Edit & Beta: Đoè
Hạ Tùng Khâu cảm thấy dạo gần đây gia đình của Mục Mộc có chút khác thường.
Người đã vươn lên ngôi vị giàu nhất thế giới Thịnh Minh Quyết, bỏ mặc bao nhiêu công việc trong tay và hiếm hoi trở về nhà ở hẳn hơn hai tháng mà vẫn chưa đi, ngày ngày quan tâm chăm sóc Mục Mộc từng chút một, đặc biệt rất để ý cậu có ăn uống đầy đủ, có ngủ nghỉ đúng giờ hay không.
Chỉ cần Mục Mộc quá giờ mà vẫn chưa đi ngủ, Thịnh Minh Quyết sẽ đích thân đến tận phòng giục cậu đi nghỉ sớm, cứ như thể coi cậu là một đứa bé mẫu giáo vậy.
Ngay cả nhà sinh vật học nổi tiếng thế giới Mục Vấn Lai quanh năm nay đây mai đó, chẳng có nơi nào cố định cũng dừng hết công việc nghiên cứu lại. Cô ấy lấy cớ là về quê ăn Tết, nhưng thật ra từ ngày sinh nhật 23 tuổi của Mục Mộc trước Tết, cô đã ở lì trong nhà không chịu đi, chẳng làm gì khác ngoài việc suốt ngày nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi han cặn kẽ.
Hạ Tùng Khâu thậm chí còn nghi ngờ, chẳng lẽ Mục Vấn Lai đang coi Mục Mộc như một đối tượng nghiên cứu mới để quan sát? Nhưng ý nghĩ này thực sự quá hề hước, chỉ cần Mục Vấn Lai chưa phát điên thì hẳn sẽ không bao giờ làm ra chuyện lố bịch như thế.
Ngay cả Thịnh Minh Tuyên là người vốn ngày thường đắm chìm trong nghiên cứu, chẳng mấy khi để tâm chuyện đời dạo này cũng không còn suốt ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm nữa. Tối nào cậu ấy cũng về nhà đúng giờ, ban ngày ở trường còn gọi Mục Mộc đi ăn cơm cùng.
Hễ Mục Mộc ăn ít đi một chút, cả nhà lập tức căng như dây đàn, nào là sắp xếp kiểm tra sức khỏe, nào là đổi thực đơn, thậm chí còn thay phiên nhau mang cơm đến tận trường cho cậu.
Bố mẹ của Mục Mộc cũng nhân cơ hội nghỉ phép mà tạm gác công việc lại, nói rằng khó khăn lắm mới có dịp cả nhà đoàn tụ, nhất định phải giữ Mục Mộc ở nhà thêm một thời gian.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến Hạ Tùng Khâu thấy vô cùng khác lạ.
Mấy năm trước khi cùng Mục Mộc ra nước ngoài du học, hai người đã quen với việc sống chung. Sau khi về nước, họ cũng dọn ra ngoài ở riêng.
Gần trường có căn hộ mà họ ở thường xuyên, còn ở khu vực không xa nhà hai bên cũng có một căn biệt thự.
Mục Mộc đi làm ở viện nghiên cứu hay về nhà đều rất tiện, lại hay về ăn cơm với gia đình, chỉ là rất hiếm khi ở lại qua đêm, mà thường sẽ về "tổ nhỏ" của hai người cùng Hạ Tùng Khâu, như thế tự do thoải mái hơn nhiều.
Chuyện này hai bên bố mẹ đều không có ý kiến gì, cũng chưa bao giờ bắt họ ở nhà, chỉ dặn có thời gian thì ghé về ăn bữa cơm là được.
Ấy vậy mà bây giờ Mục Mộc đã ở nhà hơn hai tháng, mà gia đình vẫn không có dấu hiệu để cậu ra ngoài sống.
Để được ở gần cậu hơn, Hạ Tùng Khâu đành phải theo đó mà dọn về lại nhà mình.
Bao nhiêu cặp mắt trong hai gia đình cộng lại, khiến Hạ Tùng Khâu muốn thân mật hơn với Mục Mộc cũng phải lén lút tránh né người khác.
Rõ ràng hai người đã đính hôn, làm gì cũng hợp tình hợp lý, thế mà bây giờ lại giống như lén lút vụng trộm, chẳng khác nào quay về thời chưa thành niên.
Khi đó chưa có kinh nghiệm, ráng nhịn chút cũng qua. Giờ bắt anh nhìn Mục Mộc ngày ngày lượn lờ trước mặt mà chỉ có thể nhìn chứ không được "ăn", anh thật sự chịu hết nổi.
Hạ Tùng Khâu nghẹn cả bụng lửa đốt, nhưng không hiểu rốt cuộc gia đình Mục Mộc đang căng thẳng điều gì. Ngay cả Thịnh Minh Tuyên cũng giữ miệng kín bưng, không sao dò hỏi được.
Cuối cùng, anh nhịn không nổi nữa, quyết định đi thẳng hỏi người trong cuộc.
Hôm ấy, Mục Mộc vừa làm xong thí nghiệm, ra khỏi viện nghiên cứu đã thấy ngay xe của Hạ Tùng Khâu đỗ ở cổng. Cậu lập tức bước nhanh lại, mở cửa ghế phụ, cười hỏi: "Sao hôm nay anh đến sớm thế?"
Bình thường Hạ Tùng Khâu cũng hay đến đón cậu sau khi tan làm, nhưng không bao giờ đến vào giờ này.
Vừa dứt lời, đã thấy ngay Hạ Tùng Khâu lấy từ ghế sau ra một bó hồng trắng tươi mới, mỉm cười với cậu: "Không nhớ hôm nay là ngày gì à?"
Mục Mộc chợt ngẩn ra: "Em bận đến choáng váng rồi, hóa ra Valentine đến nhanh thế này!"
Cậu vừa ngồi vào ghế phụ, Hạ Tùng Khâu đã nghiêng người sang giúp cậu cài dây an toàn, rồi đưa hoa cho cậu, hỏi: "Ra ngoài ăn nhé? Anh đặt nhà hàng rồi."
Mục Mộc cười: "Được, để em nói với trong nhà một tiếng."
Hạ Tùng Khâu gật đầu. Ngay khi cậu rút điện thoại ra định gọi về nhà, anh bỗng nói nhỏ: "Mộc Mộc, tối nay chúng ta..."
Mục Mộc lập tức hiểu ý chưa nói hết của anh, hiếm hoi cảm thấy có chút ngại ngùng, mặt thoáng đỏ lên: "Vậy... vậy em kiếm cái cớ."
Không chỉ Hạ Tùng Khâu, thời gian này cậu cũng phải nhịn rất vất vả.
Nhưng mà khó lắm mới có dịp cả nhà đoàn tụ đông đủ, cậu thật sự không tiện từ chối.
May mà hôm nay là Valentine. Trước kia bố mẹ còn bỏ cậu ở nhà để tự đi hẹn hò, thì bây giờ cậu cùng Hạ Tùng Khâu ăn xong bữa rồi về "tổ nhỏ" của hai người ngủ một đêm, chẳng phải cũng quá hợp lý sao?
Mục Mộc nghĩ vậy, chợt thấy lòng quang minh chính đại, lập tức gọi điện về nhà, không giải thích gì nhiều, chỉ bịa đại một lý do, nói xong rồi cúp máy.
Sau đó, cậu lén liếc sang bên cạnh. Người kia càng lớn càng đẹp trai, nhất là khi mặc vest thắt cà vạt, vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Mục Mộc nhìn càng thấy thèm, trước khi Hạ Tùng Khâu kịp nổ máy đã nhanh như chớp hôn anh một cái.
Hạ Tùng Khâu hơi sững lại, rồi bật cười: "Giờ đã không nhịn được rồi? Thế thì chúng ta về thẳng nhé?"
Mục Mộc ghé sát lại, những ngón tay trắng thon chậm rãi trượt lên ngực anh. Hạ Tùng Khâu lập tức thở hắt, ánh mắt không tự chủ mà dõi theo đầu ngón tay hồng hồng của cậu.
Đúng lúc anh bắt đầu nghi ngờ Mục Mộc có phải muốn thử trò mới, ví dụ như ngay trên xe chẳng hạn, thì người đang đốt lửa khắp người anh lại bất ngờ cong môi cười, khẽ tháo cà vạt anh xuống, rút luôn kẹp cà vạt, rồi chẳng biết từ đâu lấy ra một cái kẹp mới thay cho anh. Vừa chỉnh lại cà vạt, cậu vừa hỏi: "Anh không phải đã đặt nhà hàng rồi sao?"
Hạ Tùng Khâu biết mình lại bị trêu, nhưng cũng chẳng giận. Anh lập tức bật chế độ lái tự động, nghiêm túc nói: "Về nhà ăn đi, anh nấu cho em."
Mục Mộc cố ý hỏi vặn: "Về nhà nào? Nhà em có đầu bếp, đâu cần sếp Hạ tự mình xuống bếp."
Hệ thống lái tự động do Abel điều khiển đã qua vô số lần thử nghiệm, giờ đã đủ ổn định, chỉ cần phần cứng không hỏng thì hoàn toàn không cần tài xế.
Phía trước vừa hay đèn đỏ, xe dừng lại êm ái.
Hạ Tùng Khâu nhân cơ hội cúi sang, nâng cằm Mục Mộc, hung hăng hôn xuống.
Đèn xanh bật, chiếc xe dưới chế độ lái tự động thong thả tiến về phía trước.
Nụ hôn kia vẫn chưa dứt, mãi đến khi Mục Mộc bị hôn đến thiếu oxy, Hạ Tùng Khâu mới chịu tạm buông ra.
Mục Mộc dựa vào ghế, th* d*c từng hơi, mái tóc đen hơi rối, nơi thái dương lấm tấm mồ hôi, bờ môi đỏ mọng hơn thường ngày, làn da trắng mịn phủ một tầng ửng hồng xinh đẹp, trong mắt còn đọng hơi nước, khóe mắt cũng hồng hồng, khiến cậu trông chẳng khác nào một búp bê xinh xắn mong manh dễ vỡ.
Cậu lườm anh một cái đầy trách móc, nhưng trong mắt Hạ Tùng Khâu, đó lại giống như một lời mời khác, mời anh tiếp tục tận hưởng thêm nữa.
Lần đầu tiên Hạ Tùng Khâu thấy, nơi họ ở vẫn còn quá xa trường. Thêm một phút chờ đợi cũng là cực hình với anh.
Anh đưa tay, dùng ngón cái lau đi giọt nước nơi khóe môi cậu, rồi khẽ thì thầm bên tai: "Tất nhiên là... về nhà của chúng ta."
Mục Mộc hơi ngẩn người, nhận ra anh đang trả lời câu đùa trước đó của mình. Nhưng đáp án này lại khiến tim cậu đập điên cuồng, chưa kịp bình ổn nhịp thở đã hôn anh thêm lần nữa.
Tám phút sau, chiếc xe chạy ở tốc độ giới hạn dừng lại dưới tòa căn hộ chung cư.
Mục Mộc sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình, tức tối oán trách: "Anh là gâu gâu à? Không thể nhẹ nhàng chút được sao? Em thấy anh phát minh cái tự động lái này chẳng qua là để tiện làm mấy chuyện kiểu này thôi, đúng không?"
Hạ Tùng Khâu chỉ cười, không phản bác, vòng ra bên ghế phụ mở cửa cho cậu, rồi ra lệnh cho Abel lái xe vào bãi đỗ.
Căn hộ của họ ở tầng 12, lúc này trong thang máy không có ai, Hạ Tùng Khâu bắt đầu không ngoan ngoãn nữa.
Mục Mộc hất tay anh đang làm loạn bên hông mình ra, ấn vào ngực anh đẩy ra ngoài, miệng còn trách: "Ở đây có camera đấy, anh đừng có bậy bạ."
Hạ Tùng Khâu chộp lấy bàn tay ấy, thuận thế hôn một cái vào lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, giọng khàn khàn: "Đừng lo, Abel có thể chỉnh sửa lại bản ghi hình."
Mục Mộc trừng mắt: "Anh đừng cái gì cũng cho Abel nhìn chứ, có biết xấu hổ không hả?"
Thấy cậu vì chuyện này mà đỏ mặt, Hạ Tùng Khâu cảm thấy cưng muốn chết, suýt nữa không kìm được lại muốn hôn, nhưng sợ cậu sẽ giận nên đành nhẫn nhịn: "Có nhìn cũng không sao, xóa ký ức đoạn đó là được."
Mục Mộc liếc anh một cái đầy ẩn ý, trêu chọc: "Nếu để mấy người hâm mộ anh điên cuồng kia biết được, anh ngày ngày chỉ lấy Abel ra làm chuyện này, anh nghĩ bọn họ sẽ phản ứng thế nào?"
Hạ Tùng Khâu cười khẽ: "Họ nghĩ gì thì kệ họ. Với lại, cũng không phải hoàn toàn không ai biết, đúng không?"
Mục Mộc chợt nhớ lại hồi hai người còn học đại học, thỉnh thoảng cũng từng ở trong ký túc xá vài đêm.
Trước khi cậu thành niên, Hạ Tùng Khâu coi như còn biết kiềm chế, nhiều nhất chỉ tranh thủ lúc không ai thấy mà hôn cậu.
Đến khi cả hai đều thành niên rồi, Hạ Tùng Khâu chẳng khác nào con dã thú bị giam cầm lâu ngày cuối cùng thoát được xiềng xích, đã nếm được vị ngọt liền không biết dừng, ngày nào cũng nhào vào cậu mà quấy.
Có lần trường nghỉ, hai người bạn cùng phòng đều bảo sẽ về nhà, Hạ Tùng Khâu lập tức kéo cậu ở ký túc làm loạn. Ai ngờ mới được nửa chừng thì một bạn quay lại lấy đồ. Lúc đó Mục Mộc hoàn toàn chết máy, bị Hạ Tùng Khâu lôi tuột vào chăn, trong đầu còn lóe lên ý nghĩ hay là giết người diệt khẩu cho rồi.
Ông bạn kia thấy hai người họ cùng nằm trên một giường cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười hỏi: "Hai thằng con trai ngủ chung một giường có chật không?" Rồi lại bị Hạ Tùng Khâu bao che qua loa.
Thế nhưng về sau khi họ công khai mối quan hệ, chắc chắn ông bạn đó sẽ nhận ra hôm ấy họ đang làm gì.
Mỗi lần nghĩ lại chuyện này Mục Mộc chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, mà Hạ Tùng Khâu còn dám nhắc tới trước mặt cậu.
Cậu tức đến nỗi nhìn gương mặt đẹp trai kia chỉ thấy chướng mắt, muốn đánh một trận cho hả giận.
Không được, không thể ra tay ở đây, lỡ truyền ra ngoài thì ảnh hưởng đến danh dự của cậu.
Mục Mộc cố nhịn, đúng lúc thang máy đến nơi, cậu lập tức đi ra trước, nhưng chưa kịp đi được mấy bước đã bị Hạ Tùng Khâu ôm ngang từ phía sau.
Cậu giật mình, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh, rồi mới nhớ ra phải dạy dỗ: "Anh làm cái gì vậy? Dù sao anh cũng lọt vào top 3 tỷ phú thế giới rồi, không thể đàng hoàng một chút à?"
Hạ Tùng Khâu bế cậu đi đến cửa, khóa cửa tự động mở, đồng thời vang lên giọng Abel: "Chào mừng về nhà."
Trí tuệ nhà thông minh vốn rất tiện, nhưng lúc này lại khiến Mục Mộc thấy không thoải mái, cậu vội vàng ra lệnh: "Abel, mi có thể vào chế độ ngủ rồi."
Cửa đóng lại phía sau, nhiệt độ và độ ẩm trong phòng lập tức điều chỉnh về mức mà Mục Mộc thích nhất. Abel với hàng loạt chức năng nhanh chóng kiểm tra toàn bộ dữ liệu, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới trả lời: "Được, tôi sẽ vào chế độ ngủ sau ba giây."
Mục Mộc vừa thở phào, giây tiếp theo bỗng cảm thấy trời đất đảo lộn.
Khi lưng chạm vào nệm mềm, cậu mới nhận ra, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Hạ Tùng Khâu đã ôm cậu vào tận phòng ngủ. Lời trách móc chưa kịp nói ra đã bị chặn lại.
Vừa hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng, Mục Mộc vừa thò tay xé tung cà vạt của anh, tiện thể giật tung luôn hàng cúc áo sơ mi chỉnh tề.
Mỗi lần thấy Hạ Tùng Khâu mặc đồ tây chỉnh chu, cậu đều muốn làm thế, bây giờ coi như để xả giận.
Nhưng cậu không biết hành động này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Hạ Tùng Khâu chộp lấy tay cậu không cho nghịch nữa, dùng một tay rút cái cà vạt bị cậu kéo loạn, vòng vòng cuốn quanh cổ tay cậu.
Mục Mộc giãy dụa một chút, lại bị anh hôn càng kịch liệt hơn, như thể không hài lòng vì cậu không tập trung.
Nắng chiều màu cam xuyên qua rèm cửa, dãy mây ráng ngoài trời nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng.
Giữa đô thị phồn hoa không thấy được bầu trời sao, chỉ có muôn vạn đèn neon rực rỡ.
Sau khi tắm xong, Mục Mộc lười biếng dựa vào sofa, đôi chân trắng dài thả lỏng khoanh lại, mặt trong thấp thoáng in hằn vài dấu đỏ.
Cổ áo T-shirt trắng rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh tế, làn da trắng muốt điểm vài vết hôn mới tinh, thậm chí còn có cả dấu răng mờ mờ.
Đôi môi cậu vẫn còn sưng đỏ, khóe mắt cũng hơi hồng, cả người như thể vừa bị bắt nạt đến thảm, toát ra một vẻ mong manh gợi tình.
Nhưng bản thân cậu thì chẳng nhận ra, chỉ chăm chú chơi game đời mới nhất. Một lúc sau lại xoa xoa bụng, trên cổ tay vẫn còn in dấu vết Hạ Tùng Khâu để lại, tố cáo tội trạng của anh.
Vốn dĩ chuyện này đã rất hao sức, vậy mà Hạ Tùng Khâu đã nhịn lâu ngày vẫn không biết mệt, hết lần này đến lần khác. Mục Mộc đói đến mức bụng dán vào lưng, đành phải thúc giục: "Sếp Hạ, cơm chưa xong nữa à?"
Hạ Tùng Khâu đặt miếng bít tết vừa áp chảo xong lên đĩa, trong bếp mở một nửa cất lời: "Xong ngay đây."
Mục Mộc ngẩng đầu nhìn sang, bị mùi thơm của bít tết làm cồn cào ruột gan, tiếp tục giục: "Nhanh lên nhanh lên, em sắp chết đói rồi."
Chẳng bao lâu sau, Hạ Tùng Khâu bưng đĩa bít tết đã trình bày đẹp mắt đặt lên bàn ăn, thuận tay châm nến, rót hai ly vang đã thở, chỉnh lại bình hoa hồng trắng trên bàn, rồi tháo tạp dề bước tới sofa. Anh cúi xuống bế cậu lên, hôn một cái lên má, khẽ nói: "Được rồi, ăn thôi."
Mục Mộc dùng gót chân cọ cọ vào đùi anh, bất mãn lẩm bẩm: "Anh thả em xuống đi, em đâu có què chân."
Hạ Tùng Khâu liếc xuống cặp chân thon dài cân đối lộ ra ngoài áo choàng tắm của cậu, ánh mắt theo dọc mắt cá mảnh khảnh mà trượt dần lên trên, cuối cùng dừng lại ở dấu hôn mờ ửng trên xương quai xanh.
Mục Mộc nhận ra không khí có gì đó không ổn, lập tức ngoan ngoãn lại, khẽ ho khan một tiếng: "Ờm... ăn cơm, ăn cơm trước đã, nếu không ăn gì thì em thật sự đói chết mất."
Hạ Tùng Khâu không nói gì, đặt cậu ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, rồi ngồi xuống bên cạnh, cầm dao nĩa cắt thịt bò cho cậu.
Mục Mộc vừa được anh đút cho ăn, vừa nghĩ bụng: "Quần áo có người dâng tận tay, cơm có người đút sẵn... chắc chính là nói mình rồi."
Nghĩ đến việc Hạ Tùng Khâu chịu khó nấu cơm cho mình, hôm nay tạm tha cho anh vậy.
Mục Mộc lắc lắc ly rượu vang trong tay, chất rượu óng ánh xoay vòng, hương thơm lan tỏa. Cậu cúi đầu hít một hơi, rồi tươi cười nâng ly: "Cạn một cái nào, cảm ơn sếp Hạ tối nay đã chiêu đãi, Valentine vui vẻ nhé!"
Hạ Tùng Khâu cười, nâng ly cụng với cậu, nhấp một ngụm rượu, lại nghe Mục Mộc khen: "Hôm nay rượu ngon ghê đó."
Hạ Tùng Khâu khẽ đáp: "Thích thì uống thêm chút nữa, mai là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi một chút."
Mục Mộc nghĩ cũng đúng, thí nghiệm thì làm mãi không hết, nhưng lúc cần hưởng thụ cuộc sống thì vẫn nên tận hưởng.
"Thế thì mai em không đến phòng thí nghiệm nữa. Anh còn đi công ty không?"
Ngọn nến trên bàn ăn khẽ nhảy, ánh sáng cam ấm áp hắt lên gương mặt vốn đã xinh đẹp của Mục Mộc, khiến cậu càng trở nên động lòng người.
Ánh mắt Hạ Tùng Khâu như tham lam quyến luyến dừng lại trên gương mặt ấy, một lát sau mới khẽ nói: "Không đi, anh sẽ ở bên em."
Mục Mộc đặt ly xuống, ăn thêm miếng thịt bò, rồi nói: "Vậy mai mình đi chơi nhé, đi xem phim đi? Hình như bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Đào Thi Nam vừa mới ra rạp, chúng ta cũng nên đi xem thử."
Hạ Tùng Khâu khẽ ừ. Đợi Mục Mộc ăn xong bữa tối, anh mới mở miệng hỏi: "Mộc Mộc, có phải em... đang giấu anh chuyện gì không?"
Mục Mộc sững lại, trong đầu thoáng qua vô số ý nghĩ.
Lẽ nào Hạ Tùng Khâu đã biết được gì, hay chỉ vì những hành động khác thường của người nhà gần đây mà thấy nghi ngờ?
Sự im lặng của cậu trong mắt Hạ Tùng Khâu chẳng khác nào thừa nhận. Một linh cảm xấu ập đến, chưa kịp để Mục Mộc sắp xếp xong suy nghĩ, anh đã truy hỏi tiếp: "Rốt cuộc là chuyện gì? Không thể nói với anh sao?"
Mục Mộc ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh ấy thoáng hiện lên sự hoảng loạn.
Dáng vẻ này khiến tim cậu nhói đau. Cậu l**m môi, lưỡng lự: "Em... em đúng là có chuyện chưa nói với anh. Nhưng... bây giờ chưa phải lúc. Tháng sau, chắc chắn em sẽ kể hết cho anh. Anh chờ thêm một chút được không?"
Hạ Tùng Khâu nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Không thể nói ngay bây giờ sao?"
Mục Mộc lắc đầu, giơ hai ngón tay: "Hai tuần thôi, chờ thêm hai tuần. Đến lúc đó em nhất định sẽ giải thích rõ ràng với anh."
Cậu đã đoán ra nguyên nhân khiến gia đình mình dạo này căng thẳng như vậy, bởi kiếp trước chính cậu đã đột ngột qua đời vào tháng hai năm nay.
Cậu không nhớ rõ ngày cụ thể, vì khi đó ngủ quá ít, đầu óc rối loạn, ngày đêm chỉ lo vùi mình trong phòng thí nghiệm, quên cả thời gian. Chỉ nhớ mang máng hình như sau Valentine, nhưng là giữa tháng hay cuối tháng hai thì không sao nhớ nổi.
Người nhà dạo này hành động khác thường, hẳn là vì lo cậu sẽ gặp lại bi kịch đó. Nhưng họ chưa bao giờ nói thẳng, mà cậu cũng chẳng biết phải mở lời thế nào, cứ thế mà kéo dài.
Nếu không phải hôm nay Hạ Tùng Khâu hỏi thẳng, có lẽ cậu vẫn sẽ tiếp tục giả vờ không biết.
Thật lòng mà nói, cậu không hề muốn gia đình hay người yêu biết kiếp trước mình đã ngu ngốc đến thế nào.
Còn về cái "cửa ải" sinh tử này, cậu tin rằng sẽ không có vấn đề gì.
Bởi vì so với kiếp trước, đời này đã thay đổi quá nhiều.
Bà ngoại vẫn còn khỏe mạnh, dì Lan không gặp tai nạn xe, vẫn làm việc cho gia đình họ. Sự nghiệp của Từ Tử Kỳ thuận buồm xuôi gió. La Chu Chu không yêu đương với đồng đội, cũng không bị thương nặng hôn mê trong giải đấu. Đào Thi Nam và Tiết Hoài Viễn đã thành đôi, bộ phim lần này cũng không phải "Truy tìm trong rừng mưa" nữa, mà là một tác phẩm trinh thám hình sự lấy cảnh sát hình sự làm trung tâm.
Mọi người đều tránh được bi kịch kiếp trước, không lý nào chỉ có mỗi cậu là không thoát.
Hơn nữa từ nhỏ cậu đã chú ý sức khỏe, vận động đều, khám định kỳ, ăn uống đủ bữa, chưa từng thức đêm... không thể nào chết đột ngột như trước.
Chỉ cần qua hết tháng này, cậu sẽ có thể nói hết mọi chuyện với Hạ Tùng Khâu.
Chỉ cần chờ thêm hai tuần nữa thôi.
Cậu không muốn để Hạ Tùng Khâu phải vì sai lầm của kiếp trước mà lo lắng cho mình. Thấy người nhà căng thẳng như vậy đã khiến cậu áy náy lắm rồi.
Nếu để Hạ Tùng Khâu biết, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ còn loạn hơn cả gia đình cậu, thậm chí có thể làm ra chuyện động trời.
Hạ Tùng Khâu nhìn ra được Mục Mộc đã quyết, anh không hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ bất an.
Sau bữa tối, anh gọi Abel tỉnh dậy, nhờ robot hỗ trợ dọn dẹp.
Mục Mộc gọi điện về nhà, trò chuyện đôi ba câu, để người nhà yên tâm rằng mình vẫn ổn.
Tối đi ngủ, Hạ Tùng Khâu ôm chặt lấy cậu, cố gắng để giọng mình nghe thật nhẹ nhàng: "Nếu có chuyện gì không giải quyết được, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh. Anh luôn ở đây."
Tim Mục Mộc mềm nhũn, ngẩng mặt hôn khẽ lên cằm anh: "Em biết rồi, yên tâm đi, không phải chuyện gì to tát đâu. Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Hạ Tùng Khâu cũng dịu dàng đáp lại bằng một nụ hôn: "Ngủ ngon."
Hắn chỉ hy vọng, mỗi một ngày tỉnh lại đều có thể nhìn đến đối phương.
Điều anh mong muốn, chỉ đơn giản là mỗi sáng thức dậy đều có thể thấy người ấy bên cạnh.
-----
Sỏ ri các chế, chương sau không hề buồn =))) Lỗi bảnh lỗi bảnh, mọi ngừi nên đọc phiên ngoại sau nhaaaaaa