Edit & Beta: Đòe
Hai giờ rưỡi chiều, Mục Mộc bị chuông báo thức làm tỉnh, vừa mở mắt đã thấy mình lại không biết từ khi nào đã chui vào trong lòng Hạ Tùng Khâu, lập tức giật mình tỉnh hẳn.
Cậu bật dậy khỏi giường, vội vàng cúi đầu kiểm tra một lượt, xác nhận quần áo vẫn chỉnh tề mới thở phào.
Hạ Tùng Khâu ngồi dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn cậu, trong mắt như có vô số cảm xúc phức tạp cuồn cuộn.
Mục Mộc liếc thấy ngực áo anh ướt một mảng nhỏ, mặt liền đỏ bừng, lí nhí nói: "Em không cố ý đâu!"
Chưa đợi Hạ Tùng Khâu mở miệng, cậu đã vội vàng trả đũa: "Sao anh không gọi em dậy? Anh gọi một tiếng thì em đã không làm bẩn áo anh rồi."
Cậu biết rõ Hạ Tùng Khâu vốn không có thói quen ngủ trưa từ nhỏ, chỉ thích nằm bên cạnh để cậu ngủ thôi, đa phần đều không ngủ sâu như cậu. Lúc cậu ch** n**c dãi, hoàn toàn có thể gọi cậu dậy, hoặc đẩy cậu ra.
Vậy nên chuyện này đâu thể đổ hết lên đầu cậu được!
"Anh không chạm vào em." Hạ Tùng Khâu nhìn thẳng vào cậu nói, "Anh sẽ không nhân lúc em ngủ mà làm gì em đâu, em yên tâm."
Mục Mộc sững người, phản ứng chậm một nhịp, mới nhận ra phản ứng khi vừa tỉnh ngủ của mình lại khiến Hạ Tùng Khâu không vui.
Thật ra cậu cũng không phải thật sự nghi ngờ Hạ Tùng Khâu, chỉ là... chỉ là sợ một cậu trai cùng tuổi khó mà khống chế được bản năng, nhất thời xúc động làm chuyện vượt quá giới hạn thôi.
Hình ảnh trong lần đi suối nước nóng trước kia đến giờ vẫn còn đọng lại quá rõ rệt, khiến phản ứng vừa rồi hoàn toàn là bản năng.
Nhân phẩm của Hạ Tùng Khâu rất đáng tin, nhưng đôi khi anh cũng thực sự rất "chó", thậm chí có chút b**n th**.
Cái đầu thông minh của anh là toàn diện, nếu muốn, tuyệt đối có thể là bậc thầy thao túng tâm lý, lại còn kiểu thiên phú.
Ví như bây giờ, chỉ một câu của Hạ Tùng Khâu thôi, trong lòng Mục Mộc đã dâng lên cảm giác tội lỗi.
Lý trí thì cậu biết rõ có lẽ Hạ Tùng Khâu cố tình nói vậy, nhưng cậu vẫn lo anh thật sự buồn vì sự cảnh giác của mình.
Chẳng sợ cái kia khả năng tính rất nhỏ, hắn cũng đến đem lời nói mở ra nói rõ ràng mới được.
Dù khả năng ấy nhỏ, thì cũng phải nói rõ mới được.
Cho dù cậu chưa chuẩn bị tốt để nói ra.
Mục Mộc bực bội gãi đầu, một lúc lâu mới hạ quyết tâm.
Cậu tiến lại ngồi xuống cạnh Hạ Tùng Khâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, lấy hết can đảm nói: "Trước khi thành niên thì không được, đây là giới hạn. Chỉ cần anh hứa, thì sau này em sẽ không như vậy nữa."
Dù về tuổi sinh học Hạ Tùng Khâu lớn hơn cậu nửa năm, nhưng nếu tính về tâm lý, thì rõ ràng cậu mới là người trưởng thành hơn.
Cậu không biết Hạ Tùng Khâu với mình rốt cuộc là hứng thú nhất thời hay là điều gì khác, ngay cả chính cậu cũng chưa hiểu rõ lòng mình.
Ở cái tuổi này rất dễ bị hormone chi phối, cậu như vậy, thì Hạ Tùng Khâu chắc chắn cũng thế.
Cậu không biết cảm giác rung động này có thể kéo dài bao lâu. Trước giờ cậu luôn coi Hạ Tùng Khâu như người bạn tốt nhất, là sự tồn tại quan trọng thứ hai chỉ sau gia đình, cậu không muốn quan hệ của họ vì một nỗi xúc động mà rơi vào khủng hoảng.
Dù chưa từng yêu đương thật sự, nhưng cậu hiểu, một khi vượt qua ranh giới đó, thì không thể quay về làm bạn bè đơn thuần được nữa.
Hạ Tùng Khâu thông minh đến đâu thì cũng vẫn chưa thành niên. Là người trưởng thành hơn, cậu bắt buộc phải cẩn trọng, phải có trách nhiệm với cả hai.
Dù Hạ Tùng Khâu chưa nói thẳng, nhưng cậu cảm nhận được anh rất muốn gần gũi mình. Ngay cả bản thân cậu đôi lúc cũng có ý đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh chưa trưởng thành, cậu lại có cảm giác như mình phạm tội.
Còn hơn hai năm nữa họ mới cùng nhau trưởng thành, nếu đến lúc đó tình cảm của cả hai vẫn không thay đổi, cậu mới có thể yên tâm bước thêm một bước.
Yêu cầu như thế, với bất kỳ một thiếu niên đang chìm trong tình cảm nồng nhiệt nào cũng là quá đáng. Lúc Mục Mộc nói ra, cậu đã chuẩn bị tâm lý để Hạ Tùng Khâu tức giận, thậm chí còn nghĩ xem phải dỗ thế nào.
Không ngờ Hạ Tùng Khâu lại rất bình tĩnh, chỉ kéo tay cậu qua, nhè nhẹ nghịch ngón tay cậu, rồi khẽ nói: "Anh hứa."
Mục Mộc ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, thấy gương mặt đối phương nghiêm túc khác thường, cậu mới bỗng chốc thở phào, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Hạ Tùng Khâu đưa tay vuốt gương mặt cậu, giọng dịu dàng vô cùng: "Bây giờ như thế này, đã rất tốt rồi."
So với những gì anh từng mong đợi, đã tốt hơn quá nhiều, đến mức thường xuyên nghi ngờ bản thân đang mơ.
Mục Mộc nắm lấy bàn tay ấy, cọ cọ má vào lòng bàn tay, sau đó đứng lên: "Thôi, đi học thôi, chúng ta còn phải tham gia tiếp sức nữa."
Hạ Tùng Khâu mỉm cười: "Vậy để anh đi thay quần áo."
Mặt Mục Mộc lại nóng bừng, kéo cậu ta ra khỏi giường, đẩy vào phòng bên cạnh, hung hăng: "Đi thay nhanh lên!"
Chạy tiếp sức diễn ra rất thuận lợi, Mục Mộc chạy chặng cuối. Các bạn trong lớp đã nỗ lực tạo khoảng cách lớn với các lớp khác, đến khi cậu nhận gậy từ tay Hạ Tùng Khâu thì thậm chí có đội còn chưa kịp lần trao đổi thứ hai.
Hạ Tùng Khâu sau khi chuyền gậy không dừng lại, mà chạy song song cùng cậu về đích.
Lớp họ giành được hạng nhất, tất cả đều hò reo phấn khích.
Theo lệ thường, người chạy chặng cuối sẽ được các nam sinh tung lên, nhưng lần này khác, chỉ cần nhìn thấy mặt Mục Mộc thôi thì chẳng ai dám động tay, huống chi bên cạnh còn có Hạ Tùng Khâu. Cho dù có hưng phấn đến mấy cũng chẳng ai dám trêu chọc đại ma vương.
Hạ Tùng Khâu liếc quanh đám đông đang hò hét, lập tức đám con trai im lặng, tự giác tản ra.
Mục Mộc bị Hạ Tùng Khâu kéo ra khỏi đám đông, vừa đi vừa cười: "Đúng là đi cùng anh thì chắc chắn thắng, cảm giác này thật tuyệt, Hạ Khâu Khâu nhớ phải giữ phong độ nhé!"
Hạ Tùng Khâu ừ một tiếng, dẫn cậu quay về khu nghỉ ngơi của lớp, giúp cậu lau sạch mồ hôi trên mặt, rồi vặn chai nước đưa cho cậu, từng động tác đều thuần thục như đã làm vô số lần.
Mục Mộc tận hưởng xong sự chăm sóc của anh, thì nghe loa thông báo bắt đầu trao giải.
Lên sân khấu nhận thưởng, chụp ảnh kỷ niệm, cuối cùng là lãnh đạo nhà trường lên phát biểu. Tất cả các bước hoàn tất, đại hội thể thao lần này mới chính thức kết thúc.
Tối nay không có tự học, ngày mai lại là cuối tuần, không phải đi học, phần lớn học sinh đều hớn hở rời sân vận động.
Đợi mọi người gần đi hết, Mục Mộc mới cùng Hạ Tùng Khâu nắm tay nhau đi xuống khán đài.
Mục Mộc lấy điện thoại ra, định nhắn tin về nhà, thì bất chợt nghe thấy một giọng quen thuộc gọi tên mình.
Ngẩng đầu thì thấy Mục Vấn Lai đang mặt mày cau có nhìn chằm chằm vào tay họ còn đang nắm chặt. Sau lưng Mục Mộc lạnh toát, một cảm giác nguy cơ chưa từng có dâng lên, cậu vội buông tay Hạ Tùng Khâu.
Lần này ngay cả Hà Tùng Khâu cũng ngoan ngoãn thu tay lại, dù sao chị Mục không phải người dễ trêu chọc, anh lại còn "bắt cóc" cậu em trai cưng của người ta, giờ bị bắt quả tang, nói không chột dạ là không thể.
Không ngờ anh vừa mới buông tay, giây tiếp theo đã thấy Mục Mộc trượt chân ngã từ bậc thang xuống.
Hạ Tùng Khâu phản ứng cực nhanh, lập tức nắm lấy cánh tay cậu, may mà kịp kéo lại, không để cậu ngã thật.
Mục Mộc cảm thấy cổ chân đau nhói, không nhịn được rên lên một tiếng, sau khi bám chắc vào Hạ Tùng Khâu đứng vững, lại lập tức lùi ra xa, kinh hoàng nhìn Mục Vấn Lai ở gần đó, hỏi lắp bắp: "Chị, chị... sao tự nhiên về rồi?"
Mục Vấn Lai chẳng kịp tính sổ với Hạ Tùng Khâu, nhanh chóng bước tới, ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân cậu, cau mày hỏi: "Đau không?"
Mục Mộc theo phản xạ nói dối: "Không đau, không sao ạ."
Mục Vấn Lai khẽ ấn một cái, Mục Mộc lập tức gào lên: "Đau đau đau, chị nhẹ tay thôi!"
Mục Vấn Lai tức giận nói: "Biết đau mà còn không cẩn thận? Xuống cầu thang thôi cũng có thể trẹo chân."
Nói xong, cô đứng dậy, trừng mắt sang Hạ Tùng Khâu, chất vấn: "Còn cậu nữa, để người ngay dưới mắt mình bị thương, vậy cậu có ích gì?"
Hạ Tùng Khâu không dám cãi, lập tức bế bổng Mục Mộc lên: "Đi kiểm tra trước đã."
Mục Mộc bỗng thấy cơ thể mình bị nhấc khỏi mặt đất, theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhưng vừa nghĩ đến việc chị hai ở ngay bên cạnh, xung quanh vẫn còn vài bạn học chưa đi, cậu lập tức buông tay như bị bỏng, vội vàng nói: "Em không sao, không nặng đâu, em tự đi được, anh thả em xuống đi."
Hạ Tùng Khâu không nói lời nào, chỉ bế chặt cậu, sải bước đi thẳng.
Mục Vấn Lai theo sau nói: "Đưa chị, để chị bế."
Mục Mộc tưởng tượng ra cảnh đó, lập tức nổ tung: "Chị! Em xin chị đấy, để em giữ chút mặt mũi được không!"
Mục Vấn Lai khựng lại, lúc này mới nhận ra em trai mình đã lớn, chẳng còn là cục bông nhỏ mà cô có thể nhấc bổng bằng một tay như hồi trước nữa.
Cô liếc Hạ Tùng Khâu một cái, hít sâu để bình tĩnh lại.
Anh cả nói đúng, lúc này cô không thể quá mức can thiệp vào chuyện tình cảm của em trai.
Ở tuổi này, bọn trẻ thường có tâm lý phản nghịch, cô càng phản đối, càng ra sức ngăn cản, thì chỉ càng đẩy em trai về phía Hạ Tùng Khâu, l*m t*nh cảm hai đứa tiến triển nhanh hơn.
Vì thế cô không tranh người nữa, chỉ đè lửa giận, ra lệnh: "Bế cho chắc vào, nếu mà để em trai chị ngã, cậu coi chừng đấy."
Hạ Tùng Khâu chưa kịp đáp, Mục Mộc đã không nhịn được, chôn mặt vào lòng anh.
Cậu đã làm gì sai mà phải đối mặt với cảnh tượng thế này!
Hạ Tùng Khâu bế chắc cậu đi qua nửa sân trường, đặt Mục Mộc lên xe, rồi dặn tài xế: "Đến bệnh viện."
Mục Vấn Lai lên ghế phụ, quay lại nhìn em trai đang co ro phía sau, không hài lòng hỏi: "Em sợ chị đến thế sao?"
Mục Mộc kéo cái chăn nhỏ trên xe trùm kín đầu, im thin thít giả vờ làm đà điểu.
Hạ Tùng Khâu lo lắng nhìn cổ chân cậu: "Còn đau không?"
Mục Mộc lắc đầu, rồi lại gật đầu, giọng ấm ức: "Đau."
Trong tai Mục Vấn Lai, giọng điệu ấy gần như là làm nũng. Lửa giận trong lòng cô lại bùng lên, nhóc em thối không thèm để ý đến chị, lại đi làm nũng với thằng nhóc Hạ Tùng Khâu kia. Còn chưa chính thức bên nhau mà đã cỡ này, tương lai cỡ nào nữa?
Mục Vấn Lai hít sâu mấy hơi, cưỡng ép bản thân bình tĩnh, không bùng nổ ngay tại chỗ, chỉ lạnh giọng mỉa mai: "Đáng đời, ai bảo không nhìn đường."
Mục Mộc lập tức càng thêm tủi thân, giật chăn khỏi đầu, than phiền: "Em có phải không nhìn đường đâu, là bị chị làm giật mình đó!"
Mục Vấn Lai quay đầu, nhìn chằm chằm cậu: "Giật mình gì? Nói nghe xem, sao lại bị chị làm giật mình?"
Mục Mộc há hốc mồm, không nói nổi câu nào.
Mục Vấn Lai lại nói: "Tại sao chột dạ? Chị thấy hết rồi."
Mục Mộc vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt như sắp khóc, bật thốt: "Chị! Chị có thể thôi đừng nói nữa được không!"
Mục Vấn Lai thầm càu nhàu trong bụng em trai mình da mặt mỏng thế thì học đòi yêu đương cái gì. Nhưng thấy cậu đang bị thương, cô tạm tha một lần.
Cô lập tức chuyển mũi nhọn sang Hạ Tùng Khâu: "Còn cậu, sao không nói gì?"
Hạ Tùng Khâu theo phản xạ ngồi thẳng lưng: "Em xin lỗi."
Mục Vấn Lai: "Xin lỗi cái gì?"
Hạ Tùng Khâu nghiêm túc tự kiểm điểm: "Em không chăm sóc tốt cho Mộc Mộc."
Mục Vấn Lai hỏi xoáy: "Còn gì nữa?"
Hạ Tùng Khâu mím môi, lại rơi vào trầm mặc.
Anh vốn muốn thẳng thắn, nhưng Mục Mộc chưa cho anh danh phận, anh cũng chẳng có tư cách nói ra.
Quan trọng hơn, anh không hề cảm thấy mình làm sai trong chuyện này.
Mục Vấn Lai nhìn dáng vẻ đó, tay ngứa muốn đánh người, tiếc là không thể ra tay trước mặt em trai, đành đổi cách: "Hôm nào đến võ quán luyện với chị."
Hạ Tùng Khâu lập tức gật đầu, Mục Mộc cố nén sự ngượng ngùng, chen lời: "Em cũng muốn đi."
Mục Vấn Lai liếc cậu một cái: "Không đến lượt em, lo dưỡng thương trước đi, chưa khỏi thì cấm bước xuống giường."
Mục Mộc kiên trì nói: "Em không cần biết, em cũng phải đi. Em không ra sân, chỉ đứng bên cạnh xem cũng không được sao?"
Sắc mặt của Mục Vấn Lai càng lúc càng khó coi: "Bớt làm nũng đi, vô ích thôi. Ngược lại thì em che chở cho cậu ta kỹ thật đấy, sao? Sợ chị đánh cậu ta à?"