Nhóc Con Làm Nũng Tốt Số Nhất/Hướng Dẫn Nuôi Con Theo Phật Hệ

Chương 194

Edit & Beta: Đoè

 

Mục Mộc ngủ một giấc thật ngon, vừa mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao. Hiếm khi Hạ Tùng Khâu không dậy sớm tập luyện, dù đã tỉnh từ lâu nhưng anh chỉ ôm người trong ngực, ngẩn ngơ ngắm gương mặt ngủ say kia.

 

Vì thế mà vừa mở mắt, Mục Mộc đã chạm ngay vào ánh nhìn của Hạ Tùng Khâu. Giữa hai người dường như có một lực hút vô hình, khiến họ bất giác xích lại gần nhau.

 

Nụ hôn chào buổi sáng nhanh chóng biến vị, hơi thở quấn quýt làm nhiệt độ trong phòng dần tăng cao. Đàn ông trẻ bị "ăn chay" suốt hai tháng, một khi được cởi trói thì thật khó mà kiềm chế.

 

Trong cơn tình nồng, Mục Mộc nửa đẩy nửa nhường, cùng Hạ Tùng Khâu từ giường lăn lộn tới tận phòng tắm. Đợi đến khi họ thực sự rửa mặt xong bước ra, thì đã là giữa trưa.

 

Mục Mộc xoa xoa cái lưng có chút mỏi nhừ, chậm rãi đi một vòng trong phòng thay đồ. Cuối cùng, cậu tiện tay chọn một chiếc áo len màu trắng ngà mềm mại, chẳng buồn phối hợp gì, cứ thế khoác thẳng ra ngoài áo thun. Đầu chui ra khỏi cổ áo, mái tóc rối tung, cậu hỏi: "Trưa nay ra ngoài ăn nhé?"

 

Hạ Tùng Khâu cài chiếc khuy cuối cùng trên áo sơ mi, giơ tay giúp cậu chỉnh lại tóc, giọng đầy thoả mãn: "Được, muốn ăn gì nào?"

 

Mục Mộc tiến đến gần ngắm anh một lúc, rồi quay đầu chọn một chiếc cà vạt mới. Đưa lên ngực anh ướm thử, thấy không hợp lại đổi sang một cái khác hoa văn khác, lần này mới gật gù hài lòng.

 

Hạ Tùng Khâu hơi cúi người phối hợp, Mục Mộc giúp anh thắt cà vạt, thuần thục buộc nút, rồi lấy kẹp cà vạt hôm qua cài vào. Quan sát kỹ một lát, thấy rất vừa ý, cậu thuận tay vỗ vỗ ngực anh.

 

Thanh niên thường xuyên rèn luyện, dáng vóc chẳng còn mảnh khảnh như tuổi mười mấy. Qua lớp áo sơ mi vẫn thấy rõ cơ bắp rắn chắc. Cảm giác đầy đặn trong tay khiến tâm tình người ta khoan khoái. Hơn nữa, Mục Mộc vốn hứng thú với những thứ mình không có, nên không nhịn được lại bóp thêm một cái, hào hứng đề nghị: "Ăn lẩu nhé? Lâu rồi chưa ăn."

 

Ánh mắt Hạ Tùng Khâu tối lại, bắt lấy bàn tay không yên phận của cậu, giọng cũng trở nên nguy hiểm: "Anh thấy hình như em chẳng mấy đói đâu, hay là... ăn cái khác trước?"

 

Mục Mộc giãy ra, cười mắng: "Đồ lưu manh!"

 

Hạ Tùng Khâu lộ vẻ bất đắc dĩ: "Em tự nói xem, ai ra tay trước?"

 

Mục Mộc bĩu môi, đưa tay nâng cằm anh lên, bày ra dáng vẻ công tử ăn chơi ỷ thế h**p người, giọng bỡn cợt: "Sao? Không cho sờ à?"

 

Chiều cao không đủ, nhưng khí thế thì dư thừa.

 

Hạ Tùng Khâu thấy buồn cười, lại nắm lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, ánh mắt thẳng thắn: "Sờ rồi thì phải chịu trách nhiệm."

 

Mục Mộc bắt đầu chơi xấu: "Em không thèm đâu!"

 

Hạ Tùng Khâu: "Vậy thì cứ ghi nợ trước."

 

Mục Mộc lườm anh: "Anh sao mà nhỏ mọn thế? Lớn tướng rồi còn ngày ngày ghi sổ nợ à?"

 

Những món nợ Hạ Tùng Khâu ghi trước khi trưởng thành, Mục Mộc phải trả ròng rã suốt hai năm mới hết, giờ lại đến nữa rồi!

 

Mục Mộc không nhịn được xoa cái lưng ê ẩm, bắp đùi trong cũng kêu gào vì lao lực quá độ, thoáng chốc cảm thấy hình như ở chung với gia đình cũng tốt lắm.

 

Thấy vậy, Hạ Tùng Khâu dứt khoát kéo cậu ngồi xuống sofa, ấn tay lên thắt lưng giúp cậu massage. Lực tay vừa đủ, rõ ràng là tay nghề lão luyện.

 

Mục Mộc thoải mái khẽ rên một tiếng, tận hưởng xong dịch vụ massage lại bắt đầu kêu đói.

 

Hạ Tùng Khâu khẽ vỗ cậu một cái, rồi đứng dậy lấy từ giá áo ra hai chiếc áo khoác cùng kiểu, thêm một chiếc khăn quàng, khoác lên tay đi ra ngoài: "Không phải em nói muốn đi ăn lẩu sao?"

 

Mục Mộc vội vàng chạy theo: "Hạ Khâu Khâu, anh lại chiếm tiện nghi của em! Không được, anh phải xoá nợ vừa rồi đi, không thì em không đi ăn với anh đâu!"

 

Hạ Tùng Khâu chẳng biết làm sao: "Được rồi, hôm nay coi như không ghi nữa."

 

Mục Mộc: "Sau này cũng không được ghi nợ nữa! Em bị anh chơi đến sắp rã rời rồi..."

 

Hạ Tùng Khâu bỗng quay phắt lại nhìn cậu: "Em biết mình đang nói gì không?"

 

Mục Mộc lập tức ngậm miệng, lát sau lẩm bẩm: "Em thật sự đói lắm rồi í."

 

Hạ Tùng Khâu kìm nén lửa nóng, khẽ thở dài: "Được rồi, đi thôi, ăn cơm nào."

 

Cơm trưa xong, hai người lại ra rạp chiếu bộ phim trinh thám tội phạm do Đào Thi Nam làm biên kịch.

 

Khoảng thời gian thế giới hai người trôi qua vô cùng nhanh, tối đó Mục Mộc đã bị người nhà giục trở về.

 

Hạ Tùng Khâu đành theo cùng, sáng nào anh cũng đưa Mục Mộc tới viện nghiên cứu rồi mới đến công ty.

 

Nếu trưa rảnh, anh sẽ qua viện nghiên cứu cùng cậu ăn cơm, tối cũng đưa nhau về nhà.

 

Cuộc sống bình lặng, lịch cứ thế lật qua từng ngày, chẳng mấy chốc đã sang cuối tháng hai.

 

Tối 23, Mục Mộc vừa bước vào nhà đã thấy cả gia đình ngồi đầy trong phòng khách. Dù TV đang bật làm nền, nhưng không khí vẫn căng thẳng lạ thường.

 

Mục Mộc cũng bất giác căng thẳng theo. Cậu chợt nhận ra, nếu người nhà biết chuyện kiếp trước, thì hẳn sẽ nhớ rất rõ ngày mình gặp nạn.

 

Vậy... chính là tối nay sao?

 

Tim cậu thót lên, hoảng loạn ập đến.

 

Dù vẫn luôn tự nhủ tai nạn kiếp trước sẽ không tái diễn, nhưng thật sự đối mặt giây phút này, cậu vẫn không tránh khỏi bất an, hay nói đúng hơn là sợ hãi. Sợ mình không vượt qua nổi cửa ải ấy.

 

Cậu luyến tiếc cuộc sống hiện tại, luyến tiếc gia đình, bạn bè, càng không nỡ xa rời Hạ Tùng Khâu.

 

Kiếp trước cậu rời đi, không biết Hạ Tùng Khâu đã đau lòng thế nào. Nếu đời này cũng thế... cậu thậm chí không dám tưởng tượng anh sẽ ra sao.

 

Mục Mộc khẽ hít sâu, thay giày rồi đi về phía phòng khách, cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Sao thế này? Mọi người ngồi đông đủ thế, họp gia đình ạ?"

 

Câu đùa cuối cùng cũng chẳng xua được bầu không khí nặng nề. Thịnh Minh Quyết đứng dậy nói: "Cũng chẳng có gì, chỉ là công ty có chút việc cần xử lý, mai anh phải đi, nên chờ em về để nói một tiếng."

 

Mục Mộc chẳng rõ lời anh cả bao nhiêu phần thật giả, nhưng vẫn cố gắng thả lỏng, cười hỏi: "Vậy ạ, mai mấy giờ anh bay?"

 

Thịnh Minh Quyết: "Buổi tối, vừa hay có thể ngủ luôn trên máy bay."

 

Mục Mộc lập tức nói: "Đến lúc đó em sẽ tiễn anh cả ra sân bay."

 

Thịnh Minh Quyết mỉm cười: "Được thôi."

 

"Ngày hôm nay thế nào? Có thấy chỗ nào khó chịu không?" Mục Vấn Lai hỏi.

 

Mục Mộc lắc đầu: "Không có, chị đừng lo, em vẫn khỏe mà."

 

Mục Bội Chi xoa đầu cậu, dặn dò: "Mùa xuân dễ bị cúm, con nhớ cẩn thận, đừng để cảm lạnh."

 

Mục Mộc ngoan ngoãn đáp: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ chú ý."

 

Thịnh Minh Tuyên kém khống chế cảm xúc hơn những người khác, giọng nghe ra căng thẳng: "Vậy, vậy em ngủ sớm một chút nhé, đừng thức khuya."

 

Thịnh Hạo Tồn vội đỡ lời: "Đúng đó, mấy đứa trẻ các con đừng ỷ vào sức khỏe mà coi thường, thức khuya hại não, càng ngày càng ngốc đi đấy."

 

Mục Mộc cười nói: "Con biết mà, con sẽ không thức khuya đâu."

 

Thịnh Minh Quyết bỗng đề nghị: "Hay tối nay ngủ cùng anh cả đi? Lần này anh đi chắc một thời gian ngắn cũng chưa về được, anh thật sự không nỡ."

 

Nghe thế, nỗi buồn sắp chia xa lại dâng lên, Mục Mộc vội đồng ý: "Được, em ngủ cùng anh cả."

 

Thịnh Minh Tuyên cuống quýt nói: "Thế em cũng muốn!"

 

Mục Mộc nhớ lại hồi nhỏ từng ngủ chung với hai anh trai, bật cười: "Được thôi, ba anh em mình ngủ chung, anh cả thấy sao?"

 

Thịnh Minh Quyết dĩ nhiên không từ chối, thế là chuyện được quyết định.

 

Ba người tắm rửa xong rồi cùng nằm trên một chiếc giường, mở một buổi nói chuyện phiếm nhỏ, đủ thứ chuyện vặt không quan trọng, nhưng chẳng ai nhắc đến ngày đặc biệt hôm nay.

 

Đúng mười giờ rưỡi, Thịnh Minh Quyết bắt đầu giục hai em đi ngủ.

 

Mục Mộc ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào.

 

Trong lòng cậu vẫn còn lo lắng, dẫu có hai anh ở bên cạnh cũng chẳng thể thực sự thả lỏng.

 

Bình thường không thấy rõ, nhưng đến ngày này mới nhận ra mình dựa dẫm vào Hạ Tùng Khâu nhiều đến thế.

 

Cậu muốn ở bên anh, muốn được anh ôm vào lòng. Nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Hạ Tùng Khâu chính là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất. Huống chi, chỉ riêng việc nhớ anh thôi cũng khiến cậu muốn được nhìn anh thêm một lần nữa.

 

Nỗi nhớ càng lúc càng mạnh, cuối cùng Mục Mộc không chịu nổi, bật dậy nói: "Anh ơi, em đi vệ sinh chút."

 

Thịnh Minh Quyết và Thịnh Minh Tuyên đều chưa ngủ, đồng thanh trả lời.

 

Mục Mộc cầm theo điện thoại, vào trong nhà vệ sinh định nhắn tin cho Hạ Tùng Khâu. Nhưng vừa mở khung trò chuyện ra, cậu lại sợ anh phát hiện ra điều gì, rồi lo lắng cho mình.

 

Cậu ngồi trên bồn cầu, lưỡng lự thật lâu, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng vẫn không gửi đi.

 

Nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện với anh. Chợt nhớ email có thể hẹn giờ gửi, Mục Mộc vội vàng mở hộp thư bắt đầu soạn.

 

Vừa viết xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh cả hỏi: "Em xong chưa?"

 

Mục Mộc vội vàng nhấn nút xả nước, có chút ngượng ngùng đáp: "Xong rồi, xong rồi."

 

Nằm lại trên giường, cậu tự nhủ với bản thân phải suy nghĩ tích cực hơn, trong đầu nhớ tới Hạ Tùng Khâu, lần này cuối cùng cũng ngủ được.

 

Nhưng Thịnh Minh Quyết và Thịnh Minh Tuyên thì suốt đêm không chợp mắt.

 

Thịnh Minh Tuyên dán mắt vào dữ liệu từ vòng tay thông minh của Mục Mộc, bảo đảm mọi chỉ số đều bình thường. Thịnh Minh Quyết thì trực tiếp nhìn chằm chằm vào cậu, lo sợ bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào.

 

Mục Vấn Lai cũng nhận chia sẻ dữ liệu từ Thịnh Minh Tuyên, cùng theo dõi.

 

Mục Bội Chi và Thịnh Hạo Tồn cũng thức trắng, chỉ không dám tạo động tĩnh lớn kẻo Mục Mộc phát hiện.

 

Đêm ấy dài đằng đẵng. Đến khi trời sáng, các chỉ số của Mục Mộc vẫn hoàn toàn bình thường, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thịnh Minh Quyết khẽ nói với Thịnh Minh Tuyên: "Minh Tuyên, em đi ngủ một lát đi, chắc là không sao rồi."

 

Thịnh Minh Tuyên lắc đầu: "Em không buồn ngủ, anh cả nghỉ đi."

 

Thịnh Minh Quyết cười cười: "Anh cũng không buồn ngủ, thôi đợi Mộc Mộc dậy rồi hãy tính."

 

Hai người yên lặng chờ, đến giờ cậu thường thức dậy, Thịnh Minh Quyết bước lại gọi: "Mộc Mộc, dậy thôi nào."

 

Người trên giường dường như ngủ rất say, không có chút phản ứng.

 

Thịnh Minh Quyết lên giọng gọi thêm lần nữa, vẫn không thấy động tĩnh.

 

Trong lòng hắn chùng xuống, vội vàng kiểm tra hô hấp và nhịp tim của Mục Mộc. Xác nhận không vấn đề mới hơi yên tâm, lay lay cánh tay cậu, tiếp tục gọi: "Mộc Mộc, dậy đi, sáng nay em không có buổi họp nhóm sao?"

 

Nhưng người trên giường vẫn ngủ mê man, hô hấp bình ổn, tim đập đều đặn, gò má còn ửng hồng khỏe mạnh, chỉ là gọi mãi vẫn không tỉnh.

 

"Em đi gọi bác sĩ!" Thịnh Minh Tuyên cuống quýt nói.

 

Thịnh Minh Quyết muốn bế cậu lên ngay, nhưng lại không dám hành động liều lĩnh, sợ gây ra tổn thương khó lường, đành sốt ruột ngồi cạnh giường.

 

Nhà vốn chuẩn bị sẵn hai bác sĩ giỏi cấp cứu, lập tức được mời đến khám sơ bộ, nhưng cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường.

 

Mục Bội Chi suýt nghẹt thở, Thịnh Hạo Tồn vội vỗ lưng cho cô, trấn an: "Không sao đâu, đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."

 

Mục Vấn Lai vì hay tiếp xúc với Quý Thanh Thanh nên nắm khá rõ kiến thức y khoa cơ bản. Cô ấy không tin một cơ thể không có vấn đề lại có thể rơi vào hôn mê, tự mình kiểm tra lại một lần, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

 

Cả nhà nhất thời rối loạn. Hạ Tùng Khâu nghe động lập tức chạy đến, biết được Mục Mộc ngủ rồi không gọi dậy được, tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến toát mồ hôi lạnh.

 

Anh chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có cảm giác sợ hãi tột độ như thể từng vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất, nay lại phải trải qua lần nữa.

 

Quý Thanh Thanh nhanh chóng theo xe cứu thương tới, Mục Mộc được đưa vào bệnh viện. Tất cả các hạng mục kiểm tra đều đã làm, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân hôn mê.

 

Thịnh Minh Quyết thậm chí còn mời cả chuyên gia nước ngoài, nhưng họ cũng không hiểu vì sao Mục Mộc lại đột nhiên rơi vào giấc ngủ sâu, càng không biết làm sao để đánh thức cậu.

 

Hạ Tùng Khâu lo lắng đến mức gần như phát điên, lý trí sắp sụp đổ thì đúng lúc ấy, anh nhận được email Mục Mộc gửi tới.

 

Anh chẳng kịp xem nội dung bên trong, loạng choạng lao tới bên giường Mục Mộc, nắm chặt lấy bàn tay cậu run rẩy hỏi: "Em tỉnh rồi phải không? Em đang trêu chọc anh đúng không? Đừng đùa nữa, anh sợ lắm... dậy đi có được không? Hửm?"

 

Người nằm trên giường không hề có chút phản ứng, lồng ngực vẫn khẽ phập phồng theo nhịp thở, sắc mặt cũng bình thường, thậm chí còn hồng hào hơn cả Hạ Tùng Khâu, trông cứ như chỉ cần ngủ thêm một lát là sẽ mở mắt tỉnh dậy. Nhưng cậu lại chẳng hề tỉnh lại.

 

Hạ Tùng Khâu gọi tên cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng dần hiểu ra đây thực sự không phải trò đùa, càng không phải là Mục Mộc đang cố ý trêu anh.

 

Đôi tay anh run rẩy mở email ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ kia, tầm mắt lập tức trở nên nhòe đi.

 

"Làm sao thế, Tùng Khâu? Em nhìn thấy gì vậy?" Thịnh Minh Quyết ở bên cạnh hỏi.

 

Hạ Tùng Khâu nghẹn ngào đến không thốt nổi lời nào. Thịnh Minh Quyết lấy điện thoại từ tay anh nhìn qua, trên màn hình chỉ có một câu vỏn vẹn: "Hạ Khâu Khâu, lỡ như em gặp chuyện ngoài ý muốn, anh phải sống thật tốt, nghe chưa?"

 

Email ấy là thư hẹn giờ gửi đi. Thịnh Minh Quyết chợt nhớ lại, tối hôm đó trước khi ngủ, Mục Mộc bỗng nói muốn đi vệ sinh, rồi ở trong đó rất lâu mới ra.

 

Vậy thì... khi đó em ấy đã có linh cảm gì sao?

 

Trong lòng Thịnh Minh Quyết bắt đầu dấy lên sự hối hận, hối hận vì sao khi đó mình không chịu nói rõ mọi chuyện.

 

Rõ ràng hắn đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, vậy mà vẫn không thể đảm bảo an toàn cho em trai, lần đầu tiên hắn thấy căm hận chính sự bất lực của bản thân.

 

Phòng bệnh ngày nào cũng chật kín người, Hạ Tùng Khâu cùng gia đình Mục Mộc thay nhau túc trực bên giường suốt hai mươi tiếng mỗi ngày, không ngừng trò chuyện với cậu, hy vọng có thể đánh thức cậu.

 

Những ngày đầu, chẳng ai chịu chợp mắt, sau cùng Mục Bội Chi không trụ nổi nữa. Thịnh Hạo Tồn sợ cô ngã bệnh theo, đành phải cho người tiêm an thần cho cô.

 

Thịnh Minh Quyết hiểu cứ thế giằng co thì cũng chẳng giải quyết được gì, bèn ép mấy đứa em phải luân phiên đi ngủ.

 

Hắn vất vả lắm mới thuyết phục được Mục Vấn Lai và Thịnh Minh Tuyên, nhưng Hạ Tùng Khâu thì nhất quyết không chịu rời Mục Mộc nửa bước. Cho dù bảo anh ngủ tạm trong phòng bệnh, anh cũng chỉ ngồi ở đầu giường, lặng lẽ nhìn Mục Mộc, đến mí mắt cũng chẳng chịu khép lại.

 

Cứ thế giằng co hơn một tuần, Mục Mộc vẫn không hề tỉnh lại. Thịnh Minh Quyết thật sự không đành lòng nhìn thêm nữa, đành phải để người tiêm an thần cho Hạ Tùng Khâu.

 

Ý chí con người chẳng thể chống lại thuốc. Ngay khoảnh khắc sắp chìm vào hôn mê, Hạ Tùng Khâu gắng sức thều thào: "Abel, trông chừng em ấy."

 

Còn chưa kịp nghe Abel đáp lại, anh đã chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc.

 

Không biết có phải đang mơ hay không, linh hồn anh dường như bước vào một không gian khác, xung quanh toàn là những luồng thông tin chằng chịt, từng đợt dữ liệu như sóng tràn qua, cuốn sát bên người. Anh chẳng còn cảm giác về cơ thể mình, chỉ mơ hồ nhận ra, bản thân cũng là một phần của dòng dữ liệu ấy.

 

Anh phiêu dạt trong biển dữ liệu, tìm kiếm khắp nơi, dần dần đánh mất cả cảm giác về thời gian.

 

Có lẽ đã trôi qua rất lâu, cũng có thể chỉ là một phút, anh rốt cuộc học được cách nắm bắt thông tin từ những dữ liệu ấy.

 

Một Abel khác dưới sự thao tác của anh dần hiện hình. Hạ Tùng Khâu vội vàng hoàn tất thử nghiệm, lập tức ra lệnh đầu tiên: "Tìm em ấy."

 

"Vâng, chủ nhân." Abel đáp lại bằng luồng dữ liệu.

 

Hạ Tùng Khâu nóng lòng chờ đợi, tựa như đã trải qua cả trăm năm. Mãi đến khi Abel truyền về phản hồi mới.

 

Anh nhắm mắt lại, thông tin Abel thu thập được hóa thành từng thước phim chiếu trong đầu anh. Trong những hình ảnh ấy, anh thấy một "mình" khác ở một không gian khác, và cả Mục Mộc nữa.

 

Anh nhìn thấy Mục Mộc khi còn nhỏ, lặng lẽ nỗ lực, dốc hết sức học tập, không để cho bản thân có lấy một phút thảnh thơi, từng bước từng bước tự ép mình đến kiệt quệ, nhưng vẫn chẳng bao giờ thấy đủ.

 

Mà "anh" ở thế giới kia, rõ ràng cũng yêu Mục Mộc, yêu đến điên cuồng, nhưng suốt đời không dám thổ lộ. Chỉ vì tận mắt chứng kiến Mục Mộc từ chối Lâm Hoài Trạch, chỉ vì sợ mình tỏ tình thất bại thì đến bạn bè cũng chẳng còn.

 

Anh đã thử thăm dò nhiều lần, cuối cùng đành phải chấp nhận một sự thật: Mục Mộc chỉ đơn giản xem anh là bạn thân, chưa từng rung động.

 

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp trung học, "anh" ấy lựa chọn ra nước ngoài du học, sống ở một múi giờ khác. Mỗi lần muốn gặp Mục Mộc, đều phải nghĩ đủ mọi lý do hợp lý, chỉ sợ bị người ta nghi ngờ có ý đồ khác.

 

Mục Mộc vô cùng ngưỡng mộ Thịnh Minh Quyết, mỗi khi ăn cùng anh đều không ngừng kể về việc đại ca lợi hại thế nào. Thế là "anh" ấy cũng lấy Thịnh Minh Quyết làm mục tiêu, điên cuồng lao vào cuộc đua giành thứ hạng trên bảng xếp hạng tỷ phú.

 

"Anh" vốn nghĩ, chờ đến ngày mình đứng đầu bảng, bất kể thế nào cũng phải thử một lần,nói ra tình cảm của mình. Nhưng anh không ngờ, Mục Mộc lại đột ngột ra đi.

 

Hạ Tùng Khâu thấy "mình" trong hình ảnh kia ôm lấy Mục Mộc đã không còn sức sống, khóc đến đứt từng khúc ruột, thấy mình dự tang lễ của Mục Mộc.

 

Nỗi đau như xé nát cả con người ấy lan tràn từ thước phim ra ngoài, suýt chút nữa khiến anh lạc lối trong đó. Abel chợt nhắc nhở: "Chủ nhân, dao động dữ liệu của ngài quá lớn, điều này rất nguy hiểm."

 

Hạ Tùng Khâu giật mình tỉnh táo lại, cố giữ cho lý trí không sụp đổ.

 

Anh nhớ rất rõ, từ nhỏ đã có trí nhớ siêu phàm, nhất là những chuyện liên quan đến Mục Mộc, anh chưa từng để mình quên đi. Vì vậy, anh càng dễ dàng gợi lại từng chi tiết trong ký ức, bao gồm cả những chỗ trước đây khiến anh hoang mang.

 

Những gì hiện ra trong thước phim ấy, tất cả đều đã thật sự xảy ra. Mục Mộc từng trải qua, gia đình cậu cũng hẳn đều biết, thậm chí còn biết rõ Mục Mộc ở thế giới kia gặp chuyện vào ngày nào.

 

Chỉ duy nhất có anh hoàn toàn không hề hay biết.

 

Cảm xúc trong lòng Hạ Tùng Khâu cuồn cuộn dữ dội, khiến dòng dữ liệu quanh anh trở nên hỗn loạn. Abel lại một lần nữa nhắc nhở: "Chủ nhân, hãy bình tĩnh. Nếu suy đoán của tôi không sai, một khi ngài mất kiểm soát, tất cả dữ liệu ở đây sẽ rơi vào hỗn loạn, mà thế giới nơi ngài đang sống cũng sẽ bị ảnh hưởng."

 

"Ý mi là gì?" Hà Tùng Khâu hỏi.

 

Abel xoa dịu cảm xúc của anh xong mới từ tốn giải thích.

 

Ở dòng thời gian ban đầu, tức là khi Mục Mộc chưa trọng sinh, cả thế giới được xây dựng từ dữ liệu của vài quyển tiểu thuyết cùng một hệ liệt.

 

Mục Bội Chi là nữ chính trong tiểu thuyết đại nữ chủ, dựa vào thiên phú hơn người và nỗ lực phi thường mà sự nghiệp thăng tiến không ngừng.

 

Thịnh Hạo Tồn được định hình là chủ tịch bá đạo lạnh lùng, chỉ một lòng si mê Mục Bội Chi, ngoài vợ ra thì chẳng đặt gì trong tim, kể cả mấy đứa con.

 

Thịnh Minh Quyết là thiếu niên nhà giàu mê mẩn kiếm tiền, Mục Vấn Lai là bác sĩ tính tình quái dị, Thịnh Minh Tuyên là thiên tài khoa học chỉ muốn ẩn cư, ghét giao tiếp với con người. Đào Thi Nam và Tiết Hoài Viễn là tuyến BE. Từ Tử Kỳ và La Chu Chu thì nhận kịch bản pháo hôi: tuy có tài nhưng tính tình tệ, thích bắt nạt người khác. Từ Thiêm và Thẩm Tinh Vũ là tuyến "kết hôn trước, yêu sau".

 

Còn Mục Mộc, vốn chỉ là nhân vật được tác giả dựng lên để làm nền, làm nổi bật sự xuất sắc của những "thiên tài" khác. Nhưng bởi vì dung mạo xuất chúng, lại có tình nghĩa thanh mai trúc mã với nhân vật chính, nên về sau được sắp đặt thành "ánh trăng sáng đoản mệnh".

 

Theo kịch bản, sau khi Mục Mộc qua đời, Hạ Tùng Khâu sẽ gặp một chàng trai có diện mạo rất giống Mục Mộc, rồi ép buộc đem người đó về làm thế thân. Sau một hồi yêu hận giằng xé, cuối cùng sẽ HE.

 

Thế nhưng sự việc không phát triển theo kịch bản ấy. Mỗi người bọn họ dần dần đều lệch khỏi quỹ đạo, có được ý chí riêng của mình.

 

Đặc biệt là sau khi Mục Mộc qua đời ở thời điểm kịch bản định sẵn, với tư cách là nam chính cuối cùng chưa khởi động tuyến cốt truyện, sự sụp đổ của Hạ Tùng Khâu đã trực tiếp khiến dữ liệu cả thế giới trở nên hỗn loạn.

 

Sau khi gặp "thế thân" giống Mục Mộc kia, anh thậm chí phát điên, muốn giết người đó.

 

Nếu như anh thật sự làm thế, cả thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.

 

Ý thức thế giới để tự cứu đã cho hắn một cơ hội sửa chữa đường dây vận mệnh.

 

Nhưng anh không dùng cơ hội đó cho bản thân, mà gom góp toàn bộ dữ liệu về Mục Mộc, đưa Mục Mộc quay trở lại tuổi thơ quay về năm tháng khi mọi thứ còn kịp thay đổi.

 

"Thế thì tại sao em ấy lại hôn mê?" Hạ Tùng Khâu hỏi.

 

Abel không chắc chắn lắm, nói: "Có thể là dữ liệu ở đâu đó xảy ra vấn đề. Bây giờ tiến trình đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, xuất hiện lỗi dữ liệu cũng là bình thường."

 

Hạ Tùng Khâu: "Có thể sửa không?"

 

Abel: "Tôi cần thêm một ít thời gian."

 

Trong lúc Abel tiếp tục chỉnh sửa dữ liệu, Hạ Tùng Khâu nhắm mắt lại, thử cảm nhận sự tồn tại của Mục Mộc.

 

Ý thức của anh chìm vào biển dữ liệu, dần dần khuếch tán ra ngoài. Không biết đã đi bao xa, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc.

 

Ý thức của Hạ Tùng Khâu từ từ thâm nhập, linh hồn của Mục Mộc bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.

 

Cậu chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì bỗng cảm nhận một luồng k*ch th*ch chưa từng có ập tới.

 

Hai linh hồn giao hòa, như thể chưa bao giờ gần nhau đến thế.

 

Đang mải chìm đắm thì giọng Abel bất ngờ vang lên: "Chủ nhân, lỗi dữ liệu đã sửa xong."

 

Giây tiếp theo, trong phòng bệnh, cả hai đồng thời mở mắt. Họ ăn ý quay đầu nhìn nhau, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau lập tức cùng nở nụ cười.

 

"Chào mừng trở về, chủ nhân." Giọng điện tử bình thản của Abel ẩn chứa một tia vui mừng khó nhận ra.

 

Hạ Tùng Khâu xoay người xuống giường, nửa quỳ trước mặt Mục Mộc, nắm chặt tay cậu, mười ngón đan xen, khàn giọng nói: "Anh bắt được em rồi."

 

Khoảnh khắc hai linh hồn giao hòa, Mục Mộc tiếp nhận được một phần dữ liệu của Hạ Tùng Khâu, cũng cảm nhận được sự biến động dữ dội trong cảm xúc của anh, thậm chí cảm nhận rõ tình yêu nồng đậm mà anh dành cho mình.

 

Mục Mộc chưa bao giờ hiểu Hạ Tùng Khâu sâu sắc đến vậy. Lúc này, cậu vô cùng áy náy, không màng xung quanh còn có gia đình ở đó, trực tiếp hôn lên môi anh, vừa khóc vừa cười: "Xin lỗi."

 

Có lẽ cậu nên sớm nói rõ với anh.

 

Hạ Tùng Khâu hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu, siết chặt cậu vào lòng, lặp lại: "Anh đã bắt được em rồi, kiếp này em đừng hòng chạy thoát."

 

Mục Mộc nén nước mắt, cười nói: "Em không chạy. Em ở đây, mãi mãi bên anh."

 

Thịnh Minh Quyết nhìn hai người ôm nhau, tự giác rời khỏi phòng bệnh, tiện thể ngăn bố mẹ và mấy em đang kéo đến bên ngoài, mỉm cười giải thích: "Chắc không sao nữa đâu. Kiểm tra sức khỏe không cần gấp, cho bọn họ chút thời gian đi."

 

Mấy ngày ngắn ngủi mà đã già đi trông thấy, Mục Bội Chi thở phào: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

 

Mục Vấn Lai nhìn đồng hồ: "Mười phút chắc đủ rồi chứ? Dù sao cũng cần sớm làm kiểm tra cho chắc."

 

Thịnh Minh Tuyên phụ họa: "Đúng đấy, làm kiểm tra thì yên tâm hơn."

 

Trong phòng bệnh, sau một hồi quấn quýt với Hạ Tùng Khâu, cuối cùng Mục Mộc cũng lấy lại tinh thần: "Bố mẹ, anh chị của em đâu rồi? Họ chắc cũng bị dọa sợ lắm."

 

Hạ Tùng Khâu vẫn siết chặt tay cậu, không buông ra: "Anh cả em vừa mới ra ngoài. Có cần gọi họ vào ngay không?"

 

Mục Mộc bỗng thấy mất tự nhiên. Trước khi tỉnh lại, cậu còn cùng Hạ Tùng Khâu...

 

Lúc đó anh cả chắc chắn đang ở trong phòng nhìn thấy hết tình trạng hai người họ, phải không?

 

Cả nhà đều lo lắng cho mình, vậy mà cậu lại hồ đồ đi cùng Hạ Tùng Khâu chơi trò "thần giao cách cảm".

 

Mục Mộc càng nghĩ càng xấu hổ, dứt khoát chui vào chăn, làm con đà điểu giả vờ trốn.

 

Hạ Tùng Khâu hôn khẽ lên chiếc nhẫn ở ngón áp út của cậu, bù lại lời tỏ tình kiếp trước chưa kịp nói ra: "Mộc Mộc, anh yêu em."

 

Mục Mộc giật phắt chăn ra, lắp bắp: "Anh, anh nói gì cơ? Em không nghe rõ."

 

"Anh yêu em." Hạ Tùng Khâu lặp lại.

 

Mục Mộc đỏ bừng mặt, ánh mắt lảng tránh khắp nơi: "Anh... anh có phải thiếu ngủ đến lú lẫn rồi không, sao lại nói mấy lời này lúc này? Nếu bị người khác nghe thấy thì..."

 

"Anh yêu em."

 

Mục Mộc lập tức cạn sạch phản kháng, khóe miệng suýt nứt đến tận mang tai, nhưng vẫn ra vẻ giữ thể diện: "Được rồi, được rồi, em nghe rõ rồi."

 

Hạ Tùng Khâu rốt cuộc không nói thêm, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Mục Mộc. Bị nhìn đến mất tự nhiên, Mục Mộc lấy hết can đảm, ấp úng mở miệng: "À thì, em... em cũng yêu anh."

 

Tác giả có chuyện nói:

 

Phiên ngoại đến đây là hết!! Tung bông tung bông!!!!

 

-----

 

Vậy là hành trình chữa lành và cứu rỗi của nhóc Mộc Mộc đến đây là kết thúc. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đồng hành cùng bảnh suốt từ ngày này qua tháng nọ và đặc biệt là các bạn dấu yêu hay tích cực bình luận sửa chính tả và cổ vũ tinh thần cho bảnh. Mong rằng mọi người sẽ ủng hộ bảnh trong các bộ truyện tiếp theo. Tung hoa, tung bông, nổ pháo hoa bùm bùm chíu chíu :33

Bình Luận (0)
Comment