Edit & Beta: Đoè
Sau khi từ bệnh viện về, Mục Mộc bị cả nhà, bao gồm cả hai anh trai ở nước ngoài, lần lượt nhắn tin hỏi thăm, thậm chí dì Hạ và chú Louis hàng xóm cũng sang thăm cậu, trông cứ như cậu bị thương nặng lắm vậy.
Tuy được nhiều người quan tâm là chuyện tốt, nhưng cậu vẫn xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vì nguyên nhân thực sự của tai nạn này thật sự khó mà mở miệng nói ra.
Cuối cùng chịu không nổi, cậu lén ra hiệu với Hạ Tùng Khâu, rồi nói: "Em thật sự không sao, bác sĩ bảo không tổn thương gân cốt, nghỉ ngơi mấy hôm là ổn. Mà... em còn chưa làm bài tập, em về phòng làm bài đây."
Hạ Tùng Khâu nhân cơ hội bước đến đỡ cậu: "Anh cùng em làm."
Mục Bội Chi nhìn hai đứa một cái không lộ cảm xúc, mỉm cười nói: "Được, hai đứa cứ làm trước đi, lát nữa nhớ ra ăn cơm. Thời gian tới phải làm phiền Khâu Khâu chăm sóc bé Mộc nhà dì rồi."
Hạ Tùng Khâu vội vàng: "Không phiền, không phiền đâu ạ."
Hạ Vân nhận ra con trai hiếm khi căng thẳng như vậy, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào.
Louis cho cô một ánh mắt an ủi, rồi nói: "Đây đều là việc Khâu Khâu nên làm, Mộc Mộc không cần khách sáo với nó, có gì cứ nói thẳng."
Mục Mộc gượng cười, chỉ cảm thấy bầu không khí này cứ như đang ra mắt gia đình vậy.
Cậu lén cấu một cái vào cánh tay Hạ Tùng Khâu, ghé sát tai anh dùng giọng thật nhỏ thúc giục: "Đi mau."
Nếu còn không đi thì cậu xấu hổ chết mất!
Hạ Tùng Khâu gật đầu chào mấy vị phụ huynh, rồi trong ánh mắt dịu dàng mà phức tạp của Mục Vấn Lai, anh đỡ Mục Mộc về phòng.
Anh sợ chân bị thương của Mục Mộc dồn lực sẽ đau, nên cố gắng để cậu dựa nhiều vào mình. Nói là "đỡ", nhưng thực ra chẳng khác nào nửa ôm vào lòng.
Nếu không phải vì trước mặt còn có người lớn đang nhìn, anh đã bế thẳng cậu lên hoặc cõng đi rồi.
Mục Vấn Lai nhìn theo bóng lưng hai người, âm thầm nghiến răng, tức tối ngồi phịch xuống ghế sô-pha, mặt mày sa sầm khó coi đến cực điểm.
Mục Bội Chi thấy vậy, đi tới khẽ chạm vào cánh tay con gái, ánh mắt ra hiệu bảo cô ấy kiềm chế lại một chút.
Dù sao Hạ Vân và Louis vẫn còn ở đây, bày ra dáng vẻ này trước mặt người lớn thật sự không ổn chút nào.
Nếu là tính cách trước kia, chỉ cần cô ấy không vui thì ai cũng chẳng nể mặt. Nhưng cuối cùng Mục Vấn Lai vẫn cố ép mình điều chỉnh nét mặt.
Nhóc em ngốc này mà đã nhận định Hạ Tùng Khâu thì sau này khó tránh khỏi phải tiếp xúc với nhà họ Hạ. Bản thân cô ấy không ngại đắc tội ai, nhưng vì em trai, cô ấy buộc phải nghĩ xa hơn.
Nghĩ đến đây cô ấy càng tức đến mức muốn ói máu.
Sớm biết thế này thì cô ấy đã chẳng ra nước ngoài. Nếu có cô ấy trông chừng, đứa em trai ngốc đâu dễ dàng bị Hạ Tùng Khâu lừa gạt như vậy.
Mục Bội Chi cũng mơ hồ đoán được chút tâm tư của con gái, sau khi tiễn Hạ Vân và Louis, cô lập tức gọi riêng con lại để nói chuyện.
Kết quả cô còn chưa kịp mở miệng, Mục Vấn Lai đã nhíu mày sốt ruột nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Lý lẽ con hiểu hết, nhưng giờ con đang rất không vui."
Em trai sau này có người yêu, người thân thiết nhất sẽ biến thành Hạ Tùng Khâu.
Dù Hạ Tùng Khâu có xuất sắc đến đâu, yêu Mục Mộc thế nào, Mục Vấn Lai cũng không sao thấy vui nổi.
Mục Bội Chi thở dài, vỗ vai con: "Mẹ biết."
Mục Vấn Lai nhìn thẳng vào mắt cô, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc hai đứa bắt đầu từ khi nào vậy?"
Mục Bội Chi: "Mẹ cũng không chắc lắm, đại khái là mấy tháng gần đây, chắc sau Tết."
Mục Vấn Lai nghe vậy cũng thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn cau mày: "Là ai bắt đầu trước? Chắc chắn là Hạ Tùng Khâu, đúng không? Thằng nhóc này, trẻ như vậy mà không nghĩ đến chuyện phấn đấu, lại kéo Mộc Mộc sa vào yêu sớm. Bố mẹ cậu ta sao chẳng quản cho nghiêm."
Hạ Vân vốn là người hiền lành không tranh hơn thua, còn Louis thì luôn cảm thấy nợ mẹ con họ, với kiểu bố mẹ như vậy thì làm sao có thể đặt kỳ vọng quá cao cho Hạ Tùng Khâu. Hơn nữa, bản thân anh đã rất xuất sắc rồi.
Mục Bội Chi bật cười: "Hai đứa cũng chưa chính thức yêu đương gì đâu. Cục cưng Mộc nói trước khi trưởng thành sẽ không yêu."
Tuy cô và Thịnh Hạo Tồn đều không thấy yêu sớm có gì to tát, nhưng con trai đã kiên quyết như vậy, thì tất nhiên họ cũng chẳng ép buộc phải yêu sớm làm gì.
Nghe thế, chân mày đang nhíu chặt của Mục Vấn Lai hơi giãn ra, song vẫn chưa hài lòng: "Nhưng cái kiểu dính lấy nhau kia, khác gì yêu đương đâu."
Nói rồi cô ấy bỗng nghĩ đến gì đó, lập tức bật dậy: "Không được! Con phải gọi Hạ Tùng Khâu ra 'rèn luyện' một trận."
Tiện thể cảnh cáo cậu ta, trước khi trưởng thành thì đừng có mơ mộng lung tung với Mộc Mộc.
Mục Bội Chi không ngăn, chỉ nhắc sau lưng: "Nhớ giữ chừng mực, lát nữa còn ăn cơm tối."
Mục Vấn Lai khoát tay: "Con biết rồi."
Phòng ngủ của Mục Mộc vẫn là căn phòng cũ từ nhỏ, sửa lại từ phòng trẻ con. Bởi khi cậu lớn, anh chị đã ra nước ngoài hết, nên cậu chẳng buồn dọn lên lầu trên, ngày nào cũng phải lên xuống cầu thang thì phiền lắm.
Được Hạ Tùng Khâu dìu vào phòng, cuối cùng cậu mới thấy dễ chịu hơn, nhắm mắt hít sâu một hơi, cố gắng quên đi sự lúng túng vừa rồi, rồi ngồi xuống bàn học, lấy vở bài tập ra từ cặp sách.
Hạ Tùng Khâu đứng bên cạnh hỏi: "Em muốn làm bài tập thật à?"
Mục Mộc ưỡn ngực đầy lí lẽ: "Tất nhiên rồi, em phải chăm chỉ học hành."
Điều này cũng không phải cái cớ, bởi cậu thật sự đã quyết tâm nỗ lực cho việc học.
Sau này dù là đi trao đổi hay trực tiếp du học, lúc nộp hồ sơ, cậu cũng không thể tiếp tục trở thành gánh nặng của Hạ Tùng Khâu.
Đã làm "cá mặn" hơn chục năm, giờ coi như cũng nghỉ ngơi đủ rồi.
Tuy không định sống chết mà học như kiếp trước, nhưng cũng không thể cứ ăn bám, sống mơ màng mãi.
Nghĩ kỹ lại, cậu thật ra vẫn yêu thích nghiên cứu học thuật. Cho dù không làm ra được thành quả rực rỡ, cậu cũng muốn tiếp tục hoàn thành những thí nghiệm dở dang của đời trước.
Trên thế giới này, ngoài số ít thiên tài có thể khai phá con đường mới, đa phần vẫn là những người bình thường bước từng bước vững chắc theo dấu chân người đi trước.
Cậu là một trong số những người bình thường ấy, có lẽ thành quả nghiên cứu cả đời sẽ không thể ghi vào sử sách, nhưng điều đó cũng không phải vô nghĩa.
Khi anh chị và Hạ Tùng Khâu, những ngôi sao sáng rực trên bầu trời tỏa ánh sáng, cậu có thể cắm rễ nơi mặt đất, vững vàng ngẩng đầu ngắm nhìn họ.
Cậu còn may mắn hơn người khác ở chỗ, khi những ngôi sao ấy không muốn tỏa sáng nữa, cần dừng lại nghỉ ngơi, cậu có thể tiến đến bên họ, ôm lấy họ.
Nếu may mắn hơn nữa, có một ngôi sao sẽ mãi mãi thuộc về cậu, để cậu tha hồ ngắm nhìn ánh sáng nơi người ấy.
Hạ Tùng Khâu ngắm gương mặt Mục Mộc một lúc, thấy khóe môi cậu khẽ cong lên, lòng anh cũng ngứa ngáy.
Dù không biết cậu đang vui vì điều gì, nhưng niềm vui ấy đã lan sang anh, khiến tâm trạng anh cũng rạng rỡ theo.
Anh nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, yên lặng nhìn Mục Mộc làm bài tập.
Mỗi khi Mục Mộc gặp phải chỗ khó chưa giải được, anh chỉ cần liếc qua đề bài là có thể giảng giải ngay cho cậu.
Mục Vấn Lai vừa gõ cửa bước vào đã thấy cảnh hai người kề sát đầu cùng nhau bàn luận bài vở. Ban đầu cô ấy còn nghĩ nếu bắt được thóp của Hạ Tùng Khâu thì sẽ xử lý thế nào để không làm em trai giận. Ai ngờ chưa kịp ra tay, lại đập ngay vào mắt cảnh hai chú ong chăm chỉ đang học hành. Cả người cô ấy sững sờ.
Mục Mộc chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Chị, sao thế? Đến giờ ăn cơm rồi à?"
Mục Vấn Lai hoàn hồn, nói: "Chưa, em đói rồi à?"
Mục Mộc lắc đầu, Mục Vấn Lai cũng không vòng vo, nói thẳng: "Hạ Tùng Khâu, cậu ra ngoài một chút."
Mục Mộc lập tức căng thẳng, dán mắt nhìn chị: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Mục Vấn Lai nhịn không được lườm nguýt: "Em dính người thế à? Xa nhau một lúc cũng không chịu?"
Mục Mộc đỏ bừng mặt, lớn tiếng: "Chị lại nói bậy gì đó! Em chỉ hỏi thôi mà!"
Hạ Tùng Khâu đứng dậy khỏi ghế, dỗ dành nhìn Mục Mộc, rồi nói: "Đừng lo, anh ra ngoài chút thôi. Có chỗ nào không hiểu thì ghi lại, lát anh về giảng cho em."
Mục Mộc mím môi, rõ ràng không vui: "Vậy cũng được."
Mục Vấn Lai bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào vai ác trong mấy câu chuyện tình yêu, chuyên đi phá rối cặp chính. Cô ấy không ngại làm vai ác, nhưng lại không muốn để em trai ghét mình.
Thôi kệ, chỉ cần cảnh cáo sơ qua, để Hạ Tùng Khâu biết em trai cô ấy không phải không ai che chở là được.
Nghĩ vậy, cô dẫn Hạ Tùng Khâu ra ngoài, chỉ đơn giản thử mấy chiêu trong sân.
Không ngờ thân thủ của Hạ Tùng Khâu lại tốt hơn cô ấy tưởng nhiều. Dù không có cô ấy ở bên, có lẽ anh cũng đủ sức bảo vệ em trai.
Mục Vấn Lai không kiếm thêm chuyện, dừng tay lại, liếc đánh giá đối phương một cái, giọng vẫn lạnh tanh: "Cũng được đấy."
Hạ Tùng Khâu th* d*c, cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước Mục Mộc nghe chị mình đòi đấu thử thì có vẻ như lâm đại địch. Sức chiến đấu của chị Mục quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Nghe được câu coi như khen ngợi kia, Hạ Tùng Khâu thở hổn hển đáp: "Em sẽ rèn luyện thêm."
Mục Vấn Lai gật gù, không nói gì nữa, quay người đi vào nhà.
Mục Mộc nãy giờ đã dán sát cửa sổ xem hết, chờ đến khi chị quay vào phòng thì lập tức vẫy tay gọi Hạ Tùng Khâu.
Hạ Tùng Khâu tiến đến gần, nghe Mục Mộc hỏi có bị thương không, anh cười: "Không đâu, chị em nương tay rồi."
Mục Mộc vẫn lo, gặng hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Hạ Tùng Khâu đứng ngay trước mặt cậu: "Thật sự không sao. Em không tin thì tự kiểm tra cũng được."
Mục Mộc giật nảy, vội vàng đưa tay che miệng anh, dáo dác nhìn quanh như kẻ trộm. Sau khi chắc chắn không ai nghe thấy câu nói chẳng ra gì vừa rồi, cậu mới thở phào, rồi lại trừng mắt lườm Hạ Tùng Khâu, tức giận dạy dỗ: "Đây là nhà em, nhỡ bị người khác nghe thấy thì sao?"
Nói rồi, Mục Mộc bỗng nhớ đến lần trước Hạ Tùng Khâu thừa cơ hôn trộm lòng bàn tay mình thì rụt tay giấu ra sau lưng, nghiêm mặt hù dọa: "Nói cho anh biết, nếu chị em tức giận thật, em chẳng cản nổi đâu. Đến lúc đó chị ấy mà ra tay thì anh chỉ có nước nhập viện."
Hạ Tùng Khâu cười đến mức mắt cũng cong: "Anh không sợ."
Mục Mộc tức đến phát điên, giơ tay đấm mạnh vào vai anh một cái: "Anh có bệnh à, ngứa đòn liên tục!"
Hạ Tùng Khâu không phản bác, chỉ tiếp tục cười nhìn cậu.
Mục Mộc rất nhanh không chịu nổi, giọng điệu hùng hổ cũng mềm xuống: "Anh không sợ thì em sợ được chưa? Đi đi đi, em không muốn thấy anh nữa."
Hạ Tùng Khâu đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc bị gió thổi rối của cậu, rồi nói: "Vậy anh về đây. Nhớ cẩn thận chỗ bị thương, đừng gắng sức, có gì thì gọi anh ngay."
Dù sao cũng ở gần, cho dù nửa đêm anh cũng có thể trèo cửa sổ sang.
Mục Mộc nhìn ra được ý nghĩ đó, lập tức lùi một bước, kéo mạnh rèm cửa, bực bội: "Về ngay đi! Không có em cho phép thì không được sang!"
Hạ Tùng Khâu bật cười khẽ: "Được rồi, nghe em hết. Anh đi đây, mai gặp."
Mục Mộc lại kéo rèm ra, vẫy tay với anh: "Mai gặp."