C91
C91C91
chương 91: Giả quỷ
Editor: Cô Rùa
米
Vân Hương Ninh có hơi kinh ngạc.
Cô vì con gái mà cẩn thận từng li từng tí, vô tâm ích kỷ, lạnh lùng nhìn xác chết giết người chơi. Nhưng Ninh Túc vì con gái thì hoàn toàn ngược lại, một người không thích lo chuyện bao đồng như cậu vậy mà lại chủ động ra tay cứu người.
Vân Hương Ninh quay đầu lại, bắt gặp hai đứa nhỏ đang tựa lên chiếc giường phía sau nhìn bọn họ, ánh mắt ngây ngô trong sáng phản chiếu từng cử chỉ hành động của bọn họ vào lòng.
Nếu đêm đó con gái cô cũng nhìn như vậy, nhìn cô ích kỷ giữ mạng, mặc kệ sống chết của người khác thì sẽ thế nào đây?
Khi Vân Hương Ninh định nói điều gì đó với Ninh Túc thì Ninh Túc đã bỏ đi rồi.
Cậu dắt hai đứa nhỏ rời đi.
Không có con quỷ nào tìm đến chỗ bọn họ.
Ngoại trừ cậu, ba người còn lại đều không có người chơi đã chết nào mà họ cảm thấy thẹn, không có người chơi đã chết nào mà họ yêu, cũng không có người chơi đã chết nào mà họ căm hận nhất. Không biết nên nói là vô tâm hay là may mắn nữa.
Ninh Túc trở về bên cạnh Lăng Tiêu lần nữa, cậu nhìn chằm chằm sườn mặt lặng thinh không cảm xúc của hắn một hồi lâu, kế đó thở dài.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu, “Thở dài cái gì?”
Ninh Túc: “Anh không có tim.”
Lãng Tiêu: “...”
Lăng Tiêu: “Đúng thật, nó đang trong lòng cậu mà.”
Ninh Túc: “...”
Cậu lập tức che ngực lại, “Nói anh không có tim anh còn hăm doạ người ta.”
Lăng Tiêu: “...”
Vẻ lặng im tựa pho tượng ở trên mặt Lăng Tiêu chợt lung lay như sắp đổ.
Hắn lại nhìn người và quỷ trong khoang tàu, tuy trong mắt vẫn không có cảm xúc nhưng trong lòng lại có.
Lúc này đây hắn rất muốn nói điều gì đó với người bên cạnh, thế nhưng lại không biết phải nói gì.
Nó có liên quan đến sự sống và cái chết, liên quan đến người và quỷ, liên quan đến cẩm xúc dập dờn lên xuống, liên quan đến phiêu dạt và trói buộc.
Hắn vẫn không biết nó là gì. Trong tiếng khóc thấu tận tim gan, hắn đặt tay lên tay Ninh Túc.
Chính là cái tay đang che trước ngực của Ninh Túc.
Các ngón tay thon dài hơi cong, lòng bàn tay hơi nóng và rất khô.
Ninh Túc cảm thấy trái tim dưới bàn tay của cả hai đột nhiên thình thịch một tiếng, cũng không biết là trái tim của ai đang đập.
Nhịp đập rất mạnh khiến máu cũng kích động truyền tới nơi tay.
Ninh Túc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Đôi mắt ấy vô cùng quen thuộc với Lăng Tiêu, là hình ảnh thường xuyên hiện trong đầu hắn.
Vô số người đang cúi đầu quỳ lạy hắn, truyền vô số nguyện vọng đến hắn, nhưng bọn họ lại không dám nhìn hắn.
Mọi khi cũng như thế, họ vùi đầu quỳ lạy, không một ai thực sự nhìn về phía hắn.
Chỉ có một thiếu niên ngồi quỳ giữa đám đông, sống lưng thẳng tắp, dùng đôi mắt đào hoa thành kính nhìn hắn chăm chú, bên trong là lòng thành kính cùng với sự yêu thích có thể lay động cả tượng thần.
Vẫn nhớ thiếu niên nhìn hắn hát thánh ca.
Vẫn nhớ thiếu niên nói muốn đưa hắn đi.
Ninh Túc trở tay đè bàn tay ấy dưới tay mình, “Anh muốn sờ thì cứ sờ đi, tôi không có ngược đãi trái tim của anh nha, cho anh kiểm tra thoải mái đó.” Lăng Tiêu: “...”
Hắn đang định rút tay về thì trông thấy thiếu niên đang cúi đầu nhìn hai tay bọn họ đang đặt lên nơi tim bằng ánh mắt sáng lấp lánh, cảm nhận nhịp đập của nhau, thiếu niên mím môi, trên mặt lộ ra một nụ cười rất khẽ.
Rung động nhịp nhàng từ trái tim truyền từ lồng ngực hơi mỏng đến lòng bàn tay, át đi cả tiếng hét tràn đầy trong khoang tàu.
Rốt cuộc hắn không có cách nào thu tay về.
Đêm nay lại có hai người chơi chết.
Một người thì bọn họ có biết, người còn lại thì rất nhiều người đều chưa gặp qua.
Ngay khi thi thể của người chơi kia được khiêng đi, có một người chơi đoán đó là người chơi trên xe 07 đã không xuất hiện trước đó, có người lại bắt đầu suy nghĩ liệu trong số những người chơi mà bọn họ nhận biết có khi nào có quỷ hay không.
Ninh Tuc lại thiên về khả năng đó là người chơi trên xe 07 hơn.
Sau khi trao đổi với nhau xong, có một phát hiện thú vị là những người mà quỷ đến tìm vào nửa đêm hôm qua đều là những người chơi tương đối nhát gan yếu đuối.
Vân Hương Ninh và một người chơi khác cũng vậy, hai người chơi đã chết cũng vậy.
Người chơi trên xe 07 quá cẩn thận, không tin bất cứ ai, một mình lẩn trốn giữa đám đông và đàn quỷ. Những người chơi nhát gan khốn khổ đó càng dễ có người mà họ vô cùng hận khó có thể buông bỏ được.
Bàng Dương nói: “Chỉ còn hai ngày nữa thôi, hẳn là sẽ không có đợt khác nữa nhỉ?”
Phương Kỳ nói: “Trọng tâm còn lại chắc là ở chỗ nhắc nhở của hệ thống.”
Hệ thống nhắc nhở [ chỉ làm việc tốt đừng hỏi về tương lai], nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa biểu hiện lời nhắc này có ý nghĩa gì.
Hai người nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc lập tức quay đầu, giả vờ như không nghe không thấy, chỉ chừa cho bọn họ một cái gáy trơn bóng.
Hai người: “...”
Cả hai trầm mặc một hồi, bắt đầu thảo luận suy đoán của mình.
Bàng Dương: “Cậu nói xem, lời nhắc nhở này có khi nào là vì hạn chế người chơi giết xác chết không? Như vậy cũng hợp lý lắm, nếu không thì sẽ giống như người nhộng sư vậy, chả hề ngán ai mà giết sạch người chơi và xác chết, ngồi không cũng qua ải rồi.”
Phương Kỳ: “Còn ý kiến nào khác không? Đứng trên lập trường âm phủ ấy.”
Bàng Dương: “Đường cõi âm, âm phủ, tử vong, quỷ... Chuyện tốt, có cái gì có thể liên kết sao?” Hai người đều suy nghĩ theo hướng này.
Thấy mất cả buổi trời mà hai người vẫn không có phản ứng gì, Ninh Túc bổ sung: “Hai cậu đừng quên, chúng ta là dị loại.”
Hai người càng nghĩ sắc mặt càng suy sụp, dần dần biến thành vẻ mặt nhăn nhó
Phương Kỳ: “Mặc kệ, hệ thống đã nói là chỉ làm việc tốt không hỏi về tương lai, còn không phải là để chúng ta làm việc tốt không cần lo lắng trước đó à?”
Bàng Dương bị phần AQ lấn át, “Đúng vậy, chỉ làm việc tốt và không hỏi về tương lai đều là lời nhắc nhở của hệ thống, chúng ta chỉ cần làm việc tốt là được, bất kể vì lý do gì, một cái là đủ thỏa mãn rồi!”
[1] AQ: Chỉ số vượt khó là điểm số đo lường khả năng của một người đối phó với những nghịch cảnh trong cuộc sống của mình.
Ninh Túc: “.”
Hai người thu dọn một chút rồi đi làm chuyện tốt.
Trong hai ngày qua, lần lượt có người chơi ý thức được điểm “làm việc tốt” này, từ sự bỡ ngỡ và phản kháng lúc mới bắt đầu, đến giờ họ đã dần có thể giao lưu với quỷ, làm chút chuyện tốt cho bọn chúng.
Trong số đó, điều quan trọng nhất là xoa dịu xác quỷ.
Những con quỷ này đã dần nhận ra có điều gì đó không ổn, sắp tiếp cận với sự thật của cái chết nên vô cùng bồn chồn, cáu kỉnh, thường xuyên náo loạn. Ninh Tuc biết xoa dịu không phải là điều hữu ích nhất, điều hữu ích ở đây chính là khiến chúng chân chính chấp nhận sự thật.
Những người chưa từng trải qua cái chết như bọn họ đại khái không thể thực sự hiểu được, chấp nhận cái chết có lẽ còn khó hơn bất cứ chuyện gì.
Ninh Túc dắt hai đứa trẻ đi tới trước mặt ông lão, ông lão đang nhìn chằm chằm vào rổ rau trên đùi mình.
Khi họ đi qua, ông lão hỏi Ninh Túc: “Chúng ta đã đi bao lâu rồi? Sao cái này lại héo vậy?”
Ông lão lại lấy bản đồ từ trong túi ra, hỏi Ninh Túc: “Tại sao bên trên lại có vết máu thế?”
Hỏi xong ông lão liền im bặt.
Nam sinh mang cặp sách ở giường trên sốt ruột vuốt giấy báo nhập học, tờ giấy cứng ngắc đã bị hắn miết đến mềm đi.
Bọn họ khi còn sống đều là người tính tình tốt, lúc này cũng không có náo loạn, chỉ một là nôn nóng, hai là im lặng, cũng lờ mờ có dấu hiệu bùng nổ.
Trên tàu đã có quỷ bắt đầu nổi khùng, đánh nhau cũng không ít, các người chơi căn bản không dám tới gần.
Trong trường hợp này, sự căm giận không cam lòng rất dễ lây lan, các cuộc bạo loạn ngày càng lan rộng ra phạm vi rộng hơn.
Phương Kỳ thì thầm: “Chuyện tốt mà hệ thống nói chính là bảo chúng ta xoa dịu những con quỷ này nhỉ, nếu không quỷ trên cả tàu sẽ bạo loạn mất, chúng ta có muốn tránh cũng không tránh được, các cậu còn nhớ có người chơi chết do hai xác chết đánh nhau không?”
Bàng Dương: “Cậu nói có lý, nhưng chúng ta làm cách nào để xoa dịu đây, không lẽ một người sống sờ sờ lại đi nói với người chết là chết rồi cũng không có sao đâu hả?”
Đây không phải là muốn bị đánh sao?
Hắn vừa dứt lời, lập tức bị Ninh Túc kéo về phía sau một cái.
Một xác chết bị ném tới đây, may mắn thay hắn đã được kéo sang một bên, nếu không thì có thể đã bị đụng trúng rồi.
Khi bị đụng, chẳng có ai biết liệu họ có vô thức đẩy ra theo bản năng rồi đạt được điều kiện tiếp xúc chủ động hay không.
Bàng Dương lau mồ hôi, nghĩ mà sợ, chửi thê một câu.
Sau khi hắn tránh được, xác chết bị đập vào giường của nam sinh đeo cặp sách, tình cờ đè bẹp giấy báo nhập học.
Nam sinh thường ngày tốt bụng cuối cùng cũng nổi điên, khí đen lan ra khắp mặt từng chút một, hắn ném xác chết xuống với vẻ mặt khủng bố, sau đó nhảy xuống giường tham gia vào trận đánh nhau tập thể.
“Tại sao lại như vậy?” Phương Kỳ vừa trốn vừa la lên.
Trên tàu có khoảng 200 xác chết, lúc này hầu hết đều đang trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia vào cuộc chiến tập thể này, còn có xu thế sẽ tiếp tục lan rộng ra.
Bàng Dương: “Đừng đánh đừng đánh nữa!” “Ai? Đừng đánh tao, tao không phải... Tao thật sự không muốn đánh nhau đâu!”
Ninh Túc: “.”
Cả đống xác chết đánh nhau như vậy, người chơi thực sự rất khó né tránh, lúc này con tàu hoàn toàn hỗn loạn, những người chơi ban đầu không quan tâm cũng bắt đầu luống cuống theo.
Đàn quỷ đánh nhau, người chơi chịu trận.
Có người leo lên giường trên, nhưng giường trên cũng không an toàn, những xác chết tiến hóa này vô cùng mạnh, nếu chúng tùy tiện hất bay một con quỷ đi thì con quỷ đó có thể bay lên giường trên ngay.
Một người chơi bị xác chết đè lên giường ngay tại chỗ, sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi.
“Mau đến phòng kho!” Có một người chơi hét lên.
Ninh Túc nghe vậy thì giật góc áo của Lăng Tiêu một cái, sau đó lật đật kéo hai đứa nhỏ phóng như bay về phía phòng kho.
Sủi nhanh hơn bất cứ ai khác.
Lăng Tiêu nhảy từ giường tầng này sang giường tầng khác, qua vài bước cũng nhảy đến nơi.
Sao mấy người bỏ chạy điêu luyện dữ vậy? Bàng Dương lau mặt một cái, cũng kéo Phương tính chạy, nhưng khi chuẩn bị chạy, một vài xác chết lại bay tới phía họ.
Hai người vội trốn sau giường.
“Bà mẹ nó! Cái quần què gì nữa vậy?”
Bàng Dương ló đầu ra thăm dò, vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng biết tại sao chỗ của người nhộng sư và Cốc Hưng Hoa lại có nhiều xác chết như vậy, người nhộng sư là cái người tàn nhẫn, muốn thẳng tay xoắn nát hết đám xác chết này bằng vũ khí, nhưng đã bị Cốc Hưng Hoa ngăn cản lại ngay lập tức.
“Hội trưởng à, đừng giết bọn chúng! Làm việc tốt và làm chuyện xấu đều có quan hệ với chúng nó đó, nếu cô giết xác chết bị xác chết khác nhìn thấy thì chúng ta sẽ gặp rắc rối mất!”
Trong hai ngày qua, những người chơi khác đều ý thức được họ cần phải làm việc tốt, sau đó họ cũng nhận ra làm việc tốt cũng không phải là đám người chơi còn lại bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm gửi hơi ấm cho nhau, mà phải làm việc tốt vì đám xác chết này.
Tất nhiên Huyết Vi và Cốc Hưng Hoa cũng nhận ra điều đó.
Huyết Vi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thu hồi băng đạn.
Tất nhiên bọn họ cũng không thể để một đống xác chết bao vây như vậy được.
Huyết Vi nghiêng đầu ra sau, vén lọn tóc gợn sóng trên sườn mặt ra sau, lật ngón tay ấn xuống, một vũ khí hình trụ hoa văn chạm trổ xuất hiện trong tay cô. Vũ khí nặng nề đập xuống đất, xoay tròn rồi không ngừng to dần, từ trong vô số lỗ thủng bay ra từng cái đầu người.
Người nhộng nhắm hai mắt bay ra khỏi các lỗ từ mọi hướng như con rắn, nó được bọc trong chất lỏng dính đớp, ném văng từng xác chết xung quanh như một cơn lốc xoáy.
Trọng điểm là ném về hướng của Bàng Dương.
Nhìn thấy nụ cười huênh hoang của Huyết Vi, Bàng Dương nghiến răng, “Người phụ nữ này đúng là lòng dạ đen tối! Quả nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cho người guild Ngân Hoa!”
Những xác chết đó lần lượt bay về phía bọn họ, bọn họ không thể chủ động đưa tay ra cản lại, một khi chủ động che chắn thì có thể sẽ đạt thành điều kiện chủ động tiếp xúc.
Chạy vòng qua nhiều xác chết để đến phòng kho là rất khó, nhưng khó thế nào thì cũng phải thử đã!
Ninh Túc đứng ở cửa phòng kho, hét về phía bọn họ: “Các cậu đừng lại đây, trốn dưới gầm giường á!”
Bàng Dương đang định hành động thì khựng lại, lập tức hai mắt sáng ngời chui vào gầm giường.
Chui vào gầm giường tầng dưới thì xác chết sẽ không đụng trúng họ được, cứ mặc cho chúng đánh nhau tùy thích.
Sao khi nãy hắn không nghĩ ra chứ.
Đúng là nhóc thông minhl! Bàng Dương “khà khà” một tiếng lách người chui vào, khoảng trống dưới gầm giường chỉ vừa đủ cho một người nên rất an toàn.
Đợi Bàng Dương chui xuống gầm giường, lại không ngờ nhìn thấy Phương Kỳ đứng dậy.
Hắn không chỉ đứng mà còn bước ra từ đằng sau giường, tiến lên về phía trước đứng đối diện với người nhộng sư.
Bàng Dương sững người, sau đó hoảng loạn hét về phía hắn, “Phương Kỳ, cậu làm gì vậy! Mau trốn xuống giường đi!”
Tiếng hét đầy sốt ruột của hắn không có bất kỳ tác dụng nào, Phương Kỳ thậm chí còn tiến lên một bước về phía trước, cũng tức là hướng đến chỗ người nhộng sư.
Bàng Dương hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn nằm dưới gầm giường nên không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Kỳ, chỉ có thể nhìn thấy chân của hắn dừng lại tại chỗ, sau đó lại lảo đảo đi về phía trước một bước, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn thò đâu ra từ dưới giường, vừa vặn nhìn thấy một xác chết bay về phía này, “Phương Kỳ! Phương Kỳ! Phương Kỳ, má nó cậu bị sao vậy! Mau tỉnh lại coi!”
Không trốn mà cứ đi về phía đó thì cũng đành đi, đã vậy có xác chết đến cũng không biết trốn nữa, Bàng Dương cảm thấy Phương Kỳ như bị trúng tà vậy.
Hắn duỗi tay ra nắm lấy mắt cá chân của Phương Kỳ, “Tỉnh đi!”
Ninh Túc đứng ở cửa phòng kho cũng nhận thấy sự khác thường của Phương Kỳ. Cậu chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn thấy Phương Kỳ nhìn về phía người nhộng sư, trong ánh mắt đó vô cùng kinh ngạc.
Sau đó Phương Kỳ tiến lên một bước, bị ván giường chặn lại nên cậu không thể thấy Phương Kỳ nữa.
Ninh Túc nghĩ đến ánh mắt không dám tin của hắn vào lúc đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán đáng sợ.
Người nhộng sư xoay người leo lên giường, nhảy từ giường trên này sang giường trên khác, nhanh chóng lao về phía phòng kho với lu người nhộng to lớn.
Ninh Túc liếc nhìn ống người nhộng của cô, tiến lên vài bước, dùng Xuyên Thiên Lăng quấn lấy Phương Kỳ đang sắp sửa bị xác chết đụng trúng, nhấc bổng hắn lên rồi kéo về phía này.
Sau khi người nhộng sư và Cốc Hưng Hoa vào phòng kho, lập tức muốn đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng được một nửa thì bị một bàn chân thò ra từ bên cạnh đạp lên trên thành cửa.
Người dựa trên tường có đôi chân đủ dài để có thể dễ dàng chặn cánh cửa đang trên đà đóng lại.
Đôi tay nắm lấy then cửa của Cố Hưng Hoa vô cùng dùng sức, vậy mà bụi xám trên ống quần kia cũng chưa từng bị xê dịch một chút nào.
Cố Hưng Hoa sửng sốt, sau đó rút tay lại, nhìn thoáng qua người lười biếng đang đứng dựa vào tường.
Huyết Vi cũng liếc mắt sang. Khi Ninh Túc dẫn theo Phương Kỳ tới, cái chân kia mới chịu thu hồi lại. Phương Kỳ vừa bước vào cửa phòng chứa đồ đã nhìn thẳng vào lu người nhộng của Huyết Vì.
Hắn thở hổn hển một cách chầm chậm mà nặng nhọc, điều này khiến Ninh Túc nhớ đến lúc Phương Kỳ khi còn ở trong điện thờ Thần Hoa. Hắn là người chơi đầu tiên vào điện thờ Thần Hoa, là người đầu tiên cấy hoa thánh vào người, cũng là người bị hoa thánh hành hạ trong thời gian dài nhất, là một trong những người chơi chịu đau khổ nhất ở phó bản kia.
Thế nhưng hắn chưa bao giờ kêu đau hay khóc qua lần nào.
Lúc đau nhất cũng chỉ thở hổn hển như thế này thôi.
Ninh Trường Phong từng chụp lại một bức ảnh chụp chung của bọn họ sau khi hoa thánh hoạt động, hắn nói: “Cậu, Hoa Phong và Phương Kỳ, ba thiếu niên các cậu sau khi bị hoa thánh tra tấn một đêm mà không ngờ vẫn còn cười được.”
Ninh Trường Phong nhìn nụ cười tái nhợt của bọn họ, vô cùng khó hiểu nói: “Sau này tôi mới hiểu được chút chút, cậu là vì quy tắc của thế giới đó nên thành kính tín ngưỡng Thần Hoa, còn Hoa Phong thì vì tình yêu sâu đậm đối với anh trai mình, chỉ có mỗi Phương Kỳ là tôi không hiểu cậu ấy là vì cái gì thôi.”
Chính là vì tìm người ấy, cho nên hắn nhất định phải cố gắng ra ngoài. Ninh Túc chớp chớp mắt, rời mắt khỏi khuôn mặt của Phương Kỳ, nhìn theo ánh mắt của hắn đến lu người nhộng của người nhộng sư. Lu người nhộng thu nhỏ lại, trở về kích thước của cái vật hình trụ mà Ninh Túc từng nhìn thấy khi ở căn cứ, người nhộng vẫn đang duỗi cái cổ dài như rắn, tho đầu ra ngoài thăm dò.
Bọn chúng là phiên bản teo tóp của người bình thường, đầu teo lại rất nhiều và cũng không có bao nhiêu tóc, một vài sợi tóc như tóc máu[{2] dính vào da đầu trơn trượt.
[2] tóc máu: tóc trẻ con mới sinh ấy
Hầu hết đều nhắm nghiền mắt, mí mắt sụp xuống, không có lồi ra. Trong hốc mắt đã không còn nhãn cầu.
Chất lỏng nhớp nháp trên cơ thể chúng chảy xuống lách tách, 'xèo xèo' ăn mòn sàn nhà.
Những người chơi xung quanh đều sợ hãi lùi lại, chỉ có Phương Kỳ lao đảo về tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vào một trong số chúng. Thiếu niên bị hoa thánh hành hạ cỡ nào cũng chưa bao giờ khóc nhưng vào lúc này đôi mắt đã ướt đẫm, nước mắt chỉ còn đang chực trào.
Ninh Túc cũng xác thực được suy đoán khủng khiếp kia của mình. Người mà Phương Kỳ đang tìm kiếm thực sự cũng bước vào trò chơi vô hạn.
Cuối cùng hắn cũng tìm được người ấy.
Người mà hắn hằng đêm mong nhớ muốn tìm kiếm đó đã biến thành người nhộng. Ninh Tuc đột nhiên nghĩ tới trước khi vào phó bản “Nô Lệ Hoa”, cậu đi đến chỗ môi giới tin tức xem nhà thì ở đại sảnh bắt gặp được Phương Kỳ đang mua tin tìm người, hai người trò chuyện ngắn gọn vài câu, khi người môi giới dẫn Ninh Túc đi xem căn hộ, Ninh Túc lại nhìn thấy Phương Kỳ đang đứng ở trước cửa.
Bọn họ gật chào nhau, cùng bước ra khỏi cửa, một người đi về phía nam còn một người đi về phía bắc.
Ninh Tuc đi chưa được vài bước thì gặp được người nhộng sư lần đầu tiên.
Bởi vì trước đây đã nhiều lần nghe nói về người nhộng sư nên cậu cũng rất tò mò về người nhộng, cũng vì thế mà cẩn thận nhìn thêm vài lần. Người nhộng mà Phương Kỳ đang nhìn chằm chằm vào lúc này, Ninh Túc cũng đã từng nhìn thấy vào lúc đó.
Ninh Túc mím môi, bỗng có chút bức bối.
Nhưng cũng không rõ tại sao lại cảm thấy bức bối.
Là vì một lần bỏ lỡ nho nhỏ, hay là vì lúc này lại gặp lại.
Cậu lùi đến bên cạnh Lăng Tiêu, nắm lấy góc áo gió của hắn.
Lăng Tiêu rũ mắt nhìn cậu, nắm lấy tay cậu.
Tối hôm đó bọn họ chỉ vội để tay lên nhau, cảm nhận nhịp đập chung từ trái tim, nắm tay lẫn nhau kiểu này thì vẫn là lần đầu tiên.
Lòng bàn tay của Ninh Túc áp nhẹ vào lòng bàn tay Lăng Tiêu, cậu không có ngẩng đầu nhìn hắn mà vẫn nhìn Phương Kỳ. Mọi người trong phòng kho đều chú ý đến sự khác thường của Phương Kỳ.
Huyết Vi cũng vậy, cô nhìn theo ánh mắt Phương Kỳ đang nhìn chằm chằm vào người nhộng của mình, hơi nhướng mày nói, “Gì đây? Chẳng lẽ cậu quen người nhộng của tôi sao?”
Cô vừa ngạc nhiên vừa có chút hưng phấn nói: “Wow, thế cũng thật trùng hợp ha.”
“Để tôi xem nào.” Cô lại nhìn thoáng qua hướng mà Phương Kỳ đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, “Là người nhộng số 12 của tôi nhỉ, không tồi nha.”
Phương Kỳ tiến lên một bước, vô thức đưa đôi tay ra, bước từng bước đến, quỳ xuống trước lu người nhộng.
“Tôi còn nhớ rõ người nhộng số 12 đấy, câu ta trông rất thanh tú sạch sẽ, nhìn thì cũng không lớn lắm, chắc vừa mới trưởng thành thôi, vẫn là bộ dạng học sinh.”
“Nhất định là nam sinh rất nổi tiếng trong trường, tôi vẫn luôn nhớ mãi nụ cười của cậu ấy, lúc cười rộ lên thật dịu dàng và trong sáng.”
Huyết Vi càng nói càng hưng phấn, đêm đó sau khi nhìn thấy con quỷ giả làm em gái mình, cô đã lặng thinh một hồi lâu, lúc này đã hưng phấn trở lại, thậm chí còn táo bạo hơn người nhộng sư lúc thường ngày. Cô hỏi Phương Kỳ: “Cậu ta học có giỏi không? Còn rất thông minh nữa có đúng không?”
“Chà, một nam sinh thông minh lại đẹp trai, bây giờ lại thành ra thế này.” Người nhộng chui ra ngoài thăm dò không còn là con người nữa mà là một sinh vật khác như một sự kết hợp từ giữa người và rắn.
Thon dài và nhớp nháp, không có mắt và tai, chỉ duỗi dài cổ ra ngoài thăm dò từng chút một.
Phương Kỳ cuối cùng cũng bật khóc, hắn ôm lấy đầu người nhộng kia vào lòng, nước mắt nhỏ xuống chất lỏng nhớp nháp trên tay hắn, ăn mòn hai bàn tay hắn.
Đầu người nhộng không ngừng đong đưa bỗng trở nên yên tĩnh trong vòng tay hắn.
Hắn há miệng, đôi môi tái nhợt mở ra một lúc rồi lại khép lại.
Huyết Vi nuốt nước bọt, không có ngăn cản hành động của Phương Kỳ, nhìn cảnh này, cô không biết là vì phấn khích hay vì lý do nào khác mà bắt đầu run lên.
“Chắc chắn là thế rồi, cậu ta nhất định rất sạch sẽ, đẹp đẽ lại thông minh, sự thông minh không chỉ thể hiện ở trên trang sách, mà còn ở các phó bản.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta, đôi mắt của cậu ta bị mờ không thấy rõ đường, gần như là người mù, thế nhưng cậu ta lại có thể ra khỏi phó bản cấp ba.”
“Tôi bảo cậu ta gia nhập guild Vĩnh Minh, nhưng cậu ta lại không chịu, ha, vậy thì sao, người nhộng mà tôi đã muốn thì nhất định sẽ có được, thế là tôi đi theo cậu ta vào phó bản.”
“Bọn tôi bước vào một phó bản nói về trường học quái đẳn, phó bản đó hạn chế cậu ta phát huy hay là gì đó nên cậu ta rất hay thường xuyên thất thần, càng cho tôi không gian phát huy tốt hơn.” Huyết Vi nhìn thiếu niên đang ôm người nhộng khóc nức nở, liếm môi, “Cậu có biết muốn làm người nhộng thì phải làm sao không?”
“Chắc cậu biết Nhân Trư trong hậu cung đúng chứ, chính là như vậy đấy, cắt tai, cắt lưỡi, cắt phần chân thừa nuôi trong lu người nhộng, theo thời gian sẽ nuôi ra được một người nhộng vô cùng xuất sắc. “
“Trong thí nghiệm sinh vật của Quỷ chủ học đường kia, tôi đã biến cậu ta thành người nhộng, khi đó cậu ta không ngừng mở to mắt nhìn ra cửa.”
“Nhân Trư, trư chính là heo.”
“Còn người nhộng, cậu cảm thấy nhộng chính là gì? Ha ha ha ha ha!” “Tôi phải giết cô!!!”
Phương Kỳ đã lấy lại tỉnh thần sau cú sốc cùng với sự hoảng loạn lúc ban đầu, khuôn mặt hắn dữ ton vặn vẹo, hắn nhìn Huyết Vi bằng ánh mắt căm thù như quyết sống mái một trận với cô ta.
Cùng lúc đó, tay hắn bắt đầu hóa đá, khi sự hóa đá lan từ tay đến cánh tay đến khuỷu tay, đột nhiên đấm một phát về phía mặt người nhộng sư mà không hề báo trước.
Người nhộng sư nhẹ nhàng xoay tay ấn lu người nhộng, người nhộng vừa được Phương Kỳ ôm vào lòng bỗng vươn dài cổ lao về phía Phương Kỳ.
Phương Kỳ ngây người nhìn người nhộng đó, nhất thời quên cử động. Người nhộng của người nhộng sư không biết được nuôi bằng cách gì mà ngay cả mắt cá chân của Sư Thiên Xu cũng có thể bị nó cắn đứt, để lại di chứng tâm lý kéo dài mãi không thôi. Ninh Tuc mím môi, một lần nữa dùng Xuyên Thiên Lăng kéo Phương Kỳ lại, ngước mắt nhìn Huyết Vi, ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên định.
“Ấy, đây không phải là Xuyên Thiên Lăng của Sư Thiên Xu sao?” Huyết Vi sửng sốt một chút, liếm liếm môi, tâm mắt nhìn về phía Ninh Túc càng lạnh lẽo, “Được lắm được lắm.”
Lu người nhộng trong tay cô lại bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng lớn, đúng lúc này tiếng chuông đột nhiên vang lên, bầu không khí căng thẳng trong phòng kho cũng dừng lại ở đó.
Không có ai nói lời nào.
Hơn mười mấy giây sau, Cốc Hưng Hoa run rẩy nói: “Tiếng chuông là nhắc nhở chúng ta đã đến giờ, chúng ta nên đi ra ngoài thôi.”
Vẫn không có ai lên tiếng.
Khi trong phòng kho đặc biệt yên tĩnh thì âm thanh từ bên ngoài lại càng vô cùng rõ ràng.
“Cốp cốp cốp.”
Tiếng giày cao gót đạp lên boong thuyền ngày càng gần.
Cửa phòng kho bị mở ra một cách chậm rãi, khi khuôn mặt của nữ tài xế xuất hiện từ ngoài cửa, người chơi chưa từng thấy qua trước đó đều sợ đến tim ngừng đập.
Khóe môi lưỡi rắn chậm rãi nhếch lên, “Xin mời ra ngoài.”
Các người chơi cũng không trì hoãn nữa, cứng ngắc bước ra ngoài. Nữ tài xế đi trước họ một bước, cô ấy mặc một chiếc váy ren đi đôi giày cao gót 13 phân màu đỏ, lúc đi đường mái tóc dài lượn sóng lấp lánh giương nanh múa vuốt.
Những con quỷ đánh nhau gây mất trật tự trước đó đều đã bị cô ấy ném hết lên giường.
Hàng mi chân nhện trên con ngươi đầm đìa máu khẽ chớp chớp, lưỡi rắn phát ra một tiếng “khè khè”, nhấn nhá khép mở, “Sắp tới điểm đến, mọi người vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.”