Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 94 - C 94

C 94 C 94C 94

chương 94: Căn cứ trò chơi

Editor: Cô Rùa



“Không đúng, là tôi suy nghĩ nhiều rồi, làm sao hội trưởng có thể để ý đến tôi chứ.” Bàng Dương từ trạng thái đỏ mặt hoa mắt khôi phục lại. Hắn thì thà thì thầm với Ninh Túc: “Hội trưởng chắc chắn là đến quan sát người nhộng sư, muốn xem liệu cô ta có tìm thấy người nhộng mới trong phó bản hay không.”

“Tôi muốn nói với hội trưởng của chúng ta rằng phó bản này là khắc chế người nhộng sư, hehe, cô ấy nhất định sẽ rất vui.”

Ninh Túc: “.”

Vầng sáng biến mất.

Trong lúc Ninh Túc quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu thì Bàng Dương đã nhanh nhau chạy đến trước mặt Sư Thiên Xu.

“Hội trưởng, tôi mới ra khỏi phó bản cấp 4 và đạt được bậc B đó!”

Thấy Sư Thiên Xu nhìn về phía sau hắn, hắn lại chỉ vào Ninh Túc nói: “Hội trưởng, đó là người bạn mà tôi quen trong thế giới phó bản, cậu ấy tên là Ninh Túc, cậu ấy đã cứu mạng tôi, đã vậy còn là fan hâm mộ của cô nữa đói!

Sư Thiên Xu: “...” Ninh Trường Phong: “?”

Ninh Trường Phong chua le nói: “Cũng đâu phai ngôi sao, fan cái gì mà fan.”

“Đương nhiên không phải ngôi sao rồi, mấy ngôi sao đó sao có thể so sánh với hội trưởng được?” Bàng Dương bất mãn nói, “Thậm chí nhiều tên kiểu ngôi sao ấy còn chẳng có tư cách bóp chân cho hội trưởng nhà bọn tôi nữa là.”

Không biết bao nhiêu lần guild Ngân Hoa đã treo thưởng cho cái đầu của Ninh Trường Phong, phần lớn thái độ của thành viên của guild Ngân Hoa đối với Ninh Trường Phong đều là tùy theo hội trưởng.

Ninh Trường Phong tiếp tục thờ ơ nói: “Đúng vậy, kiểu người như vậy ở trong guild Ngân Hoa các cậu có không ít, tôi nhớ người lần trước bóp chân cho hội trưởng Sư là một ngôi sao nam nhỉ, trông đàn bà thấy ớn.”

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc vừa di tới thì nghe được một câu kỳ quái như này, câu rất muốn hồi Ninh Trường Phong là đang nói cái gì vậy.

Ngay cả Sư Thiên Xu cũng liếc Ninh Trường Phong một cái.

Mà dường như Ninh Trường Phong cũng chẳng cảm thấy lời mình nói có chỗ nào không đúng, hắn đang định nói chuyện với Ninh Túc thì lại nhìn thấy Lăng Tiêu đi ở đằng sau, điều này khiến hắn không khỏi sửng sốt.

Sư Thiên Xu cũng vậy, cô cũng hiếm khi ngạc nhiên.

Ninh Trường Phong nói với Lăng Tiêu: “Cậu cũng vào phó bản này hả?” Hắn liếc nhìn số hiệu trên lối ra, “Phó bản cấp 4? Cậu vào trỏng không được nằm không tới đích à?”

Ninh Túc thầm nghĩ trong lòng, thì chẳng phải ảnh nằm không tới đích đó sao.

Lăng Tiêu gật đầu, hắn nhìn thoáng qua ba người rồi nói: “Mọi người nói chuyện đi.”

Ninh Trường Phong nhìn bóng lưng hắn, “Êy! Không có chỗ ở thì tới tìm tôi nhá!”

Ninh Túc: “...”

Cậu nhớ lại tờ giấy giới thiệu mà Huyết Vi bắt họ ghi, Lăng Tiêu đã viết là đại sảnh căn cứ.

Huyết Vi nói toàn bộ căn cứ đều biết phòng trên đại sảnh trò chơi bị cấm bán.

“Hội trưởng Sư đến đây không phải là đang đợi tôi đấy chứ?” Huyết Vi là người cuối cùng đi ra, cô ta nhếch môi nói với Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu nhìn về phía cô ta, “Một phó bản cấp 4 đã làm cô trông nhếch nhác đến vậy à?”

Vết thương trên người Huyết Vi đã không còn mấy rõ ràng nữa.

Cho dù ở trong phó bản có bị thương nặng đến cỡ nào thì miễn là còn một hơi thở thoát ra ngoài thế giới phó bản là có thể sử dụng điểm để phục hồi lại trong hệ thống. Nhưng máu trên người cô vẫn còn đó, thấm ướt hết gần như mọi bộ phận trên quần áo của cô. Bàng Dương đã nói đúng, phó bản này thực sự là khắc chế Huyết Vị, khắc chế việc giết chóc của cô ta, còn khiến cô ta nhớ đến người em mà mình yêu thương nhất.

Huyết Vi cười khẩy một tiếng, “Bọn tôi sẽ chờ thử xem liệu hội trưởng Sư có thể chật vật giống như ở trận đấu giữa các guild mùa trước hay không.”

Sư Thiên Xu: “Vậy tới trận đấu lại gặp.”

Huyết Vi bỏ đi với khuôn mặt lạnh tanh.

Những người xung quanh lần lượt nhượng đường cho cô, còn nhường một khoảng rất xa.

Có vẻ như phó bản này không có cách nào có thể bàn lại được.

Sau khi Huyết Vi bỏ đi, Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đồng thời nói với Ninh Túc: “Đưa cậu đi...”

Hai người nhìn nhau một cái.

Ninh Túc hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng nói với Bàng Dương, “Có phải chúng ta nên đi dựng lại bản đồ không?”

Tròng mắt của Bàng Dương đảo một cái, tự giác hiểu ý của Ninh Túc, đây là muốn dành nhiều thời gian hơn cho idol của mình, “Đúng đúng đúng, để tôi dẫn cậu đến guild Ngân Hoa dựng bản đồ nhé?”

Lúc Ninh Trường Phong rời đi, gió rất lớn.

Rét lạnh xuyên thấu tim ai đó. Sư Thiên Xu nói với Ninh Túc: “Đi, đưa các cậu đến guild Ngân Hoa ăn đồ ngon.”

Ninh Túc lập tức nói: “Á tuyệt!”

Bàng Dương đứng hình một lúc, trên đường kích động nói với Ninh Túc: “Cậu đúng là may dã man, bởi vì phó bản này có người nhộng sư nên có lẽ hội trưởng muốn đích thân nghe chúng ta dựng lại phó bản đó.”

“Có điều, cậu cũng tự nhiên ghê á, hội trưởng mời cậu ăn cơm thì cậu phải tỏ ra khách sáo chút chút chứ.”

Ninh Túc: “Trước giờ tôi luôn vậy đó.”

Bàng Dương: “Đúng thật.”

Sư Thiên Xu quay đầu lại nhìn bọn họ một cái.

Bàng Dương lập tức ngậm miệng.

Thời gian trong phó bản đối với bên ngoài căn cứ chỉ mới có ba ngày, cuộc thi cá nhân vẫn chưa bắt đầu, nhưng nó cũng sắp bắt đầu rồi. Trong cuộc thi cá nhân và cuộc thi giữa các guild, người chơi không bị hạn chế bởi quy tắc bảy ngày phải tham gia vào phó bản tiếp theo, rất nhiều người chơi đã tính tốt thời gian, sẽ không vào phó bản nữa.

Người chơi trong căn cứ cũng nhiều hơn ngày thường, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều so với lúc thường.

Ngay cả guild cũng vậy.

Lần này Ninh Túc tới guild Ngân Hoa gặp được không ít người. Đầu tiên họ gặp lão tổng quản của guild Ngân Hoa ở trước cửa.

“Ngài về rồi, cơm nước sắp sửa xong ngay đây.” Ông ta hòa ái ân cần nói với Ninh Túc.

Ninh Túc: “Vất vả cho bác rồi.”

Quỷ Sinh: “Vất vả cho ông rồi!”

Mạn Mạn: “Cảm ơn ông ạ.”

Lão tổng quản càng cười thêm xán lạn.

Bàng Dương: “Ngộ à nha, sao hôm nay lão tổng quản lại nhiệt tình dữ vậy, nhất là đối với cậu á.”

Ninh Túc: “Trước kia ông ấy không nhiệt tình à?”

Bàng Dương: “Không phải không nhiệt tình mà là rất khủng bố ó.”

Ninh Túc: “...”

Đi chưa được mấy bước, bọn họ lại gặp được vài người chơi.

Bàng Dương chỉ vào một người đằng trước, nói nhỏ với Ninh Túc: “Cậu thấy thằng kia không? Nó chính là Mạnh Giang đó.”

Mới vào phó bản chưa được bao lâu thì Bàng Dương đã than về chuyện hắn không được vào team dự cuộc thi các guild, thậm chí trong danh sách 100 ứng cử viên cũng không có tên hắn, còn đặc biệt lấy Mạnh Giang ra làm ví dụ điển hình.

Thấy hắn ngày càng đến gần, nụ cười trên mặt ngày càng lớn, Bàng Dương lại nói nhỏ tiếp, “Tuy nó vào được danh sách nhưng sau cùng vẫn chưa được xếp vào team nào hết, vậy thì có gì đáng khoe khoang chứ.”

Mạnh Giang đi tới, vỗ vỗ bả vai Ninh Túc, “Ninh Túc, lâu rồi không gặp hen.”

Ninh Túc: “Đúng là lâu rồi.”

Bàng Dương: “?”

Mạnh Giang nói với Sư Thiên Xu: “Hội trưởng, cô lại dẫn Ninh Túc đến đây để cho cậu ấy ăn đồ ăn ngon à.”

Sư Thiên Xu cười một cái, “Cũng mới có mấy lần mà tựa như thói quen vậy, mỗi lần cậu ấy ra khỏi phó bản thì lại muốn cho cậu ấy ăn chút gì đó ngon ngon.”

Bàng Dương: “2?”

Mạnh Giang cười nói: “Tôi đã sớm nhìn ra hội trưởng thích cậu ấy đến mức nào rồi mà, ở trong phó bản 'Mạn Mạn', cô không những cho cậu ấy Xuyên Thiên Lăng mà còn tặng cho cậu ấy quả cầu pha lê, hội trưởng và Ninh Túc đúng là có mối nhân duyên, trông hai người như hai chị em ruột thất lạc nhau nhiều năm vậy.”

Bàng Dương: “???”

Sư Thiên Xu đã chuẩn bị một bàn lớn đầy ắp các món ăn, Ninh Túc và hai bé con ăn uống đến mặt mày rạng rỡ.

Còn Bàng Dương thì ngơ ngơ ngác ngác ăn, đến nỗi con tôm bóc vỏ trên đũa còn suýt chút nữa chọt vào lỗ mũi hắn.

“Cậu quen hội trưởng lâu rồi sao?” Ninh Túc vội bớt chút thì giờ bận rộn của mình mà “ờ' một tiếng.

“Hội trưởng đến đó là để đón cậu hả?”

Ninh Túc: “Có lẽ vậy.”

Từ nhồ Ninh Túc đã trông thấy rất nhiều phụ huynh đến đón con tan học, nhiều đến mức coi đó như là một chuyện rất hết sức bình thường. Ngay khi cậu ra khỏi phó bản nhìn thấy Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đứng bên ngoài vầng sáng, thật ra lòng cậu lại rất đỗi vui mừng. Những năm tháng hối tiếc và kỳ vọng khi còn nhỏ cứ vậy mà được lấp đầy.

Ninh Túc ăn đến càng hạnh phúc.

“Hội trưởng còn tặng cậu Xuyên Thiên Lăng ư?”

Ninh Túc: “Lúc chúng ta mới quen nhau chưa được mấy ngày, tôi còn từng dùng nó trong phó bản, có điều lúc ấy cậu đang núp dưới gầm giường.”

Bàng Dương: “...”

“Wây sà ma??”

Ninh Túc: “Có lẽ là do tôi đẹp trai ó.”

Bàng Dương: “...”

Cuối cùng hắn cũng hiểu cảm giác quen thuộc của Ninh Túc là đến từ đâu. Bàng Dương: “Sao cậu không nói cho tôi sớm!”

Ninh Túc: “Cậu cũng đâu có hỏi tôi.”

Bàng Dương thiếu chút nữa hộc máu.

Bàng Dương khẩn cầu nói: “Cậu có thể dùng Xuyên Thiên Lăng một lần nữa cho tôi xem không.”

Ninh Túc: “...”

Bàng Dương nhớ lại khi đó: “Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi cùng chung phó bản với hội trưởng, vũ khí mà hội trưởng đã sử dụng chính là Xuyên Thiên Lăng. Cổ tay của cô ấy gầy như vậy nhưng lại có thể dễ dàng ném một con quái vật khổng lồ vào núi lửa bằng một dải lụa trắng, Xuyên Thiên Lăng ở trong lòng tôi chính là vũ khí thần thánh đấy.”

Ninh Túc: “Tại sao lại là lần duy nhất, cậu sùng bái hội trưởng như vậy thì sao không tiếp tục theo chị ấy vào phó bản?”

Bàng Dương bi phẫn nói: “Đâu phải tôi muốn đi là đi được đâu, phó bản mà hội trưởng vào nhìn chung đều là từ cấp 5 trở lên hết á!”

Ninh Túc: “.”

Đương nhiên cậu không có tư cách sử dụng vũ khí kỹ năng ở căn cứ, cho nên chỉ có thể lấy ra cho Bàng Dương ngắm ở khoảng cách gần.

Chờ bọn họ ăn uống xong xuôi, Sư Thiên Xu mới xuất hiện.

Bọn họ đổi sang chỗ khác, đến một căn phòng họp nhỏ. Hai đứa nhỏ và Ninh Tuc được lão tổng quản rót cho một cốc sữa lạc đà, còn Sư Thiên Xu và Bàng Dương thì uống cà phê.

Ninh Túc cho Bàng Dương cơ hội được biểu diễn trước mặt thần tượng của mình, để Bàng Dương kể những gì mà hẳn biết trước.

“Đó chính là phải đi trọn con đường âm phủ, từ xe tang trên con đường bình thường ở nhân gian, đến con tàu trên sông Vong Xuyên, cuối cùng là xét xử tại địa phủ, đây là một quãng đường hoàn chỉnh dành cho người sau khi chết, là một quy trình.”

“Trong quy trình này, người chết sẽ trải qua tử vong, mất đi ý thức và trí nhớ, tỉnh lại rồi khôi phục lại trí nhớ, nhận biết cái chết, tiếp nhận tử vong, đồng thời cũng tiến hóa dần trở nên lợi hại hơn.”

“Người chơi phải tùy thời điều chỉnh để giả vờ là đồng loại của chúng trong giai đoạn chúng tiến hóa, không thể để chúng phát hiện ra là dị loại.”

“Yếu tố xác nhận dị loại là hai chiều, xác chết đầu tiên sẽ nghỉ ngờ người chơi và đến thử kiểm tra họ, người chơi chủ động chạm vào chúng, đưa cho chúng chứng cứ thân nhiệt này kia là xác chết có thể xác định người chơi đó là dị loại, tiến hành [Cầu đồng không tồn dị].” “Bọn chúng sẽ giả bộ là người chơi, sẽ giả bộ là người chơi làm ta thấy thẹn, thích nhất, hận nhất để dụ người chơi chủ động chạm vào chúng.” “Nếu bọn chúng xác nhận người chơi đó là dị loại mà người chơi đó lại muốn sống sót, trong trường hợp người chơi đó có năng lực thì có thể xử lý chúng nó, nhưng lựa chọn này nhất định phải cẩn thận, bởi vì sau cùng sẽ còn bước xét xử nữa.”

“Tại đây, người chơi phải làm việc tốt không thể làm việc xấu trong suốt chặng đường này, chỉ làm việc tốt thì rất dễ dàng vượt qua xét xử, còn làm việc xấu thì sẽ bị trừng phạt nhiều vòng.”

“Nếu người chơi làm việc tốt khiến xác quỷ nào đó cảm động, chúng sẽ cho người chơi một tấm thẻ người tốt.”

Hắn hùng hồn nói liên hồi, cuối cùng khẩn trương nhìn chằm chằm Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu gật đầu, “Không tệ, suy luận khá rõ ràng.”

Bàng Dương ngượng nghịu gãi gãi đầu, khuôn mặt ấy vậy mà đỏ bừng. Ninh Túc: “...”

Sư Thiên Xu nhìn về phía Ninh Túc, “Có muốn bổ sung cái gì không?” Ninh Túc nói: “Hầu hết những gì em muốn bổ sung đều chỉ là suy đoán.”

Sư Thiên Xu gật đầu, “Tôi rất muốn nghe suy đoán của cậu.”

Dưới ánh mắt nghiêm túc và dịu dàng của cô, Ninh Túc vui vẻ mở miệng: “Có hai loại quỷ trong xe, khi phiên tòa cuối cùng mở ra, phán quan có nói với em về chuyện quỷ mới và quỷ cũ, điều này đã chứng thực suy đoán của em.”

“Em đoán quỷ mới là những quỷ vừa mới chết chưa được bao lâu, là người chơi dự bị đã chết trên xe tang khi tiến vào trò chơi.”

Sư Thiên Xu cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô là người tham gia vào nhiều phó bản nhất trong toàn bộ căn cứ, có lẽ cô cũng đã nhận ra điều này từ lâu, rằng có một số người chơi cũng không phải chỉ đơn giản là chết đi như vậy. “Phần lớn quỷ mới này sẽ không theo dõi chong chọc các người chơi.” “Còn quỷ cũ là những người chơi đã chết từ lâu trong thế giới phó bản, bọn họ mới chính là nguồn trợ lực thử nghiệm người chơi và đồng hóa người chơi.”

“Một trong số họ được chọn và điều tới đây dựa theo những người chơi khác nhau tham gia vào phó bản.”

“Thấy thẹn, yêu thích và thù hận, trong ba vòng cám dỗ này, đa phần đều là giả vờ, nhưng cũng có một số là bản thể thật của những người chơi đã chết đó.”

Bàng Dương: “Nếu đúng là vậy thì cũng quá khó nhăn rồi.”

“Nói như vậy, phó bản này không phù hợp với những người chơi đã tham gia nhiều phó bản, bởi vị họ càng có nhiều người thân, bạn bè thân yêu đã chết hơn mà họ không thể buông bỏ, nhưng đây dù sao cũng là phó bản cấp 4, newbie chưa trải nhiều cũng sẽ không dám vào.” Ninh Túc gật đầu.

Sư Thiên Xu: “Biết được điều này thì có thể sắp xếp cho người mới vào.” “Cảm ơn các cậu, bản đồ rất rõ ràng.” Sư Thiên Xu nói.

Ba người bọn họ cùng hai đứa nhỏ bước từ trong phòng họp ra, Bàng Dương đứng đó một lúc rồi mới rời đi.

Lúc này Sư Thiên Xu mới nói với Ninh Túc: “Người đàn ông mặc áo gió đen đi ra từ phó bản với cậu khi nãy chính là người mà tôi đã từng kể với cậu trước đây, là người đàn ông mà tôi đã nhìn thấy lúc tôi mới vào phó bản. Đã mười mấy năm trôi qua mà anh ta vẫn chẳng có gì thay đổi hết.” Sau khi rời khỏi phó bản lần trước, Sư Thiên Xu đã từng kể với cậu về một người như vậy.

Nhóm của Sư Thiên Xu là nhóm người đầu tiên bước xuống từ xe tang, lúc đó căn cứ trò chơi vẫn chỉ là một mảnh đất hoang tàn, khi ấy bọn họ nhìn thấy một người ngồi dựa nghiêng đầu trên một thân cây xiêu vẹo. Ninh Túc nghĩ thầm, thảo nào Lăng Tiêu không biết về xe tang.

“Không ngờ sau mười mấy năm không gặp, anh ta lại xuất hiện.” Sư Thiên Xu hỏi: “Thực lực của anh ta thế nào vậy?”

Ninh Túc: “Anh ấy nằm không cũng win.”

Nếu nói phó bản này là chuyên dành để khắc chế người nhộng sư, thì phó bản này đối với một Lăng Tiêu không phải người mà nói chính là một trò chơi nhỏ được thiết kế riêng chỉ để ngủ.

Ninh Túc nghĩ nghị, lại nói với Sư Thiên Xu: “Thực lực của ảnh không tệ.”

Sư Thiên Xu hỏi: “Không tệ là ở trình độ nào?”

Ninh Túc: “Tức là có thể bem nhau với Ninh Trường Phong mà cũng chưa chắc sẽ thua ấy.”

Sư Thiên Xu: “...”

Trình độ này mà nói là không tệ thôi sao.

Cô nghĩ một chập, “Thế thì tôi rất vui.”

Ninh Túc: “...” Bởi vì cuối cùng cũng có người có thể đánh Ninh Trường Phong mà vui sao?

Ninh Túc bắt đầu lo lắng về việc bản thân mình có khi nào sẽ đột nhiên biến mất trong tương lai hay không.

Mới vừa rời khỏi guild Ngân Hoa, cậu đã hẹn Ninh Trường Phong đi ăn khuya.

Ninh Trường Phong: [Sao cậu không nói với tôi tiếng nào mà đã vào phó bản vậy?]

Ninh Trường Phong: [Lần sau vào phó bản nhất định phải kêu tôi đấy.]

Ninh Túc: [Kêu anh làm gì?]

Ninh Trường Phong: [Tôi phải để con trai tôi năm không cũng win chứ sao, đây là thời gian quan trọng để thân thiết với con cái.]

Ninh Túc: [...]

Ninh Túc: [Thật ra cũng không cần đâu.]

Ninh Trường Phong: [Cần nha!]

Có người cha nào lại không muốn trở thành người hùng của con trai mình chứ.

Vừa rồi nghe Bàng Dương nói Ninh túc là fan hâm mộ của Sư Thiên Xu, Ninh Trường Phong càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện của mình trong “Nô Lệ Hoa” quá tệ, không thể hiện được thực lực của mình. Không những không thể hiện được mà còn không bảo vệ tốt cho con trai của mình.

Thi thoảng hắn vẫn sẽ nhớ lại ánh mắt của Ninh Túc ở thế giới đó.

Lần đó ở trước đại điện người hầu hoa, Thánh Nữ nói hoa thánh của Ninh Túc là ma vật, tất cả người dân ở quận Phù Nhân đều mắng chửi cậu, đá hoa thánh của cậu, muốn đuổi cậu đi.

Khi hoa thánh lăn đến chân hắn, thiếu niên đã ngước đầu nhìn về phía hắn, vậy mà hắn vẫn nhấc chân đá hoa thánh của cậu đi, ánh mắt của cậu khi đó khiến hắn mỗi khi nhớ lại đều càng đau lòng.

Khi ấy cậu đã biết hắn là ba cậu rồi.

Cậu đã lớn như này, vậy mà lần đầu gặp ba mình, ba mình lại cùng người khác tổn thương cậu. Lúc ấy cậu chắc hẳn đã mong đợi ba mình sẽ giúp mình một phen trong khi cậu bị những người khác bắt nạt.

Đây là một trong những lần Ninh Trường Phong hối hận nhất, chỉ là xếp sau mổ ngực khoét tim nên hắn mới không nghĩ tới.

Ninh Trường Phong chỉ ước sao mỗi một phó bản sau này đều có thể đi theo bảo vệ cậu, bù đắp cho những thiếu sót bao nhiêu năm của mình. Ninh Trường Phong: [Nói chung là tôi phải đi theo, cậu cứ coi tôi là nô lệ trẻ em đi.]

Ninh Túc: L...]

Ninh Trường Phong: [À đúng rồi, không ngờ cậu vội vào phó bản như vậy, thế mà lại đụng phải Lăng Tiêu cũng trùng hợp vào phó bản đó, hai người ở trong phó bản ở chung có hòa thuận không?] Khi Ninh Trường Phong liên lạc với Ninh Tuc thì mới biết Ninh Túc đã vào phó bản. Hắn đến cửa hàng tin tức để mua tin, tìm được phó bản mà Ninh Túc đã tham gia, cũng biết được đại khái có những ai bên trong.

Không ngờ lại gặp Lăng Tiêu ở lối ra.

Có phải là có hơi trùng hợp hay không?

Bọn họ biết nhau thông qua hắn, lần đầu tiên họ gặp nhau lại cùng nhau vào phó bản?

Ninh Túc: [Thì... Thì chính là vậy đó.]

Ninh Trường Phong: [Vậy đó là vậy như thế nào?]

Không hiểu sao Ninh Túc lại nhớ đến cảnh tượng trên tàu, khi tay cậu đè lên tay Lăng Tiêu, cùng nhau cảm nhận nhịp đập của nhau.

Và, trong phòng kho của con tàu, cậu nhìn thấy cảnh người mà Phương Kỳ tìm kiếm bấy lâu nay đã biến thành người nhộng, khiến cậu không khỏi không nắm lấy góc áo của người mà cậu đã tìm được, bị hắn trở tay nắm ngược lại.

Trái tim Ninh Tuc đột nhiên thình thịch một tiếng.

Cậu vội che ngực lại, quay đầu nhìn thoáng về hướng đại sảnh trò chơi. Ninh Túc: [Là như vậy.]

Ninh Túc: [Tôi nướng khoai lang cho anh ấy ăn, tôi mời anh ấy cùng đi câu cá.] Ninh Trường Phong: [Là chuyện hậu bối nên làm với bậc cha chú, con trai 10 điểm. ]

Ninh Túc: L...]

Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên mà đối phương không phải là người câm nín, và Ninh Túc mới là người có chút không nói nên lời.

Cậu không có kinh nghiệm chính xác trong việc ở chung với bậc trưởng bối, cậu không biết việc leo lên giường người ta có phải là điều mà hậu bối nên làm với bậc cha chú không.

Ninh Túc vội kết thúc cuộc trò chuyện, kéo hai đứa nhỏ đến guild Hỗ Trợ.

Mạn Mạn: “Mẹ ơi, giờ chúng ta làm gì?”

Ninh Túc: “Đến guild Hỗ Trợ mượn xe ba bánh, đi mua mua mua!”

Quỷ Sinh: “Mua mua mua!”

Ninh Túc nói: “Hiện tại chúng ta có rất nhiều điểm, có thể thoải mái nằm yên một thời gian, không cần phải vội vã vào phó bản, tiếp tục mua đồ trang trí về decor lại nhà cửa, sau đó nằm ở nhà xem trận đấu cá nhân và trận đấu giữa các guild.”

Hai đứa nhỏ đều rất vui vẻ.

Đối với người chơi trong căn cứ, thời gian thi đấu cá nhân và thi đấu các guild chính là ngày nghỉ tết âm lịch trong căn cứ.

Không cần phải vào phó bản, đây là khoảng thời gian thoải mái và rộn ràng nhất trong căn cứ, trên đường thật sự có không khí ăn tết. Ninh Túc lái một chiếc xe ba bánh, có cảm giác như đang chở hai đứa nhỏ đi mua đồ mừng năm mới.

Ninh Túc hỏi: “Tụi bây muốn cái gì thì hôm nay đều có thể mua nha.” Quỷ Sinh: “Hoa hướng dương, hoa cúc nhỏ!”

Ninh Túc: “...”

Trong hai lần mua hoa trước đều là vừa mua xong là vào phó bản luôn, lúc trở ra thì hoa đã gần như khô héo.

Có hơi lãng phí, nhưng nếu lần này đã quyết định ở lại căn cứ một thời gian dài, vậy thì mua một ít cũng được.

Ninh Túc lại dẫn hai đứa nhỏ đến chỗ ông chủ kia mua hoa.

Ông chủ nhìn trái nhìn phải, “Lần này hội trưởng Sư không đi cùng à?” “Không có.” Ninh Túc nhét vào tay Quỷ Sinh hai đóa hoa hướng dương, “Chủ sốp, bớt 10 điểm nghen.”

Ông chủ: “...”

Chỉ có Quỷ Sinh cần hoa, Mạn Mạn thì không.

Ninh Tuc nói: “Vậy mua quần áo cho A Phi nha? Cũng mua cho Quỷ Sinh hai bộ nữa.”

Quỷ Sinh túm cái áo phông màu trắng rộng thùng thình của mình, “Quỷ Sinh có rồi!

Ở thôn Hòe Dương, Ninh Túc đã sửa lại chiếc áo phông trắng cho Quỷ Sinh, sau đó lại sửa một cái áo khác cho nó, rồi nó cứ vậy mà mặc đổi qua đổi lại hai chiếc áo này với nhau.

Khi đó Ninh Túc nghĩ nó sẽ lớn lên, cho nên mới làm rộng rộng ra cho nó. Nhưng Quỷ Sinh lại trưởng thành rất chậm, đã lâu như vậy mà ngoại trừ da thịt bình thường hóa hơn một xíu thì cũng không có gì thay đổi hết.

Mặc đồ đúng là có hơi rộng.

Nhưng Quỷ Sinh hình như rất thích lớn, bởi vì có thể bọc được nhiều thứ.

Mạn Mạn cũng nói: “Mẹ à, con cũng có quần áo, không cần mua đâu.” Ninh Túc: “Vẫn nên mua thì hơn.”

Quỷ Sinh: “Mua cho chị hai.”

Nó vô cùng nam nhỉ nói: “Con gái thì phải mặc nhiều váy xinh”.

Ninh Túc: “...”

Có phải mày hiểu quá nhiều về con gái hay không?

Con gái không thể ở bên hoàng tử.

Các cô gái không thể ở bên những kẻ cặn bã.

Con gái thì phải mặc nhiều váy xinh.

Quỷ - Đáng yêu nhất thôn Hòe Dương - “Chuyên gia” về con gái - Sinh. Cuối cùng cả bọn vẫn là dẫn nhau đi mua. Mạn Mạn trước đó đã sống trong cuộc sống nhung lụa như một công chúa nhỏ, không thể lúc nào cũng đi theo cậu sống cuộc sống của một bé ăn xin hay hát rong được.

Trước đây không có tiền thì đành chịu chứ sau khi có điểm rồi, Ninh Túc không muốn con gái nhà mình chịu oan ức. Huống chỉ phần lớn số điểm này còn là do Mạn Mạn kiếm được.

Mua quần áo tổng cộng hết 40.800 điểm, Mạn Mạn 40.000 điểm, cậu và Quỷ Sinh 800 điểm, mỗi người bốn bộ.

Áo phông trắng là rẻ nhất.

Sau khi mua quần áo xong, họ lại đi mua đồ nội thất mà lần trước họ không mua được, cũng như một số hạt giống hoa cỏ thực phẩm này kia. Họ mua rất nhiều hạt giống, ông chủ còn tặng cho họ một túi hạt giống không rõ tên, hình thù kỳ dị, “Tôi cũng không biết đó là hạt giống gì, mà trong căn cứ lại không có ai muốn trồng những thứ không rõ nguồn gốc này, nếu cậu muốn thì lấy đi.”

Muốn, đương nhiên là muốn rồi.

Thắng lợi trở về.

Trên đường trở về, có gió từ con sông dài thổi vào căn cứ, Ninh Túc quay đầu nhìn hai nhóc quỷ đang ôm quần áo và hạt giống, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, trong lòng vui sướng và bình yên.

Đối với nhiều người, căn cứ này là một địa ngục mà họ nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi, nhưng đối với Ninh Túc, nó lại là một miền đất hứa theo một nghĩa nào đó. Khi trở về gieo những hạt giống đó, Ninh Túc sực nhớ đến Hoa Đầm Đen mà cậu nhận được như một phần thưởng trong phó bản “Nô Lệ Hoa”. Hệ thống cho phép tự khám phá, lần trước cậu vào phó bản quá vội vàng nên vẫn còn chưa có nghiên cứu nó.

Thế rồi Ninh Tuc lấy Hoa Đầm Đen từ trong hệ thống ra, bông hoa này có chút giống với bông hoa đầu tiên mà Ninh Túc tìm được trong Đầm Đen, là một mầm hoa nhỏ màu đen.

Ninh Túc thử trồng nó trong sân vườn, đút cho nó một ít năng lượng đen trong cơ thể mình.

Bất ngờ thay nó lại ngay lập tức bắt đầu phát triển.

Quỷ Sinh: “Ở?”

Quỷ Sinh đang đào hố, nhìn thấy loài hoa quen thuộc này thì bất giác cầm cái cuốc đi qua. ))))

Mạn Mạn cũng chạy tới, con bé mới vừa tưới nước, trong tay không có cuốc, nhưng lại mọc ra một bàn tay xương khô quỷ dị.

Hai đứa nhóc nghiêm túc nhìn chăm chú những bông hoa đang lớn dần. Đúng lúc này Bàng Dương dẫn người tới tìm Ninh Túc.

Vân Hương Ninh đặc biệt dẫn con gái đến cảm ơn Ninh Túc đã cứu mạng.

Cô không biết Ninh Túc ở đâu, chỉ biết Bàng Dương thuộc guild Ngân Hoa, vì vậy cô đến guild Ngân Hoa trước để tìm Bàng Dương, Bàng Dương lại chạy đi hỏi lão tổng quản, sau đó cùng cô mua đồ đến tìm Ninh Túc. Vân Hương Ninh có chút khẩn trương, đặc biệt là sau khi nhìn thấy căn biệt thự dành cho một gia đình có sân vườn này.

Bàng Dương trấn an cô: “Cô đừng lo, cả nhà bọn họ đều rất hiền lành.” “Cô cũng biết Ninh Túc rồi đó, chính là một tên cá muối lười nhác, còn hai đứa con nhỏ kia, nhìn cách chúng đối với ông lão trên tàu là biết chúng ngoan cỡ nào rồi.”

Hắn nói: “Không sao đâu mà, chúng ta vào thôi.”

Vân Hương Ninh gật đầu, mới vừa được hắn an ủi thì chợt có một cái đầu người bay từ trong sân vườn ra, đáp thẳng xuống ngay dưới chân họ.

Bầu không khí bỗng dưng lắng đọng.

Bàng Dương: “Ờ thì, nói không chừng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn gì đó thôi.”

Lại có một cái đầu người khác bay tới.

Bên trong cánh cửa, trong khoảng sân vườn nhỏ mọc lên một cái cây màu đen quái dị, trên búp chồi đỏ của nó mọc ra những chiếc đầu người đáng sợ.

Một trong hai đứa trẻ hiền lành rất ngoan lúc này đang cầm cuốc, đứa còn lại thì gio cánh tay xương khô lên, vừa giơ tay lên chính là một cái đầu người. Bàng Dương: “...” Thực xin lỗi đã quấy rầy rồi.
Bình Luận (0)
Comment