Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 190

Edit & Beta: Đoè

 

Hiệu suất của Hạ Tùng Khâu rất cao, đã nói muốn đi du lịch thì tối đó nhanh chóng đưa cho Mục Mộc bản kế hoạch và lịch trình đã làm xong, hỏi cậu có ý kiến gì khác không.

 

Mục Mộc lướt qua một lượt rồi nói: "Rất tốt, cứ vậy đi, anh lo là được."

 

Nhiều người nói bạn bè hay người yêu khi đi du lịch riêng với nhau dễ nhất là xảy ra cãi cọ rồi tan vỡ, nhưng Mục Mộc cảm thấy cậu và Hạ Tùng Khâu không hề có nguy cơ này.

 

Mỗi lần hai người đi chơi cùng nhau, cậu chẳng phải lo gì, Hạ Tùng Khâu luôn sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, cho dù đôi lúc cậu nổi hứng muốn đổi kế hoạch, bất chợt muốn đi đâu đó hay ăn gì đó, Hạ Tùng Khâu cũng đều chiều theo.

 

Chuyến du lịch tốt nghiệp này cũng vậy, ban đầu họ định đi Ai Cập xem kim tự tháp, rồi sang Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu, đi vòng quanh châu Âu một chuyến, sau đó sang Nam Mỹ dạo chơi, tìm một hòn đảo nhiệt đới để lặn biển lướt sóng.

 

Nhưng mới xem xong kim tự tháp, Mục Mộc đã than mệt, muốn đổi tuyến đường sang London thăm anh cả, ở nhà anh nghỉ ngơi hai ngày.

 

Không ngờ Hạ Tùng Khâu, người vốn chiều cậu hết mực, lại không đồng ý ngay mà có chút không vui hỏi: "Chẳng phải đã nói là hai chúng ta đi riêng sao? Tới nhà anh cả em rồi, em còn chịu đi ra ngoài nữa không?"

 

Mục Mộc chột dạ nói: "Tất nhiên... tất nhiên là chịu chứ! Em chỉ nghỉ hai ngày thôi, thật mà. Với lại lâu rồi không gặp anh cả, dù sao cũng không xa, chúng ta qua đó, nghỉ chút rồi đi tiếp."

 

Hạ Tùng Khâu: "Nhỡ đến lúc đó em giở trò, anh cũng không thể kéo em ra ngoài bằng vũ lực."

 

Mục Mộc nằm dài như cá khô trên chiếc giường khách sạn mềm mại, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

 

Hạ Tùng Khâu nằm xuống bên, nghiêng đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp ngay cạnh.

 

Ánh đèn màu cam chiếu trên gương mặt cậu, khiến làn da trắng mịn nhuộm thêm chút ấm áp. Lông mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, bờ môi căng mọng mang màu hồng hào khỏe mạnh, bên má vẫn còn chút mũm mĩm của tuổi thiếu niên, nhìn thôi cũng biết sờ vào sẽ rất thích.

 

Hạ Tùng Khâu đang ngẩn ngơ thì Mục Mộc bỗng lăn người chui vào lòng anh, ôm lấy eo, dụi đầu vào ngực anh, mềm giọng nói: "Đi mà, chỉ hai ngày thôi, được không anh?"

 

Nhìn cái đầu mềm mại trong ngực, vẻ mặt Hạ Tùng Khâu hơi thay đổi. Rõ biết đây là viên đạn bọc đường, nhưng anh vẫn không thể kháng cự người mình thích làm nũng, đành nhượng bộ: "Nghỉ hai ngày thì nghỉ hai ngày."

 

Mục Mộc ngẩng đầu cười tít mắt, chụt một cái vào cằm anh, mắt mày cong cong: "Em biết mà, anh Tùng Khâu là nhất, hì hì."

 

Hạ Tùng Khâu đưa tay khẽ vuốt gò má cậu, sự mềm mại mịn màng khiến tâm tình anh thoải mái hẳn.

 

Hôm sau, hai người đổi hành trình, bay thẳng sang London tìm Thịnh Minh Quyết.

 

Mấy năm trước Thịnh Minh Quyết đã đổi sang một căn nhà lớn, trong nhà để sẵn phòng cho từng người.

 

Mục Mộc cũng chẳng báo trước, xuống máy bay xong dẫn Hạ Tùng Khâu quen đường đi thẳng đến, định cho anh cả một bất ngờ. Không ngờ Thịnh Minh Quyết bận cả ngày chưa về, mãi đến đêm mới về nhà.

 

Vừa vào cửa nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, hắn vội thay giày rồi đi tới, thấy TV vẫn mở, em trai vừa thi đại học xong đang ngủ say trong lòng Hạ Tùng Khâu, còn Hạ Tùng Khâu thì cúi đầu ngẩn người nhìn cậu.

 

Có lẽ phát hiện hắn về, Hạ Tùng Khâu ngẩng đầu nhìn sang.

 

Thịnh Minh Quyết ra hiệu im lặng, bước nhẹ đến gần, cúi người nhìn em trai đang được ôm trong lòng anh, hạ giọng hỏi: "Buồn ngủ rồi sao không đưa em ấy về phòng ngủ?"

 

Hạ Tùng Khâu cũng nhỏ giọng: "Em ấy nói muốn đợi anh về."

 

Thịnh Minh Quyết: "Các em tới từ khi nào? Sao không báo trước? Không cần đợi muộn thế này."

 

Hạ Tùng Khâu: "Bọn em đến từ trưa rồi, Mộc Mộc nói muốn cho anh bất ngờ."

 

Thịnh Minh Quyết cười, đưa tay xoa tóc Mục Mộc, rồi nói: "Muộn rồi, để anh đưa em ấy về phòng, em cũng nghỉ sớm đi."

 

Nhưng còn chưa kịp đưa tay bế em, Hạ Tùng Khâu đã ôm Mục Mộc đứng dậy, tự nhiên nói: "Để em làm cho."

 

Thịnh Minh Quyết quan sát anh mấy giây, rồi lùi lại nửa bước: "Vậy cũng được, em biết phòng em ấy ở đâu chứ?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Biết ạ, Mộc Mộc từng dẫn em vào rồi."

 

Nét cười trên mặt Thịnh Minh Quyết vẫn còn, nhưng ánh mắt đã trở nên phức tạp.

 

Hắn định nói lại thôi, nhìn thoáng qua Mục Mộc đang ngủ say trong lòng Hạ Tùng Khâu, cuối cùng cũng không mở miệng, cho dù em trai lúc này đã ngủ mê mệt, hoàn toàn không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

 

Hạ Tùng Khâu khẽ gật đầu, bước đi nhẹ nhàng ôm người lên lầu, Thịnh Minh Quyết đi theo phía sau, nhìn anh đặt Mục Mộc xuống giường trong phòng.

 

Hạ Tùng Khâu cẩn thận kéo chăn đắp cho Mục Mộc, khẽ nói một câu chúc ngủ ngon, rồi đứng dậy nhìn sang Thịnh Minh Quyết, hỏi: "Anh cả có chuyện gì muốn nói với em sao?"

 

Thịnh Minh Quyết hiếm khi tỏ ra do dự, Hạ Tùng Khâu bước tới: "Vậy chúng ta ra ngoài nói, để em ấy ngủ cho ngon."

 

Hai người lần lượt rời phòng Mục Mộc, Thịnh Minh Quyết để ý thấy lúc Hạ Tùng Khâu khép cửa động tác cũng rất nhẹ, trong lòng bớt đi kha khá khó chịu.

 

"Anh cả muốn nói gì ạ?" Hạ Tùng Khâu chủ động hỏi.

 

Thịnh Minh Quyết cân nhắc một lát mới nói: "Cũng không có gì, hai đứa là đi chơi riêng với nhau à?"

 

Hạ Tùng Khâu gật đầu: "Bạn bè khác đều bận, không sắp xếp được thời gian."

 

Thịnh Minh Quyết: "Chơi thế nào, vui chứ?"

 

Trong mắt Hạ Tùng Khâu hiện lên ý cười: "Cũng ổn, chỉ là em ấy hơi lười, mới chơi có hai ngày đã kêu mệt, làm ầm muốn qua đây nghỉ một chút."

 

Thịnh Minh Quyết cũng bật cười: "Em ấy từ nhỏ đã thế, bọn anh nuông chiều quen rồi, nên thành ra yếu ớt."

 

Hạ Tùng Khâu: "Yếu ớt một chút cũng tốt, chỉ cần em ấy vui là được."

 

"Ừ, cũng đúng." Thịnh Minh Quyết cảm khái.

 

Hạ Tùng Khâu không vòng vo nữa: "Anh cả chắc còn điều gì khác muốn nói với em?"

 

Nụ cười của Thịnh Minh Quyết dần trở nên bất đắc dĩ: "Thật đúng là không giấu nổi em. Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là, hai đứa bây giờ... vẫn chưa thành niên, em lớn hơn em ấy một chút, có vài chuyện vẫn nên chú ý giữ chừng mực."

 

Dù chuyện mấy đôi nhỏ thân mật vốn rất bình thường, nhưng trong mắt hắn em trai vẫn còn bé, mà Hạ Tùng Khâu ở tuổi này cũng dễ nóng nảy, lỡ làm Mục Mộc bị thương thì... đừng nói Mục Vấn Lai có thể chạy tới đấm Hạ Tùng Khâu một trận, ngay bản thân hắn cũng chưa chắc kìm được.

 

Hạ Tùng Khâu hiểu rõ ý của Thịnh Minh Quyết, hiếm hoi cũng hơi mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng mới nói: "Bọn em đã sớm nói rồi, trước khi trưởng thành sẽ không làm bậy."

 

Thịnh Minh Quyết xấu hổ cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, em cũng đi ngủ đi, trong nhà còn phòng khách."

 

Hạ Tùng Khâu khẽ đáp, được Thịnh Minh Quyết đưa tới trước cửa phòng khách ở tầng một, mở cửa bước vào dưới ánh mắt theo dõi của hắn.

 

Thịnh Minh Quyết đứng ngẩn ra một lúc ở cửa, thấy anh không đi ra nữa, lúc này mới yên tâm rời đi.

 

Buổi chiều ngày hôm sau, Thịnh Minh Quyết đặc biệt dồn thời gian đi chơi cùng hai đứa, nhưng chơi được nửa chừng, công ty gọi điện tới nói có việc gấp cần hắn quay về xử lý.

 

Mục Mộc không chút do dự nói: "Anh cả cứ bận việc đi, khỏi để ý tới bọn em, bọn em tự chơi cũng được."

 

Hạ Tùng Khâu phụ họa: "Đúng đó anh cả, công việc quan trọng hơn, Mộc Mộc có em chăm rồi."

 

Lúc này Thịnh Minh Quyết mới ngẩn người nhận ra bản thân đã làm bóng đèn nửa ngày mà không biết.

 

Trước kia mỗi lần em trai tìm tới, luôn muốn bám lấy hắn chơi lâu thêm một chút, dù không làm lỡ việc chính, cũng đâu có sốt sắng đuổi hắn đi như thế này.

 

Nhìn cái bộ dạng thờ ơ chẳng luyến tiếc của nó, e là từ lâu đã cảm thấy có hắn ở đây rất gượng gạo rồi.

 

Trong lòng Thịnh Minh Quyết chỉ có thể cười khổ, mặc dù hắn sớm biết Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu có tình cảm với nhau, sẽ ngày càng thân thiết, nhưng mấy năm nay hắn bận việc, ít khi về nhà ở lâu. Dù có về cũng toàn tụ tập đông đủ cả nhà.

 

Trong tình huống đó, Mục Mộc với Hạ Tùng Khâu tất nhiên không thể quá gần gũi, nên hắn vốn không có nhiều cảm nhận thực tế.

 

Trước đây hắn toàn khuyên em gái và em ba bình tĩnh, đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của em út, chỉ cần em út vui là được. Nhưng đến lúc này hắn mới thực sự cảm nhận rõ, có một số đạo lý dù hiểu bằng lý trí thì vẫn vô ích, cảm xúc thật sự vẫn không thể lập tức chấp nhận.

 

Nhưng dẫu không chấp nhận, cũng chẳng còn cách nào khác. Một người em trai khác trong thế giới song song đã khổ sở quá đủ, hắn chỉ mong đứa em trai từ nhỏ hắn nuôi nấng này có thể vui vẻ hơn một chút.

 

Thịnh Minh Quyết âm thầm thở dài, dặn dò hai đứa vài câu rồi mới quay về công ty.

 

Đợi hắn đi rồi, Mục Mộc mới thả lỏng.

 

Hạ Tùng Khâu bật cười hỏi: "Trước mặt anh cả em còn căng thẳng à?"

 

Mục Mộc vỗ vỗ ngực: "Không căng thẳng sao được? Đây là anh cả của em đấy, bọn mình nắm tay trước mặt anh ấy mà em còn thấy gượng, chẳng lẽ anh không thấy lúng túng à?"

 

Hạ Tùng Khâu không trả lời, chỉ nói: "Vậy ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi du lịch nhé?"

 

Mục Mộc gãi gãi đầu: "Ừ cũng được, ở nhà anh cả đúng là hơi bất tiện, anh ấy còn phải lo công việc nữa."

 

Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ ở lại thêm mấy ngày, nhưng giờ bên cạnh còn có Hạ Tùng Khâu, có anh cả ở đó cậu không khỏi thấy ngượng.

 

Thôi thì đi sớm còn hơn, hai người ở riêng với nhau cũng thoải mái.

 

Cứ thế mà hai người thong dong hưởng thụ kỳ nghỉ nửa tháng, đến lúc phải điền nguyện vọng đại học mới quay về.

 

Với điểm số của họ, nộp vào Đại học Thanh Hoa cũng chẳng thành vấn đề, thêm cả thành tích cuộc thi bảo đảm, không phải lo rớt.

 

Điền xong nguyện vọng, Hạ Tùng Khâu bắt đầu ngày nào cũng tới công ty bận rộn.

 

Vài năm trước, Louis đã giúp anh lập một công ty công nghệ Internet, trước giờ anh chỉ phụ trách phần kỹ thuật, nay kỳ thi đại học đã xong, Louis muốn anh thử điều hành cả công ty.

 

Mục Mộc rảnh rỗi, nằm nhà một tuần liền cũng chán, bắt đầu theo Hạ Tùng Khâu đến công ty chấm công.

 

Hạ Tùng Khâu lo viết code xử lý công việc, còn Mục Mộc chiếm một cái bàn trong văn phòng, lật sách chuyên ngành, xem luận văn để giết thời gian.

 

Hoa sen trong ao bắt đầu dần dần tàn, mùa hè chỉ còn sót lại một cái đuôi nhỏ, kỳ nghỉ hè dài nhất trong quãng đời đi học cũng đã kết thúc lúc nào không hay.

 

Ngày nhập học, phụ huynh hai nhà đều cố ý thu xếp thời gian đưa hai đứa đến trường. Làm xong thủ tục nhập học thì cùng đi theo lên ký túc xá.

 

Tuy không định ở lại trường lâu dài, nhưng cả hai vẫn đăng ký giường ngủ. Lúc có tiết sáng sớm thì có thể về nghỉ trưa, hoặc buổi tối bận trong phòng thí nghiệm muộn, cũng có thể ở lại ký túc qua đêm cho tiện.

 

Ký túc xá là phòng bốn người, giường trên bàn dưới, có nhà vệ sinh riêng, trong khuôn viên trường đại học thì điều kiện như vậy cũng không tệ.

 

Họ đến sớm, lúc vào thì các vị trí giường vẫn còn trống.

 

Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu chọn hai giường cạnh nhau, Mục Bội Chi cùng Hạ Vân bắt đầu chỉ huy người giúp hai đứa trải giường, dọn dẹp.

 

Ký túc xá nhỏ, nhiều người đứng chen nhau cũng chật, Mục Mộc đề nghị: "Hay chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, đợi bên này dọn dẹp xong rồi quay lại cũng được."

 

Mục Bội Chi: "Vậy đi thôi, chúc mừng cục cưng của mẹ chính thức trở thành bạn học cùng trường với bố con."

 

Mục Mộc cười nói: "Còn cả anh ba nữa mà! À đúng rồi, anh ba hôm nay có tiết phải không, con muốn lén đi xem giáo sư Thịnh dạy học thế nào."

 

Hạ Tùng Khâu: "Vậy để anh đi với em."

 

Thịnh Hạo Tồn: "Bọn bố cũng đi."

 

Mục Bội Chi lườm ông: "Anh đi làm gì cho loạn thêm, Mộc Mộc với Tùng Khâu trà trộn trong đám sinh viên thì không vấn đề, anh nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi, có trà trộn nổi không?"

 

Thịnh Hạo Tồn: "Bây giờ không phải đều là giảng dạy công khai sao? Mình nghe ké thì có sao đâu?"

 

Louis cười nói: "Chúng ta làm phụ huynh đi theo sẽ ảnh hưởng đến buổi giảng của Minh Tuyên. Thế này đi, chúng ta ra quán cà phê ngồi một lát, trưa cùng nhau ăn một bữa chúc mừng, thế nào?"

 

Mục Bội Chi gật đầu đồng ý, sau đó lại liếc chồng một cái đầy ghét bỏ: "Anh nhìn bố Tùng Khâu kìa, rồi nhìn lại anh, người ta còn trẻ hơn anh mà, sao anh chẳng có chút tiến bộ nào hết vậy?"

 

Mục Mộc nhịn cười, nghe mẹ dạy dỗ bố được mấy câu, rồi kéo Hạ Tùng Khâu đi: "Vậy bọn con đi nghe anh ba giảng bài trước, đợi anh ba xong tiết thì con dẫn anh ấy qua ăn cùng."

 

Mục Bội Chi vẫy tay: "Đi đi."

 

Mục Mộc có thời khóa biểu của Thịnh Minh Tuyên, nên đến trước giờ học tìm được đúng phòng.

 

Nhưng lúc họ vào thì chỗ ngồi phía sau đã kín hết, đành phải ngồi xuống hàng ghế đầu.

 

Thịnh Minh Tuyên đang chỉnh lại slide, ngẩng đầu lên thấy hai gương mặt quen thuộc thì lập tức sững người.

 

Mục Mộc cười hì hì chào: "Chào buổi sáng, thầy Thịnh."

 

Vẻ mặt Thịnh Minh Tuyên có chút gượng gạo, liếc em trai một cái, muốn hỏi sao giờ này lại đến.

 

Mục Mộc nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là bọn em tới nghe giảng rồi."

 

Giờ học đã đến, Thịnh Minh Tuyên không kịp nói gì riêng, đành phải giả vờ coi như không thấy hai đứa, bắt đầu điểm danh.

 

Bây giờ mới đầu học kỳ, sinh viên chưa quen nhau cũng là bình thường. Nhưng ngoại hình của Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu quá mức nổi bật, khiến người khác khó mà không chú ý.

 

Phía sau bắt đầu có tiếng xì xào, muốn biết hai nam sinh đẹp trai này từ đâu tới, thậm chí có không ít nữ sinh đã cầm bút chuẩn bị ghi lại tên để sau này hỏi thăm.

 

Nhưng điểm danh xong vẫn không thấy hai người họ đáp lại, càng khiến mọi người thắc mắc.

 

Thịnh Minh Tuyên cất danh sách, mở slide bắt đầu giảng.

 

Mục Mộc ngồi thẳng tắp, dáng vẻ ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng, còn lấy cả iPad ra ghi chép. Nhìn vào thì chẳng khác gì một sinh viên chuyên ngành thực thụ.

 

Hạ Tùng Khâu phối hợp diễn trò, cũng nghiêm túc ngồi nghe, thậm chí còn có thể trả lời chính xác câu hỏi của giáo sư Thịnh.

 

Sinh viên phía sau càng thêm khó hiểu, nhưng không ai dám nói chuyện riêng trong giờ của giáo sư, chỉ lén lút lấy điện thoại nhắn tin cho nhau.

 

【Hai anh đẹp trai này chẳng lẽ là sinh viên khoa khác qua nghe ké à?】

 

【Nhưng cái anh cao to kia trả lời được câu hỏi của thầy mà, chắc chắn phải là cùng chuyên ngành】

 

【Có ai từng thấy họ chưa?】

 

【Chưa, với nhan sắc thế này thì chỉ cần gặp một lần là mình sẽ không quên đâu】

 

【Thế thì chắc họ chuyển ngành tới?】

 

【 có khả lăng 】

 

【Tui tưởng giáo sư Thịnh đã đủ trẻ và đẹp trai rồi, không ngờ còn có người đẹp hơn nữa, aaaaa mình muốn xỉu mất】

 

【Mà ba người họ lại là ba phong cách khác nhau đó! Giáo sư thì thư sinh, nho nhã. Anh cao to kia thì cực kỳ mạnh mẽ, còn c** nh* đẹp trai bên cạnh thì là kiểu tuấn mỹ, đẹp đến mức vượt mức giới tính luôn】

 

【Thầy cũng cứ hay liếc về phía hai người đó, quả nhiên mê trai là bản năng của loài người, giáo sư cũng không ngoại lệ】

 

【Sao tôi cứ thấy thầy với họ quen quen nhỉ?】

 

【Hai người đó nhìn có vẻ rất thân thiết, rốt cuộc là ai vậy?】

 

【Ba phút, tôi muốn biết hết tất cả thông tin của họ!】

 

Một đám người xôn xao cả buổi, nhưng không ai tìm ra được lai lịch của hai anh đẹp trai kia. Mãi mới đến lúc tan học, lập tức có người chạy tới bắt chuyện.

 

Tiết học hôm nay đối với Thịnh Minh Tuyên cũng vô cùng căng thẳng. Giờ thì cậu ấy không còn run khi đứng lớp nữa, nhưng cứ thấy Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu ngồi ngay phía dưới nhìn mình là cảm thấy cả người không thoải mái, suýt chút nữa nói nhầm mấy lần.

 

Vừa nghe tiếng chuông hết tiết, cậu ấy lập tức ra hiệu cho Mục Mộc muốn gọi ra ngoài nói chuyện, kết quả bị sinh viên nhanh chân chặn trước.

 

Mấy nữ sinh nhiệt tình vây quanh Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu hỏi: "Các bạn là sinh viên chuyển ngành hả? Sao trước giờ chưa từng thấy hai bạn vậy?"

 

Mục Mộc thấy anh ba đang sốt ruột, cậu lại thấy thú vị, nháy mắt ra hiệu "yên tâm chút đi", sau đó cười nói với nữ sinh: "Chào chị, bọn em là tân sinh viên đến nghe ké thôi."

 

"Nghe ké? Nhưng tân sinh viên hôm nay mới nhập học mà?" Cô gái ngạc nhiên.

 

Mục Mộc cười gật đầu: "Đúng vậy, bọn em đăng ký xong rồi, hiện giờ rảnh nên tiện qua nghe thử một buổi."

 

Một nữ sinh khác hạ giọng hỏi: "Vậy hai em có quen thầy Thịnh không?"

 

Thịnh Minh Tuyên đứng không xa, nghe rõ rành mạch câu hỏi, vội vàng chớp mắt ra hiệu cho Mục Mộc mau ra ngoài.

 

Mục Mộc cong môi cười ranh mãnh, cũng nhỏ giọng trả lời: "Chị, đây là bí mật."

 

Nữ sinh vô cùng ngạc nhiên: "Thế tức là quen đúng không? Sao quen được vậy?"

 

Mục Mộc vẫn cười: "Bí mật thì không thể tùy tiện nói ra, nếu không thầy Thịnh sẽ không vui đâu."

 

Cô gái đành thôi, rồi lại quay sang bắt chuyện với Hạ Tùng Khâu: "Thế còn bạn này thì sao? Hai em là cùng nhau chứ hả?"

 

Hạ Tùng Khâu chỉ khẽ ừ một tiếng, Mục Mộc liếc mắt nhìn anh, thay anh giải thích: "Bọn em là bạn thân nhất."

 

Nữ sinh tinh ý phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút khác lạ, không nhịn được hỏi tiếp: "Bạn thân... kiểu nào?"

 

Đến lượt Mục Mộc lúng túng, cậu đẩy Hạ Tùng Khâu một cái. Hạ Tùng Khâu thuận thế đứng dậy nói: "Xin lỗi, chúng tôi ra ngoài một lát."

 

Thịnh Minh Tuyên cuối cùng cũng thở phào, vội vàng dẫn cả hai ra ngoài lớp, đến tận lối cầu thang thoát hiểm mới mở miệng hỏi: "Sao hai đứa lại tới đây?"

 

Mục Mộc cười xấu xa: "Bọn em đến nghe thầy Thịnh giảng chứ sao."

 

Thịnh Minh Tuyên sốt ruột: "Mộc Mộc! Đừng có nghịch ngợm nữa!"

 

Mục Mộc cũng chịu thôi: "Được rồi, anh ba đừng căng thẳng, bọn em có nói gì đâu."

 

Thịnh Minh Tuyên lau mồ hôi trên trán: "Bố mẹ chẳng phải đi cùng hai đứa à?"

 

Mục Mộc lại bật cười: "Đi chứ, bố còn bảo cũng muốn vào nghe anh giảng nữa cơ."

 

Tim Thịnh Minh Tuyên lại nhảy lên cổ họng, cậu ấy liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Mục Mộc vội trấn an: "Không có thật đâu, mẹ không cho ông ấy làm phiền. Họ với dì Hạ, chú Louis đi uống cà phê rồi. Đợi anh dạy xong, cả nhà mình đi ăn."

 

Thịnh Minh Tuyên thở dài một hơi: "Em muốn hù chết anh à. Tùng Khâu, em cũng hùa theo em ấy làm gì, trông chừng em ấy đi, đưa em ấy ra ngoài chơi, anh dạy xong sẽ đi tìm hai đứa."

 

Mục Mộc không vui: "Bài còn chưa xong mà, anh ba yên tâm, em tuyệt đối sẽ không phá lớp đâu, coi bọn em như sinh viên bình thường là được."

 

Thịnh Minh Tuyên biết khuyên không nổi thì quay sang nói với Hạ Tùng Khâu: "Tùng Khâu, em đưa em ấy đi chỗ khác chơi, lát nữa anh ba mời em ăn cơm."

 

Hạ Tùng Khâu cười kéo tay Mục Mộc: "Thôi được rồi, đừng nháo nữa. Về dọn đồ một chút, rồi đi dạo quanh trường."

 

Mục Mộc bĩu môi, không cam lòng: "Anh ba, em thật sự sẽ không làm anh phiền đâu, anh tin em đi."

 

Thịnh Minh Tuyên không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ không ngừng giục Hạ Tùng Khâu: "Tùng Khâu, mau đưa em ấy đi, không thì sinh viên trong lớp sẽ xin số liên lạc của hai đứa mất."

 

Mục Mộc hóng hớt hỏi: "Anh ba, sao anh rõ thế? Có phải sinh viên cũng xin số anh rồi không? Anh cho chưa?"

 

Thịnh Minh Tuyên hít sâu, mỉm cười: "Anh cho email công việc rồi, được chưa? Mau đi mau đi."

 

Mục Mộc bị Hạ Tùng Khâu kéo về lớp thu dọn đồ, lại bị lôi ra ngoài ngay khi chuông báo vào học vang lên.

 

Trước khi đi, cậu còn thấy mấy nữ sinh từng bắt chuyện nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối. Hạ Tùng Khâu dĩ nhiên cũng nhận ra, mặt không cảm xúc kéo cậu đi thẳng.

 

Ra khỏi tòa giảng đường, Mục Mộc vẫn tức tối than thở: "Hạ Khâu Khâu, đồ phản bội! Anh ba mời một bữa cơm mà mua chuộc được anh, anh thiếu bữa cơm đó lắm à?"

 

Hạ Tùng Khâu tất nhiên không thiếu ăn, thứ anh thiếu là sự tín nhiệm và đánh giá cao từ anh ba. Cơ hội thể hiện thế này, sao có thể bỏ qua.

 

Mục Mộc vừa nhìn đã đoán ra tính toán trong lòng anh, tức giận nói: "Hạ Khâu Khâu, lấy lòng anh ba em thì được ích gì? Em nói cho anh biết, giờ em giận rồi đó! Hừ!"

 

Nói xong cậu sải bước bỏ đi, muốn bỏ lại Hạ Tùng Khâu phía sau.

 

Nhưng Hạ Tùng Khâu dễ dàng theo kịp, nắm tay cậu lắc lắc: "Là lỗi của anh, đừng giận nữa."

 

Mục Mộc quay đầu lại hỏi: "Thế lần sau anh có sửa không?"

 

Hạ Tùng Khâu nhìn cậu, không nói. Mục Mộc giật mạnh tay ra: "Anh biết sai mà lần sau vẫn dám, thế thì nhận lỗi có ích gì? Hạ Khâu Khâu, anh cố tình chọc giận em!"

 

"Anh không có." Hạ Tùng Khâu cãi lại.

 

Mục Mộc: "Thế thì anh phải hứa lần sau vô điều kiện đứng về phía em."

 

Hạ Tùng Khâu chưa kịp gật, Mục Mộc đã bắt đầu làm nũng: "Thấy chưa! Anh chẳng coi trọng em gì cả í!"

 

Ban đầu cậu chỉ làm bộ làm tịch, nhưng nói tới đây thì bất chợt thấy tủi thân thật, giọng điệu cũng thay đổi.

 

Hạ Tùng Khâu nhận ra, vội vàng nói: "Có chứ! Người anh quan tâm nhất chính là em mà."

 

Mục Mộc phồng má nhìn anh, Hạ Tùng Khâu nắm chặt tay cậu, nghiêm túc nói: "Anh hứa, sau này sẽ đứng về phía em vô điều kiện. Dù anh chị em có ghét anh cũng không sao, miễn em vui là được."

 

Nỗi tủi thân của Mục Mộc đến nhanh đi cũng nhanh, rất dễ được dỗ dành. Nhưng ngoài miệng vẫn muốn chiếm chút lợi thế: "Em đâu có nói bắt anh chọc giận anh chị em. Đừng nói như thể em bắt nạt anh vậy."

 

Hạ Tùng Khâu cười nói: "Em có thể bắt nạt anh mà."

 

Mục Mộc ngẩng lên nhìn: "Thật không?"

 

Hạ Tùng Khâu: "Thật."

 

Mục Mộc cũng bật cười: "Được thôi, lần này tha cho anh đó."

Bình Luận (0)
Comment