Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 97 - C 97

C 97 C 97C 97

chương 97: Căn cứ trò chơi

Editor: Cô Rùa



Trước khi chính thức bắt đầu trận thi đấu cá nhân, Ninh Trường Phong không ngừng nhờ người chuyển đồ đạc đến nhà của Ninh Túc.

Ninh Trường Phong sống trong một căn nhà lầu lớn, mới đầu hắn muốn để Ninh Túc đến chỗ của hắn xem thi đấu, sau đó ngẫm lại, bản thân hắn vẫn cảm thấy chỗ của Ninh Túc thoải mái hơn.

Hắn đến cũng gọi Lăng Tiêu đến là vì còn có một nguyên nhân khác. Nghe nói căn nhà này từng là một ngôi nhà có ma, Ninh Trường Phong muốn tăng thêm hơi người và dương khí cho căn nhà này.

Chỉ có hai người bọn họ thôi thì chưa đủ, cho nên hai ngày nay mới thường xuyên có người đến nhà của Ninh Túc giao đồ để tăng thêm hơi người.

Cuối cùng, đương nhiên là để dọn sạch đống thức ăn.

Lúc Ninh Trường Phong nhờ người lái xe tới giao đồ ăn thì đụng phải xe của guild Ngân Hoa.

Sư Thiên Xu cử người đến tặng cho Ninh Túc một bộ máy chiếu công nghệ cao mà Ninh Túc đã từng thấy qua lúc đến guild dựng lại bản đồ, có thể chiếu các phó bản khác nhau lên sáu mặt trái phải của bức tường. Ninh Tuc nói: “Cần nhiều mặt như vậy sao?”

Mặc dù thi thoảng Ninh Trường Phong vẫn sẽ thấy hơi ganh, nhưng cũng rất công nhận món quà này của Sư Thiên Xu, còn không tiếc lời nói tốt về Sư Thiên Xu trước mặt con trai mình, “Cần, rất cần, món quà này vừa đúng lúc lại vừa thiết thực.”

“Trong vòng sơ tuyển của cuộc thi cá nhân sẽ đồng thời mở ra 100 phó bản, mỗi phó bản lại có hàng trăm góc nhìn của người chơi tham gia để lựa chọn, một mặt thì làm sao đủ xem?”

Ninh Túc “ò” một tiếng, càng thêm mong đợi.

Khi thi đấu sắp bắt đầu, Lăng Tiêu mới thong thả tới đây.

Hắn đã ở nhân gian một thời gian dài, cũng biết những lúc như vậy thì phải mang theo quà đến. Ngoại trừ một vài món ăn, hắn còn mang theo cả một rổ hoa.

Ninh Túc không biết nên hỏi đồ ăn mà hắn mua là từ số điểm hắn kiếm trong phó bản lần trước hay là hỏi một giỏ hoa lăng tiêu này của hắn là do chính hắn hái từng đóa từ trên người mình xuống sao.

Ninh Trường Phong có hơi lấy làm ngạc nhiên, “Lăng Tiêu, cậu tặng... Hoa hả?”

Lăng Tiêu: “Là đồ ăn.”

Ninh Trường Phong nói thầm trong lòng, cậu cho rằng tôi mù sao.

Đang nghĩ như vậy thì hắn lại nhìn thấy con trai mình rất chỉ là thành thạo mà cầm lấy đóa hoa đỏ đến quỷ dị kia nhét vào trong miệng.

Ninh Trường Phong: “...” “Ngon không?” Hắn hỏi.

Ninh Túc: “Rất ngon.”

Thực sự rất ngon, trước đây Ninh Túc đã quen với với vị cổ xanh hơi chát của hoa lăng tiêu, nhưng lần này trong vị chát ấy bất ngờ còn mang theo một chút vị ngọt.

Nguyên nhân có lẽ là vì đây là hoa lăng tiêu bốn cánh.

Một rổ toàn là hoa màu huyết dụ bốn cánh.

Ninh Trường Phong nghỉ hoặc nói: “Cái hoa này nhìn quen ghê, chẳng phải trong phó bản chỉ có ba cánh thôi sao?”

Ninh Túc đặt cái rổ lên bàn trà, hai đứa nhỏ kiếng chân lên, dí sát vào nhìn cái rổ.

Quỷ Sinh: “Bốn cánh!”

Ninh Trường Phong nói: “Đúng vậy, có lẽ bốn cánh càng hiếm hơn một chút, giống như cỏ bốn lá vậy.”

“Mau ngồi xuống đi, cũng sắp bắt đầu rồi đấy, tôi đi lấy dĩa hạt dưa cái đã.”

Đại sảnh trò chơi của căn cứ đông chật ních người, vô cùng tấp nập đứng ở trước hàng trăm màn hình ánh sáng.

Thông thường màn hình sáng sẽ chiếu các đoạn trailer về phó bản, lần này là toàn cảnh ở bên trong thế giới phó bản luôn.

Trên con đường trung tâm ngoài sảnh trò chơi, còn có một màn hình khổng lồ phát trực tiếp ở cửa hoặc trên tường của các guild lớn. Thậm chí ngay cả trên mặt sông dài ở căn cứ đều bị một guild hoặc là người chơi nào đó đặt một cái màn hình ánh sáng, có không ít người chơi đứng trên cầu và vòm cầu sôi nổi bàn luận. Còn có rất nhiều người chơi ở nhà đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn vặt, thức uống và trái cây.

[Hoan nghênh người chơi tiến vào phó bản.} Thông báo từ phó bản vang vọng khắp căn cứ đã đẩy bầu không khí trong mấy ngày nay lên đến đỉnh điểm. Dù đang ở vùng ngoại ô xa xôi, Ninh Túc dường như vẫn nghe được tiếng reo hò ở bên ngoài. Trên mỗi bức tường trong phòng đều sáng lên một thế giới phó bản có thể khiến người ta như đi lạc vào kỳ cảnh. Trong lúc phấn khích và náo nhiệt như vậy, ngón tay mảnh khẳnh trắng nõn của Ninh Tuc lại đang lật tung đám hoa do ngòm bốn cánh kia, sau đó quay sang nhìn Lăng Tiêu, hỏi nhẹ vấn đề mà cậu tò mò bấy lâu nay mà vẫn chưa hiểu rõ được. “Hoa ba cánh và hoa bốn cánh có gì khác nhau vậy?” Lăng Tiêu: “Bốn cánh là tôi.” Ninh Túc sửng sốt, ngớ người ra nhìn hắn. Đúng lúc này thế giới phó bản ngay trên bức tường đối diện với bọn họ đã mở màn, đủ loại linh hồn xấu xa cùng quỷ lang thang trong địa ngục đáp xuống chiếc mũi cao thẳng của hắn, thấp thoáng trong đôi mắt hỗn loạn của hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía Ninh Túc, “Không phải cậu muốn ăn sao?” Ninh Túc cho một cánh hoa vào miệng, đóa hoa đỏ thẫm và nước da tái nhợt tạo thành độ tương phản vô cùng rõ rệt, còn bắt mắt hơn cả thế giới trong phó bản.

“Ớ, đây không phải cô bé kia à? Tên là Chu Song Song đúng không?” Ninh Trường Phong đặt đĩa hạt dưa lên bàn trà, vốn định ngồi giữa Ninh Tuc và Lăng Tiêu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại ngồi xuống bên trái của Ninh Túc, huých cậu một cái: “Sao lại ngồi xa như thế làm chỉ, xích qua chỗ chú con một chút ấy, nào nào.”

Ninh Túc dịch dịch về phía kia, Lăng Tiêu thu hồi lại tầm mắt.

Ninh Trường Phong lúc này mới hài lòng ngồi xuống, “Là Chu Song Song phải không? Đây là phó bản gì vậy?”

Ninh Túc ngẩng đầu lên nhìn về phía phó bản ở vách tường đối diện, trong đó quả nhiên có Chúc Song Song, phó bản này tên là [Nhân Quả]. “Nó hơi giống với phiên toà cuối cùng trong phó bản trước của bọn tôi.” Ninh Túc nói.

Chẳng qua ở trong phó bản [Giả Quỷ] của họ, phần xét xử của địa ngục chỉ là điểm cuối trên con đường xuống âm phủ, còn phó bản [Nhân Quả] này là xét xử nối liền với tất cả.

Sau khi Ninh Trường Phong xem thông báo đã tiến vào phó bản của hệ thống thì nói, “Phó bản này quá khó.” Hắn cũng chưa nhìn các phó bản khác như thế nào mà đã phán phó bản này rất khó rồi.

Ninh Túc biết hắn có ý gì, nếu phó bản này không công khai như phó bản trước mà cậu tiến vào thì phó bản này cũng không đến mức bị Ninh Trường Phong nói là khó.

Khó ở chỗ là công khai.

Xét xử công khai.

Người chơi trong phó bản này phải trải qua 10 lần xét xử, bao gồm xét xử của quỷ, người chơi xét xử lẫn nhau, liên quan đến sát sinh, độc ác, gian dối, lười biếng này kia kia nọ, nó tương đương với xử tội công khai, người chơi hoàn toàn không có quyền riêng tư.

Thế nhưng, ai mà chẳng có vết nhơ trong đời.

Có điều Ninh Túc lại rất yên tâm về Chúc Song Song, tất nhiên cậu cũng cảm thấy việc Chúc Song Song chưa làm qua chuyện gì xấu xa là không có khả năng, nhưng những chuyện đó chắc hẳn sẽ không đến mức khiến cả căn cứ cười nhạo hay không thể tha thứ.

Ninh Túc lại tìm thấy Tô Vãng Sinh giữa một rừng phó bản.

Tiểu đạo sĩ sợ quỷ Tô Vãng Sinh đang ở trong một phó bản “học đường + quỷ” kinh điển [Ngòi Bút].

Ninh Túc: “...”

Trong số các phó bản mà Tô Vãng Sinh vào, số lượt “quỷ” đã vượt quá chỉ tiêu. Còn Quý Minh Thụy thì đang ở một phó bản tên là [Ngọt Ngào], tạm thời vẫn chưa biết đó là loại phó bản kiểu gì.

Ninh Tuc mất một lúc lâu cũng không tìm thấy Phương Kỳ.

Bọn họ ra khỏi phó bản trước khá sớm, thời hạn đăng ký cho thi đấu cá nhân là một ngày trước khi cuộc thi bắt đầu, hắn vẫn có thể tham gia kịp, hơn nữa lần trước ở buổi liên hoan hắn cũng đã nói là sẽ tham gia rồi.

Không biết tại sao hắn vẫn chưa tới.

Phó bản của ba người kia đều đang phát ở trên tường, Ninh Trường Phong chọn một phó bản khác để xem, xem một người chơi mà hắn khá là để ý.

Phó bản vừa bắt đầu, trên màn hình đã xuất hiện một cơn mưa bình luận đến từ rất nhiều người chơi, cốt truyện của phó bản vẫn chưa còn chưa công bố nên không có nhiều người phân tích phó bản lắm, hầu như tất cả đều đang thảo luận và cổ vũ cho người chơi .

Quỷ Sinh yên lặng nhìn một hồi, Chúc Song Song vừa xuất hiện thì nó mới thò cái đầu ra, “Ở?”

Quỷ Sinh lập tức múa máy cánh tay nhỏ: “Cố lên! Cố lên!”

Ninh Túc: “...”

Mạn Mạn ngoan ngoãn ngồi trên tấm thảm trước mặt Ninh Túc và Lăng Tiêu, miệng nhỏ nhấm nuốt hoa lăng tiêu, không có hứng thú với người chơi nào trên màn hình.

Ninh Túc hỏi hai người kia: “Hai anh hứng thú với phó bản nào vậy?” Ninh Trường Phong nói: “Tôi khá là thích [Nhân Quả] của Chúc Song Song, tôi thích xem những câu chuyện về cuộc đời của mỗi người.”

Lăng Tiêu: “Có lẽ là [Ngọt Ngào].”

[Nhân Quả] là một loại rình trộm, vậy [Ngọt Ngào] là gì?

Ánh mắt của Ninh Túc chuyển sang màn hình ánh sáng của [Ngọt Ngào], hơn một trăm người chơi bước vào một thế giới kỳ lạ của sự phát triển công nghiệp nhanh chóng vào giữa cuối thế kỷ 19.

Bọn họ có những thân phận không giống nhau, nhưng hầu hết đều là công nhân ở các nhà máy khác nhau, bọn họ có những công việc và nhiệm vụ cần phải hoàn thành hàng ngày.

Quý Minh Thụy là một công nhân nhà máy than, Ninh Tuc di theo hắn nhìn một lúc.

Một người chơi nữ bên cạnh hỏi hắn: “Quý Minh Thụy, anh có ngửi thấy mùi gì không?”

Quý Minh Thụy sụt sit mũi, “Hình như có một mùi ngọt ngọt?”

Nó phù hợp với tên của phó bản.

[Ngọt Ngào].

Bọn họ sống và làm việc chăm chỉ trong một thành phố có không khí trong lành thơm ngọt.

Ninh Túc nhìn trong chốc lát, không nhìn ra được cái gì.

Thấy bọn họ đều đang xem phó bản này, Ninh Trường Phong cũng nhìn sang, “Tí nữa là biết, thi đấu cá nhân có hơi khác so với phó bản bình thường, phó bản thi đấu có quy mô sàng lọc lớn, sẽ không để người chơi “chết từ từ, rất nhanh lại rất tàn nhẫn.”

Hắn nói rất đúng.

Trong số một trăm phó bản được mở ra đồng thời, mỗi phó bản có hơn một trăm người chơi, thời gian cũng không dài, về cơ bản, thời gian trong căn cứ đều là ba đến năm hôm, còn thời gian phó bản thì lại nhanh gấp đôi.

Tại phó bản [Nhân Quả] của Chúc Song Song, vòng xét xử người chơi đầu tiên đã kết thúc, đã có 12 người chơi chết không lâu sau khi trò chơi mới bắt đầu.

Do đó, số lượng người xem phó bản đó đặc biệt nhiều.

Rất nhiều người chơi thích xem phó bản có cái chết với nhiều câu chuyện xưa kiểu này.

May mắn thay, cái chết trong thi đấu cá nhân và phó bản thi đấu chỉ là thoát khỏi trò chơi, thi đấu có thua cũng không phải chết thật.

Nửa tiếng sau, hai đứa nhỏ chuyển đến chỗ của Ninh Trường Phong, ngoại trừ xem phó bản của Chúc Song Song, Ninh Trường Phong chủ yếu còn xem thêm một phó bản nữa tên là “Chơi Máu”.

Trong phó bản đó, người chơi đăng ký các trò chơi khác nhau trong công viên giải trí đẫm máu.

Tàu lượn siêu tốc lái qua đường ruột.

Bu quay ngựa gỗ thực ra là từng cánh tay thon dài đang xoay tròn. Các diễn viên biểu diễn trên sân khấu là sự kết hợp giữa cơ thể người và máy móc.

Khi cậu nhìn sang, hình ảnh vừa đúng lúc hiện một nhóm người chơi đang ngồi trên đu quay, những cánh tay đó đột nhiên nhảy như điên, không ít người chơi bị văng lên không trung.

Đôi mắt của hai đứa nhỏ chợt sáng rực.

Bọn họ lại nhìn về phía tàu lượn siêu tốc.

Đường ruột dưới gầm xe bắt đầu ngọ nguậy, những người chơi không có biện pháp bảo vệ nào lập tức bị xóc nảy lên xuống trong chiếc tàu lượn đang lao nhanh như bay, hét lên kinh hãi.

Quỷ Sinh: “Oa ~”

Ninh Túc: “...”

Trong cuộc thi cá nhân và cuộc thi các guild, người chơi sẽ không thực sự chết, nhưng vết thương và cơn đau đều là thật, nếu không thì mắt cá chân của Sư Thiên Xu đã không để lại di chứng rồi.

Hai đứa nhỏ này có hiềm nghỉ về việc vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng Ninh Túc lại cảm thấy bọn chúng chỉ đơn giản là nghĩ những trò chơi này chơi rất vui thôi.

Có thể bị quẳng bay thật cao.

Khi đến giờ ăn trưa, cốt truyện chính của một số phó bản mới xuất hiện. Vào ban đêm, phó bản [Ngòi Bút] chỗ Tô Vãng Sinh mới có quỷ xuất hiện trong khuôn viên trường. Lúc này Tô Vãng Sinh đã sử dụng vũ khí kỹ năng con dấu chú rể của hắn. Ninh Túc nhớ lúc còn ở phó bản [Nô Lệ Hoa], Thánh Nữ đã từng nói con dấu chú rể có công dụng mê hoặc và thao túng, có thể sử dụng trên người của nữ quỷ.

—— Tô Vãng Sinh trở thành người chơi được nữ quỷ yêu thích nhất. Hắn bị cả đàn nữ quỷ vây quanh.

Ninh Túc: “...”

Con gái quả nhiên là càng nhạy cảm hơn.

Ninh Túc còn nhớ phó bản mà Tô Vãng Sinh nhận được vũ khí kỹ năng này kết thúc cùng một lượt với phó bản [Mạn Mạn] của họ, ngay khi hắn vừa ra khỏi phó bản, Chúc Song Song đã chú ý đến dấu tay năm ngón trên mặt hắn, cũng hỏi hắn đã làm gì mà để nữ quỷ xáng cho cái bạt tai như vậy.

Lúc ấy Tô Vãng Sinh đã nói như thế nào.

Một tiểu đạo sĩ như hắn thì có thể làm gì chứ.

Ninh Túc: “.”

Ở phía bên kia, nội dung chính của phó bản [Ngọt Ngào] cũng xuất hiện. Các người chơi đều chăm chỉ làm việc, tích cực hoàn thành nhiệm vụ của mình, đến tối đột nhiên si-rô trong một nhà máy đường bỗng phun ra, nước si-ro tràn lan khắp thành phố.

Đây thực sự là một phó bản thảm hoa.

Si-rô không những nóng hổi mà còn keo đặc lại nhấn chìm lần lượt từng người chơi, người chơi dường như không thể thoát ra khỏi đống siro nóng đó đều bị tróc da bong thịt.

Đáng sợ nhất là người chơi vùi mặt trong xi-rô sẽ từ từ ngạt thở khi si-rô bắt đầu đông đặc lại, sẽ biến thành kẹo thịt người.

“Ngọt ngào”: ngọt đến ngạt thở.

Ninh Trường Phong: “Loại phó bản thảm hoạ tại thi đấu cá nhân và thi đấu các guild quy mô lớn kiểu này rất thường thấy, có thể nhanh chóng quét sạch một lượng lớn người chơi.”

Lăng Tiêu: “Đây dường như là một phó bản ẩn về bảo vệ môi trường.” Ninh Trường Phong: “?”

Hắn lại nhìn thoáng qua phó bản lần nữa, cũng nhìn ra được điều đó, “Đúng thật, với thời đại và bối cảnh kiểu này, cộng với một đống nhà máy thế kia như thể đang nhắc nhở người chơi trong phó bản này có liên quan đến bảo vệ môi trường.”

Ninh Túc lại nhìn về phía màn hình ánh sáng, cũng hiểu ra.

Đây là nền tảng cho sự phát triển nhanh chóng của công nghiệp hóa, người chơi là công nhân, mỗi ngày đều có một khối lượng công việc phải được hoàn thành.

Bọn họ là một phần của quá trình thúc đẩy công nghiệp hóa, đặc biệt là những nhà máy mà họ đang làm công đều là những nhà máy gây ô nhiễm nặng, mỗi lần hoàn thành xong một công việc thì chính là họ đang tiếp tay hủy hoại môi trường, giống như công việc đốt than của Quý Minh Thụy và một số người chơi khác .

Công việc của họ sẽ dẫn đến vụ nổ si-r0 ở nhà máy đường đó. Ninh Túc đoán chừng, càng hoàn thành nhiều nhiệm vụ, cũng tức là khối lượng công việc càng nhiều thì phạm vi vụ nổ xi-rô sẽ càng lớn, đến sau cùng nó có thể nhấn chìm hoàn toàn cả thành phố, khiến người chơi gặp nguy hiểm.

Nhưng người chơi phải hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, làm thế nào để giảm đi khối lượng công việc đây?

Phương diện này thì có rất nhiều chỗ thao tác.

Ninh Túc nhớ lại phó bản [Mạn Mạn], các người chơi phải bảo vệ những người bạn quỷ của mình, không để chúng bị giết bởi đàn quái vật trẻ em, nhưng nếu đàn quái vật trẻ em không giết được một người bạn quỷ thì chúng sẽ phát rồ lên mà phá hủy cơ thể mẹ, cơ thể mẹ chết thì toàn bộ người chơi đều sẽ chết.

Phó bản này là một phó thảm họa, cũng là phó bản bảo vệ môi trường, càng có tính thử nghiệm bản chất con người hơn.

Phó bản [Nhân Quả] của Chúc Song Song không phải là một bài kiểm tra về bản chất con người, mà là một phó bản trực tiếp thể hiện bản chất con người.

Rất nhiều người chơi đã tự ý rời trò chơi vì không muốn bị vạch trần nhiều việc mình đã làm.

Đối lập lại, phó bản của Tô Vãng Sinh lại coi như dễ dàng hơn một chút. Mặc dù Tô Vãng Sinh bị nữ quỷ truy đuổi mỗi ngày, trình diễn một phiên bản trường học “Chú rể chạy trốn”.

Phó bản [Nhân Quả] thì tựa như một quyển sách người tốt, rất thích hợp với Chúc Song Song, cô cuối cùng giành lấy top 10 người có thành tích cao nhất ra ngoài. Cơn mưa bình luận nhiều nhất dành cho cô là: [Không hổ là người của guild Hỗ Trợ.]

Trong [Ngọt Ngào], Quý Minh Thụy đã sử dụng năng lực CEO của mình để phân phối công việc và hệ thống tổ chức lại, biểu hiện cũng không tồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cuộc truy đuổi của si-rô. Cơn mưa bình luận nhiều nhất dành cho hắn là: [Giá trị vũ lực trong phó bản thật sự rất quan trọng, có mỗi trí tuệ thôi thì chưa đủ.]

Tô Vãng Sinh vác cái mặt có hai dấu tay đỏ ngòm ra ngoài phó bản [Ngòi Bút], cũng nằm trong top 10.

Cơn mưa bình luận nhiều nhất dành cho hắn là: [Ha ha ha ha ha ha!] Mười người chơi top đầu trong mỗi phó bản của vòng sơ tuyển sẽ tham gia trận bán kết. Sẽ có 10 phó bản trong trận bán kết, top 5 cuối cùng sẽ bước vào phó bản trận chung kết cuối cùng.

Đáng tiếc là cả Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh đều dừng chân ở trận bán kết, không thể tiến vào trận chung kết.

Cả hai cũng đều đã đoán trước được kết quả này.

Trên thực tế, với tư cách là một người chơi vừa mới bước vào căn cứ trò chơi không lâu, việc có thể vào bán kết đã là rất tốt rồi.

Vì vậy, cả hai không hề hối tiếc, cũng không có gì không bằng lòng. Người xem trận chung kết với Ninh Túc lại đổi từ Ninh Trường Phong thành Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh và Quý Minh Thụy.

Đây cũng là đầu tiên họ gặp Lăng Tiêu. Chúc Song Song hạ giọng hỏi Ninh Túc: “Đó là ai vậy? Anh ta đẹp trai như vậy, nhưng sao tôi nhìn anh ta cứ như thấy Quỷ chủ ấy?”

Độ nhạy cảm của cô cực cao, có thể cảm nhận được mối nguy hiểm, ở trong phó bản, thứ mà cô cảm nhận được nguy hiểm cao nhất lại chính là Quỷ chủ.

Ninh Trường Phong vẫn còn chưa đi, nghe Chu Song Song nói vậy thì nói: “Lại đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lăng Tiêu, mọi người có thể gọi chú Lăng giống Ninh Túc là được.”

Chúc Song Song cùng Tô Vãng Sinh lập tức cung kính nói, “Chú Lăng!” Ngay cả Quý Minh Thụy trông có vẻ lớn tuổi hơn Lăng Tiêu cũng hơi ngập ngừng một chút rồi mở miệng gọi một tiếng, như một sự tôn trọng dành cho bậc tiền bối.

Ninh Túc hy vọng Ninh Trường Phong có thể đi càng sớm càng tốt. Nhưng Ninh Trường Phong lại càng không muốn đi sớm chút nào. Hắn lèo nhèo mãi cho đến lúc chỉ còn 10 phút trước khi mở phó bản chung kết mới chịu đi.

Trước khi đi, hắn còn gọi Ninh Túc sang một bên, thì thà thì thầm với cậu: “Này bạn, bạn có tính gửi bình luận cổ vũ cho tôi không?”

Ninh Túc: “Có.”

Cho nên mau đi le đi. (:)))) Ninh Trường Phong lại hỏi: “Nếu như đến cuối cùng tôi và Sư Thiên Xu phải quyết đấu, bạn vẫn sẽ cổ vũ cho tôi đúng không?”

Ninh Túc: “...”

Đối với mỗi một đứa trẻ mà nói, chúng đều có chung một câu hỏi hệt như ác mộng.

Ba mẹ ly hôn thì con sẽ ở với ai.

Cũng giống như đàn ông vậy, mẹ và vợ cùng một lúc rơi xuống sông thì anh sẽ cứu ai trước.

Hồi nhỏ Ninh Túc đã từng nghe các bạn cùng lớp phàn nàn về vấn đề này, vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp phải nỗi phiền muộn như này, không ngờ bây giờ lại gặp phải chuyện y hệt vậy.

Ba mẹ bọn họ muốn ly hôn, hỏi con cái ở với ai.

Ba mẹ cậu chính là kẻ thù không đội trời chung, hỏi khi họ đánh nhau cậu sẽ cổ vũ cho ai.

Ninh Túc đã thề dù sống hay chết cũng nhất quyết không trả lời câu hỏi này.

Ninh Trường Phong: “Sư Thiên Xu cũng đâu có ở đây, vậy mà bạn vẫn không thể nói một câu cổ vũ cho tôi sao?”

Ninh Túc: “Bạn đừng hỏi mình, loại cao thủ quyết đấu như hai bạn phải phân ra thắng bại, không sống thì chết, bạn tự hỏi bạn trước đi, đến lúc đó bạn vẫn xuống tay được à?”

Ninh Trường Phong: “...” Ninh Trường Phong vẫn thường xuyên hối hận vì sao năm đó mình lại tham gia thi đấu cá nhân, để rồi bây giờ phải đứng đầu, nhất định phải vào thẳng luôn trận chung kết.

Ninh Trường Phong suy nghĩ một chập rồi nói: “Vậy tôi vừa vào phó bản thì nghẻo luôn, như vậy sẽ không cần phải tranh đấu với đám người phiền toái kia nữa, cũng vì không vào được top 10 nên thi đấu cá nhân mùa sau cũng không cần phải tham gia luôn.”

Ninh Túc: “Chỉ cần bạn không thấy quê cũng không sợ bị chửi rủa bởi đám người vote bạn thắng là được.”

Ninh Trường Phong: “Mất mớ gì tôi lại phải quan tâm đến bọn họ?” Làm nô lệ trẻ em lâu như vậy, người chơi số một trong căn cứ trò chơi này đã lấy lại được vẻ ngoài “yêu nghiệt đê tiện” khi rời đi.

Hình ảnh hắn rời đi, mái tóc đuôi ngựa thật dài nhẹ tung bay trong gió, làm nổi bật sự phóng túng tự do và ngạo nghễ từ tận sâu xương tủy của hắn.

Ninh Túc đứng ở cửa nhìn một hồi, lẩm bẩm nói: “Chỉ có Quỷ Sinh mới tin.”

Trong phó bản chung kết có tổng cộng 60 người chơi.

Năm người chơi đứng đầu trong mười phó bản bán kết trước đó cùng với 10 người chơi vào thẳng chung kết của mùa giải trước.

Phó bản chung kết được công bố một giờ trước trận chung kết, phó bản có tên là [Thành phố sương mù].

Đối với những người chơi xem thi đấu, xem trận sơ tuyển lại giống như là đi hóng hớt hơn. Ở vòng sơ tuyển người chơi kiểu gì cũng có, cũng có rất nhiều gương mặt mới, một trăm thế giới phó bản có thể được lựa chọn tự do qua lại. Ke thích xem trai xinh gái đẹp, kể thích xem tấu hề, kẻ thích xem drama, kẻ thích xem bản chất con người, giống như là tìm kênh trên TV vậy, nhảy vào cái mà mình thích xem nhất.

Còn trận chung kết mới là bữa ăn chân chính thật sự.

Trận chung kết quy tụ những người chơi hàng đầu thực sự đến từ toàn

bộ căn cứ trò chơi.

Hơn nữa chỉ có một phó bản, tất cả người chơi đều dồn hết ánh mắt vào

xem trận đấu này, bao gồm những người chơi đã theo dõi trận đấu ngay

từ đầu, hàng vạn người chơi đã rút lui từ vòng sơ tuyển và bán kết.

Ngay từ khi phó bản bắt đầu là đã có thể cảm nhận rõ sự khác biệt.

Có rất nhiều cơn mưa bình luận, song lại không có chướng khí mù mịt

như trong vòng sơ tuyển, ít nhất mở ra ba phút, không có ai cười nhạo

người chơi tham gia hoặc bình luận tùy tiện về ngoại hình của người chơi.

Đương nhiên mùi thuốc súng vẫn không hề giảm mà lại càng bốc lên. [Cảm thấy Ninh Trường Phong sẽ lấy lời khen ngợi đầu tiên từ tôi.] [Nếu Sư Thiên Xu mà không thắng thì cả đời này tôi nguyện không tìm

bạn gái.]

[Năm nay vị trí top 1 nhất định thuộc về người của guild Vĩnh Minh,

Sư Thiên Xu là cái cớt gì!] Thấy Ninh Túc nhìn chằm chằm vào màn hình, Chúc Song Song liền hỏi cậu: “Túc Túc, cậu chọn góc nhìn của ai vậy?”

Ninh Túc nhìn về phía cô, cậu vẫn còn chưa quyết định được chuyện này.

Chúc Song Song nói: “Tôi thì chắc là hội trưởng Sư rồi, chiếu nó vào bức tường bên phải nha.”

Ninh Túc nói: “Vậy thì tôi chọn của Ninh Trường Phong.”

Tô Vãng Sinh: “Tôi sẽ chọn một người trong guild Vĩnh Minh để tiện xem đánh nhau, thế chọn của người nhộng sư vậy.”

Quý Minh Thụy: “Tôi chọn hội trưởng Giả Thần Thăng của guild bọn tôi.”

Bọn họ đồn ánh mắt về phía Lăng Tiêu.

Chúc Song Song hỏi: “Chú Lăng, chú chọn góc nhìn của ai vậy?”

Ninh Túc cho rằng Lăng Tiêu sẽ không chọn, hắn có cách để nhìn thấy góc độ của mọi người, không ngờ Lăng Tiêu lại nói: “Tôi chọn cổ bà.” Ninh Túc: “...”

Cậu trầm mặc vài giây, hỏi: “Tại sao lại chọn của cổ bà?”

Lăng Tiêu giương mắt nhìn qua, “Tại sao lại không thể chọn hắn?”

Ninh Túc: “... Chọn chọn chọn!” Ninh Tuc lập tức chọn góc nhìn của Ninh Trường Phong để xem hắn sẽ giành vị trí top một trong mùa giải này như thế nào.

[Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi.]

[Phó bản chung kết 13-01 [Thành phố sương mù] lần đầu tiên được mở ra.]

[Truyền thuyết nói rằng sương mù được hình thành bởi sự oán hận của các linh hồn đã chất. Thành phố sương mù quanh năm được bao phủ bởi màn sương mù dày đặc và xám ngắt, cư dân của thành phố sương mù đã sống trong sự u ám không có ánh mặt trời này, nếu người chơi có thể giúp họ xua tan đi làn sương xám quanh thành phố, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.]

[Tuy nhiên, xin hãy cẩn thận! Có những mối nguy hiểm bất ngờ đang nằm ẩn giấu sâu trong màn sương xám, mạng sống của bạn mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?]

[Nhiệm vụ phó bản: xua tan màn sương xám/sống sót đến cuối cùng.]

(Thời gian nhiệm vụ: 10 ngày (5 ngày tại căn cứ)]

[Chúc người chơi chơi game vui vẻ, đạt được thành tích tốt.]

Hệ thống thông báo tiến vào phó bản không chỉ vang vọng trong đầu của người chơi dự thi mà còn vang dội khắp toàn bộ căn cứ trò chơi. Cảm giác nhập vai cực kỳ mạnh mẽ, lập tức có rất nhiều người chơi trong căn cứ như đã bước vào thị trấn đầy sương mù này.

Trước khi chính thức bước vào góc nhìn của Ninh Trường Phong, Ninh Túc đã đăng hai dòng bình luận lên màn hình. [Sư Thiên Xu cố lên! ]

[Ninh Trường Phong cố lên! ] Nhìn hai dòng bình luận bị cơn mưa bình luận nhấn chìm, Ninh Túc nghĩ nghĩ, lén gửi thêm một dòng nữa.

[Ba mẹ cố lên.] Không biết tại sao, sau khi cậu đăng xong dòng bình luận này thì nhìn thấy cả Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đều đồng thời ngẩng đầu lên. Trái tìm của Ninh Túc đập lỡ mất một nhịp, lật đật quay sang hỏi Quý Minh Thụy: “Bọn họ ở trong thế giới phó bản có thể nhìn thấy bình luận mà chúng ta gửi lên hay không?” Quý Minh Thụy vốn đã giỏi nắm bắt tin tức, từ khi vào guild Hồng Vũ lại càng như hổ mọc thêm cánh, hắn nói: “Nếu họ rảnh rỗi thì có thể thấy nó trên hệ thống, nhưng hầu hết mọi người đều không có thời gian để chạy trốn trong loại phó bản kiểu này chứ đừng nói chỉ đến việc sẽ có người nhìn một rừng bình luận như thế.” Ninh Túc: “Cho dù có thấy cũng không biết là ai gửi đúng không?” Quý Minh Thụy gật đầu. Ninh Túc yên tâm, lại gửi thêm một dòng tin nữa [ Ba mẹ cố lên ] , sau đó chính thức tiến vào góc nhìn của Ninh Trường Phong.
Bình Luận (0)
Comment