Edit & Beta: Đoè
Phạm tội thế nào ư?
Vấn đề này Mục Mộc đã diễn tập trong đầu vô số lần rồi.
Dù mỗi lần nghĩ đến đều có chút cảm giác tội lỗi, nhưng cậu thật sự không kìm được.
Nói ra thì hơi kỳ lạ, trước khi thích Hạ Tùng Khâu, cậu đúng là chẳng hề có cảm giác gì với nam giới, kiếp trước cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Ngay cả bây giờ, ngoài Hạ Tùng Khâu ra, cậu cũng chẳng có hứng thú với bất kỳ ai khác. Chỉ có hắn mới có sức hút lớn đến vậy, nhiều lần khiến cậu suýt nữa không kìm được mà vượt qua ranh giới.
Lúc này cũng không ngoại lệ, nhất là tiếng "chủ nhân" kia của Hạ Tùng Khâu, trong nháy mắt đã xé rách lớp ngụy trang ngây ngô thường ngày của Mục Mộc.
Ánh mắt cậu chậm rãi lướt qua hàng mày rậm thẳng, đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tùng Khâu, trong đó phản chiếu rõ bóng dáng của chính mình.
Chính ánh nhìn ấy, kiếp trước Hạ Tùng Khâu cũng từng dành cho cậu rất chăm chú, sâu tình, chỉ tiếc rằng khi ấy cậu chẳng hiểu gì cả.
Mục Mộc hơi cúi xuống, tầm mắt rơi xuống nơi yết hầu đang không yên phận của Hạ Tùng Khâu kia.
Cậu không kìm được mà cúi lại, khẽ cắn một cái.
Hạ Tùng Khâu bật ra tiếng rên trầm, bản năng tránh nguy hiểm khiến anh muốn đẩy cậu ra, nhưng cuối cùng lại không làm thế. Ngược lại, bàn tay anh đặt lên sau đầu cậu, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, khẽ dùng chút sức.
Mục Mộc thuận thế ngẩng đầu, ánh mắt hai người hòa quyện vào nhau.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim, ngay cả không khí cũng dường như trở nên nóng rực và quánh đặc.
Lý trí dần bị dòng máu sôi sục đốt cháy. Không biết là ai chủ động trước, nhưng khi đôi môi chạm vào nhau, toàn thân Mục Mộc khẽ run lên.
Nụ hôn vụng về, giống như một người mới lần đầu tập lái xe, hoảng loạn chỉ biết lao thẳng tới.
Vì quá căng thẳng, cậu còn lỡ cắn phải đầu lưỡi của Hạ Tùng Khâu, vị máu tanh ngọt lan ra giữa môi lưỡi, khiến cậu quên cả hô hấp.
Hạ Tùng Khâu nhận ra cậu đang nín thở, thấy cả khuôn mặt cậu đỏ bừng thì vội vàng buông ra.
Không khí ập vào phổi khiến Mục Mộc hơi khó chịu, cậu làm theo lời nhắc của anh, điều chỉnh lại hơi thở, một lúc lâu mới bình ổn được.
Ngay giây sau, Hạ Tùng Khâu lại áp tới. Anh học mọi thứ rất nhanh, chỉ chốc lát đã thành thạo chiếm thế chủ động.
Cảm giác mới mẻ và k*ch th*ch khiến toàn thân run rẩy, Mục Mộc nhắm mắt lại, mặc cho bản thân chìm đắm.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt vào qua cửa sổ, trải xuống tấm thảm mềm mại. Gió đêm mang theo hơi lạnh len lỏi vào phòng, nhưng chẳng thể nào xua bớt hơi nóng nơi này.
Ở biệt thự bên cạnh, Mục Bội Chi khoác chiếc khăn choàng cashmere, đi qua đi lại trong vườn.
Thịnh Hạo Tồn nhận lấy chiếc áo khoác dài từ quản gia, cẩn thận khoác lên vai vợ, khuyên: "Đám trẻ này một khi trò chuyện thì chẳng biết giờ giấc. Đợi hai đứa nó nói hết mấy lời riêng tư, Mộc Mộc tự khắc sẽ về thôi. Ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào trong đợi đi."
Mục Bội Chi nhíu mày: "Nhưng em vẫn thấy trong lòng không yên."
Thịnh Hạo Tồn: "Chỉ cách một bức tường thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Đừng nghĩ nhiều nữa, về thôi. Nếu không lát nữa Mộc Mộc quay lại thấy cảnh chúng ta bày ra thế này, chẳng phải sẽ giật mình sao?"
Con trai út vốn da mặt mỏng, đến lúc đó có khi còn thấy xấu hổ, lỡ để lại bóng tâm lý thì phiền toái lắm.
Mục Bội Chi nghĩ cũng có lý, lại liếc về phía cánh cửa nhỏ vài lần, rồi mới xoay người trở vào.
Thịnh Hạo Tồn kiên nhẫn dỗ vợ quay về phòng, dặn quản gia bố trí người chờ ở tầng một, nếu Mục Mộc về thì lập tức báo cho họ.
Quản gia gật đầu, Thịnh Hạo Tồn lại dặn thêm: "Nếu quá một tiếng nữa mà vẫn chưa về, thì cho người sang bên kia xem."
"Vâng, thưa ông." Quản gia đáp.
Ông ta vừa định đi, Mục Bội Chi lại nói: "Thôi, vẫn đừng đi làm phiền bọn trẻ nữa, cũng chẳng có gì đâu, để mai rồi tính."
Thịnh Hạo Tồn xua tay bảo quản gia lui xuống, rồi ôm vai vợ cười: "Em đấy, lo cho Mộc Mộc quá thôi. Hai đứa nó lớn cả rồi, cũng cần có chút không gian riêng.
Theo ông thấy, hôm nay con trai út tám phần là sẽ không về.
Dù ông làm bố cũng chẳng muốn thấy "cây cải trắng" mình nuôi kỹ càng bị "lợn rừng" ủi mất, nhưng ông cũng hiểu, yêu đương thì chẳng ai không muốn gần gũi với người mình thích, nhất là còn là hai chàng trai.
Lúc máu nóng trào lên, loài đực nào cũng có thể làm ra đủ chuyện. Ông vốn tưởng Hạ Tùng Khâu sẽ không nhịn được, ai dè thằng nhóc ấy lại kìm chế giỏi đến thế, hơn hai năm rồi mà vẫn chưa làm liều. Chỉ riêng điểm này thôi, Thịnh Hạo Tồn đã tự thấy mình thua kém.
Quả nhiên c* út nhìn người không hề sai.
Giờ bọn trẻ cũng đã lớn cả rồi, cũng nên cho tụi nhỏ chút tự do, làm cha mẹ không thể chuyện gì cũng nhúng tay vào.
Mục Bội Chi sao chẳng phải không hiểu đạo lý này, chỉ là vì lo lắng nên mới rối lòng thôi.
Cô thở dài: "Thôi kệ, đi ngủ đi."
Mục Mộc tắm xong, thay chiếc áo ngủ Hạ Tùng Khâu chuẩn bị cho mình, còn do dự: "Hay là em về phòng ngủ đi, lúc ra ngoài em có nói với bố mẹ là một lát sẽ về..."
Hạ Tùng Khâu liếc qua vạt áo ngủ hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo nhuộm một mảng đỏ ửng gợi cảm. Thế mà "chủ nhân" lại chẳng hề hay biết, trong đôi mắt trong sáng chỉ tràn đầy lo lắng thuần khiết. Chính cái đối lập ấy làm ngọn lửa mà Hạ Tùng Khâu vừa nén xuống lại bùng lên dữ dội.
Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cằm khẽ gác trên vai cậu, giọng khàn khàn: "Đừng lăn tăn nữa, giờ này bố mẹ em chắc chắn đã ngủ rồi. Họ cũng không cho người sang tìm em, em nghĩ là có ý gì?"
Mục Mộc đỏ mặt, hờn trách: "Còn không phải tại anh à..."
Làm cho chuyện kéo dài đến tận giờ này!
Hạ Tùng Khâu hôn lên vành tai cậu, nhẹ giọng: "Đều do anh, lỗi của anh hết. Nếu chú dì có hỏi, anh sẽ nói là tại anh..."
Mục Mộc vừa thẹn vừa giận, vội cắt ngang: "Anh trật tự đi! Ngủ!"
Hạ Tùng Khâu khẽ cười: "Ừ, ngủ thôi."
Hai người cùng chui vào chăn, Mục Mộc còn chưa kịp nằm yên đã bị Hạ Tùng Khâu kéo chặt vào lòng.
Anh cao lớn hơn hẳn, cả người bao phủ lấy cậu khiến Mục Mộc không nhúc nhích nổi.
Mục Mộc lẩm bẩm trách: "Anh ôm chặt thế thì em ngủ kiểu gì?"
Hạ Tùng Khâu hơi nới lỏng lực tay: "Vậy được chưa? Ngủ đi."
Mục Mộc vẫn thấy anh ôm chặt quá, nhưng chẳng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt. Hít mùi hương quen thuộc trên người đối phương, cậu thấy vô cùng an tâm, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Sắp chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ nghe được Hạ Tùng Khâu thì thầm chúc ngủ ngon, nhưng còn chưa kịp đáp lại thì đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Khi trời vừa hửng sáng, Hạ Tùng Khâu mở mắt.
Anh vốn quen dậy sớm luyện tập, nhưng hôm nay lại chẳng muốn nhúc nhích.
Người trong lòng ngủ say, làn da trắng mịn ửng hồng khỏe mạnh, hàng mi cong khẽ rung theo từng nhịp thở, cảnh tượng ấy khiến lòng anh ngứa ngáy.
Sợ đánh thức cậu, Hạ Tùng Khâu giữ nguyên tư thế rất lâu. Đến khi tia nắng đầu tiên xuyên qua khe rèm rọi vào phòng, anh mới cúi xuống hôn khẽ một cái, dịu dàng gọi: "Mộc Mộc, dậy thôi nào."
Mục Mộc cau mày xoay lưng lại tiếp tục ngủ, chẳng rõ có nghe thấy hay không.
Hạ Tùng Khâu hơi bất lực, xoay người ôm cậu từ phía sau, thì thầm bên tai: "Không phải em nói muốn tranh thủ sáng sớm không ai thấy mà lén về sao?"
Người trong ngực vẫn ngủ say, chẳng có ý định dậy.
Hạ Tùng Khâu nhìn cậu một thôi một hồi, đành nghĩ ra cách khác gọi dậy.
Mục Mộc lơ mơ nghe tiếng ai đó nói chuyện với mình, nhưng buồn ngủ quá, chẳng nghe rõ. Rồi trong mơ, cậu thấy một con hổ to đè lên người mình, còn lè lưỡi l**m, ép cậu thở không nổi.
Cậu cố đẩy ra nhưng không được, con hổ càng làm tới, tưởng chừng muốn nuốt chửng cậu. Cậu hoảng quá bật dậy.
Mở mắt ra, trước mắt chính là gương mặt tuấn tú của Hạ Tùng Khâu, trong mắt anh ngập tràn ý cười thỏa mãn, giọng nói lại vô cùng quyến rũ: "Tỉnh rồi? Giờ muốn dậy hay muốn ngủ tiếp?"
Mục Mộc nhìn chằm chằm anh vài giây, não còn chưa vận hành xong đã bị sắc đẹp trước mặt làm cho mê mẩn. Cậu vòng tay ôm cổ anh, kéo xuống, hôn thẳng lên môi.
Hạ Tùng Khâu nào chịu nổi sự quyến rũ này, cả hai nhanh chóng quấn quýt. Đến khi Mục Mộc lấy lại lý trí, ngoài vườn đã có người làm bắt đầu chăm hoa dọn dẹp.
Mục Mộc bật dậy, dùng mu bàn tay xoa đôi môi tê dại, mặt đỏ ửng, lườm anh cháy mắt: "Sao anh không gọi em dậy sớm hơn!"
Hạ Tùng Khâu bất lực: "Anh gọi rồi, là em không để ý."
Mục Mộc giận dữ: "Thì anh không biết gọi to hơn à? Đúng là vô tích sự! Abel gọi em dậy chưa bao giờ thất bại, anh còn chẳng bằng con trai anh nữa!"
Hạ Tùng Khâu xoa đầu cậu, dỗ dành: "Được rồi, lát nữa anh bảo người ngoài vườn đi hết, được không?"
Mục Mộc hừ một tiếng: "Vậy còn không mau đi đi!"
Ánh mắt Hạ Tùng Khâu lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của cậu: "Em đi rửa mặt trước đi."
Mục Mộc bị anh nhìn đến ngượng ngùng, vội chạy vào phòng tắm. Thấy mình trong gương biểu cảm rạng rỡ, cậu càng xấu hổ.
Cậu vội vàng rửa mặt, khoác lại chiếc áo hôm qua, còn xin anh cái khẩu trang để đeo, rồi len lén theo sau Hạ Tùng Khâu, lén lút rời khỏi phòng như kẻ trộm.
Hạ Tùng Khâu tiễn cậu đến tận cổng nhỏ, hỏi: "Có cần anh đi cùng không?"
Mục Mộc trừng mắt: "Anh muốn để bố mẹ em biết em ngủ ở chỗ anh cả đêm sao?"
Hạ Tùng Khâu nhịn cười, giải thích: "Anh không có ý đó."
Mục Mộc khoát tay: "Anh về đi, em tự về được."
Hạ Tùng Khâu vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn theo đến khi bóng dáng cậu biến mất.
Mục Mộc phải lấy hết dũng khí mới dám mở cổng nhỏ, thò đầu nhìn quanh. Thấy sân vắng tanh, cậu mừng rỡ, chạy một mạch về phòng mình mới thở phào.
Đợi cậu về phòng rồi, người làm trong nhà mới được phép bắt đầu công việc.
Trong phòng ngủ lớn tầng hai, Mục Bội Chi đang dưỡng da, thấy Thịnh Hạo Tồn bước vào lại hỏi một lần nữa: "Thằng bé vẫn chưa về sao?"
Thịnh Hạo Tồn: "Về rồi, cái thằng này, lén lén lút lút như ăn trộm, đúng là nhát gan mà."
Mục Bội Chi lườm ông một cái, lại hỏi: "Không sao chứ?"
Thịnh Hạo Tồn: "Chạy còn nhanh hơn thỏ, khỏe lắm."
Mục Bội Chi bật cười, đá nhẹ ông một cái: "Có ai lại nói con mình như thế không?"
Thịnh Hạo Tồn giơ tay đầu hàng: "Được được, anh không nói nữa."
Tự cho rằng mình che giấu rất khéo, Mục Mộc trở về phòng thay quần áo, đội mũ, quàng khăn, đeo khẩu trang kín mít. Vừa ra ngoài đã thấy bố mẹ đang chờ ở phòng ăn, cậu chột dạ nói: "Mẹ ơi, hôm nay con vội, đi thẳng tới trường đây. Hai người cứ ăn nhiều một chút nhé, con đi trước."
Mục Bội Chi thấy con nói xong đã quay đầu chạy mất, gọi với theo: "Không ăn chút gì sao con?"
Mục Mộc chẳng thèm quay đầu: "Con ăn ở trường ạ!"
Mục Bội Chi cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này."
Thịnh Hạo Tồn nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng may anh chị nó không có ở nhà, chứ không thì thằng c* Hạ Tùng Khâu kia chắc xui tận mạng."
Mục Bội Chi: "Con cái nhà mình đều là người hiểu lý lẽ."
Thịnh Hạo Tồn: "Em chắc chưa? Em nghĩ con gái mà thấy em trai trong tình cảnh thế này còn có thể 'hiểu lý lẽ' sao?"
Mục Bội Chi: "...Anh tuyệt đối không được nhắc chuyện này với Lai Lai, nghe rõ chưa?"
Thịnh Hạo Tồn cong môi cười: "Tuân lệnh."
Đầu tháng mười hai, Thịnh Minh Tuyên từ nước ngoài tham gia hội thảo học thuật trở về, đúng dịp sinh nhật mười tám tuổi của Mục Mộc.
Thịnh Minh Quyết và Mục Vấn Lai thì về nhà từ vài ngày trước. Có anh chị ở đó, Mục Mộc nào còn dám có hành động thân mật quá mức gì với Hạ Tùng Khâu, càng chẳng dám ban đêm chạy qua phòng anh ngủ, chỉ có thể len lén nắm tay nhau ở trường.
Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng được tổ chức cực kỳ long trọng, vì thế Mục Bội Chi và Thịnh Hạo Tồn còn đặc biệt chuẩn bị một chiếc du thuyền.
May mắn thời tiết cũng chiều lòng, từ sáng đã nắng trong xanh, biển xanh thẳm dưới ánh mặt trời đẹp vô cùng.
Mục Mộc là nhân vật chính, sáng sớm đã dậy làm tạo hình, riêng lễ phục chuẩn bị cho hôm nay cũng có mấy bộ.
Tiệc bắt đầu, dưới lời chúc phúc của bố mẹ và các trưởng bối, Mục Mộc làm lễ trưởng thành, tiếp đó là tiệc đêm của đám thanh niên.
Khi điệu valse du dương vang lên, dưới sự trêu chọc của Từ Tử Kỳ và La Chu Chu, Hạ Tùng Khâu tiến đến trước mặt Mục Mộc, mời cậu nhảy một điệu.
Mục Mộc nhìn bàn tay anh đưa ra, không còn bận tâm ánh mắt người khác. Trong tiếng hò reo của vài người bạn thân, cậu đặt tay mình vào lòng bàn tay Hạ Tùng Khâu.
Hạ Tùng Khâu khẽ cười, dắt cậu đi vào giữa sàn nhảy.
Ánh đèn chiếu rọi lên hai người, những nơi khác lập tức chìm vào bóng tối.
Hạ Tùng Khâu đặt tay lên eo Mục Mộc, khẽ nói bên tai: "Bắt đầu nhé."
Mục Mộc hít sâu một hơi, dưới sự dẫn dắt của Hạ Tùng Khâu, theo nhạc cùng anh khiêu vũ.
Hai người phối hợp ăn ý đến lạ, từng động tác như đã luyện hàng ngàn lần. Dù chỉ là điệu valse cơ bản, trong mắt mọi người lại đẹp đến mức khó rời.
La Chu Chu kéo tay Đào Thi Nam, kích động nói: "Nam Nam, em xem kìa, hai người họ đẹp đôi quá!"
Đào Thi Nam mỉm cười: "Đúng là đẹp đôi thật."
Từ Tử Kỳ xen vào nói: "Cái tên Hạ Tùng Khâu này chắc chắn lại cố ý thiết kế lễ phục đồng bộ với Mộc Mộc, ngay trước mặt phụ huynh mà còn ngang nhiên mặc đồ tình nhân, gan to thật."
Tiết Hoài Viễn lắc lắc ly sâm panh, nghi hoặc: "Chẳng phải chuyện yêu đương của hai người đã được hai bên gia đình biết rồi sao? Có gì phải giấu đâu."
Từ Tử Kỳ liếc La Chu Chu đang cười vui vẻ với Đào Thi Nam, tức giận nói: "Có người yêu thì hay lắm hả? Ngày nào cũng khoe chưa đủ, hôm nay nhiều người như thế cũng không biết kiềm chế một chút à?"
Tiết Hoài Viễn cười cười: "Nếu em ghen tị thì đi tìm bạn gái đi."
Từ Tử Kỳ ho khan, làm vẻ mặt nghiêm túc: "Nghề của em không thích hợp yêu đương bây giờ."
La Chu Chu quay sang hỏi: "Thế anh Hoài Viễn không định tìm bạn gái sao?"
Đào Thi Nam vội kéo váy, mặt đỏ bừng..
Tiết Hoài Viễn đưa mắt nhìn Đào Thi Nam một cái, rồi vội vàng thu mắt lại, lúng túng nói: "Anh... anh chẳng có điểm gì tốt cả, sợ người ta chê thôi."
La Chu Chu liếc mắt ra hiệu với Đào Thi Nam, rồi nghiêm túc nói: "Không thử thì sao biết? Chẳng lẽ còn phải để em dạy anh cách tỏ tình à?"
Tiết Hoài Viễn vội xua tay: "Không không, anh sẽ cố gắng!"
Nhìn thêm một đôi bạn sắp thành đôi, Từ Tử Kỳ chỉ thấy chua loét trong lòng bao giờ mới tới lượt mình đây trời ơi?
Điệu nhạc chảy trôi, dưới ánh đèn, hai người càng nhảy càng nhập tâm, ánh mắt chỉ dành cho nhau.
Thịnh Minh Quyết hiếm khi về nước, lúc này bị các trưởng bối vây quanh. Sau màn khen ngợi thì kéo sang bàn chuyện làm ăn, một chốc khó thoát thân, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc về phía sàn nhảy.
Thịnh Minh Tuyên cùng mấy người bạn ngồi ở hàng ghế bên cạnh, vừa nghe bàn tán chuyện giới học thuật, vừa nhấp rượu vang, ánh mắt cũng luôn dừng lại trên người Mục Mộc.
Mục Vấn Lai ngồi cạnh Quý Thanh Thanh ở quầy bar, gọi vodka rồi uống liền nửa ly.
Quý Thanh Thanh chỉ có một ly cocktail rực rỡ màu sắc, mới nhấp một ngụm đã không động tới nữa.
Thấy cô uống mạnh vậy, Quý Thanh Thanh vội khuyên: "Lai Lai, uống ít thôi."
Mục Vấn Lai trầm giọng: "Hôm nay tớ vui, uống một chút thôi mà."
Quý Thanh Thanh cầm tay cô, cất ly đi, lại nhìn hai người dưới ánh đèn, mỉm cười: "Cậu à, sau này nên thoải mái hơn. Tùng Khâu đủ tốt rồi, quan trọng là Mộc Mộc cũng rất thích em ấy nữa."
Mục Vấn Lai dứt khoát cạn luôn ly cocktail của Quý Thanh Thanh: "Tớ biết, tớ đều biết. Tớ uống là vì mừng cho hai đứa nó đấy chứ."
Điệu nhạc kết thúc, Hạ Tùng Khâu rút tay khỏi eo Mục Mộc, trong tiếng vỗ tay, cùng cậu rời khỏi sàn nhảy.
Quý Thanh Thanh mỉm cười, chớp mắt với Mục Vấn Lai: "Chúng ta cũng ra nhảy một điệu nhé?"
Mục Vấn Lai nhìn chị ấy một lúc, rồi đứng dậy, đưa tay ra.
Mục Mộc thấy hai người, lập tức mỉm cười chào.
Quý Thanh Thanh vẫy tay lại với cậu, rồi chỉ về phía sàn nhảy. Mục Mộc hiểu ra ngay là chị và chị Thanh Thanh muốn cùng nhau khiêu vũ, làm động tác cổ vũ cho cả hai.
Bên cạnh, Hạ Tùng Khâu khẽ ôm lấy eo cậu, mỉm cười gật đầu chào Quý Thanh Thanh và Mục Vấn Lai.
Mục Vấn Lai thấy vậy, không nhịn được lẩm bẩm: "Nhóc ngốc nghếch."
Quý Thanh Thanh kéo tay cô, bước nhanh hơn: "Đi, mình ra chiếm chỗ đẹp để nhảy cho thoải mái."
Mục Mộc đã bận rộn cả nửa ngày, giờ cũng có chút mệt, bèn cùng Hạ Tùng Khâu tìm một góc yên tĩnh ngồi nghỉ, vừa uống rượu vừa ngắm mọi người khiêu vũ.
Chẳng mấy chốc, sàn nhảy đã chật kín. Mục Mộc uống một ngụm rượu vang, bỗng kéo tay áo Hạ Tùng Khâu, giọng phấn khích: "Anh nhìn, anh nhìn kìa! Là Nam Nam với Hoài Viễn kìa!"
Hạ Tùng Khâu khẽ ừ, chẳng hề ngạc nhiên: "Hai người đó, sớm muộn cũng vậy thôi."
Mục Mộc tò mò: "Không phải trước giờ chỉ mình Nam Nam thích sao? Anh Hoài Viễn từ bao giờ mới nhận ra thế?"
Hạ Tùng Khâu liếc cậu một cái, tay vòng ra sau lưng, ôm lấy eo cậu, khẽ cười: "Có lẽ là mới vừa rồi."
Mục Mộc xị mặt: "Anh lại trêu em à? Chắc chắn không phải bây giờ, mau nói đi, rốt cuộc là lúc nào?"
Bàn tay đặt bên hông cậu của Hạ Tùng Khâu bỗng không yên phận, chậm rãi trượt xuống, nắm lấy tay trái cậu, nhẹ nhàng siết ở ngón áp út, rồi nói: "Quà sinh nhật của em, anh còn chưa tặng."
Sự chú ý của Mục Mộc lập tức bị chuyển hướng. Dù năm nào cậu cũng nhận vô số quà sinh nhật, năm nay lại càng phong phú, chỉ riêng quà từ người thân thôi cũng đã giá trị không đếm xuể.
Nhưng điều cậu mong chờ nhất vẫn luôn là quà của Hạ Tùng Khâu.
Cậu vốn ngại không dám hỏi thẳng, giờ nghe anh nhắc đến thì không nhịn được: "Quà đâu? Là gì vậy?"
"Đưa cho em rồi." Hạ Tùng Khâu cười nói.
Mục Mộc còn chưa hiểu, thì trong khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay cậu bỗng có thêm một thứ gì đó.
Cậu ngẩng tay lên nhìn, thấy trên ngón áp út xuất hiện một chiếc nhẫn. Ánh đèn phản chiếu lên kim loại tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, thiết kế đơn giản nhưng lại có một vẻ đẹp khó diễn tả.
Khóe môi cậu không kìm được mà cong lên, đưa chiếc nhẫn lại gần, ngắm nghía thật lâu, rồi mới nhớ ra phải nhìn sang tay Hạ Tùng Khâu.
Không ngờ tay trái anh trống trơn, chẳng đeo gì cả. Cậu vội hỏi: "Còn của anh đâu?"
Hạ Tùng Khâu mở lòng bàn tay, trong đó là một chiếc nhẫn y hệt.
Mục Mộc lập tức cầm lấy, nắm chặt tay trái anh: "Để em đeo cho anh. Không có sự cho phép của em thì không được tháo ra, nhớ chưa?"
Hạ Tùng Khâu khẽ bật cười: "Nhớ rồi, thưa chủ nhân."
Mục Mộc đeo nhẫn vào, rồi ngẩng lên trợn mắt: "Đừng gọi bậy, bị người khác nghe thấy thì sao?"
Hạ Tùng Khâu vẫn mỉm cười: "Anh không quan tâm."
Mục Mộc: "Anh không cần thể diện nhưng em cần, sau này không được nói linh tinh bên ngoài, nghe khó coi lắm."
Hạ Tùng Khâu đan chặt tay cậu, hai chiếc nhẫn giống hệt nhau khẽ chạm vào nhau, ánh sáng hòa quyện. Anh nhìn ngắm hồi lâu mới dịu dàng nói: "Được, nghe lời em hết."
Mục Mộc lúc này mới hài lòng: "Thế còn tạm được."
"Muốn ra ngoài hóng gió không?" Hạ Tùng Khâu gợi ý.
Mục Mộc lập tức đồng ý: "Được á, để em qua báo với bố mẹ một tiếng."
Nói xong, cậu chạy đi chào bố mẹ và hai anh, thấy chị hai còn đang khiêu vũ với chị Thanh Thanh thì không làm phiền.
Rồi cậu mới cùng Hạ Tùng Khâu lên boong tàu, vừa đón gió biển vừa ngắm trăng.
Gió đêm có chút lạnh, Hạ Tùng Khâu giúp cậu mặc lại áo khoác, quàng thêm khăn, ánh mắt dịu dàng mà ấm áp: "Chúc mừng sinh nhật."
Mục Mộc cũng cười theo: "Cảm ơn anh."
Anh kéo cậu vào trong áo choàng của mình, ôm chặt, cúi xuống trao một nụ hôn.
Ngay khi môi rời nhau, mặt biển bỗng nở rộ một chùm pháo hoa rực rỡ, xé toạc màn đêm đen thẫm. Trong ánh sáng chói mắt ấy, Mục Mộc nhìn thấy hiện ra một hàng chữ.
lch libe dich. (Anh yêu em)
Pháo hoa lóe lên rồi tan biến, dòng chữ nhanh chóng bị xóa nhòa, nhưng màn trình diễn vẫn tiếp tục bùng nổ trên bầu trời.
Khách khứa trên boong tàu ùn ùn kéo ra, trầm trồ ngắm màn pháo hoa tuyệt đẹp, không ai thấy được dòng chữ tiếng Đức ban đầu.
Mục Mộc nghe xung quanh vang lên những tiếng cảm thán, quay sang Hạ Tùng Khâu, hỏi khẽ: "Pháo hoa hôm nay là anh cho người thiết kế riêng à?"
"Ừ." Hạ Tùng Khâu cúi sát bên tai, hỏi lại: "Thích không?"
Giữa tiếng ồn ào, Mục Mộc cười sáng rỡ: "Thích."
Pháo hoa chỉ tồn tại trong chốc lát, nhưng tình yêu thì không.
Hoàn chính văn
-----
Lúc tôi edit chương này là lúc tôi nghe "Như ngày nắng, như ngày mưa", trời ơi nó hợp rơ luôn mấy chế. Vừa edit vừa yêu đời vừa ngọt ngào vừa bay bổng :33 Còn 2 phiên ngoại trong đó có 1 chương nói về tình của Hạ Tùng Khâu với Mục Mộc ở kiếp trước, sẽ rất buồn vì nó là nỗi tiếc nuối của tình yêu đơn phương còn dang dở nên mấy chế cân nhắc nhe, bảnh sẽ ghi tiêu đề để mọi người nếu không thích thì có thể chuyển sang chương khác luôn.