tiếp: "Nhưng bây giờ anh không nhìn."

 

Mục Mộc nghi ngờ hỏi: "Thật sự không nhìn?"

 

"Không nhìn." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Một lúc sau, anh lại hỏi: "Em muốn anh nhìn à?"

 

Mục Mộc tức tối: "Ai mà muốn bị anh nhìn chứ! Không có sự cho phép của em, anh tuyệt đối không được lén nhìn!"

 

Hạ Tùng Khâu bất chợt khẽ bật cười. Không hiểu sao, tai của Mục Mộc lại thấy hơi ngứa, rồi lại nghe anh trêu chọc: "Anh đâu phải chưa từng nhìn thấy."

 

Mục Mộc mặt đỏ bừng gào lên: "Hạ Khâu Khâu! Anh đợi đó!"

 

Hạ Tùng Khâu vẫn còn cười: "Anh chỉ nói thật thôi mà. Trước Tết chẳng phải chúng ta còn đi tắm suối nước nóng cùng nhau sao, em quên rồi à?"

 

Mục Mộc tất nhiên không quên. Từ nhỏ bọn họ đã không ít lần tắm chung, tắm suối nước nóng cũng là thẳng thắn đối diện. Khi đó cậu chẳng thấy có gì, nhưng giờ bị Hạ Tùng Khâu nhắc lại, tự nhiên lại thấy xấu hổ không biết để đâu cho hết.

 

"Chuyện trước kia là chuyện trước kia! Sau này, không có sự đồng ý của em, anh không được phép nhìn trộm!"

 

Hạ Tùng Khâu lại nói lần nữa: "Anh chưa từng nhìn trộm."

 

Mục Mộc hừ lạnh một tiếng, giơ tay tắt nguồn của Abel, bực bội nghĩ ngày mai nhất định phải cho Hạ Khâu Khâu một trận ra trò!

Bình Luận (0)
Comment