C 92
C 92C 92
chuong 92: Gia quy
Editor: Cô Rùa
米
Bốn người ngồi lặng yên trên giường.
Phương Kỳ bị Bàng Dương ôm chặt từ phía sau, đôi môi hắn nhợt nhạt như sắc mặt của hắn, trên mặt lộ rõ vẻ tiều tụy và tuyệt vọng.
Bàng Dương ủ rũ nói với Phương Kỳ: “Kỳ Tử à, cậu phải bình tĩnh lại, người nhộng sư thực sự rất đáng sợ, cô ta vừa khát máu lại hung bạo, cậu xúc động như vậy không chỉ không cứu được người kia mà ngay cả cậu cũng sẽ bị hành hạ đến chất.”
Bàng Dương cũng rất khó chịu, hai ngày trước thiếu niên này vẫn còn nói với bọn họ rằng: “Tốt quá.”
Khi người chơi đã chết mà người chơi yêu nhất tìm đến lại không có tìm đến hắn, điều đó thật tốt. Nó có nghĩa là, nếu người hắn đang muốn tìm đang ở trong trò chơi này thì người đó vẫn chưa chết.
Nhưng ai ngờ người đó lại bị biến thành người nhộng chứ.
Cũng không biết giữa việc chết đi và bị biến thành người nhộng thì cái nào tốt hơn nữa.
Phương Kỳ vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm về phía người nhộng sư. Trước đó nhiều ngày như vậy mà người nhộng sư lại chưa từng lấy người nhộng ra lần nào, nhưng kể từ khi cô ta phát hiện Phương Kỳ quen biết với người nhộng của mình thì lúc nào cũng xoay cái lu người nhộng kia.
Phương Kỳ khàn giọng nói: “Có phai cậu ấy không thấy tôi không, sao cậu ấy không nhìn tôi?”
Cho dù mất tiếng thì cũng không giấu được sự hoảng loạn bên trong. Bàng Dương cũng không biết nên nói gì.
Ninh Túc nhìn người nhộng một cái.
Sau khi nữ tài xế đi tới ổn định lại trật tự thì trong tàu đã trở nên yên tĩnh rất nhiều, những con quỷ vừa gây náo loạn khi nãy đều đã im lặng ngồi thu lu trên giường.
Lúc này người hưng phấn nhất chính là người nhộng sư, cũng là người hưng phấn duy nhất trên con tàu. Cô ta cứ xoay cái lu người nhộng của mình, nhìn nó một cách đầy thích thú.
Ninh Túc mở miệng hỏi Bàng Dương: “Người nhộng có ý thức không?” Khi nhìn thấy Bàng Dương[1] ôm người nhộng kia trong phòng kho, người nhộng kia đã có phản ứng.
[1] chỗ này tác giả ghỉ BD, mà thiết nghĩ PK mới đúng, chắc gõ nhầm á Bàng Dương nói: “Một số người nhộng có lẽ có, nhưng dù có hay không thì họ vẫn hoàn toàn bị người nhộng sư kiểm soát.”
Ninh Túc: “Vậy họ có thể rời khỏi lu người nhộng kia không?” Bàng Dương: “Cũng không phải là không thể, nhưng bọn họ rời đi thì làm sao...”
Làm sao sống chứ.
Bàng Dương không có nói ra.
Nguyên nhân người nhộng sư khiến người khác vừa nghe đến tên đã sợ tới vỡ mật như vậy cũng chính là vì vũ khí kỹ năng khủng bố và nghịch thiên của cô ta, cô ta có thể sử dụng lu người nhộng để nuôi người nhộng, nếu người nhộng rời khỏi lu người nhộng thì một người cụt tay cụt chân cũng không nhất định có thể sống được.
Phương Kỳ vẫn khàn giọng lẩm bẩm, “Tại sao cậu ấy không nhìn tôi, cậu ấy không nhìn tôi, không nhìn tôi...”
Giọng nói còn sốt ruột hơn vừa rồi.
Ninh Túc nói: “Cái đó là do cậu tự tưởng tượng cậu ấy không nhìn cậu cho nên mới cho rằng cậu ấy cố tình không nhìn cậu, thành thử ra cậu mới hoảng loạn như vậy.”
Phương Kỳ vẫn luôn tìm người này.
Nhưng cũng chỉ trên phương diện là hắn tìm.
Hắn chỉ nghĩ bản thân tìm chứ chưa từng nghĩ tới người đó sẽ tìm hắn. Trong tiềm thức, hắn cảm thấy người đó sẽ không đi tìm hắn, ngay cả khi nhìn thấy hắn.
Nếu không, hắn cũng sẽ không vào phó bản này.
Trước khi vào phó bản này, bọn họ cũng không biết thời gian trong căn cứ của phó bản này sẽ là bao lâu, thật khó để nói chính xác về thời gian ao của phó bản, nhưng thời gian trong căn cứ thường sẽ từ ba ngày đến nửa tháng, mà vòng loại của cuộc thi cá nhân lại bắt đầu vào tuần sau tính từ ngày họ bước vào phó bản.
Để an toàn, hắn nên đi chuẩn bị cho cuộc thi đấu cá nhân mới đúng, thi đấu cá nhân là công khai, tất cả người chơi trong căn cứ đều có thể nhìn thấy được, nếu ở cuộc thi đấu cá nhân biểu hiện tốt, rất có thể người kia sẽ thấy hắn.
Nhưng hắn lại không có tham gia thi đấu cá nhân mà là tiếp tục vào phó bản, giống như mò kim đáy bể tìm người kia.
Rất rõ ràng, hắn cảm thấy cho dù người kia có nhìn thấy hắn thì cũng sẽ không tới tìm hắn, thậm chí còn thể sẽ trốn tránh hắn nữa.
Phương Kỳ sững người một lúc, sau đó quay đầu bằng một cách cứng ngắc nhìn Ninh Túc.
Lúc này hắn mới như hoàn hồn lại, không còn lam bẩm mãi câu đó nữa, mà giống như sắp khóc vậy.
“Đúng vậy, cậu ấy sẽ không muốn gặp tôi.”
Bàng Dương chưa nhìn thấy hắn như vậy bao giờ, vì vậy an ủi hắn: “Sao có thể chứ, cậu tìm cậu ấy thừa sống thiếu chết vậy cơ mà.”
Hắn vỗ vai Phương Kỳ để chuyển sự chú ý của hắn, “Hai người có quan hệ gì vậy?”
Phương Kỳ: “Cậu ấy tên là Lâm Trung Khê, bọn tôi, bọn tôi lớn lên cùng nhau.”
Bàng Dương: “Là bạn nối khố à, vậy quan hệ của hai người nhất định là rất tốt, lớn đầu rồi còn có thể có thù hằn gì chứ, giận dỗi thì cứ nói ra là ổn cả thôi.”
Phương Kỳ ngơ ngác không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn về phía người nhộng, hốc mắt ướt át đỏ ửng.
“Cậu muốn giúp cậu ta à?”
Hai đứa trẻ ngồi trên boong câu cá nướng cá, Lăng Tiêu phụ trách câu, hai đứa trẻ phụ trách làm sạch, còn Ninh Túc phụ trách nướng cá.
Thấy cậu im lặng cả buổi trời, Lăng Tiêu hỏi cậu.
Ninh Túc lật con cá lại, “ò” một tiếng không quá xác định.
Trong số những người cùng lên xe tang, Ninh Túc và Chúc Song Song là có quan hệ tốt nhất, bởi vì Chúc Song Song coi cậu như người nhà.
Còn đối với Phương Kỳ thì đó là một cảm giác khác, cảm giác kỳ lạ ấy giống như một người đồng đội vậy.
Người đồng đội này không phải kề vai chiến đấu, mà đó là cùng nhau tìm kiếm ai đó trong thế giới khủng bố mà chẳng ai có thể hiểu được này.
Cũng chính vì nhìn thấy Phương Kỳ quyết tâm tìm kiếm người kia, cho nên Ninh Túc mới nảy ra ý định tìm kiếm Lăng Tiêu trong thế giới “NO Lệ Hoa”, mới luôn đi sâu vào Đầm Đen, nhất định phải tìm được hắn. Cậu tìm thấy trái tim của hắn, tiến gần tới việc tìm được hắn.
Cậu tìm được rồi.
Cậu rất vui. Đây là điều mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến, hóa ra vẫn luôn làm thức ăn, làm bạn, làm nơi trú ẩn an toàn cho cậu khi cậu còn bé lại có thể là một người.
Bởi vì niềm hạnh phúc mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới đó, nên cậu cũng muốn giúp Phương Kỳ một tay.
Muốn thúc đẩy lại một cái kết viên mãn khác.
Nhưng cậu không chắc chuyện này là chuyện mà cậu có thể giúp hay không.
Lăng Tiêu: “Nếu không cậu ởi hỏi ý kiến của người trong cuộc còn lại xem sao thử.”
Ninh Túc sửng sốt, giương mắt nhìn về phía hắn, “Anh nói rất đúng.”
米
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta.”
Ninh Túc không ngờ người nhộng còn có thể nói được.
Sau khi ăn cá nướng xong, Ninh Túc dắt hai đứa nhỏ di tìm người nhộng sư, người nhộng sư đối với chuyện này rất có hứng thú, cũng không ngăn cần cậu và người nhộng của mình giao lưu.
Người nhộng vươn cái cổ dài ra, quay lưng về phía lu nhộng người, mặt hướng về phía cửa sổ, nói những lời này một cách chậm chạp.
Ninh Túc: “Hầu như từ lúc cậu ta tiến vào căn cứ trò chơi tới giờ đều chưa từng nghỉ ngơi lấy lần nào, bất chấp tính mạng để tìm cậu.”
“Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt.” Người nhộng tên Lâm Trung Khê nói. “Tôi có vấn đề về thị lực từ khi còn nhỏ, lúc tồi tệ nhất tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy được gì, vẫn luôn là cậu ấy nắm tay tôi đưa tôi đi học.”
“Khi tôi không nhìn rõ bảng đen, cậu ấy đều là người chép bài cho tôi, thì thầm từng lời giẳng cho tôi nghe”.
Sau khi bà ngoại của Phương Kỳ đưa Phương Kỳ đến chỗ của họ, Phương Kỳ đã luôn ở bên hắn, không chỉ cùng lớp mà còn cùng bàn. Trên người Lâm Trung Khê được bao phủ bởi chất lỏng nhớp nháp lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn nhớ mùi nắng khi đó.
Vào mùa hè, khuôn viên trường nóng nực ồn ào, giáo viên đang giải thích những công thức nhàm chán trên bảng đen, Phương Kỳ tiến sát đến bên tai hắn thì thầm bài giảng trên bảng cho hắn nghe, giọng nói trong trẻo ấm áp.
Hắn lặng lẽ lắng nghe, bất chợt như nghe thấy tiếng chim chóc kêu, hắn quay đầu lại nhìn đối phương.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ rồi rơi xuống người đối phương, sáng ngời in rõ lên đôi mắt mờ đục của hắn.
Hắn ngửi thấy mùi nắng, mùi lá cây ngô đồng được bọc trong bột giặt mùi bồ kết, là mùi hương đã làm bạn bên hắn rất nhiều năm, cũng chưa từng rời đi lần nào.
Lâm Trung Khê rề rề nói: “Trừ mẹ tôi ra thì không có ai đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Cậu ấy là gậy mù của tôi, là sự tồn tại rạng rỡ rõ ràng nhất trong thế giới của tôi, vì cậu ấy mà tôi không còn phản đối việc ra ngoài, không còn phản đối việc đi học.” Phương Kỳ ngẩn người nói với Bàng Dương: “Khi tôi mới chuyển đến chỗ của bà ngoại, những đứa trẻ ở đó không muốn chơi với tôi, chỉ có cậu ấy là khác.”
“Bởi vì thị lực của cậu ấy có vấn đề, cũng không có bạn bè, những đứa trẻ kia gọi cậu ấy là thằng mù.”
“Nhưng chẳng sao cả, bọn tôi chơi cùng nhau, may mắn có lẫn nhau.” “Từ năm lớp một tiểu học đến năm cấp ba, ngày nào tôi cũng ngồi cùng bàn với cậu ấy, hầu như ngày nào cũng đưa cậu ấy đi học.”
Phương Kỳ vẫn còn nhớ năm lớp một tiểu học, khi hắn nắm tay đưa Lâm Trung Khê đi học, bọn trẻ đó đã chạy theo bọn họ và hú hét: “Thằng ngoại lai và thằng mù!”
Hai đứa nhỏ vẫn cứ nắm lấy tay nhau, đến trường rồi lại về nhà.
Chớp mắt chính là cảnh tượng hồi cấp hai khi hắn đạp xe đưa Lâm Trung Khê về nhà, đối phương ngồi sau ôm chặt lấy bộ đồng phục học sinh của hắn, cười nói với hắn.
“Giờ nghĩ lại, bọn tôi còn thân thiết hơn cả cha mẹ người nhà nữa.”
Đi học cùng nhau mỗi ngày, ngồi cùng bàn mỗi ngày, ngay cả cha mẹ cũng không ở bên lâu như vậy. Huống chỉ thời gian mà cha mẹ hắn ở bên hắn còn không vượt quá nổi một tuần.
“Cậu ấy là một người rất trầm tính thoải mái, từ ngoại hình đến khí chất của cậu ấy đều làm cho người ta cảm thấy rất yên tâm, nếu có thể, tôi muốn ở bên cậu ấy mãi như thế này.” Phương Kỳ nhìn về hướng cố định đó nói. Lâm Trung Khê nói với Ninh Túc: “Cậu nhìn đi, hiện tại tôi đã không còn dáng vẻ của khi đó nữa, bây giờ nhìn tôi một cái thôi cũng đủ để thấy khó chịu rồi, cần gì phải gặp lại nói này nói kia, hãy cứ để cậu ấy giữ những kỷ niệm khi đó đi.”
Giọng hắn dần trở nên trầm khàn, như thể đã cạn kiệt hết sức lực sau khi nói những lời này.
Đầu của hắn hơi gục xuống chiếc cổ thon dài, mí mắt lỏng lẹt của hắn rũ xuống.
Ninh Túc “ừm” một tiếng.
Cậu không nói thêm gì nữa, dẫn hai đứa nhỏ rời đi.
Sau khi Ninh Túc rời đi, đầu của người nhộng đó hoàn toàn gục xuống, cái trán ướt dính áp vào tấm ván con tàu, “xèo xèo” ăn mòn tấm ván. Âm thanh “xèo xèo” ấy nghe rất cô đơn và bi thương.
Huyết Vi nói: “Lý do từ chối của cậu có chút gượng ép đấy, nếu cậu ta thực sự tốt như vậy thì đổi ngược lại là tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ trở về bên cạnh cậu ta, hoặc trói cậu ta lại bên cạnh mình.” Giọng của Lâm Trung Khê đã không còn giống con người nữa, “Cậu ấy thật sự rất tốt.”
“Mặc dù sau khi bị chế giễu, cậu ấy đã bỏ rơi tôi trên núi.”
“Mặc dù cậu ấy đã bỏ rơi tôi không chỉ lấy một lần...”
Hồi năm lớp ba tiểu học, Phương Kỳ đã quen với môi trường ở nơi đây, đã không còn là “thằng ngoại lai” vừa nghèo vừa quê mùa nữa. Mà thị lực của hắn thì vẫn kém như trước, cộng thêm việc bố mẹ hắn làm ăn thất bại, cũng không còn là kẻ giàu có ở vùng đó nữa.
Phương Kỳ ở bên cạnh hắn vẫn luôn bị cười nhạo suốt.
Một bé trai tám tuổi thì làm sao có thể lúc nào cũng không biết tức giận được, ngày hôm đó sau khi bị chế nhạo suốt cả chặng đường, Phương Kỳ đã mất bình tĩnh vứt hắn lại trên núi rồi bỏ chạy.
Hắn từng nghĩ, nếu đã như vậy thì tại sao còn nói dẫn hắn lên núi chơi, hắn thà rằng cứ ở nhà một mình còn hơn.
Lúc đó đôi mắt của hắn rất đau, hắn lần mò, nghiêng ngả trượt chân xuống núi, toàn thân đều bị thương.
Phương Kỳ vừa khóc vừa xin lỗi hắn: “Bị thương nhiều như vậy, cậu có thấy đau không? Sau này tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu như thế này nữa.”
Hắn chỉ mới là đứa trẻ tám tuổi, có ai mà không thể tha thứ cho hắn chứ.
Phương Kỳ tám tuổi bỏ rơi hắn trên núi, đến năm mười tám tuổi lại bỏ rơi hắn một lần nữa.
Khi đó bọn họ đang yêu nhau.
Hắn là người nhận ra bản thân thích Phương Kỳ trước, Phương Kỳ trốn tránh hai tháng, cuối cùng bọn họ bí mật ở bên nhau.
Song ở bên nhau chưa đầy một tháng thì bị người khác phát hiện.
Ở chỗ họ cấm học sinh yêu đương, nhưng đây cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, vấn đề nghiêm trọng ở đây chính là bọn họ đều là con trai.
Trong đó còn có một người như người mù, lạc lõng giữa lớp học.
Giáo viên yêu cầu bọn họ đọc bản kiếm điểm trước toàn trường, còn muốn gọi cho phụ huynh.
Bà ngoại của Phương Kỳ đã mất, nhà trường muốn gọi cho cha mẹ đang ở xa của hắn.
Phương Kỳ hoảng rồi.
Mặc dù cha mẹ hắn không ở bên hắn nhiều, mặc dù cha mẹ hắn đều đã lập gia đình riêng. Nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn luôn muốn giữ hình ảnh tốt đẹp trong lòng của họ như điên.
Huyết Vi đối với chuyện như này rất hứng thú, cô ngồi xuống giường dưới, khom người tiến tới gần đầu người nhộng, “Cho nên, cậu ta đã làm gì vậy?”
“Cậu ấy cầm thư tình tôi viết cho cậu ấy đi gặp giáo viên, nói là tôi dụ dỗ cậu ấy, cậu ấy đã nghĩ thông suốt rồi, đó không phải yêu, là bị tôi dẫn lầm đường lạc lối.”
“Chỉ có mình tôi bị kiểm điểm trước toàn trường lúc kéo cờ, tôi không chỉ là một tên mù đồng tính mà tôi còn quyến rũ người bạn cùng lớp duy nhất tình nguyện chơi với mình, trở thành một trò cười.”
“Bọn họ nói tôi có bệnh, họ nói tôi là một tai họa, họ cười nhạo và bắt nạt tôi mỗi ngày.”
“Hôm đó tôi bị nhốt trong nhà vệ sinh, tôi vẫn luôn cho rằng cậu ấy sẽ lại đến đón tôi.” “Nhưng không có, đến nửa đêm tôi mới được người gác cổng phát hiện ra, tôi như người mất hồn quay trở về, ban đêm thị lực của tôi càng tệ hơn, cho nên không nhìn thấy chiếc xe kia.”
Huyết Vi: “Cậu hận cậu ta, cho nên không muốn thấy cậu ta.”
Phần đầu của người nhộng vẫn luôn để trên sàn nhà, ngày càng có nhiều chất lỏng nhớp nháp tụ lại ở đó.
Huyết Vi vỗ vỗ cổ hắn, “Số 12, cậu biết không, cậu là người nhộng mà tôi yêu thích nhất, cho nên cậu mới hoàn chỉnh như vậy, tôi sẽ luôn nuôi cậu.”
Giọng người nhộng khàn khàn không rõ, “Không phải tôi cũng không sống được bao lâu sao?”
Phương Kỳ khóc lóc nói: “Tôi không ngờ họ lại bắt nạt cậu ấy như vậy, ba mẹ cậu ấy có thể chấp nhận việc cậu ấy là đồng tính, cho nên tôi mới bị xúi nói ra những lời như vậy, lúc đó suy nghĩ của tôi chính là đợi cho chuyện này sớm lắng xuống, chỉ cần qua thêm nửa năm nữa thôi là bọn tôi có thể chuyển đến nơi khác học đại học rồi cùng ở bên nhau.”
“Tôi đi tìm cậu ấy, đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
“Trước khi cậu ấy không qua khỏi, cậu ấy có từng tỉnh lại một lần, nói là cậu ấy muốn đến nơi mà tôi sẽ không bao giờ tìm thấy, cậu ấy hận tôi, cậu ấy không muốn tha thứ cho tôi.”
Phương Kỳ dùng hai tay che mặt, “Là tôi quá hèn nhát, tôi từ nho chính là một kẻ nhát gan.”
Ninh Túc quay đầu lại nhìn người nhộng đó một cái, cậu suy nghĩ một chập rồi quay ngược trở về, “Có chuyện này tôi vẫn muốn nói cho cậu biết.” “Trước khi Phương Kỳ vào trò chơi này, cậu ấy đã chết vì đánh nhau với bạn học.”
Nói đến đây, Ninh Túc rốt cuộc không còn gì để nói nữa.
Khi cậu về đến nơi thì Phương Kỳ đã bình tĩnh lại.
Hắn lau nước mắt trên mặt, sau đó chậm rãi đi tới chỗ người nhộng sư. Bọn họ không nghe thấy Phương Kỳ đã nói gì với người nhộng sư, chỉ nhìn thấy Phương Kỳ đưa tay ra về phía Lâm Trung Khê.
Hắn giống như khi còn nhỏ muốn nắm lấy tay Lâm Trung Khê đưa đến trường, vô thức kéo tay Lâm Trung Khê, có điều bàn tay mà hắn từng nắm đã không còn nữa.
Tay hắn đông cứng ở nơi đó.
Bàng Dương đau lòng vuốt mặt một cái, “Gì vậy trời, tại sao lại vậy chứ.” Sau khi Phương Kỳ qua đó thì không quay về nữa.
Bàng Dương thấy hắn mãi không về thì hỏi Ninh Túc: “Sao cậu ấy vẫn chưa về?”
Ninh Túc nói: “Có lẽ cậu ấy sẽ không quay về nữa.”
“Tức là sao?”
Ninh Túc dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn về nơi đó, “Có thể Phương Kỳ sẽ gia nhập guild Vĩnh Minh.”
Đây là giải pháp của hắn, là sự lựa chọn của hắn. Ninh Túc nhớ lại lúc cuối ở phó bản “Nô Lệ Hoa”, cậu cùng Phương Kỳ và Ninh Trường Phong đi xử lý đám người quốc vương, khi ấy Ninh Trường Phong đã hỏi Phương Kỳ nghĩ kỹ chưa.
Phương Kỳ nói hắn nghĩ kỹ rồi, trước đây hắn cũng vì quá hèn nhát nên đã đánh mất người quan trọng nhất.
Nhưng đối với Ninh Túc mà nói, lựa chọn cuối cùng này của hắn vẫn quá hèn nhát.
Có điều không ai có thể phán xét hắn, bọn họ đều không phải hắn.
Bàng Dương ngơ ngác nhìn về phía Phương Kỳ, hắn ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng có thể hiểu được đôi chút.
Chỉ là từ giờ trở đi, bọn họ đã là thành viên của hai guild đối địch nhau. Hắn lại nói thêm một câu, “Cái quần què gì nữa vậy trời, người anh em ngủ ở giường trên của tôi lại trở thành thành viên của guild đối địch với tôi.”
Ninh Túc xoay người leo lên giường trên, nằm xuống bên cạnh Lăng Tiêu, nhỏ giọng kể lại chuyện này với Lăng Tiêu.
Thật ra khi nãy Lăng Tiêu đã nhìn thấy trong phòng kho, cũng nghe được những gì Phương Kỳ nói với Bàng Dương. Song qua lời kể của Ninh Túc, hắn đã biết được câu chuyện càng trọn vẹn hơn.
Hắn hỏi Ninh Túc: “Cậu cảm thấy lựa chọn cuối cùng của Phương Kỳ vẫn quá hèn nhát sao?”
Ninh Túc nhẹ giọng nói: “Nếu Huyết Vi dám biến người tôi yêu nhất thành người nhộng thì tôi nhất định sẽ xách dao lên giết chết cô ta, sau đó xu luôn cái lu người nhộng của cô ta.” Trên thực tế, sau khi biết Huyết Vi dùng người nhộng cắn đứt chân Sư Thiên Xu, Ninh Túc đã ghim cô ta rồi.
“Đương nhiên tôi biết bây giờ Phương Kỳ vẫn chưa thể làm được điều này, huống chỉ cậu ấy quả thật muốn liều mạng với Huyết Vi ở trong phòng kho, lựa chọn này mà đặt lên người tôi thì đúng là hèn nhát, nhưng tôi không cảm thấy hiện tại Phương Kỳ là người hèn nhát.”
“Cậu ấy hèn nhát, đặt lên người cậu ấy cũng vẫn là hèn nhát.” Lăng Tiêu nói một cách khẳng định.
“Cậu ấy muốn giết người nhộng sư, nhưng lại chủ động bám lấy cô ta, đây không phải yếu đuối thì là gì?”
Ninh Túc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đây là suy nghĩ của thần linh sao.
Lăng Tiêu nói: “Lúc trước cậu ấy hèn nhát, là bỏ rơi Lâm Trung Khê.” “Bây giờ cậu ấy lựa chọn hèn nhát, là vì không muốn bỏ rơi Lâm Trung Khê.”
Ninh Túc sửng sốt.
Trước đó bởi vì hèn nhát mà Phương Kỳ đã bỏ Lâm Trung Khê lại một mình, bỏ hắn lại một mình trên núi, bỏ hắn lại một mình trong đống ác ý, bỏ hắn lại một mình rơi vào vực thẳm tử vong.
Vì vậy, Phương Kỳ đang dần trở nên dũng cảm.
Hắn thật sự đã trở nên dũng cảm.
Khi các newbie đang do dự lùi bước thì hắn lại không hề đắn đo mà xông vào phó bản, hết phó bản này đến phó bản khác, còn dám giết cả quốc vương trong phó bản cấp năm.
Cũng dám giơ nắm đấm về phía người nhộng sư.
Hắn thực sự đã trở thành một người đàn ông dũng cảm vì Lâm Trung Khê, nhưng đến cuối hắn lại lựa chọn cách hèn nhát vì không muốn để Lâm Trung Khê lại một mình thêm lần nào nữa.
Kỹ năng của Phương Kỳ không phù hợp với guild Vĩnh Minh, với trình độ hiện tại của hắn, hắn vẫn chưa nhận được sự chào đón của guild Vĩnh Minh.
Có thể việc hắn gia nhập vào guild Vĩnh Minh cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Lần đầu tiên Ninh Túc biết, thì ra có một loại hèn nhát cũng là một loại dũng cảm.
Cậu quay đầu nhìn Phương Kỳ một lần nữa, mím môi lại.
Khi sắc trời tối dần, tốc độ của con tàu ngày càng chậm dần.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ tới lời của nữ tài xế, sắp tới điểm đến.
Những người chơi khác đã bắt đầu xoa dịu xác quỷ từ sớm, khi Ninh túc xuống giường, Bàng Dương đã hồi phục lại.
“Có vẻ như chúng ta sắp đến đích rồi, chúng ta có nên tranh thủ làm chút gì đó hay không?” Hắn hốt hoảng nói với Ninh Túc.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp đó, đã sắp đến ngày cuối cùng rồi mà nhắc nhở của hệ thống vẫn chưa được thể hiện ra, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.” Ninh Túc: “Nếu không ở trong quá trình, thì nó nằm ở phần đánh giá vượt ải cuối cùng.”
Bàng Dương: “Là sao?”
Ninh Túc nhìn thoáng qua ông lão, nói với Bàng Dương: “Đi theo tôi.” Trên con tàu này, hiện tại ông lão vẫn là kẻ bình tĩnh nhất trong tất cả các con quỷ.
Khi đàn xác quỷ ý thức được cái chết của mình, giai đoạn đầu tiên chính là tức giận và không cam tâm, điều này được thể hiện rõ trong trận ẩu đả tập thể vào buổi sáng.
Giai đoạn thứ hai là đau đớn và tuyệt vọng, đó là trạng thái lúc này.
Ông lão cũng cảm thấy bồn chồn lo lắng trong giai đoạn đầu tiên, nhưng ông không tham gia vào cuộc au đả đó, càng tỏ ra bình tĩnh hơn trong giai đoạn này.
Khi nhóm Ninh Túc đi ngang qua, ông lão đang cầm hai tờ giấy.
Một là tấm bản đồ nhuốm máu của ông, hai là bức tranh mà Mạn Mạn và Quỷ Sinh đã tặng cho ông.
“Chàng trai trẻ, tôi đã hiểu tại sao trên bản đồ lại có vết máu rồi.” Ông sờ vết máu khô trên đó, nói: “Đây là máu của tôi.”
“Tôi nhớ ra rồi, trên xe của chúng tôi đột nhiên có một người đàn ông vừa khóc vừa cười, có người tiến đến an ủi anh ta nhưng anh ta lại cầm dao giết chết người đó, sau đó lần lượt giết thêm mấy người trong xe, ngực tôi cũng bị đâm một nhát.”
Ông lão sờ sờ vị trí trên ngực, “Lúc đó bản đồ được để ở chỗ này.” “Tôi không buồn, nhưng tôi chỉ sợ con gái và đứa cháu nhỏ của mình sau khi biết được chuyện sẽ buồn thôi, hy vọng bọn họ đừng khổ sở, cũng không cần vì chuyện này mà cảm thấy tự trách.”
Có một người chơi đi đến nói với ông lão: “Ông nói đúng, có đôi khi người sống sẽ càng đau khổ hơn.”
Ninh Túc nhớ người chơi này là người đã tránh được một kiếp ở đợt thứ hai khi người chơi đã chết mà người chơi yêu nhất xuất hiện.
Hắn kể câu chuyện của hắn và người chơi đã chết kia.
“Tôi nghĩ cô ấy muốn tôi chấp nhận cái chết của cô ấy thì cô ấy mới có thể yên nghỉ, giờ tôi đã có thể chấp nhận được cái chết của cô ấy, con gái và cháu trai của ông cũng có thể chấp nhận thôi, hai bên đều thật lòng chấp nhận thì mới là điều tốt nhất cho đối phương.”
Trên con đường âm phủ này, người chơi và xác chết là đối lập với nhau, nhưng trên phương diện cái chết lại có một sự bù trừ nào đó cho nhau. Trong nỗi oán hận của người chết có một phần là vì chính họ, nhưng càng nhiều hơn là dành cho những người họ yêu thương.
Người sống cầu cho người chết được yên nghỉ, người chết cầu cho người sống đừng sa đọa, hãy bước ra và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Ông lão không ngừng gật đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả, sống không có buồn thì chết có gì khổ.”
“Sống không có buồn thì chết có gì khổ.”
Nam sinh đeo cặp ở giường trên bỗng òa khóc: “Tại sao, cháu không sợ chết, nhưng tại sao lại không thể cho cháu thêm một chút thời gian để đưa giấy báo nhập học cho mẹ xem chứ.” “Nếu biết trước sẽ có chuyện này, cháu đã không dành cho bà ấy bất ngờ như vậy, lẽ ra cháu nên gọi điện báo cho bà ấy biết.”
“Đáng lẽ cháu nên gọi điện thoại nói cho bà ấy, nói với bà ấy là cháu đã nhận được thư mời nhập học của Tấn Đại, gọi cho bà ấy để nói với mẹ đã vất vả nhiều năm rồi.”
Ông lão vẫn thở dài lẩm bẩm: “Sống không có buồn thì chết có gì khổ”. Nam sinh đeo cặp vừa khóc vừa nói: “Cháu không sợ xuống địa ngục, cháu chưa từng làm điều gì xấu trong đời, xuống địa phủ cũng thản nhiên.”
“Cháu chỉ hối hận, cháu lo lắng cho mẹ, bà ấy đã vì cháu mà vất vả gần cả đời, cháu chết rồi thì một mình bà ấy làm sao sống nổi?”
Bàng Dương lặng lẽ lau nước mắt, kéo Ninh Túc sang một bên, nói với cậu: “Tôi hiểu rồi.”
“Thực ra ngày đó, tôi đáng lẽ nên nghĩ tới nó ngay.”
“Xác chết, quỷ, chuyện tốt.”
“Đường âm phủ, xe tang, sông Vong Xuyên, điểm đến tiếp theo chính địa phủ.”
Bàng Dương nói: “Sau khi nghe những gì ông lão và nam sinh đeo cặp sách nói, tôi mới hiểu ra được hệ thống nhắc nhở chúng ta nên làm việc tốt trên đường đi, điều này có liên quan tới điểm đến.”
Ninh Túc gật đầu: “Tục ngữ có câu, trong sổ sinh tử của Diêm Vương có ghi chép lại thiện ác.” Bàng Dương xác nhận suy đoán của mình, “Nghe nói sau khi con người vào địa phủ, họ sẽ bị âm phủ xét xử dựa trên hành vi của họ trong suốt cuộc đời họ, chỉ có những người làm việc thiện không làm điều ác nghiêm trọng mới có thể được đi đầu thai chuyển kiếp.”
“Những người chơi bị cuốn vào trò chơi vô hạn chết trên đường hoặc trong phó bản như bọn họ đương nhiên không thể đầu thai chuyển kiếp, cho nên người bị phán xét không phải là bọn họ.”
Ninh Túc gật đầu, “Ở trong thế giới âm phủ này, người bị phán xét chính là dị loại chúng ta, cái gọi là đầu thai chuyển kiếp chính là trở về thế giới dương gian, cũng tức là rời khỏi phó bản.”
“Đương nhiên xét xử cũng không phải dựa vào hành vi lúc chúng ta còn sống, mà là biểu hiện trên con đường âm phủ này.”
Bàng Dương: “Có thể nghĩ theo cách này hay không, chúng ta thành công đến địa phủ chính là giả quỷ thành công, chúng ta cùng tiếp nhận xét xử như tất cả linh hồn sống, nhưng được cái là chúng ta có thêm cơ hội tái sinh sau kết quả xét xử?”
Ninh Túc tán thành: “Nếu cậu nghĩ như vậy cũng có thể phù hợp với [chỉ làm việc tốt đừng hỏi về tương lai].”
Bàng Dương: “Vậy nếu chúng ta không thể thông qua xét xử thì sao?” Ninh Túc nhìn thoáng qua những người chơi còn lại, “Những người không thể vượt qua vòng xét xử đầu tiên có thể sẽ bị xét xử theo từng tầng trong 18 tầng địa ngục, cuối cùng chịu đựng qua xét xử của 18 tầng địa ngục mới có thể đầu thai, còn nếu không chịu được thì sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.”