Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 180

Edit & Beta: Đòe

 

Mục Mộc ngồi xếp bằng trong hồ suối nước nóng, chỉ để lộ một phần bờ vai, mắt dán chặt vào đám cây xanh gần đó, giả vờ nhập định, kiên quyết không thèm liếc sang Hạ Tùng Khâu bên cạnh.

 

Hạ Tùng Khâu rất yên lặng, không hề cử động lung tung cũng chẳng nói gì, trông cứ như thực sự chỉ đang ngâm suối nước nóng mà thôi.

 

Dù vậy, sự hiện diện của anh vẫn vô cùng rõ nét, khiến người ta hoàn toàn không thể nào bỏ qua được.

 

Mục Mộc chỉ cần hơi liếc mắt sang một chút là có thể thấy bóng dáng ngay bên cạnh, cúi đầu xuống còn có thể thấy hình bóng mình phản chiếu qua làn nước, điều đó càng khiến cậu thêm bối rối, không yên.

 

Cậu cố gắng chịu đựng hơn mười phút, cảm giác như sắp thở không nổi, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu đang nhắm mắt thư giãn, cuối cùng cậu cũng hết nhịn nổi, khẽ dịch mông, lặng lẽ kéo ra một chút khoảng cách, rồi mới ngoi lên mặt nước hít lấy một hơi.

 

Cậu vừa mới nhúc nhích thì Hạ Tùng Khâu lập tức nhận ra, mở mắt hỏi: "Lại thiếu oxy à?"

 

Mục Mộc lập tức nói: "Em không sao! Anh đừng có lại đây!"

 

Chuyện lần trước đang ngâm suối nóng thì đột nhiên ngất xỉu, bị Hạ Tùng Khâu bế thẳng ra ngoài vẫn còn hằn rõ trong trí nhớ cậu. Nhất là lúc này nghĩ lại, càng cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân muốn bới đất chui xuống.

 

Thấy cậu phản ứng dữ dội như vậy, Hạ Tùng Khâu dịu giọng an ủi: "Anh sẽ không qua đâu. Nếu thấy khó chịu thì lên bờ nghỉ chút, bên cạnh có sữa chua."

 

Mục Mộc ngập ngừng liếc anh một cái. Hạ Tùng Khâu rất tự giác nhắm mắt lại, nói: "Anh không nhìn."

 

Nói xong còn xoay người, giống như lúc xuống nước, quay lưng lại với Mục Mộc.

 

Mục Mộc làm thử hai động tác giả để thăm dò, thấy anh thật sự không trộm nhìn thì mới yên tâm trèo lên bờ, quấn áo choàng tắm rồi ngả phịch xuống ghế dài, vươn tay lấy chai sữa chua trên bàn, tu một hơi lớn.

 

Ai ngờ giây tiếp theo, cậu đã thấy Hạ Tùng Khâu bất ngờ đứng dậy, chẳng hề né tránh gì mà đi thẳng lên bờ.

 

Mục Mộc hoàn toàn không kịp chuẩn bị, bị cảnh tượng đó làm cho sặc sữa chua, ho dữ dội, gương mặt vốn đã hồng hào giờ đỏ bừng một mảng, đôi mắt long lanh ướt nước như vừa bị ai bắt nạt vậy.

 

Hạ Tùng Khâu vội vàng khoác áo tắm, bước đến vỗ lưng cho cậu. Đợi cậu thở lại bình thường mới hỏi: "Sao lại kích động thế?"

 

Mục Mộc ngước đôi mắt đẫm lệ sinh lý, tức tối lườm anh một cái. Nhưng với bộ dạng này, cái lườm của cậu chẳng có chút uy lực nào, trái lại còn mang theo vài phần nũng nịu.

 

Hạ Tùng Khâu ho khan, cúi đầu chỉnh lại áo choàng tắm.

 

Mục Mộc bất chợt nhận thấy có điều bất thường, sững người ra, chẳng biết phải nói gì cho phải.

 

Hạ Tùng Khâu cũng hiếm khi lúng túng, nghiêng người che chắn, sợ làm cậu hoảng.

 

Mục Mộc mấp máy môi, cảm thấy nói gì lúc này cũng không thích hợp, hất chân đá anh một cái.

 

Hạ Tùng Khâu không tránh, khàn giọng giải thích: "Anh... cái đó, ngâm suối nóng sẽ thúc đẩy tuần hoàn máu..."

 

Mục Mộc chịu hết nổi, mặt đỏ gay gắt quát lên: "Anh nín mỏ lại cho em!"

 

Hạ Tùng Khâu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Trong đầu Mục Mộc lúc này toàn là những hình ảnh không nên xuất hiện, muốn xua cũng không xua nổi.

 

Cậu bật dậy, bực bội nói: "Em về phòng trước đây!"

 

Hạ Tùng Khâu định đi theo, Mục Mộc không thèm quay đầu lại đã gào to: "Không được đi theo em!"

 

Hạ Tùng Khâu đành đứng nguyên chỗ, nhìn bóng lưng cậu rời đi, hồi lâu mới khẽ thở dài.

 

Lơ là mất rồi.

 

Không biết nên nói là anh quá tự tin vào khả năng kiềm chế của mình, hay là đã đánh giá thấp sức hút của Mục Mộc đối với anh.

 

Mục Mộc chạy một mạch về phòng, chui đầu vào chăn, đá tung dép, co chân đạp loạn, phát ra những tiếng kêu kỳ quái trong chăn.

 

Mãi một lúc lâu mới miễn cưỡng bình ổn lại tâm trạng, nhưng tim vẫn còn đập loạn.

 

Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, dùng nước lạnh hạ nhiệt trên má, cố gắng bình tĩnh hơn.

 

Chuyện này cũng chẳng phải hiếm thấy, dù trước giờ chưa gặp qua, nhưng ở tuổi này, thỉnh thoảng có vài phản ứng không kiểm soát được cũng là bình thường thôi.

 

Đúng, rất bình thường, chẳng có gì to tát cả.

 

Mục Mộc không ngừng tự thôi miên, nhưng hễ nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, chấn động đến mức khó mà quên đi.

 

Tất cả là tại Hạ Tùng Khâu quá không biết xấu hổ!

 

Hơn nữa! Hơn nữa cái tên đó ngay cả ở phương diện kia cũng có ưu thế bẩm sinh hơn cậu!

 

Lòng tự tôn nam giới khiến Mục Mộc càng nghĩ càng tức, hận không thể gọi Hạ Tùng Khâu tới đánh cho một trận.

 

Mục Mộc ôm đầu, đưa hai tay luồn vào tóc, vò loạn cả lên.

 

Sau khi xả hết bực bội, nhìn vào gương thấy cái đầu bù xù như tổ chim, Mục Mộc lại giận dỗi dùng tay làm lược vuốt cho gọn gàng, rồi đi ra ngoài tìm Hạ Tùng Khâu tính sổ.

 

Cậu cứ ngỡ Hạ Tùng Khâu đã sớm về phòng, ai dè gõ cửa mãi chẳng thấy ai trả lời.

 

Mục Mộc tức tối vừa đập cửa vừa gào: "Hạ Khâu Khâu, anh ra đây cho em!"

 

Bên trong vẫn không một động tĩnh.

 

Mục Mộc thấy lạ, tên này không về phòng, chẳng lẽ còn đang ngâm suối nước nóng ở dưới đó?

 

Cắn răng nghiến lợi đi về phía hồ ngâm ban nãy, từ xa đã thấy Hạ Tùng Khâu đang đứng quay mặt vào vách giả sơn cạnh hồ.

 

"Hạ Khâu Khâu! Anh làm cái gì vậy?" giọng Mục Mộc sặc mùi thuốc súng.

 

Hạ Tùng Khâu đứng thẳng tắp, nghiêm túc trả lời: "Đứng úp mặt hối lỗi."

 

Mục Mộc nhất thời không biết nên nói gì, ngẩn người hồi lâu, cuối cùng ném lại một câu: "Vậy thì anh cứ tiếp tục đi!" rồi quay lại phòng.

 

Một mình trong phòng loay hoay một lúc, thấy sắp đến giờ ăn tối, bụng cũng réo ầm lên, vậy mà Hạ Tùng Khâu vẫn chưa tới gọi đi ăn.

 

Chẳng lẽ còn đang đứng úp mặt hối lỗi thật sao?

 

Mục Mộc ttrong lòng vừa ngờ vừa bực, nhịn không nổi lại chạy ra xem.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu quả nhiên vẫn đứng đó, trong cậu sót lại chút giận cũng bay hết, hùng hổ chạy đến meo meo: "Hạ Khâu Khâu, anh định để em chết đói hả?"

 

Lúc này Hạ Tùng Khâu mới quay lại, cử động khớp xương đã cứng đờ, bày ra bộ dạng chuộc lỗi, hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

 

Mục Mộc hừ lạnh: "Tùy!"

 

Hạ Tùng Khâu biết rõ cái "tùy" này của Mục Mộc nghĩa là để anh tự quyết định. Nhưng nếu lỡ gọi món không hợp khẩu vị cậu, thì chắc chắn Mục Mộc sẽ lại nhân cơ hội đó làm mình làm mẩy thêm một trận.

 

Anh suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, cuối cùng cũng gọi được mấy món khiến Mục Mộc miễn cưỡng hài lòng.

 

Hai người im lặng ăn xong bữa tối, Mục Mộc đặt bộ đồ ăn xuống, lau sạch miệng, theo thói quen xoa xoa bụng rồi nói: "Em no rồi, về ngủ đây."

 

Hạ Tùng Khâu chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Nhìn thoáng qua thì nét mặt anh không khác ngày thường là mấy, nhưng trong mắt Mục Mộc, dáng vẻ này của anh lại giống hệt một chú chó to vừa phạm lỗi, đang rón rén cầu xin chủ nhân tha thứ.

 

Mục Mộc suýt nữa đã bật cười bởi hình ảnh tự mình tưởng tượng ra, may mà kịp thời kìm nén. Đứng trước cửa phòng mình, cậu dừng lại, xoay người nhìn anh: "Hạ Khâu Khâu."

 

Hạ Tùng Khâu hơi khẩn trương nhìn cậu, chờ đợi câu tiếp theo.

 

Mục Mộc cố tình dừng một nhịp rồi mới chậm rãi nói: "Cúi đầu xuống cho em xoa cái."

 

Hạ Tùng Khâu không ngờ cậu lại đưa ra yêu cầu như vậy, do dự một chút rồi vẫn làm theo.

 

Mục Mộc đưa tay vò loạn đầu anh một hồi, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng lập tức bị xoa thành tổ chim. Cậu mới thỏa mãn vỗ vai anh: "Được rồi, em rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho anh một lần."

 

Hạ Tùng Khâu cuối cùng cũng thở phào, mỉm cười nói: "Vậy em ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

 

Mục Mộc đưa tay chọc ngón tay vào lúm đồng tiền trên mặt anh, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, tựa vào khung cửa vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon."

 

Nói xong thì đi vào, đóng cửa lại.

 

Màn cửa trắng khẽ bay, gió xuân buổi đêm lùa qua ô cửa, mang theo hương hoa ngọt ngào.

 

Mục Mộc hít sâu một hơi, bất ngờ hắt xì một cái.

 

Hình như thật sự bị dị ứng phấn hoa, cậu vậy mà lại quên không đóng cửa sổ.

 

Đi qua kéo cánh cửa kính lại, Mục Mộc chợt nhớ ra trước kia mỗi lần đi chơi đều là Hạ Tùng Khâu lo hết mấy việc lặt vặt này thay cậu.

 

Cậu thật sự sắp bị Hạ Tùng Khâu nuôi hỏng rồi.

 

--

 

Cuối tháng ba, giải trượt băng nghệ thuật thế giới được tổ chức tại Tokyo.

 

Để xem thi đấu của La Chu Chu, lại thêm khoảng cách cũng gần, Mục Mộc cùng Hạ Tùng Khâu tranh thủ cuối tuần, đi trước một ngày, tiện thể ngắm hoa anh đào.

 

Từ Tử Kỳ tới sớm hơn họ, đáng tiếc La Chu Chu có Đào Thi Nam đi cùng, Từ Tử Kỳ căn bản chẳng có cơ hội thể hiện bản thân.

 

Tiết Hoài Viễn thứ bảy vẫn có tiết, vốn là người giữ quy củ, rất ít khi xin nghỉ học. La Chu Chu lập tức nói trước với anh ta không cần đặc biệt nghỉ để đến xem, dù sao sau này còn nhiều dịp.

 

Tiết Hoài Viễn tuy không đến, nhưng vẫn gửi một lì xì to trong nhóm bạn, nói chờ La Chu Chu thi xong sẽ cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon.

 

Ngày thi đấu, trên khán đài hội bạn bè cổ vũ còn hồi hộp hơn cả La Chu Chu. May mà lần này La Chu Chu phát huy ổn, tuy không đoạt giải nhưng cũng xếp hạng khá cao.

 

Kết thúc thi đấu, mọi người rủ nhau đi ăn mừng.

 

Nhìn vào thực đơn đồ uống, Từ Tử Kỳ cảm thán: "Không được uống rượu đúng là tiếc thật."

 

La Chu Chu trừng mắt: "Cậu ngoan chút đi, ở đây dưới hai mươi tuổi uống rượu là phạm pháp đấy, tôi không muốn cùng cậu đi gặp cảnh sát đâu."

 

Mục Mộc thẳng tay lật thực đơn sang mục nước ngọt: "Đã không uống được thì đừng nhìn nữa."

 

Từ Tử Kỳ thở dài: "Sao lâu vậy mà tớ vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành chứ."

 

Mục Mộc: "Cậu gấp gì chứ, người nên gấp phải là tớ mới đúng, ô kê?"

 

Từ Tử Kỳ cười: "Nói vậy cũng đúng, cậu còn chưa đủ tuổi, mà tớ thì sắp rồi, tớ trưởng thành trước cậu một năm đấy, há há."

 

Nói xong hắn ta lại quay sang khoe với Hạ Tùng Khâu: "Còn cậu nữa, tôi trưởng thành trước cậu nửa năm cơ!"

 

Hạ Tùng Khâu uống một ngụm nước chanh, đặt cốc xuống, mỉm cười đầy ẩn ý: "Trưởng thành sớm nửa năm thì có ích gì đâu?"

 

La Chu Chu vốn sẽ không vì hắn ta lớn tuổi hơn mà thay đổi cách nhìn, rõ ràng luôn coi hắn ta như em trai.

 

Từ Tử Kỳ hiếm khi EQ online một lần, lập tức hiểu ý trong lời của Hạ Tùng Khâu. Hắn thấy khó chịu, cố tình nhướng mày liếc sang Mục Mộc, hỏi: "Mộc Mộc, cậu định bao giờ mới yêu đây?"

 

Mục Mộc theo phản xạ liếc nhìn sang Hạ Tùng Khâu bên cạnh, trong lòng lập tức mất tự nhiên.

 

Để xua đi sự mất tự nhiên đó, cậu theo thói quen cầm cốc lên uống một ngụm.

 

Dòng nước chanh mát lạnh khiến cậu tỉnh táo hơn chút, bèn giả vờ ung dung nói với Từ Tử Kỳ: "Chờ tớ trưởng thành thì sẽ yêu, chắc chắn sớm hơn cậu."

 

Thời gian này Từ Tử Kỳ trêu chọc cậu không ít lần, đối phó với kiểu người này thì phải dày mặt phản công mới được!

 

Hạ Tùng Khâu nghe thấy câu này, bật cười khẽ, đáy mắt tràn đầy vui sướng, còn ẩn chứa chút đắc ý khó giấu.

 

Từ Tử Kỳ nhìn ly nước chanh trong tay Mục Mộc, chua chát nói: "Cốc đó là Hạ Tùng Khâu vừa mới uống qua đấy."

 

Mục Mộc sững người, lúc này mới nhận ra mình đã cầm nhầm.

 

Nhưng cậu không muốn để Từ Tử Kỳ chê cười, cố ý nói: "Thì sao chứ? Từ nhỏ bọn tớ đã hay uống chung một cốc nước, không được à?"

 

Từ Tử Kỳ hừ một tiếng: "Thôi, hai người cứ khoe đi!"

 

Mục Mộc đưa tay ôm cổ Hạ Tùng Khâu, giả vờ dáng vẻ anh em thân thiết, nhướn mày nhìn Từ Tử Kỳ: "Quan hệ bọn tớ tốt, cậu ghen tị à?"

 

Từ Tử Kỳ vừa xấu hổ vừa tức, vô thức nâng giọng: "Còn coi nhau là bạn nữa không đấy!"

 

La Chu Chu nhíu mày nhìn anh: "c** nh* giọng chút! Như vậy trông rất vô văn hóa."

 

Từ Tử Kỳ lập tức im re, ấm ức uống cốc nước chanh chua loét, rồi biến nỗi buồn thành sức ăn, điên cuồng tranh đồ ăn với Hạ Tùng Khâu. Hễ Hạ Tùng Khâu định gắp cái gì, hắn ta lại nhanh tay gắp trước.

 

Thấy Hạ Tùng Khâu chẳng ăn được miếng nào, Mục Mộc vừa gắp thức ăn cho anh vừa cảnh cáo Từ Tử Kỳ: "Thất Thất, anh đừng quá đáng, Khâu Khâu nhà tớ còn chưa ăn gì đâu."

 

Từ Tử Kỳ khinh khỉnh châm chọc: "Giờ thành Khâu Khâu nhà cậu rồi à? Còn nói chưa yêu đương gì?"

 

Mục Mộc mặc kệ, quay sang làm nũng với La Chu Chu: "Chị Chu Chu, chị quản cậu ấy đi, cậu ấy là ngôi sao lớn mà ăn như thế có ra gì không?"

 

Đào Thi Nam bật cười thành tiếng, La Chu Chu thuận theo lời Mục Mộc: "Làm siêu sao thì phải có tự giác của siêu sao, chị thấy mấy sao nam khác ngày ngày ăn rau cỏ. Cậu ta mà còn ăn thế này, cơ bụng chẳng mấy chốc sẽ biến thành một cục thịt, lúc đó sao mà cạnh tranh nổi với người ta?"

 

Đang nhồm nhoàm gặm thịt, Từ Tử Kỳ: "......"

 

Thịt nướng trong miệng thoáng chốc chẳng còn ngon nữa.

 

Mục Mộc vừa gắp miếng bò mới nướng chín bỏ vào đĩa của Hạ Tùng Khâu, vừa nhìn Từ Tử Kỳ đầy trách móc: "Đúng thế, chị Chu Chu nói không sai, Thất Thất cậu nên tự giác một chút, đừng ăn thịt nữa, ăn rau thôi cũng được."

 

Từ Tử Kỳ cãi: "Tớ còn đang tuổi ăn tuổi lớn! Mấy sao nam ăn rau kia đều là do có tuổi rồi dễ béo!"

 

La Chu Chu không đồng ý: "Nam chính phim tiên hiệp nổi ầm ầm dạo trước ấy, người ta cũng chưa thành niên mà ngày nào cũng ăn cơm giảm cân. Cậu xem vòng eo cậu ta kìa, dây lên bay thì đúng là như tiên thật sự, phiêu phiêu thoát tục. Còn cậu thì sao?"

 

Từ Tử Kỳ: "Tôi có đóng phim tiên hiệp đâu!"

 

La Chu Chu: "Cậu có muốn cũng chẳng ai mời, đạo diễn người ta còn chẳng thèm để mắt đến cậu. Để Mộc Mộc đi diễn còn hợp hơn. Khâu Khâu thân hình cũng đẹp hơn cậu, cậu về soi gương lại đi, còn mặt mũi nào làm idol hả?"

 

Mục Mộc cười đến nỗi dựa cả vào người Hạ Tùng Khâu, rung bần bật, còn Từ Tử Kỳ thì tức đến run người: "Được được được, tôi không ăn nữa, thế được chưa! Mấy người đang ngược đãi trẻ vị thành niên đấy biết không! Đây là thao túng tinh thần! Là PUA!"

 

Mục Mộc cười hì hì: "Ai bảo cậu bắt nạt người khác, đáng đời!"

 

Từ Tử Kỳ thấy khóe môi Hạ Tùng Khâu đang nhếch lên, cả gương mặt toàn vẻ đắc ý thì nghiến chặt răng hàm.

 

Có người thiên vị thì ngon lắm sao?

Bình Luận (0)
Comment