Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 183

Edit & Beta: Đòe

 

Hội thao kéo dài hai ngày, hạng mục của Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đều rơi vào ngày thứ hai.

 

Sáng hôm đó Mục Mộc hiếm khi không ngủ nướng. Abel vừa đến gọi là cậu đã bật dậy, thậm chí còn lần đầu tiên mặc sẵn đồ thể thao trước bữa sáng, chuẩn bị đi tập sớm.

 

Mục Bội Chi vừa chạy sáng về thấy thế thì ngạc nhiên: "Cục cưng hôm nay sao dậy sớm vậy?"

 

Thịnh Hạo Tồn chạy cùng vợ cũng hỏi: "Hôm nay không phải có hội thao à?"

 

Mục Mộc vừa cúi buộc dây giày vừa trả lời: "Chính vì có hội thao nên con phải khởi động trước chứ."

 

Hai vợ chồng đồng loạt nhìn về cánh cổng nhỏ trong vườn, loáng thoáng thấy Hạ Tùng Khâu đang chờ ở đó. Cả hai liếc nhau, đều bật cười trong mắt, rồi lại giả vờ bình thản, dặn vài câu qua loa rồi vào nhà.

 

Mục Mộc không nghĩ nhiều, chạy thẳng ra cổng, phấn khởi nhào vào lòng Hạ Tùng Khâu ôm một cái, cười nói: "Đi thôi, tranh thủ chạy một vòng, lát nữa còn phải về ăn sáng nữa."

 

Hạ Tùng Khâu rõ ràng tâm trạng rất tốt, nắm tay cậu: "Anh còn tưởng em lại dậy không nổi."

 

Mục Mộc thấy mất mặt: "Đâu phải ngày nào em cũng ngủ dậy muộn! Giờ xuân sắp hết rồi, em có thể ngủ ít đi mà!"

 

Hạ Tùng Khâu cười: "Xuân thì buồn ngủ, thu thì mệt, hè thì gà gật..."

 

Chưa nói hết câu, Mục Mộc đã tức tối bịt miệng anh, thẹn quá hoá giận: "Anh không nói thì không ai nghĩ là miệng anh bị dính keo 502 đâu!"

 

Trong mắt Hạ Tùng Khâu vẫn ánh ý cười, thừa thế hôn khẽ vào lòng bàn tay Mục Mộc.

 

Mục Mộc giật tưng tưng như bị điện giật, vội rụt tay lại, trừng mắt: "Hạ Khâu Khâu! Anh b**n th**!"

 

"Anh b**n th** chỗ nào?" Hạ Tùng Khâu ung dung hỏi lại: "Không phải em chủ động trước à?"

 

Mục Mộc đỏ mặt, ấp úng nửa ngày không thốt ra được câu nào, cuối cùng tức giận hất tay, cắm đầu chạy trước.

 

Hạ Tùng Khâu nhanh chóng đuổi kịp, im lặng chạy bên cạnh, không nói thêm lời nào.

 

Mục Mộc vốn định phớt lờ cho anh biết mặt, nhưng thấy anh im suốt nửa ngày, ngược lại chính cậu lại chịu không nổi. Cậu giảm tốc, khó chịu quay đầu hỏi: "Sao anh không nói gì hết?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Chạy phải giữ nhịp thở đều, chuyện gì để chạy xong rồi nói."

 

Mục Mộc bỗng dừng lại, ra vẻ ngang ngược chất vấn: "Anh có ý kiến với em đúng không?"

 

Chưa đợi Hạ Tùng Khâu trả lời, cậu đã như cái loa nhỏ líu lo không ngừng: "Anh có ý kiến với em đúng không? Hạ Khâu Khâu, nếu anh không muốn nói chuyện với em thì cứ nói thẳng ra, đâu cần kiếm cớ! Anh thấy em phiền rồi đúng không? Em..."

 

Những lời oán trách còn lại bị bàn tay rộng lớn của đối phương chặn lại. Đôi môi mềm mại áp lên lòng bàn tay hơi chai sần, hơi thở nóng hổi len qua kẽ ngón tràn ra.

 

Đôi mắt xinh đẹp ấy vì bất ngờ mà mở to, Hạ Tùng Khâu cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt khẽ dao động, dường như đang cực lực nhẫn nhịn điều gì đó.

 

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn, Mục Mộc thậm chí còn có thể thấy bóng dáng của mình trong mắt anh.

 

Cậu căng thẳng nắm lấy cổ tay Hạ Tùng Khâu, muốn mở miệng, nhưng miệng lại bị bàn tay ấy ấn chặt hơn.

 

Mục Mộc chỉ có thể dùng ánh mắt để khiển trách đối phương, đây đang là trong khu dân cư đấy! Nhỡ bị người ta nhìn thấy thì làm sao?

 

Tên này chẳng lẽ lại phát điên không biết lựa chỗ sao!

 

Hạ Tùng Khâu nhận ra sự căng thẳng của cậu, dần thả lỏng lực tay, ngón cái khẽ lướt qua cánh môi cậu, trong mắt vừa có khao khát lại vừa ẩn nhẫn.

 

Mục Mộc chỉ thấy môi mình tê tê, còn hơi ngứa, lập tức vội vàng lùi lại nửa bước, hoảng hốt trừng mắt nhìn tên liều lĩnh này, thở hổn hển hỏi: "Anh muốn làm gì? Hạ Khâu Khâu, anh điên rồi à?"

 

Sắc mặt Hạ Tùng Khâu rất nhanh trở lại bình thường, còn cười với cậu một cái, giọng dịu dàng: "Anh không định làm gì cả, chỉ là không thích nghe em nói mấy lời đó."

 

Anh muốn chặn miệng cậu lại, muốn khiến cậu ngừng ba la bô lô.

 

Mục Mộc khúm núm liếc quanh một vòng, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ một cái thật mạnh lên lưng Hạ Tùng Khâu, tức giận nói: "Anh định dọa chết em à!"

 

Hạ Tùng Khâu dường như hoàn toàn không thấy đau, chỉ nhìn cậu hỏi: "Em sợ đến vậy sao?"

 

Mục Mộc lườm anh: "Anh có thể chú ý tình huống xung quanh được không? Bị người ta nhìn thấy thì ra cái thể thống gì?"

 

Hạ Tùng Khâu suy tư: "Vậy nếu không ai thấy thì được chứ?"

 

Mục Mộc giận đến nhảy dựng: "Không được! Anh đừng có mơ!"

 

Hạ Tùng Khâu vốn dĩ đã đoán trước, nên chẳng hề thất vọng, chỉ lặp lại: "Anh không thích em nói mấy lời đó và anh sẽ không bao giờ thấy em phiền."

 

Mục Mộc mím môi, khó chịu nói nhỏ: "Em chỉ buột miệng than thở thui mò..."

 

Nhìn thấy sắc mặt Hạ Tùng Khâu càng lúc càng khó coi, cậu lập tức đổi giọng: "Được rồi được rồi, sau này em không nói bậy nữa, được chưa? Anh không thấy em phiền, là em tự gây sự. Anh rộng lượng bỏ qua cho em đi, chúng ta về ăn sáng thôi, em đói rồi."

 

Hạ Tùng Khâu cuối cùng cũng không truy cứu nữa, nắm lấy tay cậu kéo về.

 

Mục Mộc không yên phận, cựa cựa mấy ngón tay, rồi nhỏ giọng lầm bầm: "Sao anh cứ thích nắm tay thế? Như trẻ mẫu giáo ấy."

 

Hạ Tùng Khâu bước chân không dừng: "Anh thích."

 

Mặt Mục Mộc nóng bừng, lắc lắc bàn tay đang đan với anh, không nhịn được nói: "Thích đến vậy à?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cười: "Đúng, thích đến vậy đấy."

 

Mục Mộc bất giác cũng bật cười, bước chân nhẹ bẫng hơn hẳn, vừa đi vừa đung đưa cánh tay, kéo theo cả Hạ Tùng Khâu cùng đong đưa.

 

"Thời tiết hôm nay cũng khá tốt."

 

"Ừ."

 

"Chất lượng không khí cũng tạm ổn."

 

"Ừ."

 

"Buổi trưa có nóng không nhỉ?"

 

"Còn chưa vào hè."

 

"Nhưng sắp sang tháng Năm rồi, vẫn có thể nóng mà."

 

Hạ Tùng Khâu liếc nhìn cậu, cảm thấy cậu có phần quá phấn khích, siết nhẹ lòng bàn tay cậu: "Trưa nay đâu có thi đấu, nóng thì đi nghỉ ngơi."

 

Mục Mộc học giọng điệu vừa nãy của anh, "Ừ" một tiếng, rồi lại tiếp tục nói chuyện khác.

 

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là cậu rất muốn nói chuyện với Hạ Tùng Khâu thôi.

 

Khi còn cách cổng nhà một đoạn, Hạ Tùng Khâu chủ động buông tay cậu ra.

 

Mục Mộc ngạc nhiên nhìn anh, Hạ Tùng Khâu lấy khăn lau mồ hôi trong lòng bàn tay cậu, rồi nói: "Về ăn sáng thôi."

 

Mục Mộc bấy giờ mới phản ứng kịp bọn họ đã gần về đến nhà, nếu Hạ Tùng Khâu không buông tay, cậu có khi đã dắt thẳng anh vào nhà mất rồi.

 

Vừa nãy mình nghĩ cái gì vậy chứ! Bộ não hỏng rồi sao!

 

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Tùng Khâu, vội vàng dời tầm nhìn: "Em... em vào trước đây."

 

Nói xong thì chạy một mạch vào nhà, vào cửa thì cảm thấy bộ dạng mặt đỏ tim đập của mình thật mất mặt, ở ngoài tiền sảnh loay hoay một hồi vẫn chưa dám đi vào phòng khách.

 

Mục Bội Chi lấy làm lạ: "Bé Mộc? Sao không vào? Đến giờ ăn sáng rồi, lát nữa còn phải tới trường nữa mà."

 

Mục Mộc lấy mu bàn tay dán lên mặt, cảm thấy nóng ran, lúng túng che giấu: "Con, con nghỉ chút, vừa nãy chạy gấp quá."

 

Thấy gương mặt đỏ bừng của cậu, Mục Bội Chi nhịn cười: "Vậy đợi một lát cũng được, đi muộn chút không sao."

 

Mục Mộc sợ cô nhìn ra điều gì, chột dạ đến phát hoảng, nhưng đồng thời lại thấy phấn khích cái cảm giác hồi hộp sợ bị bố mẹ phát hiện này khiến cậu lâng lâng kỳ lạ.

 

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng ra vẻ tự nhiên, rồi nói: "Con lên phòng thay bộ đồ đã, lát nữa ra ngay ạ."

 

Mục Bội Chi mỉm cười: "Được, đi đi."

 

Đợi Mục Mộc về phòng, Thịnh Hạo Tồn lập tức ghé lại hỏi nhỏ: "Hai đứa nó tiến triển đến đâu rồi?"

 

Mục Bội Chi lườm ông: "Sao anh nhiều chuyện vậy? Con cái chẳng lẽ không cần có chút riêng tư à?"

 

Thịnh Hạo Tồn vội biện hộ: "Anh đây là lo cho con thôi mà! Thằng bé Hạ Tùng Khâu kia cũng không biết riêng tư thế nào, nhỡ đâu hai đứa chẳng hiểu gì, rồi... ừm, bị thương thì sao?"

 

Mục Bội Chi khẽ giọng: "Anh nói nhỏ thôi!"

 

Thịnh Hạo Tồn nghe lời, nhỏ giọng đến gần như thì thầm: "Vậy chuyện này có cần nhắc nhở thằng nhóc không?"

 

Mục Bội Chi hiếm khi cũng do dự: "Thằng bé đã không muốn chúng ta biết, thì anh định nhắc kiểu gì?"

 

Thịnh Hạo Tồn nghĩ nghĩ rồi nói: "Hay nhờ thằng cả xem sao, anh em với nhau thì dễ nói chuyện hơn."

 

Mục Bội Chi: "......Cần anh có ích lợi gì chứ?"

 

Mục Mộc thay quần áo xong đi ra, ăn sáng xong thì tìm Hạ Tùng Khâu cùng đi học.

 

Vốn dĩ Mục Bội Chi biết con trai đăng ký thi mấy hạng mục ở đại hội thể thao, đã chuẩn bị sẵn thời gian để qua cổ vũ, Thịnh Hạo Tồn cũng nói có thể xin nghỉ làm, nhưng trong lòng Mục Mộc giấu bí mật, sợ bạn bè bàn tán rồi truyền đến tai bố mẹ, nên kiên quyết không cho bố mẹ đến.

 

Bên Hạ Tùng Khâu cũng vậy, hôm nay thậm chí còn không để Louis đưa đi, chỉ bảo gia đình sắp xếp một tài xế.

 

Chờ hai đứa lên xe đi rồi, Mục Bội Chi mới cảm khái với Hạ Vân: "Chớp mắt cái con nhỏ cũng lớn hết rồi."

 

Hạ Vân không biết cô có ý khác trong lời nói hay không, căng thẳng đáp: "Vâng, đúng vậy, lớn hết rồi."

 

Mục Bội Chi mỉm cười: "Chuyện của tụi nhỏ thì cứ để tụi nhỏ tự xử lý, làm bố mẹ thì cái gì không nên quản vẫn là đừng quản quá nhiều."

 

Hạ Vân nghe xong lập tức yên tâm hơn hẳn: "Nói cũng đúng, em chỉ sợ Khâu Khâu lỡ xúc động quá mà không giữ được chừng mực thôi......"

 

Mục Bội Chi liếc nhìn Louis đang nói chuyện với Thịnh Hạo Tồn: "Không phải còn có bố của đứa nhỏ sao?"

 

Hạ Vân lập tức hiểu ra, quyết định giao chuyện khó xử này cho Louis xử lý.

 

Chứ thật ra, cô cũng chẳng biết phải mở miệng thế nào với con trai đã lớn rồi.

 

Mục Mộc hoàn toàn không hay biết bố mẹ hai bên đang lo cái gì. Hạng mục của cậu được sắp xếp khá sớm, vừa đến trường đã phải bắt đầu khởi động làm nóng người.

 

Hạ Tùng Khâu vẫn ở cạnh cậu, cùng cậu khởi động.

 

Đến lúc Mục Mộc lên sân, Hạ Tùng Khâu còn cùng mấy bạn nữ hô "Cố lên!".

 

Mục Mộc bất ngờ nghe giọng anh vang lên, tim bỗng dưng đập thình thịch.

 

Hạ Tùng Khâu thấy cậu nhìn sang, lại cố ý nâng giọng: "Mộc Mộc cố lên!"

 

Mục Mộc hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, theo đúng kỹ thuật đã luyện trước đó, chạy đà rồi bật nhảy một mạch, động tác tiếp đất cũng rất gọn gàng.

 

Xà ngang được nâng dần cao, cậu vẫn giữ phong độ ổn định, chỉ là mỗi lần chạy đà, cậu đều sẽ liếc sang phía Hạ Tùng Khâu một cái.

 

Đám con gái reo hò gọi tên cậu, khán đài bên sân chật kín người, nhưng mỗi lần như thế, Mục Mộc đều có thể nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Hạ Tùng Khâu trong đám đông.

 

Ánh mắt hai người cách một khoảng không ngắn giao nhau, rồi tách ra, ngắn ngủi chỉ một giây thôi mà tựa như cảnh quay chậm trong phim, khoảnh khắc ấy dường như cả thế giới ồn ào đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Trong tiếng reo hò, Mục Mộc thực hiện cú chạy đà và bật nhảy cuối cùng. Đây là mức cao nhất cậu có thể đạt tới, có nhảy qua được hay không hoàn toàn nhờ vận may.

 

May mà hôm nay vận may đứng về phía cậu, thành công phá kỷ lục cá nhân. Dù không giành hạng nhất, nhưng hạng ba cũng đã quá ổn rồi.

 

Hội thao của trường ngoài giải cá nhân còn tính điểm tích lũy cho lớp, hạng ba đơn lẻ cũng được cộng một điểm cho tập thể, nên các bạn cùng lớp đều hò hét cổ vũ.

 

Hạ Tùng Khâu cầm một chai nước và khăn sạch, chen qua đám đông đi đến chỗ cậu.

 

Mục Mộc cực kỳ hài lòng với thành tích, hớn hở khoe: "Em đứng thứ ba! Huy chương đồng!"

 

Hạ Tùng Khâu giúp cậu lau mồ hôi, mở nắp chai đưa qua, còn khen: "Rất giỏi."

 

Mục Mộc uống một ngụm nước, cười nói: "Khen hay lắm, tiếp tục."

 

Hạ Tùng Khâu đổi đủ loại ngôn ngữ, lặp đi lặp lại hết cách này đến cách khác để khen cậu.

 

Mục Mộc sung sướng đến nỗi muốn nổ tung, nếu không phải vì đông người, chắc cậu đã lao vào ngực anh đòi ôm rồi.

 

Mấy cô bạn ngồi khán đài nhìn hai người vừa nói vừa cười, không nhịn được móc điện thoại ra nhắn tin.

 

【Aaaaaa bọn họ thật sự! Ngọt! Quá!!!】

 

【Ngọt đến sâu răng luôn】

 

【Bé đẹp nhà mình cười xinh quá đi! Vợ iu cọ cọ!!】

 

【Nãy lúc cậu ấy nhảy cao mọi người thấy cái eo đó chưa! Trời ơi tuyệt quá】

 

【Thấy rồi! Xỉu ngang!!!】

 

【Vợ xinh đẹp thì chỗ nào chả tuyệt chứ? Trời ơi cậu ấy đang câu dẫn tôi!】

 

【Cẩn thận boss Hạ lén xử bà nha】

 

【Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Vợ xinh đẹp huhu】

 

Mục Mộc quay về khu vực cổ vũ của lớp, thấy mấy bạn nữ mặt mày méo xệch đang bấm điện thoại thì tò mò hỏi Hạ Tùng Khâu: "Bọn họ làm gì vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu liếc mắt qua đó, đám con gái lập tức thu điện thoại, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng sân vận động như đang tập trung lắm.

 

Mục Mộc cảm thấy buồn cười, ghé sát tai anh thì thầm: "Bọn họ đều sợ anh lắm đó, mà anh có làm gì đâu, sao ai cũng sợ anh thế?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ lắc đầu: "Không rõ, chắc là vì anh trông hơi dữ."

 

Mục Mộc nhìn mặt anh một lúc, bất ngờ đưa tay nhéo má.

 

Mặt tên này trông thì góc cạnh rõ ràng, nhéo vào lại chẳng mềm tẹo nào, không còn cái cảm giác dễ chịu như hồi nhỏ.

 

Mục Mộc buông tay chê bai: "Anh đúng là trông dữ thật, sao cứ hay giữ mặt nghiêm hoài vậy? Cười nhiều một chút thì người ta sẽ không sợ nữa."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cong khóe môi với cậu, Mục Mộc lập tức hối hận: "Thôi thôi, anh đừng cười với người khác."

 

Hạ Tùng Khâu cố ý hỏi: "Tại sao?"

 

Mục Mộc vô lý trả lời: "Không có tại sao hết, tóm lại anh phải nghe lời em."

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh cười lên xấu lắm à?"

 

Mục Mộc phát hiện anh lại cố tình chọc mình, tức giận trừng mắt: "Ừ, anh cười lên xấu cực kỳ, cực kỳ xấu. Nhưng em không chê anh xấu, nên anh chỉ cần cười với mình em thôi."

 

Nói xong, cậu lại tự giật mình, ngán ngẩm bản thân: "Trời ơi, mình cũng vô thức học được 'tinh thần khống chế' rồi sao?"

 

Hạ Tùng Khâu suýt thì bật cười, càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu, nhận lấy chai nước trong tay cậu rồi nói: "Em có thể tinh thần khống chế anh, anh chỉ cười với mình em."

 

Mục Mộc lòng rung rinh, nhưng vẫn từ chối: "Thế không hay lắm í."

 

Hạ Khâu Khâu từ nhỏ đã là thiên tài nhiều mưu kế, IQ cao ngút, cậu hoàn toàn không tin mình có thể đấu lại anh. Không biết chừng đến lúc đó sẽ thành ra người bị điều khiển ngược lại, cho nên tuyệt đối không thể mở ra cái tiền lệ này.

 

Hạ Tùng Khâu tiếc nuối thu hồi ánh mắt, dắt cậu quay lại khán đài rồi nói: "5000 mét sắp bắt đầu rồi, anh đi chuẩn bị đây."

 

Mục Mộc đặt đồ xuống hỏi: "Để em đi cùng anh nhé?"

 

"Không cần, em nghỉ ngơi một chút đi." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Thật ra Mục Mộc cũng chẳng mấy mệt, nhưng Hạ Tùng Khâu đã nói thế thì cậu không cố nữa, thuận thế ngồi xuống nghỉ.

 

Chẳng mấy chốc, các học sinh tham gia 5000 mét đã tập hợp trên đường chạy cao su.

 

Mục Mộc nhìn thấy ngay Hạ Tùng Khâu trong đám người, giơ tay vẫy vẫy, còn làm thêm động tác cổ vũ.

 

Hạ Tùng Khâu khẽ gật đầu, rồi vào vị trí chuẩn bị. Tiếng súng vừa vang, anh lập tức lao đi như một con báo săn đầy uy lực.

 

Ánh mắt Mục Mộc luôn dõi theo bóng dáng ấy, không ngừng gọi tên anh để cổ vũ.

 

Ngay từ đầu, Hạ Tùng Khâu đã dẫn đầu. Các bạn trong lớp nhìn thấy thì vô cùng phấn khích, đồng loạt đứng cả lên để hò reo.

 

Giọng của Mục Mộc nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển âm thanh, cậu biết Hạ Tùng Khâu chẳng thể nào phân biệt được giọng mình, nhưng vẫn không ngừng hô to cổ vũ.

 

Khoảng cách 5000 mét nói dài cũng không dài, chẳng bao lâu đã đến chặng nước rút cuối.

 

Hạ Tùng Khâu vẫn dẫn đầu, bỏ xa những người khác phía sau.

 

Mục Mộc đã xuống khán đài, đứng chờ sẵn ngay sau vạch đích.

 

Từ góc nhìn của cậu, dường như vừa thấy mình, Hạ Tùng Khâu lập tức điên cuồng tăng tốc. Cả lớp bị châm ngòi hừng hực, gần như toàn bộ sân vận động đều vang vọng tên Hạ Tùng Khâu.

 

Đây là một trận đấu không chút hồi hộp, nhưng Mục Mộc vẫn vô cùng kích động, cả người như sôi trào, còn hào hứng hơn chính lúc mình thi đấu gấp nhiều lần.

 

Khoảnh khắc Hạ Tùng Khâu băng qua vạch đích chạy về phía cậu, Mục Mộc suýt nữa đã nhảy cẫng lên vì vui mừng, lao tới reo: "Thắng rồi! Giải nhất!"

 

Hạ Tùng Khâu dần giảm tốc, chạy chậm lại một đoạn mới dừng hẳn.

 

Hơi thở cậu dồn dập, gương mặt hơi đỏ, khom lưng chống hai tay lên đùi thở hổn hển, hoàn toàn khác với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, rõ ràng đã dốc toàn lực.

 

Mục Mộc sau khi hưng phấn thì lại thấy xót xa: "Dù sao cũng là anh thắng, sao lại phải chạy gắng sức thế? Giờ chắc khó chịu lắm?"

 

Hạ Tùng Khâu nghỉ một lát rồi quay đầu nhìn về phía vạch đích.

 

Mục Mộc khó hiểu, nhưng vẫn thuận mắt nhìn theo, vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Hoài Trạch.

 

Hạ Tùng Khâu đứng thẳng dậy, Mục Mộc theo phản xạ đỡ cánh tay anh, lúc này mới nhận ra:
"À, cậu ta cũng tham gia à."

 

Chỉ một câu nói đó thôi, Hạ Tùng Khâu lập tức vui vẻ hẳn, thậm chí chẳng còn tâm trí khoe khoang với Lâm Hoài Trạch nữa, kéo tay Mục Mộc quay đầu bỏ đi.

 

Lâm Hoài Trạch còn thảm hại hơn Hạ Tùng Khâu vừa nãy, dừng lại rồi gần như không đứng nổi, phải nhờ hai bạn nam dìu hai bên mới không ngã quỵ xuống.

 

Cậu ta trừng mắt nhìn bóng lưng hai người kia tay trong tay rời đi, đôi mắt đỏ ngầu, trong cổ họng đầy vị tanh của máu, gần như không thở nổi.

 

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cho dù cố gắng đến đâu, cậu ta cũng không thể vượt qua Hạ Tùng Khâu.

 

Dù đã cố hết cách, vẫn chẳng thể khiến Mục Mộc liếc nhìn mình thêm một lần, thế mà Hạ Tùng Khâu lại chiếm trọn ánh mắt cậu ấy ngay từ đầu.

 

Cậu ta bắt đầu hối hận, hối hận vì lời tỏ tình bốc đồng, càng hối hận vì ngày đó khiêu khích Hạ Tùng Khâu.

 

Nếu không, hai người đó hẳn vẫn còn trong ranh giới bạn bè, chưa nhanh chóng bước qua lằn ranh kia.

 

Nhưng giờ thì đã muộn, hối hận cũng vô ích.

 

Cậu ta hiểu rõ, dẫu có thêm một cơ hội làm lại từ đầu, cũng không bao giờ có được tình cảm của Mục Mộc.

 

Ngay từ lúc bắt đầu, cậu ta đã thua rồi.

 

Vận động mạnh xong không thể ngồi nghỉ ngay, Mục Mộc đi cùng Hạ Tùng Khâu vòng quanh sân cho nhịp thở bình ổn lại, rồi mới đưa nước cho anh súc miệng.

 

Gần trưa, nắng càng lúc càng gắt, Mục Mộc đưa tay che trán, nheo mắt hỏi: "Anh có muốn xem tiếp không?"

 

Hạ Tùng Khâu lắc đầu: "Kiếm chỗ ăn trưa đi."

 

Mục Mộc lấy làm lạ: "Bây giờ sao? Sớm thế á?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Em không đói à?"

 

Mục Mộc xoa xoa bụng: "Có hơi đói, vậy đi thôi!"

 

Cuộc chạy tiếp sức cuối cùng là bốn giờ chiều, ăn xong còn có thể ngủ trưa một giấc, nghĩ thôi đã thấy sung sướng.

 

Hai người cùng ra khỏi cổng trường, tìm một quán ăn nhỏ gần đó, sạch sẽ lại ngon miệng, thong thả ăn xong bữa trưa.

 

Hạ Tùng Khâu nhìn Mục Mộc liên tục ngáp, hỏi: "Về ngủ một lúc nhé?"

 

Mục Mộc ngái ngủ đến chảy cả nước mắt: "Về nhà ngủ á?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Qua căn hộ nhỏ cũng được."

 

Căn hộ này ngay gần trường, đi bộ vài phút là tới, rất tiện.

 

Vì sang năm họ sẽ vào lớp 12, Hạ Tùng Khâu đặc biệt nhờ Louis mua một căn hộ hai phòng nhỏ, chỉ để nghỉ trưa.

 

Nghe vậy Mục Mộc bỗng tỉnh cả ngủ: "Trang trí xong rồi hả?"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu: "Tháng trước nồng độ formaldehyde đã đạt chuẩn, giờ không còn mùi gì nữa."

 

Mục Mộc lập tức hớn hở: "Đi đi đi, ngủ thôi!"

 

Khu chung cư này là khu cũ, nhưng yên tĩnh, môi trường ổn. Khi sửa sang, Hạ Tùng Khâu còn dặn dùng vật liệu cách âm tốt nhất, đảm bảo Mục Mộc ngủ trưa không bị quấy rầy.

 

Anh đưa Mục Mộc lên lầu, tới cửa thì lấy ra hai chìa khóa, đưa cho Mục Mộc một chiếc, rồi mở cửa bước vào, lấy đôi dép mới đặt dưới chân cậu, sau đó đứng dậy nói: "Vào xem có chỗ nào không vừa ý không."

 

Mục Mộc thay giày, đi một vòng ngắm nghía, gật đầu hài lòng: "Ổn lắm."

 

Mặc dù hơi nhỏ nhưng để ngủ trưa cũng quá đủ.

 

Cậu như con mèo đi kiểm tra lãnh địa, xem xong bèn hỏi: "Mỗi người một phòng hả?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Nếu em muốn ngủ cùng anh cũng được."

 

Mục Mộc hừ một tiếng: "Ai thèm ngủ cùng anh chứ!"

 

Hạ Tùng Khâu cười hỏi: "Thật sự không cần sao?"

 

Mục Mộc kiên quyết: "Không cần! Em tự ngủ!"

 

Hạ Tùng Khâu ghé sát lại: "Gối ôm cũng không cần à?"

 

Lời từ chối của Mục Mộc nghẹn lại trong cổ họng, rất đáng xấu hổ là trong lòng lại rung động, do dự một lúc lâu mới lí nhí nói: "Còn tùy anh thể hiện thế nào đã."

Bình Luận (0)
Comment