Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 99 - C 99

C 99 C 99C 99

chương 99: Căn cứ trò chơi Editor: Cô Rùa 米

[Không phải chớ, tao lú luôn rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?]

(Tuyệt đối đừng nói với tao là Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đang hợp tác để cùng đối phó guild Vĩnh Minh nha.]

[Tao chỉ có thể nghĩ đến một khả năng thôi, đó là ke địch của kẻ địch chính là bạn, ai bảo guild Vĩnh Minh trong phó bản này khiếp quá chi.】

[Thế nhưng, sao tao lại cảm thấy so với guild Ngân Hoa va guild Vĩnh Minh thì sự thù địch giữa Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong lại càng nghiêm trọng hơn nhỉ?]

[Đúng là Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đang hợp tác để đối phó guild Vĩnh Minh rồi, mới nãy Ninh Trường Phong còn choảng nhau với hội trưởng guild Vĩnh Minh kia mà!]

Ninh Túc nhìn thoáng qua đống bình luận, sau đó lại nhìn hai người trong màn hình ánh sáng, mừng khấp khởi gửi một dòng bình luận.

【Su Thiên Xu và Ninh Trường Phong cố lên! ]

Lăng Tiêu thấy Ninh Túc cong tít cả mắt thì hỏi cậu: “Vui à?” Ninh Tuc vuốt nhẹ nhúm tóc chỉa ra của Quỷ Sinh đang ngồi dưới chân mình, gật đầu đáp: “Ừm.”

Cậu lại nhìn hai người đang đứng cạnh nhau trong màn hình ánh sáng, “Thật hiếm khi.”

Vừa rồi nghe Lăng Tiêu phân tích về việc tấn công tầm xa, cậu cảm thấy nó trúng Sư Thiên Xu không ít.

Cô là hội trưởng của Ngân Hoa, là người chơi lão làng có kinh nghiệm nhất, tính cách lạnh lùng xa cách, vẫn luôn đứng chắn trước Ngân Hoa, làm ô dù cho người khác.

Cậu không biết Sư Thiên Xu sẽ cảm thấy thế nào khi vừa rồi có người ra tay bảo vệ cô trong lúc cô đang bị vây giết một mình, nhưng cậu có chút vui trong lòng.

Tầm mắt của Lăng Tiêu cũng rơi trên hai người kia, nói: “Rất xứng đôi.” Ninh Túc: “Xứng chỗ nào?”

Lăng Tiêu: “Giống như hai người rất cô đơn đứng cạnh nhau vậy.”

Ninh Túc ngẩn ra.

Trong hai người bọn họ có một người từ nhỏ đã bươn chải một mình, trở thành người chơi solo đứng đầu căn cứ trò chơi hàng năm.

Một người là người đầu tiên vào phó bản, một mạch mười mấy năm, trở thành hội trưởng đầu tiên và được nhiều người vây quanh.

Họ giống như người ở hai thế khác nhau, nhưng khi Lăng Tiêu nói câu kia, Ninh Túc thực sự cảm thấy đây quả là hai người cô đơn đứng cùng nhau. Cậu mím môi, ngồi dịch về phía Lăng Tiêu một chút.

Trong phó bản, Ninh Trường Phong thả lỏng ve mặt căng cứng của mình, hắn nhướng mày lên hỏi: “Vừa rồi có thấy tôi đánh pháp sư áo đen bỏ chạy không?”

Không biết là đang hỏi ai, có hơi khó hiểu, giống như một con công đang xòe đuôi.

Mọi người chỉ nghĩ hắn đang nói chuyện với Sư Thiên Xu bên cạnh, nhưng điều này lại càng quái lạ hơn, đương nhiên Sư Thiên Xu cũng không thể nhìn ra.

Ninh Túc: “...”

Vừa rồi chỉ lo nhìn chỗ Sư Thiên Xu, cũng không có nhìn thấy bộ dáng Ninh Trường Phong đánh pháp sư áo đen bỏ chạy.

Sư Thiên Xu: “Buông ra.”

Đuôi rắn của Ninh Trường Phong vẫn quấn quanh eo của Sư Thiên Xu, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu xanh xám của Sư Thiên Xu bị đuôi rắn màu bạc siết mỏng lại.

Nhưng cũng chỉ chưa đầy một phút mà thôi.

Cô lạnh giọng kêu thêm một tiếng buông ra.

Ninh Trường Phong không vui nói: “Hội trưởng Sư, khi nãy tôi đánh pháp sư áo đen rồi lại ra tay cứu cô, nói thế nào thì cũng là ân nhân của cô, vậy mà thái độ của cô đối với tôi không thể tốt hơn một chút sao?” Sư Thiên Xu lại nói: “Nếu còn không buông ra thì anh sẽ phá hồng chuyện của tôi.” Người nhộng sư còn chưa kịp chất vấn Ninh Trường Phong có ý gì thì đã nghe thấy cổ bà hét lên: “Chạy mau!”

Nhưng đã quá trễ rồi.

Trong sương mù dày đặc ở phía xa, quỷ hút máu bị thi cổ chui vào cơ thể ăn mòn xương tủy, lại bị đuôi rắn quật bay nằm hấp hối trên mặt đất, dùng chút hơi tàn cuối cùng nỉ non một câu.

“Độc.”

Sương mù màu xám đặc với tầm nhìn cực thấp này rất có lợi cho cổ bà phát huy, hắn có vô số cổ trùng để dò đường và dẫn người, cũng rất phù hợp với quỷ hút máu có tốc độ cực nhanh hay người có kỹ năng gió như Giả Thần Thăng.

Tuy nhiên, còn có một loại người nữa cũng rất phù hợp với phó bản này.

Người sử dụng độc.

Nhất là người thả độc bằng khí.

Lớp sương mù đặc quánh màu xám này cùng với cơn gió yếu ớt quả thật là phương tiện tốt nhất để thả khí độc, là thiên đường cho những kẻ dùng độc.

Quỷ hút máu nhắm mắt lại.

Màn hình của người chơi chọn góc nhìn của hắn cũng chuyển sang màu đen.

Hắn đã rời khỏi trận đấu. Tuy không thể truyền tin này cho hai người còn lại, nhưng hai người kia đều nhận ra điều đó. Đầu óc choáng váng, thân thể không còn sức lực đã nói cho họ biết bản thân bị trúng độc.

Nhận ra mình bị trúng độc, họ lập ý thức được bản thân bị lừa.

Cổ bà là người nhận ra điều này đầu tiên, hắn bảo người nhộng sư mau chạy đi, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Một tấm lưới sắt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, bao phủ lấy hoàn toàn bọn họ, gồm cả người nhộng và hầu hết cổ trùng.

Nếu là ngày thường, cả hai có thể dễ dàng trốn thoát được, nhưng giờ họ lại bị trúng độc.

Lưới sắt có độ cứng của thép, nhưng cũng có độ mềm của lưới, khi lớp lá sắt mềm màu đen bị người bên dưới tấn công, nó nhấp nhô như một cơn sóng đen.

Một nam một nữ nhảy ra khỏi sương mù dày đặc, cung kính nhìn Sư Thiên Xu, “Hội trưởng.”

Sư Thiên Xu thoát khỏi đuôi rắn, “Châm lửa.”

Người chơi nam mặc đồ trắng vung một đám bụi ra xung quanh, vô số hạt cát rất nhỏ bay xuống.

Người chơi nữ đeo găng tay da nhận lấy cây chùy lửa màu xanh lam từ trong tay Sư Thiên Xu, giơ nó về phía các hạt cát, ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, đốt cháy những con cổ trùng quanh lưới sắt, đẩy cao nhiệt độ của lưới sắt.

Tình thế hoàn toàn đảo ngược. Có rất nhiều dấu chấm hỏi trên cơn mưa bình luận, rất nhiều người chơi đều không hiểu tại sao lại chuyển biến như vậy.

Tô Vãng Sinh cũng không hiểu, hắn nghỉ hoặc hỏi: “Chuyện gì đây? Sao tôi lại không hiểu gì hết ráo?”

Ninh Túc nói: “Là mùi hương kia.”

Chu Song Song: “Ý của cậu là, đồng đội của Sư Thiên Xu phát tín hiệu cho cô ấy, cô ấy lần theo mùi hương đó chạy vội đi tìm đồng đội của mình?”

Ninh Túc gật đầu, “Vừa rồi cô còn lo chuyện mùi của đối phương quá rõ ràng thì sẽ bị địch phát hiện, cả người đó lẫn đồng đội đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Chúc Song Song: “Đúng vậy, đúng là tôi đã nghĩ như vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”

Ninh Túc: “Đúng, nhưng nếu mùi tín hiệu đó lại là độc thì sao?”

Chúc Song Song đứng hình.

Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy cũng đứng hình theo.

Mất một hồi lâu, sau khi cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tô Vãng Sinh mới như bừng tỉnh bật thốt lên một câu: “Hay vãi!”

“Nếu người khác không thể tìm thấy thì đây sẽ là tín hiệu về điểm hẹn của bọn họ.”

“Nhưng nếu như có người phát hiện ra và muốn nhân cơ hội đó để giết họ, thì càng đuổi theo mùi càng gần thì sẽ càng trúng độc nặng, đây chính là tự mình nạp mạng mà.” Ngay cả CEO Quý Minh Thụy cũng phải thán phục, “Chỉ cần sắp xếp phù hợp, hoàn toàn có thể quét sạch những đối thủ có ý xấu.”

Hắn nhìn một vài người phối hợp thích đáng, rồi lại nhìn Sư Thiên Xu luôn điềm tĩnh tự nhiên, nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao những người chơi top đầu của guild Ngân Hoa không nhiều bằng guild Vĩnh Minh, nhưng lại có thể đối đầu được với guild Vĩnh Minh, thậm chí còn có thể đè đầu cả guild Vĩnh Minh.”

Gác thứ hạng cá nhân sang một bên, nhìn vào sức mạnh tổng thể của người chơi thì trong số mười người chơi hàng đầu trong toàn bộ căn cứ, chắc guild Vĩnh Minh có tầm bốn người.

Mà guild Ngân Hoa, không tính áo đen, hiện tại nhiều nhất chỉ có hai nEười.

Xét về số lượng người chơi top đầu, Ngân Hoa không thể so với Vĩnh Minh.

Nhưng Ngân Hoa có một số lượng lớn người chơi tầm trung, chính vì không có nhiều người chơi top đầu địa vị cao nên bọn họ lại càng hoàn toàn tin phục vào hội trưởng của mình, xoắn lại với nhau như một sợi dây thừng.

Dưới sự lãnh đạo của một người tài giỏi thông minh, nhóm người này đã có được sức mạnh rất đáng gờm.

Trên mặt Ninh Túc lộ ra một nụ cười, “Mặc dù guild Ngân Hoa không có cổ trùng hay người nhộng này kia, nhưng bọn họ cũng đang nghiên cứu độc dược, vì đối đầu với guild Vĩnh Minh, có rất nhiều thầy thuốc cực kỳ lợi hại.”

Người chơi nam mặc áo trắng này chính là vị thầy thuốc mà lần trước Sư Thiên Xu đã nhờ kiểm tra cơ thể cho Ninh Túc, phát hiện Ninh Túc bị trúng cổ.

Chúc Song Song cười nói: “Túc Túc, sao nhìn cậu cũng tự hào quá vậy?” Ninh Tuc gật đầu, đúng vậy.

Guild Ngân Hoa rất mạnh.

Sư Thiên Xu, mẹ của cậu rất lợi hại.

“À quên nói với mọi người, tôi đã gia nhập guild Ngân Hoa rồi.”

“Hen chỉ cậu lại như vậy.” Chu Song Song cười nói: “Có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ngoài dự kiến, cậu và hội trưởng Sư tạo cảm giác rất thân thiết.”

Tô Vãng Sinh: “Đúng vậy, chúc mừng nha.”

Quý Minh Thụy: “Chúc mừng cậu, Ngân Hoa là một guild rất tốt.”

Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đặt một đóa bốn cánh đỏ ngầu vào tay Ninh Túc.

Ninh Tuc nói nhỏ: “Này là anh tặng tôi rồi mà, tặng tôi thì chính là của tôi, nếu lại tặng tôi lần nữa thì chính là mượn hoa hiến phật.”

Lăng Tiêu: “Đột nhiên tôi nhớ ra được một chút ký ức, có người ngắt đoá hoa mà trái tim tôi cực khổ mọc ra dâng lên cho tượng thần của tôi, đây cũng gọi là mượn hoa hiến phật sao?”

Ninh Túc: “...” Ninh Tuc chỉ vào phía trước, “Mau xem phó bản đi.”

Chủ đề và tầm nhìn chuyển đến phó bản một cách cứng ngắc.

Trong phó bản, Ninh Trường Phong cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn Sư Thiên Xu, ánh mắt nghiêm túc biểu lộ ra tâm lý của hắn.

Ở căn cứ trò chơi, rất nhiều người chơi cũng đang xem, trên sảnh trò chơi, đường lớn trung tâm của căn cứ cùng với người chơi trên cây cầu dài của căn cứ, mọi người cùng nhau thảo luận về chiến lược của Sư Thiên Xu.

Cơn mưa bình luận trên màn hình là một loạt [666] và [Đỉnh của chóp] lướt qua người Sư Thiên Xu.

Địa vị hiện tại của Sư Thiên Xu trong căn cứ và sự ngưỡng mộ mà cô ấy nhận được có lẽ cũng được tích lũy lên theo cách này.

Lúc này cô nhìn chằm chằm lưới sắt, lưới sắt đã không còn dấu hiệu giãy dụa nào, cổ trùng cũng biến mất.

Cô nói với người chơi nữ đeo găng tay da: “Thu hồi lại nó đi.”

Dưới lưới sắt không có ai, chỉ còn lại một cái lỗ.

Người chơi nữ đeo găng tay da tiếc nuối nói: “Bọn họ chạy thoát rồi.”

Sư Thiên Xu cũng không có gì bất mãn, “Nếu họ có thể bị giết dễ dàng như vậy thì họ đã không nằm trong top 10, có thể khiến họ bị trúng độc đã là không tệ rồi.”

“Vậy chúng ta có cần đuổi theo giết họ nhân lúc họ trúng độc suy yếu không?” Sư Thiên Xu quay đầu nhìn về phía Ninh Trường Phong.

[Ninh Trường Phong cũng trúng độc nhỉ?]

[Nhân cơ hội này giết Ninh Trường Phong, đại mỹ nhân có thể đứng đầu năm nay!]

[Giết ổng đi! Giết ổng đi!] Ninh Túc: “...” Sư Thiên Xu: “Anh đi đi.”

[Bởi vì vừa rồi Ninh Trường Phong đã cứu cô ấy sao?]

[Bởi vì Ninh Trường Phong vừa mới đến đây không lâu, còn chưa trúng độc đúng không?] Sư Thiên Xu để hắn đi, nhìn thì có vẻ như cô không có ý định đánh nhau với hắn, coi như làm việc tốt. Ninh Trường Phong lại có chút không vui, “Bảo tôi đi? Tại sao người đi không phải là các người?” Sư Thiên Xu nhíu mày nhìn hắn một cái, xoay người dẫn người rời đi. Vào phó bản được 3 tiếng, có người đã thống kê được 26 người chơi chết trong sương mù dày đặc, chỉ còn lại 34 người chơi. Do tính chất của phó bản thi đấu cho phép, cứ có thêm một người chơi bị giết thì thứ hạng của tất cả người chơi còn lại sẽ tăng lên một bậc, việc giết người chơi còn nhiệt tình hơn là để ý đến phó bản. Màn sương xám dày đặc này đã tạo cho người chơi những điều kiện tốt nhất để giết chóc.

Từ lúc sương dày đến sương tương đối mỏng, khi nhìn thấy một ngôi nhà, chỗ Sư Thiên Xu đã tập hợp được bảy người chơi.

Họ tìm thấy một người vô gia cư trốn trong thùng rác trên đường phố. Một người chơi nữ rất tốt bụng trong đội đã tiến lên hỏi người vô gia cư đó: “Anh gì ơi, bọn tôi mới đến đây, không biết tại sao sương mù nơi này lại nhiều đến vậy?”

【???】

[Không ngờ nhóm của Sư Thiên Xu lại nghiêm túc đi theo cốt truyện phó bản?]

[Loại phó bản thi đầu này cũng sẽ không chết thật trong phó bản, chỉ cần giết những người chơi khác là được, cần gì phải bày vẽ phiền phức thế chứ? ]

Người vô gia cư không nói gì, Sư Thiên Xu đưa cho hắn một miếng bánh mì, người vô gia cư vội giật lấy, vừa ăn ngấu nghiến vừa bớt chút thì giờ để nói: “Đây là thành phố sương mù, có sương mù cũng là chuyện dĩ nhiên.”

“Bắt đầu từ 5 năm trước đã như vậy rồi, bây giờ là đang giữa trưa nên sương mù còn ít chứ chờ thêm 2 tiếng nữa là dày lắm.”

“Mấy người mau mau trốn đi, trong sương mù có quái vật chuyên ăn thịt người đó!”

Một vài người chơi nhìn nhau. Sư Thiên Xu nói: “Tìm một nơi để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt cho hai tiếng sau.”

Chúc Song Song nói: “Đi theo cốt truyện vẫn có ích hơn, cứ đánh đấm liên tục thì ai mà chịu nổi, điều quan trọng là phải biết khi nào nên chiến đấu và khi nào thì nghỉ ngơi.”

Quý Minh Thụy gật đầu, “Trước đây tất cả mọi người đều cảm thấy người chơi đáng sợ hơn quái vật, thế nhưng quái vật không thể cứ mãi ở cùng một cấp độ từ đầu trận đến cuối trận được, về sau chúng có thể sẽ càng đáng sợ hơn, dựa theo tình huống hiện tại, quái vật sẽ lại xuất hiện sau hai tiếng nữa, đó sẽ là một cuộc chiến khốc liệt thật sự.”

“Cho nên, một ngày hai mươi tư tiếng chỉ có vài tiếng để nghỉ ngơi vào buổi trưa lại càng quan trọng.”

Trên bình luận chỉ còn vài người luyên thuyền.

Nhóm Sư Thiên Xu tìm thấy một ngôi nhà, vị thầy thuốc kia thả một vòng thuốc độc xung quanh, Sư Thiên Xu lại triệu hồi thêm một con quái vật bạch tuộc bao trọn lấy hoàn toàn ngôi nhà.

Trong khi những người khác đang giành giật từng giây để giết nhau, một vài người lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Vãng Sinh: “Quá xịn, chẳng cần làm gì hết, chỉ cần đánh một giấc xong thì thứ hạng đã tăng vèo lên.”

Ninh Túc: “...”

Có hơi hâm mộ, ở trận chung kết lại có thể ngủ ngon.

Bên chỗ Sư Thiên Xu nghỉ ngơi, một số người chơi sôi nổi điều chỉnh góc nhìn của họ để xem người khác. Người nhộng sư và cổ bà đang ở cùng nhau.

Sắc mặt của người nhộng sư rất khó coi, “Cổ bà, tôi chảy máu quá nhiều đã vậy còn trúng độc, nếu không tìm được thầy thuốc thì có lẽ tôi sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Đàn cổ trùng trên người cổ bà đang chui vào cơ thể hắn, giúp hắn hấp thụ chất độc trong cơ thể.

Ngay cả người nhộng sư cũng cảm thấy da đầu ngứa râm ran khi nhìn cảnh này.

“Cô tính làm gì?” Cổ bà hỏi cô ta.

Người nhộng sư nhìn bình luận trên màn hình hệ thống một hồi, “Vừa rồi lại có một người chơi chết, hiện tại chúng ta đang ở top 22.”

Nói là mặc kệ xếp hạng của bản thân nhưng cô ta vẫn không muốn xếp hạng của mình quá khó coi, “Tôi sẽ đi giết thêm vài tên nữa, ít nhất phải lọt vào top 15.”

“Tốt nhất là người của guild Ngân Hoa.” Cô ta nghiến răng nói.

Cổ bà nói: “Chắc giờ này guild Ngân Hoa đã tập hợp lại hết với nhau rồi, với tình trạng này của cô thì không thể giết được bọn họ.”

Người nhộng sư biến mất trong màn sương xám với lu người nhộng trên tay, “Cậu cứ mặc kệ tôi!”

Ninh Trường Phong còn đang dạo chơi trong sương mù xám xịt, hắn là người chơi duy nhất tương tác với những người bình luận, “Mọi người xem đi, trận chung kết cũng đâu cần phải căng thẳng như vậy.” Trừ vết thương trên mặt do đánh nhau một hồi với pháp sư áo đen thì hắn gặp những người khác đều rất chỉ là nhẹ nhàng. Trong lúc đang nói mấy lời này thì từ đâu xuất hiện một mũi tên sắc bén xuyên qua màn sương bay thẳng đến chỗ hắn. Ninh Trường Phong lắc mình né tránh, đồng thời nhảy lên cây tránh một mũi tên khác. Sau khi bắn hơn chục mũi tên, một người chơi nam bước ra từ trong màn sương mù, đợi thấy rõ đây chính là Ninh Trường Phong thì hai cái đầu rắn đã đối diện với hắn.

[Kkk, người anh em à, tôi đồng tình với anh một giây.]

[Ngàn dặm tự nạp mạng, quà ít tình cảm nhiều.] Người chơi kia ngập ngừng nói: “Hmmm, tôi sẽ tự sát out ra ngoài.” Ninh Trường Phong gật đầu: “Bảng xếp hạng này đúng là mỗi năm đều có yếu tố may mắn, việc cậu xui xẻo tự lui ra khỏi trận đấu là công bằng cho người khác.” Chỗ Giả Thần Thăng đã tập hợp được ba người, phân tích phó bản là lợi thế của bọn họ, bọn họ cũng nghiêm túc đi theo cốt truyện. Cũng giống với nhóm Sư Thiên Xu, họ cũng phát hiện ra có quái vật ăn thịt người trong thành phố sương mù này, chúng bắt người và cắn nuốt họ khi sương mù dày đặc, việc bắt người chắc hẳn là do các xúc tu màu nâu tấn công họ. “Đã gần hai tiếng rồi.” Một người chơi nữ lau mồ hôi trên mặt nói.

Giả Thần Thăng nói: “Chúng ta hãy cùng đi theo xúc tu của quái vật để tìm hiểu ngọn ngành như thế nào.”

Đến hai giờ chiều.

Chúc Song Song nhìn phần tùy chọn góc nhìn trên hệ thống rồi nói, “Giờ chỉ còn lại 18 người chơi, đừng nói bọn họ sẽ kết thúc trong một ngày luôn nha?”

Quý Minh Thụy: “Mấy năm nay trận chung kết đều không kéo dài quá hai ngày, bảng xếp hạng đều là do người chơi tự quyết định, cho dù là đi phó bản, những người chơi cấp cao này cũng nhất định có thể hoàn thành nó trong vòng hai ngày.”

Tô Vãng Sinh tặc lưỡi một tiếng, “Kiến thức rộng ghê.”

Sương mù trong thành phố còn đặc hơn trước khi bọn họ vào.

Các người chơi cẩn thận ẩn náu ở nhiều nơi khác nhau.

Ngoài việc đề phòng người chơi khác đánh lén, họ còn phải tránh những con quái vật trong thành phố sương mù, mọi người đều hết sức cẩn thận quan sát chung quanh.

Tầm mười phút sau, lần lượt có tiếng la hét thảm thiết vang lên trong sương mù dày đặc.

“Chuyện gì vậy?”

“Là người địa phương trong thành phố sương mù bị xúc tu lôi đi.” Mới vừa nói xong câu đó, lập tức có hàng trăm xúc tu phóng ra từ trong sương mù dày đặc lao về phía nhóm Sư Thiên Xu.

Hầu như mỗi người đều phải đối mặt với hàng trăm xúc tu cùng lúc. Con số này khiến tất cả người chơi kinh ngạc, một người trong đó phản ứng không kịp, bị xúc tu chọc xuyên qua bả vai rồi kéo đi ngay tại chỗ. Không riêng gì chỗ họ, những người chơi khác đứng trong sương mù dày cũng gặp chuyện tương tự.

Sương mù màu xám đặc đến mức không thể nhìn thấy gì trong phạm vi ngoài nửa mét.

Trong màn sương mù ấy, mùi máu tanh càng lúc càng nồng, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu gào xa gần từ các hướng khác nhau, cùng với tiếng người bị kéo lê trên mặt đất gần đó.

Không biết những người chơi trong thế giới phó bản thế nào chứ những người chơi trong căn cứ đều đã bắt đầu khẩn trương và lo âu.

Không ai biết khi nào hay ở đâu sẽ có một xúc tu bật vèo ra.

Không ai biết người bị kéo đi tiếp theo sẽ là ai.

Bên chỗ Giả Thần Thăng cũng bị kéo đi mất một người, dưới sự trợ giúp của chiếc quạt, hắn và hai người chơi còn lại phi như bay theo các xúc tu.

Suốt dọc đường đi xúc tu không ngừng vươn ra, chờ đến khi họ đến điểm cuối, bên cạnh Giả Thần Thăng chỉ còn lại một người.

“Đây, đây là cái quỷ øì?” Quý Minh Thụy nhìn con quái vật khổng lồ trên màn hình ánh sáng, kinh ngạc kêu lên. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên màn hình ánh sáng của hắn, một mặt của bức tường đều bị con quái vật đang ngọ nguậy kia chiếm giữ. Con quái vật màu nâu mềm mềm đó có thể so sánh với cả một ngọn núi, có vô số xúc tu duỗi ra từ thân nó.

“Oa ~” Hai mắt Quỷ Sinh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm con quái vật, nhịn không được mà bò về phía trước, vươn bàn tay nhỏ bé về phía màn hình ánh sáng, “Cục thịt siêu to khổng lồ.”

Ninh Túc giữ lại mặt mũi cho nó, “Đúng là giống thịt, hình như là Thái Tuế[1] nhỉ?”

[1] Người Trung Hoa gọi đầy đủ là “Thái Tuế Linh Chỉ (&Zš# 3), Thái Tuế Nhục Linh Chỉ (&ð§#9# Š) hay nôm na hơn là “Nhục Linh Chữ (J## 3). Ngay từ thời xa xưa, người ta thường dùng nấm linh chỉ để làm thuốc chữa bệnh. Thậm chí, loại nấm này còn được xếp vào hàng siêu phẩm, được dùng cho vua chúa thời xưa.

Cậu nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu, “Là Thái Tuế không biết đã ăn bao nhiêu người.”

Một lớp chất lỏng màu vàng xanh mịn chảy ra từ cơ thể khổng lồ của Thái Tuế, một lớp màng thịt mỏng trong suốt có dạng bột.

Rất nhiều người bị các xúc tu kéo lê đến, nhét vào cái lỗ màu nâu hồng đang mấp máy bên trên, bị nuốt chửng mắc kẹt trong đó từng chút một. Màng thịt bị bao phủ bởi các mảnh vỡ của đầu người, cánh tay, bàn chân và các chi khác, khi màng thịt phập phồng, chúng dần trở nên dính nhớp. Một người chơi bị xúc tu đâm xuyên qua ngực bị lôi đến đây, khi sắp sửa bị xúc tu ném vào chủ thể, nhìn thấy một màn này thì tự sát out game ngay tại chỗ.

Khi ăn ngày càng nhiều, Thái Tuế giống như một slime, uốn ko run run ngày càng lớn hơn.

Xúc tu rất dài, toàn bộ đều với ra ngoài màn sương dày đặc, những người chơi đứng xung quanh ngược lại càng an toàn hơn.

Các xúc tu lần lượt phi vào màn sương mù dày đặc, lúc Giả Thần Thăng nhận ra có điều gì đó không ổn với một trong những xúc tu đang bay ra thì đã quá muộn.

Hắn lập tức nhào người tránh đi nhưng vẫn bị một người nhộng cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay. Còn người chơi đứng bên trái hắn thì đã bị cắn đứt cổ.

Người nhộng sư trốn sau quái vật Thái Tuế ôm cây đợi thỏ cười ha ha, không biết đã giết bao nhiêu người chơi ở nơi này.

Cô ta không lộ diện, một khi lộ diện thì không thể che giấu sự suy yếu của cô ta.

Giả Thần Thăng cũng không biết cô ta sắp không trụ nổi, nên cũng không dám tùy tiện xông lên.

Rất nhanh sau đó Sư Thiên Xu cũng dẫn theo ba người khác chạy đến đây.

Giả Thần Thăng còn chưa kịp nói cẩn thận thì đột nhiên có một cánh tay nhỏ bằng đồng thau từ trong Thái Tuế vươn ra, chộp lấy đầu của một người chơi trong đó kéo vào trong Thái Tue.

Sư Thiên Xu: “Lui về phía sau! Chú ý dưới chân!”

Trong phòng, Mạn Mạn đứng dậy khỏi tấm thảm, trong mắt lờ mờ hiện lên tia máu.

Chúc Song Song kinh ngạc nói: “Vừa rồi là gì vậy?”

Ninh Túc mím môi nói, “Là kumanthong mà pháp sư áo đen nuôi.”

Cả Chúc Song Song và Quý Minh Thụy đều im lặng, nhìn chằm chằm vào hội trưởng rất ít khi lộ diện của guild Vĩnh Minh.

Những người chơi từng vào phó bản [Mạn Mạn] đều không có ai có thể thoải mái khi đối mặt với pháp sư áo đen.

Ninh Túc cũng đang nhìn.

Khi nhìn thấy pháp sư áo đen trong phó bản chung kết, cậu đã suy nghĩ đến một chuyện.

Ở cuối phó bản [Mạn Mạn], tại sao Sư Thiên Xu lại muốn ký khế ước hai chiều với những người bạn quỷ như Chi Chi và A Y, cũng như một số người chơi khác, giúp người chơi triệu hồi những người bạn quỷ này.

Cô ấy làm vậy chính là vì để đối phó với pháp sư áo đen - hội trưởng guild Vĩnh Minh vào thời khắc mấu chốt.

Sau khi đầu của người chơi bên cạnh Sư Thiên Xu bị ngắt, một số người chơi yên lặng đứng ở các vị trí khác nhau, không ai di chuyển một cách hấp tấp.

Thái Tuế vẫn chậm rãi nhai nuốt. Chất lỏng sền sệt màu vàng xanh ngày càng tụ lại nhiều hơn, mùi máu tươi quyện với mùi ôi thiu để lâu.

Ngày càng có nhiều sương xám tràn ra từ các xúc tu.

Có tiếng la hét và tiếng kéo lê trong sương mù dày đặc.

Tiếng gió vẫn còn vang vọng, nhưng kỳ quái chính là ngay cả một chút sương mù cũng không bị thổi bay, nếu lại gần và cẩn thận lắng nghe, thì tiếng gió kia tựa như tiếng kêu rên phát ra từ trong Thái Tuế khổng lồ. Sau một hồi im lặng, Giả Thần Thăng lên tiếng trước hỏi Sư Thiên Xu: “Hội trưởng Sư đến muộn như vậy là do đi điều tra cái gì sao?”

Sư Thiên Xu nhìn quái vật Thái Tuế trước mặt cùng với người đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó mười mét cạnh Thái Tuế, “Chúng tôi đã đến một nhà máy, phát hiện ra thành phố sương mù này vốn rất thừa Nhục Linh Chi.”

Thái Tuế thường được gọi là Nhục Linh Chỉ.

Thái Tuế với kích cỡ khổng lồ lại càng hiếm, nhưng nghe lại có vẻ bất thường khi nói là rất thừa.

Giả Thần Thăng bắt được điểm mấu chốt: “Có phải Nhục Linh Chỉ thật không? Nó được nuôi như thế nào?”

Sư Thiên Xu: “Đó không phải là Thái Tuế thuần khiết, nó được nuôi dưỡng bằng thịt người bằng một loại tà pháp.”

Người chơi trong và ngoài phó bản đều nhìn về phía Thái Tuế như ngọn núi này. Lúc đầu họ cho rằng những tiếng rên rỉ phát ra từ Thái Tuế theo sương mù đều là của những người bị quái vật Thái Tuế nuốt chửng, nhưng hiện giờ xem ra lại không phải hoàn toàn như vậy.

Sau khi Sư Thiên Xu dứt lời, Thái Tuế này đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Bình Luận (0)
Comment