Edit & Beta: Đòe
Quả thật Mục Mộc sợ Mục Vấn Lai ra tay quá nặng làm tổn thương Hạ Tùng Khâu. Dù Hạ Tùng Khâu so với người bình thường đã khá lợi hại, nhưng Mục Mộc rất rõ chị hai của cậu không phải người thường.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, sức chiến đấu của chị hai đều thuộc hàng đỉnh cao nhân loại, ít nhất trong nhận thức của cậu là vậy.
Đó chính là người có thể solo với lính đánh thuê hàng đầu quốc tế mà vẫn chẳng hề lép vế, còn từng rảnh rỗi chạy ra thảo nguyên châu Phi tay không đánh nhau với sư tử hoang dã.
Mục Mộc lần đầu tiên xem video chị mình trêu sư tử hoang như mèo lớn, bị sốc đến mấy ngày không hoàn hồn.
Nghĩ đến sức chiến đấu khủng khiếp đó, Mục Mộc vội vàng nói: "Không có, không có, chị làm sao mà bắt nạt người khác được, em chỉ muốn đi xem thôi, cho em đi với nhé, cầu xin chị đó, chị~"
Mới vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ bảo làm nũng vô dụng, nhưng Mục Vấn Lai lập tức thua trận: "Đi thì đi, lớn từng này rồi mà còn ngày ngày làm nũng, ra thể thống gì."
Mục Mộc lúc này lại mặt dày cười hì hì: "Em biết ngay là chị là tốt nhất mà!"
Chuyện chỉ cần làm nũng là giải quyết được, sao lại không làm chứ?
Dù thế nào cậu cũng sẽ không để chị hai gọi Hạ Tùng Khâu đi đấu một mình. Cho dù chị hai có tức Hạ Tùng Khâu đến đâu thì cũng sẽ không ra tay quá nặng trước mặt cậu.
Mục Vấn Lai chỉ liếc một cái đã nhìn thấu em trai đang tính toán gì trong lòng, nhưng quả thật cũng chẳng có cách nào trị nổi thằng nhóc này.
Đúng là vừa dính đến yêu đương là lập tức hướng ra ngoài. Bây giờ cô mới hiểu được bà ngoại năm xưa nhìn bố mình ngứa mắt đến mức nào.
Mục Mộc mặt dày làm nũng xong, thừa cơ liếc mắt ra hiệu an ủi cho Hạ Tùng Khâu.
Chuyện này không phải chỉ mình Hạ Tùng Khâu chịu trách nhiệm. Hơn nữa anh chưa từng làm điều gì có lỗi, trái lại còn chăm sóc cậu từng chút một, nên cậu phải cùng Hạ Tùng Khâu gánh lấy áp lực từ chị hai mới được.
Hạ Tùng Khâu vốn đã chuẩn bị tinh thần bị làm khó, không ngờ lại được Mục Mộc bảo vệ như thế. Trong lòng anh mềm nhũn, như có một luồng ấm áp lan khắp tứ chi.
Anh khẽ cười với Mục Mộc, rồi ở góc độ Mục Vấn Lai không thấy được, lặng lẽ nắm tay Mục Mộc, từng chút từng chút đan ngón tay vào khe hở, siết chặt không buông.
Mục Mộc khẽ bóp ngón tay cái của anh, lén lút liếc về phía Mục Vấn Lai, rồi mới mỉm cười không một tiếng động.
Mục Vấn Lai từ gương chiếu hậu chứng kiến toàn bộ: ...
Cái đứa em này thật sự không thể nuôi nổi nữa.
Cô rốt cuộc về đây làm cái gì cơ chứ.
Đưa người đến bệnh viện kiểm tra xong, xác nhận không tổn thương xương, chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hồi phục. Lúc này chân mày căng chặt của Mục Vấn Lai mới hơi giãn ra.
Mục Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm. "Thương gân động cốt trăm ngày", nếu mà gãy xương thì mấy tháng sau cậu sẽ phải sống trong cái bóng đen xui xẻo này.
Ít nhất như thế này thì không phải mất mặt quá lâu.
Dựa vào kết quả, bác sĩ kê thuốc bôi ngoài da, dặn dò thêm mấy điều cần chú ý trong thời gian dưỡng thương. Mục Mộc nghe tai nọ lọt tai kia, bác sĩ nói gì cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Ngược lại Hạ Tùng Khâu thì nghe rất nghiêm túc, không bỏ sót một chữ nào.
Mục Vấn Lai liếc hai người, rồi cầm đơn đi đóng tiền lấy thuốc.
Hạ Tùng Khâu xác nhận lại mấy điều cần chú ý với bác sĩ xong, đi tới trước mặt Mục Mộc, khom lưng định bế cậu từ ghế lên.
Mục Mộc vội vàng nói: "Không cần, không cần, anh đỡ em là được rồi."
Cậu là đàn ông con trai, cứ bị bế đi bế lại thế này thật chẳng ra sao.
Hạ Tùng Khâu đỡ cậu đứng dậy, rồi xoay người nửa quỳ xuống trước mặt, giục: "Lên đi, anh cõng em."
Mục Mộc còn định từ chối, Hạ Tùng Khâu lập tức uy h**p: "Bế hay cõng, tự em chọn một."
Mục Mộc bĩu môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn leo lên lưng anh, hai tay vòng qua cổ, miệng còn nhỏ giọng lầm bầm: "Anh ngày càng ngang ngược rồi, thế này không tốt đâu, phải nghe lời em chứ biết không?"
Hạ Tùng Khâu đỡ mông cậu, khẽ hích lên điều chỉnh tư thế, rồi vững vàng cõng cậu đi về phía trước.
Mục Mộc nghịch ngợm cựa quậy, bỗng đưa tay véo tai anh, ghé sát tai nói: "Em đang nói chuyện với anh đấy."
Hạ Tùng Khâu: "Anh đang nghe."
Mục Mộc không hài lòng: "Thế sao không trả lời?"
Hạ Tùng Khâu: "Chuyện khác thì có thể nghe em, nhưng bác sĩ đã nói rồi, bây giờ tốt nhất em đừng xuống đất."
Mục Mộc vừa coi tai anh như đồ chơi, vừa cứng rắn cãi: "Em có thể nhảy lò cò một chân, không thì dùng nạng hoặc xe lăn cũng được."
Chưa kịp để Hạ Tùng Khâu đáp, cậu đã tự lẩm bẩm: "Xe lăn thôi bỏ đi, khoa trương quá, người ta thấy lại tưởng em gãy chân. Về nhà phải nhờ người chuẩn bị cho em cái nạng, như thế em có thể tự đi."
"Không cần." Hạ Tùng Khâu nói.
Mục Mộc cau mặt: "Sao lại không cần? Em đã nói muốn là phải có."
Hạ Tùng Khâu: "Nạng không bằng anh đâu."
Mục Mộc phì cười, ghé sát tai anh thì thầm: "Hạ Khâu Khâu, ngay cả nạng anh cũng ghen sao?"
Hạ Tùng Khâu im lặng. Mục Mộc bỗng phát hiện tai anh đỏ ửng, cả hai bên đều thế, đáng yêu cực kỳ, nhịn không được chọc ghẹo: "Tai anh đỏ thế kia, chẳng lẽ xấu hổ à?"
"Không có." Giọng Hạ Tùng Khâu trầm thấp hơn bình thường vài phần.
Mục Mộc nắm lấy tai anh: "Không chỉ đỏ mà còn nóng, rõ ràng là xấu hổ, còn chối nữa."
Nói xong thì thấy Hạ Tùng Khâu từ vành tai đỏ bừng xuống tận cổ, đến hơi thở cũng nóng hổi.
Đúng lúc đó Mục Vấn Lai cầm thuốc đi tới. Mục Mộc vội buông tay, ngoan ngoãn đặt tay lên vai anh, ánh mắt vì chột dạ mà đảo loạn khắp nơi, duy chỉ không dám nhìn thẳng Mục Vấn Lai.
Mục Vấn Lai mắt rất tinh, tai cũng nhạy, từ xa đã thấy hai người kia đang liếc mắt đưa tình, nhưng chỉ có thể nuốt giận giả vờ như không biết gì, mất kiên nhẫn thúc giục: "Về thôi!"
Hạ Tùng Khâu cõng Mục Mộc đi theo sau lưng chị, Mục Mộc cũng hiếm khi yên lặng.
Ba người không ai lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên im lặng khác thường.
Cuối cùng vẫn là Mục Mộc không chịu nổi, vừa lên xe đã hỏi: "Chị, sao chị đột nhiên về vậy? Chị Thanh Thanh đâu? Không đi cùng chị à?"
Mục Vấn Lai: "Chị về xem một chút, mấy ngày nữa sẽ đi."
Xem cái gì thì khỏi nói cũng hiểu, Mục Mộc thấy hơi chột dạ, qua một lúc mới nói: "Cuối tháng sau lễ tốt nghiệp của anh ba, chị đừng quên nhé."
Mục Vấn Lai quay đầu liếc cậu một cái, Mục Mộc lập tức tự giác sửa lời: "Em biết trí nhớ chị nhớ, em chỉ nhắc thôi. Chị sẽ đi chứ?"
Mục Vấn Lai "ừ" một tiếng xem như đáp lại, Mục Mộc lập tức vui vẻ: "Vậy thì tốt quá, đến lúc đó chúng ta chụp ảnh chung với anh ba, anh ba mặc áo tiến sĩ chắc chắn rất đẹp."
Mục Vấn Lai không tiếp lời mà nhìn sang Hạ Tùng Khâu hỏi: "Năm nay cậu cũng không nhảy lớp à?"
Hạ Tùng Khâu: "Vâng, năm sau thi đại học."
Mục Vấn Lai cau mày: "Cậu định học đại học trong nước? Tại sao phải lãng phí thêm một năm?"
Hạ Tùng Khâu bình thản: "Đại học trong nước cũng không tệ. Với em thì khi nào học tiếp cũng như nhau, em không vội."
Mục Vấn Lai không tán thành: "Rõ ràng cậu có thể sớm xin vào những trường danh tiếng hàng đầu thế giới, học chương trình cấp ba đối với cậu hoàn toàn không cần thiết phải tốn nhiều thời gian như vậy. Cậu đúng là rất thông minh, nhưng trên thế giới này thiên tài IQ cao cũng không ít. Đã có thiên phú như vậy thì không nên lãng phí, phải không?"
Hạ Tùng Khâu nghiêm túc trả lời: "Em không lãng phí thời gian. Em biết cái gì với em mới là quan trọng nhất."
Mục Vấn Lai nhìn thẳng vào mắt cậu, một lát sau thu lại tầm mắt: "Miễn là cậu nghĩ kỹ rồi, sau này đừng hối hận."
Hạ Tùng Khâu thả lỏng hơn một chút, giọng vẫn kiên định: "Em sẽ không hối hận."
Biển học vô bờ, nghiên cứu khoa học lại càng không có điểm dừng.
Trên đời có làm mãi không hết việc, kiếm mãi không xong tiền, nhưng sinh mệnh con người thì có hạn.
Mười sáu tuổi chỉ có một lần, tuổi trẻ cũng chỉ vài năm ngắn ngủi.
Anh không vội vàng đi tìm kiếm danh lợi, trái lại càng muốn cùng người mình thích tận hưởng khoảng thời gian hiện tại.
Mục Vấn Lai nghe hiểu ý anh, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Nếu Hạ Tùng Khâu coi trọng thành công theo nghĩa thế tục, thì anh nên nhân lúc còn trẻ tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, trên sân khấu rộng lớn hơn phát huy hết trí tuệ của mình.
Mặc dù cô luôn nói Mục Mộc cũng rất thông minh, nhưng trong lòng cô biết rõ, Mục Mộc không theo kịp bước chân của Hạ Tùng Khâu. Hai người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xa dần.
Thế mà Hạ Tùng Khâu lại đặt tình cảm cao hơn cả tiền đồ.
Lý trí thì cô biết chuyện này không hẳn là xấu với Mục Mộc, nhưng cứ nghĩ đến việc em trai bị người ta "tha khỏi ổ", cô lại không nhịn được mà bực bội.
Đổi lại là người khác, cô dễ dàng nắm trong tay.
Ai ngờ em trai ngốc nhà mình lại thích đúng Hạ Tùng Khâu thông minh tuyệt đỉnh, ngoài võ lực nhỉnh hơn chút, cô thực sự không làm gì được cậu ta.
Mục Vấn Lai bực bội quay mặt đi, quyết định coi như không thấy.
Mục Mộc cũng hiểu ra hàm ý trong cuộc đối thoại của họ. Thực ra chuyện này cậu từng nghiêm túc nói với Hạ Tùng Khâu, nhưng ý anh đã quyết, khuyên cũng vô ích, nên cậu dứt khoát mặc kệ.
Chỉ là trước đây cậu còn tưởng Hạ Tùng Khâu không muốn đi du học vì tính khí trẻ người non dạ, IQ cao nên thấy học ở đâu cũng như nhau. Bây giờ cậu mới hiểu rõ, Hạ Tùng Khâu chẳng qua chỉ là không muốn xa mình.
Mục Mộc bất giác mỉm cười, nháy mắt với Hạ Tùng Khâu, rồi lấy điện thoại lén gửi tin nhắn cho người bên cạnh.
【 Anh đúng là trẻ con 】
Hạ Tùng Khâu rất phối hợp trả lời:【Ừ, anh trẻ con.】
Mục Mộc:【Thật sự không định đi du học à?】
Hạ Tùng Khâu:【Em đi thì anh đi.】
Mục Mộc gửi một cái sticker mèo thở dài, rồi gõ: 【Anh làm vậy khiến em áp lực lắm biết không? Không được, anh phải bù đắp cho em.】
Hạ Tùng Khâu:【Muốn gì?】
Mục Mộc giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lát, 【Chưa nghĩ ra, anh cứ nói đồng ý hay không đi.】
Hạ Tùng Khâu lập tức trả lời: 【Đồng ý.】
Mục Mộc suýt nữa bật cười thành tiếng, đúng là người này quá chiều mình rồi.
Cứ thế này thì chắc chắn cậu sẽ bị nuông chiều đến hư mất.