Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 178

Edit & Beta: Đòe

 

Danh tiếng cánh đồng cải ở đây vốn rất nổi, mỗi mùa hoa nở đều là cao điểm du lịch, du khách trong ruộng ngày càng đông.

 

Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu dạo hết một vòng trong vườn hoa, gần trưa thì Hạ Tùng Khâu nhận được điện thoại của lớp trưởng gọi họ về tập hợp.

 

Lớp trưởng lớp bọn họ là một nam sinh thể thao. Vì những bạn học thành tích tốt không muốn mất thời gian vào chuyện vụn vặt của lớp, nên cậu ta đã xung phong nhận trách nhiệm này. Cậu ta cũng là số ít nam sinh trong lớp không hề e ngại trước Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu cũng có ấn tượng khá tốt về cậu chàng này, vì mỗi khi lớp có chuyện gì, lớp trưởng đều liên lạc với anh trước, chứ không làm phiền Mục Mộc.

 

Dù sao thì hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau, chỉ cần báo cho Hạ Tùng Khâu là đủ.

 

Mục Mộc đeo máy ảnh trên cổ, đang chụp cảnh cánh đồng hoa, quay đầu thấy Hạ Tùng Khâu nghe điện thoại, định lại gần hóng, nhưng còn chưa kịp thì đối phương đã cúp máy.

 

Cậu có chút không hài lòng, lẩm bẩm hỏi: "Ai thế? Lớp trưởng à? Phải quay về tập hợp rồi hả?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ "ừ", phát hiện khách du lịch xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, anh lập tức tháo chiếc mũ lưỡi trai treo trên quai ba lô xuống, đội lên đầu cậu, rồi nắm tay nói: "Về thôi."

 

Đi được mấy bước, Mục Mộc bắt đầu than thở: "Nóng quá, hôm nay nắng gắt thật."

 

Hạ Tùng Khâu dừng lại hỏi: "Cởi áo khoác ra nhé?"

 

Mục Mộc: "Bên trong em mặc áo thun ngắn tay, cởi áo khoác thì sẽ bị nắng chiếu."

 

Hạ Tùng Khâu buông tay cậu, lôi từ ba lô ra một cái ô gấp, bung ra che lên đầu cậu rồi nói: "Cởi đi."

 

Mục Mộc ngẩng đầu nhìn ô, ngạc nhiên hỏi: "Hạ Khâu Khâu, anh là Doraemon à? Rốt cuộc trong ba lô anh nhét những gì thế? Cho em xem với!"

 

Hạ Tùng Khâu thấy vẻ mặt ấy buồn cười, cố ý úp mở: "Em đoán thử xem."

 

Mục Mộc hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước: "Em không đoán! Thôi, không cho xem thì thôi, em cũng chẳng thèm xem nữa."

 

Nói rồi cậu còn cố tình quay mặt đi, giả vờ ngắm cảnh xa xa.

 

Hạ Tùng Khâu giơ ô đuổi theo, vừa giải thích: "Chưa biết mới có bất ngờ, anh chỉ mang theo những thứ có thể sẽ cần dùng thôi."

 

Mục Mộc nghĩ thấy cũng đúng, nếu biết trước thì lúc Hạ Tùng Khâu "biến" ra mấy món đồ như Doraemon sẽ chẳng còn bất ngờ nữa.

 

Có điều ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận, cậu tháo máy ảnh trên cổ xuống, treo lên tay Hạ Tùng Khâu, rồi bắt đầu cởi áo khoác.

 

Hạ Tùng Khâu phía sau đeo ba lô, một tay che ô, tay kia vẫn có thể cầm máy ảnh chụp được.

 

Mục Mộc buộc áo khoác vào eo, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Tùng Khâu đang chụp mình, lập tức giơ tay chắn ống kính, giận dỗi trách móc: "Hạ Khâu Khâu, anh dám chụp lén! Chắc chắn là chụp em xấu lắm! Anh có ý đồ xấu xa, không được, phải xóa hết ngay!"

 

Thấy cậu định giật máy ảnh, Hạ Tùng Khâu vội nói: "Không xấu đâu, chụp rất đẹp."

 

Mục Mộc vốn hơi kém ăn ảnh, chụp ra không đẹp bằng ngoài đời, chỉ là trên ảnh bớt đi mấy phần năng động thôi.

 

Thật ra Mục Mộc chẳng có góc chết nào, dù chụp thế nào cũng không thể xấu.

 

Nhưng Mục Mộc lại không nghĩ thế, cậu tin chắc Hạ Tùng Khâu cố ý chọn góc xấu để chụp, bực bội túm chặt máy ảnh: "Hạ Khâu Khâu, em ra lệnh anh buông tay! Xóa hết ảnh ngay!"

 

Hạ Tùng Khâu không nỡ xóa, hiếm hoi giải thích thêm vài câu: "Thật sự không xấu, em bình tĩnh xem đi, kỹ thuật chụp lén của anh không tệ đâu."

 

Mục Mộc nửa tin nửa ngờ liếc anh vài lần, rồi mới buông tay: "Đưa em xem! Nếu chụp xấu, Hạ Khâu Khâu, anh xong đời đấy!"

 

Ánh sáng bên ngoài quá gắt, màn hình máy ảnh không đủ sáng, khó nhìn rõ chi tiết.

 

Hạ Tùng Khâu hạ thấp ô xuống, vẫy tay: "Lại đây."

 

Mục Mộc ghé đầu qua, cả hai chen dưới chiếc dù xem ảnh cùng nhau.

 

Ảnh chụp đúng là không xấu, Mục Mộc tuy không nhìn vào ống kính, nhưng biểu cảm rất bình thường, động tác cũng tự nhiên.

 

Song cậu vẫn cau mày hỏi: "Em chỉ cởi áo khoác thôi, có gì đáng chụp đâu? Anh còn tiếc không chịu xóa?"

 

"Đẹp." Hạ Tùng Khâu nhìn thẳng vào mắt cậu nói.

 

Mục Mộc không kịp phòng bị, tim lại bắt đầu loạn nhịp.

 

Cậu không muốn lúc nào cũng bị lép vế trước Hạ Tùng Khâu, quyết tâm gỡ lại một ván, lời ra khỏi miệng mà không qua suy nghĩ: "Ngày nào bọn mình cũng ở cạnh nhau, anh nhìn còn chưa chán à?"

 

Hạ Tùng Khâu không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, rõ ràng sững lại một giây.

 

Mục Mộc còn đang đắc ý, lại nghe Hạ Tùng Khâu đáp lời: "Chưa chán, vì mỗi giây em đều khác nhau. Anh muốn ghi lại, để sau này từ từ xem."

 

Giọng anh rất bình thản, chẳng có chút tình ý nồng nàn nào, như thể chỉ nói sự thật hiển nhiên. Nhưng Mục Mộc vẫn thấy toàn thân máu nóng dồn lên mặt, như có lửa đốt, thậm chí còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

 

Cậu há miệng, một lúc lâu vẫn không thốt ra lời, cuối cùng đành đỏ mặt chịu thua, lắp bắp: "Em...em đói rồi, mau về tập hợp đi, còn phải đi ăn BBQ nữa."

 

Hạ Tùng Khâu mỉm cười, không tiếp tục đề tài kia nữa.

 

Khi hai người đến điểm tập hợp, các bạn khác quả nhiên đã đến đông đủ.

 

Mục Mộc thấy nhiều bạn đang len lén nhìn chiếc ô trong tay Hạ Tùng Khâu, lập tức thấy ngại.

 

Các bạn nữ còn chẳng che dù, thế mà hai ông con trai lại "yểu điệu" thế này.

 

Cậu vội giật lấy cán ô, nhanh chóng gấp lại, nhét vào tay Hạ Tùng Khâu, rồi cởi áo khoác buộc ở eo ra mặc lại.

 

Thấy cổ áo cậu chỉnh chưa ngay ngắn, Hạ Tùng Khâu đưa tay giúp cậu sửa, ngón tay vô tình lướt qua cổ cậu, cả hai đồng thời khựng lại.

 

Mục Mộc phản ứng hơi lớn, còn lùi sang bên, kéo giãn khoảng cách với Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn thuận miệng hỏi: "Không nóng nữa à?"

 

Mục Mộc lắc đầu, lại nghe Hạ Tùng Khâu ghé sát tai nhỏ giọng: "Thế sao mặt em đỏ thế?"

 

Mục Mộc xịt keo cứng ngắc, giận dỗi lườm nguýt: "Hạ Khâu Khâu! Anh mà còn thế nữa, ngày mai đi tắm suối nước nóng một mình đi!"

 

Bộ dạng xù lông của cậu lập tức thu hút ánh nhìn của cả lớp, Hạ Tùng Khâu bình tĩnh điều chỉnh vị trí, che cậu ra phía sau, rồi ngay sau đó xuống nước: "Anh sai rồi, đừng giận mà, anh xin lỗi."

 

Mục Mộc mặt mày sầm sì, chẳng thèm để ý đến anh, một mình đi về phía mọi người.

 

Thầy giáo điểm danh xong thì dẫn cả lớp đến trong làng ăn buffet nướng ngoài trời.

 

Trên đường đi, Hạ Tùng Khâu hết lời dỗ dành, đủ kiểu mềm mỏng ngon ngọt, cuối cùng cũng khiến Mục Mộc nguôi giận trước khi cậu lại bùng nổ lần nữa.

 

Đúng vào giờ cơm, khách du lịch vốn đã đông, cả lớp bọn họ kéo đến cùng lúc, nên bếp nướng BBQ lập tức trở nên khan hiếm, mười mấy người phải dùng chung một bếp.

 

Hạ Tùng Khâu xách giỏ chọn mấy thứ Mục Mộc thích ăn, đi đến hỏi: "Chúng ta nướng ở đâu đây?"

 

Mục Mộc nghĩ một lát rồi nói: "Qua bên chỗ đông mấy bạn nữ đi."

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu thoáng không vui: "Tại sao?"

 

Mục Mộc lập tức nổi cáu: "Chính anh hỏi em muốn đi đâu, em chọn rồi thì lại không hài lòng, thế thì anh tự chọn đi!"

 

Hạ Tùng Khâu: "Em thích ở cùng con gái hơn à?"

 

Nghe ra giọng điệu hơi chua chát của anh, Mục Mộc đang tức bỗng dưng tan biến, ngược lại thấy buồn cười, nhỏ giọng giải thích: "Anh không biết bọn con trai trong lớp đều gọi anh là "Đại Ma Vương" à? Có anh ở đó, bọn họ làm sao dám thoải mái ăn uống nữa?"

 

Hạ Tùng Khâu chẳng mấy để tâm, chỉ hỏi lại: "Thế con gái thì không sợ anh à?"

 

Mục Mộc liếc về phía các bạn nữ: "Ít ra cũng đỡ hơn con trai, hơn nữa con gái chú ý vệ sinh hơn."

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu quét qua mấy dãy bếp, cảm thấy chỗ nào cũng không yên tâm, cứ như ai cũng đang nhòm ngó Mục Mộc.

 

Trầm ngâm giây lát, cuối cùng anh vẫn đi theo Mục Mộc sang phía đông bạn nữ hơn.

 

Các bạn nữ thấy bọn họ qua, chỉ ngạc nhiên chốc lát rồi có người gan dạ hồ hởi gọi: "Mục Mộc, Hạ Tùng Khâu, mau lại giúp một tay, xiên que quét dầu xong là cho lên bếp được rồi."

 

Mục Mộc cười đáp: "Đến ngay đây."

 

Cậu rửa sạch tay, cùng các bạn nữ xiên đồ ăn muốn nướng, rồi đưa cho Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu mặc sẵn tạp dề, quét dầu xong thì đứng trông bếp nướng.

 

Đây chẳng phải lần đầu anh làm, trước đó cũng từng đi cắm trại với Mục Mộc vài lần, tay nghề nướng BBQ sớm đã rèn thành thục.

 

Mục Mộc muốn lại gần phụ giúp, Hạ Tùng Khâu xua tay: "Bên này nhiều khói dầu, nhiệt cao, em lùi lại một chút đi, sắp xong rồi."

 

Mục Mộc tò mò ló đầu nhìn, quả nhiên thấy vừa nóng vừa khói, ngoan ngoãn lùi lại mấy bước, tiếp tục xiên đồ ăn.

 

Hạ Tùng Khâu vất vả thế, cậu phải xiên một xiên thịt to để thưởng cho anh mới được.

 

Mấy bạn nữ nhìn Hạ Tùng Khâu nướng điêu luyện, lại so với đám con trai vụng về bên kia, không khỏi ghé tai nhau thì thầm:

 

"Không ngờ boss Hạ mặc tạp dề cũng đẹp trai thế!"

 

"Hy vọng đám con trai kia nhìn vào mà học hỏi, cố gắng phấn đấu đi!"

 

"Đúng là vừa giỏi giang vừa biết nấu nướng, mẫu bạn trai lý tưởng... à không, mẫu bạn thân!"

 

"Bé đẹp của chúng ta đúng là nên được chiều chuộng thế này!"

 

Mục Mộc nghe loáng thoáng vài chữ, nhịn không được liếc qua, rồi tiến lại hỏi: "Mấy cậu đang nói gì thế?"

 

Các bạn nữ lập tức đỏ mặt: "Không, không có gì đâu."

 

Nghe Hạ Tùng Khâu gọi, Mục Mộc cũng không truy hỏi nữa, cầm xiên thịt to chạy đến: "Cái này cho anh!"

 

Hạ Tùng Khâu gắp xiên nướng chín cho vào đĩa inox, đưa cho cậu: "Có thể ăn rồi, cẩn thận nóng."

 

Mục Mộc nhận lấy, vội vàng ăn thử một miếng, miệng khen không ngớt: "Thơm quá! Hạ Khâu Khâu, anh giỏi thật đấy, tay nghề nấu nướng ngày càng tiến bộ!"

 

Nói xong cậu lại đưa xiên thịt nướng trước mặt Hạ Tùng Khâu: "Anh cũng nếm thử tay nghề của mình đi."

 

Hạ Tùng Khâu cúi đầu, trực tiếp cắn một miếng ngay từ tay cậu.

 

Mục Mộc cảm giác mấy bạn nữ bên cạnh lập tức trở nên phấn khích, lúc này mới nhận ra cậu vừa đưa xiên thịt mình ăn dở cho Hạ Tùng Khâu.

 

Dù trước đây cũng không phải chưa từng chia sẻ đồ ăn với anh trước mặt mọi người, nhưng lần này Mục Mộc lại đặc biệt ngượng ngùng, cứ như bị mấy bạn nữ kia nhìn thấu điều gì.

 

Chuyện giữa cậu với Hạ Tùng Khâu rốt cuộc thế nào cậu cũng không rõ, nhưng nhất thời lại chột dạ.

 

"Cầm lấy sang kia ngồi tự ăn đi." Hạ Tùng Khâu nói rồi nhỏ giọng bổ sung: "Không được cho người khác."

 

Mục Mộc sực tỉnh, thuận miệng trêu: "Sao anh nhỏ mọn thế?"

 

Hạ Tùng Khâu thản nhiên chấp nhận đánh giá đó, còn nhấn mạnh lại: "Đây là anh nướng cho em ăn, không được cho người khác."

Bình Luận (0)
Comment