Edit & Beta: Đòe
Hạ Tùng Khâu không ngờ Mục Mộc lại phản ứng đột ngột như vậy, ngẩn người đứng tại chỗ, để mặc cậu giật mất máy sấy.
Mục Mộc cầm máy sấy loạn xạ thổi tóc mình, mắt nhìn lung tung khắp nơi, duy chỉ không nhìn Hạ Tùng Khâu.
Cậu cố gắng để tim bình tĩnh lại, nhưng mới bắt đầu thì đã bị Hạ Tùng Khâu cắt ngang.
"Sao thế?" Hạ Tùng Khâu nghi hoặc hỏi.
Mục Mộc hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Không có gì, em tự làm được. Anh mau đi tắm đi, rồi nghỉ sớm."
Thấy tai cậu đỏ ửng, Hạ Tùng Khâu dường như hiểu ra đôi chút, bật cười khẽ, không hỏi thêm, ngoan ngoãn cầm quần áo vào phòng tắm.
Mục Mộc nghe tiếng nước chảy, biết anh tạm thời sẽ không ra, lập tức tắt máy sấy, nằm lăn lộn trên giường, xấu hổ đến mức ngón chân cũng co quắp lại.
Cậu thật sự nghĩ không thông, rõ ràng chỉ là sấy tóc thôi mà, từ nhỏ đến lớn cậu chẳng ít lần được người khác sấy hộ, cũng không ít lần bị xoa đầu. Thậm chí đi massage da đầu cũng chưa bao giờ có cảm giác vừa tê dại vừa nóng ran đến thế.
Cảm giác mới mẻ chưa từng có này khiến Mục Mộc vừa xấu hổ vừa bồn chồn, vừa thấy sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà nhớ nhung.
Cậu cảm thấy bản thân như biến thành một con mèo thích được cưng nựng, còn muốn Hạ Tùng Khâu chạm vào mình thêm vài lần nữa.
Ý nghĩ này thực sự quá kỳ quái, Mục Mộc càng nghĩ càng thấy ngượng, thậm chí chẳng biết phải đối mặt với Hạ Tùng Khâu thế nào. Nếu có thể, cậu chắc chắn đã kéo vali bỏ trốn ngay lập tức rồi.
Đợi Hạ Tùng Khâu tắm xong đi ra thì thấy Mục Mộc quấn mình kín như cái kén ve, ngay cả đầu cũng chôn trong chăn không chịu ló ra.
Anh lau khô những giọt nước còn vương trên tóc, bước tới vỗ nhẹ lên cái kén ve kia, rõ ràng cảm nhận được người bên trong run cả người.
Hạ Tùng Khâu thu tay lại, hỏi: "Mộc Mộc? Em đang làm gì vậy? Bị anh dọa à?"
"Không mà." Tiếng trả lời uất ức vang lên từ trong chăn, "Em ngủ rồi."
Hạ Tùng Khâu thấy hơi kỳ lạ: "Tóc đã sấy khô chưa?"
Cái kén lại cựa quậy một cái, "Sấy khô rồi! Em ngủ rồi í!"
Hạ Tùng Khâu bất đắc dĩ nói: "Thôi được, vậy ngủ ngon."
Anh điều chỉnh điều hòa xuống thấp hơn một chút, sợ Mục Mộc cuộn chăn kín mít sẽ nóng, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn lên giường, không phát ra thêm tiếng động nào.
Mục Mộc trong chăn trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, cuối cùng chịu không nổi phải ló đầu ra hít thở.
"Không phải ngủ rồi sao?" Hạ Tùng Khâu bỗng hỏi.
Bị bắt quả tang, Mục Mộc lại thấy xí hổ, hừ nhẹ: "Không liên quan gì anh!"
Hạ Tùng Khâu nhếch môi trong bóng tối, cười thầm mà không lên tiếng.
Không nghe thấy anh đáp lại, Mục Mộc còn tưởng mình lỡ lời khiến anh giận, vội vàng chữa lại: "Lần này thật sự ngủ đây. Anh Tùng Khâu, ngủ ngon."
Nụ cười trên môi Hạ Tùng Khâu càng rõ hơn: "Ngủ ngon."
Mục Mộc xoay người, áp gò má nóng ran vào gối, còn đưa tay xoa xoa vành tai mình.
Thật kỳ lạ, lần này Hạ Tùng Khâu rõ ràng chưa hề chạm vào cậu, vậy mà chỉ nghe giọng thôi, tai cậu cũng thấy ngứa ngáy.
Chẳng lẽ Hạ Tùng Khâu là yêu quái chuyên mê hoặc lòng người sao?
Mục Mộc nghĩ loạn hết cả lên, mãi mới ngủ được, kết quả trong mơ vẫn toàn là Hạ Tùng Khâu.
Trong mơ, cậu thật sự biến thành một con mèo lười biếng, nằm trong lòng Hạ Tùng Khâu, được v**t v* đến mức thoải mái vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tùng Khâu tính giờ gọi Mục Mộc dậy.
Mục Mộc đang ngủ say, nghe tiếng gọi cũng chỉ động động mắt chứ không mở, mơ màng tưởng là Abel đang gọi mình, lại rúc đầu vào chăn, lười biếng nũng nịu: "Hạ Tiểu Khâu, cho tôi ngủ thêm mười phút nữa..."
Khác với phần lớn con trai tuổi dậy thì đã vỡ giọng, giọng cậu lúc mới tỉnh chẳng hề khàn mà ngược lại vì mang theo ngữ điệu nũng nịu nên đặc biệt mềm mại, khiến người nghe không nỡ gọi dậy thêm lần nào nữa.
Hạ Tùng Khâu ngồi bên giường, yên lặng ngắm dáng vẻ lười nhác đó, trên mặt mang theo nụ cười chính mình cũng không nhận ra.
Mười phút sau, anh đúng giờ làm "chuông báo thức", vỗ nhẹ lên chăn, dịu giọng: "Mộc Mộc, không dậy thì sẽ trễ đấy."
Mục Mộc xoay người, nhắm mắt điều khiển "con trai" robot nhỏ của mình: "Hạ Tiểu Khâu, gọi bố đi."
Hạ Tùng Khâu cúi sát bên tai cậu, khẽ gọi: "Chủ nhân."
Mục Mộc lập tức mở to mắt, thấy khuôn mặt của Hạ Tùng Khâu gần ngay trước mắt, cả người ngơ ra, lắp bắp: "Anh... anh vừa rồi..."
Chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi, đúng không?
Hạ Tùng Khâu mỉm cười, nhắc lại một lần nữa: "Chủ nhân, còn không chịu dậy hả?"
Trong đầu Mục Mộc như nổ bông pháo rực rỡ, hệt như bị lửa đốt mông, lập tức bật dậy chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí quên cả xỏ dép.
Hạ Tùng Khâu tựa vào khung cửa, mỉm cười nhắc: "Còn hai mươi phút nữa tập hợp. Anh mua sẵn sữa và sandwich ở cửa hàng tiện lợi rồi, lát nữa trên đường ăn, không cần vội."
Mục Mộc dùng nước lạnh rửa mặt, thấy trong gương khuôn mặt đỏ bừng của mình, vội vàng tránh đi, cầm bàn chải điện bắt đầu đánh răng.
Đầu óc cậu loạn hết cả, bất giác nhớ đến giấc mơ kỳ quái tối qua. Bình thường trong mơ đâu có cảm giác thật, vậy mà cậu vẫn nhớ rõ cái cảm giác được Hạ Tùng Khâu v**t v* thoải mái đến mức nào.
Càng nghĩ càng thấy sai sai, Hạ Tùng Khâu không bình thường, bản thân cậu cũng không bình thường, tất cả đều chẳng bình thường.
Trước mắt như xuất hiện một cánh rừng sương mù, cậu biết chỉ cần đi xuyên qua sẽ tìm được đáp án, nhưng lại không dám bước vào.
Nói không rõ là sợ hãi hay gì khác, chỉ lờ mờ cảm thấy đáp án kia sẽ đảo lộn nhận thức cả hai kiếp sống của mình.
Mục Mộc lắc đầu, không cho phép bản thân nghĩ sâu thêm, còn tự thôi miên rằng sự khác thường của Hạ Tùng Khâu chắc chắn chỉ là cố tình chọc ghẹo mình. Cậu phải bình tĩnh, không thể để anh thấy trò cười nữa.
Nhờ thừa hưởng khả năng diễn xuất và kiểm soát cảm xúc từ Mục Bội Chi, cậu rất nhanh đã đeo lại mặt nạ bình thường. Khi bước ra khỏi phòng tắm, trông cậu như đã khôi phục hoàn toàn.
Hạ Tùng Khâu đang sắp xếp balo, thấy cậu đi ra thì nhắc: "Xem còn thiếu thứ gì cần mang không."
Mục Mộc thuận miệng đáp một tiếng, đi kiểm tra qua, rồi lắc đầu: "Không thiếu."
Hạ Tùng Khâu lại nói: "Vậy em thay đồ đi, chúng ta xuống dưới luôn."
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, lớp trưởng gọi: "Hạ Tùng Khâu, Mục Mộc, xong chưa? Sắp xuất phát rồi!"
Mục Mộc lập tức chộp lấy quần áo chạy vào nhà tắm. Hạ Tùng Khâu nhớ tới dáng vẻ cậu trước kia chẳng hề ngại ngùng thay đồ trước mặt mình, không biết nên vui hay tiếc, mở cửa nói với lớp trưởng: "Xong ngay đây."
Lớp trưởng gật đầu, vội vã đi gõ cửa phòng kế tiếp.
Đợi Mục Mộc cùng Hạ Tùng Khâu xuống lầu thì đa số bạn học đã tập hợp đủ.
Thầy dẫn đoàn đã thuê sẵn một chiếc xe buýt, những bạn xuống sớm đã chọn xong chỗ, vài người còn đang ăn bữa sáng đơn giản.
Hạ Tùng Khâu đeo chiếc balo đựng đồ của cả hai, tìm được hai chỗ trống ở cuối xe, theo thói quen nhường ghế bên cửa sổ cho Mục Mộc.
Đợi Mục Mộc ngồi xuống xong, Hạ Tùng Khâu lấy từ trong túi ra hai phần sandwich, nhìn cậu hỏi: "Muốn ăn cái nào?"
Mục Mộc liếc một cái đã thấy cả hai đều là vị mình thích, do dự một lúc rồi mới lấy đi một cái.
Hạ Tùng Khâu xé giấy gói, đưa phần của mình qua: "Ăn thử không?"
Trước kia hai người vẫn thường như vậy, bạn học xung quanh sớm đã quen mắt.
Nhưng lúc này Mục Mộc lại hơi chần chừ, Hạ Tùng Khâu làm ra vẻ khó hiểu, hừ mũi một tiếng: "Hửm?"
Mục Mộc tự nhủ trong lòng trước kia thế nào thì bây giờ cũng cứ thế, vậy mới bình thường.
Sau một hồi xây dựng tâm lý, cậu cuối cùng cũng kịp cắn một miếng sandwich của Hạ Tùng Khâu trước khi anh rút tay về, rồi cúi đầu ăn phần của mình.
Ăn được một nửa, Hạ Tùng Khâu bỗng ghé lại gần nói: "Cho anh ăn thử một chút nhé?"
Mục Mộc sững người, vô thức trả lời: "Em cắn rồi mà..."
Hạ Tùng Khâu lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt mang hàm ý trước kia có phải chưa từng ăn đồ em ăn thừa đâu.
Mục Mộc rốt cuộc không kìm được mặt nóng bừng lên, nhưng lại không muốn thua trước Hạ Tùng Khâu, cắn răng nhịn ngượng đưa chiếc sandwich trong tay qua.
Hạ Tùng Khâu cúi đầu, tiện tay cắn một miếng, ăn xong còn bình luận: "Cái của em ngon hơn."
Mặt Mục Mộc càng lúc càng nóng, đúng lúc thầy giáo điểm danh xong, xe buýt bắt đầu lăn bánh.
Mục Mộc giả vờ nhìn cảnh ngoài cửa sổ, ăn vội vài miếng hết phần sandwich, còn chưa kịp đè xuống cảm giác ngượng ngùng vừa rồi thì bất ngờ thấy Hạ Tùng Khâu khẽ chạm tay mình.
Cậu giật nảy, bật thốt: "Làm gì vậy?"
Hạ Tùng Khâu nhướng mày, cầm lấy vỏ sandwich trong tay cậu bỏ vào túi rác, sau đó lấy chai sữa chua vị táo tàu đã vặn nắp đưa qua.
Động tác này đã thành thói quen bao năm nay, Hạ Tùng Khâu làm vô cùng thuần thục, nhưng Mục Mộc lại chẳng thể thoải mái như xưa mà nhận lấy sự chăm sóc ấy nữa.
Thấy Mục Mộc chưa nhận, Hạ Tùng Khâu mở miệng hỏi: "Giờ không uống à?"
Mục Mộc lại do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay nhận, nhấp từng ngụm nhỏ.
Hai nữ sinh ngồi đối diện qua lối đi lén nhìn cảnh tượng này, cố lắm mới không cười phá ra, run rẩy cầm điện thoại nhắn tin cho nhau.
【a a a kswl (ngọt chết tui rồi)!!!!】
【Tớ trước nay chưa từng ship RPS (1), nhưng hai người này thật sự...】
(1) RPS là viết tắt của Real Person Slash, một dạng truyện fanfic hư cấu về mối quan hệ (thường là t*nh d*c, đồng tính) giữa những người thật, như các thần tượng, nghệ sĩ hoặc người nổi tiếng.
【Hiểu hiểu! Tớ cũng không muốn thành fujoshi (2) bị ghét đâu, nhưng! Ai chịu nổi cơ chứ!!!】
(2) Fujoshi (腐女子): Hủ nữ, là thuật ngữ tiếng Nhật chỉ những người hâm mộ nữ thích các tác phẩm có nội dung lãng mạn giữa các nhân vật nam, bao gồm thể loại như Boys' Love (BL) và Yaoi.
【Hu hu hu ngọt quá, chít mất thôi】
【Tớ có phải đoán trước giỏi lắm không! Chống nạnh.jpg】
【 Quỳ.jpg】
【Hehe tớ biết ngay sáng nay Mục Mộc sẽ không dậy nổi, đặt trước ghế hàng sau đúng chuẩn!】
【Chệ liệu sự như thần!】
【Cậu có thấy không, hôm nay Mục Mộc hơi lạ! Tớ nghi có biến!!】
【Ừ ha, hình như ngượng ngùng, còn hơi thẹn thùng nữa?】
【Chẳng lẽ tình anh em sắp biến chất rồi?】
【Ớ? Trước giờ họ thật sự chỉ là bạn bè trong sáng thôi á?】
【Trai thẳng í, cậu hiểu mò】
Hai người lạch cạch gõ phím, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu len lén liếc qua.
Thấy Mục Mộc uống sữa chua xong còn vươn đầu lưỡi l**m môi, cả hai đồng loạt nín thở, mắt sáng rực muốn nhìn thêm chút nữa thì Hạ Tùng Khâu bất ngờ quét mắt qua, lạnh lẽo xen chút cảnh cáo.
Hai người run bắn, vội thu ánh mắt về, ngồi thẳng thớm, một lúc lâu sau mới dám lén lấy điện thoại gõ tiếp.
【Hạ Tùng Khâu ngầu vãi!!!】
【Ánh mắt đó!! Quá chiếm hữu luôn!!!】
【Nếu nói Từ Tử Kỳ là chó sói con, thì Hạ Tùng Khâu chính là tuyệt thế alpha!!!】
【Mục Mộc là tiểu O ngọt ngào! Công chúa nhỏ được nuông chiều!】
【Hu hu hu vợ tui xinh quá】
【Cẩn thận bị boss Hạ thủ tiêu đó】
Mục Mộc uống nửa chai sữa chua, cảm thấy hơi no, cầm nửa còn lại mà không biết nên làm sao.
Trước kia cậu đều tiện tay đưa cho Hạ Tùng Khâu, anh sẽ uống nốt, nhưng bây giờ... nghĩ thôi cũng thấy ngượng.
Hạ Tùng Khâu dường như nhìn ra sự do dự của cậu, đưa tay ra: "Đưa đây, em còn uống nữa không?"
Mục Mộc muốn nói để lát nữa uống tiếp, nhưng nghĩ sữa chua để lâu ở nhiệt độ phòng thì vị sẽ kém đi, đến lúc đó chắc chắn càng không uống nổi, đành lắc đầu: "Không uống nữa."
Hạ Tùng Khâu mỉm cười, nhận lấy nửa chai còn lại, thản nhiên uống hết.
Mục Mộc nhìn anh một lúc, ánh mắt từ gương mặt nghiêng lướt nhanh xuống môi, cuối cùng dừng lại ở yết hầu.
Từ góc nhìn nghiêng, chỗ nhô ấy chuyển động lên xuống, lại có vẻ đẹp khó tả.
Mục Mộc vô thức nuốt một cái, đưa tay chạm vào yết hầu của mình nhỏ xíu, chạm vào hầu như không cảm nhận rõ.
Cậu lại một lần nữa ý thức được sự khác biệt giữa Hạ Tùng Khâu và mình, trong lòng bất chợt nảy sinh h*m m**n muốn chạm thử.
Hạ Tùng Khâu rất nhanh uống xong phần sữa chua còn lại, lấy khăn giấy lau miệng, đột nhiên hỏi: "Nhìn anh làm gì vậy?"
Mục Mộc bừng tỉnh, giống như bị bắt quả tang, vội vã thu mắt lại, một lúc sau mới phản ứng kịp, ra vẻ quang minh chính đại hỏi: "Nhìn anh thì sao? Không được nhìn à?"
Khóe môi Hạ Tùng Khâu cong lên, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Được, muốn nhìn bao lâu cũng được."
Tim Mục Mộc đập dồn dập, lập tức thua trận, vội quay đầu nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.