C96
C96C96
chương 96: Căn cứ trò chơi
Editor: Cô Rùa
米
Chẳng mấy chốc Lăng Tiêu đã tới đây.
Ninh Túc thầm nghĩ, nếu hắn ở đại sảnh trò chơi thì dựa theo khoảng cách từ đại sảnh trò chơi đến nơi này thì ắt han là không phải đi bộ đến. Căn cứ lấy đại sảnh trò chơi làm trung tâm, guild Ngân Hoa giàu có nhất nên nằm ngay cạnh đại sảnh trò chơi.
Lý do Ninh Túc có thể mua được căn nhà sân vườn riêng này với giá thấp như vậy không chỉ bởi vì nó là nhà có ma, mà còn bởi vì nó nằm ở vùng ngoại ô của căn cứ.
Điều này tương đương với việc Lăng Tiêu đi từ vành đai một đến vành đai mười tám[1] mà không đến năm phút.
[1] số vành đai càng lớn thì càng cách xa trung tâm, vành đai 18 là một sự cường điệu, có nghĩa là nơi hẻo lánh, cách rất xa trung tâm thành phố. Bọn họ dọn chiếc bàn đến sân vườn, khi Lăng Tiêu đến thì Ninh Túc đang cắt những quả dưa hấu lớn trên bàn.
Dưa hấu vừa lấy ra từ nước giếng sạch sẽ sáng bóng, trước khi cắt Ninh Túc còn vỗ nhẹ mấy lần lên nó, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Còn chưa ăn dưa hấu đã cảm nhận được vị ngọt rồi. Vết cắt đầu tiên phát ra tiếng “xoẹt” cùng với mối nối tách ra tự nhiên sau khi cắt chứng tỏ dưa đã chín và ngọt.
Ninh Trường Phong lấy ra mấy trăm xiên thịt nướng, chất đầy trên một cái bàn dài.
Mùi thơm của thịt nướng quyện với mùi thơm ngọt ngào của dưa hấu, còn có tiếng “Òa~” của trẻ con và tiếng xì xì sủi bọt từ Coca Sprite.
Ninh Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng ở cửa không biết đã nhìn bao lâu, “Lăng Tiêu, còn đứng đó làm gì, mau vào đây đi!”
Ninh Túc ngước đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiêu, bọn họ vừa chạm mắt nhau thì Ninh Trường Phong đã giục hai người ngồi xuống.
Ninh Trường Phong: “Ăn thôi!”
"d o c f u l l . v n - kh o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Quỷ Sinh: “Ăn!”
Nó hớn hở cầm lấy một ly Coca sau đó híp mắt uống một hơi, phía trước uống phía sau sủi bọt.
Tốc độ tuốt xiên nướng của Ninh Túc đã vượt xa tầm với của con người.
Mạn Mạn thích dưa hấu hơn, khi ăn gương mặt đều phình lên.
Ninh Trường Phong vừa ngước đầu, không ngờ lại đụng phải Lăng Tiêu cũng đang nghiêm túc ăn xiên thịt.
Không giống lần trước dùng đũa tuốt hết thịt xuống hết, mà lần này là ăn bằng que. Thấy bọn họ ăn uống vô tư như vậy, Ninh Trường Phong đang có một bụng tâm tư sắp sửa dâng trào liền đè xuống.
“Lăng Tiêu này, cậu thay đổi nhiều ghê á.” Ninh Trường Phong nói, “Không ngờ còn ăn cả xiên nướng.”
Lăng Tiêu: “Bởi vì đã từng ăn qua cá nướng.”
Cá nướng?
Cùng nhau câu cá, còn cùng nhau nướng cá?
Ninh Trường Phong: “Cậu với Ninh Tuc cùng nướng sao?”
Lăng Tiêu gật đầu.
Ninh Trường Phong cuối cùng chuyển đề tài: “Cậu biết Ninh Túc là ai không?”
Vốn còn tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ hỏi xem là ai, như vậy hắn mới có thể tuyên bố Ninh Túc là con trai của mình, nhưng Lăng Tiêu ấy vậy mà lại rất nghiêm túc suy nghĩ.
Động tác tuốt xiên của Ninh Túc chợt dừng lại, đột nhiên căng thẳng. Cậu nhớ lại những lời mà Lăng Tiêu đã nói lúc cậu hỏi hắn có khi nào Diêm Vương cũng là con của hắn hay không, cũng nói Mạn Mạn con gái hắn khi họ đang đi trên cây cầu trong phó bản.
Ninh Túc sợ hắn sẽ nói mấy lời kiểu như cậu ấy là con trai tôi.
Nếu là vậy cậu có thể tưởng tượng ra được phản ứng của Ninh Trường Phong lúc bấy giờ, đêm nay ắt hẳn sẽ không bình yên đâu. Lăng Tiêu: “Là người sở hữu tim tôi.”
“Phụt ma
“Khu khu khụ khụ ——”
Ninh Trường Phong uống một hớp bia, một nửa sặc vào khí quản, một nửa phun ra ngoài, cúi người ho như điên.
Ninh Túc: “...”
Ninh Trường Phong vất vả lắm mới ngừng ho được, lớn tiếng hỏi Lăng Tiêu: “Cậu nói cái gì!”
Lăng Tiêu không thể hiểu được phản ứng này của hắn, vừa thản nhiên lại vừa nghiêm túc nói: “Là người có được trái tim của tôi.”
Dưới ánh mắt không thể tin được của Ninh Trường Phong, hắn lại nói: “Không phải lần trước tôi đã nói với cậu là tôi mất trái tim sao, hiện tại nó đang ở chỗ của cậu ấy.”
“Ờ ha.” Ninh Trường Phong lúc này mới hoàn hồn, thở ra một hơi, “Cậu nói thì phải nói cho rõ chớ, làm tôi sợ muốn chất.”
Tim và trái tim chỉ hơn nhau có một chữ nhưng hoàn toàn không giống nhau.
Hắn chỉ nghĩ một người đứng ngoài đám đông, cao thủ vô tình như Lăng Tiêu làm sao có thể nói ra những lời âu yếm và trần tục kiểu tổng tài bá đạo như vậy được.
Vừa rồi là khoảng thời gian chật vật nhất đời này của Ninh Trường Phong, hắn xấu hổ lấy khăn lau mặt cho Quỷ Sinh, “Xin lỗi nha, vừa rồi ông bị hù cho hết hồn mất.” Ninh Trường Phong hỏi Ninh Túc: “Sao trái tim lại ở chỗ của cậu vậy?” Lăng Tiêu cũng quay đầu nhìn Ninh Túc, Ninh Túc nói: “Tôi nhặt được ở trong thế giới phó bản.”
Không phải nói dối, chẳng qua là bị Ninh Trường Phong khâu vào trong thân thể thôi.
Ninh Trường Phong: “Thảo nào hai người lại cùng vào phó bản với nhau, hẳn là Lăng Tiêu muốn lấy lại trái tìm đúng không.”
Ninh Túc gật đầu, “Đúng vậy, tôi sẽ đưa cho ảnh.”
Ninh Trường Phong càng yên tâm, không hỏi nhiều về chuyện này nữa. Hắn cũng không vòng vo, sợ lại hỏi ra cái gì long trời lở đất nữa, thẳng thắn với Lăng Tiêu luôn: “Cậu còn nhớ lần trước lúc ở trên cầu tôi đã nói với cậu là tôi có đứa con trai không?”
Ninh Trường Phong chỉ vào Ninh Túc nói: “Tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là con trai của tôi, cậu cũng biết tên rồi đấy, là Ninh Túc.” Lăng Tiêu: “...”
Ninh Túc vùi đầu ăn ăn ăn.
Ninh Trường Phong huých Ninh Túc một cái: “Sao con lại vô lễ như vậy chứ, đây là bạn của ba đó, con đứng dậy mời chú ấy một ly nước đi.” Ninh Trường Phong không phải người thích xã giao, đương nhiên cũng không muốn con trai của mình làm thế này thế nọ. Nhưng lần này hắn làm vậy là có tâm tư riêng. Ngay sau khi biết mình trở thành một người cha, hắn cảm thấy cho dù có dành cho con mình bao nhiêu lớp bảo hộ cũng không đủ.
Hắn làm vậy vì nghĩ đến một lúc nào đó Lăng Tiêu có thể bảo vệ được Ninh Túc.
Hắn biết Lăng Tiêu nhất định rất mạnh, chắc chắn không thua kém gì hắn.
Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu cầm chiếc đũa hồi lâu, sau cùng mới mở miệng: “Không cần.”
Ninh Trường Phong: “Cần chớ, chỉ là uống một ly nước thôi, cũng đâu phải uống rượu.”
Hắn nhìn Ninh Túc.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc chậm rì rì đứng lên, bưng nước đưa cho Lăng Tiêu.
Lúc đầu cậu cảm thấy chuyện này có hơi xấu hổ, nhưng khi cầm ly nước lên trên tay trong lòng cậu lại có một chữ “nên”, bởi vậy cậu rất bằng lòng, cũng cảm thấy không còn mất tự nhiên nữa.
Cậu cảm thấy cậu nên mời hắn một ly nước.
Lăng Tiêu buông đũa xuống, giương mắt nhìn về phía cậu.
Tường và hàng rào của sân nhỏ được bao phủ bởi cây cỏ xanh tươi, thiếu niên mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản lấy màu xanh làm nền, tươi mát dễ chịu, đôi mắt đào hoa trong veo xinh đẹp phan chiếu hắn rõ ràng. Vừa rồi cậu vẫn còn mang bộ dáng phàm tục, bây giờ lại yên tĩnh đến mức có thể nhìn thấu lòng người.
Lăng Tiêu nhớ lại, ánh mắt của thiếu niên khi hát thánh ca.
Ngón áp út của hắn giật nhẹ một cái trên bàn gỗ lê, giơ tay đón lấy cốc nước trên tay thiếu niên.
Không ngờ Lăng Tiêu lại đưa tay ra đón thật, lúc đấy ngón tay Ninh Túc hoàn toàn che kín cốc nước, nên ngón tay Lăng Tiêu phải lọt vào giữa khe hở ngón tay cậu rồi mới lấy chiếc cốc đi.
Xương đầu ngón tay của ai kia lướt ngang qua mặt trong của ngón tay cậu, nhẹ nhàng và ấm áp.
Ninh Túc để tay ra sau lưng.
“Ớ?” Ninh Trường Phong cũng không ngờ Lăng Tiêu lại trực tiếp lấy cốc nước đi, sau đó hắn lại nghĩ, Lăng Tiêu sống trong phó bản lâu như vậy, có lẽ sẽ không biết mời rượu có ý gì, cho rằng Ninh Túc chỉ muốn đưa nước cho hắn uống.
Điều đó cũng tốt.
Ninh Trường Phong lại nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc: “... Chú Lăng.”
Không khí đông cứng mất mấy chục giây.
Lăng Tiêu đáp khẽ một tiếng, uống nước. Ninh Trường Phong rất vui về, giống như một việc hệ trọng đã kết thúc, một người vốn không thích uống rượu như hắn lại uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Uống hết một chai đã có hơi chếnh choáng.
Ninh Túc: “...”
Ninh Trường Phong rót một ly, ấn bả vai Lăng Tiêu nói: “Lăng Tiêu, cậu thấy con trai tôi đáng yêu chứ, cậu có từng gặp qua ai đáng yêu hơn con trai tôi chưa?”
Ninh Túc: “...”
Hoàng hôn kết thúc, màn đêm bắt đầu.
Lăng Tiêu nhấc mí mắt lên nhìn hoàng hôn một cái, lại giương mắt nhìn sang, màu đỏ tươi nơi cuối mắt lấn át cả ánh hoàng hôn cuối cùng, sau đó mới nhìn Ninh Trường Phong trả lời câu hỏi của hắn: “Chưa.”
Trái tìm Ninh Túc đập thình thịch một cái, cậu cảm thấy đó là nhịp tim của Lăng Tiêu, cái tên không phải người này có lẽ uống một ngụm cũng đã say rồi.
Ninh Trường Phong: “Cậu phải giữ bí mật cho bọn tôi đấy.”
Ninh Trường Phong: “Túc Túc không thể gọi tôi là ba nhưng trước mặt người khác vẫn có thể gọi cậu là chú, cậu có phải rất vui không?”
Ninh Túc không muốn nghe hắn giở giọng Vương Bà bán dưa nữa[2], đẩy Ninh Trường Phong ra ngoài cửa, “Trời tối rồi, anh mau về đi.” [2] Vương Bà thật ra là 1 người đàn ông họ Vương, do hay khoác lác khoe khoang dưa mình ngon, còn cư xử như bà mẹ nên người ta đặt biệt danh cho ông ta là Vương Bà.
Ninh Trường Phong có chút không muốn nhấc chân đi.
Ninh Túc: “Không dám đi? Anh sợ uống say xong thì hội trưởng Sư sẽ nhân cơ hội đánh bại anh à?”
Ninh Trường Phong lập tức bỏ đi.
Đi được một đoạn, hắn quay lại nói: “Lăng Tiêu, cậu không đi cùng tôi sao? Cậu đâu có chỗ ở đâu.”
Ninh Túc: “Ảnh có, ở chỗ tôi là được.”
Ninh Trường Phong: “Quan hệ tốt quá ta.”
Lúc này hắn mới yên tâm rời đi.
Ninh Tuc quay đầu lại thì đã thấy Lăng Tiêu đứng cách cậu không xa.
“ở chỗ cậu?” Hắn hỏi.
Ninh Túc: “... Cũng đâu phải là không được.”
Dù sao chỗ cậu cũng có không ít phòng mà.
Đêm đó Lăng Tiêu ở lại chỗ của Ninh Túc.
Ninh Túc tắm rửa xong thì nằm trên giường một hồi, đến nửa đêm khuya khoắt mới chạy tới phòng của Lăng Tiêu. Trong thế giới phó bản, việc bò lên giường đã là một thói quen, Ninh Túc bò lên giường của Lăng Tiêu mà cũng không ý thức được có chỗ nào không ổn.
Cậu túm lấy góc áo của Lăng Tiêu, “Chú à.”
Trên chiếc giường chật hẹp trong phó bản, Ninh Túc có thể nằm vào khe hở giữa cánh tay và eo của Lăng Tiêu, ở trên chiếc giường lớn nơi này lại càng có thể.
Hai tay cậu chống ở nơi đó, lại nhẹ giọng gọi hắn một tiếng: “Chú ơi.”
Ở trong màn đêm, Lăng Tiêu khẽ che miệng của cậu lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Đừng gọi chú.”
Ninh Túc chớp chớp mắt, hơi thở nhịp nhàng phả vào lòng bàn tay khô ráo của hắn: “Không phải lúc còn ở trên cầu anh đã nói tôi có thể con trai của anh sao, gọi chú thì không được à?”
Cậu hiểu ý tứ trong lời nói đó của Lăng Tiêu.
Rất nhiều Quỷ chủ trong thế giới phó bản đều được sinh ra nhờ hấp thụ năng lượng của dây lăng tiêu, dây lăng tiêu đã cho chúng sức mạnh, cho phép chúng ở trong cái chết bi thảm và đau đớn nhất trở thành những Quỷ chủ có khả năng điều khiển cả một thế giới.
Xem như là đạt được một cuộc sống mới lần nữa.
Cho nên Mạn Mạn mới coi Lăng Tiêu như một sự tồn tại Chúa Cha.
Lăng Tiêu nhất định là cảm nhận được trong cơ thể cậu cũng có năng lượng của hắn, cho nên mới nói, nếu nói vậy thì cậu cũng có thể coi là con trai của hắn.
Nhưng không giống.
Ninh Túc luôn nhớ rõ Thánh Nữ của điện thờ Thần Hoa đã nói rằng, Thần Hoa là một đóa hoa máu có ba cánh, còn đóa hoa có bốn cánh là ma vật.
Cô chỉ thấy đóa hoa máu ba cánh.
Ninh Túc nhẹ giọng hỏi: “Tôi khác, đúng không?”
Qua hồi lâu, Lăng Tiêu nói: “Đúng vậy.”
Ninh Túc vui vẻ, “Anh có muốn cảm nhận trái tim của anh một chút không?”
Sau khi ra khỏi phó bản, không ai trong số họ đề cập đến việc đến phó bản “Nô Lệ Hoa” để móc tim nữa.
Ninh Túc suy nghĩ một chập, sau đó thay đổi cách nói khác: “Anh muốn cảm nhận trái tim anh đập trong lồng ngực anh không?”
Lăng Tiêu rất tò mò: “Cảm nhận thế nào?”
Ninh Túc: “Chúng ta sát lại gần nhau là được nè, rung động từ trái tim của chúng ta sẽ thông qua lồng ngực rồi truyền đến nơi anh.”
Lăng Tiêu đưa tay về phía Ninh Túc.
Dưới sự dìu đỡ của hắn, Ninh Túc đứng dậy điều chỉnh lại tư thế rồi nhẹ nhàng nằm lên người hắn.
Ngực của cả hai dán chặt với nhau. Ánh trăng trong trẻo dập dờn trên mặt sông dài rộng lớn trong căn cứ, gió đêm thổi hiu hiu. Người chơi ở trung tâm căn cứ ồn ào náo nhiệt nhưng không thể truyền đến căn nhà nhỏ bên bờ sông ở vùng ngoại ô được.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng tim đập rõ ràng truyền đến bên tai, chấn động lồng ngực vào trong cả xương máu, rất khó có thể phân biệt là nhanh hay ổn định.
Chỉ biết nó nặng, không phải là sức nặng của mỗi một trái tim.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch...”
Trong quá trình từ rõ ràng đến mờ mịt, Ninh Túc từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác an tâm hệt như khi còn bé vậy, lại có một niềm vui mà khi còn bé không có.
Ở phòng bên cạnh, một cái lỗ tai nho nhỏ màu xám trắng áp sát vào vách tường, Quỷ Sinh ở trên giường cất giọng nói: “Không có đi ra!” Mạn Mạn phổ cập thường thức cho nó, “Ba và mẹ là phải ngủ chung với nhau trên cùng một chiếc giường.”
Quỷ Sinh: “Oa ~”
Mạn Mạn lại tiếp tục nói: “Ngày mai chúng ta có thể dậy muộn một chút.”
Quỷ Sinh: “Ùm!”
Hai đứa nhỏ không ăn sáng, sau khi Ninh Túc tỉnh dậy thì cũng đã hơn 10 giờ, lúc này cậu nhận được rất nhiều tin nhắn. Chúc Song Song: [ Túc Túc, đi ăn liên hoan ne.】
Tô Vãng Sinh: [Thừa dịp mọi người đều ở căn cứ, chúng ta tụ tập một bữa đi, mất công đến lúc thi đấu cá nhân bắt đầu lại không có thời gian nữa.]
Ninh Túc: [Mọi người gọi món trước đi, tôi đến ngay đây.]
Lăng Tiêu không biết đã đi đâu rồi, Ninh Túc đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn hai đứa nhỏ đến nhà hàng mà bọn họ nhắn.
Ninh Tuc vào nhà hàng, việc đầu tiên là tính tiền trước, sau đó mới vào phòng riêng.
Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh, Phương Kỳ và Quý Minh Thụy đều ở đây. Khi ba bọn họ bước vào, bầu không khí trong phòng riêng có chút am đạm, chẳng mấy chốc Ninh Túc đã biết lý do là tại sao.
Phương Kỳ đã kể chuyện của hắn cho mọi người biết.
Cả đám bọn họ cùng vào xe tang chung với hắn, đều biết hắn đang tìm một người.
Hắn nói với bọn họ rằng, đây coi như là lời nhắn nhủ cuối cùng.
Chúc Song Song: “Cho nên, cậu gia nhập vào guild Vĩnh Minh, từ nay về sau sẽ đi theo người nhộng sư?”
Phương Kỳ gật đầu.
Chúc Song Song: “Guild Vĩnh Minh là một guild lớn, rất nhiều người đều muốn tham gia, có nó chống lưng thì số người muốn gây chuyện trong phó bản cũng sẽ giảm đi đáng kể, nhưng trong guild lại có rất nhiều Ke đáng sợ, cậu nhất định phải cẩn thận đấy.”
Phương Kỳ lại gật đầu.
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy một khi bước vào guild Vĩnh Minh thì chính là đoạn tuyệt với bọn họ. Không ngờ, Ninh Túc vẫn tặng quà cho hắn, Chúc Song Song tổ chức liên hoan vẫn gọi hắn tới.
Phương Kỳ cảm thấy, thật tốt quá.
Nếu lúc này hắn còn bị họ xa lánh, bị cô lập thì một mình hắn thực sự rất khó chống đỡ nổi.
Ninh Túc ngồi đối diện với Phương Kỳ, nhìn hắn một cái.
Sau khi ra khỏi phó bản vào ngày hôm qua, hắn đã đi theo Huyết Vi rồi. Mới một ngày trôi qua, trông hắn vẫn không khá hơn là bao.
Để làm dịu bầu không khí lúc này, Quý Minh Thụy nói lang sang chuyện khác: “Tôi vẫn chưa chính thức nói với mọi người chuyện này, tôi cũng đã gia nhập guild rồi, là guild Hồng Vũ.”
Tô Vãng Sinh: “Chúc mừng nha.”
Ninh Túc: “Guild này rất thích hợp với anh.”
“Đúng vậy.” Chúc Song Song nói, “Chúng tôi đã từng cùng hội trưởng Giả Thần Thăng vào phó bản chung, guild này thật sự rất thích hợp với người thông minh như anh đó.”
Khi trận đấu giữa các guild sắp đến gần, có rất nhiều guild đều đang tuyên truyền đồng thời cũng kêu gọi người mới trong bầu không khí náo nhiệt này. Tô Vãng Sinh nói: “Tôi cũng gia nhập guild rồi, là guild Cửu Tinh.”
Cũng là một guild rất có tiếng.
Chúc Song Song cảm xúc dâng trào nói, “Cứ như đã lâu lắm rồi vậy, nhưng thật ra chúng ta chỉ mới ở căn cứ chưa đến một tháng thôi, ngoài trừ Túc Túc thì chưa đến một tháng chúng ta đã gia nhập guild hết rồi, còn là ở các guild khác nhau nữa.”
Tô Vãng Sinh hồi Ninh Túc: “Ninh Túc, cậu không nghĩ tới việc gia nhập guild sao?”
Chúc Song Song bật cười, nói: “Nếu Túc Túc mà muốn gia nhập guild thì có cảm giác như cậu ấy muốn chọn guild lớn nào cũng được hết á, các lãnh đạo cấp cao của mấy guild đó đều rất thích cậu ấy mà, Sư Thiên Xu nè, Giả Thần Thăng nè, còn có cổ bà nữa.”
Ninh Tuc không biết nên nói như thế nào với bọn họ.
Khi cậu mới vừa vào căn cứ, Quý Minh Thụy đã nói là các guild đều cần phải xem bảng số liệu cá nhân. Nhưng bảng số liệu cá nhân của Ninh Túc ngoài giá trị sinh mệnh là 0,1 ra, thì còn có cả một hàng “-” nữa, căn bản không có cách nào xem.
Ở nơi này cậu giống như một đứa trẻ không có hộ khẩu, 9277 cũng bảo cậu nên tém tém lại.
Cậu không thể tham gia cuộc thi cá nhân, cũng như không thể gia nhập guild.
Nếu muốn gia nhập guild thì cậu chỉ có một sự lựa chọn.
Ninh Túc: “Tôi cũng chưa biết nữa, để xem xem thế nào.” Quý Minh Thụy hỏi: “Mọi người đều tham gia thi đấu cá nhân hết đúng không?”
Trừ Ninh Túc ra thì tất cả đều tham gia.
Quý Minh Thụy nói: “Vậy nếu chúng ta gặp nhau trong trận đấu giữa các guild, chúng ta sẽ vì guild của mình, còn nếu gặp nhau trong cuộc thi cá nhân, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ừm.” Chúc Song Song nói: “Cho dù chúng ta có vào guild nào đi nữa thì bất kể sau này xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là “đồng hương'.”
Ninh Túc: “Chúc mọi người đạt được kết quả tốt.”
Cuộc thi cá nhân sắp đến gần, nơi này lại càng náo nhiệt hơn từng ngày. Sau bữa tiệc liên hoan, lúc Ninh Túc đi trên đường cái trung tâm của căn cứ thì trông thấy có một đám người đứng tụ tập bên cạnh sảnh trò chơi, thỉnh thoảng còn có tiếng reo hò cổ vũ và tranh chấp sôi nổi. “Đương nhiên là Ninh Trường Phong rồi, Ninh Trường Phong đã liên tiếp đứng đầu trong ba năm rồi đó!”
“Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu!”
“Nghe đồn người nhộng sư đã bí mật nuôi ra một người nhộng rất lợi đó nha, rất có thể năm nay là người nhộng sư cũng nên, mấy người đừng quên lần trước người nhộng sư đã cắn đứt mắt cá chân của Sư Thiên Xu trong trận đấu giữa các guild mùa trước.”
“Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu!”
“Tin tức đáng tin cậy hơn nè, cổ bà đã luyện chế ra được một loại cổ phong, có thể dựa vào gió tự nhiên để xâm nhập vào mọi lỗ hổng á.” “Tui bây cũng đừng quên pháp sư áo đen khủng bố đến cỡ nào!”
“Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu!”
Ninh Túc: “...”
Cậu lập tức hiểu nhóm người này đang làm gì.
Họ đang cá cược xem ai sẽ là người giành chiến thắng trong cuộc thi cá nhân mùa này.
Trong đó còn có cả Bàng Dương đang giơ bảng cổ vũ Sư Thiên Xu như một tên ngốc, “Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu! Sư Thiên Xu!”
Ninh Túc nhìn trong chốc lát, sau đó chen lên phía trước nhìn thoáng qua màn hình ánh sáng của hệ thống, tỷ lệ cược của Ninh Trường Phong là 1,68, tỷ lệ cược của Sư Thiên Xu là 2,03.
Ninh Túc nghe một lúc mới biết đây là một hoạt động giải trí được tổ chức hàng năm trong các cuộc thi cá nhân và cuộc thi các guild.
Bất kỳ người chơi nào cũng đều có thể dùng điểm để chơi.
Cảm thấy người chơi nào hoặc guild nào có thể giành được chiến thắng, chỉ cần bình chọn điểm cho người chơi đó trong hệ thống thì hệ thống sẽ kịp thời thông báo trạng thái cược trên màn hình ánh sáng ngay bên cạnh sảnh trò chơi.
Ninh Túc nhìn Mạn Mạn, cô bé với thể chất Kumanthong có vận may rất cao.
Cả hai đều chỉ vào tên của một người. Ninh Túc chen chúc ở trong đám người chưa được bao lâu thì đụng phải Ninh Trường Phong.
Ninh Trường Phong thấy cậu đi ra từ chỗ này thì ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, “Tôi quên béng chuyện này mất, thế nào, cậu nhất định là bỏ phiếu cho tôi đúng không?”
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội thể hiện hình tượng cao lớn trước mặt con trai, Ninh Trường Phong cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tỉnh thần.
“Tôi đã đứng đầu trong ba năm liên tiếp, chắc chắn năm nay cũng sẽ không thành vấn đề, đầu tư vào tôi bảo đảm không mất một xu.”
Ninh Túc “ò” một tiếng không rõ ràng.
Ninh Trường Phong vui vẻ quàng lấy vai Ninh Túc, “Tôi còn đang định đi tìm cậu đây, chúng ta cùng xem vòng sơ tuyển của thi đấu cá nhân đi.”
Hắn không cần phải tham gia vòng sơ tuyển mà là trực tiếp vào thẳng vòng chung kết, cho nên có thể cùng xem với Ninh Túc.
Xem thi đấu, phát biểu nhận xét và dự đoán kết quả cũng có thể phản ánh được sức mạnh và kinh nghiệm cá nhân.
Ninh Trường Phong cũng không quên kéo gần quan hệ bạn bè của con trai với bạn mình, “Gọi Lăng Tiêu luôn nha, thừa dịp thằng chả vẫn còn ở căn cứ.”
Ninh Túc: “... Được.”
Ninh Trường Phong nói: “Tôi sẽ mang theo bia hạt dưa đồ ăn vặt này kia qua, ôi chao, sao lại có cảm giác như xem World Cup bóng đá thế này.”
Trước khi đến phó bản, Ninh Trường Phong đã rất thích xem bóng đá. Nếu có thể xem cùng con trai mình thì sẽ vui đến cỡ nào.
Không thể xem các trận bóng đá với con trai mình, nhưng cùng xem trận đấu cá nhân và trận đấu các guild cũng rất tốt.
Ninh Trường Phong càng nghĩ càng vui vẻ, Ninh Túc bị hắn kéo đi tán gẫu mất cả buổi trời mới chịu thả đi.
Trên đường dẫn hai đứa nhỏ trở về, Ninh Túc cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm bọn họ, lúc cậu quay đầu lại thì thấy có một bóng người nhanh chóng nấp vào sau một gốc cây.
Mặc dù rất nhanh, nhưng Ninh Túc vẫn thấy rõ đó là ai.
Là Vân Thanh, con gái của Vân Hương Ninh, chính là bé gái gầy yếu kia. Ninh Túc lại nhớ đến tình huống Vân Hương Ninh đến gặp cậu vào ngày hôm qua, đặc biệt là những gì cô ấy nói.
Ninh Túc nhìn chằm chằm góc quần áo cũ của bé gái một lúc, mím môi, sau đó dẫn hai đứa nhỏ xoay người đi.
Cậu mua một bó cẩm chướng tới guild Ngân Hoa.
Trong hai ngày nay dù là hội trưởng của guild nào cũng đều hết sức bận rộn, huống chỉ là guild Ngân Hoa.
Nhưng khi Sư Thiên Xu hay tin cậu đến vẫn lập tức đi tới gặp cậu. Cô dẫn Ninh Tuc và hai đứa nhỏ đến nhà ăn trong phòng cô, bảo người chuẩn bị đồ tráng miệng và đồ ăn vặt cho bọn họ.
“Trận đấu cá nhân sắp diễn ra rồi, em chúc chị lấy được kết quả tốt trước.” Ninh Túc nói.
“Cảm ơn.” Sư Thiên Xu cười nói, “Ăn đi, cái bánh kem dâu này rất ngon, ăn xong rồi hẵng đi.”
Ninh Túc cắn một miếng, thực sự rất ngon, giống như cái mà Sư Thiên Xư đã cho cậu ăn ở trong phó bản “Mạn Mạn” vậy.
Sau khi ăn liên tiếp một hồi, Ninh Túc mới nói: “Em nghe mọi người nói nếu muốn gia nhập guild thì cần phải show bảng dữ liệu cá nhân, số liệu càng cao thì càng có thể gia nhập vào guild lớn.”
Bàn tay đang cắm hoa của Sư Thiên Xu dừng lại, cô quay đầu nhìn Ninh Túc, nhìn mấy chục giây rồi mới hỏi: “Hôm nay cậu đến đây để làm gì?” Ninh Túc ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói: “Hôm nay em tới đây là để xem có thể đi cửa sau hay không, không cần phải show bảng dữ liệu cá nhân mà vẫn có thể vào guild lớn.”
Sư Thiên Xu: “...”
Cô đột nhiên nở nụ cười, “Không biết tại sao nhưng tôi lại rất vui.”
Ninh Túc cũng cười theo.
Ninh Trường Phong là một người chơi solo, nghe nói chuyện này có liên quan đến việc hắn mồ côi từ nhỏ.
Ở điểm này Ninh Túc giống với hắn, cũng rất đơn độc. Từ nhỏ không hòa nhập được với những gia đình đó, vào lớp cũng không hòa nhập được với tập thể, dần dà cậu cũng không muốn hòa nhập nữa.
Ăn một mình, học một mình cũng rất tốt.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên mười tuổi cậu chủ động hòa nhập vào một nhóm mới mà dưới tình huống vẫn chưa hiểu hết về nó.
Có điều, chẳng sao cả.
Bởi vì đây là mẹ của cậu mà.
Ninh Túc không muốn nhìn thấy cô lại bị người khác bắt nạt trong một phó bản siêu nhiên nào nữa.
Sư Thiên Xu cười nói: “Để ngừa trường hợp cậu đổi ý, hiện tại chúng ta ký hợp đồng luôn đi.”
Hợp đồng là hợp đồng hệ thống, một khi đã ký sẽ không thể nuốt lời.
Từ nay về sau, trên bảng cá nhân của Ninh Túc đã có thêm logo của guild.
“I1I”.
Cậu đã từng nhìn thấy logo này lúc áo đen sắp chết vuốt ve qua ở phó bản “Giả Quỷ”.
Nó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả những người đã gia nhập guild.
Ninh Tuc nói: “Nếu trận đấu giữa các guild lần này là phó bản rất bất lợi cho guild Ngân Hoa, xin chị hãy nhất định đưa em theo, vừa rồi em mới nhận được một đạo cụ rất âm tà đấy.” Mạn Mạn nhấc tay, “Cháu cũng có thể giúp ngài.”
Quỷ Sinh: “Còn có cháu nữa!”
Sư Thiên Xu: “Cảm ơn ba cục vàng nha.”
Nói xong cô sững người một chút.
Cô là một người lạnh lùng và truyền thống, đây là lần đầu tiên từ “cục vàng” thoát ra khỏi miệng của cô. Không biết có phải là vì quá vui hay không, ấy vậy mà lại buột miệng nói ra.
Ba cục vàng lại vùi đầu ăn bánh kem, ngọt xỉu.
Ninh Túc gửi một tin cho Ninh Trường Phong: [Này bạn, tôi là mama”s boy đấy.]
Ninh Trường Phong: [Mama*s boy? 】
Ninh Túc: [Đúng dạy, anh không biết mama*s boy là gì sao? Chính là con trai cưng của mẹ đó.]
Ninh Trường Phong: [...]
Ninh Trường Phong hơi mất tự nhiên, mất một hồi lâu mới rep lại tin nhắn, [Con cũng là baba's boy.]
Sau khi ra khỏi guild Ngân Hoa, tẳng đá lớn trong lòng Ninh Túc như đã rơi xuống.
Cậu cùng hai đứa nhỏ mua rất nhiều đồ ăn vặt, Ninh Trường Phong nói là sẽ mang tới nhưng thi đấu cá nhân kéo dài rất nhiều ngày, làm sao mà đủ được. Hai ngày này có rất nhiều người mua đồ ăn vặt, mọi người can quét hàng hóa trong nhà như thể ngày lễ tết, đều chuẩn bị xem thi đấu cá nhân sẽ không “chết thật này.
Dưới sự mong chờ của mọi người, thi đấu cá nhân cuối cùng cũng đã đến.