Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 179

Edit & Beta: Đòe

 

Mục Mộc vốn không quen ăn một mình, nhất là bên cạnh toàn con gái, trong khi cậu được dạy rằng con trai nên nhường nhịn con gái nhiều hơn.

 

Nhưng Hạ Tùng Khâu đã nói vậy, cậu cũng chẳng thể làm trái ý, dù sao đây là công sức của ảnh mò.

 

Mục Mộc bưng đĩa đi sang một bên, cảm nhận được ánh mắt các bạn nữ dõi theo, lập tức xấu hổ muốn chết, không nhịn được quay đầu tìm Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu trả lại cậu ánh mắt dỗ dành, rõ ràng là bảo cậu cứ ăn thoải mái, đừng bận tâm.

 

Mục Mộc bỏ vào miệng một miếng khoai tây nướng, do dự một chút rồi lại chạy về bên Hạ Tùng Khâu, lấy một xiên ba chỉ đưa cho anh: "Anh cũng ăn đi."

 

Không thì chỉ mình cậu ăn, thật sự ngại lắm.

 

Hạ Tùng Khâu lật mấy cái cánh gà trên bếp, ám chỉ: "Anh bận không rảnh tay."

 

Mục Mộc chỉ mong Hạ Tùng Khâu ăn cùng mình, hoàn toàn không để ý anh dư sức dùng một tay, giơ xiên thịt đến bên miệng Hạ Tùng Khâu, giục: "Ăn nhanh!"

 

Hạ Tùng Khâu cuối cùng cũng hài lòng, cúi đầu cắn một miếng, rồi thuận thế liếc sang nhóm bạn nữ kia một cái.

 

Đám nữ sinh giả vờ bận rộn chuẩn bị nguyên liệu, nhưng lại len lén tụ tập thì thầm với nhau.

 

"Ánh mắt vừa rồi của boss Hạ, chậc, rõ là đang khoe khoang đúng không?"

 

"Tui  cũng muốn được bé đẹp đút cho ăn cơ."

 

"Cậu đang mơ peach đấy, boss Hạ nhìn chằm chằm cậu kìa."

 

"Thôi bỏ đi, giữ mạng quan trọng hơn."

 

"Hai người đó rõ ràng đang phát cơm chó đúng không?"

 

"Cậu thì biết cái gì, đấy gọi là tình anh em trai thẳng!"

 

Mục Mộc ăn xong xiên khoai tây nướng, hạ giọng hỏi: "Hạ Khâu Khâu, mấy cậu ấy cứ thì thầm gì đó, hình như em lại nghe thấy có người gọi em là bé đẹp."

 

Hạ Tùng Khâu: "Bởi vì em đẹp."

 

Mục Mộc hơi bực rồi: "Nhưng em là con trai mà, trai đẹp thì phải gọi là nam thần mới đúng chứ! Tất cả là tại anh!"

 

Hạ Tùng Khâu đưa cho cậu một cái cánh gà mới nướng xong: "Đâu phải anh bắt họ gọi em là hoa khôi(*)."

 

Mục Mộc ngửi thấy mùi thơm nức, vừa thổi nguội cánh gà vừa bĩu môi lẩm bẩm: "Nếu không có anh, thì em đã là nam thần rồi."

 

Khóe môi Hạ Tùng Khâu cong nhẹ: "Được, tại anh."

 

Mục Mộc cắn một miếng cánh gà cay thơm, lập tức bị mùi vị hấp dẫn, chẳng còn tâm tư cãi cọ nữa. Ăn xong mới cười tươi nói: "Ngon quá! Vì cánh gà nên tha cho anh đấy."

 

Hạ Tùng Khâu sắp xếp xiên nướng đã chín vào đĩa, gọi Mục Mộc: "Chúng ta đi chỗ khác ăn thôi."

 

Lúc này Mục Mộc mới nhận ra từ nãy giờ chỉ có Hạ Tùng Khâu lo nướng, còn mấy cô bạn kia thì chẳng dám lại gần.

 

Đi ngang qua, cậu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, bọn tớ chiếm bếp nướng hơi lâu..."

 

Chưa dứt lời, mấy nữ sinh đã cười hiền lành: "Không sao không sao, bọn mình không vội đâu."

 

Mục Mộc định hỏi có cần giúp gì không, nhưng Hạ Tùng Khâu lập tức chen vào: "Cảm ơn, lần sau mời mọi người ăn vặt."

 

Mấy nữ sinh liếc nhau, im lặng vài giây mới có người xua tay: "Không cần, không cần, hai cậu đi ăn đi."

 

Lại có người nhỏ nhẹ bổ sung: "Để nguội thì mất ngon đấy."

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu, kéo Mục Mộc ra bãi đất trống gần đó, lấy từ trong ba lô ra tấm khăn trải, còn có cả hộp trái cây đã cắt sẵn. Sau đó mới nói: "Ngồi đi."

 

Mục Mộc ngồi xếp bằng xuống, cười hì hì: "Anh đúng là mang đủ thứ, Dorae Khâu Khâu."

 

Hạ Tùng Khâu liếc cậu một cái, xé đôi đũa dùng một lần, rút một chiếc tăm tre, xiên một miếng trái cây đưa sang: "Nếm thử đi."

 

Ra ngoài đúng là bất tiện, nếu không thì anh sẽ không để Mục Mộc ăn trái cây đã cắt để lâu.

 

Mục Mộc vươn tay nhận lấy, ăn xong gật gù: "Cũng ổn, còn khá tươi, anh có để trong túi giữ lạnh à?"

 

Nhiều giờ trôi qua mà vẫn mát lạnh.

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu: "Sáng nay ghé cửa hàng tiện lợi mua ít đá."

 

Mục Mộc tò mò rướn cổ nhìn vào ba lô: "Trong đó còn gì nữa không, sao nó đựng được nhiều vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu mở túi cho cậu xem: "Cũng không còn gì đặc biệt."

 

Hai người thong thả ăn xong bữa trưa, Hạ Tùng Khâu gom rác mang đi vứt. Trở lại thì thấy Mục Mộc ngồi gật gù, anh khẽ hỏi: "Buồn ngủ rồi à?"

 

Mục Mộc theo thói quen xoa bụng, ngáp một cái, đôi mắt đẹp long lanh như phủ sương, giọng mềm nhũn: "Ăn no tăng đường huyết nên dễ buồn ngủ, không phải tại em đâu."

 

Hạ Tùng Khâu giơ tay nhìn thời gian: "Lớp trưởng nói hai rưỡi tập trung về, giờ có thể ngủ một giấc."

 

Mục Mộc: "Ngủ trên xe à?"

 

Chỗ đậu xe xa quá, cậu chẳng muốn di chuyển nữa.

 

Hạ Tùng Khâu chỉ về phía bãi cỏ có bóng cây: "Ra kia đi, có bóng mát."

 

Nói rồi anh xách ba lô một tay, tay kia dắt Mục Mộc lơ mơ buồn ngủ đi sang.

 

Mục Mộc lim dim mắt, bất chợt cảm thán: "Hạ Khâu Khâu, sau này anh nhất định sẽ là một ông bố tốt."

 

Hạ Tùng Khâu quay đầu nhìn cậu: "Không thể là cái khác sao?"

 

Mục Mộc cố gắng suy nghĩ trong cơn mơ màng, chắc nịch: "Anh sẽ còn rất lợi hại, rất giàu, khiến cả thế giới phải thay đổi vì anh."

 

Hạ Tùng Khâu thở dài bất lực: "Anh không nói đến cái đó."

 

Mục Mộc ngơ ngác: "Vậy thì là gì?"

 

Hạ Tùng Khâu ngập ngừng, rồi nói khẽ: "Anh sẽ không có con, nên cũng chẳng thể làm một ông bố tốt."

 

Mục Mộc theo phản xạ cúi mắt nhìn xuống, suýt buột miệng hỏi chẳng lẽ còn trẻ đã có bệnh, rồi bất chợt hiểu ra, im lặng vài giây mới gượng gạo: "Có thể nhận nuôi mà, hoặc nuôi thú cưng?"

 

"Không cần," Ánh mắt Hạ Tùng Khâu sâu thẳm, "Nuôi mình em là đủ."

 

Mặt Mục Mộc lại nóng ran: "Em đâu cần anh nuôi!"

 

Hạ Tùng Khâu mỉm cười nhìn cậu: "Thật sự không cần? Sau này tiền anh kiếm được đều có thể cho em tiêu."

 

Mục Mộc chợt nhớ đến kiếp trước Hạ Tùng Khâu mới hơn hai mươi tuổi đã nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, công ty phát triển rực rỡ. Cậu bỗng chột dạ mà động lòng.

 

Đây là người có tiềm năng vượt qua cả anh cả mình chiếm vị trí giàu nhất thế giới!

 

Trời ạ, phải là bao nhiêu tiền mới được chứ!

 

Mục Mộc tròn mắt, nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi: "Thật, thật hả? Anh có biết sau này mình sẽ giàu cỡ nào không?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cười: "Xem ra em rất tin tưởng vào sức mạnh kinh tế tương lai của anh."

 

Mục Mộc nghĩ thầm vì kiếp trước em từng thấy rồi, đó là tài sản cả đời người khác chẳng tưởng tượng nổi!

 

Cho dù giờ Hạ Tùng Khâu chỉ nói đùa, nhưng cũng đủ khiến cậu xúc động.

 

Nếu đổi lại là cậu có số tiền đó, chưa chắc đã rộng lượng nói ra câu này.

 

Có lẽ đây chính là khác biệt giữa cậu và người sẽ trở thành tỷ phú số một thế giới.

 

Hạ Tùng Khâu giơ tay xoa đầu cậu: "Dù sau này anh có bao nhiêu tiền, tất cả đều cho em. Dẫu sao anh cũng sẽ không có con."

 

Mục Mộc: "Còn bố mẹ anh thì sao."

 

Hạ Tùng Khâu: "Có bố anh rồi, đến lượt anh tiêu tiền cho mẹ chắc? Không tới lượt."

 

Mục Mộc bật cười: "Nói cũng đúng. Ấy, chờ đã, sau này anh thật sự không muốn có con à?"

 

Hạ Tùng Khâu nghiêm túc hẳn: "Không, nhưng nếu em muốn nhận nuôi, thì cũng không phải là không được."

 

Mục Mộc theo lời anh nói thử tưởng tượng, rồi nói: "Thật ra em cũng thích trẻ con, nhưng chăm sóc tụi nhỏ phiền lắm, thôi bỏ đi. Có Hạ Tiểu Khâu là đủ rồi, nuôi robot dễ hơn nhiều."

 

Nói xong cậu mới bừng tỉnh, nhận ra trong lời nói của Hạ Tùng Khâu có bẫy, vội vàng chữa lại: "Em... em chỉ nói bừa thôi, đâu có bàn với cậu chuyện cùng nhau nhận nuôi gì đâu!"

 

Hạ Tùng Khâu cười không dứt khiến Mục Mộc vừa xấu hổ vừa tức, lao tới đánh anh. Nhưng Hạ Tùng Khâu chỉ khéo léo né tránh, không hề đánh trả.

 

Hai người đuổi nhau một lúc trên bãi cỏ, Mục Mộc thở hồng hộc, dừng lại càu nhàu: "Không chơi với anh nữa!"

 

Hạ Tùng Khâu quay lại, nắm lấy cổ tay cậu, rồi kéo tay cậu gõ nhẹ vào ngực mình hai cái: "Để em đánh rồi, hết giận chưa?"

 

Mục Mộc hừ một tiếng, quay đi: "Em muốn ngủ trưa."

 

Hạ Tùng Khâu lấy ra một tấm vải caro lớn hơn, trải xuống cỏ, nằm xuống trước rồi duỗi cánh tay ra: "Lại thử xem?"

 

Mục Mộc còn ngượng ngùng một lúc mới chịu nằm xuống bên cạnh, ngang nhiên lấy tay anh làm gối. Thấy không thoải mái, cậu dứt khoát đổi tư thế, gối đầu lên ngực anh.

 

Hạ Tùng Khâu cố gắng giữ nhịp thở ổn định, sợ tim đập quá nhanh sẽ làm Mục Mộc khó chịu.

 

Nắng xuyên qua tán cây, loang loáng rơi trên hai người. Không xa là cánh đồng cải vàng rực rỡ, xa hơn nữa là dãy núi xanh biếc.

 

Trời xanh ngắt, vài đám mây trắng trôi lững lờ. Gió xuân mang theo mùi hoa phảng phất, khí trời dễ chịu khiến người ta dễ thả lỏng.

 

"Có cần bịt mắt không?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

"Không cần." Mục Mộc nhắm mắt nói.

 

Thật ra lúc này cậu đã không còn buồn ngủ lắm, chỉ lười muốn nằm thêm thôi.

 

Hạ Tùng Khâu nghĩ cậu ngủ rồi nên không quấy rầy nữa, chỉ cúi nhìn mái tóc mềm trên ngực mình mà thất thần.

 

Mục Mộc từ từ lại thiếp đi, mãi đến lúc phải tập hợp mới bị Hạ Tùng Khâu lay dậy.

 

Cậu chưa ngủ đủ, cả người uể oải, đứng dậy rồi cũng chẳng muốn mở mắt.

 

Hạ Tùng Khâu thu dọn đồ, xé một tờ khăn ướt đưa cậu lau mặt, rồi dắt cậu đi nhập nhóm với các bạn khác.

 

Từ khu du lịch về thành phố mất chừng hai tiếng. Sau đó cả lớp lại cùng nhau đi ngắm hoàng hôn ở Điền Trì, rồi tụ tập ăn tối, chơi đến tận khuya mới tan.

 

Sáng hôm sau, thầy cô dẫn các bạn khác lên máy bay về trước, chỉ còn Hạ Tùng Khâu và Mục Mộc ở lại.

 

Thầy cô đã liên hệ với phụ huynh, xác nhận an toàn rồi mới đồng ý cho hai đứa tự đi.

 

Mục Mộc cũng nhận được điện thoại từ nhà. Trước khi đi cậu đã nói qua, nhưng Mục Bội Chi vẫn hỏi lại có cần vệ sĩ hay hướng dẫn viên không.

 

Mục Mộc vội từ chối: "Không cần đâu mẹ, có Khâu Khâu đi cùng con rồi, chắc chắn không lạc được! Với lại bọn con đâu còn là trẻ con nữa, chỉ muốn chơi thêm nửa ngày, rồi đi tắm suối nước nóng thôi. Có vệ sĩ theo thì còn gì vui nữa!"

 

Mục Bội Chi không ép: "Được rồi, chơi vui vẻ, nhưng nhớ chú ý an toàn."

 

Mục Mộc ngoan ngoãn đồng ý, trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy. Sau đó cậu không nhịn được hỏi Hạ Tùng Khâu: "Chú dì nói gì với anh vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu cũng vừa gọi về, chỉ nói hai câu rồi kết thúc.

 

Nghe cậu hỏi, anh mỉm cười: "Bố mẹ anh dặn phải chăm sóc em cho tốt."

 

Mục Mộc hơi khíu chọ: "Bọn mình bằng tuổi mà, sao cứ phải là anh chăm sóc em? Em cũng có thể chăm sóc anh mà!"

 

Hạ Tùng Khâu chỉ cười trêu chọc, không phản bác.

 

Mục Mộc nhớ lại hôm qua đi chơi, quả thật toàn là Hạ Tùng Khâu lo cho cậu. Trước đó cũng vậy. Nghĩ xong lại thấy như tự vả vào mặt mình.

 

Đúng là cậu hay lười, nhưng không có nghĩa là không biết tự chăm sóc. Chỉ là Hạ Tùng Khâu chưa bao giờ để cậu có cơ hội!

 

Từ nhỏ anh đã dùng viên đạn bọc đường bào mòn ý chí của cậu, khiến cậu ngày càng lười, ngày càng ỷ lại. Quả thật quá thâm hiểm!

 

Hiểu ra rồi, Mục Mộc hùng hồn tuyên bố: "Em cũng có thể chăm sóc anh! Nhất định sẽ khiến chú dì nhìn em bằng con mắt khác! Hạ Khâu Khâu, từ giờ trở đi anh phải ngoan ngoãn để em chăm sóc, nghe rõ chưa?"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu rất ngoan: "Yes, my lord."

 

Thấy ý cười trong mắt anh, Mục Mộc vừa ngượng vừa giận: "Anh nghiêm túc một chút đi! Không được nói năng ngọt xớt."

 

Hạ Tùng Khâu thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại một lần nữa.

 

Mục Mộc cảm giác cứ như tự cậu nói chuyện một mình, tức giận trừng anh một cái.

 

Hạ Tùng Khâu lập tức nói: "Đi ăn gì trước đã."

 

Mục Mộc ngủ dậy muộn, khách sạn đã ngừng phục vụ bữa sáng, đành phải ra ngoài.

 

Hạ Tùng Khâu định dẫn cậu vào một quán trà, nhưng đi ngang một quán nhỏ bán bún thấy đông khách, Mục Mộc bỗng hứng lên, nhất quyết đòi thử bún với ớt xiêm ở đó.

 

"Anh nhìn xem, quán đông thế này chứng tỏ ngon rồi! Đã đến đây thì phải thử đặc sản địa phương chứ!" Mục Mộc nói rất đầy đủ lý lẽ.

 

Hạ Tùng Khâu chần chừ: "Nhưng quán nhỏ thế này, vệ sinh chưa chắc đảm bảo."

 

Mục Mộc quyết ăn cho bằng được, dứt khoát kéo tay anh vào, vừa kéo vừa nói: "Cậu chủ Hạ, thỉnh thoảng cũng nên hạ phàm một lần đi. Bao nhiêu người ăn được, chẳng lẽ chỉ chúng ta ăn mới có chuyện à?"

 

Không cãi nổi, Hạ Tùng Khâu đành đi theo, gọi hai bát bún.

 

Mục Mộc đã thèm ăn cay nhiều năm. Khi nhỏ vì dạ dày yếu nên bị cấm, chỉ có thể nhìn anh chị và bố mẹ ăn. Giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu ăn đến mồ hôi túa đầy trán vẫn không chịu dừng.

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu lướt qua bờ môi đỏ au quá mức của Mục Mộc, anh cố kìm nén mà cúi đầu xuống, nhưng lại không nhịn được, cách một lúc vẫn lén liếc sang nhìn cậu một cái.

 

Đến khi thấy mặt Mục Mộc đỏ bừng, Hạ Tùng Khâu mới thăm dò mở miệng khuyên: "Ăn ít ớt thôi, ăn nhiều ớt xiêm dạ dày sẽ khó chịu đấy."

 

Mục Mộc vừa hít hà vừa chít chít mắng anh: "Sao anh giống hệt mẹ em thế, đã ra ngoài rồi mà còn không cho em xõa một lần à?"

 

Hạ Tùng Khâu bất lực lắc đầu, đứng dậy đi rót thêm cho cậu một cốc nước.

 

Mục Mộc cay đến mức nước mắt lưng tròng, vội vàng nhận lấy cốc nước tu ừng ực một hơi, rồi lại càu nhàu: "Sao không phải nước lạnh?"

 

Hạ Tùng Khâu lần này không nhượng bộ: "Ăn ớt xong mà uống nước lạnh thì hại dạ dày."

 

Mục Mộc lè lưỡi, lười cãi nhau, tiếp tục cắm đầu ăn.

 

Cậu quả thật đã thỏa được cơn thèm, nhưng chẳng bao lâu sau đúng như Hạ Tùng Khâu nói, bụng bắt đầu cồn cào khó chịu.

 

Ớt xiêm là do cậu nhất quyết đòi ăn, giờ bụng đau thì khác nào tự vả vào mặt mình, nên Mục Mộc cố chịu, không hé răng. Cuối cùng vẫn là Hạ Tùng Khâu nhận ra có gì đó không ổn, nắm lấy tay cậu hỏi: "Sao thế? Đau bụng à?"

 

Mục Mộc không chịu thừa nhận, cứng miệng: "Em không sao."

 

Hạ Tùng Khâu nhíu mày nói: "Khó chịu thì không được cố chịu, nói thật đi."

 

Thấy anh sắp giận, Mục Mộc lập tức xìu xuống, ôm bụng nhỏ giọng nói: "Chỉ là dạ dày hơi đau, cứ như đang bị bỏng ấy."

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu tối sầm lại, đi mua ngay cho cậu một hộp sữa nóng bắt uống, rồi lại ra hiệu thuốc mua thêm ít thuốc dạ dày, kéo cậu về khách sạn: "Chút nữa mà vẫn không đỡ thì ở khách sạn nghỉ, không đi đâu hết."

 

Mục Mộc vội bỏ ống hút xuống, lo lắng hỏi: "Không đi ngâm suối nước nóng nữa à?"

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu sầm sì: "Không đi."

 

Mục Mộc ngượng ngùng gãi mũi, không dám nói thêm gì.

 

May mà cơ thể cậu không yếu ớt như vậy, uống sữa xong nghỉ một lúc đã thấy đỡ hơn nhiều.

 

Sau khi chắc chắn cậu không sao, Hạ Tùng Khâu mới kéo vali dẫn cậu tới khách sạn suối nước nóng để làm thủ tục nhận phòng.

 

Cả hai vẫn chưa đủ tuổi, Hạ Tùng Khâu còn kém mấy tháng mới tròn mười sáu, theo nguyên tắc thì phải có người giám hộ mới được thuê phòng.

 

Nhưng khách sạn này là sản nghiệp nhà Từ Tử Kỳ, bọn họ đã nhờ trước, chỉ cần gọi điện xác nhận với phụ huynh là xong.

 

Làm xong thủ tục, Mục Mộc nhỏ giọng than thở với Hạ Tùng Khâu: "Sao chúng ta vẫn chưa thành niên chứ, thời gian trôi chậm quá."

 

Hạ Tùng Khâu bắt đầu rục rịch: "Gấp gáp trưởng thành để làm gì?"

 

Mục Mộc giơ ngón tay ra đếm: "Sau khi thành niên thì được làm khối việc! Có thể thi bằng lái để tự lái xe đi chơi, có thể uống rượu, có thể muốn ở khách sạn nào thì ở, muốn đi đâu thì đi!"

 

"Còn gì nữa?" Hạ Tùng Khâu hỏi, giọng điệu mang ý khác.

 

Mặt Mục Mộc đỏ lựng, giơ tay vỗ mạnh sau lưng anh: "Còn cái gì mà còn, hết rồi!"

 

Hạ Tùng Khâu cười nói: "Còn có thể tự đăng ký công ty nữa, em nghĩ đi đâu vậy?"

 

Mục Mộc lập tức xù lông: "Em chẳng nghĩ gì hết! Đừng có đổ tội cho em!"

 

Hạ Tùng Khâu nghiêng lại gần hỏi: "Không nghĩ gì thì mặt đỏ làm gì?"

 

Mục Mộc đẩy mạnh anh ra, hai tay quạt phành phạch trước mặt: "Em nóng, không được à?"

 

Nói xong lập tức vọt ra ngoài như bay, Hạ Tùng Khâu kéo vali nhanh chân đuổi theo.

 

Phòng của hai người ở cạnh nhau, nhưng đồ đạc lại chung trong một vali.

 

Hạ Tùng Khâu đi thẳng vào phòng Mục Mộc, rất tự giác giúp cậu bỏ đồ ra xếp.

 

Mục Mộc đang lăn lộn trên giường, ngẩng đầu đã thấy anh cầm một chồng quần áo, ngay cả đồ lót cũng có.

 

Dù chỉ là q**n l*t dùng một lần chưa bóc túi, Mục Mộc vẫn thấy không chịu nổi, bật dậy giật đồ từ tay cậu giấu sau lưng, lúng túng nói: "Để em tự làm là được!"

 

Hạ Tùng Khâu cười khẽ: "Được, vậy em tự làm đi."

 

Nói xong anh đóng vali lại, xách hành lý của mình sang phòng bên cạnh.

 

Mục Mộc vùi đầu vào gối lăn qua lăn lại, vừa gào loạn xả vừa phát tiết, một lúc lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh.

 

Hạ Tùng Khâu dọn đồ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mặc áo choàng tắm quay lại hỏi: "Muốn ra hồ ngoài trời ngâm không?"

 

Khách sạn này theo hướng trung cao cấp, giá không rẻ, phòng có bồn riêng nhưng hồ ngoài trời thoáng hơn, phong cảnh cũng đẹp.

 

Mục Mộc lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn muốn đi.

 

Cậu nhanh chóng vào tắm rửa, mặc áo choàng nhưng bên trong còn quấn thêm một cái khăn tắm.

 

Đúng lúc đó hồ chẳng có ai khác, Mục Mộc hơi lúng túng quay mặt đi: "Anh xuống thử xem nóng không đã."

 

Hạ Tùng Khâu lập tức nói: "Không nóng, xuống đi."

 

Mục Mộc liếc sang khăn tắm anh đặt trên bờ, thận trọng dời ánh mắt, thấy không nhìn rõ gì mới yên tâm hơn chút.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu cứ nhìn mình chằm chằm, cậu bực bội: "Nhìn cái gì mà nhìn! Quay mặt đi!"

 

Hạ Tùng Khâu làm theo, nhưng Mục Mộc vẫn chưa yên tâm: "Cấm anh nhìn lén!"

 

Hạ Tùng Khâu quay lưng lại, giọng trầm thấp pha chút lười biếng: "Chẳng phải anh đã từng nhìn rồi sao."

 

Mục Mộc lập tức kéo khăn tắm, nhảy vội xuống nước, cố tình hất tung làm nước bắn tung tóe lên người anh.

 

Hạ Tùng Khâu không hề để ý, còn hỏi: "Anh quay lại được chưa?"

 

Mục Mộc: "Không được! Mau úp mặt vào tường cho em!"

 

Hạ Tùng Khâu xoay người lại, chậm rãi tiến gần. Mục Mộc cảnh giác hỏi: "Anh qua đây làm gì?"

 

Hạ Tùng Khâu thản nhiên phản hỏi: "Không được à?"

 

Mục Mộc nghẹn họng, chẳng tìm ra lý do ngăn cản, chỉ biết trợn mắt nhìn.

 

Hạ Tùng Khâu cũng không lại quá gần, vẫn giữ khoảng cách đủ để nếu Mục Mộc ngạt nước hay choáng váng, anh có thể kịp thời kéo ra.

 

Dù gì chuyện này trước kia cũng từng xảy ra, không thể không đề phòng.

 

-----

 

(*) Theo gốc đúng là dùng từ 'hoa khôi', nhưng mà bảnh muốn cái giọng điệu của mấy má bạn nó hóng hớt, nó simp CP một tí nên thiên biến vạn hóa thành 'bé đẹp' nhé, kiểu Boss lạnh lùng x Bé đáng yêu, nũng nịu ấy.

Bình Luận (0)
Comment