Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 175

Edit & Beta: Đòe

 

Mục Mộc quấn lấy Hạ Tùng Khâu làm ầm ĩ mấy ngày liền, cuối cùng cũng khiến Hạ Tùng Khâu ngay trước mặt cậu tắt hẳn chức năng giám sát video của Abel.

 

Thế nhưng cậu còn chưa kịp thở phào, đã nghe Hạ Tùng Khâu hỏi: "Tuần sau đi dã ngoại về, có muốn đi ngâm suối nước nóng không?"

 

Trường bọn họ là trường tư, tuy bạn bè trong lớp đều rất chăm chỉ học hành, nhưng thời gian quản lý của trường lại khá linh hoạt, hầu như không bao giờ chiếm dụng cuối tuần hay ngày nghỉ để tổ chức học bù tập thể, mỗi năm còn sắp xếp không ít hoạt động ngoại khóa.

 

Ví dụ như dã ngoại xuân, dã ngoại thu, ngoại trừ khối 12 ra thì các lớp đều được tổ chức theo đơn vị lớp.

 

Năm nay lớp bọn họ bỏ phiếu chọn địa điểm là Vân Nam, đúng dịp có thể đến La Bình ngắm hoa cải dầu.

 

Vân Nam vốn nhiều suối nước nóng, tiện thể đi ngâm một chuyến quả thật cũng là một đề nghị không tồi.

 

Nếu là trước đây, Mục Mộc chắc chắn chẳng cần suy nghĩ gì mà đồng ý ngay, dù sao bây giờ thời tiết cũng bắt đầu ấm dần, nếu không tranh thủ lúc này thì lập tức sẽ sang hè.

 

Tuy mùa hè không phải là không thể đi ngâm, nhưng vẫn là khi trời còn se lạnh, ngâm mình trong nước nóng mới thoải mái nhất.

 

Thế nhưng bây giờ, vừa nghĩ đến lúc ngâm suối sẽ phải cùng Hạ Tùng Khâu "tr*n tr** gặp nhau", trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác ngượng ngập khó nói, do dự tìm cớ: "Chắc không đủ thời gian đâu?"

 

Hạ Tùng Khâu bắt đầu tính toán cho cậu nghe: "Lịch của lớp là tối thứ Sáu bay, chiều Chủ Nhật về Bắc Kinh. Chúng ta có thể không đi cùng cả đoàn, ngâm suối xong thì ngủ lại đó một đêm, sáng thứ Hai bay về, xin nghỉ nửa buổi với trường là được."

 

Mục Mộc nghiêm nghị phản bác: "Làm sao có thể chỉ vì đi ngâm suối mà bỏ học được? Như vậy không tốt đâu!"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu đầy ẩn ý: "Anh nhớ năm ngoái mùa đông, em cùng anh chị đi trượt tuyết, một lần nghỉ liền ba ngày đúng không?"

 

Mục Mộc hơi nóng mặt, bắt đầu cố tình ngụy biện: "Chuyện đó chẳng phải vì lâu lắm em mới được đi trượt tuyết với anh chị sao? Hơn nữa, lỗi trước kia là chuyện trước kia, bây giờ em biết sai thì sửa không được à? Chính vì trước đây đã trốn học quá nhiều nên sau này mới phải cố gắng giữ tỷ lệ chuyên cần chứ!"

 

Học đại học trong nước vốn chẳng ai quan tâm đến chuyên cần, điều này cả hai người đều biết rõ, Mục Mộc rõ ràng là đang viện cớ.

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu trở nên nguy hiểm, gằn giọng hỏi: "Mộc Mộc, rốt cuộc là em không muốn trốn học, hay là không muốn cùng anh đi ngâm suối?"

 

Mục Mộc cảm giác Hạ Tùng Khâu bỗng chốc lại tràn đầy khí thế áp đảo, vô thức lùi về sau, kết quả lảo đảo ngã xuống giường của Hạ Tùng Khâu.

 

Hai tay cậu chống lên đệm, thấy Hạ Tùng Khâu vẫn không ngừng áp sát, cả người lập tức cảnh giác, căng thẳng nói: "Anh, anh đừng lại đây!"

 

Hạ Tùng Khâu dừng lại cách cậu chừng mười mấy phân, thảnh thơi nhìn chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm dường như đang cuộn trào một cơn bão ngầm.

 

Dáng vẻ này của Hạ Tùng Khâu khiến Mục Mộc bỗng sinh ra một ảo giác, cảm giác người này hình như ngay giây tiếp theo sẽ nuốt chửng mình vào bụng vậy.

 

Cậu đâu phải món mồi ngon gì, sao Hạ Tùng Khâu lại nhìn mình bằng ánh mắt ấy?

 

Mục Mộc bất giác nuốt nước bọt, tim đập ngày một nhanh, cả trái tim như treo lơ lửng nơi cổ họng.

 

Rõ ràng cậu biết Hạ Tùng Khâu sẽ chẳng làm điều gì tổn hại đến mình, thế nhưng vẫn căng thẳng đến mức nhắm chặt mắt, hai cánh tay chống đỡ thân thể thậm chí còn khẽ run rẩy.

 

Ngay giây sau, cậu bỗng cảm nhận được mu bàn tay của Hạ Tùng Khâu chạm khẽ vào má mình, giọng điệu mang theo ý cười trêu chọc: "Mộc Mộc ngượng ngùng rồi à?"

 

Mục Mộc lập tức xù lông, mở to mắt lớn tiếng phản bác: "Em không có!"

 

Hạ Tùng Khâu bật cười, lúm đồng tiền nơi khóe môi thoáng hiện khiến Mục Mộc hoa mắt.

 

Cậu dứt khoát buông lực, ngả người nằm thẳng xuống giường, lẩm bẩm: "Hạ Khâu Khâu, anh cố tình đúng không? Em nói cho anh biết, mỹ nam kế đối với em vô dụng đấy!"

 

Hạ Tùng Khâu một tay chống đệm, từ trên cao chậm rãi cúi xuống gần Mục Mộc, trên gương mặt là vẻ cười như không cười, lúm đồng tiền mờ nhạt làm dịu đi khí chất lạnh lùng đầy áp lực, lại khẽ khàng gãi ngứa trong lòng người ta.

 

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Mục Mộc ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đẹp trai ngay trước mắt, thậm chí còn có thể ngửi rõ mùi hương nhạt lạnh tỏa ra từ đối phương.

 

Trước đó cậu còn từng chê Hạ Tùng Khâu bước vào tuổi dậy thì nên bày trò "con công xòe đuôi", đến mức dùng cả nước hoa, nhưng lúc này cậu chỉ thấy mùi hương thanh lạnh ấy thật dễ chịu, giống hệt cảm giác mà Hạ Tùng Khâu mang đến dưới vẻ lạnh nhạt ẩn giấu mấy phần xâm lược, nhưng lại không khiến người ta thấy khó chịu chút nào.

 

Mỹ nam kế... cũng hữu dụng phết đấy.

 

Chẳng phải chỉ là đi ngâm suối thôi sao? Trước kia bọn họ cũng từng ngâm cùng nhau rồi mà.

 

Mục Mộc cắn răng một cái, dứt khoát mở miệng: "Đi thì đi! Nhưng anh đứng lên trước đi, cách xa em ra một chút!"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn đôi má cậu hơi ửng đỏ, bật cười khẽ, rồi mới đứng thẳng dậy: "Quả nhiên là xấu hổ thật."

 

Mục Mộc cứng miệng: "Em không hề!"

 

Hạ Tùng Khâu thấy vừa đủ thì dừng lại, không tiếp tục trêu nữa, quay người rót một cốc nước. Vừa uống xong đã nghe Mục Mộc bất mãn kêu: "Hạ Khâu Khâu! Em cũng khát!"

 

Trong lòng Mục Mộc ấm ức nghĩ cái tên này đâu còn là anh Tùng Khâu dịu dàng, cái gì cũng nhường nhịn mình như hồi nhỏ nữa, càng lớn càng đáng ghét!

 

Hạ Tùng Khâu cầm ly nước nhìn cậu: "Gọi một tiếng thật ngọt nào."

 

Mục Mộc nằm dài trên giường như con cá khô chẳng buồn nhúc nhích, nhưng đúng lúc này miệng lại khô thật. Cậu ứ thèm cãi nữa, rất biết tiến biết lùi mà chịu thua: "Anh Tùng Khâu, rót cho em một cốc nước được không?"

 

Ngón tay Hạ Tùng Khâu nắm chặt lấy ly, khớp xương khẽ trắng bệch, dừng lại một thoáng mới chịu đi rót nước cho cậu.

 

Mục Mộc cầm lấy cốc, uống được nửa mới chợt nhớ ra, vừa nãy Hạ Tùng Khâu cũng đã uống bằng cái ly này.

 

Từ nhỏ đến lớn hai người vốn chẳng phân biệt, dùng chung một cái cốc chẳng có gì lạ, Mục Mộc thậm chí còn hay nhét đồ ăn thừa cho Hạ Tùng Khâu xử lý, hoặc tiện tay gắp thử món trong bát của anh trước khi anh ăn. Vậy mà lúc này trong lòng lại bỗng dâng lên chút ngượng ngập kỳ lạ.

 

Nhìn nửa cốc nước còn sót lại, Mục Mộc lâm vào thế khó xử vừa khát muốn uống hết, vừa ngại không muốn thoải mái uống tiếp từ chiếc cốc Hạ Tùng Khâu vừa dùng.

 

Hạ Tùng Khâu thấy vẻ mặt xoắn xuýt của cậu, bình thản hỏi: "Không uống nữa à?"

 

Yết hầu Mục Mộc khẽ động, Hạ Tùng Khâu lập tức hiểu: "Anh đổi cho em cái cốc khác nhé?"

 

Nghe vậy, Mục Mộc càng thấy xấu hổ, tuyệt đối không muốn để lộ mình vừa rồi đang nghĩ linh tinh. Cậu dứt khoát ngửa đầu uống cạn phần còn lại, nhét cái cốc vào tay Hạ Tùng Khâu, lắp bắp nói: "Em phải về làm bài tập đây!"

 

Hạ Tùng Khâu bật cười khẽ, đặt ly xuống rồi bước theo hỏi: "Không cùng nhau làm à?"

 

Mục Mộc hừ lạnh: "Em mới chẳng cần làm cùng anh, anh vốn đâu có phải làm bài tập."

 

Hạ Tùng Khâu: "Em cũng có thể không làm mà."

 

Với trình độ của Mục Mộc, mấy bài kia chẳng đáng kể, còn những thứ khó thì vốn chưa cần đụng tới, viết hay không chẳng tạo khác biệt lớn.

 

Mục Mộc cố tình chống đối: "Em cứ muốn làm đấy!"

 

Hạ Tùng Khâu bất đắc dĩ bật cười: "Được thôi, vậy em về làm đi. Nếu không muốn viết thì cứ để Abel làm giúp."

 

Mục Mộc ngỡ ngàng ngơ ngác nhưng không bật ngửa: "Abel còn có chức năng này sao?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cười: "Tất nhiên, có gì khó đâu. Nó còn có thể bắt chước chữ viết của em, thầy cô cũng chẳng nhận ra."

 

Mục Mộc híp híp mắt: "Hạ Khâu Khâu, giỏi thật! Anh định dạy hư em đúng không? Em phải đi mách dì Hạ mới được."

 

Hạ Tùng Khâu nhàn nhạt: "Mẹ anh ngủ rồi."

 

Mục Mộc: "Vậy sáng mai em nói với dì Hạ!"

 

Hạ Tùng Khâu: "Sáng mai mẹ anh không có tiết, sẽ không dậy sớm đâu."

 

Hạ Vân mấy năm nay dạy ở Học viện Mỹ thuật, công việc không quá bận rộn nhưng cũng chẳng rảnh rỗi, ngày nào không có tiết sớm thì thường sẽ ngủ thêm.

 

Mục Mộc không rõ lịch trình của cô như Hạ Tùng Khâu, bị chặn hai lần liền, tức tối quay lại đánh anh một trận.

 

Hạ Tùng Khâu cũng không phản kháng, để mặc cậu trút giận xong mới nói: "Về ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

 

Mục Mộc gọi Abel đi theo, nghênh ngang bỏ về. Về đến nhà, cậu mới chịu nói một tiếng "chúc ngủ ngon" với Abel.

 

Hạ Tùng Khâu trước đó chỉ tắt chức năng ghi hình của Abel, chứ chức năng ghi âm thì vẫn mở, vì vậy anh vẫn có thể nghe được Mục Mộc nói gì với Abel.

 

Mục Mộc thì làm như chẳng biết, mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Từ lúc hẹn đi suối nước nóng sau chuyến dã ngoại, cậu vẫn luôn nhớ chuyện này, còn cố ý bắt Hạ Tùng Khâu đặt hai phòng riêng, mỗi người một bể tắm đơn, để khỏi phải cùng anh "tr*n tr** gặp nhau" trong cùng một bể.

 

Hạ Tùng Khâu không phản đối, làm theo yêu cầu mà đặt khách sạn.

 

Thoắt cái đã cuối tháng Hai, tối trước ngày khởi hành, Mục Mộc lăn qua lăn lại trên giường đến nửa đêm vẫn chẳng chợp mắt, bèn gọi Abel: "Hạ Tiểu Khâu, mở cho tôi một bản nhạc dễ ngủ đi, chờ tôi thiếp đi rồi hãy tắt."

 

Abel đáp lại một tiếng, giây sau trong phòng vang lên giai điệu êm dịu.

 

Thế nhưng Mục Mộc nghe mãi vẫn chẳng buồn ngủ, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo, chẳng khác nào học sinh tiểu học háo hức đi dã ngoại.

 

Cậu nằm ngửa, khẽ thở dài. Ngay lúc ấy, bộ đàm trên người Abel bỗng vang lên giọng của Hạ Tùng Khâu: "Ngủ không được à?"

 

Mục Mộc hừ một tiếng: "Hạ Khâu Khâu, anh lại nghe lén!"

 

Lần này Hạ Tùng Khâu không biện hộ, chỉ hỏi: "Sao giờ vẫn chưa ngủ?"

 

Mục Mộc tức giận nói: "Chẳng phải anh đã nghe thấy hết rồi sao? Em ngủ không được."

 

Bất ngờ, Hạ Tùng Khâu đổi giọng, vẫn trầm thấp nhưng lại có một sự an ủi dịu dàng: "Anh kể em nghe một câu chuyện nhé."

 

Anh không chỉ có năng khiếu ngôn ngữ, mà còn biết cách điều chỉnh giọng nói, như thể sinh ra đã có tài. Mục Mộc thậm chí nghĩ, nếu khởi nghiệp thất bại, Hạ Tùng Khâu hoàn toàn có thể nhờ khả năng này mà nổi tiếng trong giới lồng tiếng.

 

"Em muốn nghe bản tiếng Anh." Mục Mộc bắt đầu ra điều kiện.

 

Tuy tiếng Anh của cậu không tệ, nhưng vẫn cảm thấy nghe chuyện bằng tiếng Anh dễ buồn ngủ hơn.

 

Hạ Tùng Khâu ngoan ngoãn làm theo, chậm rãi kể bằng tiếng Anh. Nghe được nửa chừng, Mục Mộc đã thiếp đi lúc nào không hay.

 

Hạ Tùng Khâu nhập vài chỉ lệnh, Abel nhẹ nhàng đắp chăn cho Mục Mộc, tắt đèn ngủ, rồi mới quay lại góc tường sạc pin.

 

Sáng hôm sau, Abel tới gọi dậy, Mục Mộc còn cố tình nướng thêm hai lần "năm phút nữa" mới uể oải bò ra khỏi giường.

 

Mục Bội Chi biết tối nay con trai sẽ đi dã ngoại, nhân lúc cậu đi rửa mặt đã sai người hầu thu dọn hành lý.

 

Đợi Mục Mộc rửa mặt xong đi ra, Mục Bội Chi thấy cậu vẫn còn bộ dạng ngái ngủ thì bật cười hỏi: "Đêm qua mấy giờ mới ngủ thế?"

 

Mục Mộc không muốn nói ra mình bị "hội chứng học sinh tiểu học đi dã ngoại", ngáp một cái cho qua chuyện, rồi đổi đề tài: "Mẹ ơi, sáng nay ăn gì vậy ạ?"

 

Mục Bội Chi: "Hôm nay là điểm tâm Quảng Đông. Không cần vội, ăn xong rồi hẵng đến trường, có muộn một chút cũng không sao."

 

Mục Mộc đùa: "Con lớn đến giờ mà vẫn chưa bị chiều hư thì đúng là kỳ tích thật."

 

Robot Hạ Tùng Khâu phát minh có thể giúp cậu làm bài tập, còn khuyến khích cậu xin nghỉ để đi chơi. Mẹ thì vì muốn cậu ăn sáng đàng hoàng, thà để cậu đi học muộn cũng được. Bố thậm chí còn ngầm ngầm cổ vũ cậu yêu sớm. Anh chị thì nghĩ đủ cách dẫn cậu đi chơi. Không một ai thật sự lo lắng cho chuyện học hành của cậu cả.

 

Nếu ý chí mà yếu hơn chút, chắc cậu đã sớm mặc kệ hết, hoàn toàn buông xuôi rồi.

 

Nghe cậu nói đùa như vậy, Mục Bội Chi xoa mái tóc dựng đứng của cậu, dịu dàng nói: "Con mà giống bị chiều hư sao? Cục cưng Mộc nhà chúng ta rõ ràng cái gì cũng rất giỏi. Với lại, cho dù con có chẳng chịu học hành mà chỉ lo rong chơi, thì nhà mình cũng đâu nuôi không nổi."

 

Mục Mộc bật cười: "Đúng là hiệu ứng 'bộ lọc mẹ ruột' trong truyền thuyết đây mà."

 

Mục Bội Chi giúp cậu chỉnh lại tóc, rồi nói: "Được rồi, đi ăn sáng đi."

 

Mục Mộc thật ra chẳng mấy đói, ngủ không đủ giấc thì dạ dày cũng bị ảnh hưởng. Nhưng cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh trong phòng ăn, chăm chú ăn xong bữa sáng.

 

Hạ Tùng Khâu đợi cậu thêm một lúc, sau khi lên xe thấy cậu vẫn còn ngái ngủ thì gợi ý: "Trên đường em có thể ngủ thêm một lúc."

 

Mục Mộc quả thật quá buồn ngủ, cũng chẳng bận tâm xấu hổ hay không, cứ như thói quen cũ, dựa vào vai anh chợp mắt.

 

Hai người kịp vào lớp ngay khi chuông chuẩn bị reo. Thấy mấy bạn khác cũng vì chuyến đi dã ngoại mà háo hức, trong lòng Mục Mộc mới dễ chịu hơn chút.

 

Hóa ra không chỉ mình cậu bị "hội chứng dã ngoại".

 

Ở cái tuổi này, trẻ con cho dù bình thường có kỷ luật thế nào đi nữa, thì hiếm lắm mới được đi chơi xa, chẳng ai mà không phấn khích cả.

 

Chủ nhiệm lớp thấy rõ sự nôn nao trong không khí, phải nhắc đi nhắc lại mấy lần mọi người mới chịu chú tâm vào bài giảng.

 

Khó khăn lắm mới gắng gượng đến khi tan học buổi chiều, đám thiếu niên thiếu nữ bị nén cả ngày lập tức bùng nổ, reo hò chạy ào ra ngoài.

 

Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu không vội về nhà, vì hành lý đã có người mang đến khách sạn từ trước. Chút nữa chỉ cần theo đoàn ra sân bay là được.

 

Vừa lên máy bay, Mục Mộc lại gà gật. Hạ Tùng Khâu lấy tai nghe chống ồn cho cậu đeo, đợi đến khi máy bay hạ cánh mới gọi cậu dậy.

 

Khách sạn mà trường đặt là mỗi phòng hai người. Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu vốn suốt ngày dính nhau, tất nhiên bị xếp chung.

 

Hạ Tùng Khâu giúp Mục Mộc kéo hành lý vào, cắm thẻ mở đèn rồi nói: "Ngày mai phải dậy sớm, em tắm trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

 

Mục Mộc thấy trong phòng có hai chiếc giường thì âm thầm thở phào.

 

Gần đây cậu đã lờ mờ nhận ra, mối quan hệ giữa mình và Hạ Tùng Khâu đang có chút thay đổi vi diệu.

 

Không biết có phải vì cả hai đều lớn rồi, ai cũng cần không gian riêng, nói chung là cậu không thể như hồi nhỏ, thoải mái ngủ chung giường với anh nữa.

 

Lỡ mà sáng ra vô tình thấy đối phương còn "tràn đầy sức sống", chắc chắn cả hai đều xấu hổ chết mất. Mục Mộc âm thầm lấy đó làm lý do cho mình.

 

Nghe Hạ Tùng Khâu bảo cậu đi tắm trước, Mục Mộc cũng không khách sáo, cầm áo choàng tắm của khách sạn rồi bước vào phòng tắm.

 

Hạ Tùng Khâu sắp xếp gọn hành lý của cả hai, tay cầm máy tính bảng giả vờ xem tài liệu, nhưng thực ra tâm trí đã bay theo bóng dáng trong phòng tắm.

 

Phòng tắm kính mờ chẳng cách âm bao nhiêu, Hạ Tùng Khâu nghe rõ tiếng nước, cũng biết Mục Mộc không ngâm mình mà chỉ tắm vòi sen. Chẳng bao lâu sau cậu đã bước ra.

 

Cậu thiếu niên xinh đẹp khoác áo choàng trắng tinh, tay cầm khăn lau tóc. Động tác đó khiến ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay mảnh mai trắng ngần.

 

Những giọt nước lăn từ đuôi tóc, chậm rãi trượt qua chiếc cổ dài đến hõm xương quai xanh.

 

Dây lưng áo choàng buộc hờ hững, phác họa vòng eo thon gọn.

 

Vạt áo không dài, bước đi sẽ thấp thoáng lộ ra đôi chân cân đối, rắn rỏi.

 

Hạ Tùng Khâu phải khó khăn lắm mới dời được ánh mắt, giả vờ thản nhiên hỏi: "Có cần anh sấy tóc không?"

 

Mục Mộc ngập ngừng một lát rồi vẫn gật đầu.

 

Thực sự thì cậu lười, cầm máy sấy lâu quá cũng mệt.

 

Từ nhỏ Hạ Tùng Khâu đã nhiều lần giúp cậu sấy tóc, kỹ thuật nay càng thuần thục.

 

Mục Mộc ngồi tựa ghế, thoải mái nhắm mắt tận hưởng sự phục vụ.

 

Rõ ràng chỉ là việc rất bình thường, nhưng không hiểu sao, khi những ngón tay Hạ Tùng Khâu luồn qua tóc chạm đến da đầu, Mục Mộc lại cảm thấy tê dại, như có luồng điện chạy khắp cơ thể.

 

Mục Mộc lập tức mở choàng mắt, giật lấy máy sấy: "Để em tự làm! Anh đi tắm nhanh đi!"

Bình Luận (0)
Comment