Edit & Beta: Đoè
So với nhịp sống căng thẳng của lớp 12, cuộc sống đại học thoải mái hơn nhiều. Ít nhất là không phải ngày nào cũng dậy sớm. Nếu không có tiết sáng, còn có thể ngủ nướng đến khi tự tỉnh dậy, điều này khiến Mục Mộc vô cùng hài lòng.
Hạ Tùng Khâu không học cùng chuyên ngành với cậu, tất nhiên thời khóa biểu cũng khác, thời gian thường bị lệch, không thể như thời cấp ba lúc nào cũng dính nhau.
Thêm nữa, Hạ Tùng Khâu còn tiếp quản công ty công nghệ Internet kia, lịch trình bận rộn hơn Mục Mộc nhiều, đôi khi ngay cả thời gian ăn trưa cùng nhau cũng không sắp xếp nổi.
Lúc đầu Mục Mộc còn chưa quen, vẫn theo thói quen mở miệng nói chuyện với người bên cạnh, rồi mới chợt nhớ ra Hạ Tùng Khâu không có ở đó.
Những lúc như thế, cậu luôn cảm thấy trong lòng trống trải, không chỉ là không quen, mà còn rất nhớ Hạ Tùng Khâu. Dù ngày nào cũng gặp nhau, nhưng thời gian ở bên nhau đã ít đi rất nhiều.
Trước kia cậu không hiểu tại sao những cặp đôi đang yêu lại cứ dính lấy nhau mãi mà không thấy chán, hễ xa nhau là buồn buồn ủ ê, khó chịu không thôi, nhìn thế nào cũng thấy ủy mị. Không ngờ một ngày cậu cũng biến thành người ủy mị như vậy.
Tất cả đều tại Hạ Tùng Khâu!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu cũng không vì vậy mà bắt Hạ Tùng Khâu phải rút bớt thời gian ra để bù cho mình, ngược lại còn cố ý tỏ ra không mấy bận tâm trước mặt anh.
Tính cho kỹ, Hạ Tùng Khâu vốn có thể giống như anh chị của mình, mười bốn tuổi, thậm chí còn sớm hơn đã ra nước ngoài học đại học. Thế mà anh lại cố tình kéo dài đến tận bây giờ chỉ vì mình, cậu sao có thể tiếp tục trở thành gánh nặng cho đối phương được.
Mục Mộc vừa buồn vẩn vơ, vừa tự an ủi rằng ít nhất họ vẫn ở chung một chỗ, bất kể ở ký túc xá hay về nhà thì Hạ Tùng Khâu cũng luôn theo cùng, không đến mức cả ngày chẳng gặp mặt. Cuối tuần còn có thể rảnh ra nửa ngày đi chơi với nhau, hoặc đơn giản là nằm nhà chơi game, xem phim.
Như thế đã hạnh phúc hơn rất nhiều cặp đôi khác rồi!
Mục Mộc dần dần quen với nhịp sống mới này. Khi rảnh rỗi dễ suy nghĩ linh tinh, tiêu hao tinh thần, cậu lại nghĩ nên tìm việc gì đó để làm.
Kiếp trước cậu không học đại học trong nước, chương trình cơ sở năm nhất khác biệt khá nhiều, nhiều môn đại cương cậu chưa từng học. Nhưng nếu chỉ để đối phó thi cử thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, vì thế Mục Mộc bắt đầu dồn trọng tâm học tập sang mảng thí nghiệm.
Thông thường, sinh viên năm nhất dù được theo đề tài của giáo sư vào nhóm nghiên cứu cũng chỉ có thể chạy việc lặt vặt cho các anh chị, còn thí nghiệm chính thì tuyệt đối không được động vào.
Thế nhưng Mục Mộc kiếp trước đã ở trong phòng thí nghiệm nhiều năm, tuy chưa tạo ra thành quả gì nổi bật, nhưng nền tảng cực kỳ vững chắc, cả lý thuyết lẫn thực hành.
Chỉ trò chuyện với thầy hướng dẫn hơn mười phút, thầy đã vui vẻ mời cậu vào nhóm, thậm chí còn giúp cậu đăng ký một đề tài mới dựa theo ý tưởng của cậu.
Không biết có phải do tâm lý thay đổi hay không, khi cậu làm lại đề tài từng theo đuổi suốt mấy năm kiếp trước, Mục Mộc chẳng hề thấy lo lắng, cũng không còn vội vã muốn tạo ra thành tích chói mắt.
Cậu chỉ thong thả tận dụng thời gian rảnh ngoài giờ học để ở trong phòng thí nghiệm, cần nghỉ thì nghỉ, ngày nào cũng giữ tinh thần thoải mái, từng chút một đẩy dự án tiến về phía trước. Dù thí nghiệm thất bại, cậu cũng có thể bình tĩnh bắt đầu lại từ đầu.
Dữ liệu thí nghiệm trong máy tính ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Mục Bội Chi cùng Thịnh Hạo Tồn bàn bạc, từ nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị lễ thành niên cho con trai út. Bước sang tháng mười một, cả nhà đều bận rộn lo cho tiệc sinh nhật của cậu.
Mục Mộc thì chẳng có yêu cầu gì, thậm chí còn thấy không cần làm long trọng như vậy, cả nhà tụ tập ăn bánh kem là đủ.
Mục Bội Chi không đồng ý: "Sinh nhật mười tám tuổi trong đời chỉ có một lần, sao có thể qua loa thế được."
Nghe vậy, Mục Mộc bỗng nhớ ra, kiếp trước sinh nhật mười tám tuổi của cậu là ở nước ngoài, chỉ có Hạ Tùng Khâu ở bên. Khi đó bố mẹ và anh cả đều bận, chỉ chuẩn bị quà, rồi gọi điện chúc mừng vào tối sinh nhật.
Chị hai và anh ba thì còn đang chìm trong thế giới riêng của họ, tinh thần không mấy ổn định, lo cho bản thân còn chưa xong, đương nhiên chẳng nhớ đến sinh nhật cậu.
Chỉ có Hạ Tùng Khâu, vượt ngàn dặm đến tìm, đặt bánh kem sinh nhật, còn hẹn trước nhà hàng cao cấp, chuẩn bị sẵn rất nhiều hoa tươi, mời cả nghệ sĩ piano nổi tiếng đến chơi cho cậu nghe. Suýt nữa còn bị khách khác tưởng là buổi cầu hôn. Cậu lúc đó lại ngây ngốc nghĩ rằng Hạ Tùng Khâu chỉ đang "tập dượt" để sau này đi tán gái.
Mục Mộc bắt đầu nghi ngờ, có phải kiếp trước Hạ Tùng Khâu cũng đã động lòng với mình rồi không.
Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Khi ấy cậu chẳng hiểu ánh mắt Hạ Tùng Khâu nhìn mình mang ý nghĩa gì, chỉ cho rằng đối phương coi cậu như bạn thân nhất. Giờ nhớ lại, dù Hạ Tùng Khâu chưa từng nói thẳng, nhưng hành động của anh rõ ràng đã ngầm bày tỏ tình cảm.
Tiếc rằng lúc đó cậu chỉ một mực muốn chứng minh mình không ngốc, biến cuộc sống thành chiến trường, ngay cả ăn một bữa cơm với Hạ Tùng Khâu cũng thấy áy náy như đang lãng phí thời gian, lần nào cũng ăn vội vàng rồi bỏ đi.
Mục Mộc nhắm mắt, như nhìn thấy qua ký ức mờ nhạt người kia của kiếp trước Hạ Tùng Khâu lúc nào cũng dõi theo mình, có nhiều điều muốn nói, rất muốn tiến lại gần, nhưng lần nào cũng bị sự lạnh nhạt của mình đẩy ra xa.
Đôi mắt cậu bất chợt cay xè. Giá như biết sớm hơn, có lẽ cậu đã không lao đầu vào con đường cụt đó.
Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy vô cùng hối hận. Tại sao ngày ấy không chịu dừng lại mà nhìn người bên cạnh, tại sao cứ phải cố chấp chứng minh điều gì đó.
"Mộc Mộc, sao vậy con?" Mục Bội Chi lo lắng hỏi.
Mục Mộc giật mình, vội vàng đưa tay lau mắt, dối: "Không sao đâu, chỉ là... có cái gì bay vào mắt thôi. Con đi rửa mặt."
Nói xong cậu vội chạy vào phòng vệ sinh. Nhìn bóng lưng con trai rời đi, Mục Bội Chi đưa tay ôm ngực, cảm thấy tim nhói đau.
Thịnh Hạo Tồn khoác vai vợ, khẽ hỏi: "Lại nhớ đến giấc mơ đó sao?"
Giọng Mục Bội Chi nghẹn ngào: "Là lỗi của em, vừa rồi không nên nói câu kia, chắc chắn bé Mộc lại nhớ đến chuyện kiếp trước rồi."
Thịnh Hạo Tồn nhẹ vỗ lưng vợ, an ủi: "Không sao đâu, bây giờ mọi thứ đã khác rồi."
Mục Mộc rửa mặt xong, điều chỉnh lại tâm trạng. Khi đi ra, gương mặt đã nở nụ cười, nói với bố mẹ trong phòng khách: "Mẹ, bố, con ra ngoài một lát, chút nữa sẽ về."
Mục Bội Chi vội hỏi: "Khuya thế còn muốn đi đâu?"
Mục Mộc lại cười: "Khâu Khâu nói có chuyện muốn gặp con."
Mục Bội Chi nghe vậy cũng cười theo: "Vậy à, đi đi, ngoài trời lạnh, mặc thêm áo vào."
Mục Mộc đáp một tiếng, không quay lại phòng đổi đồ, khoác vội chiếc áo dày rồi chạy ra ngoài.
Mục Bội Chi thở dài: "Con cái đều lớn cả rồi."
Thịnh Hạo Tồn không mấy vui: "Thằng nhóc Hạ Tùng Khâu nửa đêm nửa hôm tìm con trai mình làm gì? Nếu thật sự có việc, sao nó không tự sang đây?"
Mục Bội Chi vỗ ông một cái: "Anh nhìn không ra à, rõ ràng là con mình muốn đi tìm thằng bé thì có!"
Sau tiết Lập Đông, nhiệt độ tụt dốc, ban đêm càng thêm lạnh.
Mục Mộc chống gió lạnh chạy băng qua cánh cửa nhỏ trong vườn, một mạch đến dưới cửa sổ phòng Hạ Tùng Khâu, ngẩng tay gõ nhẹ mấy cái rồi hạ giọng gọi: "Hạ Khâu Khâu, anh ra đây."
Hạ Tùng Khâu nhanh chóng mở cửa sổ, thấy Mục Mộc đứng ngoài thì ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại... Ngoài này lạnh lắm, mau vào đi."
Mục Mộc xoa xoa bàn tay, hà hơi mấy cái, rồi nói: "Muộn quá rồi, em không vào đâu. Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn nhìn anh một cái thôi."
Dưới ánh trăng lạnh, cây cối trong vườn khẽ lay động theo gió đêm.
Hai người đối diện nhau qua khung cửa sổ, Hạ Tùng Khâu bỗng vươn tay ra: "Vào đi."
Mục Mộc ngần ngừ một lúc, nhưng vẫn nắm lấy tay anh mượn lực nhảy qua bệ cửa, chưa kịp đứng vững đã ngã gọn vào lòng Hạ Tùng Khâu.
Cậu thuận thế ôm lấy cổ đối phương, úp mặt vào ngực hít sâu một hơi, thỏa mãn than khẽ: "Người anh ấm quá đi."
Hạ Tùng Khâu đóng cửa sổ, ôm cậu đi về phía giường.
Hai người thân mật một hồi, Hạ Tùng Khâu mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Mục Mộc dựa trong ngực anh, cười nói: "Không có, chỉ là nhớ anh thôi."
Hạ Tùng Khâu nhìn chằm chằm vào mắt cậu một lúc, đưa tay vuốt gương mặt, nhíu mày hỏi: "Em khóc à?"
Mục Mộc lập tức thấy xấu hổ: "Không mà, anh nói bậy gì thế."
Hạ Tùng Khâu im lặng vài giây, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, ôm chặt lấy cậu, giọng trầm thấp: "Nếu em không muốn nói thì thôi, bất kể có chuyện gì, anh đều ở đây."
Nói xong thì thấy Mục Mộc mở to mắt, nước mắt lã chã rơi, hốc mắt đỏ bừng nhưng không phát ra tiếng khóc, trông vừa đáng thương vừa khiến người đau lòng.
Hạ Tùng Khâu hiếm khi lúng túng như vậy, vừa lau nước mắt cho cậu vừa hỏi dồn: "Sao thế? Có chỗ nào khó chịu à?"
Anh lại sờ trán Mục Mộc, rồi áp trán mình lên so thử nhiệt độ.
Nhìn dáng vẻ đối phương vì một chuyện nhỏ mà hoảng loạn, Mục Mộc càng khóc dữ dội hơn, giọng nghẹn ngào: "Hạ Khâu Khâu, có phải anh bị ngốc rồi không!"
Hạ Tùng Khâu không hiểu mình sai chỗ nào, nhưng vẫn lập tức nhận lỗi: "Anh là đồ ngốc, là anh sai, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa được không? Hửm?"
Mục Mộc căn bản không khống chế nổi, cổ họng nghẹn như có bông, vừa mắng ngốc vừa khóc càng to, mặc cho Hạ Tùng Khâu dỗ thế nào cũng vô dụng.
Hạ Tùng Khâu hoảng loạn, từ nhỏ đến lớn, ngoài lần chứng kiến Quý Thanh Thanh suýt chết đuối, chưa từng thấy Mục Mộc khóc đến mức này.
Anh vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng lại chẳng hiểu vì sao Mục Mộc khóc thương tâm thế, chỉ có thể vỗ lưng dỗ dành. Đợi cậu trút xong tâm trạng, Hạ Tùng Khâu mới nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt, l**m đi từng vệt nước mắt trên má.
Khóc xong Mục Mộc lại thấy mất mặt, bị hôn như thế càng ngượng ngùng, lại đẩy anh ra, kéo áo ngủ lau mặt, rồi nói: "Em hỏi anh một câu, anh phải trả lời thật, không được nói dối."
Hạ Tùng Khâu lập tức nói: "Em hỏi đi."
Mục Mộc nhìn chằm chằm vào mắt anh, không bỏ sót chút biểu cảm nào: "Nếu em không thích con trai, thì anh sẽ thế nào?"
Hạ Tùng Khâu rõ ràng ngẩn ra, lại hoảng loạn lần nữa: "Em... không thích con trai?"
Mục Mộc không nỡ nhìn biểu cảm ấy, quay đi chỗ khác, giải thích: "Em nói nếu, nếu em không thể chấp nhận con trai, thì anh sẽ ra sao?"
Hạ Tùng Khâu không trả lời ngay. Mục Mộc đoán không ra anh đang nghĩ gì, chỉ thấy thời gian dài như vô tận. Cuối cùng, Hạ Tùng Khâu như đưa ra quyết định rất khó khăn, buông cánh tay ôm lấy cậu, kéo giãn khoảng cách, nghiêm túc nói: "Vậy... chúng ta còn có thể làm bạn nữa không?"
Chưa kịp để Mục Mộc trả lời, anh đã hấp tấp bổ sung: "Em yên tâm, anh sẽ không ép em làm điều không thích. Anh... anh chỉ là, chỉ là muốn..."
"Đồ ngốc!" Nước mắt vừa nín lại của Mục Mộc lại tuôn, giọng cậu gắt lên: "Hạ Khâu Khâu, anh có thể dũng cảm lên tí được không! Anh ngốc chết đi được!"
Hạ Tùng Khâu nghẹn lời, ngay sau đó cứ ngỡ như mình hoa mắt.
Mục Mộc vẫn còn vương lệ khóe mắt, nhưng lại nở nụ cười, chậm rãi ghé sát: "Em thích anh, nghe rõ chưa, em thích anh! Sau này không được ngốc nữa!"
Thấy Hạ Tùng Khâu không có phản ứng, Mục Mộc đỏ mặt, tức giận tra hỏi: "Anh làm sao vậy? Ngốc luôn rồi à? Em nói cho anh biết, giờ có hối hận cũng vô dụng, em để mắt tới anh rồi, anh phải là của em, không ai được tranh, cả đời này anh cũng trốn không thoát!"
Bức tượng trước mặt rốt cuộc cũng động, Mục Mộc lại lần nữa bị ôm chặt vào vòng tay ấm áp, cảm nhận được cánh tay siết quanh eo càng lúc càng mạnh, như muốn ép cậu hòa vào thân thể mình.
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Anh không trốn, không trốn, anh là của em, mãi mãi là của em."
Mục Mộc hừ một tiếng: "Thế mới đúng."
Rồi lại bắt đầu oán trách: "Anh ôm mạnh quá, làm đau em rồi."
Hạ Tùng Khâu vội buông tay, lắp bắp: "Xin, xin lỗi, anh không cố ý. Anh...anh thích em, thích từ rất lâu rồi. Ban đầu định đợi em qua sinh nhật rồi mới chính thức tỏ tình..."
Mục Mộc cắt ngang: "Rất lâu là từ khi nào?"
Hạ Tùng Khâu: "Anh cũng không biết, chỉ là khi nhận ra thì đã thích em từ lâu rồi."
Mục Mộc cười hỏi: "Vậy anh nói xem, anh nhận ra từ bao giờ."
Hạ Tùng Khâu nói thật: "Năm lớp 11, kỳ nghỉ đông, cái Tết năm đó em sang nước ngoài."
Mặt mày Mục Mộc ngày càng tươi phơi phới: "Em cũng đoán thế."
Ngay sau đó cậu lại nhớ tới Hạ Tùng Khâu của kiếp trước, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Nếu em không phát hiện ra anh thích em, thì anh định sẽ giấu mãi sao?"
Hạ Tùng Khâu lại hôn cậu một cái, những dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút: "Có thể đấy. Lúc đầu anh thực sự rất sợ em không thích anh, sợ rằng nếu anh nói thẳng ra thì ngay cả bạn bè cũng chẳng làm được nữa. Anh không muốn giống như Lâm Hoài Trạch."
Nghe anh nhắc đến Lâm Hoài Trạch, lúc này Mục Mộc mới hiểu kiếp trước vì sao anh luôn không nói ra tình cảm của mình. Cậu thấy xót xa: "Em đã bảo anh là đồ ngốc rồi. Sao anh có thể giống với Lâm Hoài Trạch được chứ?"
Hạ Tùng Khâu nở nụ cười: "Giờ thì anh biết rồi."
Mục Mộc trừng hắn: "Anh phải biết từ sớm mới đúng!"
Hạ Tùng Khâu: "Là lỗi của anh."
Mục Mộc lập tức hết giận, nhưng miệng vẫn mắng thêm một câu: "Đồ ngốc."
Hạ Tùng Khâu thuận theo: "Ừ, anh rất ngốc."
Mục Mộc: "Sau này phải thông minh hơn chút, nhớ chưa?"
Hạ Tùng Khâu cười nói: "Vâng thưa chủ nhân."
Cách xưng hô đã lâu không nghe này làm tim Mục Mộc loạn nhịp, cả người như bốc hỏa, vội vã đưa tay che miệng anh lại, hung dữ nói: "Anh đừng có ép em phạm tội đó, Hạ Khâu Khâu."
Hạ Tùng Khâu hôn lên lòng bàn tay cậu, giữ lấy cổ tay, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, mang theo một sự quyến rũ khó nói nên lời: "Vậy em định phạm tội thế nào đây?"