Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 181

Edit & Beta: Đòe

 

Ăn xong, mấy người cùng nhau đi ngắm dạ anh (1).

 

(1) Ngắm hoa dạ anh hay Hanami (花見) là phong tục truyền thống của người Nhật Bản để thưởng thức vẻ đẹp thoáng qua của hoa anh đào (sakura) nở rộ vào mùa xuân.

 

Mùa xuân năm nay đến sớm, thời điểm này anh đào đang vào độ nở rộ.

 

Đèn đường hai bên bờ sông sáng rõ hơn hẳn những đoạn khác, dòng sông dưới màn đêm đen kịt, hàng cây anh đào ven bờ trông như từng cụm mây hồng. Gió vừa thổi qua, cánh hoa phấn nhạt rơi lả tả, xoay vòng trôi trên mặt sông đen, đẹp đến mức có cảm giác mộng ảo hư thực.

 

Dạ anh ở đây rất nổi tiếng, nhiều người lặn lội đến chỉ để chiêm ngưỡng, bờ sông đông nghẹt, chen chúc toàn du khách từ khắp nơi.

 

La Chu Chu khoác tay Đào Thi Nam đi phía trước, Từ Tử Kỳ chen vào bên kia, giống hệt học sinh tiểu học, cố tình gây chuyện để thu hút sự chú ý của cô ấy.

 

Hạ Tùng Khâu đi cạnh Mục Mộc phía sau. Người qua lại đều mải ngắm hoa, nhưng ánh mắt Hạ Tùng Khâu thì dính chặt lấy Mục Mộc.

 

Mục Mộc giống phần lớn những người trẻ đến ngắm dạ anh, giơ máy ảnh chụp lia lịa. Chỉ đến khi cánh tay hơi mỏi, cậu mới hạ máy xuống, cảm thán trước cảnh đẹp trước mắt: "Đây chính là 'anh xuyết tuyết' trong truyền thuyết nhỉ! Quả nhiên rất đẹp!"

 

Dù trước kia năm nào cậu cũng ngắm hoa anh đào, nhưng cảnh "anh xuyết tuyết" ở đây thì là lần đầu tiên thấy, không trách nổi lại nổi tiếng đến thế.

 

Hạ Tùng Khâu khẽ "ừ" một tiếng, tháo máy ảnh khỏi cổ cậu xuống: "Để anh chụp cho em một tấm nhé?"

 

Mục Mộc nhìn quanh, thấy nhiều người cũng đang chụp ảnh dưới hoa, không do dự nữa mà tìm chỗ vắng hơn, đứng dưới gốc anh đào cười rạng rỡ với Hạ Tùng Khâu.

 

Hạ Tùng Khâu động tác rất nhanh, gần như ngay khi Mục Mộc đứng yên thì bấm máy liên tục, không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi biểu cảm nào. Chụp xong còn hỏi: "Có muốn tháo khẩu trang ra chụp thêm tấm nữa không?"

 

Mùa xuân ở Tokyo phấn hoa nồng độ rất cao, dễ gây dị ứng.

 

Nhưng lần này đi Hạ Tùng Khâu đã chuẩn bị thuốc chống dị ứng cho cậu, tháo khẩu trang một lát cũng không sao.

 

Mục Mộc vừa tháo vừa dặn: "Vậy anh phải chụp cho em đẹp đấy nhé, không thì em không dám đăng lên nhóm nhà mình đâu."

 

Hạ Tùng Khâu ra hiệu cho cậu yên tâm, bấm liền mấy kiểu. Mục Mộc lập tức chạy qua xem thành quả, xác nhận mỗi tấm đều ổn mới thở phào.

 

Rồi anh gọi một du khách khác, dùng tiếng Anh nhờ giúp chụp ảnh chung cho hai người.

 

Một cô gái tóc vàng mắt xanh rất nhiệt tình đồng ý. Mục Mộc kéo Hạ Tùng Khâu đứng bên bờ sông, vừa định giơ tay làm dấu "yeah", thì Hạ Tùng Khâu bất ngờ khoác vai cậu, khoảng cách lập tức gần hơn nhiều.

 

Tư thế này bạn bè cũng hay làm, nơi công cộng cũng chẳng có gì quá đáng.

 

Nhưng Mục Mộc lại thấy hành động của Hạ Tùng Khâu có chút vượt qua ranh giới tình bạn. Có lẽ do chênh lệch về chiều cao và vóc dáng, mà giờ như thể Hạ Tùng Khâu đang ôm trọn cậu vào lòng vậy.

 

Mục Mộc hơi không thoải mái, nhúc nhích một chút. Người chụp ảnh tạm thời nhận ra biểu cảm và tư thế của cậu quá gượng, dùng tiếng Anh bảo cậu đừng căng thẳng, rồi thuận miệng khen: "Hai bạn nhìn rất xứng đôi."

 

Mục Mộc chột dạ liếc Hạ Tùng Khâu, giả vờ như không hiểu đối phương nói gì.

 

Hạ Tùng Khâu mỉm cười, cho cậu một ánh mắt dỗ dành, bóp nhẹ vai cậu, khẽ nói: "Không sao đâu, thả lỏng một chút."

 

Mục Mộc mím môi, tim đập thình thịch.

 

Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không ai nhìn họ bằng ánh mắt khác thường, cuối cùng mới buông nắm tay siết chặt, nở nụ cười với ống kính.

 

Hạ Tùng Khâu thì không nhìn máy ảnh, chỉ cúi mắt nhìn cậu, lúm đồng tiền bên môi ẩn hiện.

 

Từ Tử Kỳ chụp cho La Chu Chu và Đào Thi Nam cả đống ảnh, đang định nhờ Mục Mộc chụp cho mình một tấm, quay lại mới phát hiện Mục Mộc với Hạ Tùng Khâu đều mất hút.

 

Cả hai không còn là trẻ con, chẳng cần lo lạc đường, nhưng Từ Tử Kỳ vẫn lầm bầm: "Hai người đó lại trốn đi hẹn hò ở đâu rồi?"

 

Nghĩ đến chuyện mình bận bịu cả buổi còn chưa chụp được với La Chu Chu, còn Hạ Tùng Khâu lại lôi Mục Mộc đi riêng để lén lút hẹn hò, trong lòng hắn ta cực kỳ khó chịu, bèn gọi La Chu Chu và Đào Thi Nam đi tìm.

 

Đến khi họ tìm thấy thì Hạ Tùng Khâu đang chụp ảnh chung với Mục Mộc.

 

Hai người vốn đã nổi bật, đặt cạnh khách du lịch bình thường càng thêm xuất chúng, dễ dàng nhận ra giữa đám đông.

 

Mắt Từ Tử Kỳ tinh lắm, vừa nhìn đã thấy Hạ Tùng Khâu đang nắm tay Mục Mộc, lại còn là mười ngón đan xen. Hắn ta lập tức ghen đỏ mắt, chen lên hỏi: "Chụp ảnh mà sao không gọi bọn tớ?"

 

Mục Mộc không ngờ bạn bè lại quay lại tìm, chột  muốn rụt tay về, nhưng lại bị Hạ Tùng Khâu siết chặt hơn nữa.

 

"Bọn tôi chụp xong rồi, có muốn chụp chung không?" Hạ Tùng Khâu thoải mái hỏi.

 

La Chu Chu kéo Đào Thi Nam đứng cạnh mình, "Chụp chung chụp chung!"

 

Từ Tử Kỳ muốn đứng cạnh La Chu Chu, nhưng cô ấy chê: "Siêu sao thì phải đứng C vị, chỗ giữa để cho cậu."

 

Từ Tử Kỳ không vui: "Phải xếp theo chiều cao chứ, Nam Nam thấp nhất, để Nam Nam đứng giữa."

 

Đào Thi Nam thấy La Chu Chu còn định cãi nhau với Từ Tử Kỳ, kéo tay cô ấy khuyên: "Chị Chu Chu, mình nhanh lên đi, đừng để chị gái chụp ảnh giúp phải chờ lâu."

 

La Chu Chu nuốt lại lời, cười nói: "Được rồi, Nam Nam nói đúng."

 

Trong lúc mọi người còn tranh cãi chuyện đứng đâu, bên kia Mục Mộc ghé sát tai Hạ Tùng Khâu nhỏ giọng: "Đang chụp ảnh chung đó, buông tay ra."

 

Hạ Tùng Khâu cũng hạ thấp giọng: "Không muốn buông."

 

Mục Mộc trừng anh một cái, chẳng biết phải làm sao. Cậu lại không muốn vì một tấm ảnh mà bị bố mẹ nhìn ra điều gì, nên đành giấu bàn tay đang đan chặt sau lưng, rồi thuận thế nghiêng sang phía Hạ Tùng Khâu, thành một tư thế thân thiết nhưng không quá mờ ám.

 

Chụp xong, mấy người cảm ơn chị gái người nước ngoài kia, rồi lại thong thả dọc bờ sông đi dạo thêm một lúc mới quay về khách sạn.

 

Mục Mộc tắm rửa xong, lau sơ mái tóc, mở máy tính chép ảnh vào.

 

Trước tiên, cậu tách riêng loạt ảnh chụp chung với Hạ Tùng Khâu ra, cất vào một thư mục riêng để chế độ riêng tư. Sau đó mới cẩn thận xem lại từng bức ảnh còn lại, xác nhận nhiều lần là không có gì bất thường, rồi chọn ra vài tấm đẹp nhất cùng ảnh chụp riêng của mình gửi vào nhóm chat gia đình.

 

Thịnh Hạo Tồn là người đầu tiên phản hồi: "Hoa anh đào đẹp thật, vợ à, chúng mình cũng đi nghỉ dưỡng nhé?"

 

Mục Bội Chi: "Bé Mộc càng lớn càng đẹp."

 

Mục Mộc thấy bố mẹ không phát hiện gì, vừa thở phào vừa phồng má gõ chữ: "Mẹ ơi! Con nói rồi đừng gọi con bằng tên nhỏ nữa! Con lớn rồi mà!"

 

Mục Bội Chi rõ ràng rất có lệ: "Được được, mẹ nhớ rồi, lần này thật sự nhớ rồi."

 

Thịnh Minh Quyết tranh thủ lúc bận rộn vẫn vào hỏi: "Tokyo giờ bệnh phấn hoa rất nặng, có khó chịu không?"

 

Mục Vấn Lai gửi ngay một tấm hình thuốc, rồi nói: "Thuốc này trị dị ứng phấn hoa hiệu quả nhất, bên đó hiệu thuốc chắc có bán."

 

Thịnh Minh Tuyên chậm một bước, chỉ có thể nói: "Nếu bên đó không có, anh nhờ bạn mua rồi gửi qua cho em."

 

Mục Mộc mỉm cười trả lời: "Em không sao, thuốc đã mua rồi, không khó chịu."

 

Mục Bội Chi: "Khâu Khâu mua cho con à?"

 

Tim Mục Mộc giật thót, giả vờ thản nhiên gửi một sticker bé mèo thắc mắc.

 

Hiếm khi cả nhà tụ họp đông đủ như vậy, Mục Bội Chi dứt khoát gọi video.

 

Đúng lúc Hạ Tùng Khâu vừa tắm xong đi ra, hỏi Mục Mộc có cần sấy tóc không, Mục Mộc giật mình lỡ tay bấm nhận, rồi theo bản năng che camera lại.

 

Mục Bội Chi thấy lạ: "Cục cưng, con làm gì thế? Khâu Khâu cũng ở đó à?"

 

Mục Mộc nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc, hốt hoảng liếc mắt ra hiệu cho Hạ Tùng Khâu. Anh lập tức hiểu, gật đầu, nhanh chóng chỉnh lại áo choàng tắm, rồi cất tiếng: "Cháu chào buổi tối dì Mục."

 

Mục Bội Chi mỉm cười chào lại, còn Mục Vấn Lai hỏi: "Mộc Mộc, sao em cứ che camera vậy?"

 

Mục Mộc buông tay, gượng cười nói: "Không, không có gì, Khâu Khâu vừa rồi quần áo chưa chỉnh tề, ngại gặp người."

 

Hạ Tùng Khâu bất đắc dĩ liếc cậu một cái, ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em không biết Mộc Mộc đang gọi video, xin lỗi."

 

Thịnh Minh Quyết bận việc không vào phòng chat, Thịnh Hạo Tồn đang nghe điện thoại ngoài ban công cũng không tham gia được.

 

Mục Mộc nhìn màn hình mà tim loạn nhịp, chỉ thấy Mục Vấn Lai khoanh tay dựa vào sofa, nheo mắt quan sát kỹ họ.

 

Da đầu Mục Mộc tê rần, sợ cô chị hai vốn nhạy bén sẽ nhận ra điều gì, đá nhẹ vào chân Hạ Tùng Khâu ngoài tầm camera, ra hiệu mau kiếm cớ rút lui.

 

Nói nhiều dễ lộ, cậu thật sự không muốn bị chị hai nhìn thấu.

 

Đáng tiếc, Hạ Tùng Khâu chưa kịp mở miệng thì đã nghe Mục Vấn Lai hỏi: "Hai đứa cứ mắt đưa mày lại làm trò gì vậy?"

 

Mục Mộc lập tức chết đứng, đầu óc trống rỗng. Hạ Tùng Khâu cũng căng thẳng nhưng bình tĩnh hơn, tự nhiên nói: "Bọn em tối nay có chút xích mích, Mộc Mộc không muốn nhìn thấy em, đang đuổi em đi. Mọi người cứ nói chuyện, em ra ngoài mua chút đồ."

 

Mục Vấn Lai gọi giật lại: "Khoan đã!"

 

Hạ Tùng Khâu ngồi xuống lại, bình thản hỏi: "Có chuyện gì ạ?"

 

Ánh mắt Mục Vấn Lai trở nên sắc bén, gặng hỏi: "Cậu làm gì Mộc Mộc rồi? Sao em ấy giận cậu? Có phải cậu bắt nạt em ấy không?"

 

Mục Mộc lập tức cứng đầu giải thích: "Không có, chị đừng hiểu lầm, anh Khâu Khâu không bắt nạt em, em chỉ đùa với anh ấy thôi."

 

Mục Vấn Lai vẫn chưa hài lòng: "Đùa thì cậu ta cũng phải nhường em. Còn nữa, sau này em gọi thẳng tên đi, lớn thế rồi, có phải yêu đương gì đâu mà suốt ngày anh anh anh, nhìn thế nào cũng kỳ."

 

Mục Mộc suýt nghẹn thở, sững người, há miệng mà không thốt ra tiếng nào.

 

Mục Bội Chi bật cười trêu: "Lai Lai, xem con dọa bé Mộc sợ kìa. Hai đứa nó từ nhỏ đã thân nhau, con còn không biết sao, gọi gì chẳng thế."

 

Rồi cô lại nói với Hạ Tùng Khâu: "Khâu Khâu, vừa nãy Lai Lai chỉ đùa thôi, con bận thì đi làm việc đi, đừng để ý nó."

 

Mục Vấn Lai hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không làm khó Hạ Tùng Khâu nữa.

 

Hạ Tùng Khâu đi ra chỗ camera không chiếu tới, nhắn tin cho Mục Mộc hỏi: "Anh có nên ra ngoài không?"

 

Mục Mộc do dự một lúc, rồi vẫy tay: "Anh giúp em mua chai nước mang lên nhé."

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu, khoác áo xuống lầu mua đồ uống cho cậu.

 

Mục Vấn Lai nhìn chằm chằm Mục Mộc qua màn hình, hỏi: "Cậu ta thật sự đi rồi?"

 

"Đi rồi," Mục Mộc vừa nói, vừa cố tình trách móc: "Chị vừa rồi nói linh tinh gì thế!"

 

Mục Vấn Lai: "Ai bảo em gọi ngọt ngào sến súa thế? Thịnh Minh Tuyên, em nói xem, mười lăm mười sáu tuổi mà gọi nhau như vậy có bình thường không?"

 

Bất ngờ bị gọi tên, Minh Tuyên ngẩn ra mấy giây, rồi mới không chắc chắn đáp: "Bình, bình thường mà?"

 

Em trai mình thì sao mà không bình thường được.

 

Mục Vấn Lai nhíu mày: "Rốt cuộc em đứng về phía nào? Em trai mình lớn thế này rồi mà còn gọi người ta là 'Anh Tùng Khâu', em không thấy có gì à?"

 

Mục Mộc xấu hổ nổi nóng: "Chị! Em đâu phải ngày nào cũng gọi thế, bình thường toàn gọi tên thôi, chị bám mãi chuyện này làm gì? Nếu nói vậy thì chị suốt ngày dính lấy chị Thanh Thanh, thế có bình thường không?"

 

Mục Vấn Lai hùng hồn: "Bọn chị là bạn thân, tất nhiên phải ở bên nhau mỗi ngày."

 

Mục Mộc cứng rắn che giấu chột dạ: "Em với Khâu Khâu cũng là bạn thân."

 

Mục Vấn Lai vẫn có chút nghi ngờ: "Chỉ là bạn thôi sao?"

 

Mục Mộc cố gắng cứng miệng phản bác: "Chứ không thì còn là gì nữa?"

 

Mục Bội Chi lại ra hòa giải: "Thôi nào, đừng cãi nhau. Lai Lai, con cũng thật là, còn nói Khâu Khâu bắt nạt em trai con, mẹ thấy chỉ có con là thích bắt nạt bé Mộc nhất thôi."

 

Mục Vấn Lai bực bội: "Con đâu có bắt nạt em, con chỉ sợ em bị người ta bán rồi còn ngây ngô đếm tiền giúp thôi."

 

Hai tháng nay cô luôn thấy em trai có chỗ nào đó không ổn, nhưng ở xa quá, không thể hỏi han chi tiết. Mãi cho đến lúc nãy, khi thấy hai đứa kia lén lút đưa tình ngay trước mặt, cô mới giật mình nhận ra Hạ Tùng Khâu có thể đang nhắm vào em trai mình.

 

Thằng nhóc đó từ nhỏ đã như tinh quái thành tinh, tâm cơ nhiều vô kể, cô phải cẩn thận đề phòng mới được.

 

Mục Bội Chi nhìn con trai út rõ ràng có chút hoảng hốt, dịu giọng an ủi: "Cục cưng, con nói chuyện với anh ba đi, mẹ với chị có chuyện muốn nói riêng."

 

Mục Mộc khẽ đáp, thoát khỏi phòng chat, mở riêng cuộc gọi video với Thịnh Minh Tuyên.

 

Mục Bội Chi lo lắng hỏi: "Mộc Mộc, em không sao chứ?"

 

Mục Mộc lắc đầu: "Không sao. À đúng rồi anh ba, lễ tốt nghiệp của anh là cuối tháng Năm đúng không? Đến lúc đó em đi cùng bố mẹ sang chúc mừng anh có được không?"

 

Thịnh Minh Tuyên hơi bất ngờ: "Thời gian có ổn không? Xa vậy, có làm em lỡ học không?"

 

Mục Mộc thoải mái hơn, giọng cũng vui vẻ hẳn: "Không sao đâu, xin nghỉ vài buổi thôi, chẳng ảnh hưởng mấy đến tiến độ. Dù sao đi nữa, lễ tốt nghiệp của anh ba em nhất định phải tới."

 

Hồi lễ tốt nghiệp của anh cả, cả nhà đều đi thì anh ba đương nhiên cũng không thể thiếu.

 

Thịnh Minh Tuyên lại cùng em bàn thêm về chuyện lễ tốt nghiệp, rồi dò xét hỏi: "Mộc Mộc, vừa nãy Mục Vấn Lai... có phải chị ấy nghi ngờ... nghi ngờ em với Khâu Khâu..."

 

Mục Mộc chưa đợi cậu ấy nói xong đã dứt khoát: "Không có chuyện đó! Em chưa định yêu đương gì trước khi trưởng thành!"

 

Thịnh Minh Tuyên hơi sững lại: "À, thế à."

 

Sau khi trưởng thành rồi hẵng yêu cũng tốt.

 

Bên kia, Mục Bội Chi đang nói với Mục Vấn Lai: "Lai Lai, vừa rồi con như thế sẽ dọa Mộc Mộc đấy."

 

Mục Vấn Lai phản ứng nhanh: "Mẹ cũng biết rồi?"

 

Mục Bội Chi mỉm cười: "Hai đứa nhỏ đều là mẹ nhìn chúng lớn lên, Khâu Khâu không phải loại người có ý xấu. Huống chi, mấy đứa nó mới chỉ có chút manh nha thôi, có khi ngay cả bản thân cũng chưa nghĩ thông, cứ thuận theo tự nhiên là được."

 

Mục Vấn Lai vẫn không tán thành: "Nhưng... Hạ Tùng Khâu quá thông minh, Mộc Mộc hoàn toàn không đấu lại được. Nếu sau này hai đứa xảy ra mâu thuẫn, nhất định em sẽ chịu thiệt."

 

Mục Bội Chi lại cười: "Lai Lai, chuyện tình cảm không thể nhìn theo cách đó. Đây đâu phải cuộc thi trí tuệ, thông minh hơn cũng chưa chắc có lợi thế. Hơn nữa, bé Mộc cũng rất thông minh, thằng bé biết cách tự bảo vệ mình. Nếu Khâu Khâu thật sự làm chuyện có lỗi với nó, nó sẽ chủ động chấm dứt mối quan hệ này."

 

Mục Vấn Lai ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bố với anh cả cũng biết hết rồi ạ?"

 

Mục Bội Chi mỉm cười gật đầu: "Nếu không phải con vừa rồi nóng vội nói toạc ra, Mộc Mộc còn tưởng mình giấu rất kín nữa cơ."

 

Như thế mới thú vị chứ.

 

Mục Vấn Lai hiếm khi lộ ra vẻ hối hận, lần này quả thật cô quá hấp tấp.

 

Rồi cô lại không nhịn được trách móc: "Mọi người sớm nhìn ra rồi sao không nói với con!"

 

Mục Bội Chi cười nghiêng ngả, lý lẽ vững vàng phản hỏi: "Vậy con có chủ động nói cho Tuyên Tuyên không?"

 

Mục Vấn Lai nghẹn họng, đúng là cô chẳng nói.

 

Nhưng cô vẫn tức, cúp máy cái là chạy đi than phiền với anh cả.

 

Thịnh Minh Quyết vừa bận xong, thấy tin nhắn dài ngoằng của cô thì gửi ngay một bao lì xì lớn, rồi tiện tay cũng chuyển cho hai đứa em trai mỗi người một khoản.

 

Hạ Tùng Khâu xách đồ uống về đến cửa phòng, không vội mở cửa mà nhắn tin hỏi: "Nói chuyện video xong chưa?"

 

Mục Mộc lúc ấy đang vui vẻ nằm trên giường đếm tiền tiêu vặt anh cả vừa gửi, thấy tin nhắn lập tức bật dậy chạy đi mở cửa.

 

"Sao trông vui thế?" Tùng Khâu nghi hoặc hỏi.

 

Mục Mộc bắt đầu khoe: "Anh cả lại gửi tiền tiêu vặt cho em rồi! Về nước em sẽ bao anh ăn một bữa lớn!"

 

Hạ Tùng Khâu bật cười: "Em định lấy tiền anh cả để nuôi anh à?"

 

Mục Mộc trợn mắt nhìn anh, rồi hớn hở: "Cũng được thôi, nhưng anh phải làm bé đường của em, cái gì cũng phải nghe lời em."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng tiến sát lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Vậy thì, thưa Chủ nhân, ngài muốn được phục vụ thế nào?"

 

Mục Mộc lùi một bước, cố làm ra vẻ cứng rắn: "Hạ Khâu Khâu, anh như thế là phạm pháp đấy biết không? Em muốn trả hàng!"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cười, một tay chống lên tường, gần như bao trùm lấy cậu trong vòng tay, nhưng vẫn không thật sự chạm vào, cúi đầu nhìn cậu nói: "Muộn rồi."

 

Mục Mộc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lại rơi ngay vào cổ anh, thấy yết hầu khẽ lăn lên xuống, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng, giọng run run mất tự tin: "Không, không được... Chúng ta còn, còn chưa trưởng thành mà."

 

Hạ Tùng Khâu im lặng nhìn cậu, khiến Mục Mộc càng thêm căng thẳng, tim đập loạn như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

 

Trong đầu Mục Mộc hai người nhỏ đang đánh nhau kịch liệt, kết quả lại thấy Hạ Tùng Khâu bỗng thu tay đang chống lên tường về, bàn tay rộng lớn khẽ che lấy má cậu, đầu ngón tay lướt qua làn da, giọng khàn khàn hỏi: "Vậy anh có thể ôm một cái không?"

 

Mục Mộc chậm rãi nâng tay, vừa chạm tới lưng đối phương đã bị anh siết chặt kéo vào trong ngực.

 

Cằm Hạ Tùng Khâu đặt trên vai cậu, má cọ nhẹ qua vành tai, cánh tay ôm quanh eo càng ngày càng chặt, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của nhau.

 

Nghĩ đến mấy lời chất vấn của Mục Vấn Lai, trong lòng Mục Mộc vừa chột dạ vừa thấy có một loại k*ch th*ch khó tả.

 

Chẳng trách nhiều người lại thích vụng trộm yêu sớm sau lưng bố mẹ như vậy.

 

Mục Mộc khẽ cong khóe môi, cũng siết chặt vòng tay, chôn đầu vào hõm cổ Hạ Tùng Khâu, miệng vẫn nói: "Chỉ được ôm một cái thôi, đã nói rồi là trước khi trưởng thành sẽ không yêu đương."

 

Hạ Tùng Khâu cười đáp: "Được, nghe theo em hết."

Bình Luận (0)
Comment