Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 188

Edit & Beta: Đòe

 

Có Hạ Tùng Khâu mỗi ngày cẩn thận kề cận chăm sóc, vết thương của Mục Mộc hồi phục rất thuận lợi, không bị lỡ lễ tốt nghiệp của Thịnh Minh Tuyên vào cuối tháng Năm.

 

Thịnh Minh Tuyên vốn không thích chụp ảnh. Dù bây giờ đã không còn căng thẳng khi đối diện ống kính, nhưng cứ chụp ảnh là anh lại thấy không thoải mái, hoàn toàn không biết phải tạo dáng hay biểu cảm gì.

 

Thế nhưng lần này bị Mục Mộc lôi kéo, cậu ấy đành theo cả nhà chụp một đống ảnh lớn.

 

Trong lúc đó cũng có không ít bạn học cũ đến xin chụp chung, cậu ấy đều gật đầu đồng ý.

 

Chụp xong, vừa lên xe Thịnh Minh Tuyên đã ngả ra ghế, cảm giác còn mệt hơn làm thí nghiệm liên tục một tháng.

 

Mục Mộc chen tới bên cạnh, cười hớn hở: "Hôm nay anh ba đã thể hiện siêu xuất sắc! Vất vả rồi! Về nhà là có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi!"

 

Thấy dáng vẻ cậu cười, Thịnh Minh Tuyên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cũng cười theo, tiện tay xoa đầu cậu: "Mộc Mộc cũng vất vả rồi."

 

Bình thường Mục Mộc không thích ai xoa đầu, nhưng lúc này lại giống hồi nhỏ, chủ động lấy đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Thịnh Minh Tuyên.

 

Mục Vấn Lai thấy thế thì chua loét: "Em không phải suốt ngày nói xoa đầu thì không cao nổi à? Sao hả, cho anh ba xoa mà không cho chị xoa?"

 

Thậm chí còn chủ động như con cún nhỏ đi nũng nịu với Thịnh Minh Tuyên. Đúng là thằng nhóc này thiên vị!

 

Mục Mộc bất đắc dĩ: "Chị, chị đừng trẻ con thế được không? Anh ba có phải ngày nào cũng xoa đầu em đâu, thỉnh thoảng xoa một chút cũng chẳng sao."

 

Mục Vấn Lai: "Em cũng đâu phải ngày nào chị cũng xoa, không được, em cho anh ba xoa thì cũng phải cho chị xoa một cái."

 

Mục Mộc thấy mình có lỗi, đành đưa đầu qua: "Cho chị xoa, cho chị xoa, được chưa?"

 

Mục Vấn Lai hài lòng vò tóc cậu một trận, làm tóc cậu rối bù.

 

Mục Mộc còn tưởng thế là xong, không ngờ anh cả vốn luôn chín chắn điềm đạm cũng lên tiếng: "Mộc Mộc, không có phần của anh à?"

 

Mục Mộc: "......"

 

Xong rồi, một bát nước chia đều, ai cũng được xoa.

 

Sau khi lần lượt bị cả nhà vò đầu, Mục Mộc mặt đờ đẫn ngả ra ghế, như con mèo ở cat café bị người ta nựng đến tê liệt.

 

Không nhịn được, cậu rút điện thoại ra tố cáo với Hạ Tùng Khâu: "Cả nhà em đều bắt nạt em!"

 

Hạ Tùng Khâu không đi cùng, trong nước với bên này chênh nhau hơn mười tiếng, Mục Mộc còn tưởng giờ này cậu đang ngủ, ai ngờ tin nhắn gần như lập tức được trả lời: "Sao thế?"

 

Mục Mộc thấy lòng thoải mái hẳn, cố nén khóe môi sắp cong, gửi qua một cái sticker mèo ngạc nhiên, rồi hỏi: "Anh chưa ngủ à, hay dậy sớm thế?"

 

Hạ Tùng Khâu trả lời rất nhanh: "Vừa đúng lúc tỉnh."

 

Đến lúc này Mục Mộc đã không còn bực nữa, nhưng vẫn không nhịn được than vãn.

 

Hạ Tùng Khâu đọc xong một tràng tin nhắn dài của cậu, cũng gửi lại một cái sticker.

 

Mục Mộc nhìn màn hình hiện hai chú cún con ôm nhau, bất giác cười ra tiếng. Đang định nhắn thêm thì bỗng nghe Mục Vấn Lai hỏi: "Em làm gì mà cười vui thế?"

 

Mục Mộc theo phản xạ giấu điện thoại đi, mặt nghiêm lại nói: "Đâu có? Em đâu có cười."

 

Mục Vấn Lai cố nhịn không đảo mắt: "Hạ Tùng Khâu chưa ngủ à?"

 

Mục Mộc: "Anh ấy vừa hay tỉnh."

 

Nói xong mới nhận ra mình buột miệng, Mục Mộc vừa đơ não vừa xấu hổ che miệng lại, càng nghĩ càng thấy mất tự nhiên, cuối cùng bực bội đến mức thẹn quá hóa giận, chạy đi mách Mục Minh Quyết: "Anh cả, anh quản chị hai đi."

 

Thịnh Minh Quyết cười liếc nhìn Mục Vấn Lai, Mục Vấn Lai chưa đợi hắn mở miệng đã tự giác nói: "Rồi rồi, biết rồi, em không hỏi nữa được chưa?"

 

Đứa em này đã có gan lén bọn họ yêu đương, giờ lại còn bày đặt thẹn thùng cái gì?

 

Hơn nữa, cô ấy cũng có hỏi gì quá đâu.

 

Thật chẳng hiểu trong đầu mấy người đang yêu rốt cuộc nghĩ cái gì nữa.

 

Thịnh Minh Tuyên hoàn toàn không hiểu tại sao em trai bỗng dưng giận dỗi, phải nghĩ một lúc mới nhận ra là vì Mục Vấn Lai nhắc đến Hạ Tùng Khâu nên Mục Mộc thấy ngại.

 

Bản thân cậu ấy chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng chẳng hiểu ngại ở chỗ nào, nhưng thấy em trai không thoải mái thì thôi không nhắc chuyện đó nữa.

 

Cậu ấy lục trong túi lấy ra một gói đồ ăn vặt, xé ra rồi bắt đầu đút cho Mục Mộc.

 

Mục Mộc nếm thử thấy cũng ngon, lập tức chia cho anh cả, chị hai và bố mẹ mỗi người một ít, rồi mới hỏi: "Anh ba, cái này mua ở đâu vậy?"

 

Thịnh Minh Tuyên: "Bạn học cho đấy, hình như là đặc sản quê cậu ấy. Em thích thì để anh hỏi xem mua ở đâu được."

 

Trong lúc anh ba nhắn tin cho bạn, Mục Mộc cầm chỗ đồ ăn vặt còn lại chụp một tấm hình, lén giấu đi hai gói, rồi gửi hình cho Hạ Tùng Khâu: "Cái này ngon lắm, anh ăn bao giờ chưa?"

 

Hạ Tùng Khâu vẫn trả lời ngay lập tức: "Anh chưa."

 

Mục Mộc có chút đắc ý: "Hóa ra cũng có thứ anh chưa từng ăn à, đợi em về mang cho anh thử."

 

Hạ Tùng Khâu lấy hình ảnh cậu gửi đi tìm trên mạng, nhưng không thấy sản phẩm giống hệt, bèn hiếu kỳ hỏi: "Cái này từ đâu ra vậy?"

 

Mục Mộc: "Em trộm từ chỗ anh ba đấy, thế nào, em có phải rất tốt với anh không?"

 

Hạ Tùng Khâu chợt nhớ đến lần trước Mục Mộc nói muốn trộm tiền của anh cả để nuôi mình, giờ lại trộm đồ ăn vặt của anh cả cho mình ăn, anh bật cười nhắn lại: "Ừ, em đối xử với anh rất rất tốt ạ."

 

Mục Mộc gửi lại một cái sticker xoa đầu, khóe miệng cứ nhếch lên mãi: "Ngoan~"

 

Mục Vấn Lai chỉ cần nhìn biểu cảm đó là biết ngay cậu lại đang nhắn tin với Hạ Tùng Khâu, trong lòng vừa chua vừa bực, dứt khoát quay mặt đi, khỏi phải nhìn. Rồi cô lấy cùi chỏ chọc chọc anh cả bên cạnh, nhỏ giọng than: "Anh xem nó kìa, miệng cười toét đến mang tai còn bảo là không cười."

 

Thịnh Minh Quyết hạ giọng, mang theo chút ý cười: "Thế chẳng phải tốt sao? Chứng tỏ bây giờ em ấy rất vui."

 

Mục Vấn Lai hậm hực: "Nhưng em thì không vui."

 

Trước kia em trai chỉ thích quấn lấy bọn họ, bây giờ mới xa nhà có hai ngày đã như thể không rời nổi Hạ Tùng Khâu, hễ rảnh ra là nhắn tin cho cậu ta.

 

Mà Hạ Tùng Khâu cái thằng nhóc đáng ghét đó cũng vậy, nửa đêm không ngủ còn bám lấy em trai cô nói chuyện, chẳng hiểu có gì để nói mãi, nhìn là biết tâm tư thâm sâu.

 

"Hay em cũng tìm một người để yêu đi?" Thịnh Minh Quyết đề nghị.

 

Mục Vấn Lai: "Yêu đương thì có gì hay? Sao anh cả không yêu?"

 

Thịnh Minh Quyết: "Anh không có thời gian, cũng chưa gặp được người phù hợp."

 

Quan trọng hơn, nếu có người yêu, phần lớn thời gian ngoài công việc hắn sẽ phải dành cho người đó, nhưng hắn lại muốn chú tâm nhiều hơn cho em trai em gái, nhất là Mộc Mộc.

 

Trong thế giới song song, Mộc Mộc mất ở tuổi 23, dù ở thế giới này mọi chuyện đã thay đổi, nhưng trước khi em trai bình an qua được cột mốc ấy, hắn vẫn không thể an tâm.

 

Mục Vấn Lai cũng phần nào đoán được suy nghĩ của anh trai, thật ra chính cô cũng có lo lắng giống vậy.

 

"Em cũng không muốn phí thời gian cho yêu đương, thà làm thêm mấy dự án nghiên cứu còn hơn." Mục Vấn Lai nói.

 

Thịnh Minh Quyết mỉm cười dịu dàng, lại liếc nhìn Mục Mộc đang cúi đầu nhắn tin với Hạ Tùng Khâu, rồi nói: "Thật ra, ở đúng tuổi mà gặp được một người mình thích nhiều đến vậy, là chuyện rất may mắn. Hơn nữa, hai đứa vốn đã lớn lên cùng nhau, có nền tảng tình cảm rất tốt, cho dù sau này tuổi trẻ bồng bột qua đi, sự gắn kết ấy cũng không biến mất. Chúng ta nên chúc phúc mới đúng."

 

Mục Vấn Lai: "Em chỉ sợ lỡ một ngày Hạ Tùng Khâu làm chuyện có lỗi với Mộc Mộc, thì với nền tảng tình cảm ấy, Mộc Mộc sẽ không nỡ buông bỏ."

 

Thịnh Minh Quyết: "Toàn cầu mỗi năm có hơn một triệu người chết vì tai nạn xe, ai cũng có khả năng gặp tai nạn, chẳng lẽ vì thế mà không ra đường nữa? Đừng vì chuyện chưa chắc xảy ra trong tương lai mà phủ định hiện tại. Thoải mái chút, đừng căng thẳng quá."

 

Lúc này Mục Vấn Lai mới nhận ra, đúng là mình đang quá lo xa.

 

Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng chỉ cần thấy Mục Mộc nhắn tin với Hạ Tùng Khâu mà có thể cười vui đến thế, trong lòng cô vẫn nghẹn lại khó chịu.

 

Có lẽ chừng nào chưa chấp nhận được hiện thực này, cô sẽ chưa thể quay về sống chung lâu dài.

 

Dù lễ tốt nghiệp đã xong, nhưng Thịnh Minh Tuyên chưa vội về nước, cậu ấy còn một số việc lặt vặt phải xử lý.

 

Thời gian này cậu ấy nhận được một đống thiệp mời, gần như ngày nào cũng có tiệc, mãi đến khi Mục Mục sắp thi cuối kỳ cậu ấy mới thật sự thoát ra được.

 

Ngày về nước lại rơi vào ngày trong tuần, Mục Mộc phải đi học, Thịnh Minh Tuyên sợ ảnh hưởng việc học nên không cho cậu ra sân bay đón.

 

Mục Mộc cũng biết học kỳ này mình đã xin nghỉ quá nhiều, không tiện lại nghỉ thêm chỉ vì chuyện nhỏ, đành ngoan ngoãn đi học. Nhưng trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó, nên ngay khi chuông tan học vang lên, cậu lập tức kéo Hạ Tùng Khâu chạy vụt ra ngoài.

 

Hạ Tùng Khâu nắm chặt tay cậu, ở phía sau nhắc nhở: "Xuống cầu thang chậm thôi, cẩn thận."

 

Mục Mộc không chịu nghe lời lắm nhưng vẫn chậm bước lại, miệng thì càu nhàu: "Em nhìn đường rồi, không có trượt chân đâu. Lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh quên vụ đó đi được rồi."

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh ba của em về đến nhà rồi, cũng đâu chạy đi đâu, em gấp cái gì vậy?"

 

Mục Mộc: "Em còn chưa ra sân bay đón anh ấy, tất nhiên phải về sớm một chút chứ."

 

Hai người một mạch chạy hết cầu thang, bước chân của Mục Mộc vẫn hối hả. Hạ Tùng Khâu cũng đi nhanh theo nhịp, bỗng nói: "Hè này anh phải ra nước ngoài tham gia thi đấu."

 

Mục Mộc: "Em biết rồi mà, anh nói với em trước đó rồi."

 

Hạ Tùng Khâu: "Lần này có thể sẽ hơi lâu."

 

Mục Mộc nhìn anh hỏi: "Lâu là bao nhiêu?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Khoảng một tháng."

 

Mục Mộc khựng lại: "Một tháng á?"

 

Hạ Tùng Khâu ừ một tiếng. Biểu cảm trên mặt Mục Mộc thay đổi liên tục, cuối cùng mới nói: "Một tháng thì một tháng, anh cố gắng nhé."

 

Hạ Tùng Khâu hỏi thẳng: "Em không nỡ xa anh lâu như vậy đúng không?"

 

Mục Mộc lườm anh, mặt hơi đỏ lên, cứng miệng: "Em mới không thèm đâu í."

 

Hạ Tùng Khâu bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, cười nói: "Được rồi, là anh không nỡ."

 

Mục Mộc hừ một tiếng: "Vậy còn nghe được."

 

Hạ Tùng Khâu lại hỏi: "Thế lúc anh về, em sẽ ra sân bay đón anh chứ?"

 

Trong lòng Mục Mộc nghĩ chắc chắn là sẽ rồi, nhưng ngoài mặt lại cố tình ra vẻ: "Còn phải xem em có rảnh không đã, em cũng bận lắm đấy."

 

Hạ Tùng Khâu huỵch toẹt ra: "Có thể chừa cho anh chút thời gian không? Anh muốn vừa xuống máy bay là nhìn thấy em ngay."

 

Mục Mộc bị quả bóng thẳng mặt này đánh cho ngẩn ra, mãi mới phản ứng được, nói: "Đã cầu xin em rồi thì em cho anh chút mặt mũi vậy. Đến lúc đó nhớ gửi cho em số hiệu chuyến bay trước."

 

"Ừ." Hạ Tùng Khâu đáp.

 

Khi hai người về đến nhà, Thịnh Minh Tuyên đã ngủ bù xong rồi, nghe tiếng xe lập tức ra xem có phải em trai đi học về không.

 

Mục Mộc lần này chẳng thèm đợi Hạ Tùng Khâu mở cửa xe, trực tiếp tháo dây an toàn, nhảy xuống, hí hửng chạy ùa đến ôm chầm lấy anh ba một cái thật chặt.

 

Thịnh Minh Tuyên bị cậu lao vào đến mức lùi hai bước, nhưng vẫn cười ôm lấy rồi nói: "Anh về rồi."

 

Mục Mộc vui mừng: "Chào mừng anh về nhà!"

 

Tính ra thì cậu ấy đã ở nước ngoài bảy năm, Mục Bội Chi với Thịnh Hạo Tồn còn đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ để đón cậu ấy.

 

Ngoài nhà họ Hạ được mời đến thì Tiêu Lan cũng được Mục Bội Chi cho người từ quê đưa sang.

 

Bà tuổi tuy đã cao, nhưng thân thể vẫn còn khỏe, hiện tại vẫn có thể tự sinh hoạt, mỗi ngày đều tập thể dục.

 

Khối u cắt bỏ trước kia từng tái phát, nhưng nhờ phát hiện kịp thời nên nhanh chóng khống chế, mấy năm nay cũng không tái lại.

 

Tiêu Lan biết đây đều là nhờ con gái và mấy đứa cháu ngoại sắp xếp cho mình kiểm tra định kỳ, từ đó cũng không còn chống đối chuyện đi khám thường xuyên nữa.

 

Có bà ngoại ở đó, Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đều rất chú ý giữ chừng mực, không dám có hành động thân mật gì, sợ bà nhận ra.

 

Bấy lâu nay, cả hai đều biết bố mẹ hai bên đều ngầm hiểu chuyện của bọn họ, mà cũng không có ý định can thiệp.

 

Nhưng Tiêu Lan thì khác, với tư tưởng của thế hệ trước, chắc khó mà chấp nhận chuyện hai đứa con trai ở bên nhau, thế nên Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu càng cẩn thận, mấy người lớn cũng cố ý né tránh chủ đề này.

 

Sau buổi tiệc nhỏ, Mục Mộc nhân cơ hội đề nghị: "Bà ngoại, bà ở lại đây lâu thêm chút được không? Anh ba mới về, con cũng sắp được nghỉ hè rồi, bọn con muốn ở cạnh bà nhiều hơn."

 

Thịnh Minh Tuyên phụ họa: "Đúng đó bà, ở lại với bọn con thêm thời gian đi."

 

Mục Bội Chi: "Trong nhà có nhiều phòng, trong thành phố hay ngoại ô đều có biệt thự, mẹ muốn ở đâu cũng được."

 

Thấy bà ngoại còn do dự, Mục Mộc chạy đến ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu: "Bà ngoại, ở lại với bọn con đi, con thèm ăn cá quế chiên xù bà làm rồi."

 

Tiêu Lan không nỡ từ chối cháu ngoại, chỉ có thể cười: "Được, mai bà làm cho mấy đứa."

 

Hôm sau, bà làm liền mấy con cá quế chiên xù. Mục Mộc ở trường nhận được cơm nhà gửi tới, cùng Hạ Tùng Khâu ăn trong căng tin còn cảm khái: "Cuối cùng bà ngoại cũng chịu ở lại đây rồi."

 

Hạ Tùng Khâu nếm một miếng cá quế chiên xù Mục Mộc chia cho, rồi nói: "Bà ngoại một mình ở quê cũng không yên tâm lắm."

 

Mục Mộc gật đầu: "Đúng đó, bà còn không chịu thuê giúp việc, lỡ bệnh trong nhà cũng chẳng ai biết. Khu đó lại không có thang máy, ngày nào cũng phải leo cầu thang, lỡ trượt ngã thì nguy hiểm lắm."

 

Hạ Tùng Khâu phụ họa, bỗng nói: "Tối nay qua nhà anh làm bài tập không?"

 

Mục Mộc không nghĩ ngợi gì mà gật đầu: "Được á."

 

Nói xong mới phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: "Hạ Khâu Khâu, anh lại định giở trò gì?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh chỉ muốn làm bài tập cùng em thôi."

 

Mục Mộc híp mắt: "Thế sao anh không đến nhà em? Có phải vì bà ngoại em ở đó không? Còn nói không có ý gì, Hạ Khâu Khâu anh bụng dạ thâm sâu quá rồi đấy."

 

Hạ Tùng Khâu vô tội nhìn cậu: "Nếu em muốn thì cũng không phải không được."

 

Mục Mộc tức đến dựng lông: "Cái gì mà em muốn chứ? Em ứ thèm đâu! Rõ ràng là anh muốn!"

 

Hạ Tùng Khâu gỡ xương cá cho cậu, nghiêm túc nhìn cậu hỏi: "Vậy anh có thể không?"

 

Mục Mộc lạnh lùng từ chối: "Không! Được! Đâu!"

 

Hai người vì chuyện này mà cãi nhau một hồi, đến lúc về mới biết Tiêu Lan vẫn không chịu ở lại nhà họ, mà quyết định vào viện dưỡng lão.

 

Mục Bội Chi và Thịnh Hạo Tồn muốn sắp xếp cho bà vào viện dưỡng lão cao cấp, bà lại không chịu, nhất định tự bỏ tiền vào viện dưỡng lão bình thường, khuyên thế nào cũng không được.

 

Mục Mộc cuối cùng nhịn không nổi hỏi: "Bà ngoại, có phải bà không muốn dùng tiền của bố mẹ con không?"

 

Tiêu Lan nhìn đứa cháu ngoại đã lớn thành một thiếu niên tuấn tú, trầm mặc một lát, không phủ nhận.

 

Năm đó chính bà là người cố chấp đòi cắt đứt quan hệ với con gái. Không quản con gái lập gia đình sinh con hay gây dựng sự nghiệp, bà là mẹ mà chẳng giúp được gì. Khi các cháu chào đời bà cũng không ở bên chăm sóc, vậy bây giờ làm sao có thể yên tâm mà hưởng sự chu cấp của con gái được chứ?

 

Có thể thỉnh thoảng gọi điện hoặc gặp mặt được con gái và mấy đứa cháu, đối với bà mà nói, đó đã là phúc phận tu được từ kiếp trước rồi.

 

Mục Mộc thở dài, "Bà ngoại ơi, chuyện đã qua thì để nó qua đi. Bố mẹ con, còn có cả anh chị em con nữa, tất cả đều chỉ mong bà ngoại sống vui vẻ thôi."

 

Tiêu Lan vỗ vỗ mu bàn tay cậu, mỉm cười: "Bà cũng mong tụi con sống vui vẻ."

 

Cuối cùng Mục Mộc vẫn không thể thuyết phục được người bà đã sống cả đời cố chấp ấy, đành để bà chuyển vào viện dưỡng lão, thỉnh thoảng mới tranh thủ cùng Hạ Tùng Khâu hoặc những người khác trong gia đình đến thăm.

 

Sau tiết Lập Hạ, thời tiết ngày một nóng lên, trong vườn bắt đầu vang lên tiếng ve kêu râm ran.

 

Không lâu sau kỳ thi cuối kỳ, Hạ Tùng Khâu đưa Abel ra nước ngoài tham gia thi đấu. Mục Mộc tiễn anh ra sân bay, lúc chia tay Hạ Tùng Khâu bất ngờ quay lại ôm chặt lấy cậu.

 

Mục Mộc hơi căng thẳng: "Có bao nhiêu người đang nhìn kìa."

 

Hạ Tùng Khâu không buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn, cằm tì trên vai cậu, giọng hơi trầm: "Chỉ là một cái ôm thôi, sẽ không ai nghĩ nhiều đâu."

 

Mục Mộc nghĩ cũng đúng, người khác đâu biết bọn họ là gì của nhau, chỉ là cậu quá dễ chột dạ mà thôi.

 

Cậu từ từ đưa tay, vòng qua ôm lấy eo đối phương: "Phải nhớ đến em đó."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cọ má lên vành tai cậu, thì thầm: "Anh sẽ."

 

Mục Mộc vùi mặt vào hõm cổ anh, hít một hơi thật sâu, rồi vỗ nhẹ lưng: "Được rồi, anh nên đi làm thủ tục lên máy bay đi, đến nơi nhớ gọi cho em."

 

Hạ Tùng Khâu vẫn chưa buông: "Cho anh ôm thêm một phút."

 

Mục Mộc lại lẩm bẩm: "Ôm lâu vậy nhìn kỳ lắm."

 

Hạ Tùng Khâu: "Bọn họ có quen chúng ta đâu."

 

Mục Mộc lần nữa bị thuyết phục, để mặc cho anh ôm thêm một phút nữa, rồi canh đúng giờ nhắc: "Hết giờ rồi, mau đi qua kiểm tra an ninh đi."

 

Lúc này Hạ Tùng Khâu mới quyến luyến buông ra, ánh mắt dừng lại nơi cánh môi phớt hồng của cậu vài giây. Mục Mộc lập tức cảnh giác: "Đừng có mà nghĩ bậy!"

 

Giữa chốn đông người thế này sao có thể được!

 

Hạ Tùng Khâu bỗng bật cười, giơ tay dùng ngón cái khẽ lau khóe môi cậu.

 

Mục Mộc ngượng ngùng hỏi: "Trên mặt em có gì à?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Giờ thì không còn nữa."

 

Mục Mộc mặt đỏ bừng, lùi lại một bước, xua tay: "Đi mau đi, anh vào trong rồi em mới về."

 

Nhìn Hạ Tùng Khâu qua cửa an ninh, Mục Mộc lại vẫy tay lần nữa rồi mới quay người rời đi.

 

Trên đường về, cậu mở camera trước kiểm tra, chắc chắn mặt mình không có gì lạ mới thấy yên tâm hơn.

 

Rồi cậu chợt nhớ ra sáng nay đã rửa mặt sạch sẽ, sau bữa sáng còn súc miệng, làm gì có chuyện khóe môi dính gì được.

 

Chắc chắn là Hạ Tùng Khâu lại lừa cậu!

 

Mục Mộc tự giận hờn vu vơ, dùng biểu cảm sticker "đấm đá túi bụi" gửi cho Hạ Tùng Khâu, thầm nghĩ lần này nhất định phải tính sổ cho rõ ràng, còn quyết định tự tuyên bố chiến tranh lạnh đơn phương 12 tiếng.

 

Nhưng chưa được mấy tiếng, cậu đã không nhịn được mà nhắn tin quấy rầy đối phương.

 

【Anh tới đâu rồi?】

 

【Sao còn chưa xuống máy bay?】

 

【Hạ Khâu Khâu, anh chết chắc rồi, em nói thật đấy, chết chắc rồi!】

 

【Chó con cắn người.jpg】

 

【Vẫn chưa đến nơi à?】

 

【Có phải anh cố tình không trả lời em không?】

 

......

 

Hạ Tùng Khâu vừa xuống máy bay, mới bật điện thoại đã hiện ra một đống tin nhắn. Anh chưa kịp đọc hết, lập tức bấm gọi ngay.

 

Mục Mộc vừa tắm xong leo lên giường, nghe chuông reo vội vàng bật dậy. Theo phản xạ muốn bấm nghe, nhưng lại nhớ đến chuyện bị Hạ Tùng Khâu chọc giận, nên cố tình để chuông reo vài giây rồi mới nghe.

 

"Ngủ chưa?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Mục Mộc lười biếng tựa vào gối: "Ngủ òi, có chuyện thì để lại sau tiếng 'tít'. Tít——"

 

Trong ống nghe truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe, làm Mục Mộc thấy ngứa tai, không nhịn được đưa tay xoa xoa, rồi đổi máy sang bên kia. Chợt nghe Hạ Tùng Khâu nói: "Anh vừa xuống máy bay, trước đó điện thoại tắt nên không thấy tin nhắn em gửi, không phải cố tình không trả lời đâu."

 

Mục Mộc: "Ò."

 

"Vẫn giận anh hả?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Mục Mộc: "Không hề, sao em lại giận được chứ? Tính em tốt thế cơ mà."

 

Hạ Tùng Khâu thuận nước đẩy thuyền, dỗ dành: "Đúng, tính em là tốt nhất, đừng giận nữa nhé?"

 

Mục Mộc bực bội: "Là ai giỡn mặt với em hả? Hạ Khâu Khâu, em cảnh cáo anh, anh tốt nhất phải biết điều một chút."

 

Nghe cậu giận dữ mà đáng yêu như vậy, Hạ Tùng Khâu lại cố ý hỏi: "Anh không biết điều chỗ nào?"

 

Mục Mộc: "Anh làm gì thì trong lòng anh không tự biết à?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Ý em là chuyện nào?"

 

Mục Mộc khựng lại, sau đó càng tức giận: "Chuyện nào? Anh còn làm bao nhiêu chuyện xấu nữa? Khai thật mau!"

 

Hạ Tùng Khâu úp mở: "Anh tưởng em phát hiện rồi cơ."

 

Mục Mộc nhíu mày: "Phát hiện cái gì? Anh lại giở trò gì? Không nói thì em cúp máy, em đi ngủ đây."

 

Hạ Tùng Khâu: "Không có gì đâu. Em thật sự buồn ngủ rồi à?"

 

Mục Mộc theo thói quen muốn gọi Abel bật đèn, nhưng chợt nhớ Abel cũng bị Hạ Tùng Khâu đưa đi rồi. Cậu tức tối ngồi dậy tự bật đèn, bất ngờ nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một bình hoa cắm mấy đóa hồng trắng còn chưa nở rộ.

 

Cậu đi dép bước từng bước tới gần, trong tai lại nghe giọng Hạ Tùng Khâu: "Thấy rồi chứ? Kéo rèm ra đi."

 

Mục Mộc đưa tay kéo rèm, ánh trăng xuyên qua lớp kính chiếu vào, tựa như một tấm lụa trắng mỏng phủ xuống.

 

Dưới ánh trăng, những đóa hồng trắng mang theo vẻ đẹp huyền ảo, vì chưa nở hẳn nên hương thơm chỉ thoang thoảng.

 

Mục Mộc đưa tay chạm vào cánh hoa trắng muốt mềm mại, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: "Anh đặt ở đây từ khi nào vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Sáng nay, sau khi em dậy."

 

Mục Mộc mỉm cười rạng rỡ, nhưng giọng lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt: "Thấy òi, em ngủ đây."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng nhiên gọi: "Đợi chút."

 

Mục Mộc: "Sao nữa? Còn chuyện gì?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Bật loa ngoài lên."

 

Mục Mộc không hiểu lắm anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo.

 

Hạ Tùng Khâu: "Abel, tắt đèn."

 

Căn phòng bỗng tối sầm lại, chỉ còn bó hoa hồng trắng dưới ánh trăng hiện rõ mồn một.

 

Mục Mộc ngạc nhiên mở to mắt: "Abel không phải bị anh mang đi rồi sao?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Em thử gọi nó một tiếng."

 

Mục Mộc: "Abel, Hạ Tiểu Khâu, có ở đó không?"

 

Một chấm đỏ nhỏ bỗng sáng lên ở góc phòng, một con robot nhỏ tầm hai ba mươi phân từ sau rèm trượt ra, cung kính trả lời: "Chủ nhân, tôi ở đây."

 

Mục Mộc vui mừng ôm lấy nó, xem xét từ trên xuống dưới, rồi mới hỏi Hạ Tùng Khâu bên kia điện thoại: "Anh làm cái này từ khi nào vậy? Nó có gì khác với con lớn không? Ngoài kích thước ấy."

 

Hạ Tùng Khâu: "Cái này cũng là phần cứng do anh ba em thiết kế, Abel có thể trò chuyện cùng lúc với nhiều người, chương trình thì giống nhau. Chỉ là con nhỏ vì hạn chế kích thước nên có vài việc không làm được."

 

Mục Mộc ôm con robot nhỏ ngắm nghía thêm một lúc: "Thế em có thể dùng nó để gọi điện cho anh không?"

 

"Có thể." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc bỗng nhớ ra: "Vậy anh có thể thông qua nó để nhìn thấy em đúng không?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ "ừ" một tiếng, rồi bổ sung: "Khi nào camera bị che thì anh sẽ không thấy."

 

Mục Mộc hừ lạnh: "Ai mà biết anh có lén để nó dịch chuyển chỗ che ra hay không."

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh sẽ không làm vậy."

 

Mục Mộc: "Em không tin đâu."

 

Hạ Tùng Khâu thở dài: "Được rồi, anh cũng không thể đảm bảo. Nhưng nếu em chủ động mở video call với anh, thì anh đâu cần phải dùng nó để lén nhìn em nữa."

 

Mục Mộc tức đến mức bật cười: "Hạ Khâu Khâu, sao anh có thể mặt dày mà nói thẳng chuyện lén nhìn như thế chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh xin lỗi em."

 

Mục Mộc:  "Xin lỗi, sau này vẫn dám nữa, đúng không?"

 

Hạ Tùng Khâu lại khẽ cười: "Anh phải đi lấy hành lý rồi, em ngủ sớm đi nhé."

 

Mục Mộc cố ý cúp máy trước một bước, sau đó quay sang nói với Abel: "Abel, mẹ mi có phải rất xấu xa không?"

 

Abel: "Xin lỗi, tôi không thể đưa ra đánh giá về mẹ."

 

Mục Mộc: "Mi với mẹ mi y như nhau, thật đáng ghét!"

 

Nói xong cậu tức tối tắt nguồn con robot nhỏ. Lần này chắc Hạ Tùng Khâu hết cách lén nhìn rồi nhỉ.

Bình Luận (0)
Comment