C 93
C 93C 93
chương 93: Giả Quỷ (hết)
Editor: Cô Rùa
米
Sau khi Ninh Tuc nói xong thì nhìn sang Phương Kỳ, Phương Kỳ cũng đang nói chuyện với Huyết Vi và Cốc Hưng Hoa.
Có lẽ bọn họ đều đã nhận ra đích đến chính là địa ngục, lời nhắc của hệ thống [chỉ làm điều tốt đừng hỏi về tương lai] có liên quan đến phán quyết của địa ngục, lúc này sắc mặt của Huyết Vi và Cốc Hưng Hoa đều rất nghiêm trọng.
Có điều sự nghiêm trọng của Huyết Vi chỉ là thoáng trong giây lát, đối với cô mà nói, cho dù có phải trải qua phán quyết của 18 tầng địa ngục thì cũng sẽ có cách chịu đựng được.
Nhưng Cốc Hưng Hoa thì không được thoải mái như vậy.
Phương Kỳ giữ im lặng, chỉ nhìn đăm đăm người nhộng kia.
Suốt chặng đường này hắn chưa từng làm điều gì xấu với người hay quỷ, những ngày gần đây còn giúp đám quỷ làm không ít việc nhỏ. Cho dù có xét xử thì hắn cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ninh Túc nhìn hắn vài giây rồi gọi hắn lên boong tàu.
Con tàu chạy càng lúc càng chậm, những loài thực vật màu đỏ kỳ dị trong màn đêm ngày một rõ hơn, báo hiệu sắp sửa tới điểm đến. Hai thiếu niên đứng trên boong tàu, trên mặt hứng đầy gió tanh. Phương Kỳ: “Cậu muốn hỏi tôi...”
“Không phải.” Ninh Túc lắc đầu ngắt ngang, “Tôi muốn đưa cho cậu thứ này.”
Phương Kỳ kinh ngạc nhìn cậu, sau đó chỉ thấy cậu lấy một cái đầu người đáng sợ từ trong quả cầu thuỷ tỉnh ra nhét vào trong tay hắn, nói: “Tặng cho cậu đấy.”
Phương Kỳ: “...”
Món quà kiểu này thì đố ai muốn nhận, hắn cũng không phải là Sư Thiên Xu có niềm đam mê với việc thu thập đầu của ai đó.
Ninh Túc hạ giọng thúc giục hắn: “Cậu có đạo cụ chứa đồ không? Nếu không có thì đặt nó vào trong không gian hệ thống của cậu đi.”
Phương Kỳ thực sự không muốn đưa một thứ như vậy vào không gian hệ thống tí nào. Song dưới sự thúc giục của Ninh Túc, hắn vẫn cất nó vào trong.
Ninh Túc nói: “Đây là đầu của em gái người nhộng sư đó, cô bé là người mà cô ta yêu nhất, cũng là người duy nhất mà cô ta yêu, có ý nghĩa rất lớn đối với cô ta.”
Phương Kỳ trố mắt kinh ngạc.
Ninh Túc nhanh chóng kể cho Phương Kỳ nghe những gì cậu biết và suy đoán của cậu.
Lăng Tiêu hỏi Ninh Túc có phải muốn giúp Phương Kỳ không, Ninh Túc có nghĩ về điều đó. Cách mà Ninh Túc nghĩ ra đó chính là đổi đầu em gái lấy người nhộng kia.
Đêm đó Huyết Vi từng nói rằng nếu đó thực sự là em gái của cô ta thì cô ta sẽ bất chấp ôm lấy con bé.
Có thể thấy địa vị của cô bé đó trong tim của cô ta.
Nếu cô ta biết đó thật sự là em gái của mình, lại còn tự tay hủy thi diệt hồn em gái mình thì cô ta nhất định sẽ đồng ý đổi một người nhộng để lấy cái đầu này.
Chỉ là Ninh Túc vẫn còn chưa nghĩ xong về chuyện sau khi đổi lấy người nhộng về thì phải sao để người nhộng đó sống mà thôi.
Cậu hỏi Bàng Dương nhưng Bàng Dương cũng không thể nói ra được nguyên do.
Đạo cụ người nhộng đó là vũ khí kỹ năng mà Huyết Vi có được từ thế giới phó bản, nó chuyên dùng nuôi người nhộng.
Ninh Túc cảm thấy ở một khía cạnh nào đó, đạo cụ người nhộng này khá giống với nước thánh trong phó bản “Nô Lệ Hoa”.
Trong thế giới “Nô Lệ Hoa”, cơ thể của nhóm người hầu hoa đã vượt qua phạm trù của loài người, nếu là ở thế giới thường thì đã chết từ lâu rồi, toàn dựa vào nước thánh để duy trì sinh mệnh.
Đạo cụ người nhộng này hẳn cũng có tác dụng tương tự, nó có thể cải tạo cơ thể con người bị dị hóa, duy trì sự sống của người đó.
Người nhộng không thể tùy tiện rời khỏi nó trong thời gian dài. Ban đầu Ninh Túc dự định hỏi Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong để tìm hiểu thêm về người nhộng rồi lại đưa ra quyết định. Nhưng nếu Phương Kỳ đã có lựa chọn thì Ninh Túc cũng không định quan tâm chuyện này nữa.
“Tặng cậu, có thể nó sẽ có ích cho cậu đấy, cậu muốn dùng thế nào thì tùy cậu.”
Phương Kỳ cắn môi dưới cho đến khi chảy máu mới buông ra, khàn giọng nói: “Cám ơn.”
Ninh Túc tới gần hắn, vô cùng có kinh nghiệm mà nói nhỏ nói với hắn: “Có điều, nếu cậu lấy cái đầu này ra ngoài thì hệ thống sẽ trừ cậu rất nhiều điểm đấy.”
Phương Kỳ: “...”
Suy nghĩ của Ninh Túc chính là nếu thế giới này không có Quỷ chủ, thì sẽ không có vũ khí kỹ năng, chủ yếu chính là điểm, bị trừ thì xót lắm. Cậu nhìn Phương Kỳ một cái, vỗ vỗ vai hắn rồi bỏ đi.
Khi cậu quay về, một số người chơi đã lẫn vào trong đàn xác chết. Người chơi trước đó đã có một khởi đầu thuận lợi, họ dùng những người chết thấy thẹn, yêu nhất, hận nhất xuất hiện trong ba đợt đầu để xoa dịu những con quỷ này theo cách bổ sung cho nhau.
Cách này rất hiệu quả.
Dưới tiền đề không tiết lộ thân phận, đặt mình vào vị trí của người họ không thể buông tay nhất, giúp họ vượt qua nỗi đau khó có thể dứt bỏ. Ninh Túc ngồi trên giường nhìn trong chốc lát. Bàng Dương nói: “Cậu có qua đó không? Không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Ninh Túc lắc lắc đầu, “Cũng sắp tới rồi.”
Trong mười mấy ngày nay bọn họ có thể làm bao nhiêu? Không bị quỷ phát hiện giết chết, có thể kiên trì được đến giờ cũng đã không dễ dàng gì rồi, hiện tại chỉ còn lại tám người chơi, Ninh Túc đoán chừng xét xử cuối cùng sẽ không nghiêm khắc lắm.
Bàng Dương nói: “Tôi đã nói với những người chơi khác về suy đoán địa ngục của chúng ta, bọn họ hiện đang rất căng thẳng.”
Hắn thở dài nói: “Chúng ta cũng thật là, suốt đoạn đường này lũ quỷ giết chúng ta mà chúng ta còn phải vì chúng làm chuyện tốt, cuối cùng còn có khả năng bị xét xử, thật sự là không có xíu nhân quyền nào.” Ninh Túc: “Ở thế giới âm ty này thì cậu bàn về nhân quyền cái gì?”
Bàng Dương: “...”
Ninh Túc: “Ai bảo chúng ta là dị loại chứ.”
Bàng Dương: “... Cậu nói rất đúng.”
Nửa đêm, tàu cập bến.
Nữ tài xế lắc chuông đồng dẫn họ xuống tàu.
Nơi này vào ban ngày cũng tối thui chứ đừng nói đến nửa đêm.
Vừa xuống tàu sẽ thấy một cây cầu vừa cao lại vừa lớn, trừ loài thực vật đỏ như máu trên cây cầu, thì chính là bóng tối có duỗi tay ra cũng sẽ không nhìn thấy ngón tay của bản thân. Những người chơi nối gót theo xác chết tiến về phía trước, lúc đầu họ rất im lặng và cẩn thận, sau khi đi một lúc lâu mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối, vẫn hoàn toàn chìm sâu trong bóng tối đen kịt, những người chơi hoảng loạn bắt đầu thì thì thào thào lôi kéo nhau nói chuyện.
Bàng Dương: “Chúng ta thực sự đang xuống địa ngục sao?”
Ninh Túc: “Cậu sợ à?”
“Nghĩ đến việc không cần chết mà vẫn có thể đến địa ngục để gặp Diêm Vương thì tôi vừa sợ vừa phấn khích.”
Ninh Túc: “.”
Cậu túm chặt áo khoác của Lăng Tiêu, hỏi: “Nếu thật sự có Diêm Vương thì anh có quen ổng không?”
Bàng Dương: “?”
Ninh Túc lại hỏi hắn: “Đừng nói Diêm Vương cũng là con của anh nha?” Bàng Dương: “??”
Ninh Tuc bế Mạn Mạn lên, giơ lên trước mặt Lăng Tiêu, “Anh nhìn cho kỹ đi, đây là con gái anh đó.”
“Anh gặp nó lâu như vậy mà vẫn chưa từng ôm nó lấy lần nào, sao anh có thể lãnh đạm như vậy chứ.”
Bàng Dương: “???”
Đây là loại đối thoại cốt truyện địa ngục ảo ma gì dãy? Đôi mắt to đen láy của con bé trong bóng tối ánh lên một tầng nước, bên trong có tỉa máu nhàn nhạt ngưng tụ lại, nó nhỏ giọng gọi: “Ba ơi.”
Lăng Tiêu: “...”
Không chỉ mất một trái tim mà sau khi vào phó bản còn có thêm hai đứa con.
Lăng Tiêu hỏi: “Tại sao lại gọi ba?”
Ninh Túc nhìn về phía Mạn Mạn, trước đó cậu cũng từng hỏi Mạn Mạn nhưng Mạn Mạn cũng không thể giải thích rõ được chuyện này.
Vào lúc này, cô bé cũng không thể nói rõ được: “Chính là ba, cho năng lượng, cho quỷ mệnh, cho Quỷ Sinh[1].”
[1] có thể ý MM là sinh ra Quỷ, nhưng đồng âm với QS nên khúc sau QS nó mới tưởng là gọi nó.
Quỷ Sinh: “Ở?”
Mạn Mạn: “Không phải gọi em.”
Quỷ Sinh: “Ò.”
Cô bé bình thường luôn tỏ ra kiêu ngạo nhưng khi nhìn Lăng Tiêu lại lộ ra về kính sợ và ngưỡng mộ.
Ninh Túc thay nó bổ sung: “Con bé nó nói anh giống như sự tồn tại của Chúa Cha.”
Cậu lại bỏ thêm hiểu biết của mình vào, “Có lẽ lúc con bé chết, anh đã xuất hiện cho nó năng lượng, biến nó thành một con quỷ lợi hại.” Chẳng hiểu sao Lăng Tiêu lại nhìn Ninh Túc một cái.
“Nếu nói như vậy thì tôi đây có hàng vạn đứa con, bao gồm cả cậu nữa.” Ninh Túc: “?”
Mạn Mạn: “Không phải, là mẹ mới đúng.”
Quỷ Sinh: “Ùm!”
Suốt dọc đường Bàng Dương đều đực cái mặt ra bởi vì vở kịch nhỏ về luân lý gia đình mà họ tự dưng trình diễn, hắn không hiểu trò chơi gia đình này.
Sau khi nói thế một hồi, nỗi sợ hãi căng thẳng lúc bấy giờ đã vơi đi rất nhiều, cuối cùng họ cũng đi đến điểm cuối.
Cũng không giống như họ tưởng tượng, bên kia cây cầu có một thị trấn nhỏ được thắp sáng bởi ngọn đèn dầu.
Đi qua cây cầu dài này, lũ xác quỷ dường như đã thay đổi.
Chúng đã thực sự biến thành quỷ.
Có lẽ đây chính là quê nhà tiếp theo mà chúng sắp sửa sẽ sinh sống.
Bọn chúng chào tạm biệt họ bên cây cầu.
Ông lão nói với Ninh Túc, “Cảm ơn cháu đã đi cùng ông trên chuyến xe này.”
Từ xác chết biến thành quỷ, một con đường dẫn đến địa ngục. Trên con đường đặc biệt này, có người đi cùng giống như một lời tạm biệt từ nhân gian.
Hai đứa nhồ ngưỡng đầu nhìn ông lão.
Ông lão sờ đầu chúng nó: “Ông hy vọng có thể gặp được những đứa trẻ đáng yêu như các cháu ở nơi đây.”
Ông lão đứng dậy, nhét một tấm thẻ vào túi quần của Ninh Túc.
Nam sinh cấp ba cũng chào tạm biệt Ninh Túc: “Cảm ơn đàn anh đã dẫn em đi một vòng khuôn viên trường.”
Hắn để lại tấm bản đồ mà Ninh Túc vẽ cho hắn, đưa giấy báo nhập học cho Ninh Túc, “Nếu có cơ hội thì đàn anh à, anh có thể đưa nó cho mẹ em được không?”
Ninh Túc không trả lời, Bàng Dương lại cảm thấy khó chịu trước.
Những người chết trên đường như họ không thể thoát ra ngoài.
Mà người chơi bọn họ cũng không thể thoát ra được.
Không thể thoát ra khỏi trò chơi vòng lặp vô hạn này để thay một người sắp sửa là sinh viên đại học gửi giấy báo trúng tuyển cho người mẹ ở thế giới bên kia.
Ninh Túc nhận lấy giấy thông báo nhập học, nói: “Được.”
Trên mặt của nam sinh đeo cặp sách lộ ra một nụ cười, trong mắt lại hiện lên một tia chờ mong.
Hắn đeo chiếc cặp sách bạc màu ra sau lưng, đi bộ về phía thị trấn nhỏ kia. Đưa lưng về phía bọn ho huơ tay, ánh sáng trong thị trấn từng chút được hé lộ.
Nhìn lũ quỷ lần lượt đi vào thị trấn nhỏ với ánh đèn mờ sắp tắt, như đi vào một ngôi nhà khác, Bàng Dương cảm xúc dâng trào nói: “Sau này họ sẽ sống ở thị trấn này nhỉ, nếu vậy thì tốt quá.”
Ninh Túc hiểu Bàng Dương muốn nói gì.
Nấu những người chơi chết trên đường hoặc trong phó bản sau khi chết sẽ sống ở đây thì tính ra cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Đây có thể là hơi ấm duy nhất trong thế giới kinh dị này.
Ninh Túc: “Tỉnh ngủ đi bạn ơi, nếu là vậy thì có lẽ phải đi con đường rất nhiều lần đấy, cả đời này đều chỉ làm công cho hệ thống, thật đáng sợ.” Ác mộng của cá mặn.
Bàng Dương: “...”
Ai muốn trò chuyện với một người như vậy chứ?
Sau khi lũ quỷ lần lượt rời đi, chỉ còn lại tám người chơi.
Ninh Túc mở giấy báo trúng tuyển của nam sinh đeo cặp sách ra, nhìn thấy tên hắn, Cố Lộ Bình.
Trong giấy báo còn kẹp một tấm thẻ.
Ninh Túc cầm tấm thẻ đó lên, trên đó có viết ba chữ: “Thẻ người tốt”. Cậu lại lấy tấm thẻ mà ông lão nhét trong túi quần ra, trên đó cũng viết ba chữ: “Thẻ người tốt”. Ninh Túc: “...”
Ninh Túc thật sự không ngờ bản thân cũng có ngày nhận được thẻ người tốt trong đời, đã vậy vừa nhận còn nhận tận hai tấm.
Còn là quỷ tặng cho nữa chớ.
Quỷ tặng zombie thẻ người tốt.
Ninh Túc “ò” một tiếng, giơ lên cho Lăng Tiêu xem: “Anh thích không? Cho anh cái nè?”
Lăng Tiêu: “...”
Không biết tại sao bản năng lại không muốn nhận tấm thẻ người tốt mà cậu đưa cho.
Lăng Tiêu: “Tôi không phải người.”
Ninh Túc: “...”
Nữ tài xế tiếp tục dẫn họ đi, đi xuyên qua con đường trung tâm của thị trấn quỷ rồi đến một tòa nhà hình vòm trang trọng lạnh lẽo.
Toàn bộ tòa nhà được làm bằng đá đen với độ nông sâu khác nhau, sừng sững giữa bầu trời đen ngòm.
Mỗi một chỗ đều hướng lên trên và ngày càng sắc bén hơn, những tảng đá lởm chởm trông thật sắc cạnh và u ám trong màn sương đen dày đặc.
Có lẽ đây là đích đến của họ, cũng tức là nơi phán quyết của bọn họ. Trước mắt bọn họ là mười cây cầu bắc qua dòng nước đen, dẫn đến mười cửa động hình chữ nhật tối thui thùi lùi, trên vách đá đen bên cạnh cửa động còn có ánh sáng ma chơi lay động.
Lưỡi rắn trên mặt nữ tài xế nhếch lên tạo thành một nụ cười khoa trương, “Mỗi người một đường, lên đường bình an.”
Lần đầu tiên nghe thấy câu “lên đường bình an” dọa người như vậy. Người chơi do dự vài giây, mỗi người chọn một con đường để đi qua. Ninh Túc đi ở hàng cuối nói với nữ tài xế: “Quý cô tài xế, tôi đi đây nha.” Hàng mi chân nhện trên của nữ tài xế rung lên như điên, chớp mắt. Ninh Túc gật đầu với cô ấy, “Cảm ơn cô đã cùng tôi đi suốt quãng đường này.”
Khi Ninh Túc nhấc chân chuẩn bị rời đi thì bị nữ tài xế kéo cánh tay đặt lên trên gương mặt xương khô.
Ninh Túc: “...”
Lúc đó cậu mới phát hiện tay của nữ tài xế cũng có những xúc tu gì gì đó.
Không thể nói là nữ tài xế, mà nói chính xác hơn là những nữ tài xế đang điên cuồng hút năng lượng đen trong cơ thể cậu.
Những con rắn nhỏ, con nhện nhỏ, con dơi nhỏ cùng với bạch tuộc nhỏ đều thỏa mãn đến nhao nhao hiện lại nguyên hình, ngơ ngác chóng mặt bật ngửa hỗn loạn rơi xuống dưới. Ninh Túc: “...”
Chờ chúng cuối cùng cũng no nê, Ninh Túc mới tính chuẩn bị rời đi thì nữ tài xế lại đưa cho cậu một tấm thẻ khác.
Ninh Túc: “...”
Rốt cuộc cô có bao nhiêu nhà vậy?
Ninh Túc chào tạm biệt nữ tài xế vẫn còn đang lưu luyến, làm người cuối cùng bước lên cây cầu đen, trông thấy Lăng Tiêu đang đứng trên cầu quay đầu lại nhìn.
Trên cầu đã không còn người chơi nào nữa, chỉ còn lại mình hắn, mặc một chiếc áo gió tối tăm, lặng lẽ nhìn cậu trong màn sương đen kéo dài. Ninh Túc không nhìn thấy rõ đôi mắt hắn, chỉ giơ tay vẫy vẫy tay với hắn.
Lăng Tiêu gật đầu với cậu, bước vào trong cửa động đen sì trước.
Ninh Tuc nói với hai đứa nhỏ “Cũng không biết anh ta sẽ ra sao nữa, nếu thật sự là địa ngục phán quyết, tao nhớ có một tầng dành cho những kẻ lười biếng, nhất định anh ta sẽ bị đưa đến đó.”
Nghĩ đến Lăng Tiêu gần như nằm chơi một đường, Ninh Túc không khỏi có chút ghen tị: “Anh ta đã sống cuộc sống mà tao hằng mong nhất.” Quỷ Sinh: “Hạnh phúc!”
Mạn Mạn thở dài. Đi vào cửa động hình chữ nhật, chỉ có vài bước là bóng tối, sau đó Ninh Túc nhìn thấy ánh sáng bên trên bức tường đá.
Cậu nhìn thấy một cậu bé với mặt mũi bầm dập đang cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.
Ninh Túc sửng sốt một chút.
Đây là cậu hồi nhỏ.
Trên hành lang tường đá thật dài kia đang trình chiếu toàn bộ cuộc sống cả đời của cậu một cách nhanh chóng.
Cậu nhìn thấy cậu bị đặt ở cổng cô nhỉ viện, thấy cậu nhảy từ nhà này sang nhà khác.
Nhìn thấy cậu ngủ trên hoa lăng tiêu.
Nhìn thấy cậu nhét hoa lăng tiêu vào miệng khi đang ghi bài trong lớp, nhìn thấy cậu đạp xe qua khuôn viên trường sáng sủa.
Nhìn thấy cậu chạy trốn trong ngày tận thế, nhìn thấy cậu biến thành zombie, phiêu bạt nam bắc.
Cuối cùng cậu nhìn thấy cậu xuất hiện trên xe chở xác chết, chậm rãi kể lại mỗi một chỉ tiết trên hành trình.
Dương gian và dương gian liên kết với nhau, như thể tạo thành sinh mệnh âm dương hoàn chỉnh của cậu.
Từ nhỏ đến lớn, bị no chết, xuất hiện trên xe tang, đi trên con đường âm phủ đến địa ngục, sắp tiếp nhận xét xử. “Người chết Ninh Túc, 23 tuổi, gây g6 trên xe, au đả quỷ mới đả thương quỷ cũ, cậu muốn nói gì không?”
Ở cuối hành lang có ba bóng người, mặc áo choàng đen và đội mũ cao màu trắng.
Người đặt câu hỏi chính là phán quan[2] ngồi ở giữa.
[2] Phán quan là 1 chức vụ trong địa phủ
Trên bức tường đá mà cậu nhìn đang lặp đi lặp cảnh cậu lao vào đánh xác chết kia ở trên xe. Bên cạnh là hình ảnh cậu ngang ngược không biết lý lẽ bẻ đầu xác chết trước mặt Vân Hương Ninh 180 độ.
Hệ thống này quả nhiên không phải là một hệ thống tốt đẹp gì cho cam, logic của quân ăn cướp, nhắc nhở họ làm điều tốt, nhưng cuối cùng vẫn bám khư khư vào những điều xấu của họ.
Ninh Túc: “Có thể phát lại một chút không?”
“Gì cơ?”
Ninh Túc nói: “Thì cuộc đời của tôi ấy, bắt đầu từ chỗ tôi xuất hiện ở cổng cô nhi viện, ông có thể phát lại một chút trước đó không? Tôi muốn nhìn thử xem là ai đã đặt tôi ở cổng cô nhỉ viện, cùng với chuyện trước khi được đặt ở trước cổng cô nhỉ viện.”
Trong động im lặng như tờ.
Ba vị phán quan nhìn Ninh Túc, lại nhìn hai nhóc Quỷ chủ bên cạnh cậu. Hai nhóc Quỷ chủ đang dùng đôi mắt đen như mực nhìn bọn họ không chớp mắt. Lại là một khoảng lặng dài hơn. Vị phán quan ở giữa tằng hắng một tiếng: “Mặc dù người chết Ninh Túc đã gây phiền phức, song xét thấy người chơi Ninh Túc có ý tốt trong việc làm việc thiện, nhận được hai tấm thẻ người tốt, cho nên người chết Ninh Túc có thể đầu thai chuyển thế.” Ninh Túc: “Bình tĩnh đã, để tôi ở lại thêm một chút nữa đi, cho tôi nhìn xem trước đó có cái gì đã.” Phán quan đứng đầu vội rung chuông đồng.
[Chúc mừng người chơi Ninh Túc giả quỷ thành công, vượt qua xét xử, trở về dương gian, chuẩn bị dịch chuyển.] Ninh Túc: “...” Ninh Túc: “Thưa ngài phán quan, chuyện gì cũng từ từ đã chứ, tôi chỉ xem một cái thôi.” “Không cần nhìn chuyện trước đó, chỉ cần nhìn xem là ai đã đưa tôi đến cô nhỉ viện thôi.” Ba vị phán quan nhìn cảnh cuối cùng của cuộc đời cậu, đều đồng thời rùng mình một cái. Ở bên cửa động khác, Lăng Tiêu đi vào hành lang tối tăm.
Trên bức tường đá đen hiện lên hình ảnh của hắn “trước khi chết”.
Có lẽ là do cuộc đời hắn quá dài, ngay cả tua nhanh cũng thể chiếu hết trong một thời gian ngắn, chỉ hiện một vài năm.
Nhưng điều này cũng đủ để Lăng Tiêu nhìn ra một điều gì đó.
Khoảnh khắc chân hắn bước lên phiến đá đen, khung cảnh bắt đầu với một chiến trường cổ xưa.
Có lẽ ngay cả con người cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một chiến trường bi tráng và long trọng như vậy, không giống như giữa các thành phố với thành phố, hay quốc gia với quốc gia, mà là toàn bộ thế giới đều đầy rẫy xác chết trôi nổi.
Trong biển máu núi xác giăng kín trời, một luồng khí màu xám không xác định đang không ngừng tích tụ lại, càng ngày càng dày đặc, che khuất cả bầu trời.
Trong đống xác chết, ngón tay của một thiếu niên khẽ run lên.
Từ thứ mọc ra trong cơ thể của hắn.
Đó là một sợi dây leo.
Nó bắt đầu mọc từ trong cơ thể của thiếu niên, từ một chồi non non nớt màu xanh lục, cho đến những chiếc lá xanh lục dần cô đọng lại, bắt đầu phát triển điên cuồng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xanh, cho đến khi biến thành màu đen thẫm.
Hắn đang điên cuồng hút lấy thứ gì đó, hoặc là đang điên cuồng đổ thứ gì đó vào người mình. Đó là toàn bộ oán hận và thù hẳn của cả thế giới, những dây leo bọc lấy những hận ý đó mà mọc lên điên cuồng, đâm xuyên qua bầu trời u tối. Những cánh hoa màu huyết dụ bay khắp đầy trời, từng cánh rơi xuống vô số thi thể, giống như linh hồn cuối cùng cũng an giấc ngàn thu, hoặc là một tiếng thở dài uất ức.
Thế giới chết chóc đó dần khô héo lại.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm thế giới đó biến mất trong hình ảnh thoáng qua hồi lâu.
Hắn mất một lúc mới nhấc chân đi về phía trước, mỗi một bước hắn đi chính là rất nhiều năm cùng các thế giới khác nhau.
Phù hợp với trí nhớ hỗn loạn và đứt quãng của hắn.
Trong những năm qua, hắn đã du hành qua rất nhiều thế giới, duy trì sự ổn định của mỗi thế giới, cũng hỗ trợ sự ra đời của các thế giới mới. “Người chết Lăng Tiêu, tuổi 188 - 8?”
Phán quan nghẹn họng, hắn sững người ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa nhìn đã suýt chút nữa quỳ xuống.
Hắn nhìn lướt sang hai bên, trông thấy hai tên nhãi kia đã quỳ ngay ngắn từ hồi nào.
Hắn quỳ cũng không được mà không quỳ cũng chẳng xong, chỉ có thể run rẩy duy trì uy phong của phán quan, “Cho hỏi, ngài có dặn dò gì không?” Người mặc áo đen đứng trên phiến đá đen nhìn hình ảnh đột ngột kết thúc khi tiến vào trấn quỷ, “Chiếu lại đoạn trước đó một chút.” 532 Lăng Tiêu: “Năm năm tới, mười năm tới, hai mươi năm tới.” .<...?>
[Bắt đầu dịch chuyển.]
[Đang trong quá trình thống kê thành tích và phần thưởng của người chơi.]
[Hiện tại bắt đầu thông báo thành tích và phần thưởng của người chơi.]
[Thành tích của người chơi trong phó bản ÁGiả Qủy ) như sau:]
[Hệ thống đánh giá cấp bậc: A. ]
[Xét xử cấp bậc: A. (Giải thích: Người chơi chỉ trải qua một vòng xét xử sẽ được xếp loại A, người chơi trải qua hai vòng xét xử sẽ được xếp loại B, cứ thế mà suy ra các bậc còn lại, thấp nhất là F.) ]
[Đánh giá toàn diện: A.】
[Người chơi sẽ được nhận phần thưởng như sau:}
(Tổng điểm thu được: 413.245]
[Chúc mừng người chơi, hãy cố gắng không ngừng nữa nhé.] Khi Ninh Túc xuất hiện ở quầng sáng bên ngoài cổng căn cứ, Phương Kỳ đã hoàn hảo đứng ở đó. Thấy cậu đi ra, Phương Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, “Tôi không làm chuyện gì xấu chỉ làm chuyện tốt thôi, hơn nữa tôi còn có một tấm thẻ người tốt, không có bị phạt, trải qua một vòng xét xử thì đã được ra ngoài rồi.” Ninh Tuc gật đầu. Phương Kỳ vẫn cứ nhìn chằm chằm phía sau, không biết là đang đợi ai. Không lâu sau, Bàng Dương ôm chặt cổ mình chạy ra ngoài, “Đuyt! Ngộ chỉ mới zuyết một coăn gà moà đã chặt cổ ngộ rồi.” Hắn nói không rõ ràng như thể cổ họng bị lọt gió. Cổ của hắn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ còn sót lại vết máu màu hồng từ máu tươi đặc sệt trên chiếc áo lót của hắn. Ninh Túc: “Ra khỏi phó bản thì vết thương cũng đã hồi phục lại, nói chuyện cho đàng hoàng đi.” Bàng Dương: “...” Trong lòng hắn vẫn còn dư lại du am sợ hãi, hắn buông cổ ra nói, “Khiếp thiệt, cổ bị chặt, cảm giác máu tươi phun ào ào ra ngoài thật kinh khủng, may là tôi chạy nhanh đó, nếu không có lẽ đã chết ở đó bởi vì mất máu quá nhiều rồi.”
Sau khi hoàn hồn lại, hắn khoác vai Ninh Túc, “Này người anh em, cảm ơn cậu đã cứu cái mạng chó của tôi, còn giúp tôi đạt được cấp B.”
Ninh Túc gật đầu, tiếp tục nhìn về phía sau.
Cả buổi trời vẫn không có người chơi nào trở ra.
Bàng Dương ý thức được điều gì đó không ổn, “Tôi chỉ mới giết một con gà trống mà đã bị chặt cổ rồi, vậy còn người nhộng sư thế kia...”
Hắn nhớ rõ người nhộng sư không chỉ phanh thây một xác chết, thế thì phải trải qua xét xử khủng khiếp đến cỡ nào chứ?
Hắn đột nhiên căng thẳng, “Người nhộng sư, cô ta, cô ta sẽ không chết ở cái phó bản cấp bốn này chứ?”
Hắn vừa mới dứt lời thì Huyết Vi đã đi ra, cả người bê bết máu.
Cô ta khom người vịn lấy lu người nhộng thở phì phò, mất một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười máu me đầy hưng phấn và đáng sợ, khiến máu tươi chảy thành dòng từ cổ xuống.
Bàng Dương lập tức nín họng.
Người tiếp theo xuất hiện chính là Vân Hương Ninh, cô từng xử lý một xác chết, không ngờ có thể sống sót qua vòng xét xử.
Sau khi ra ngoài thì cô nằm dài trên mặt đất, thở thoi thóp. Người cuối cùng xuất hiện chính là Lăng Tiêu, hoàn hảo không chút sứt mẻ.
Tổng cộng có bảy người chơi thoát ra ngoài, chỉ có duy nhất một người chơi không sống nổi sau vòng xét xử.
Ninh Túc nhớ rõ người chơi đó đã học theo Huyết Vi trong việc xử lý xác chết, khi có xác chết tìm đến thì ném hết chúng xuống sông đen. Ninh Túc nhìn thấy Lăng Tiêu thì mới quay đầu đi, Bàng Dương cũng hoàn toàn yên tâm.
Tâm trạng của hắn rất tốt, “Này người anh em, tôi nhất định phải đãi cậu một bữa thịnh soạn mới được, trước tôi cũng từng hứa sẽ tìm cách dẫn cậu đi gặp hội trưởng Sư, tôi vẫn còn nhớ như in đây, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ để cậu gặp thần tượng của mình!”
Nói đoạn, hắn bỗng nhiên “đựu má” một tiếng.
Ninh Túc dõi theo tầm mắt của hắn.
Có rất nhiều người tụ tập bên ngoài quầng sáng, dễ thấy nhất chính là hai người Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đang đứng một trái một phải.
Hiển nhiên Bàng Dương chỉ nhìn thấy mỗi nữ thần của mình, không nhìn thấy kẻ thù chung của cả guild bọn họ cũng đang đứng ở bên còn lại, “Không, không, không thể nào, chẳng lẽ hội trưởng biết tôi tiến bộ vượt bậc nên mới tới đây đón tôi sao?”
Bàng Dương say xẩm mặt mày, “Trời đất ơi! Cổ, cổ đâu cần phải làm vậy!”
Ninh Túc: “.”