Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 187

Edit & Beta: Đoè

 

Mục Vấn Lai về vội, đi cũng vội, cuối tuần còn chưa hết đã chuẩn bị đi.

 

Mục Mộc tuy lo chị sẽ làm khó Hạ Tùng Khâu, nhưng lâu rồi không được ở chung nên cậu cũng có chút không nỡ, thậm chí muốn chống nạng tiễn chị ra sân bay.

 

Mục Vấn Lai lập tức dập tắt ý định ấy: "Em muốn để Hạ Tùng Khâu cõng ra ngoài hả? Ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho chị!"

 

Mục Mộc vẫn chưa chịu, bám riết: "Em không để anh ấy cõng, em ngồi xe lăn được mà?"

 

Mục Vấn Lai vẫn gạt phắt: "Lằng nhằng gì chứ? Đủ rắc rối rồi."

 

Mục Mộc thấy bố vừa thay xong quần áo chuẩn bị tiện đường tiễn chị ra sân bay, lập tức tìm viện binh: "Bố ơi! Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi! Cho con theo tiễn chị ra sân bay nha?"

 

Hiếm hoi thấy con út nhiệt tình như vậy, Thịnh Hạo Tồn vui không để đâu cho hết, sải bước tới trước mặt cậu, quay lưng lại: "Lên đi."

 

Mục Mộc hơi chần chừ, vỗ vỗ lưng bố, dè dặt hỏi: "Có nặng không bố?"

 

Đang tuổi tráng kiện mà bị con nghi ngờ sức lực, Thịnh Hạo Tồn lập tức đen mặt: "Thằng nhóc thối, coi bố già rồi hả?"

 

Mục Mộc nhanh nhẹn nhảy tót lên lưng, chẳng khác nào một bệnh nhân. Ôm cổ bố cười hì hì nịnh nọt: "Sao có thể chứ, con sợ bố mệt thôi. Bố của con là lợi hại nhất mà!"

 

Nói xong còn ngoái lại tìm đồng minh: "Chị, chị thấy có đúng không?"

 

Thịnh Hạo Tồn suýt không giữ nổi thăng bằng, vội điều chỉnh mới đứng vững được. Ông nhấc cậu con trai đã lớn lên, trong lòng thầm than thằng nhóc nhìn gầy mà nặng phết, miệng vẫn hùng hồn: "Có tí cân nặng mà bố không cõng nổi chắc? Thêm một đứa nữa cũng không thành vấn đề."

 

Mục Vấn Lai bất lực nhìn cảnh tượng này. Theo cô ấy thấy thì cần gì rườm rà vậy, cô có thể tự ra sân bay.

 

Nhưng bố con nhà này cứ khăng khăng diễn trò, cô ấy có thể đè em trai, nhưng sao nỡ đè luôn cả ông bô, cuối cùng đành mặt lạnh mở cửa xe cho hai bố con.

 

Mục Bội Chi hôm nay có sự kiện, sáng sớm đã ra ngoài, không kịp tiễn con gái, chỉ có thể tranh thủ nhắn tin hỏi Thịnh Hạo Tồn xem con gái đã lên máy bay chưa.

 

Thịnh Hạo Tồn dàn xếp cho con trai ổn thỏa, rồi vội vàng nhắn tin trả lời vợ.

 

Mục Mộc thì ló đầu ra, nói chuyện với chị đang ngồi phía trước: "Chị ơi, chẳng phải chị nói năm nay sẽ về nước sao? Vậy cụ thể là khi nào?"

 

Mục Vấn Lai quay đầu nhìn cậu, cau mày nhắc nhở: "Thắt dây an toàn vào!"

 

Lúc này Mục Mộc mới chợt nhớ ra, bình thường khi ở cùng Hạ Tùng Khâu thì toàn là Hạ Tùng Khâu giúp cậu thắt hộ, nên cậu mới quên mất.

 

Cậu cúi đầu cài chốt dây an toàn, rồi nghe Mục Vấn Lai trả lời: "Anh ba của em chẳng phải sắp về rồi sao? Em đi tìm nó chơi đi, còn chị thì chưa chắc."

 

Vốn dĩ cô định năm nay về nước, nhưng gần đây lại phát hiện một đề tài thú vị, phải sang rừng mưa Brazil thêm chuyến nữa.

 

Hoạt đ*ng t*nh nguyện của Quý Thanh Thanh thì sắp kết thúc, tháng sau sẽ từ châu Phi về Bắc Mỹ tiếp tục học, về mặt an toàn không cần cô lo, nên cô cũng yên tâm mà ra ngoài một mình.

 

Hơn nữa, nếu cô về nước lúc này, ngày nào Hạ Tùng Khâu cũng quấn lấy em trai trước mặt cô, thì cô không chắc mình có giữ được lý trí. Nhỡ đâu có hôm không nhịn nổi mà đánh người ta nhập viện, chắc chắn tên em trai ngốc này sẽ vì thương Hạ Tùng Khâu mà giận cô, thế thì chi bằng đi đâu đó cho bình tĩnh lại.

 

Tất nhiên, mấy lời này tuyệt đối không thể nói thẳng với em trai, Mục Vấn Lai chỉ nhắc qua là cô phải tới rừng mưa Brazil làm nghiên cứu đề tài mới. Nghe xong, Mục Mộc lập tức ủ rũ thở dài: "Sao lại có đề tài mới nữa chứ, em còn chuẩn bị đợi chị với anh ba về nhà là chuyển phòng ngủ lên lầu trên rồi mà."

 

Mục Vấn Lai hơi chột dạ, chuyện này đúng là cô đổi ý vào phút chót, nhưng tất nhiên cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình là đang né tránh. Ngược lại, cô nói: "Anh cả cũng bao nhiêu năm nay không về nhà ở lâu dài đấy thôi? Sao em không đi quấn lấy anh cả?"

 

Mục Mộc bĩu môi: "Anh cả là người đàn ông sẽ trở thành tỷ phú số một thế giới, em giúp không được gì, chẳng lẽ cứ kéo chân anh ấy mãi à."

 

Ánh mắt Mục Vấn Lai khẽ lay động, liếc sang ông bô đang vừa cười ngây ngô vừa nhắn tin trả lời mẹ, rồi một lần nữa nuốt những lời muốn nói vào bụng, chỉ đáp: "Em tin tưởng anh cả thế cơ à."

 

Mục Mộc: "Tất nhiên rồi, anh cả nhất định sẽ trở thành tỷ phú số một thế giới."

 

"Thế còn chị thì sao?" Mục Vấn Lai hỏi.

 

Ở một thế giới khác, cô đã trở thành bác sĩ lừng danh thế giới. Nhưng ở thế giới này, cô chỉ luôn làm những điều mình thích.

 

Cô hơi tò mò muốn biết em trai sẽ nói thế nào.

 

Mục Mộc nhìn cô một cái, cười nói: "Chị tất nhiên cũng rất lợi hại, chị muốn trở thành người như thế nào thì sẽ trở thành người như thế đó."

 

Sắc mặt Mục Vấn Lai dịu xuống một chút, nhưng miệng vẫn nói: "Em nói linh tinh gì thế?"

 

Mục Mộc: "Em nói thật mà."

 

Mục Vấn Lai chuyển chủ đề: "Thế còn em thì sao? Sau này muốn làm gì?"

 

Mục Mộc suy nghĩ rồi mới nói: "Em cũng chẳng có mục tiêu gì vĩ đại lắm, cứ sống từng bước một cũng được. Về học tập thì chắc sẽ chọn ngành liên quan đến dược phẩm, cứ đi từng bước rồi tính."

 

Nếu có thể tiếp tục hoàn thành thí nghiệm dở dang kiếp trước thì cũng tốt.

 

Mục Vấn Lai khẽ sững lại, cô nhớ rất rõ, ở thế giới khác, em trai cũng chọn ngành này và dự án bận rộn tới mức quên ăn quên ngủ chính là một loại vắc-xin HIV mới.

 

Trong lòng cô thoáng dấy lên một nỗi sợ. Dù nhiều chuyện đã khác đi, nhưng nhỡ đâu...

 

"Không được, đừng học cái này, đổi hướng khác đi."

 

Lần này đến lượt Mục Mộc sững người, cậu nghi hoặc nhìn chị gái bỗng trở nên kỳ lạ, khó hiểu hỏi: "Chị? Sao thế?"

 

Mặt mày Mục Vấn Lai u ám: "Tóm lại là không được!"

 

Thịnh Hạo Tồn nghe được cuộc đối thoại của hai chị em, vội vàng ngừng trò chuyện với vợ, nhanh chóng an ủi con trai út: "Không sao đâu, không sao đâu, chị con đang đùa với con thôi, đúng không con gái?"

 

Ông còn nháy mắt thật nhanh ra hiệu cho con gái, ý là có chuyện thì lát nữa hãy nói, đừng dọa Mộc Mộc.

 

Mục Vấn Lai cũng biết mình phản ứng hơi quá nên thuận theo bậc thang ông bô đưa ra mà bước xuống, lấy cớ: "Chị chỉ thấy hướng này học sẽ rất vất vả, mà em thì vừa yếu ớt vừa lười, làm sao chịu nổi cảnh ngày nào cũng phải ngâm trong phòng thí nghiệm?"

 

Mục Mộc vẫn cảm thấy thái độ vừa rồi của chị rất lạ, nhưng cậu không hỏi thêm, chỉ làm bộ giận dỗi tranh luận cho mình: "Em yếu ớt chỗ nào? Việc học với sinh hoạt đâu có giống nhau, em chỉ biết tận hưởng cuộc sống khi có điều kiện thôi, không có nghĩa là em không thể chịu khổ, không thể làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm."

 

Mục Vấn Lai nhịn không được lại khuyên: "Nhà mình đâu có thiếu tiền, em chẳng làm gì cũng có thể sống sung sướng cả đời, sao nhất định phải chịu khổ này?"

 

Mục Mộc lần này thật sự hơi giận rồi: "Chị, dù em có yếu ớt thì cũng không phải đồ bỏ đi. Hưởng thụ cuộc sống với việc theo đuổi thành tựu trong sự nghiệp vốn không hề mâu thuẫn. Nói như vậy thì chị cũng có thể sống sung sướng cả đời, sao chị còn phải lặn lội đến những nơi hoang vu hẻo lánh để nghiên cứu động vật hoang dã?"

 

Mục Vấn Lai trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Chị làm những việc này vì chị thích. Còn em, em chọn dược phẩm có thật sự là vì thích không?"

 

Mục Mộc rất nghiêm túc trả lời: "Có, em cũng là vì thích mà."

 

Dù kiếp trước khi làm thí nghiệm, cậu đã xen lẫn quá nhiều kỳ vọng muốn thành công gấp gáp, cuối cùng dẫn đến cái kết chết vì kiệt sức.

 

Nhưng bỏ qua những thứ đó, cậu vẫn thật sự thích ngành này.

 

Giống như chị Thanh Thanh muốn dựa vào y thuật để cứu sống nhiều sinh mạng hơn, anh ba với Hạ Tùng Khâu muốn nhờ công nghệ để cuộc sống con người tiện lợi hơn, anh cả muốn tạo dựng đế chế thương nghiệp của riêng mình, mẹ muốn hóa thân vào nhiều vai diễn khác nhau, bố muốn kiếm nhiều tiền hơn để mãi mãi làm hậu thuẫn cho mẹ.

 

Từ Tử Kỳ muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất, Đào Thi Nam muốn trở thành tiểu thuyết gia trinh thám xuất sắc, La Chu Chu muốn giành chức vô địch trong thi đấu trượt băng nghệ thuật, Tiết Hoài Viễn muốn trở thành cảnh sát bảo vệ chính nghĩa.

 

Mỗi người đều có việc mình muốn làm, bất kể lý tưởng có to lớn hay không, bất kể thiên phú cao hay thấp, mọi người đều đang nỗ lực hướng về mục tiêu của mình.

 

Cậu tất nhiên cũng như vậy.

 

Mục Vấn Lai nhìn ra cậu đã hạ quyết tâm, biết có khuyên cũng vô ích, chỉ có thể nói: "Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng nóng vội tạo thành quả."

 

Trước đó cô còn tức Hạ Tùng Khâu vì cướp mất em trai, nhưng giờ nghĩ lại, có Hạ Tùng Khâu bên cạnh cũng tốt. Dù nói gì thì nói, trong chuyện chăm sóc em trai chị, Hạ Tùng Khâu quả thật làm rất tốt, thậm chí còn đáng tin hơn cả cô.

 

Mục Mộc nghe thấy chị nói vậy thì trong lòng bỗng dấy lên chút nghi ngờ, không nhịn được hỏi: "Chị, chị có phải là..."

 

Có phải là biết điều gì đó không?

 

Nhưng sao có thể chứ?

 

Kiếp này cô và kiếp trước của cô quá dễ để phân biệt, cậu có thể chắc chắn rằng chị mình không hề trọng sinh.

 

Là trùng hợp, hay là cậu nghĩ nhiều quá?

 

Mục Mộc còn chưa nghĩ ra đầu mối thì xe đã đến sân bay.

 

Thịnh Hạo Tồn là người đầu tiên mở cửa xuống xe, Mục Mộc đành phải gác lại nghi ngờ trong lòng, cũng theo sau bước xuống.

 

Cậu muốn tìm cơ hội hỏi lại Mục Vấn Lai xem chị có phải thật sự biết gì không, nhưng cứ đến lúc mở miệng thì lại chẳng thể thốt ra.

 

Trong nhà toàn là những người thông minh, chỉ cần cậu hỏi, bí mật của cậu có thể sẽ không che giấu nổi nữa.

 

Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để thẳng thắn với cả nhà, dù sao nguyên nhân chết bất đắc kỳ tử ở kiếp trước là do chính bản thân cậu, vì cậu không biết quý trọng cơ thể mình.

 

Cho nên bao năm qua cậu vẫn luôn không dám nghĩ sâu đến việc, sau khi cậu chết ở kiếp trước, những người khác trong nhà sẽ phản ứng thế nào. Chỉ có thể tự lừa mình dối người rằng, hồi đó quan hệ trong nhà cũng chẳng thân thiết gì, cho dù họ có buồn vì sự ra đi của cậu thì chắc cũng không buồn quá lâu, rồi sẽ dần quên đi mà tiếp tục sống.

 

Cậu luôn hy vọng như vậy, nhưng lý trí lại hiểu rõ, suy nghĩ ấy chỉ là một cách để cậu dễ chịu hơn, một sự trốn tránh sự thật.

 

Nếu như người nhà biết chuyện kiếp trước, hoặc chính họ cũng trọng sinh về, thì cậu không biết bản thân sẽ đối mặt thế nào.

 

Còn có Hạ Tùng Khâu nữa, từ sau khi phát hiện kiếp này Hạ Tùng Khâu rất có thể thích mình, trong lòng cậu vẫn luôn lẩn khuất một nỗi bất an, bởi cậu không chắc kiếp trước Hạ Tùng Khâu có phải cũng...

 

Nếu đúng là vậy, thì sau khi cậu ra đi, Hạ Tùng Khâu sẽ đau khổ đến mức nào đây?

 

Không, chắc là không đâu. Kiếp trước Hạ Tùng Khâu cũng rất tốt với cậu, nhưng chưa từng có hành động nào quá đáng. Lúc cậu chết đã 23 tuổi, vậy mà Hạ Tùng Khâu cũng chưa bao giờ tỏ tình, chắc là không thích cậu thật.

 

Điều khiến cậu cảm thấy bất lực nhất chính là, dù nghĩ gì, làm gì, cậu cũng không thể nào tác động được đến những người mình day dứt ở kiếp trước. Cuối cùng, người đau khổ vẫn chỉ có mỗi mình cậu.

 

Vì thế, cậu chỉ có thể cố gắng khống chế bản thân, không nghĩ ngợi thêm, mà trân trọng hiện tại.

 

Thịnh Hạo Tồn nhìn hai đứa con mỗi đứa đều chìm trong suy nghĩ, trong lòng lo lắng, lập tức lấy điện thoại ra định nhắn cho vợ hỏi xem bây giờ phải làm gì. Ông vốn không giỏi ứng phó với mấy tình huống thế này.

 

Nhưng Mục Bội Chi lúc ấy lại đang bận, căn bản không có thời gian trả lời. Thịnh Hạo Tồn chỉ có thể khổ sở một mình mà loay hoay.

 

Mãi đến khi Mục Vấn Lai chuẩn bị lên máy bay, cả ba người vẫn chưa nói được câu nào tử tế.

 

Cuối cùng, Mục Mộc chủ động mở lời: "Chị ơi, đi đường nhớ chú ý an toàn. Tháng sau lễ tốt nghiệp của anh ba, chị nhất định đừng quên."

 

Mục Vấn Lai gật đầu: "Em nhớ dưỡng thương cho tốt, ở trường thì để Hạ Tùng Khâu chăm sóc em. Nếu cậu ta bắt nạt em thì phải nói với chị, chị về sẽ giúp em đánh cậu ta."

 

Mục Mộc có chút ngượng ngùng: "Anh ấy sẽ không bắt nạt em đâu, em bắt nạt anh ấy còn có lý hơn."

 

Mục Vấn Lai thiên vị một cách trắng trợn: "Tất nhiên là em phải bắt nạt cậu ta rồi. Cậu ta mà dám mách bố mẹ, chị sẽ về đánh nó một trận."

 

Mục Mộc dở khóc dở cười: "Chị! Chị đừng động tí là nói đánh đánh giết giết chứ."

 

Mục Vấn Lai hừ lạnh một tiếng, phẩy tay rất dứt khoát: "Đi đây, hai người về đi."

 

Thịnh Hạo Tồn bất mãn: "Con cũng không nói với bố được một câu à?"

 

Mục Vấn Lai quay đầu lại: "Có gì để nói đâu ạ? À đúng rồi, bố nhớ đưa Mộc Mộc về cho cẩn thận, đừng để em ấy xuống đất tự đi, bố cõng cho chắc vào, đừng để ngã."

 

Thịnh Hạo Tồn tức nổ phổi: "Mấy cái này còn cần con nhắc à?"

 

Cái gì mà cõng cho chắc, đừng để ngã, ông có đến nỗi đó không chứ?

 

Đúng là con nhỏ bất hiếu! Sinh ra là để đòi nợ đây mà!

 

--

 

Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, vừa sáng sớm Mục Mộc đã bị Abel gọi dậy, rồi lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Cậu vẫn nhắm mắt, vùi mặt vào gối dụi dụi, giọng còn đầy mệt mỏi: "Vào đi."

 

Hạ Tùng Khâu đẩy cửa bước vào phòng cậu, đứng bên giường nhìn cậu lười biếng nằm nướng.

 

Mục Mộc cho dù nhắm mắt cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu thật sự không chịu nổi mất mặt như vậy, đành cắn răng ngồi dậy, đôi mắt lim dim lười biếng mở ra, vươn tay về phía anh.

 

Hạ Tùng Khâu cúi người bế cậu lên, đi về phía nhà vệ sinh, giọng trầm thấp dễ nghe: "Chào buổi sáng."

 

Mục Mộc ôm anh như ôm một chiếc gối ôm biết đi, nhắm mắt cọ cọ trong lòng anh, uể oải đáp lại: "Chào."

 

Mãi đến khi được Hạ Tùng Khâu đặt ngồi xuống ghế trong nhà vệ sinh, Mục Mộc mới tỉnh táo hơn chút, mở mắt nhìn anh bóp kem đánh răng, miễn cưỡng nhận lấy bàn chải điện, than thở: "Sao nhanh thế đã khai giảng rồi? Không thể nghỉ thêm vài hôm à?"

 

Hạ Tùng Khâu xoa mái tóc cậu, ấn xuống cái chỏm tóc dựng ngược trên đầu, rồi hỏi: "Vẫn buồn ngủ?"

 

Mục Mộc vừa đánh răng vừa lầm bầm mơ hồ: "Chỉ là không muốn dậy sớm thôi."

 

Cậu thà ở trong phòng thí nghiệm thức đêm làm thí nghiệm, chứ chẳng muốn mỗi sáng hơn sáu giờ đã phải bò dậy đến trường đọc bài.

 

Thời gian biểu của cấp ba trong nước thực sự rất không thân thiện với người khó dậy sớm.

 

"Vậy hôm nay xin nghỉ nhé?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Mục Mộc dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin, trách móc: "Hạ Khâu Khâu, sao anh lại như vậy? Anh đang dụ em sa ngã đấy. Em hiểu rồi, có phải anh muốn nuôi em thành vô dụng, để em không bao giờ rời được anh nữa..."

 

Hạ Tùng Khâu bất ngờ đưa tay véo má cậu: "Đánh răng cho tử tế."

 

Mục Mộc trừng mắt tức giận: "Bị em nói trúng rồi đúng không?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Em muốn đến trường thì đi, muốn nghỉ ngơi thì cũng đừng gượng ép. Anh chỉ muốn em thoải mái hơn thôi."

 

Mục Mộc nhổ bọt kem trong miệng, súc miệng ào ào, tiện thể rửa mặt, rồi mới nghiêm túc nói: "Anh khỏi cần ngụy biện, em sẽ không mắc bẫy đâu. Em phải chăm học cho tốt."

 

Hạ Tùng Khâu thuận theo: "Ừ, em chăm học cho tốt."

 

Mục Mộc rửa mặt xong, chợt nhớ ra còn chưa đi vệ sinh, thấy Hạ Tùng Khâu không có mắt nhìn mà cứ đứng chắn ngay cửa, lập tức bắt đầu đuổi người: "Anh ra ngoài đi, đóng cửa lại cho tử tế."

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu: "Không cần anh giúp à?"

 

Mục Mộc tức giận nói: "Không cần, mau đi đi!"

 

Hạ Tùng Khâu bật cười rồi lui ra, tiện tay kéo cửa lại.

 

Đợi Mục Mộc đi vệ sinh xong, đang nhảy lò cò muốn từ trong đi ra, thì anh đã bước tới, bế cậu lên ngang người.

 

Mục Mộc khẽ lắc lắc đôi chân, cảm giác cánh tay anh rất khỏe, không dễ mà làm cậu rơi xuống, thế là lại không nhịn được bắt đầu lắc mạnh hơn.

 

Hạ Tùng Khâu cúi mắt nhìn: "Đừng nghịch."

 

Mục Mộc vòng tay ôm lấy cổ anh, gần như treo nửa người trên ngực anh, bỗng chồm lại nhìn kỹ rồi kinh ngạc nói: "Hạ Khâu Khâu, anh mọc râu rồi nè, từ khi nào vậy?"

 

Yết hầu Hạ Tùng Khâu khẽ động: "Năm ngoái."

 

Mục Mộc vừa được đặt lên giường lập tức buông cổ anh ra, đưa tay sờ cằm anh, quả thật sờ được chút râu lún phún, sau đó lại sờ thử cằm mình, trơn láng chẳng có gì.

 

Cậu nhíu mày: "Sao em vẫn chưa mọc chứ?"

 

Kiếp trước cậu cũng chưa từng để ý đến chuyện này, thậm chí chẳng nhớ nổi mình bắt đầu cạo râu từ năm nào. Hơn nữa Hạ Tùng Khâu hầu như ngày nào cũng cạo rất sạch, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện.

 

"Đợi thêm chút sẽ mọc thôi." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc tỏ vẻ không vừa lòng: "Thế tại sao anh lại mọc sớm thế?"

 

Hạ Tùng Khâu bất lực: "Cái này đâu phải anh kiểm soát được."

 

Mục Mộc bắt đầu vô lý: "Em không quan tâm, hơn nữa anh còn lén cạo râu sau lưng em, chẳng chịu nói gì hết."

 

Hạ Tùng Khâu: "Là lỗi của anh, sau này em muốn biết gì, anh đều nói hết cho em."

 

Mục Mộc ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt dừng lại nơi yết hầu anh một lát, rồi ngoắc tay: "Anh lại đây."

 

Hạ Tùng Khâu cúi người ghé sát, Mục Mộc nhân cơ hội sờ thử yết hầu anh, rồi lại đưa tay sờ của mình.

 

Cảm giác khác hẳn, yết hầu của Hạ Tùng Khâu to hơn nhiều.

 

Cả cơ bắp cũng vậy, cùng là tập võ tự do từ nhỏ, tuy cậu hay lười nên vận động ít hơn, nhưng ngực và bụng của Hạ Tùng Khâu cơ bắp đều rõ nét, còn cậu chỉ có một lớp mỏng manh.

 

So sánh mới thấy, Hạ Tùng Khâu ở mọi mặt đều đàn ông hơn hẳn cậu, mà khoảng cách chẳng phải ít.

 

Bảo sao mấy bạn học cứ gọi cậu là "hoa khôi trường", nhưng rõ ràng cậu lại muốn làm "nam thần" cơ.

 

Mục Mộc tức tối, mà hễ tức là lại phải kiếm chuyện với Hạ Tùng Khâu: "Có phải anh lén uống hoóc-môn nam không?"

 

Câu này chẳng khác nào hỏi một người đàn ông có uống thuốc k*ch d*c không, mặt Hạ Tùng Khâu thoáng sa sầm, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không có."

 

Mục Mộc một vừa hai phải: "Được rồi, em tin anh. Nhưng từ nay anh không được lén tập luyện sau lưng em nữa, phải gọi em tập cùng."

 

Hạ Tùng Khâu lập tức gật đầu: "Ừ, anh tập cùng em."

 

Mục Mộc lúc này mới hài lòng. Hạ Tùng Khâu nửa quỳ bên giường, nâng mắt cá chân cậu lên quan sát, thấy vẫn còn hơi sưng, hỏi: "Còn đau không?"

 

Mục Mộc động thử mắt cá, cau mày: "Không động thì thôi, động một cái là đau."

 

Hạ Tùng Khâu: "Vậy đừng động nữa."

 

Anh cẩn thận thay thuốc cho cậu, rồi lấy bộ quần áo hôm nay cậu định mặc đưa sang.

 

Mục Mộc định thay, thấy Hạ Tùng Khâu vẫn nhìn mình thì trừng mắt: "Anh không biết 'phi lễ chớ nhìn' à? Quay lại, cất cái mắt của anh đi."

 

Hạ Tùng Khâu ngoan ngoãn làm theo. Mục Mộc nhanh chóng thay đồ xong, hai người cùng đi ăn sáng.

 

Mấy hôm nay vì phải chăm Mục Mộc nên Hạ Tùng Khâu đều ăn luôn ở nhà cậu.

 

Trên bàn ăn không khí rất hòa thuận, Mục Bội Chi với Thịnh Hạo Tồn cũng không nhắc gì tới đề tài nhạy cảm, chỉ thỉnh thoảng giục hai đứa ăn nhiều một chút.

 

Ban đầu Mục Mộc còn hơi ngại, nhưng dần dần cũng thả lỏng.

 

Cậu vẫn theo thói quen đẩy những món mình không ăn sang cho Hạ Tùng Khâu, còn anh cũng theo thói quen nhận lấy, giải quyết hết sạch.

 

Mục Bội Chi và Thịnh Hạo Tồn liếc nhau, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.

 

Trước đây không thấy hai đứa thân thiết thế này có gì lạ, giờ mới nhận ra, yêu nhau chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ e rằng ngoài Hạ Tùng Khâu thì chẳng có mấy ai chịu được tính nết của cục cưng Mộc nhà họ suốt mười năm như thế.

 

Không phải cục cưng Mộc nhà họ không tốt, chỉ tính riêng gương mặt này thôi thì chắc chắn chẳng thiếu người theo đuổi, chưa kể thành tích xuất sắc, tính cách cũng dễ thương.

 

Nhưng có thích cỡ nào, mấy ai chịu được như Hạ Tùng Khâu chứ.

 

So với chuyện một ngày nào đó con trai bỗng dắt về một thằng nhóc lạ hoắc, không rõ nhân phẩm thế nào, rồi bảo muốn yêu đương, thì rõ ràng có Hạ Tùng Khâu là người mà họ đã biết rõ từ lâu khiến họ yên tâm hơn nhiều.

 

Mục Bội Chi vẫn chưa nhận ra bản thân đang dùng ánh mắt nhìn con rể để đánh giá Hạ Tùng Khâu, chỉ thấy càng nhìn càng thuận mắt, mỉm cười nói: "Khâu Khâu ăn nhiều vào, đừng khách sáo."

 

Mục Mộc đã no, cầm nốt nửa ly sữa còn lại uống một hớp, rồi hùa theo lời mẹ: "Đúng đó Khâu Khâu, anh phải ăn nhiều một chút, có no mới có sức đi học."

 

Hạ Tùng Khâu ngẩng lên nhìn cậu, biết rõ ý cậu thực ra là có sức để cõng cậu, trong lòng thấy buồn cười, gật đầu rồi tiếp tục ăn, không còn dè chừng như trước.

 

Anh ăn rất lịch sự, động tác tao nhã, nhưng tốc độ lại không chậm.

 

Mục Mộc uống xong sữa thì bắt đầu chỉ huy người làm bưng thêm đồ ăn cho Hạ Tùng Khâu, còn mình ngồi một bên cười tít mắt ngắm anh ăn.

 

Hai ông bà bô ngồi đối diện lập tức thấy mình thừa thãi, muốn rút lui thì lại sợ quá lộ liễu, đành giả vờ giảm sự tồn tại, lặng lẽ ăn.

 

May mà Hạ Tùng Khâu ăn rất nhanh, xong thì đứng dậy bước đến bên cạnh Mục Mộc hỏi: "Muốn cõng hay muốn bế?"

 

Vừa ăn xong mà để bế thì khó chịu, hơn nữa bố mẹ vẫn còn ngồi đó, Mục Mộc tất nhiên chẳng dám để anh bế trước mặt họ, chỉ đành nói: "Cõng."

 

Hạ Tùng Khâu cẩn thận cõng cậu lên xe. Lúc đi ra cửa, Mục Bội Chi còn dặn dò mấy câu, nhờ Hạ Tùng Khâu ở trường chăm sóc Mục Mộc nhiều hơn.

 

"Cháu sẽ, chú với dì hãy yên tâm." Hạ Tùng Khâu đáp.

 

Mục Bội Chi mỉm cười: "Có Khâu Khâu ở đó thì bọn dì yên tâm rồi, dạo này thật sự làm khó cho con quá."

 

Hạ Tùng Khâu: "Không sao, đó là việc cháu nên làm."

 

Mục Mộc cảm thấy hơi gượng gạo, vẫy tay với bố mẹ: "Được rồi, không kịp giờ nữa đâu, bọn con đi đây."

 

Mục Bội Chi cũng vẫy tay theo: "Đi đi, tối nhớ về sớm."

 

Xe chỉ có thể dừng ở cổng trường, Hạ Tùng Khâu cõng Mục Mộc đi từ cổng vào, trên đường đến lớp thì không ít người nhìn theo.

 

Hai hôm nay được cậu cõng bế mãi, Mục Mộc vốn đã quen, nhưng lúc này bị cả đám bạn học lén lút nhìn chằm chằm, cậu lại bắt đầu thấy ngượng, thậm chí còn muốn bảo Hạ Tùng Khâu thả mình xuống để tự đi.

 

Nhưng Hạ Tùng Khâu không buông, ngược lại còn khẽ hích cậu lên, trầm giọng: "Đừng quậy."

 

Mục Mộc ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: "Họ đang nhìn chúng ta đó."

 

Thật ra chủ yếu là nhìn cậu.

 

Cậu cũng không hiểu có gì đáng nhìn, sao ai cũng làm ra vẻ ngạc nhiên như thế?

 

Hay là cậu mua cái xe lăn đi cho rồi, khỏi để Hạ Tùng Khâu phải cõng tới cõng lui mệt thế này.

 

Hạ Tùng Khâu ngẩng đầu đảo mắt quanh một vòng, đám bạn học lập tức như chim thú tan tác, chạy trốn nhanh hơn ai hết.

 

Mục Mộc suýt bật cười, vỗ vai cậu khen: "Xem ra danh hiệu Đại Ma Vương của anh đúng là ăn sâu vào lòng người, như sấm rền bên tai, không tệ."

 

Hạ Tùng Khâu không trả lời, chỉ tăng tốc bước vào lớp.

 

Đợi hai người đi xa, mấy cô gái mới lại tụm lại khe khẽ bàn tán.

 

"Bé đẹp bị sao vậy? Bị thương à?"

 

"Hình như là lỡ trật mắt cá chân."

 

"Nam thần trường mình đúng là chuẩn bạn trai trong mơ, tôi cảm giác tôi thật sự ship cặp này rồi..."

 

"Suỵt— nhỏ thôi, coi chừng Đại Ma Vương gây phiền phức cho cậu đó."

 

"Nhưng mà họ thật sự ngọt quá trời ơi."

 

"Sáng sớm đã cho người ta ăn cơm chó, tui thích lắm!"

 

"Cơm chó cứ tới, tui muốn gặm đường!"

 

"Hai người họ hợp quá rồi, mau đi kết hôn đi! Tui có thể bốc cả cục dân chính đến đây cho!"

 

Mục Mộc nằm thoải mái trên lưng Hạ Tùng Khâu, ngoái đầu lại nhìn, không nhịn được lẩm bẩm: "Ai nói kết hôn vậy chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu tai thính nghe rõ từng chữ: "Là hai người rất hợp nhau."

 

Mục Mộc tò mò tám chuyện: "Ai vậy? Là siêu sao à? Có tin gì hot thế, mau chia cho em ăn với."

 

"Không phải siêu sao." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc càng tò mò: "Vậy là ai? Giáo viên trong trường à? Người quen của chúng ta sao?"

 

Hạ Tùng Khâu không trả lời, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ hôn lễ nên thiết kế thế nào mới khiến Mục Mộc vừa lòng.

 

Những chuyện khác hãy tạm gác lại, trước tiên phải đặt một cặp nhẫn cưới mới được.

Bình Luận (0)
Comment