c98
c98c98
chương 98: Căn cứ trò chơi Editor: Cô Rùa 米
【Ha ha ha, phó bản này nói về sự oán hận của các vong linh cũng quá hợp với guild Vĩnh Minh rồi.]
[Nói gì nữa, quán quân mùa này rất có thể là pháp sư áo đen hoặc là cổ bà rồi, sương xám và vong linh rất thích hợp để họ phát huy.]
[Thôi đê, cao thủ chân chính thì không chọn phó bản, mày cảm thấy sương mù dày đặc này không hợp với Ninh đại thần sao?] Ninh Túc đi theo góc nhìn của Ninh Trường Phong, vừa vào phó bản đã ở trong một làn sương mù xám xịt dày đặc. Cũng không đến nỗi là duỗi tay ra không thấy năm ngón, nhưng tầm mắt của người bình thường chỉ có thể nhìn được trong phạm vi nửa mét, hoàn toàn không biết trong sương mù xung quanh có gì. Khi Ninh Trường Phong vào phó bản cũng không thấy bất cứ ai ngoài hắn. Hắn cẩn thận bước đi trong màn sương xám, con ngươi hắn dựng đứng như loài rắn. Ninh Túc quan sát sương xám một hồi, sau đó rời khỏi góc nhìn của Ninh Trường Phong, ngẩng đầu nhìn thấy đống bình luận kia. Cậu hỏi Quý Minh Thụy: “Pháp sư áo đen chính là vị hội trưởng sống rất khiêm tốn của guild Vĩnh Minh đúng không?”
Có khả năng cậu sẽ tham gia trận đấu giữa các guild, một khi tham gia thì nhất định sẽ phải đối mặt với guild Vĩnh Minh.
Trong khi xem trận chung kết của cuộc thi cá nhân, cậu dự định biết thêm về các lãnh đạo cấp cao của các guild lớn, đặc biệt là guild Vĩnh Minh để chuẩn bị cho cuộc thi cấp guild sắp tới.
Quý Minh Thụy nói: “Đúng vậy, chính là anh ta.”
Việc pháp sư áo đen khủng bố đến cỡ nào thì những người đi ra từ phó bản [Mạn Mạn] như bọn họ không cần nói cũng biết.
Ninh Túc nhìn thoáng qua Sư Thiên Xu trong màn hình ánh sáng mà Chúc Song Song chiếu, trầm ngâm một chốc.
Cậu như hiểu ra gì đó.
Khi Ninh Túc trở lại góc nhìn của Ninh Trường Phong, một sinh vật cực dài có màu nâu đột nhiên từ trong sương xám lao ra, hướng thẳng ngực của Ninh Trường Phong.
Ninh Trường Phong nhảy lùi về phía sau đồng thời ngửa ra, gần như sắp chạm mặt đất.
Hắn lộn lại dưới sinh vật màu nâu kia, tóc lướt qua mắt, con ngươi thẳng đứng phản chiếu một màu nâu nhạt, lưỡi dao trong tay hắn lật ngược lại, “Phụt” một tiếng xuyên qua sinh vật kia.
Tốc độ của sinh vật màu nâu đó cực nhanh, song Ninh Trường Phong cũng nhanh chẳng kém gì, rất nhiều người chơi còn chưa kịp thấy rõ thì sinh vật đó đã “vèo” một cái biến mất tăm trong màn sương. Phần bị chém rơi trên mặt đất cũng biến mất theo.Docful l.v n- đọc tr miễn phí
[Cái đm, Ninh đại thần đỉnh vãi! Tao còn chưa kịp thấy gì, nếu là tao thì pha đó chết chắc rồi.]
[Tao cũng vậy, nhất định rơi xuống thành hộp luôn[1].] [1] bạn nào có chơi pubg chắc cũng biết khi chết, nhân vật sẽ biến thành hộp đúng ko :))) đây là 1 cách nói về cái chết thui
[Vừa rồi tao nghe thấy ai kêu thảm lắm, ra coi thử xem, hình như là có người chết đó, so với các cao thủ khác thì Ninh đại thần quá xịn!]
[Thứ màu nâu kia rất giống với xúc tu, chẳng lẽ là Sư Thiên Xu triệu hồi đến đối phó với Ninh đại thần?]
[ Đúng vậy, cổ thích triệu hồi mấy cái thứ này nhất mà.] Ninh Túc: “...” Sau khi tiến vào hoàn toàn góc nhìn của người chơi dự thi thì sẽ nhìn thấy bình luận được gửi bởi những người chơi có cùng góc nhìn giống mình. Nói cách khác, những bình luận mà Ninh Túc đang thấy lúc này đều là của người chơi đến xem Ninh Trường Phong gửi lên, ngoại trừ một số người tới thăm dò thì phần lớn đều là người ủng hộ Ninh Trường Phong. Bọn họ nghĩ vậy cũng không có gì lạ, ai cũng biết Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong là kẻ thù không đội trời chung, cũng là đối thủ mạnh nhất trong phó bản lần này. Một trong những nhiệm vụ chính của phó bản này là loại bỏ sương mù xám, nhưng rõ ràng hệ thống đã thiết lập thêm một nhiệm vụ sinh tồn khác theo tính chất của cuộc thi.
Nhiệm vụ sinh tồn này rõ ràng là một cuộc so tài, ai có thể sống sót đến cuối cùng, ai sẽ giành lấy quán quân.
Thứ hạng người chơi trong mùa giải mới cũng được xếp hạng theo thời gian tồn tại của bọn họ.
Lúc này ai cũng muốn làm đối thủ bay màu thật nhanh.
Người chơi chết lúc nãy có thể là bị giết bởi quái vật trong phó bản, hoặc cũng có thể là bởi một người chơi nào đó trong phó bản.
Ninh Trường Phong kiểm tra dấu vết mà xúc tu màu nâu để lại trên đất, nói: “Không có căn cứ thì đừng có nói bậy.”
Giống như bao người chơi khác, Ninh Túc có hơi sửng sốt.
Ninh Trường Phong đang xem bình luận.
Ninh Túc hỏi Quý Minh Thụy: “Người chơi đang thi đấu có thể nhìn thấy tất cả bình luận luôn sao?”
Quý Minh Thụy: “Người chơi có thể lựa chọn chỉ xem bình luận từ những người chọn góc nhìn của mình, hệ thống cũng sẽ chặn các cuộc trò chuyện có tính gian lận.”
Cho nên lúc này Ninh Trường Phong đang xem bình luận của người chơi chọn góc nhìn của hắn, giống như đang xem bình luận trên kênh livestream của mình vậy. Khác với kênh livestream chính là nếu hắn muốn, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ bình luận của tất cả người chơi đang xem phó bản. Ninh Trường Phong: “Cảm ơn mọi người đã đến xem tôi.” Nói đoạn hắn tạm dừng trong giây lát, giống như vẫn đang nhìn bình luận, như đang kiếm cái gì đó. Ninh Túc: “...”
[Bạn ơi cố lên! Tôi sẽ cổ vũ cho bạn và Sư Thiên Xu!]
[Khứa này bị điên à?]
[Ai mà không biết Sư Thiên Xu treo thưởng cái đầu của Ninh Trường Phong, vậy mà còn cổ vũ cho cả hai, muốn kích war hay gì?] NÑinh Trường Phong đột nhiên bật cười, lại đâm xuyên qua một cái xúc tu, tâm tình rất tốt nói: “Cổ vũ cho cả hai cũng được, chủ yếu là chọn góc nhìn của tôi.” Ninh Túc: “...” Cậu nhìn một hồi, chỗ Ninh Trường Phong cũng không có vấn đề gì. Khi phó bản bắt đầu, chắc hẳn đã quét sạch một nhóm người chơi trong sương mù đặc quánh này, hiển nhiên Ninh Trường Phong không nằm trong đội ngũ này. Cậu nhìn về phía màn hình ánh sáng bên Chúc Song Song, chỗ Sư Thiên Xu cũng không có vấn đề. Cổ bà, người nhộng sư và Giả Thần Thăng vẫn đều ổn. Ninh Túc nhìn vào màn hình ánh sáng của Quý Minh Thụy một chốc, Quý Minh Thụy chọn góc nhìn của Giả Thần Thăng, hội trưởng guild Hồng Vũ của hắn.
Guild Hồng Vũ là guild xếp hạng ba trong mùa giải trước, trong cuộc thi giữa các guild mùa này cũng được vào thẳng vòng chung kết.
Ninh Túc và Giả Thần Thăng cũng từng vào chung một phó bản, nhưng vào thời điểm đó, cậu cảm thấy Giả Thần Thăng chưa đủ xuất sắc.
Bây giờ ngẫm lại mới mới phát hiện cậu thậm chí còn chưa từng nhìn thấy một món vũ khí kỹ năng nào của Giả Thần Thăng.
Chỉ nói về điểm này, thật ra đó đã là một loại xuất sắc rồi.
Phó bản chung kết dành cho người chơi cấp cao, đương nhiên quái vật cũng sẽ không đơn giản, xúc tu màu nâu xuất hiện ngày càng nhiều chưa kể đến tốc độ của chúng, mà điều càng nguy hiểm hơn nữa là không thể đoán được chúng sẽ từ phương hướng nào lao ra.
Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, tầm nhìn lại một lần nữa thu nhỏ.
Mãi đến khi quái vật tấn công lần nữa, Giả Thần Thăng mới lấy ra một chiếc quạt, chiếc quạt trong tay hắn ngày càng lớn, vút lên trời cao rẽ ra làn sương xám đặc sệt, giống như một cơn bão đi qua.
Xúc tu của quái vật còn chưa kịp tới gần thì đã lộ ra, bị dao nhọn trên xương quạt chặt đứt.
Một cây lại một cây, mỗi cánh quạt mở rộng một vùng sương mù dày đặc, cắt đứt các xúc tu trước khi chúng đến gần.
Ninh Túc chớp mắt. Quý Minh Thụy: “Đây là quái vật gì vậy, là quái vật bạch tuộc sao?” Ninh Túc: “Mùi không đúng.”
Câu nói này đã khiến cho mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
Cậu mũi chó hả?
Ninh Túc nhìn về phía Lăng Tiêu, “Tôi nói đúng không?”
Lăng Tiêu gật đầu, “Đây xem như là sự kết hợp giữa động vật và thực vật.”
Trên thực tế, thứ này xuất hiện và biến mất nhanh đến mức Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thuy còn chưa kịp nhìn rõ.
Quỷ Sinh vươn ngón tay xám trắng chỉ vào xúc tu đang bị Sư Thiên Xu xé, “Thịt thịt!”
Ba người bọn họ thầm nghĩ, may mà nó không ở trong thế giới phó bản, nếu không lại muốn đi nhặt nhét vào trong áo cho Ninh Túc ăn rồi. Ngoại trừ những người chơi trong phó bản, tất cả những người chơi trong căn cứ đều đang đoán xem đây là loại quái vật gì.
Trừ một nhà bọn họ, chắc không ai rõ hơn những người chơi trong phó bản. Sự kết hợp giữa động vật và thực vật, đó là gì?
Ninh Túc nhìn chằm chằm vào những xúc tu đang ngày càng một nhiều trong sương mù dày đặc, thầm nghĩ.
Xúc tu ngày càng nhiều, tốc độ ngày càng nhanh, người chơi bị giết hoặc bị thương cũng ngày càng tăng lên.
Chết trong trò chơi thì không sao, chết trong cuộc thi này chỉ là thoát khỏi trò chơi, coi như thi đấu thất bại. Chỉ sợ là bị thương nặng thôi, những người chơi đó nhanh chóng bị các xúc tu kéo vào trong sương mù dày đặc.
Rất nhiều người chơi trong căn cứ đã chọn góc nhìn của người chơi bị kéo đi, lật đật đuổi theo xem, nhưng ngay sau đó màn hình liền chuyển sang màu đen.
Người chơi đó đã chết.
Trong đợt tấn công dữ dội này, hơn chục người chơi đã tử nạn, sương mù xám trở nên yên tĩnh lại.
Sương mù dường như lại dày hơn, độ ẩm cũng ngày càng nặng hơn. Ninh Túc nhìn thấy tóc trên thái dương của Ninh Trường Phong có hơi ướt.
Trong sương xám dày đặc, tiếng gió rõ rệt lướt qua bên tai, tiếng quạ kêu từ cách đó không xa truyền đến.
Mà sương xám cũng không có bị thổi bay, dày đặc như mây, lặng yên thăm thẳm. Giày leo núi của Ninh Trường Phong giẫm lên lá khô, phát ra tiếng “xào xạc”.
Tô Vãng Sinh nói: “Người nhộng sư và quỷ hút máu đang liên thủ, bọn họ đang vây giết người chơi!”
Vài người đều nhìn qua.
Đây là xu hướng tất yếu trong phó bản thi đấu.
Ai sống sót được đến cuối cùng, ai sẽ được xếp hạng cao. Khi thế giới phó bản không tiễn người chơi đi thì các thí sinh sẽ tự tiễn đi.
Cho dù là thi đấu cá nhân, chưa đến phút cuối thì họ vẫn là một nhóm. Người nhộng sư và quỷ hút máu đều là cao thủ của guild Vĩnh Minh, không có gì ngạc nhiên khi cả hai hợp tác với nhau.
Người nhộng của người nhộng sư có thể so sánh với xúc tu màu nâu trong sương mù xám, chúng vươn chiếc cổ dài ra, bất ngờ lao ra khỏi sương mù xám, cắn đứt cổ người chơi.
Tốc độ của quỷ hút máu rất đáng sợ, hắn xuyên qua màn sương mù dày đặc như một ảo ảnh, hút hết máu của người chơi.
Chỉ cần bị hắn chạm vào thì sẽ biến thành xác khô, vậy mà hắn lại là người chơi có tốc độ nhanh nhất trong toàn bộ căn cứ, muốn trốn cũng không được.
Cả hai cùng nhau liên thủ lại đã loại bổ năm người chơi ra khỏi trận đấu.
Đến người chơi cuối cùng, bọn họ không có để hắn chết, quỷ hút máu - Hồ Thiên ngồi xổm trên mặt đất liếm vết máu toát ra từ cổ đối phương, “Đáng tiếc, nếu là Sư Thiên Xu thì tốt rồi.”
Người nhộng sư nhấch đôi môi đỏ tím lên, “Gì? Ha ha ha, nếu vậy xếp hạng của Sư Thiên Xu không phải sẽ tụt xuống 30 sao?”
Cô ta bỗng nhiên hưng phấn nói, “Hồ Thiên, chúng ta chơi trò chơi nha?”
Quỷ hút máu Hồ Thiên ngẩng đầu lên, khóe miệng dính đầy máu tươi đỏ chót của người chơi, “Chơi cái gì?”
Người nhộng sư: “Gác phó bản sang một bên, dù sao cũng chẳng chết được, cũng không cần quan tâm đến thứ hạng của chúng ta, mặc kệ hết tất cả, chúng ta chỉ cần góp toàn lực giết Sư Thiên Xu thôi.”
“Giết chết cô ta trước khi vào top 10, xem cô ta sau này còn dám ra về ở căn cứ không, xem người của guild Ngân Hoa còn dám khoe khoang nữa không.”
Quỷ hút máu liếm máu bên môi, “Nghe thú vị đấy.”
Chúc Song Song nói: “Cái này có hơi quá đáng rồi!”
Lúc còn ở phó bản [Mạn Mạn] cô đã rất thích Sư Thiên Xu, bởi vì Chi Chỉ, cô lại càng thiên về Sư Thiên Xu hơn.
Nghe thấy cách chơi hại người không lợi mình của họ thì không khỏi tức giận.
Quý Minh Thụy: “Thi đấu chính là vậy đó, trong giai đoạn đầu mọi người đều sẽ hợp tác với nhau.”
“Hiện tại Sư Thiên Xu cũng cần phải tìm người chơi của guild Ngân Hoa, hoặc hợp tác với những người chơi khác, nếu không sẽ rất nguy hiểm trong hoàn cảnh này.”
Lăng Tiêu nói: “Guild Vĩnh Minh của họ chẳng mấy chốc sẽ tụ họp lại.” Ánh mắt của bốn người chuyển đến màn hình ánh sáng của Lăng Tiêu chiếu trên bức tường bên trái.
Lăng Tiêu chọn góc nhìn của cổ bà, cổ bà với mái tóc trắng ngồi trên một tảng đá bên cạnh một cái cây, một rừng bọ dày đặc tan ra từ trên người hắn đi khắp các hướng.
Phó bản thành phố sương mù này rất phù hợp với hắn.
Trong sương mù xám xịt dày đặc, những cổ trùng này có thể giúp hắn dò đường, cũng có thể giúp hắn dẫn người.
Chúc Song Song: “Chỗ Sư Thiên Xu có một con cổ trùng!”
Chờ bọn họ nhìn sang, con cổ trùng kia đã bị Sư Thiên Xu thiêu chết, Sư Thiên Xu lập tức phóng như bay trong sương mù, biến mất ngay tại chỗ. Nhưng vị trí gần đúng của cô chắc chắn đã bị khóa lại.
Tô Vãng Sinh: “Phó bản này quả thật rất thích hợp với guild Vĩnh Minh.” Cổ trùng của cổ bà ngay lập tức tập hợp lại những người chơi của guild Vĩnh Minh, trong số 60 người chơi, có tổng cộng 9 người của guild Vĩnh Minh, trong đó có một người đã chết trong vụ tấn công vừa rồi, hiện tại còn 8 người.
Trong khi những người chơi khác vẫn đang mò mẫm thì 8 người chơi cấp cao này đã có thể tập hợp lại cùng nhau.
Thời gian chính là sinh mệnh. Bọn họ nhanh chóng tập hợp lại với nhau như vậy đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian để tấn công những người chơi cấp thấp khác, lập tức muốn di giết những người chơi top đầu chiếm vị trí cao như Ninh Trường Phong hay Sư Thiên Xu. Một người đánh không lại thì ba đến năm người hợp lại giết một người sẽ có khả năng thành công hơn. Lúc này, trên cơn mưa bình luận cũng có rất nhiều người nói vậy.
[Người của guild Vĩnh Minh tập hợp lại với nhau rồi, bọn họ sẽ giết Sư Thiên Xu trước khi cô ấy tìm được đồng đội của mình.]
[Phó bản này rất phù hợp với guild Vĩnh Minh, đây sẽ là thế giới của guild Vĩnh Minh. 】
Top 10 lại phải bị guild Vĩnh Minh tắm máu.]
[Bọn họ giờ là một nhóm, cho nên bọn họ sẽ chiếm gần hết một nửa trong số top 10.] Ninh Túc lắc đầu: “Sư Thiên Xu không phải là chạy không có mục đích.” Quý Minh Thụy nói: “Mọi người cứ khéo lo, một guild lớn như Ngân Hoa bọn họ thì làm sao có thể không có cách để tập hợp được.” Chúc Song Song: “Sư Thiên Xu cũng đang tìm kiếm đồng đội của cô ấy ư? Cô ấy dựa vào cách nào vậy? Nếu cách đó rõ ràng quá thì người kia đang gặp nguy hiểm, là đang lộ ra vị trí của mình cho kẻ địch.” Ninh Túc: “Hẳn là nhờ mùi.” Vài người sửng sốt. Sư Thiên Xu phi như bay suốt một đường, tốc độ của cô ấy rất nhanh. Mặc dù cô ấy không có chút kỹ năng nghề nghiệp nào trên người, nhưng tất cả người chơi trong căn cứ đều biết thế giới phó bản có thể tôi luyện cơ thể của một người, đã vậy Sư Thiên Xu còn là một người cuồng quét phó bản, có thể tưởng tưởng tượng ra được tố chất thân thể của cô ấy.
Cô ấy có thể an ổn ở vị trí top 3 thì ngoài kỹ năng triệu hồi nghịch thiên, cô ấy còn có tố chất cơ thể toàn diện, các loại vũ khí kỹ năng đa dạng, kinh nghiệm phó bản và chiến đấu phong phú, cùng với một đầu óc điềm tĩnh thông minh.
Nhưng vận may của cô ấy có vẻ kém hơn một chút.
Tô Vãng Sinh la lên: “Phương hướng mà cô ấy chạy để tìm mùi quá nguy hiểm, người nhộng sư và quỷ hút máu đang ở gần đó!”
Hắn vừa mới nói xong, Sư Thiên Xu đã ngừng bước chân.
Người chơi nhìn thấy thế giới phó bản thông qua hệ thống, cảm giác chân thực như đi lạc vào trong không chỉ nằm ở thính giác mà còn ở khứu giác.
Đồng thời người chơi có thể điều chỉnh góc nhìn và góc độ để nhìn không gian rộng lớn hơn.
Nhưng ở phó bản này là vô dụng, cho dù có nhìn từ góc độ nào đi nữa thì ngay cả ở một nơi cao cũng chỉ là một màn sương xám với tầm nhìn cực kỳ thấp.
Chờ đến khi đến gần, mới có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của hai người đang đến gần. Tiếng gió thoảng qua bên tai, tiếng quạ kêu càng lúc càng xa, không khí tràn ngập mùi máu tanh ẩm ướt, xen lẫn một số mùi khó có thể tả được. Người nhộng sư đi một vòng: “Không có ai? Anh thật sự nghe được sao?”
Quỷ hút máu cau mày, “Đừng nghi ngờ về sự nhạy bén của người lấy tốc độ làm niềm tự hào.”
Nhưng bọn họ đi một vòng quả thật không thấy ai.
Trong sương mù dày đặc quỷ dị này, ngoại trừ lá khô dưới chân thì chính là cây cối xung quanh, ngay cả một bóng người cũng không thể nhìn thấy.
Người nhộng sư lại nhìn quanh lần nữa, cô đi tới gần một thân cây thô to, vì đề phòng có người nấp sau gốc cây mà cô còn đi quanh gốc cây một vòng, sau đó thở nhẹ một hơi kèm theo một chút tiếc nuối, “Quả thật không có ai, tiếc ghê, năm phút rồi mà chẳng giết được ai.”
Cô ta vừa mới nói xong, ngay khoảnh khắc cô ta thả lỏng cảnh giác, có một người đột nhiên xuất hiện ở trong thân cây phía sau cô ta.
Khi dao róc xương chỉ cách cánh tay của người nhộng sư một xen-ti, những sợi lông tơ rất nhỏ trên cổ người nhộng sư dựng đứng lên.
Quỷ hút máu đứng cách người nhộng sư mấy mét cũng đồng thời phi đến.
Nhưng dù có nhanh đến đâu, họ cũng không thể nhanh bằng Sư Thiên Xu đang đứng sau lưng người nhộng sư và đã chuẩn bị kỹ càng từ trước đó.
Những cành cây to lớn đã chặn lại một người nhộng nhanh nhất. Máu bắn tung tóe lên mặt quỷ hút máu, hắn như kích thích mà liếm một cái.
Sư Thiên Xu cầm lấy cánh tay rồi đạp lên nhánh cây mảnh dài, lập tức bay lên.
Cánh tay vẫn còn ri máu trong tay cô chính là của người nhộng sư, máu nhỏ giọt trên những chiếc lá vàng khô trên mặt đất.
Cô lạnh lùng nhìn người nhộng sư đang đau đến khuôn mặt đều vặn VẹO.
Tất cả người chơi đang xem trận đấu đều sửng sốt.
Những người chơi vừa nói thế giới phó bản này là thế giới của guild Vĩnh Minh đều ngậm miệng.
Chúc Song Song: “Không ngờ cô ấy có thể trốn bên trong thân cây?” Ninh Túc: “Cái cây đó là do cô ấy triệu hồi, không phải cây thường ở thành phố sương mù.”
Tô Vãng Sinh: “Hay thật, trong sương mù này vốn đã có cây cối, cô ấy lại rất ít khi triệu hồi quái vật loại thực vật kiểu này, cái này đúng là đánh úp bất ngờ.”
Quỷ hút máu: “Sư Thiên Xu, từ khi nào mà cô lại ký khế ước với một cái cây vậy!”
Sư Thiên Xu thích tấn công từ xa, vũ khí cô ấy thường sử dụng đều là tấn công tầm xa, khế ước triệu hồi cũng là những con quái vật như bạch tuộc, chim chóc này kia. Mặc dù cây cũng có thể tấn công từ xa, nhưng cái cây này trông quá bình thường, thực sự không có vẻ gì khiến một người ra vào phó bản cấp cao như Sư Thiên Xu sẽ ký khế ước.
Sư Thiên Xu không trả lời hắn, cô không có nghĩa vụ phải trả lời.
Người nhộng sư cắn răng thở hổn hến, nói: “Sư Thiên Xu, cô, cô vừa rồi có thể ở sau lưng tôi giết, giết tôi.”
Nhưng cô lại chỉ chặt đứt một cánh tay của cô ta.
Sư Thiên Xu rũ mắt nhìn cô ta, hờ hững mở miệng: “Lần trước cô cắn đứt một chân của tôi, lần này tôi lấy đi một cánh tay của cô.”
Người nhộng sư nghiến răng nghiến lợi, có thể giết hay không, điều này khiến cô ta càng cảm thấy nhục nhã hơn là giết cô ta ra khỏi trận đấu. “Sư Thiên Xu, cô sẽ phải hối hận khi vừa rồi không giết tôi!”
Cô dùng cánh tay trái còn lại của mình xách lu người nhộng lên, hơn chục người nhộng “xì xì duỗi cái đầu về phía Sư Thiên Xu như những con rắn.
Mạch máu của quỷ hút máu đập thình thịch, hắn quát người nhộng sư: “Cô mau cầm máu trước đi! Nếu không cầm máu thì cô sẽ chết đó!” Huyết Vi không quan tâm đến điều đó, lúc này cô ta như thể muốn liều mạng để chiến đấu với Sư Thiên Xu.
Máu từng giọt nhỏ xuống, từng người nhộng lao ra.
Quỷ hút máu lại càng nhanh hơn, hắn đã phi đến bên cạnh Sư Thiên Xu trong nháy mắt, Sư Thiên Xu bóp nát cánh tay của người nhộng sư ném vào miệng người nhộng rồi nhảy lên một cành cây khác. Ngay khi đáp xuống một cành cây mảnh khanh, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vừa cúi đầu nhìn đã thấy có một rừng cổ trùng đang ăn mòn thân cây. Cô vung tay lên, đại thụ biến mất tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thấy cổ bà tóc trắng bước ra từ trong màn sương xám.
Huyết Vi cười ha ha, “Sư Thiên Xu, chính cô đã tiễn đi cổ thụ cô triệu hồi, lần triệu hồi tiếp theo cần phải có thời gian để hồi lại đúng không.” Quỷ hút máu cười nói: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian ở phó bản nữa, tại sao không kết thúc trận chung kết này trong nửa ngày luôn đi.” Hơn chục người nhộng quay đầu về phía Sư Thiên Xu, những con cổ trùng dày đặc tập trung quanh Sư Thiên Xu từ trên trời xuống dưới, quỷ hút máu phấn khích đến mức toàn thân run rẩy.
Chúc Song Song khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, “Làm sao bây giờ, cảm giác rất nguy hiểm.”
Quý Minh Thụy nói: “Người nhộng của người nhộng sư lần trước có thể cắn đứt chân của Sư Thiên Xu, chứng tỏ chúng mạnh hơn cả người chơi, cổ trùng mà cổ bà chuyên dùng để đối phó với Sư Thiên Xu chắc chắn không phải ở cùng cấp độ mà chúng ta thấy trong phó bản, cả người quỷ hút máu đều là độc chết người —— Quả thật, vô cùng nguy hiểm.” “Đối phó với một tên thì còn đỡ, nhưng cả ba luôn thì rất khó để đề phòng.” Tô Vãng Sinh đau đầu nói.
Ninh Túc chăm chú nhìn màn hình ánh sáng không chớp mắt, mím môi. Một chiếc khăn màu tím rơi xuống từ trên đầu Sư Thiên Xu, đó là vũ khí mà cô ấy đã sử dụng khi chiến đấu với Ninh Trường Phong trên con sông dài trong căn cứ.
Vải voan trong suốt màu tím nhạt hoàn toàn bao phủ lấy cô, cô hơi cúi đầu, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, chặn lại nét mặt của cô.
Con dao róc xương trong tay cô biến thành một cây chùy thật dài, bên trên có ngọn lửa màu xanh nhạt rất nguy nga và quỷ dị.
Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu: “Một người thích dùng vũ khí tầm xa có thể có nguyên nhân gì?”
Lăng Tiêu: “Bản chất đã thích, người vốn lạnh lùng không thích người khác tới gần.”
“Thể lực tương đối kém, không thích hợp với cận chiến.”
“Thường xuyên bị vây công, đánh từ xa càng an toàn, xử lý đối thủ ở phạm vi lớn trước khi tiếp cận.”
“Có rất nhiều người cần được bảo vệ ở phía sau, đã quen đứng ở trước để chặn kẻ địch.”
Ninh Túc nhẹ nhàng 'o một tiếng.
Người nhộng lao về phía Sư Thiên Xu từ bốn phương tám hướng, chùy lửa màu xanh trong tay Sư Thiên Xu xoay tròn cực nhanh, đánh bay một lớp người nhộng.
Tấm vải voan màu tím bao phủ toàn thân cô bị đám cổ trùng bu kín, những con cổ trùng đỏ au cắn xuyên qua tấm lụa màu tím mà ngay cả nước và lửa đều không thể xâm nhập, chuẩn bị chui vào bên trong.
Lúc này, quỷ hút máu đã ở phía sau cô, móng vuốt sắc nhọn màu tím đậm xé gió tấn công Sư Thiên Xu. Sư Thiên Xu ngả người ra sau, kim thiền thoát xác[2], quấn chiếc khăn voan màu tím chứa đầy cổ trùng thuận thế chụp lên người quỷ hút máu, dùng dùng chỉ bạc buộc chặt lại.
[2] Kim thiền thoát xác nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài. Trong quân sự, kế này chỉ việc tạo bề ngoài giả tạo nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát an toàn. “Mẹ kiếp!” Quỷ hút máu nhịn không được chửi ầm lên.
Để đối phó với Sư Thiên Xu, bọn họ cũng không giấu giếm gì mà trực tiếp sử dụng sở trường mạnh nhất của mình.
Cổ trùng mà cổ bà sử dụng trên người Sư Thiên Xu là loại thi cổ âm độc nhất, có thể ăn mòn khăn voan tím của Sư Thiên Xu, vừa đúng lúc ăn mòn ra được một cái lỗ lại bị quấn quanh người hắn.
Toàn thân quỷ hút máu đều là độc chết người, khi gặp phải thi cổ âm độc nhất của cổ bà, một làn khói nhẹ “xèo xèo” đột nhiên xuất hiện từ người quỷ hút máu.
Chúng còn dày hơn cả sương mù.
Người chơi trong căn cứ có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc ngay cả khi nó đã giảm đi rất nhiều lần so với bên ngoài phó bản.
Đôi mắt Ninh Túc có hơi sáng lên.
Sư Thiên Xu dùng khăn voan tím che toàn bộ cơ thể, những người khác chỉ nghĩ rằng cô ấy đang bảo vệ phần thân trên của mình khỏi cổ trùng. Đúng là cô ấy dùng khăn voan tím đó để bảo vệ bản thân cũng đồng thời “thuyền cỏ mượn tên”.[3] [3] Thuyền cỏ mượn tên là một chiến thuật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa nhằm làm nổi bật tài năng của nhân vật Gia Cát Lượng.
Điều này so với thuyền cổ mượn tên còn khó hơn nhiều, lấy chính mình làm thuyền, chậm một giây thì thi cổ sẽ chui vào cơ thể cô, còn sớm hơn một giây mà khăn voan tím vẫn chưa bị thi cổ cắn phá thì cô đã cũng không có cách nào dùng thi cổ để phản đòn quỷ hút máu.
Chúc Song Song phấn khích đến mức đứng phắt dậy, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và điềm tĩnh của Sư Thiên Xu, bật thốt lên: “Quá đỉnh! Nếu là tôi thì đã luống cuống tay chân từ lâu rồi.”
Cơn mưa bình luận dày đặc lướt qua người Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu cởi chiếc khăn lụa quanh cổ, châm lửa trên cây chùy rồi lấy một mảnh cổ trùng ném về phía người nhộng đang lao về phía cô.
Tuy nhiên cổ trùng dày đặc từ trên trời giáng xuống, nhiều đến mức khiến người ta ngứa cả da đầu, khiến người ta như đang chứng kiến cảnh châu chấu di cư khủng bố đến mức nào.
Chúng che khuất bầu trời như màn sân khấu dần dần khép lại, lối thoát cho Sư Thiên Xu ngày càng hẹp.
Cô dùng cây chùy màu lam quét đi một lớp cổ trùng, không ngờ quỷ hút máu đang bị bao phủ trong làn khói xanh lại bộc phát trong đau đớn tột độ, tốc độ còn nhanh hơn cả bình thường, vụt tới như ảo ảnh.
Sư Thiên Xu còn chưa kịp xoay người lại thì đã cảm nhận được làn khói xanh nóng hổi toàn độc, trái tim cô đột nhiên nảy lên một cái.
Khi làn khói xanh chuẩn bị bổ nhào vào mặt cô, một cái đuôi rắn xanh từ trong sương mù dày đặc lao ra hất bay quỷ hút máu đầy khói xanh. Cùng lúc đó, một cái đuôi rắn màu bạc quấn quanh lấy eo của Su Thiên Xu, kéo cô ra khỏi những con cổ trùng đang ào ào lao xuống.
“Hội trưởng Sư, cô biết mỹ nhân kế, am hiểu liên hoàn kế, lại không biết 36 kế chạy là thượng sách à?”
Cái đuôi rắn dài dưới thân Ninh Trường Phong cuốn lấy Sư Thiên Xu đến bên cạnh hắn, Sư Thiên Xu ngước mắt lên nhìn thấy hàm dưới căng chặt của hắn bật ra một câu như vậy, máu tươi rỉ ra từ vết thương trên mặt hắn.
Tất cả người chơi đang xem trận đấu đều muốn dụi dụi con mắt, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Ấy vậy mà Ninh Trường Phong lại tới cứu Sư Thiên Xu.