C95
C95C95
chương 95: Căn cứ trò chơi
Editor: Cô Rùa
米
Ninh Tuc quay đầu lại, nhìn thấy ba người Bàng Dương, Vân Hương Ninh cùng một bé gái xa lạ.
Bé gái mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám phối với một chiếc quần ngắn kẻ sọc, thân hình gầy gò, không có chút da thịt nào trên mặt.
Đôi mắt không có bao nhiêu hồn của bé gái đang ngẩn ngơ nhìn về một hướng nào đó. Ninh Túc nhìn theo tầm mắt của nó, trông thấy Mạn Mạn đang đánh đầu hoa.
Trong thế giới của “Nô Lệ Hoa”, hoa thánh đầu tiên mà họ tìm thấy được ở Đầm Đen cũng mọc lên đầy đầu người như thế này.
Khi đó hai đứa nhỏ sẽ vào lúc nửa đêm nhìn chằm chằm vào hoa thánh, dùng búa gỗ đập vào đầu người kia, bởi vì chúng cho rằng đó là hoa bị bệnh, đã là hoa thì sẽ không mọc ra những cái đầu người như vậy.
Hiện tại cái cây này lại đang mọc ngay trên sân nhà chúng, cho nên chúng lại càng canh giữ nghiêm ngặt hơn.
Trước đó chúng bổ như bổ chuột đất, nay là ngắt hẳn xuống toàn bộ.
Cô bé mặc một chiếc váy mỏng màu trắng uyển chuyển nhẹ nhàng như mây, mái tóc mới gội mềm mại đen bóng, tóc bên phải vén ra sau tai, trên tai còn có chiếc khuyên hoa màu hổ phách đỏ lóe lên tia sáng đỏ ngòm.
Khuôn mặt cô bé nhỏ nhắn tỉnh xảo lạnh lùng lại có chút kiêu ngạo, vừa ngẩng đầu lên chính là một cái đầu người khủng bố.
Một vẻ ngoài hờ hững như thể cho dù có bao nhiêu cái đầu xông đến đi chăng nữa thì cô bé vẫn sẽ bình tĩnh giải quyết hết bọn chúng.
Đầu người trên mặt đất ở trước cửa đột nhiên há cái miệng to như bồn máu ra, nhảy lên muốn cắn người.
Bé gái với vóc người gầy nhom nhỏ nhất lại đứng ngay ở vị trí chịu trận. Giữa lúc Vân Hương Ninh kinh hãi hét lên, cánh tay xương khô trong tay Mạn Mạn đột nhiên duỗi dài ra, chộp lấy cái đầu sắp dính lên mặt của bé gái, sau đó quật mạnh xuống dưới chân.
Bé gái không biết có phải là bị dọa sợ hay không mà càng đực cái mặt ra nhìn Mạn Mạn.
Vài bộ xương nhỏ xuất hiện ở trong sân, chúng nhặt tất cả đầu người trong sân rồi bỏ vào một cái thúng tre.
Ninh Túc hỏi: “Không bị dọa chứ?”
Vân Hương Ninh xoa đầu bé gái rồi hỏi nó: “Thanh Thanh, con không sao chứ?”
Bé gái cúi đầu, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp: “Không sao ạ.”
Vân Hương Ninh lo lắng sờ lên mặt và tay bé gái, hỏi hai ba lần nữa để xác nhận xem có thật là không sao hay không. Cô xấu hổ giải thích với Ninh Tuc “Đây là con gái tôi, nó tên là Vân Thanh, mắc bệnh tim bẩm sinh.”
Cô không có nói dối bọn họ, quả thật cô có một đứa con gái đáng thương.
Ninh Túc nghe thấy con bé có bệnh tim thì sợ nó bị doa nên lập tức gọi Quỷ Sinh: “Bỏ mấy cái đầu này ra xa một chút.”
Quỷ Sinh: “Ò!”
Thằng bé vác thúng tre to gấp mấy lần nó đi ra xa.
Ninh Túc sợ để lại bóng ma tâm lý nào đó với con bé nên nói với bọn họ, “Đừng sợ, đây không phải là đầu người thật đâu, chúng là “trái cây' được mọc ra từ thực vật đấy, chúng chỉ trông giống đầu người thôi.”
Những cái đầu người trong thế giới của “Nô Lệ Hoa” mới là thật, còn đây là mọc ra từ vũ khí kỹ năng nên không phải. Chúng được hình thành bởi mô thực vật theo khuôn mặt người, chỉ là trông rất thật và thấy ghê mà thôi.
Quỷ Sinh: “Ở?”
Nó lấy một cái đầu người ra, hẳn là cũng muốn trấn an bé gái cho nên tiếp theo nó đột nhiên bẻ cái đầu người trên tay ra làm đôi.
“Răng rắc.”
Âm thanh sắc nét êm tai dường như còn đi kèm theo cả tiếng nước hoa quả chảy ra.
Hai bàn tay nhỏ xám trắng của Quỷ Sinh mỗi bên cầm một phần máu tươi nhầy nhụa, giơ lên cho mọi người cùng xem: “Không phải đầu thật đâu!”
Ninh Túc: “...”
Bàng Dương: “...”
Đổi lại là một cô bé giọng lớn khác, cá chắc là đã bị dọa đến khóc la ì Xèo rồi.
Quỷ Sinh dường như cũng nhận ra bản thân đã làm điều sai trái, lặng lẽ đặt cái đầu bị tét đôi kia trở lại trên Hoa Đầm Đen, mà cái đầu kia lại tự hợp lại rồi dính vào cái cây đen đó một cách rất thần kỳ.
Mạn Mạn: “Quỷ Sinh à.”
Quỷ Sinh: “Ở?”
Mạn Mạn: “Em gắn nhầm rồi, cái thứ mà em mới gắn vừa rồi chính là con mắt của em.”
Vân Hương Ninh: “...”
Bàng Dương: “...”
Bàng Dương ôm chặt đầu, dùng ngón tay gãi da đầu.
Một nhà các cậu rốt cuộc là cái quái gì vậy hở. Tại sao ở nhà lại càng khủng bố hơn cả trong thế giới kinh dị nữa dãy.
Chờ đến khi mọi người cuối cùng cũng ngồi xuống chiếc bàn dưới tán dù trong sân nhỏ, bầu không khí lúc này rất chỉ là trầm lặng.
Đây là lần đầu tiên có khách đến nhà chơi, Ninh Túc mang trái cây và thức uống ra chiêu đãi bọn họ. Trước đây Ninh Tuc còn lâu mới chịu bỏ ra như vậy, nhưng từ khi có thu nhập từ hai phó bản cộng thêm khoản mà Mạn Mạn kiếm được, bọn họ gần như đã được coi là một gia đình khá giả trăm vạn điểm trong căn cứ, Ninh Túc cũng không có hà tiện tới mức bủn xỉn nữa, lấy ra tất cả các loại trái cây tươi mà mình mới mua ngày hôm nay.
Lý do chủ yếu là vì hai người này đã mang theo rất nhiều đồ.
Quỷ Sinh đứng phía sau ghế dựa của Ninh Túc như thể làm chuyện sai mà nắm lấy vạt áo của cậu, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Mạn Mạn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Ninh Túc, chơi đùa với đầu lâu ở trong lòng.
Bàng Dương nói: “Chị Vân muốn đến cảm ơn cậu nhưng lại không biết nhà cậu ở đâu, thế là tôi chạy đi hỏi lão tổng quả rồi dẫn chỉ tới đây luôn.”
Vân Hương Ninh: “Cảm ơn cậu nha Ninh Túc.”
Ninh Túc: “Tôi đã nói rồi, cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi làm vậy không phải là vì cô.”
Lúc ở trên tàu, Ninh Túc đã từng nói cậu làm vậy không phải vì cô, có lẽ cô cũng biết Ninh Túc có ý gì cho nên hôm nay mới dẫn con gái đến cảm ơn cậu.
Ninh Túc nhìn lướt qua bé gái, bắt gặp bé gái lại đang nhìn chằm chằm vào Mạn Mạn.
Ninh Túc nói với Mạn Mạn và Quỷ Sinh nói: “Hai đứa dẫn bạn đi chơi đi.”
Quỷ Sinh đang cảm thấy có lỗi lập tức đứng dậy, “Ùm!” Mạn Mạn cũng nhảy xuống khỏi ghế, nói với Vân Thanh: “Đi thôi.”
Vân Hương Ninh có chút lo lắng, con gái cô cả ngày bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm đó, không thích tiếp xúc với người khác.
Nhưng cô lại bất ngờ trông thấy con gái mình bỗng đứng lên, trong đôi mắt hốc hác có một tia sáng yếu ớt, nhìn Mạn Mạn một cách rất dè dặt. Chờ ba đứa nhỏ rời đi rồi Bàng Dương mới nói: “Chị Vân, thật không dễ dàng với chị rồi.”
Lúc còn trên tàu bọn họ đều có ý kiến đối với cô, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy bé gái này rồi thì trong lòng hắn lại cảm thấy rất phức tạp.
Cậu bé ngốc nghếch thành thật nói: “Chị Vân, thật ra trước đây em rất xem thường những người sinh con trong căn cứ, em cảm thấy bọn họ đổi con cái lấy điểm thưởng của hệ thống là cực kỳ không có trách nhiệm, chắc chị không phải là người như vậy mà đúng không?”
Ninh Túc: “Điểm thưởng?”
Bàng Dương nói: “Sinh con trong căn cứ sẽ có điểm thưởng từ hệ thống, điểm thưởng là 300.000 điểm, đây là một khoản tiền khá lớn.”
Ninh Túc đã vào mấy cái phó bản nên cảm thấy việc kiếm từ 100.000 đến 200.000 điểm trong một lần cũng chẳng phải việc gì khó, đó là bởi vì các phó bản mà cậu vào đều là được mở lần đầu, phần thưởng đặc biệt cao.
Nhưng đối với một phó bản đã mở đi mở lại nhiều lần thì phần thưởng cao nhất cũng chỉ có mấy chục nghìn điểm, vẫn là phó bản cấp cao, độ nguy hiểm vẫn rất cao. Bởi vậy có một số người trong căn cứ sẽ vì điểm thưởng mà sinh con. Người phụ nữ đang mang thai trong khoảng thời gian từ sáu tháng đến một tháng sau khi sinh sẽ không bị giới hạn bởi quy tắc bảy ngày một phó bản.
Chỉ là khổ cho đứa bé thôi.
Bàng Dương lại nói tiếp: “Khi đứa trẻ lên sáu tuổi thì nó bắt buộc phải tham gia vào phó bản.”
Theo quan điểm của Bàng Dương, những bậc cha mẹ như vậy là quá ích kỷ và quá coi thường sinh mệnh, đó chính là dùng một sinh mệnh nhỏ bé để đánh đổi lấy điểm và mạng sống của bản thân.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng dù sao bọn họ cũng sẽ không sống được đến lúc đứa bé 6 tuổi, cho nên căn bản cũng không quan tâm đứa trẻ sau sáu tuổi sẽ như thế nào.
Thậm chí có một số người trong căn cứ còn liên tục sinh con để kiếm điểm và tránh phải vào phó bản.
Trong căn cứ có rất nhiều trẻ mồ côi.
Ninh Túc sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới mặt cay đắng và xấu xa ở nơi này.
Vân Hương Ninh: “Mới đầu tôi không muốn có con nhưng lại bị tên kia ép buộc, cậu cũng biết rồi đấy, việc có con sau ba tháng trong căn cứ là không thể chủ động phá được mà.”
Bàng Dương tiếp lời cô: “Em có thể thấy là chị thật sự rất yêu thương con cái.” “Tôi cũng không muốn Thanh Thanh chịu phần tội này, con bé không chỉ mắc bệnh tim mà giờ cũng đã hơn năm tuổi rồi, sắp sửa sang sáu tuổi là phải vào phó bản.” Vân Hương Ninh suýt chút nữa bật khóc, “Tôi có thể làm sao đây, chẳng lẽ lại tự tay giết chết nó ư?”
“Có cha mẹ nào mà lại nỡ lòng nhìn con mình vật lộn trong thế giới khủng bố như địa ngục vậy đâu.”
Ninh Túc mím môi không nói 8ì.
Khi bọn rời đi, Ninh Túc đứng ở trước cửa tiễn bọn họ.
Vân Thanh năm tuổi gầy gò đến mức trông chỉ như mấy bé ba bốn tuổi. Bé gái đi được vài bước rồi chợt quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người Mạn Mạn.
Ninh Túc hỏi hai đứa nhỏ, “Mấy đứa chơi có vui không?”
Quỷ Sinh lanh lãnh nói: “Thanh Thanh không nói câu nào, chỉ nhìn mỗi chị hai.”
Nó nhạy bén nói: “Bạn ấy rất thích chị hai!”
Mạn Mạn không hiểu lắm, “Mẹ, bạn ấy mới gặp con lần đầu mà sao lại có thể thích con chứ?”
Ninh Túc ngồi xổm xuống, nhìn cô bé xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy: “Bởi vì con gái nhà mình không chỉ rất mạnh mẽ mà còn xinh đẹp nữa đó.”
Cô bé coi đầu lâu nhỏ như một câu chuyện cổ tích cũng sẽ trở thành ánh nắng rực rỡ tốt đẹp trong mắt của một cô gái ốm yếu khác. Quỷ Sinh: “Mạnh mẽ, xinh đẹp!”
Cô bé cố gắng giữ nghiêm mặt một lúc, nhưng sau cùng vẫn vui vẻ mà bật cười, khi cô bé cười rộ lên cảm giác rùng rợn quỷ dị trên người cũng giảm đi rất nhiều, giống như một cô bé đơn thuần bình thường.
Ninh Túc nói: “Tụi bây ở căn cứ không có bạn bè nào, nếu cảm thấy con bé cũng không tệ thì có thể kết bạn với nhau, cùng chơi đùa với nhau.” Nghĩ đến vấn đề bạn bè của hai đứa nhỏ thì lại không thể không nghĩ đến vấn đề cho tụi nó đi học. Không biết ở căn cứ có trường học hay không nhỉ, Ninh Túc thầm nghĩ, đợi ngày mai đi trả xe ba bánh thì lại hỏi Trần Thiên với Trần Tình thử xem sao.
Một lớn hai nhỏ gắn đầu người lại lên Hoa Đầm Đen, ngồi xổm trong sân vườn nghiên cứu cái cây này.
Đến tối, Ninh Trường Phong bưng thịt nướng tới chỗ bọn họ, lại cùng bọn họ nghiên cứu thêm một hồi.
Cuối cùng bọn họ đi đến kết luận rằng Hoa Đầm Đen này là một thứ tham ăn, đặc biệt thích máu thịt.
Ninh Túc: “...”
Lập tức không muốn giữ nó nữa.
Ninh Trường Phong: “Điều này cũng rất bình thường mà, mỗi vũ khí kỹ năng của mỗi thế giới đều sẽ liên quan đến thế giới đó, Đầm Đen vốn dĩ là nơi chôn cất của rất nhiều người hầu hoa và người thường, chẳng phải những thứ mà nhóm người hầu hoa nuôi dưỡng trong cơ thể cũng là hút máu để lớn lên sao?”
Ninh Túc: “Anh nói rất đúng, nhưng tôi giữ nó thì có tác dụng gì?” Ninh Trường Phong: “Thì coi nó như Thần giữ cửa, giữ nhà đi.”
Ninh Túc: “...”
Ninh Trường Phong an ủi cậu: “Nó ăn máu thịt đó, điều này rất lợi hại, không chỉ con người có máu thịt mà rất nhiều yêu thú trong phó bản cũng sẽ có máu thịt, cậu có hiểu không?”
Nếu đổi lại là một người nào đó của guild Vĩnh Minh, bảo đảm đã coi nó như bảo bối rồi.
Ninh Túc hiểu.
Thôi thì cứ vậy đi, từ giờ trở đi nó sẽ là thần giữ cửa trong mỗi thế giới phó bản. Hoặc là đợi trận đấu giữa các guild diễn ra mà Sư Thiên Xu có cần thì cậu sẽ đưa nó cho Sư Thiên Xu.
Ninh Trường Phong: “Chúng ta ăn cơm trước đi đã, tôi có mang theo rất nhiều thịt nướng và bia đó.”
Ninh Trường Phong cầm theo một cái hộp giữ nhiệt, lúc hắn hơi mở nắp hộp ra liền có một mùi thơm mê người toát lên từ khe hở khiến Ninh Túc không còn nghĩ tới bất cứ điều gì khác nữa.
Ninh Túc: “Xuất sắc luôn bạn ơi!”
Ninh Trường Phong thương lượng với cậu: “Con trai này, ba gọi bạn ba Lăng Tiêu đến ăn chung luôn nghen.”
Ninh Túc gãi cằm dưới: “Ừm.” Ninh Trường Phong muốn gọi Lăng Tiêu tới là vì có tâm tư riêng, “Con cũng biết rồi đấy, ba chỉ có mỗi thằng bạn này, mà Lăng Tiêu ở căn cứ cũng chẳng quen được mấy mống, cậu ta không thích nói chuyện với người khác, rất kín miệng, hmm chuyện kia, ba có thể nói chuyện con là con trai ba cho cậu ta biết được không?”
Ninh Túc: “...”
Ninh Trường Phong: “Ba không nhịn được, lúc nào cũng muốn chia sẻ điều này cho người khác hết á, con không muốn để Sư Thiên Xu biết cho nên ba cũng đâu có thể nói cho ai đâu, nhưng cậu ta là người duy nhất có thể nói đó.”
Ai có thể hiểu được nỗi lòng của người cha già bỏ lỡ đứa con trai đáng yêu hơn 20 năm nhưng lại không thể nói cho người khác biết đây chứ. Lão hoàng đế nhận Hoàn Châu cách cách giả về còn tế bái cả tổ tiên thông báo với toàn bộ thiên hạ, cũng như việc các đại gia tộc giàu có quyền thế sau khi nhận lại thiếu gia thật thất lạc nhiều năm cũng chiêu đãi cả kinh thành vậy.
Ninh Túc: “... Được.”
Ninh Trường Phong vỗ vỗ bả vai Ninh Túc, cực kỳ vui vẻ nói: “Con không cần gọi ba là ba, nhưng có thể gọi cậu ta là chú trước, để cậu ta thay ba hưởng niềm vui này trước.”
Ninh Túc: “...”