€100
€100€100
chương 100: Căn cứ trò chơi
Editor: Cô Rùa
米
Ngày càng có nhiều xúc tu điên cuồng của Thái Tug xuyên qua màn sương đặc sệt càn quét bên trong đó.
Trong cuộc càn quét bùng nổ như vậy, giả sử như người chơi còn chưa tìm được nơi này thì rất có thể sẽ lành ít dữ nhiều.
Sau khi hai người chơi liên tiếp bị xúc tu ném vào chủ thể màu nâu hồng, Ninh Trường Phong cuối cùng đã xuất hiện, hắn phi thân từ trong màn sương ra.
Cùng lúc đó trên Thái Tuế càng mọc ra nhiều xúc tu hơn, chúng bất ngờ lao về phía những người chơi xung quanh.
Ninh Trường Phong: “Đúng lúc mọi người đều đang tập trung ở đây, vậy thay vì phiền phức hại lẫn nhau thì tại sao không để cho Thái Tuế xếp hạng chúng ta luôn.”
Người nhộng sư trốn đằng sau Thái Tuế dùng hết sức lực cuối cùng để điều người nhộng lao về phía Sư Thiên Xu.
Cô ta không còn đủ sức để tránh những xúc tu của Thái Tuế, bị những xúc tu xuyên qua bụng nhưng vẫn còn chưa có chết.
Cô ta nhìn chằm chằm vào mười người nhộng lao về phía Sư Thiên Xu. Khi cô ta ném người nhộng về phía Su Thiên Xu, pháp sư áo đen đứng bên kia đá bay xúc tu đang lao về phía hắn về phía Sư Thiên Xu.
Cộng thêm ban đầu đã có xúc tu phóng về phía Sư Thiên Xu.
Ba mặt đều là địch.
Người nhộng sư chờ xem liệu người nhộng của cô ta có thể cắn đứt một bộ phận nào đó của Sư Thiên Xu giống như lần trước hay không.
Người chơi nữ đeo găng tay đứng cạnh Sư Thiên Xu mặc kệ xúc tu đang lao về phía mình, định ném lưới sắt vào Sư Thiên Xu.
Sư Thiên Xu: “Đừng lo cho tôi!”
Cô chỉ lo đá bay hai người nhộng đang lao về phía mình, hoàn toàn phớt lờ những xúc tu kia. Đồng thời nghiêng mình một cái, trốn vào trong con sò biển màu trắng đang bay về phía cô.
Khi những xúc tu đó chuẩn bị đâm phá con sò, chúng đột nhiên dừng lại vì một lý do nào đó.
Pháp sư áo đen định vươn tay ra, lại bị Ninh Trường Phong đá một phát gãy khuỷu tay, “Ê hội trưởng Lê, trận chiến của chúng ta vẫn còn chưa kết thúc đâu.”
Giả Thần Thăng mới vừa quạt đi khí độc từ thầy thuốc, lại nhìn thấy những con cổ trùng màu xanh đậm trên cây quạt thì mắng to một tiếng vội quạt về phía sau.
Vô số cổ trùng bị cuồng phong cuốn lên bay về phía Ninh Trường Phong và pháp sư áo đen đang đánh nhau. Lại có liên tiếp vài tiếng chửi thề vang lên.
Sò biển cũng mượn sức gió này bay về phía người nhộng sư, một bàn tay từ bên trong sò biển vươn ra, ném người nhộng sư vẫn còn cố gượng vào màng thịt của Thái Tuế.
Khi người nhộng sư rơi vào lớp thịt nhầy nhụa màu hồng nâu, từng người nhộng trên con sò lần lượt biến mất.
Sò biển chao đảo một cái, bị cơn lốc cuốn về phía Thái Tuế.
Khi Giả Thần Thăng thu hồi cây quạt lại, những con cổ trùng đã bò lên cánh tay của hắn, chui vào trong da hắn.
Hắn bắt đầu mất kiểm soát bàn tay mình.
Hắn cứng ngắc giơ tay lên quạt về phía Sư Thiên Xu lần nữa, sau đó một luồng khí độc liền phun về phía hắn.
Bên trái một tên thầy thuốc, bên phải một tên cổ bà.
Phía trước thì có xúc tu đang không ngừng tấn công.
Hắn không thể so được, để hắn chết trước đi.
Nói chết là chết. (:))))
Sò biển của Sư Thiên Xu bị quạt bay liên tiếp hai lần đến Thái Tuế, không biết vì sao chúng không hề bị dính lại, mà ngược lại còn mang theo tất cả xúc tu bay về phía hắn. Điều gì sẽ xay ra nếu những xúc tu dày đặc che phủ cả bầu trời này lao về phía một người? “Đắc tội rồi.” Trước khi rời khỏi trò chơi, Giả Thần Thăng đã nghe Sư Thiên Xu nói một câu như vậy với hắn, đó là lúc cô dùng phi dao đâm vào cổ hắn. Cũng chính vào lúc đó hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong con sò biển, hiểu được tại sao Sư Thiên Xu lại lãng phí thời gian quan trọng như vậy để đi theo cốt truyện của phó bản. Theo tiếng Giả Thần Thăng ngã rầm xuống đất, những xúc tu đó không đụng tới hắn nữa mà lao về phía cổ bà đang đứng chéo phía sau hắn. Một bức tường cổ trùng lập tức chắn ngay trước mặt cổ bà, tạo cơ hội cho hắn bỏ trốn. Khi các xúc tu xuyên thủng bức tường cổ trùng, cổ bà đã chạy đến chỗ Ninh Trường Phong và pháp sư áo đen, đám xúc tu cũng đuổi theo sò biển lao đến đây. Thầy thuốc bảo hộ Sư Thiên Xu, theo sát ở phía sau. Một bãi chiến trường hỗn loạn.
【pm dm đm! Trừ dm ra tao đếch biết nói gì nữa rồi, top 10 khủng bố quá vậy trời!]
[Từ năm phút trước đến hiện tại, tao đều chưa thấy rõ một bóng người, đây là tốc độ của các cao thủ sao? ]
[Hoa cả mắt, lú cả óc, tao không chỉ không nhìn thấy mà xem còn không hiểu nữa.] (Tại sao những xúc tua đó lại đuổi theo Sư Thiên Xu?] Ở trong phòng, Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy không thể theo kịp tốc độ của bọn họ, ngoại trừ khẩn trương và kích thích thì chẳng thấy gì nữa. Vừa rồi không thấy, bây giờ hỗn chiến càng không thấy. Chúc Song Song hỏi: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì vừa rồi xúc tu định tấn công Sư Thiên Xu, nhưng tại sao chúng chỉ đuổi theo sò biến của cô ấy mà không tấn công nữa?” Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy cũng không rõ. Ninh Túc nói: “Chắc có liên quan đến sò biển của chị ấy.” Ninh Túc vốn đã mở góc nhìn của Sư Thiên Xu. Sau khi đội nhóm của Sư Thiên Xu nghỉ ngơi, họ tiếp tục tìm kiếm manh mối trong màn sương, bắt đầu đi theo cốt truyện phó bản. So với sự mạo hiểm đầy kích thích từ các góc nhìn của người chơi khác thì bên họ khá là bình yên, Ninh Túc lại muốn biết thêm về các lãnh đạo của các guild khác, cho nên không có chú ý nhiều đến bên này, thường xuyên thay đổi góc nhìn để xem những người chơi khác. Chỉ nhìn thấy họ đi theo một cậu bé đến nhà máy tìm kiếm thông tin ở đó. Vừa rồi khi Sư Thiên Xu giết Giả Thần Thăng, con sò có mở ra khoảng một giây, dù chỉ thoáng qua nhưng Ninh Túc biết trong đó không hẳn chỉ có mỗi mình Sư Thiên Xu. Trong khi nói chuyện, trận hỗn chiến tạm thời dừng lại bởi vì Ninh Trường Phong cuối cùng cũng tiễn được pháp sư áo đen đi trong hai trận chiến liên tiếp. Người xem còn chưa kịp thấy rõ cái gì thì trên sân chỉ còn lại ba người là Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong và cổ bà. Cổ bà rất chật vật, mái tóc trắng của hắn dính đầy máu, một bàn tay thì bị thứ gì đó cắn đứt. Ninh Trường Phong cũng không thoải mái hơn là bao, sắc mặt hắn không tính là tốt, trên mặt bị cào ra vài vết thương, miệng vết thương đã thối rữa, có xu hướng lan rộng. Con sò biển của Sư Thiên Xu đã nát mất hai góc, phần giữa còn bị sụp xuống một chỗ, máu tươi đỏ lòm rất dễ thấy ở chỗ bị sụp. Màn sương đặc quánh cùng với màn đêm hòa quyện vào nhau tạo thành bóng tối bao phủ cả bầu trời. Ba người đứng yên tại chỗ, thở dốc nhịp nhàng mà nặng nề.
[Đây là top 3 rồi sao?]
[Đúng vậy, sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu, không còn góc nhìn nào khác để chọn nữa.]
【Tao còn chưa biết mấy người khác chết như thế nào thì top 3 đã xuất hiện rồi.]
[Trong số ba người còn lại, hai người đều là kẻ thù của Sư Thiên Xu, nếu họ hợp lực lại thì Sư Thiên Xu nguy hiểm là cái chắc.] [Cũng chưa chắc đâu bạn ơi, Su Thiên Xu có được sự giúp đỡ từ boss lớn nhất của thế giới phó bản đó.]
[Cô ấy rốt cuộc đã làm thế nào? Tại sao? ]
【BOi vì hội trưởng của bọn tôi không vội giết người như những người khác, cô ấy là người duy nhất nghiêm túc đi theo cốt truyện phó bản.] Về đêm, tiếng gió càng càng rõ hơn trong màn sương dày. Nhưng chỉ nghe tiếng gió chứ không thấy tiếng gió chuyển động.
Ba người quan sát lẫn nhau, thân thể có chút căng cứng.
Người đầu tiên di chuyển là cổ bà, cổ trùng dần lộ ra trong sương mù đặc sệt.
Nhưng điều kỳ quái chính là không biết vì sao cổ trùng lại không có bay về phía hai người kia, mà là bò từ dưới chân cổ bà lên trên người của hắn.
Ninh Trường Phong lập tức nhìn ra hắn tính làm gì, mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn nói: “Ê cổ bà, cậu đừng đi!”
Màn hình bên Lăng Tiêu tối thui.
Hắn chọn góc nhìn của cổ bà.
Cổ bà đã “tự sát” rút lui khỏi trận đấu.
Tất cả mọi người đều không biết tại sao.
[Có lẽ là hết chịu đựng nổi rồi, biết là đánh không lại hai người kia nên chọn cách sĩ diện rời khỏi sân khấu. ] [Chắc vậy rồi, nếu không thì còn có thể là gì nữa?] Cổ bà bất ngờ chủ động rời khỏi trận đấu. Trong thế giới phó bản cũng chỉ còn lại Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong. Sư Thiên Xu: “Ninh Trường Phong, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Ninh Trường Phong: “Được thôi.” Bọn họ không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần từ trong ra ngoài phó bản rồi. Thêm lần này thì đã sao. Ai sợ đánh nhau chứ. Sò biển giật mình một cái. Ninh Trường Phong: “Chờ đã!” Ninh Túc: “...” Ninh Trường Phong biết lúc này có bao nhiêu người đang nhìn họ, sau khi kêu dừng lại, hắn tạm dừng một chút rồi mới nói: “Tại sao những xúc tu kia lại đuổi theo cô?” Con sò nát từ từ mở ra, ngoài Sư Thiên Xu đã biết trước thì còn có một cậu bé nữa. Đúng là trước đây từng xuất hiện vài loại Nhục Linh Linh quý hiếm ở thành phố sương mù bởi vì hoàn cảnh nơi đây rất thích hợp. Nhục Linh Chi rất hiếm, nghe nói có thể chữa bách bệnh nên giá trị đương nhiên cao, đặc biệt là Nhục Linh Chi cỡ lớn, giá gần như là trên trời.
Lúc đầu người phát hiện ra Nhục Linh Chi đã nếm được vị ngọt rất lớn, làm sao có thể cam lòng bỏ qua. Nhưng loại Nhục Linh Chi này vốn khan hiếm, bán đi là hết, biết lấy đâu ra nữa?
Không lâu sau, một nhà máy xuất hiện ở thành phố sương mù.
Bọn họ có thể nuôi ra Nhục Linh Chi nhân tạo, khiến Nhục Linh Chi phát triển rất nhanh, do đó thu được lợi nhuận khổng lồ.
Không ai biết họ đã sử dụng phương pháp gì.
Nhóm Sư Thiên Xu lần mò tìm được nhà máy này, nhà máy đã đổ nát từ lâu, trên trời có một làn sương mù dày đặc khó ngửi.
Trong màn sương xám xịt, họ nhìn thấy bóng dáng một cậu bé đang kéo chiếc bao tải bước ra từ nhà máy.
Nhóm Sư Thiên Xu lập tức đi theo cậu bé, trong sương mù dày đặc, họ chỉ có thể nhìn thấy cậu bé đang nhặt thứ gì đó, nhưng không thấy cụ thể đó là gì.
Chiếc bao tải ngày càng lớn, đến khi họ tới gần hơn, họ không ngờ cậu bé này lại đang nhặt các bộ phận cơ thể người.
Cậu bé trông chỉ mới bảy tám tuổi, kéo theo một bao tải còn lớn hơn mình rất nhiều, cẩn thận tìm thịt vụn trong sương mù dày đặc.
Có đôi khi gặp được bãi máu đặc sệt, cậu bé còn dùng bánh bao để thấm hết máu, đợi thấm xong lại ném vào trong bao tải. Những phần thịt vụn và máu đều là do các xúc tu khi bắt người bỏ lại. Sau khi cậu bé nhìn thấy bọn họ thì rất khẩn trương, kéo chiếc bao tải ra sau lưng đồng thời nắm chặt lấy nó, đôi mắt đen như mực trên gương mặt dơ hầy của cậu bé nhìn chằm chằm vào họ một cách đề phòng.
Người chơi nữ bên cạnh Sư Thiên Xu đang định nói gì đó thì bị Sư Thiên Xu giữ lại, Sư Thiên Xu ra hiệu cho thầy thuốc đi nói chuyện với cậu bé. Thầy thuốc ngồi xổm trên mặt đất, nói với cậu bé: “Cháu đừng căng thẳng, nhìn thấy những thứ này chú cũng không hề khẩn trương, bởi vì chú là bác sĩ.”
Khi cậu bé nghe hắn nói là bác sĩ, sự phòng bị trong mắt cậu bé đã biến thành hy vọng.
Thầy thuốc lại nói: “Nghe nói nơi này có rất nhiều người cần được cứu chữa, bọn chú bị lạc trong sương mù, cũng không tìm thấy ai.”
Cậu bé nói: “Vậy chú có thể cứu ông của cháu không? Ông ấy đang bị bệnh.”
Thầy thuốc gật đầu, “Được chứ, ông cháu đâu? Cháu dẫn bọn chú đến đó đi.”
Đôi mắt cậu bé cuối cùng cũng sáng lên, nhưng lại nói: “Ông cháu chỉ có thể xuất hiện từ 11 giờ trưa đến 2 giờ chiều thôi, chú có thể đợi ngày mai không?”
Thời gian này quá nhạy cảm.
Một vài người lập tức trở nên thận trọng. Thầy thuốc gật đầu, “Được, vậy cháu kể chú nghe về tình huống cụ thể của ông cháu đi.”
Hắn nhìn chiếc bao tải bị bàn tay bẩn thỉu của cậu bé nắm chặt, hỏi: “Cháu nhặt mấy thứ này để làm gì vậy?”
Cậu bé nói: “Cho ông của cháu ăn.”
“Ông ấy bị bệnh, chỉ có thể ăn những thứ này.”
Mấy người sửng sốt.
Cậu bé dẫn họ đến nhà máy, bồn chồn nói: “Ông cháu trông có hơi lạ, đến lúc đó cô chú có thấy thì cũng đừng sợ nha, ông ấy chỉ trông khác người thường một tẹo thôi nhưng ông ấy là một người rất tốt.”
Sư Thiên Xu nói: “Lúc khám bệnh, bác sĩ cần phải bình tĩnh, để ngừa khi đó khẩn trương cháu có thể vẽ phác họa đôi chút về ông của mình cho cậu ta làm quen trước.”
Cậu bé nhặt một nhánh cây lên, bắt đầu vẽ trên mặt đất.
Không cần suy nghĩ, vẽ một mạch lại nghiêm túc.
Cho dù cậu bé vẽ xấu đến đâu thì bọn họ đều có thể nhìn ra đó không phải là con người.
Đó là một cục thịt có xúc tu.
Sau khi lục lọi thông tin trong một số căn phòng đổ nát của nhà máy, cuối cùng họ phát hiện ra nhà máy độc ác này đã sử dụng thịt người để trông Nhục Linh Chi. Nhưng sau cùng những người dùng tà pháp độc ác để nuôi ra quái vật ấy đã bị cắn ngược lại. Bọn họ đoán người ông mà cậu bé vẽ chính là con quái vật Thái Tuế đã tấn công bọn họ.
Chỉ là thứ cậu bé nhìn thấy chính là con quái vật từ 11 giờ đến 2 giờ, còn lúc khác cậu sẽ đi nhặt thịt vụn trong sương mù để nuôi nấng nó.
Khi quái vật lôi kéo và nuốt chửng người dân ở thành phố sương mù thì cũng là lúc cậu bé đang nhặt vội những miếng thịt vụn để dành cho ông của mình ăn.
Lý do cậu bé gọi nó là ông rất có thể là do ông của cậu bé đã bị người trong nhà máy bón cho Nhục Linh Chi, trở thành một bộ phận của quái vật Nhục Linh Chi, thậm chí còn có thể là một bộ phận cực kỳ quan trọng nào đó nữa.
Những người mà nhà máy dùng để nuôi Nhục Linh Chi chắc hẳn đều là những người không có ai có thể ra mặt giùm, là những người không nơi nương tựa.
Người đàn ông vô gia cư kia đã nói sương mù bắt đầu từ năm năm trước.
Năm năm trước, đứa nhỏ này cũng chỉ mới có ba tuổi thôi.
Cậu bé ngây thơ nghĩ đó là ông mình đang bị bệnh, có lẽ là do nhìn thấy ai đó cho Nhục Linh Chỉ ăn thịt người nên mỗi ngày đều vào sương mù để nhặt những miếng thịt về cho ông của mình ăn.
Trong lòng một số người cảm thấy rất bức bối.
Thầy thuốc hỏi cậu bé: “Ông cháu có phải là người tốt không?”
Cậu bé gật đầu khẳng định, “Ông cháu rất tốt, cực kỳ tốt luôn.” Lúc này cậu bé tho đầu ra khỏi con sò biển, các xúc tu xung quanh sò biển đột nhiên rút về thu nhỏ lại.
“Ông ơi!” Cậu bé chui ra khỏi con sò, chạy về phía Thái Tuế đã bị thu nhỏ lại cả ngàn lần, “Buổi tối ông có thể ra ngoài được không?”
Cậu bé mừng rỡ nói: “Bọn họ muốn chữa khỏi bệnh cho ông đó, được không ạ?”
Những xúc tu dữ tợn trước đó còn muốn giết tất cả người chơi và người dân trong thành phố sương mù, lúc này đã thu nhỏ bằng chiều dài của một cánh tay, vừa mềm lại vừa cứng duỗi ra.
Tất cả người chơi đều sửng sốt.
【Tai sao thằng nhóc này lại gọi con quái vật Thái Tuế đó là ông?]
[Sao có thể là ông được?]
[Nhưng con quái vật đó chưa hề tấn công con sò biển nơi mà thằng bé đang ở trong.]
[Quái vật Thái Tuế có thể nhận ra thằng nhóc này...]
Nhiều người chơi không khỏi hoang mang, cho đến khi có một người chơi theo dõi góc nhìn của Sư Thiên Xu từ đầu đến giờ gửi bình luận lên giải thích rõ ngọn nguồn.
[Một nhà máy ở thành phố sương mù đã sử dụng phương pháp tàn ác để nuôi Nhục Linh Chi bằng thịt người, cậu bé và ông của mình sống nương tựa lẫn nhau, lúc cậu bé được cỡ 2-3 tuổi gì đó thì ông của nó bị nhà máy bón cho Nhục Linh Chi, Nhục Linh Chi được nuôi bằng thịt người hết lần này đến lần khác, cuối cùng trở thành một con quái vật.] [Đứa nhỏ 2-3 tuổi không biết quái vật là gì, chỉ biết đó là ông của mình, thấy người ta cho Nhục Linh Chỉ ăn thịt người nên đến chỗ đó nhặt thịt vụn cho ông của mình ăn.]
[Không biết có phải là do thằng bé nuôi Nhục Linh Chỉ trở nên đáng sợ như vậy không, nhưng nhìn hiện tại có thể thấy Nhục Linh Chi vẫn nhận ra thằng bé, trong lúc điên cuồng trả thù vẫn cố ý tránh thằng bé này ra, còn luôn âm thầm bảo vệ cho nó nữa.]
Đôi bàn tay bẩn thỉu của cậu bé ôm lấy màng thịt màu nâu đỏ nhớp nháp của Thái Tuế, những xúc tu trên Thái Tuế chỉ còn lại tầm một cánh tay, chúng không còn đâm người cũng không còn phun sương nữa, cứng ngắc đáp trên vai cậu bé.
Rất nhiều người chơi đều im lặng.
Cậu bé quay sang hỏi Sư Thiên Xu: “Cô chú có thể trị hết bệnh cho ông cháu được ư?”
Xung quanh họ có rất nhiều tay chân bị đứt đoạn khiếm khuyết, bao gồm cả thầy thuốc đã nói những lời kia với cậu bé, nhưng đứa bé dường như đã quá quen với việc này nên không nhận ra điều gì bất thường.
Sư Thiên Xu: “Cô không thể chữa khỏi bệnh cho ông cháu được, nhưng chỉ cần cháu ở bên ông ấy thì có thể chữa khỏi bệnh cho cả thành phố này.”
Có thể quái vật Thái Tuế này là do ông của thằng bé biến đổi thành, ở trước mặt đứa cháu trai duy nhất của mình, ông ta sẽ không còn là quái vật hại người nữa.
Cũng có thể quái vật Thái Tuế này được ngưng tụ từ vô số linh hồn của những người bị bón cho Nhục Linh Chi, được cậu bé ngây thơ này đút ăn trong năm năm đến sinh ra cảm tình. Đối với thằng bé bẩn thiu này, đó chính là “ông” chứ không phải quái vật.
“Ý của cô là, về sau mỗi một giây một phút, bất kể là ngày hay đêm cháu đều có thể ở bên cạnh ông được sao?”
Đây dường như là điều mà cậu bé quan tâm nhất.
Sư Thiên Xu vừa gật đầu thì đã nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt bẩn thỉu của cậu bé, một nụ cười trẻ thơ đầy thoả mãn.
Không biết tại sao, Sư Thiên Xu lại không muốn nhìn nữa, cô quay lại hỏi Ninh Trường Phong: “Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
Ninh Trường Phong nhìn cậu bé rồi lại nhìn Sư Thiên Xu, không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt hắn đầy rẫy vết thương, vừa đặc sắc lại vừa đau.
“Nếu tôi đánh nhau với cô, mặc kệ kết quả thế nào thì cũng không được tốt.”
Ba nó thắng, đánh má nó bị thương thì biết ăn nói thế nào với nó đây? Còn ba nó thua, bị má nó đánh bị thương thì còn xây dựng hình tượng anh hùng gì trước mặt nó nữa?
Ninh Trường Phong cảm thấy bản thân thật khổ.
Sư Thiên Xu: “?”
“Ninh Trường Phong, anh rốt cuộc định làm cái quỷ gì!”
Ninh Túc: “...” Cậu đã gửi một dòng bình luận đi, [Cố lên.]
Không biết là cổ vũ cho ai, cổ vũ cái gì.
Ninh Trường Phong vô cùng đau khổ.
Ninh Trường Phong “tự sát” rút lui khỏi trận đấu.
Dưới ánh mắt không thể tin được và kinh ngạc của Sư Thiên Xu, lần đầu tiên trong đời hắn trở thành kẻ đào ngũ.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của người chơi trong toàn bộ căn cứ. Trên màn hình ánh sáng trong sảnh trò chơi, thứ hạng của người chơi được sắp xếp lại một lần nữa.
Sư Thiên Xu thăng lên hạng một.
Sư Thiên Xu hạng một, Ninh Trường Phong hạng hai, cổ bà hạng ba, pháp sư áo đen hạng bốn, thầy thuốc hạng năm.
Đúng như dự đoán của Ninh Túc và Mạn Mạn, Sư Thiên Xu đã giành vị trí top một trong mùa giải lần này. Nhưng đối việc với chắp tay nhường lại hạng một kiểu này chắc chắn cô sẽ chẳng vui vẻ gì.
Không chỉ không vui mà khuôn mặt của cô còn vô cùng khó coi.
Trò chơi vừa được tuyên bố kết thúc, rất nhiều người chơi trong toàn bộ căn cứ đều chạy ra ngoài căn cứ, chờ đợi 60 người chơi cùng đi ra khỏi vầng sáng.
Ninh Tuc cũng đến đây từ rất sớm.
Ngay khi vầng sáng biến mất, Ninh Trường Phong lật đật phi tới núp sau lưng Ninh Túc trước khi Sư Thiên Xu vừa định ra tay. Ngay cả lời chúc mừng Ninh Túc cũng không dám nói, ngoan ngoãn đứng thẳng người, một bộ dạng giống như không biết Ninh Trường Phong là ai.
Sư Thiên Xu nhìn hai người chục giây rồi lạnh lùng bỏ đi.
Trong đám đông vây xung quanh, có người thì hoan hô nhảy nhót cũng có người đang chửi rủa chửi mát.
Sau khi cả hai khó khăn thoát khỏi đám đông, Ninh Túc hồi hắn: “Cần gì phải làm vậy chứ?”
Ninh Trường Phong đau khổ nói: “Nếu thật sự phải phân thắng bại thì nhất định phải có người chết người bị thương, tôi bị cổ đánh thì cậu sẽ không giận, nhưng nếu tôi đánh cổ bị cái gì thì cậu có giận không?” Ninh Túc chớp mắt, dùng đôi mắt đào hoa trong veo nhìn hắn.
Ninh Trường Phong: “... Cũng không chắc là khôi phục lại được, mắt cá chân của cổ đến giờ cũng đã khỏi hẳn đâu.”
Ninh Túc vẫn tiếp tục yên lặng nhìn hắn.
Ninh Trường Phong bực bội kéo kéo cổ áo một chút, “Cậu cũng đừng nói cái gì mà nhẹ tay, nếu Sư Thiên Xu mà phát hiện tôi làm vậy thì cổ nhất định còn giận hơn bây giờ nữa đó.”
“Tôi không muốn lừa cô ấy.” Hắn không được tự nhiên nói.
Ninh Túc vẫn không chớp mắt nhìn hắn như cũ. Ninh Trường Phong bị nhìn đến chột dạ, “Vì cái nhà này mà tôi chịu đựng cũng quá nhiều rồi!”
Ninh Túc: “Cái nhà này?”
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Túc nhìn thoáng qua những người chơi phía sau họ, hạ giọng hỏi: “Anh không sợ bị bọn họ chửi sao?”
“Tôi quan tâm họ làm gì, tôi không quan tâm hai người thì thôi...” Ninh Trường Phong dừng lại giữa chừng.
Ninh Túc mím môi mỉm cười.
Cậu thật sự tin Ninh Trường Phong không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, trong toàn bộ căn cứ này hắn chỉ để ý đến ánh mắt của hai người.
Chỉ là ngay cả bản thân hắn vẫn còn chưa ý thức được rõ điều đó thôi. Ninh Trường Phong còn muốn mở miệng giải thích thì Ninh Túc đã nhận được một tin nhắn của Sư Thiên Xu: “Chị ấy bảo tôi đến guild Ngân Hoa xem trận đấu loại giữa các guild.”
Ninh Trường Phong “ừm” một tiếng, vẫn chưa nhận ra được điều gì khác thường.
Ninh Túc nói: “Lần trước anh nói muốn vào phó bản cùng tôi có đúng không?”
Ninh Trường Phong: “Đúng vậy.” Ninh Túc: “Phó bản tiếp theo có thể không được rồi, bởi vì có lẽ tôi sẽ đi tham gia trận đấu cấp guild.”
Ninh Trường Phong: “?”
Ninh Túc: “Chắc anh cũng đâu muốn gia nhập guild đâu đúng không, mà cho dù có thì trừ gia nhập gulld Ngân Hoa ra, anh gia nhập vào guild nào thì chúng ta đều sẽ là kẻ thù trong phó bản thi đấu.”
Ninh Trường Phong: “2???”
Lúc Ninh Trường Phong đau khổ “tự sát” trong phó bản thi đấu, trong lòng hắn nghĩ khổ thì cũng đã khổ rồi, sau khi rời khỏi phó bản thì hắn có thể cùng thằng con trai đáng yêu của mình xem trận đấu các guild, chữa lành vất thương cho bản thân.
Ai mà ngờ đây cũng là một cuộc đau khổ khác.
Không thể sống những ngày tháng như này nữa.
NÑinh Trường Phong và Lăng Tiêu cùng xem trận loại giữa các guild tại nhà của Ninh Túc. Sau khi xem tầm 5-6 phút, Lăng Tiêu đứng dậy chào tạm biệt.
Ninh Trường Phong: “...”
Còn chưa được 10 phút mà.
Ninh Trường Phong một mình xem thi đấu.
Trước đây hắn vẫn luôn ở một mình, làm gì cũng rất tự do thoải mái. Một mình xem lại càng thoải mái hơn. Xem một hồi hắn lại suy đoán trong mấy guild này thì guild nào sẽ vào trận chung kết, guild nào sẽ cẩn bước con trai hắn trong trận chung kết. Sau đó hắn lại nghĩ đến những kẻ khó chơi của guild Vĩnh Minh, đặc biệt là tên pháp sư áo đen kia, mới một thời gian không gặp mà ngay cả hắn cũng đã rất khó đối phó rồi.
Ninh Trường Phong nhìn không nổi nữa.
Sư Thiên Xu đích thân đưa Ninh Túc đến xem trận đấu loại giữa các guild.
Tại thời điểm này, các guild vào thẳng vòng chung kết đều đang cùng người chơi dự bị theo dõi các trận đấu, để phân tích từng guild trong phó bản vòng loại.
Sư Thiên Xu cũng không yêu cầu phải ngồi chung với mọi người mà là cùng xem trực tuyến, như vậy sẽ giúp cô nói chuyện với Ninh Túc được tiện hơn.
“Cậu xem thi đấu cá nhân rồi nhỉ, có thấy sự khác biệt giữa phó bản thi đấu và phó bản bình thường không?”
Ninh Túc gật đầu, “Phó bản thi đấu quy mô lớn càng chú trọng đến sàng lọc và đối kháng hơn, nhanh chóng mà trực tiếp.”
Sư Thiên Xu nói: “Trận đấu các guild có chỗ tương tự như thi đấu cá nhân, nhưng cũng không quá giống.”
“Trong giai đoạn đầu của thi đấu cá nhân, người chơi cũng sẽ thành lập đội nhóm, nhưng bản chất là chém giết tự do giữa các cá nhân người chơi, mà trong trận đấu của các guild, phó bản sẽ được thiết lập theo sự đối chọi giữa các phe phái, trong đó cũng có nhiều hạn chế hơn.” Ninh Túc: “Phải hoàn toàn tuân theo đội nhóm sao?”
Sư Thiên Xu lắc đầu, “Tôi nói phó bản được thiết lập theo sự đối chọi giữa các phe phái cho cậu nghe, chính là để nói cho cậu biết sau khi vào phó bản rồi, đừng để bị ràng buộc bởi thiết lập như vậy.”
“Một đội hoàn hảo không phải là tuân theo và hỗ trợ lẫn nhau, mà là mỗi người đều có thể phát huy được thế mạnh lớn nhất của bản thân họ.”
Sư Thiên Xu nói với Ninh Túc: “Vào phó bản rồi cậu muốn làm thế nào thì làm thế đó. Tôi tin tưởng cậu, tất cả bọn tôi đều tin tưởng cậu, sự tồn tại của bọn tôi không phải để trói buộc cậu mà là để cậu có thể càng mạnh dạn chấp cánh bay xa hơn, không cần sợ phải rơi từ trên cao xuống.”
Bởi vì sẽ có người đứng dưới đón lấy cậu.
Ninh Túc sửng sốt một chút, đây là điều mà cậu chưa bao giờ trải qua. Sư Thiên Xu đẩy một xấp tư liệu cho cậu, “Cậu vừa xem tài liệu các guild vừa cùng tôi xem trận đấu loại giữa các guild đi.”
Ninh Tuc mím môi, “dạ” một tiếng.
Trong hai ngày tiếp theo, Ninh Túc vẫn luôn dẫn hai đứa nhỏ đến xem thi đấu ở chỗ Sư Thiên Xu.
Toàn bộ căn cứ, không có giáo viên nào tốt hơn Sư Thiên Xu. Sư Thiên Xu cũng cảm thấy không có học sinh nào xuất sắc hơn Ninh Túc trong toàn bộ căn cứ này.
Hai người xem rất vui vẻ. Hai đứa nhỏ cũng ngồi ở bên cạnh ăn vui vẻ, thỉnh thoảng lại chăm chú lắng nghe một chút.
Nói chung cả bốn người đều rất vui vẻ.
Khi trận bán kết các guild sắp kết thúc, Sư Thiên Xu bất ngờ nhận được tin nhắn từ Ninh Trường Phong.
Ninh Trường Phong: [Hội trưởng Sư, guild của cô còn tuyển người không? Cô thấy tôi có vào được không?]
Sư Thiên Xu: “...?”