Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 182

Edit & Beta: Đòe

 

Mùa xuân luôn thoáng qua rất nhanh, cuối tháng tư nhiệt độ đã leo lên hai mươi độ.

 

Đám thiếu niên mười mấy tuổi khí lực đang dồi dào, bắt đầu thay áo ngắn tay chạy nhảy trên sân bóng rổ.

 

Thời tiết thế này cực kỳ thích hợp vận động, trường theo thông lệ hằng năm, tranh thủ những ngày cuối xuân tổ chức một kỳ đại hội thể thao.

 

Khối 10 và khối 11 đều tham gia, còn khối 12 phải ôn thi đại học nên hủy bỏ hoạt động tập thể này.

 

Ban đầu Mục Mộc không định đăng ký, lớp phó thể dục kéo lớp trưởng tới dẻo miệng năn nỉ cậu với Hạ Tùng Khâu mấy ngày liền, khi thì nói đây là kỳ đại hội thể thao cuối cùng của cấp 3, coi như để lại ký ức nhiệt huyết tuổi trẻ, tiện thể tranh vinh cho lớp; khi thì khen hai người bọn họ thể chất tốt, có sức thì phải làm, không thể lãng phí.

 

Nhiệt tình và sự kiên trì của lớp trưởng khiến Mục Mộc không chống đỡ nổi, cuối cùng cậu ghi tên nhảy cao, Hạ Tùng Khâu đăng ký chạy 5000m, lớp trưởng còn tiện tay thêm cho họ mục tiếp sức 400m.

 

Đã tham gia thì không thể qua loa, thế nên mỗi buổi chiều sau giờ tan học, Mục Mộc cùng Hạ Tùng Khâu ra sân luyện tập.

 

Tuy chưa từng huấn luyện nhảy cao, nhưng may mắn sức bật của cậu không tệ, nhờ thầy thể dục chỉ dẫn, sau vài ngày tập đã có chút thành tựu.

 

Không dám nói trên đại hội sẽ đạt thứ hạng cao, ít nhất cũng sẽ không khiến lớp mất mặt.

 

5000m đối với Hạ Tùng Khâu lại chẳng có gì khó, anh vốn duy trì thói quen rèn luyện hằng ngày, thể chất cực kỳ tốt, bất kể là sức bền hay tốc độ đều vượt xa bạn cùng lứa, so với học sinh chuyên điền kinh cũng chẳng kém bao nhiêu.

 

Ngày cuối cùng trước đại hội, Mục Mộc tập xong nhảy cao thì ngồi trên thảm cỏ bấm giờ cho Hạ Tùng Khâu, vừa nhìn anh chạy vừa chậm rãi uống nước. Uống hai ngụm lại ngẩn người ngắm anh một lúc, chưa hết một chai nước thì Hạ Tùng Khâu đã hoàn thành 5000m.

 

Mục Mộc liếc số trên đồng hồ bấm giờ, thầm nghĩ may mà mình không phải thi đấu cùng anh, nếu không chắc chắn sẽ trực tiếp buông xuôi.

 

Tên này đúng là không có điểm yếu, không biết do chú Louis với dì Hạ di truyền gen quá tốt, hay là lúc Thượng Đế tạo ra anh đã quên cài đặt khuyết điểm.

 

Thấy Mục Mộc nhìn mình chằm chằm, Hạ Tùng Khâu đưa tay lau mồ hôi trên trán, bước đến hỏi: "Nhìn gì thế?"

 

Hôm nay anh mặc áo thun đen trơn với quần thể thao, tuy đều khá rộng rãi nhưng từng động tác vẫn lộ ra đường nét cơ bắp mơ hồ.

 

Cánh tay để lộ có đường gân xanh nhạt vắt ngang, không khiến người ta thấy quá vạm vỡ, ngược lại toát lên sức mạnh đặc trưng của tuổi thiếu niên.

 

Hoàng hôn phủ xuống người anh, làm làn da mang màu lúa mạch như được rám nắng, ngay cả vẻ lạnh lùng áp lực do bộ đồ đen mang lại cũng dịu đi vài phần.

 

Đặc biệt là ngọn tóc bị mồ hôi ướt nhẹp bộ dáng, làm người nhịn không được muốn nhiều xem vài lần.

 

Mục Mộc đặt chai nước xuống, hai tay chống ra sau, cả người thoải mái ngửa mặt cười nói: "Nhìn anh đẹp trai đấy, không được à?"

 

Hạ Tùng Khâu vừa chạy xong 5000m mà hô hấp vốn không loạn, lúc này lại đột nhiên khựng nhịp. Anh hít sâu một hơi, đưa tay ra trước mặt cậu: "Đứng dậy đi, dưới đất không sạch."

 

Mục Mộc nắm lấy tay hắn bật người đứng lên, phủi phủi bụi dính trên quần, bĩu môi nói: "Về nhà chẳng lẽ không tắm rửa thay đồ sao, anh đúng là lắm chuyện."

 

Hạ Tùng Khâu liếc cậu một cái, giải thích: "Ý anh là trên cỏ có thể có kiến hoặc côn trùng."

 

Sắc mặt Mục Mộc cứng lại, tức tối: "Sao anh không nhắc sớm hơn? Tại anh cả đấy!"

 

Chẳng nói thì thôi, vừa nói xong cậu lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, như thể có sâu bò loạn trên người.

 

Hạ Tùng Khâu giữ lấy tay cậu đang định gãi loạn: "Khó chịu à? Đi thay bộ đồ rồi hẵng về."

 

Mục Mộc khổ sở: "Hôm nay em đã thay đồ một lần rồi! Anh quên à?"

 

Lúc trưa ăn cơm ở căn-tin, có bạn học lỡ làm văng nước trái cây lên người cậu, nên cậu đã thay bộ đồng phục dự phòng trong tủ đồ, giờ còn đâu quần áo mà đổi?

 

"Mặc của anh đi." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc nhíu mày nói: "Kích cỡ không giống mà."

 

Hạ Tùng Khâu: "Chỉ mặc tạm một lúc thôi, về nhà sẽ thay."

 

Nghe vậy, Mục Mộc cũng xuôi, chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khắp người, đi cùng anh đến tủ đồ lấy quần áo, sau đó vào phòng thay đồ nhanh chóng cởi bộ đồng phục của mình, mặc đồ của Hạ Tùng Khâu vào.

 

Hạ Tùng Khâu cao hơn hẳn một đoạn, cỡ áo quần dĩ nhiên cũng lớn hơn, gấu áo polo thậm chí che xuống tận mông, đường vai trễ xuống, ống quần phải xắn cao lên mới vừa.

 

Đổi đồ xong thì hết cảm giác ngứa, nhưng Mục Mộc lại thấy cả người không thoải mái.

 

Cậu tiện tay lấy chiếc mũ bóng chày trong tủ của Hạ Tùng Khâu, đội lên đầu, hạ thấp vành mũ, đeo thêm khẩu trang, rồi giục: "Đi thôi đi thôi, về nhà nhanh đi."

 

Bộ dạng này chẳng hiểu sao lại giống như đang chột dạ, Hạ Tùng Khâu nhìn mà muốn bật cười, nhưng sợ cậu dỗi nên đành cố nhịn, chỉ nắm lấy tay cậu: "Đi nào."

 

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay mấy bạn nữ cùng lớp. Các cô trước hết nhìn xuống bàn tay họ đang nắm chặt, rồi lại quan sát đồng phục rộng thùng thình trên người Mục Mộc, sau đó mới mỉm cười chào hỏi.

 

Mục Mộc bị cười đến mức da đầu tê rần, theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Hạ Tùng Khâu, nhưng cái tên đó lại nắm rất chặt, căn bản không hất ra được.

 

Mấy bạn nữ kia giả vờ như không nhìn thấy sự gượng gạo của cậu, tự nhiên hỏi: "Các cậu định về rồi à?"

 

"Ngày mai cố lên nhé, hội thao ủng hộ các cậu đó!"

 

"Hẹn mai gặp nha!"

 

Mục Mộc cố gắng chống đỡ mà chào lại, sau đó kéo Hạ Tùng Khâu chạy biến đi.

 

Các bạn nữ nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, lập tức tụm lại thì thầm.

 

"Bé đẹp chắc là ngại quá thôi, đáng yêu thật í!"

 

"Có đáng yêu đến mấy cũng đâu tới lượt bà, coi chừng boss Hạ cho ăn đòn."

 

"Nhưng mà ai mà chịu nổi, trước mặt người đẹp sao có thể không phát cuồng được? Tui mặc kệ, tui cũng muốn có một ông chồng đẹp như thế này!"

 

"Thôi thôi, đi ngủ đi, trong mơ thì cái gì chả có."

 

"Mấy người không thấy bộ quần áo của bé đẹp đâu có vừa người hả?"

 

"Cần gì bà nói, không mù thì ai cũng nhìn ra được rồi."

 

"Hê hê, nhìn kích cỡ là biết ngay, chắc chắn là quần áo của nam thần rồi."

 

"Trời ơi, couple này ngọt quá, cho tui chết luôn đi! Bọn họ thật sự không yêu đương sao?"

 

"Đừng có nói bậy, bé đẹp với nam thần thì có thể có gì chứ? Chỉ là tình anh em đơn thuần thôi mà."

 

Mục Mộc không nghe thấy mấy lời bàn tán sau lưng, nhưng không cần đoán cũng biết mấy cô ả kia chắc chắn đã nhận ra quần áo trên người cậu không vừa.

 

Cậu cúi đầu đi nhanh một đoạn, rồi cuối cùng không nhịn được mà nổi cáu với Hạ Tùng Khâu: "Vừa nãy sao anh không buông tay em ra?"

 

Hạ Tùng Khâu thản nhiên phản hỏi: "Tại sao phải buông?"

 

Mục Mộc trừng mắt: "Bọn họ đều nhìn thấy rồi!"

 

Hạ Tùng Khâu nhướng mày: "Thì sao?"

 

Mục Mộc đang định cãi nhau với anh, thì lại thấy anh giơ bàn tay hai người đang nắm chặt, lắc lắc rồi hỏi: "Cái này có gì mà không thể để người khác thấy?"

 

"Em không có ý đó!" Mục Mộc vội vàng phản bác, "Ý em là... em muốn nói, chúng ta nên kín đáo một chút..."

 

Nếu không, bạn bè trong lớp sẽ nghĩ bọn họ đang yêu sớm.

 

Hơn nữa, họ lại còn đều là con trai!

 

Tuy rằng bây giờ xã hội cởi mở hơn trước nhiều, nhưng vẫn có người không chấp nhận, thậm chí phản cảm.

 

Cậu chỉ là không muốn gây rắc rối, chứ không phải cảm thấy chuyện này mất mặt.

 

Hạ Tùng Khâu thấy dáng vẻ sốt ruột của cậu, thầm thở dài một tiếng rồi nói: "Về thôi."

 

Mục Mộc hơi bất an hỏi: "Anh giận à?"

 

"Không." Giọng anh rất bình tĩnh.

 

Mục Mộc nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của anh, lại hỏi thêm lần nữa: "Thật sự không giận?"

 

Hạ Tùng Khâu Hạ Tùng Khâu quay sang nhìn cậu, nghiêm túc đáp: "Không giận mà. Về ăn cơm đi, mai còn phải thi đấu."

 

Mục Mộc vẫn chưa yên tâm, suốt cả quãng đường đều cố tình tìm chuyện để nói với anh. Tuy nhìn bề ngoài Hạ Tùng Khâu rất bình thường, chẳng có vẻ gì là tức giận, nhưng Mục Mộc vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Cậu nghĩ ngợi mãi, đến tận lúc về nhà vẫn còn trong lòng xoắn xuýt.

 

Mãi cho đến khi Mục Bội Chi hỏi cậu quần áo trên người là thế nào, cậu mới giật mình, lúng túng giải thích: "Quần áo của con bị bẩn rồi, đồng phục dự phòng cũng có dính côn trùng, mặc vào khó chịu, nên con mượn tạm đồ của Khâu Khâu. Con đi thay ngay đây."

 

Nói xong cuống cuồng chạy về phòng, Mục Bội Chi nhìn bóng lưng cậu, thở dài lắc đầu: "Đứa nhỏ này, sao còn cứ làm như chuyện to tát thế. Dù chúng ta biết rồi, cũng đâu có ngăn cản các con."

 

Thịnh Hạo Tồn ghé lại thì thầm: "Em không hiểu đâu, yêu đương lén lút sau lưng bố mẹ mới gọi là k*ch th*ch."

 

Mục Bội Chi lườm: "Anh tưởng ai cũng như anh chắc?"

 

Thịnh Hạo Tồn gãi mũi, im thin thít, nhưng trong lòng lại nghĩ con trai tất nhiên phải giống bố nó rồi.

 

Hơn nữa, yêu vụng trộm mới thú vị chứ!

 

Mục Mộc vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, đưa quần áo đã thay cho người giúp việc, rồi ra ngoài ăn tối với bố mẹ. Ăn xong lại trở về phòng, lăn lộn trên giường một hồi, ôm lấy Abel mà lảm nhảm mấy câu vớ vẩn chẳng đâu vào đâu.

 

Càng nghĩ, cậu càng chắc chắn Hạ Tùng Khâu là đang giận thật, chỉ có điều sĩ diện nên không chịu thừa nhận.

 

Mà chuyện này xét cho cùng là lỗi của cậu. Bình thường mỗi khi cậu giận, Hạ Tùng Khâu đều dỗ dành, chẳng lẽ lần này lại mặc kệ để anh ấy một mình buồn bực sao?

 

Mục Mộc đưa tay chọc chọc Abel: "Tiểu Khâu Khâu, gọi điện cho mẹ đi."

 

Abel đáp: "Được rồi, đang gọi......"

 

Một lúc lâu sau, giọng Hạ Tùng Khâu mới từ loa phát ra: "Vừa tắm xong, có chuyện gì sao?"

 

Mục Mộc ngồi trên thảm, lưng dựa vào mép giường, tay xoa cái đầu trọc của con trai, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút thôi."

 

Bên kia im lặng một lúc, Mục Mộc thấy lạ bèn gọi: "Hạ Khâu Khâu? Anh có nghe không?"

 

"Anh đang nghe." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc nắm lấy bàn tay máy móc của Abel, tiếp tục: "Em chưa muốn ngủ."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ ừ một tiếng, Mục Mộc bực mình hỏi: "Ừ cái gì mà ừ? Không thể nói chuyện với em một chút à?"

 

"Đợi anh một chút." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc không hiểu: "Anh đang làm gì vậy? Anh bận hả? Nếu bận thì thôi, em đi tìm anh ba......"

 

Cậu còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, gần như cùng lúc, trên loa của Abel cũng phát ra âm thanh y hệt.

 

Mục Mộc giật mình bật dậy, chạy nhanh tới bên cửa sổ, mở ra thì quả nhiên thấy Hạ Tùng Khâu đang đứng ngoài.

 

Trời đã tối hẳn, trong sân chỉ còn vài ngọn đèn đường vàng nhạt. Không xa có một mảnh hồng đang lặng lẽ nở trong bóng đêm, hương hoa theo gió đêm thoang thoảng bay tới, khiến Mục Mộc bất giác hắt xì.

 

Hạ Tùng Khâu liếc nhìn cậu, thình lình mở miệng: "Anh vào nhé."

 

Chưa kịp để Mục Mộc phản ứng, anh đã nhanh nhẹn nhảy lên bậu cửa, linh hoạt lộn vào trong, trên tay thậm chí còn xách theo một đôi dép.

 

Mục Mộc kinh ngạc trừng to mắt, ngẩn ra một hồi lâu mà chẳng nói nên lời.

 

Hạ Tùng Khâu đóng cửa sổ lại, quay người hỏi: "Còn hắt xì nữa không?"

 

Mục Mộc lắc đầu nói: "Không sao, anh... anh..."

 

Hạ Tùng Khâu đặt đôi dép đang cầm xuống đất, chân trần giẫm lên tấm thảm trong phòng Mục Mộc. Anh ngồi xuống bên mép giường giống như cậu vừa nãy, rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cậu.

 

Mục Mộc ngồi xuống cạnh anh, ban đầu còn giữ một chút khoảng cách, sau lại rụt rịt dịch lại gần, cuối cùng cả người đều dựa lên người anh, vùi mặt vào ngực anh hít một hơi, mềm giọng nói: "Mùi trên người anh rất thơm."

 

Hạ Tùng Khâu đưa tay xoa mái tóc cậu, khẽ "ừ" một tiếng.

 

Mục Mộc ngửa mặt lên hỏi: "Sao anh không nói gì hết vậy?"

 

Yết hầu Hạ Tùng Khâu khẽ động, Mục Mộc lập tức cảnh giác: "Hạ Khâu Khâu, đây là ở nhà em đó! Bố mẹ em còn chưa ngủ đâu! Anh đừng có nghĩ mấy chuyện bất hợp pháp nha!"

 

Hạ Tùng Khâu bỗng bật cười: "Anh chỉ muốn đến xem em thôi."

 

Mục Mộc hừ một tiếng: "Em ứ tin đâu!"

 

Hạ Tùng Khâu lại im lặng, chỉ chăm chú nhìn cậu, không nói thêm gì.

 

Bị nhìn đến mức khó chịu, Mục Mộc ngang ngược ra lệnh: "Anh nhắm mắt lại."

 

"Tại sao?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Mục Mộc bực bội: "Bảo nhắm thì nhắm! Trước đây anh nghe lời hơn bây giờ nhiều."

 

Hạ Tùng Khâu đành ngoan ngoãn nhắm mắt, kiên nhẫn chờ. Một lát sau, anh cảm thấy trên chân nặng xuống.

 

Mục Mộc đã áp sát vào người anh, vòng tay ôm lấy eo, cằm tì vào hõm vai, còn lấy má cọ cọ lên mặt anh.

 

Hạ Tùng Khâu vừa định mở mắt thì nghe thấy giọng người trong ngực hung hăng: "Không được mở mắt!"

 

Hạ Tùng Khâu cố gắng kìm nén, chỉ đưa tay ôm lại, khẽ "ừ" một tiếng.

 

Người trong lòng khẽ động, sau đó yên lặng nằm im trên người anh, không biết đang nghĩ gì.

 

Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở và nhịp tim của cả hai.

 

Không biết bao lâu sau, Mục Mộc mới lười nhác bò dậy: "Rồi."

 

Hạ Tùng Khâu mở mắt, đứng lên hoạt động đôi chân đã tê cứng.

 

Mục Mộc nằm lên giường, quấn chăn kín người, như một tên trai tồi dùng xong thì vứt, lạnh lùng vô tình nói: "Em đi ngủ đây, anh về đi, tiện thể tắt giùm đèn luôn, cảm ơn."

 

Hạ Tùng Khâu đứng bên giường, cúi mắt nhìn cậu: "Anh không phải Abel."

 

Mục Mộc bắt chước điệu bộ anh lúc nãy "ừ" một tiếng, chỉ có điều cuối câu hơi kéo dài, vừa nghi hoặc vừa mang theo chút ngông nghênh.

 

"Anh phải thu lãi đấy." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc ló nửa cái đầu ra, đôi mắt xinh đẹp đảo đảo, cảnh giác hỏi: "Lãi gì?"

 

Hạ Tùng Khâu cúi xuống, quỳ một gối bên mép giường, đưa tay gạt lọn tóc trước trán cậu, giọng dịu dàng nhưng lại có sức hút khiến người ta không thể từ chối: "Nhắm mắt lại."

 

Mục Mộc như bị thôi miên, ngoan ngoãn nhắm mắt. Ngay sau đó, cậu cảm thấy trên trán có một cái chạm rất mềm mại.

 

Cậu lập tức bật mắt, nhưng Hạ Tùng Khâu đã rút ra khoảng cách, đứng dậy nói: "Thế nhé, chúc ngủ ngon."

 

Nói xong anh tắt đèn, trong bóng tối mở cửa sổ nhảy ra ngoài, còn cẩn thận đóng lại giúp cậu.

 

Mục Mộc ngẩn ra trong bóng đêm, chậm rãi đưa tay từ trong chăn ra, chạm vào chỗ trán vừa bị chạm, rồi không kìm được nở nụ cười.

 

Vậy là Hạ Tùng Khâu chắc chắn không còn giận nữa.

 

Dễ dỗ quá đi.

Bình Luận (0)
Comment