Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 177

Edit & Beta: Đòe

 

Chiếc xe buýt lắc lư chòng chành, phong cảnh ngoài cửa sổ cứ thay đổi không ngừng, thành phố dần lùi xa. Tuy chưa thấy hoa cải vàng nhưng sắc xanh ngút ngàn trước mắt cũng đủ khiến người ta khoan khoái dễ chịu.

 

Mục Mộc ngồi nhìn một lúc, tâm trạng cũng dần thư giãn, rồi chẳng mấy chốc lại bắt đầu thấy buồn ngủ.

 

Hạ Tùng Khâu thấy Mục Mộc buồn ngủ đến mức đầu gật gù, nhưng lại cố giữ khoảng cách, không như trước kia thoải mái tựa vào vai anh.

 

Anh khẽ thở dài trong lòng, đợi Mục Mộc ngủ say rồi mới dịch người lại gần, đưa tay nhẹ nhàng đỡ đầu cậu tựa vào vai mình.

 

Mục Mộc trong giấc ngủ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chẳng những không chống cự, còn cựa đầu tìm một tư thế thoải mái hơn để dựa.

 

Khóe môi Hạ Tùng Khâu hơi cong, anh chậm rãi kéo rèm cửa sổ xuống, để ánh nắng chói chang không làm phiền giấc mộng đẹp của Mục Mộc.

 

Hai cô gái ngồi đối diện bên lối đi trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, rất muốn nhìn thêm vài lần, nhưng lại sợ bị Hạ Tùng Khâu phát hiện.

 

Một người bỗng nảy ra ý hay, lấy gương nhỏ ra giả vờ soi, âm thầm chỉnh góc độ, cuối cùng cũng toại nguyện thấy được cảnh tượng mong chờ.

 

Trong xe vang lên nhạc thịnh hành gần đây, có người như Mục Mộc đã ngủ say, có người thì hăng hái trò chuyện cùng bạn ngồi cạnh, nói đến chỗ hứng thú, giọng cũng cao hơn vài phần.

 

Mục Mộc đang ngủ hơi cau mày, đầu tóc mềm mượt dụi vào hõm vai Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu giơ tay che bên tai còn lại của cậu, rồi thấp giọng hỏi bạn ngồi ghế trước: "Xin lỗi, có thể nói nhỏ một chút không?"

 

Giọng anh khá hòa nhã, nhưng mấy bạn phía trước lại lập tức căng thẳng, một lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Làm... làm ồn tới hai cậu rồi à? Xin lỗi, xin lỗi! Tớ... tớ..."

 

Hạ Tùng Khâu nhìn sang Mục Mộc đang ngủ, lễ độ giải thích: "Có người đang ngủ, các cậu đừng nói lớn quá, cảm ơn."

 

Tuy trong xe đúng là có vài bạn cũng đang ngủ, nhưng cái "có người" mà anh nói đến là ai, tất cả đều ngầm hiểu.

 

Cùng lớp bao lâu nay, mọi người đều biết ngoài Mục Mộc ra, Hạ Tùng Khâu chẳng mấy khi quan tâm đến ai khác. Anh không hề tỏ ra lạnh nhạt hay cố ý xa cách, nhưng mức độ cũng chỉ dừng lại ở sự lịch sự giữa bạn học bình thường.

 

Hồi mới nhập học từng có người chủ động muốn kết thân, nhưng sau khi thấy thành tích xuất sắc đến mức không tưởng của Hạ Tùng Khâu, cộng thêm thái độ nhã nhặn mà lạnh lùng, dần dà ai nấy đều tự giác giữ khoảng cách.

 

Thậm chí còn có người lén gọi anh là "Đại Ma Vương", không phải vì anh khó tính, thật ra ai cũng công nhận anh có tu dưỡng rất tốt, hầu như chưa từng thấy anh nổi giận còn nếu có, cũng chỉ vì Mục Mộc.

 

Cái danh hiệu ấy bắt nguồn từ trí tuệ vượt xa người thường của anh.

 

Nói thật, làm bạn cùng lớp với người như Hạ Tùng Khâu, đa số đều ít nhiều có áp lực tâm lý.

 

Được vào lớp giỏi nhất trường, ai nấy đều từng là niềm kiêu hãnh, nhưng khi gặp Hạ Tùng Khâu, họ mới hiểu thế nào là thiên tài thực thụ.

 

Khoảng cách giữa thiên tài và người thường vốn không thể vượt qua, càng tìm hiểu Hạ Tùng Khâu, họ càng thấm thía sâu sắc điều này.

 

Cậu con trai hăng hái vừa nãy nghe "Đại Ma Vương" giải thích, rõ ràng vẫn còn lo sợ, đẩy gọng kính đen trên sống mũi, giọng nhỏ như muỗi: "Tớ... tớ biết rồi."

 

Sau đó c* cậu im bặt, cả khoang xe cũng yên tĩnh hẳn.

 

Một nam sinh ngồi chéo phía trước huých vai bạn cùng bàn, mấp máy môi: "Hồi nãy suýt dọa tớ chết."

 

Người kia lập tức gõ điện thoại: "Đúng là Đại Ma Vương."

 

Các nữ sinh cũng vẫn còn tim đập loạn, sau khi hoàn hồn cũng trao đổi ánh mắt, rồi dứt khoát đồng loạt lôi điện thoại ra nhắn tin.

 

【Khí thế của boss Hạ, quá có uy rồi!】

 

【Ha ha ha mấy tên con trai kia lại lén kêu khổ trong nhóm nhỏ, bảo Đại Ma Vương đáng sợ quá】

 

【Rõ ràng là siêu ngầu luôn í, tại họ gà yếu thôi】

 

【9494 (siêu chuẩn), boss Hạ đúng là đỉnh nhất thế giới A!】

 

【Tớ vừa nãy còn mềm cả chân! Không phải kiểu đó, mà là do khí thế đè ép, alpha tuyệt thế thế này không phải hạng phàm phu có thể mơ tưởng】

 

【Quả thật chỉ có Mục Mộc mới xứng làm bạn với boss Hạ】

 

【Nói mới nhớ, Lâm Hoài Trạch cũng khá gan, dám tỏ tình với Mục Mộc】

 

【Gan dạ thật, trông cũng bảnh đấy, nhưng vẫn kém xa người đẹp trường ta】

 

【Chuẩn cơm mẹ nấu rồi, gương mặt Mục Mộc đẹp đến mức nghịch thiên, bảo sao cư dân mạng thấy ảnh hồi nhỏ của cậu ấy toàn gọi là kiệt tác của Nữ Oa】

 

【Nếu không phải Đại Ma Vương luôn trông chừng người đẹp của chúng ta như châu báu mà bảo vệ, tớ sớm đã gọi "vợ" rồi】

 

【Ai mà chẳng muốn có người vợ như vậy】

 

【Mà Lâm Hoài Trạch hôm nay sao không thấy nhỉ?】

 

【Nghe nói cậu ta sắp chuyển lớp】

 

【Shiet—— chẳng lẽ do Đại Ma Vương ra tay?】

 

Hai cô gái ngồi cuối xe thấy tin nhắn trong nhóm nhỏ, nhanh chóng mở khung chat riêng bàn tán.

 

【Tớ biết rồi! Chắc chắn vì Lâm Hoài Trạch tỏ tình với Mục Mộc, nên boss Hạ mới bừng tỉnh, nhận ra sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu!】

 

【Có lý ghê! Hai người họ trước giờ chưa yêu bao giờ, hơn nữa chẳng phải hay nói thiên tài IQ cao thường chậm hiểu chuyện tình cảm sao? Khai sáng muộn cũng bình thường】

 

【Hạ Tùng Khâu quả nhiên sinh ra là alpha! Rõ ràng cả hai đều chưa có kinh nghiệm, vậy mà cậu ấy xử lý ung dung, tiến lùi thỏa đáng, còn Mục Mộc thì hoang mang, thua liểng xiểng, a a a kswl (ngọt chít tui rùii)】

 

【Trong nhóm lại có mấy con nhỏ muốn tranh "vợ" với chúng ta, ban đầu tụi nó còn tính tán boss Hạ cơ mà, hứ!】

 

【Còn khướt Dĩm ơi! Bé đẹp này chỉ có boss Hạ mới xứng, chìa khóa đây tớ nuốt luôn!】

 

【Kết hôn đi! Kết hôn đi! Tớ sẵn sàng góp hết tiền tiêu vặt để bao phong bì cưới cho họ!】

 

【Hu hu tớ cũng có thể!】

 

Mục Mộc ngủ một giấc dậy, phát hiện mình đang tựa trên vai Hạ Tùng Khâu, vội vàng ngồi thẳng dậy, lau khóe miệng, rồi ngượng ngùng liếc áo anh.

 

Hôm nay Hạ Tùng Khâu mặc áo khoác đen tuyền, nhìn không thấy rõ có dính gì không, cũng chẳng biết có bị nước dãi mình làm bẩn không.

 

Cậu do dự một lúc, nhanh chóng đưa tay sờ thử.

 

Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tùng Khâu mang theo nụ cười rõ rệt, nhìn cậu hỏi: "Ngủ đủ rồi?"

 

Mục Mộc chột dạ rụt tay lại, mặt đỏ bừng nói: "Ờ thì... em... em không cố ý đâu, về nhà em sẽ đền cho anh một cái áo khoác mới."

 

Hạ Tùng Khâu thật ra chẳng bận tâm chút nào, nhưng nếu Mục Mộc đã muốn tặng áo mới cho mình, anh cũng không có lý do để từ chối.

 

Xe khách dừng lại ở điểm đến, Mục Mộc kéo rèm cửa, nhìn thấy cánh đồng cải vàng rực rỡ phía xa thì phấn khởi reo lên: "Đến nơi rồi!"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ "ừ" một tiếng, rồi bất ngờ nghiêng người sát lại gần.

 

Mục Mộc hoàn toàn không phòng bị, ngay lập tức bị hơi thở của anh bao lấy.

 

Trên xe toàn là bạn cùng lớp, hành động thân mật bất chợt của Hạ Tùng Khâu khiến tim cậu đập thình thịch, cả người cứng đờ như một con thú nhỏ bị hoảng sợ. Cậu còn chưa kịp hỏi đối phương muốn làm gì thì thấy Hạ Tùng Khâu giúp mình tháo dây an toàn.

 

Mục Mộc thầm thở phào, lí nhí nói: "Em tự làm được mà."

 

Hạ Tùng Khâu không trả lời, chỉ chờ các bạn phía trước lần lượt xuống xe, rồi mới đứng dậy khoác ba lô lên vai, vươn tay phải về phía Mục Mộc: "Đi thôi."

 

Mục Mộc động đậy ngón tay, nhưng không nắm lấy tay anh như trước mà tự mình đứng dậy, sau đó gượng gạo đổi chủ đề: "Ba lô nặng không?"

 

Hạ Tùng Khâu thẳng thừng nắm lấy cổ tay cậu, vừa đi vừa đáp: "Không nặng."

 

Mục Mộc đi theo phía sau, muốn rút tay ra nhưng lại thấy làm vậy thì có vẻ chuyện bé xé ra to, nghĩ ngợi một lát rồi mặc kệ, để mặc anh dắt mình xuống xe.

 

Thầy giáo phụ trách lại điểm danh một lần nữa, xác nhận đủ người rồi thì kiêm luôn vai trò hướng dẫn viên.

 

Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu tay trong tay đi ở cuối hàng. Giọng thầy giáo và tiếng trò chuyện rộn rã của các bạn hoà vào nhau, nghe vô cùng náo nhiệt.

 

Trước mắt là cánh đồng cải vàng bát ngát. Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh này, nhưng Mục Mộc vẫn cảm thấy choáng ngợp.

 

Cậu cố gắng phớt lờ cảm giác từ bàn tay Hạ Tùng Khâu đang nắm lấy mình, quay trái ngó phải như học sinh tiểu học đi dã ngoại, nhưng mới đi được vài bước đã hắt xì liên tục.

 

Hạ Tùng Khâu buông tay ra, lấy trong ba lô ra giấy ăn đưa cho cậu, trước là khăn giấy khô, sau đó là khăn ướt. Đợi cậu lau xong, lại nhận lấy mấy tờ giấy bẩn bỏ gọn vào túi, rồi xé một chiếc khẩu trang chống phấn hoa đeo cho cậu, tỉ mỉ chẳng khác nào chăm sóc một đứa trẻ nhỏ.

 

Mục Mộc mặt đỏ bừng, được chăm chút xong thì hơi ngại ngùng nói: "Em tự làm được mà."

 

Hạ Tùng Khâu chỉ cười khẽ, không nói gì, còn tiện tay xoa đầu cậu.

 

Mục Mộc lập tức than phiền: "Đừng có xoa đầu em nữa. Anh xem em là con trai anh chắc?"

 

Hạ Tùng Khâu cũng đeo khẩu trang cho mình, chỉnh lại ba lô rồi mới đáp: "Tất nhiên là không."

 

Mục Mộc định hỏi vậy sao lại chăm chút kỹ quá mức như thế, rõ ràng cậu vẫn có thể tự lo được. Nhưng lại nghe Hạ Tùng Khâu cúi xuống thì thầm bên tai: "Là xem em như chủ nhân, thế có vấn đề gì không?"

 

Mục Mộc lập tức thấy mặt nóng bừng, lườm nguýt anh: "Anh có thể đừng nói linh tinh nữa không!"

 

Hạ Tùng Khâu bày ra vẻ vô tội: "Không phải em từng muốn anh gọi như thế sao?"

 

Mục Mộc giận đến mức đỏ cả tai: "Em đâu có! Em chỉ đùa với Abel thôi!"

 

Hạ Tùng Khâu: "Thế à, vậy sau này anh không gọi nữa nhé?"

 

Mục Mộc vừa xấu hổ vừa lúng túng, vội phản bác: "Không được!"

 

Ngay khoảnh khắc đó cậu mới chợt hiểu, rõ ràng phần được lợi là mình, cớ gì phải ngượng? Người nên xấu hổ phải là Hạ Tùng Khâu mới đúng.

 

Nhưng đối phương chẳng hề có chút thẹn thùng nào, ngược lại còn khẽ khom tay trước ngực, làm một động tác như kỵ sĩ châu Âu xưa bày tỏ sự trung thành với quý tộc, rồi cười nói: "Yes, my lord."

 

Gió xuân ấm áp khẽ thổi qua cánh đồng, hất tung mấy sợi tóc mái trên trán anh, để lộ đôi mắt sâu thẳm.

 

Dưới nắng vàng rực rỡ, gương mặt góc cạnh của Hạ Tùng Khâu càng thêm nổi bật. Nếu không phải mắt và tóc anh là màu đen, hẳn sẽ khiến người ta tưởng nhầm thành một ma cà rồng đẹp trai trong truyền thuyết.

 

Mục Mộc chạm phải ánh nhìn ấy, chỉ cảm thấy như có một xoáy nước vô tận muốn cuốn trọn cả người mình.

 

Tim trong lồng ngực đập loạn xạ, Hạ Tùng Khâu lúc này vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại đem đến cho cậu một thứ k*ch th*ch chưa từng có.

 

Cậu ngây người đứng đó, như thể âm thanh và khung cảnh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất một mình Hạ Tùng Khâu trong tầm mắt.

 

Một lúc lâu sau, Mục Mục mới mấp máy môi, khó khăn thốt ra mấy chữ: "Anh... vậy sau này phải nghe lời em đấy nhá."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cúi người: "Of course, my lord."

 

"Mục Mộc, Hạ Tùng Khâu, nhanh theo kịp đội nào!" Lớp trưởng gọi từ phía trước.

 

Mục Mộc đưa tay xoa xoa hai bên má qua lớp khẩu trang, vừa bước nhanh lên vừa lẩm bẩm: "Có khi nào mình lại đang mơ mấy giấc mơ kỳ quặc không đây."

 

Hạ Tùng Khâu đi phía sau bình thản trả lời: "Không phải mơ đâu."

 

Mục Mộc quay đầu liếc nhìn cậu, vô thức bước nhanh hơn. Chẳng bao lâu, bàn tay Hạ Tùng Khâu lại chộp lấy tay cậu, lần này còn mạnh mẽ đan xen các ngón tay, biến thành mười ngón siết chặt lấy nhau.

 

Mục Mộc khí thế rơi rụng, nhỏ giọng trách móc: "Anh đang phạm thượng đấy nhé."

 

Hạ Tùng Khâu đường hoàng nói: "Anh sợ em ngã thôi."

 

Mục Mộc lúng túng liếc quanh: "Em đâu phải đứa trẻ ba tuổi."

 

Hạ Tùng Khâu không nói gì, chỉ siết chặt hơn bàn tay ấy.

 

Phía trước, các bạn được thầy cho phép thì lập tức tản ra. Đám con trai tụm lại cười đùa ồn ào, còn mấy bạn nữ thì đứng bên ruộng hoa tạo dáng chụp ảnh.

 

Mục Mộc bị Hạ Tùng Khâu nắm tay dẫn đi, chọn một hướng ít người, thong thả tản bộ trong gió xuân.

 

Trái tim vừa rồi còn đập dồn dập nay cũng dần bình tĩnh lại. Mục Mộc lắc lư hai bàn tay đang đan vào nhau, trên môi hiện lên nụ cười vô thức, từ tận đáy lòng cảm thấy khoảng thời gian này thật đẹp.

Bình Luận (0)
Comment