Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 189

Edit & Beta: Đoè

 

Nghỉ hè không phải dậy sớm đi học, Mục Mộc vốn đã tính toán sẽ ngủ nướng cho đến khi tự nhiên tỉnh, nào ngờ cái đồng hồ sinh học đã "hỏng hóc" bấy lâu lại bất ngờ phát huy tác dụng.

 

Bên tai vang lên tiếng mưa rơi tí tách, xen lẫn tiếng gió thổi làm lá cây xào xạc, nghe vào lòng lại vô cớ thấy có chút nặng nề.

 

Mục Mộc vẫn nhắm mắt nằm thêm một lúc, nhưng thế nào cũng không ngủ lại được, bèn dứt khoát bò dậy kéo rèm cửa.

 

Quả nhiên bên ngoài đang mưa, trời u ám khác thường. Mặt kính bên ngoài cửa sổ phủ kín những giọt nước, mưa rơi xuống gõ lộp bộp, tụ lại thành từng dòng nhỏ ngoằn ngoèo chảy xuống.

 

Cảnh trong vườn trở nên mờ ảo, mảng xanh biếc cùng vài đốm tím hồng lấm tấm bị khung cửa sổ gói gọn lại, trông chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc phóng khoáng.

 

Cậu thiếu niên đứng trước cửa sổ, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn mưa trượt dài trên lớp kính, không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ phía cửa phòng mới giật mình hoàn hồn.

 

Thịnh Minh Tuyên cẩn thận đẩy cửa bước vào, vốn tưởng em trai vẫn đang ngủ, thấy bóng người đứng bên cửa sổ thì sững lại một thoáng rồi hỏi: "Em dậy rồi à, sao không bật đèn?"

 

Nói xong thì tiện tay bật đèn, thoáng thấy trên gương mặt đẹp đẽ của em trai dường như vương chút u sầu hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã tan biến, thay vào đó là nụ cười: "Chào buổi sáng anh ba."

 

Thịnh Minh Tuyên không chắc vừa rồi mình có nhìn nhầm không, đi đến hỏi: "Em sao thế? Không vui à?"

 

Mục Mộc vội lắc đầu: "Không đâu, em ổn mà. À đúng rồi, em còn chưa rửa mặt, để em đi rửa cái đã."

 

Thịnh Minh Tuyên ừ một tiếng, nhìn theo bóng lưng em trai rồi dặn: "Chút nữa ra ăn cơm nhé, bữa sáng làm xong hết rồi."

 

Mục Mộc cũng khẽ đáp lại, nhanh chóng rửa mặt xong, thay bộ đồ ngủ, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần dài đen thoải mái, chậm rãi đi tới phòng ăn, ngồi xuống cùng mọi người ăn sáng.

 

Mục Bội Chi thấy cậu ăn được vài miếng lại ngẩn ra, không nhịn được hỏi: "Mộc Mộc, bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị sao?"

 

Mục Mộc theo phản xạ nói ngay: "Không, ngon lắm ạ."

 

Thịnh Hạo Tồn liếc cậu mấy lần, ghé sát tai vợ khẽ nói: "Chắc tám phần mười là đang nhớ thằng nhóc Hạ Tùng Khâu kia."

 

Mục Bội Chi: "Khâu Khâu chẳng phải mới đi hôm qua thôi sao?"

 

Thịnh Hạo Tồn có vẻ đắc ý: "Tuổi trẻ chẳng phải thế sao, chúng ta cũng đã từng trải qua rồi. Hồi đó... em không quên chứ?"

 

Mục Bội Chi lườm ông: "Em không quên, nhưng con trai chúng ta chẳng lẽ cũng giống anh, vừa mới không thấy người đã chịu không nổi à?"

 

Thịnh Hạo Tồn liếc nhìn ông con út ủ rũ, "Em nhìn con nó thế này, thấy sao?"

 

Mục Bội Chi chỉ biết thở dài, con trai có gen di truyền gì không hưởng, lại cứ hưởng cái gen tính xấu y như bố nó.

 

Thịnh Minh Tuyên gắp cho em trai một cái há cảo trong suốt, liếc nhìn bố mẹ đang thì thầm, ngập ngừng hỏi: "Bố mẹ nói gì thế ạ?"

 

Mục Bội Chi mỉm cười: "Không có gì, mau ăn đi, ăn nhiều một chút."

 

Thịnh Minh Tuyên không hỏi thêm, lại bóc cho em trai một quả trứng trà, dịu giọng nói: "Mộc Mộc, ăn nhiều vào nhé, em vẫn còn đang tuổi lớn."

 

Mục Mộc khẽ cảm ơn, chậm rãi ăn từng miếng trứng trà, dáng vẻ như chẳng còn mấy cảm giác ngon miệng.

 

Thịnh Minh Tuyên vốn ăn không nhiều, lúc này đã xong bữa, chỉ ngồi bên cạnh nhìn em ăn. Nhìn một lúc, lại nhịn không được hỏi: "Mộc Mộc, hôm nay em định làm gì?"

 

Mục Mộc giật mình ngẩng đầu: "Dạ? Làm gì? À em, em sẽ đọc sách, đúng rồi, ở nhà đọc sách thôi, trời mưa em cũng không muốn ra ngoài."

 

Thịnh Minh Tuyên ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy hôm nay anh cũng không đến phòng thí nghiệm nữa."

 

"Ơ?" Mục Mộc hơi ngạc nhiên, "Anh ba cũng muốn ở nhà ạ?"

 

Thịnh Minh Tuyên: "Ừm, vậy chúng ta cùng đọc sách nhé."

 

Sau bữa sáng, bố mẹ đội mưa ra ngoài đi làm, Thịnh Minh Tuyên ôm laptop của mình đi vào phòng Mục Mộc, ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bắt đầu đọc luận văn.

 

Mục Mộc gãi đầu, lấy bài tập ra trải trên bàn học, làm được một câu lại cầm điện thoại lên nhìn một lần.

 

Đợi mãi mà vẫn chẳng thấy Hạ Tùng Khâu trả lời, trong khung chat cả một loạt tin nhắn cậu gửi đều hiện trạng thái chưa đọc, không biết là do quá bận hay cố tình, khiến cậu không sao kìm được bực bội trong lòng.

 

Tên kia rốt cuộc đang làm gì, chẳng lẽ vì không cho anh lén nhìn nên giận dỗi? Có cần phải hẹp hòi như thế không chứ?

 

Mục Mộc cau mày, ngó chằm chằm con robot nhỏ trong góc, lưỡng lự không biết có nên bật nguồn cho nó hay không.

 

Thịnh Minh Tuyên thấy rõ ràng em trai không tập trung, đặt laptop xuống, đi lại gần nói: "Mệt rồi thì nghỉ một chút đi, có muốn lên tầng xem phim cho thoải mái không?"

 

Mục Mộc quả thực chẳng có tâm trạng làm bài tập, gật đầu: "Được ạ, anh ba có đi cùng không?"

 

Thịnh Minh Tuyên: "Dạo này anh cũng không bận, đi thôi, cùng nhau xem."

 

"Đợi chút," Mục Mộc ôm con robot lên, nhìn Thịnh Minh Tuyên hỏi: "Anh ba, anh có thể giúp em cải tạo nó một chút được không?"

 

Thịnh Minh Tuyên: "Cải tạo thế nào? Em nói đi."

 

Mục Mộc có hơi ngượng, chần chừ một lúc mới đỏ mặt nói: "Hạ Khâu Khâu hay dùng nó để lén nhìn em, anh có thể lắp thêm cho camera của nó một cái công tắc không?"

 

Như vậy cậu sẽ không cần phải tắt hẳn nguồn điện nữa.

 

Thịnh Minh Tuyên nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Khâu Khâu lén nhìn em?"

 

Mục Mộc vội vàng: "Anh ba, anh nhỏ giọng chút đi mà!"

 

Trong phòng vốn chẳng có ai khác, nhưng Thịnh Minh Tuyên vẫn thuận theo mà đè thấp giọng, vẻ mặt vẫn ngạc nhiên: "Cậu ta thật sự lén nhìn em à?"

 

Mục Mộc có chút ngại ngùng: "Thật ra... cũng, cũng chẳng nhìn thấy gì nhiều."

 

Chưa từng yêu đương, Thịnh Minh Tuyên giận dữ: "Thế cũng không được! Như vậy đã tính là xâm phạm quyền riêng tư rồi!"

 

Mục Mộc theo phản xạ muốn giải thích cho Hạ Tùng Khâu, đúng lúc ấy điện thoại của anh gọi đến, cậu luống cuống nhận máy, mở miệng không vui: "Anh đang làm gì đấy? Có phải cố tình không thèm để ý đến em không?"

 

Hạ Tùng Khâu:  "Vừa rồi anh có việc bận, mới lấy được điện thoại. Giận rồi à?"

 

Mục Mộc liếc nhìn anh ba bên cạnh vẫn còn đang tức, Thịnh Minh Tuyên lập tức hiểu ra, hỏi: "Là điện thoại của Tùng Khâu?"

 

Mục Mộc gật đầu, lấy tay che micro, nhỏ giọng: "Anh ba, em... à thì..."

 

Thịnh Minh Tuyên chợt nhận ra mình lúc này hơi thừa thãi, chỉ có thể buồn bực nói: "Em cứ nói chuyện đi, anh lên lầu trước, ở phòng chiếu phim đợi em."

 

Mục Mộc thở phào gật đầu, chờ anh ba đi khỏi rồi mới tiếp tục "tính sổ" với Hạ Tùng Khâu: "Rõ ràng là anh đang giận dỗi, vậy mà còn nói ngược lại."

 

Hạ Tùng Khâu bật cười khẽ: "Anh giận cái gì chứ?"

 

Mục Mộc: "Chẳng lẽ không phải vì em không cho anh dùng Abel lén nhìn, nên anh mới dỗi không thèm trả lời em à?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh không trẻ con đến thế."

 

Mục Mộc: "Anh nói không phải thì là không phải chắc? Em thấy anh trẻ con như vậy đấy."

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh ba không ở bên cạnh em nữa à?"

 

Mục Mộc bĩu môi: "Anh hỏi cái đó làm gì?"

 

"Anh nhớ em, muốn nhìn em." Hạ Tùng Khâu nói.

 

Mục Mộc bất giác mỉm cười, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Không cho anh nhìn, em chẳng nhớ anh chút nào đâu."

 

Giọng Hạ Tùng Khâu mang theo mấy phần cầu xin: "Cho anh nhìn đi, mở video nhé?"

 

Mục Mộc quay lại ngồi trước bàn học, soi gương chỉnh lại tóc, kéo cổ áo thun đang lệch lại cho ngay ngắn, rồi mới làm ra vẻ miễn cưỡng nói: "Đã cầu xin thế rồi thì cũng được thôi."

 

Cậu vừa tắt máy, yêu cầu gọi video của Hạ Tùng Khâu lập tức bật lên.

 

Mục Mộc đặt điện thoại trên bàn, chỉnh góc xong mới phát hiện anh đang ở trong xe, cậu hơi ngạc nhiên: "Anh vẫn chưa về khách sạn à?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Bên này vừa xong việc, đang chuẩn bị về, anh không lừa em."

 

Mục Mộc cố nén khóe môi muốn nhếch lên, đổi chủ đề: "Em vừa nhờ anh ba cải tạo lại con robot nhỏ, anh ấy biết anh dùng Abel lén nhìn em nên đang giận đó."

 

Hạ Tùng Khâu nhìn chằm chằm vào người trong màn hình, nghiêm túc giải thích: "Anh không hề lén nhìn, hôm qua chỉ trêu em thôi."

 

Mục Mộc nửa tin nửa ngờ: "Thật sự không có?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Dù cả hai con robot đều có chức năng đó, nhưng anh thực sự chưa từng dùng."

 

Mục Mộc "chậc" một tiếng: "Thôi được, em tạm tin anh thêm lần này."

 

Hai người nói chuyện linh tinh suốt một hồi, Mục Mộc cứ nhìn Hạ Tùng Khâu xuống xe, lên phòng khách sạn, lại nhìn anh ăn xong bữa tối trong phòng, rồi mới lưu luyến nói: "Bên anh cũng muộn rồi, mau đi tắm rồi ngủ đi. Em phải lên xem phim cùng anh ba."

 

Hạ Tùng Khâu ừ khẽ, nhưng không ngắt video, lại hỏi: "Không còn gì muốn nói với anh sao?"

 

Mục Mộc: "Thì chúc ngủ ngon?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Còn gì nữa?"

 

Mục Mộc: "Còn gì cơ?"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu, ánh mắt mang theo sức ép: "Em nghĩ thêm đi."

 

Mục Mộc không yên, l**m môi một cái, ngập ngừng mãi mới nói ra: "Em, em cũng nhớ anh."

 

Lúc này Hạ Tùng Khâu mới hài lòng, khẽ cười với cậu.

 

Tắt video rồi mà Mục Mộc vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Bên ngoài mưa vẫn rơi, bầu trời đầy mây xám xịt, nhưng trong lòng cậu lại không thấy ngột ngạt nữa.

 

Không biết có phải vì đã quen ở cạnh nhau mỗi ngày hay không, mà chỉ xa Hạ Tùng Khâu một tháng thôi, Mục Mộc đã không sao thích nghi được, chưa từng thấy thời gian dài đến thế, thậm chí suýt nữa đã tự mình chạy đến tìm anh.

 

Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn trả lại chiếc vé máy bay đã mua, nghĩ kỹ thì bạn bè xa nhau một tháng vốn chẳng có gì lạ, nếu cứ làm ầm ĩ chạy đi tìm, bị người khác biết được chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

 

Cuối cùng cũng chờ đến ngày Hạ Tùng Khâu trở về, Mục Mộc đã xuất phát đi sân bay từ sớm mấy tiếng, giành lấy chỗ đứng nổi bật nhất ở khu đón khách, để đảm bảo anh vừa bước ra là có thể nhìn thấy mình ngay.

 

Máy bay vừa hạ cánh, Hạ Tùng Khâu lập tức gọi điện cho Mục Mộc: "Anh đến rồi."

 

Mục Mộc cố nén kích động: "Em đang đợi anh ở cổng ra."

 

Hạ Tùng Khâu: "Sao lại đến sớm thế?"

 

Mục Mộc không nói rằng mình đã đến từ mấy tiếng trước, chỉ nhẹ nhàng nói dối: "Em cũng vừa mới tới sân bay thôi, chẳng phải hôm nay không có việc gì à."

 

Hạ Tùng Khâu: "Vậy em chờ anh một lát, anh ra ngay."

 

Mục Mộc ngoài miệng thì nói khác: "Em đâu có vội, anh cứ từ từ."

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh vội. Anh muốn sớm nhìn thấy em."

 

Trong lòng Mục Mộc ngọt ngào, giọng nói cũng hơi bay bổng: "Tùy anh."

 

Ra khỏi khoang máy bay, Hạ Tùng Khâu cũng không cúp máy. Mục Mộc nghe thấy tiếng thở dồn dập hơn, không nhịn được hỏi: "Anh... anh đang chạy đấy à?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ đáp một tiếng, Mục Mộc cười nói: "Gấp vậy sao?"

 

Hạ Tùng Khâu không trả lời, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng thở của anh.

 

Mục Mộc lại chờ thêm một chút, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng Hạ Tùng Khâu.

 

Tên này đúng là đang chạy đến tìm cậu, nhanh đến mức chỉ chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt, rồi Mục Mộc bất ngờ rơi vào vòng tay anh.

 

Cậu cảm giác chân không còn chạm đất, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, hốt hoảng nói: "Hạ Khâu Khâu, anh làm gì thế! Mau thả em xuống!"

 

Không ngờ Hạ Tùng Khâu chẳng những không buông, ngược lại còn ôm cậu xoay một vòng.

 

Mục Mộc bị quay đến hoa mắt, tim đập loạn xạ, má nóng ran, miệng thì lẩm bẩm oán trách: "Anh có thấy trẻ con quá không vậy? Bao nhiêu người đang nhìn kìa, xấu hổ chết đi được!"

 

Hạ Tùng Khâu ôm cậu đi đến chỗ ít người hơn mới chịu đặt xuống, hai tay vẫn siết chặt eo cậu, rồi áp mặt mình cọ nhẹ lên má cậu đầy thân mật.

 

Mục Mộc căng thẳng liếc quanh, thấy quả thật có nhiều người nhìn, đành chôn mặt vào hõm vai Hạ Tùng Khâu, lí nhí nói: "Anh... anh gấp gáp như vậy làm gì chứ? Mau về thôi......"

 

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính: "Anh nhớ em quá. Ngày nào cũng nhớ."

 

Mục Mộc cảm giác nửa người như bị điện giật, tê tê dại dại. Im lặng một lúc, cậu mới khẽ hừ: "Sến ói."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng cười, Mục Mộc thậm chí còn cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực anh, khó hiểu hỏi: "Anh cười gì vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh vui."

 

Ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người anh, Mục Mộc âm thầm hít một hơi, ngoài miệng lại nói: "Có gì đáng vui đâu?"

 

Hạ Tùng Khâu hơi kéo ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Chỉ cần gặp em là vui rồi. Còn em?"

 

Mục Mộc hơi xấu hổ, tránh ánh mắt anh: "Em... em cũng vui. Được rồi, mau về thôi, em còn chưa ăn tối."

 

Hạ Tùng Khâu lúc này mới buông ra, nắm lấy tay cậu: "Đói à?"

 

Mục Mộc gật đầu. Hạ Tùng Khâu lại hỏi: "Sao không ăn xong mới đến?"

 

Trong lòng Mục Mộc thầm nghĩ, em ăn rồi mà, ăn bữa trưa.

 

"Chờ anh cùng ăn không được à?"

 

Hạ Tùng Khâu lại cười: "Được, tất nhiên là được."

 

Hai người nắm tay nhau rời sân bay. Tài xế nhận lấy hành lý từ tay Hạ Tùng Khâu bỏ vào cốp, còn anh thì theo thói quen mở cửa xe cho Mục Mộc, đợi cậu ngồi vào rồi còn cúi xuống cài dây an toàn giúp.

 

"Em đặt nhà hàng rồi." Mục Mộc nói.

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu hơi ngạc nhiên: "Hai chúng ta ăn riêng?"

 

Mục Mộc không tự nhiên mà hỏi lại: "Nếu anh không muốn thì về nhà ăn."

 

Hạ Tùng Khâu lập tức nói: "Muốn đi."

 

Bấy giờ Mục Mộc mới cười, thẳng lưng nhìn về phía trước, nhưng ngón tay lại nghịch ngợm bò sang ghế da, chạm vào tay Hạ Tùng Khâu, rồi chủ động nắm lấy.

 

Khi Thịnh Minh Tuyên từ phòng thí nghiệm về đến nhà vừa đúng bữa cơm, trên bàn ăn không thấy em trai, cậu ấy nghi hoặc hỏi: "Mộc Mộc đâu ạ?"

 

Thịnh Hạo Tồn khẽ ho một tiếng: "Tùng Khâu hôm nay về rồi, nó ra sân bay đón."

 

Thịnh Minh Tuyên lúc này mới nhớ Mục Mộc từng nhắc đến chuyện đó, liếc đồng hồ, lại hỏi: "Mấy giờ máy bay hạ cánh ạ?"

 

Mục Bội Chi: "Đến rồi, hai đứa đang ăn ngoài, không cần chờ."

 

"À? Vâng, vậy... vậy chúng ta ăn thôi." Thịnh Minh Tuyên nói, giọng hơi thất vọng.

 

Giờ thì cậu ấy cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của Mục Vân Lai. Khi em trai có người mình thích, quả thật sẽ càng muốn ở bên người đó hơn.

 

Dạo này dù Mục Mộc ngoài miệng không nói, nhưng cậu ấy vẫn thấy rõ, cả ngày em trai cứ nhớ nhung Hạ Tùng Khâu, thỉnh thoảng không nhận được tin nhắn thì mất hồn, có lúc đang ngẩn người lại đột nhiên cười.

 

Không biết người khác yêu đương có phải cũng như vậy không.

 

Thịnh Minh Tuyên đương nhiên cũng hy vọng em trai ngày nào cũng vui vẻ, nhưng giờ nhìn chỗ trống bên cạnh, cậu ấy lại thấy lòng mình cũng trống rỗng, như thể người quan trọng nhất đang dần rời xa mình, vừa luyến tiếc vừa chua xót.

 

Mục Bội Chi nhìn con trai ủ rũ như thế, khẽ thở dài, gắp cho cậu ấy một miếng thức ăn, mỉm cười nói: "Tuyên Tuyên ăn nhiều một chút."

 

Thịnh Minh Tuyên cúi đầu ăn, càng ăn càng thấy khó chịu.

 

Mục Bội Chi khuyên nhủ: "Con cái rồi cũng phải lớn, sau này con có người thương thì cũng sẽ thích đi ăn riêng với người ta. Huống chi hai đứa nó lâu như vậy mới gặp lại, giờ chắc đang quấn quýt lấy nhau ấy chứ."

 

Thịnh Minh Tuyên gật đầu: "Con hiểu."

 

Hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng thật khó chấp nhận.

 

Cậu ấy vẫn nhớ rõ dáng vẻ em trai hồi nhỏ, vậy mà thoáng chốc, em đã lớn thế này rồi.

 

Hạ Tùng Khâu trở về, Mục Mục chợt cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ hè kết thúc.

 

Lên lớp 12, bầu không khí trong lớp càng trở nên căng thẳng, hầu như ai cũng dốc hết sức, nghiến răng cố gắng để vào được trường tốt hơn.

 

Mục Mộc không còn xin nghỉ, buổi sáng cũng không ngủ nướng nữa, tối thì ở lại trường học xong tiết tự học buổi tối mới về nhà.

 

Mặc dù có thành tích thi đấu để bảo đảm, nhưng Mục Mộc vẫn cảm thấy thi đại học mà thi được thêm vài điểm thì yên tâm hơn.

 

Còn Hạ Tùng Khâu, vốn dĩ chẳng cần tốn hai năm này, cho dù có tham gia thi đại học trong nước thì với anh cũng chẳng phải việc khó, căn bản không cần lãng phí thời gian ngồi tự học buổi tối.

 

Thế mà ngày nào anh cũng đi về cùng Mục Mộc, chỉ là khi người khác ngồi trong lớp làm đề, thì anh lại gõ code trong phòng tự học.

 

Ngoài cửa sổ, hàng cây bạch quả dần nhuộm lên một tầng vàng óng, gió thu thổi qua khiến lá xoay tròn như bươm bướm rồi rơi xuống, lá rụng lại bị tuyết phủ, tuyết tan thành nước, lại một mùa xuân mới tới, mầm xanh chậm rãi nảy ra, khẽ đung đưa trong làn gió hè.

 

Thi đại học xong, ve trong vườn lại bắt đầu kêu râm ran.

 

Sau một năm sống vội vã, Mục Mộc lại lần nữa nằm dài như cá mặn, lười biếng dựa vào người Hạ Tùng Khâu, vừa tắm nắng vừa hưởng điều hoà trước cửa sổ sát đất.

 

Hạ Tùng Khâu yên lặng làm gối tựa, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, dịu giọng hỏi: "Đợi nghỉ ngơi đủ rồi, có muốn đi chơi vài ngày không?"

 

Mục Mộc lim dim buồn ngủ, nhắm mắt hỏi: "Đi đâu chơi?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Em có chỗ nào muốn đi không?"

 

Mục Mộc đổi tư thế, gối đầu lên chân cậu ta nằm trên tấm thảm mềm: "Chỗ nào cũng được, anh sắp xếp đi."

 

Hạ Tùng Khâu ừ một tiếng, lại nghe cậu hỏi: "Là hai đứa mình đi riêng, hay rủ thêm người khác?"

 

"Em muốn đi cùng người khác à?" giọng Hạ Tùng Khâu thoáng lạnh đi.

 

Mục Mộc hé mắt liếc một cái, cố ý nói: "Du lịch tốt nghiệp chẳng phải đông người mới vui sao?"

 

Hạ Tùng Khâu im lặng một lát, rồi hỏi: "Vậy em muốn rủ ai?"

 

Mục Mộc: "Gọi mấy người thân thiết thôi, bạn cùng lớp bình thường thì khỏi."

 

Hạ Tùng Khâu: "Từ Tử Kỳ đang chuẩn bị concert, La Chu Chu phải tập luyện, Đào Thi Nam viết dở nửa cuốn sách, chắc gần đây không đi đâu, Tiết Hoài Viễn thì có chương trình thực tập mùa hè."

 

Mục Mộc mở mắt: "Anh hỏi hết một vòng rồi, còn hỏi em rủ ai làm gì."

 

Hạ Tùng Khâu: "Bọn họ đều không có thời gian, vậy chúng ta đi riêng thôi."

 

Mục Mộc cười, vỗ vỗ mặt anh: "Hạ Khâu Khâu, sao anh lắm tâm tư thế?"

 

Hạ Tùng Khâu bắt lấy tay cậu, đưa lên môi hôn khẽ, rồi nói: "Chúng ta đã rất lâu rồi chưa đi chơi cùng nhau."

 

Mục Mộc như bị bỏng, vội rút tay về, trừng mắt: "Nói thì nói, anh làm gì lưu manh vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu cúi người xuống, khoảng cách ngày càng gần, tim Mục Mộc đập thình thịch, giọng căng thẳng: "Anh... anh đừng có bậy bạ, đang ở nhà anh đấy, còn chưa kéo rèm nữa."

 

Hạ Tùng Khâu cúi mắt nhìn cậu, ra lệnh cho Abel kéo rèm lại, rồi hỏi: "Giờ được chưa?"

 

Mục Mộc vội lấy tay che miệng anh: "Không được! Nói rồi là phải đợi đến khi trưởng thành."

 

Hạ Tùng Khâu lại hôn lên lòng bàn tay cậu, rồi gỡ xuống, ánh mắt rơi xuống đôi môi hồng nhạt ấy.

 

Mục Mộc suýt bị ánh mắt kia mê hoặc, khó khăn lắm mới giữ được giới hạn, nhanh như chớp hôn lên cằm anh một cái, rồi đỏ mặt ngồi bật dậy: "Cho anh ứng trước ít lãi rồi đấy, được chưa?"

 

Hạ Tùng Khâu đưa tay chạm vào chỗ vừa được hôn, mắt lóe sáng, một lúc lâu sau mới nói: "Chậm quá."

 

Mục Mộc kéo giãn khoảng cách, nghi hoặc: "Cái gì chậm?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Thời gian."

 

Mục Mộc bảo Abel kéo rèm ra lại, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài kia cùng vườn hoa cỏ xanh mướt, tựa lên vai anh nói: "Bây giờ chẳng phải cũng rất tốt sao? Đừng tham lam quá, Hạ Khâu Khâu."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ cười, ôm eo cậu: "Em nói đúng."

 

Mục Mộc cựa quậy trong lòng cậu, khó chịu lầm bầm: "Đừng sờ mó lung tung, nhột."

 

Hạ Tùng Khâu nghiêng đầu nhìn cậu: "Nhột ở đâu?"

 

Mục Mộc đột nhiên bật dậy, định như hồi bé cù lét nách anh, kết quả còn chưa chạm vào áo đã bị tóm lấy hai tay.

 

Mục Mộc lườm anh: "Anh làm gì? Buông em ra!"

 

Hạ Tùng Khâu: "Thế em định làm gì trước đã?"

 

Mục Mộc mặt dày cãi: "Em có làm gì đâu, ôm anh một cái cũng không được à? Anh nhỏ mọn thế?"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu chằm chằm, rồi mới buông tay.

 

Mục Mộc đảo tròn đôi mắt xinh đẹp, cười gian: "Anh đừng nhúc nhích, cho em ôm cái."

 

Hạ Tùng Khâu ngồi yên, Mục Mộc nhào qua ôm một cái, lúc buông ra thì lại thử đánh lén.

 

Lần này cậu thành công, nhưng Hạ Tùng Khâu chẳng cười, trái lại nhanh chóng đè cậu xuống.

 

Mục Mộc nằm trên thảm, mất niềm tin cuộc đời: "Hạ Khâu Khâu, anh bị gì vậy?"

 

Hạ Tùng Khâu khóa chặt cổ tay cậu, khóe môi cong cong: "Giờ anh không sợ nhột nữa."

 

Mục Mộc trừng mắt, giãy giụa: "Em không tin, anh thả em ra, để em thử lại lần nữa."

 

"Vậy chúng ta cá cược đi?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Mục Mộc biết rõ tên này chắc chắn có mưu đồ xấu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cược gì?"

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu lại rơi xuống đôi môi cậu, hai người gần quá, chỉ cần anh cúi đầu một chút là có thể...

 

Hạ Tùng Khâu buông tay, mở rộng vòng tay là một tư thế hoàn toàn không phòng bị.

 

Hạ Tùng Khâu buông ra mở rộng hai tay, đây là một cái không hề phòng bị tư thế.

 

Mục Mộc bỗng thấy chột dạ, vội cãi cùn: "Cược thì được, nhưng phải ghi sổ, cho dù em thua cũng không tính bây giờ."

 

Hạ Tùng Khâu như lão hồ ly già dày dạn trên bàn đàm phán: "Vậy thì phải thu lãi."

 

Mục Mộc ngồi dịch ra một chút, không yên tâm: "Lãi gì?"

 

Hạ Tùng Khâu đưa tay chạm nhẹ mặt cậu, Mục Mộc miễn cưỡng nói: "Được, được thôi, nếu em thua thì anh được hôn một cái ở đây."

 

Hạ Tùng Khâu bật cười, dang tay: "Vậy tới đi."

 

Mục Mộc không tin, xông qua bắt đầu cù lét, kết quả anh thật sự chẳng có phản ứng gì, không cười một tiếng, cuối cùng lại là Mục Mộc bị chọc vài cái mà cười đến chảy cả nước mắt.

 

Hai người quậy một trận, Mục Mộc không chịu: "Cái này không khoa học! Bị nhột làm sao lại chạy từ người anh sang người em được chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu chỉ cười mà không đáp. Mục Mộc ngồi dậy chỉnh lại quần áo bị làm rối, rồi đưa mặt lại gần, nhắm mắt nói: "Được rồi được rồi, cho anh chút lãi đây."

 

Lời vừa dứt cậu đã cảm thấy má nóng lên, mở mắt ra thì Hạ Tùng Khâu đã lùi về.

 

Mục Mộc theo phản xạ lấy tay ôm mặt, đứng dậy nói: "Em về ngủ trưa đây, không chơi với anh nữa."

 

Hạ Tùng Khâu ôm cậu từ phía sau: "Ngủ ở đây đi, chúng ta ngủ cùng nhau."

 

Mục Mộc quay đầu lại: "Thế anh không được động tay động chân."

 

Hạ Tùng Khâu: "Anh hứa."

 

Bấy giờ Mục Mộc mới yên tâm, ngay giây sau lại bị anh bế ngang lên.

 

"Sao anh lúc nào cũng không thèm báo trước mà cứ bế em vậy? Em đâu phải mèo con chó con, anh không thấy nặng à?"

 

Hạ Tùng Khâu khẽ xốc cậu lên, đổi thành tư thế chỉ dùng một tay ôm, lấy hành động chứng minh: "Em chẳng nặng chút nào."

 

Mục Mộc lại không hài lòng: "Anh đang chọc em không cao bằng anh phải không?"

 

Hạ Tùng Khâu ngẩng đầu nhìn cậu: "Bây giờ em không phải đã cao hơn anh rồi sao?"

 

Mục Mộc tức điên, túm tóc anh vò loạn: "Cao thì ghê gớm lắm hả! Có giỏi thì đi so chiều cao với anh cả em ấy."

 

Hạ Tùng Khâu: "So với anh cả của em thì anh cũng không thua."

 

Mục Mộc dựng lông: "Anh nín mỏ cho em!"

 

Hạ Tùng Khâu cười, đặt người xuống giường rồi cũng nằm theo, thuần thục ôm cậu vào lòng, nói: "Đừng quậy nữa, chẳng phải nói muốn ngủ trưa sao? Ngủ đi."

 

Mục Mộc tay đấm chân đá: "Tức muốn no bụng rồi còn ngủ gì nữa!"

 

Hạ Tùng Khâu ngoan ngoãn chịu đòn, đợi cậu xả xong mới lại ôm vào lòng, dỗ dành: "Anh không chê em thấp, bây giờ thế này là vừa đủ, ôm rất thoải mái."

 

Mục Mộc hừ lạnh: "Thế thì anh thất vọng rồi, em vẫn muốn cao nữa cơ."

 

Hạ Tùng Khâu cười phụ họa: "Ừ, em vẫn đang tuổi lớn mà."

Bình Luận (0)
Comment