Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 90 - C90

C90 C90C90

chương 90: Giả quỷ

Editor: Cô Rùa



Mắt bị khoét, mũi bị tước đi, đầu lưỡi bị cắt, chân tay thì bị chém la, điều này đã tồn tại trong hậu cung từ rất lâu, nó được gọi là Nhân Trưi1].

[1] Người bị gọi là nhân trư là người Không còn tay chân, không còn mắt thậm chí là tai cũng mất đi và không thể nói chuyện do bị ép uống thuốc câm và bị bỏ vào chuồng lợn trở thành một thứ người không ra người vật không ra vật, đáng sợ vô cùng.

Huyết Vi đã từng tận mắt chứng kiến một thành viên của guild Ngân Hoa - Guild lớn nhất trong căn cứ lúc bấy giờ biến em gái mình thành một Nhân Trư.

Khi đó cô mới biết tại sao con bé cứ luôn đi theo cô, luôn muốn cùng cô về nhà.

Trong một ngôi nhà như vậy, con bé muốn có một người ở bên cạnh. Nếu không, ở một mình trong đầm lầy như thế sẽ ngày càng bị lún sâu. Mỗi một nụ cười của con bé, đều là đang cố gắng bắt lấy cô.

Cô gái điềm tĩnh, thông minh và mạnh mẽ ấy thật ra trong lòng cũng sẽ biết sợ hãi, sợ rằng cô sẽ vứt bỏ nó, sẽ để nó lại một mình trong đầm lầy bần thỉu đó. Em gái cô là thế, mà giờ phút này cô mới chợt nhận ra bản thân mình cũng chẳng khác gì cả.

Hai người đặt niềm hy vọng duy nhất vào nhau nên mới có vật lộn và sinh tồn trong một môi trường như vậy bằng nhiều cách khác nhau, không ai bỏ được người kia.

Em gái của cô, trở thành Nhân Trư, đưa cô lên vị trí chủ nhân của hậu cung.

Em gái của cô chết, đúc nên vũ khí kỹ năng của cô.

Vào khoảnh khắc cuối cùng ấy, con bé cũng là như vậy mà nói chuyện VỚI CÔ.

Con bé bị làm thành Nhân Trư, bị nhét vào trong một cái bình, trên mặt bê bết máu, nhìn không thấy dáng vẻ sạch sẽ ngây ngô, bởi vì đầu lưỡi bị cắt nên lời nói cũng mơ hồ không rõ, “Hai ơi, hai ơi, hai ơi, em không ra ngoài được, em, em đã chết rồi, vừa xấu vừa kéo chân hai... Nhưng phải làm sao bây giờ?”

Đó là lần đầu tiên Huyết Vi khóc thảm nhất trong đời.

Trong ngôi nhà bẩn thỉu đó, bọn họ không thể sống thiếu nhau, nếu không sẽ ngày càng lún sâu vào vũng bùn.

Trong thế giới máu tanh đáng sợ này, bọn họ cũng không thể sống thiếu nhau, nếu không họ sẽ ngày càng chìm sâu vào vũng máu, không thể tự thoát ra.

Trong dị quốc của phó bản khủng khiếp đó, lần đầu tiên cô bước vào phó bản, được em gái đẩy lên vị trí chủ nhân của hậu cung, có được vũ khí kỹ năng mà cả căn cứ đều sợ vỡ mật, trở thành người nhộng sư. Cái gọi là làm người nhộng đối với cô mà nói chính là móc mắt người ta, cắt mũi người ta, chặt tay chân khi cần thiết, trở thành công cụ người nhộng để bảo vệ cô và hành hạ đối thủ cho đến chết.

Cô ngày càng thích làm người nhộng, ngày càng khát vọng có được người nhộng hoàn hảo nhất, ngày càng gia tăng, cô chỉ có thể tìm kiếm được sự vui vẻ từ trong máu.

Đã từng có một lần, tất cả những người nhộng mà cô thích đều có khuôn mặt thanh tú.

Nhưng bọn họ đều không phải.

Bọn họ không giống như con bé, ngay cả khi mặt đầy máu cũng cười đến xinh đẹp sạch sẽ.

Bọn họ không giống như con bé, thông minh đến mức lần đầu vào phó bản đã trút hết căm phẫn lên những người lãnh đạo cấp cao của guild lớn biến nó thành Nhân Trư, còn có thể lợi dụng cái chết của mình để gài bẫy bọn họ vi phạm quy tắc, đưa bản thân đến vị trí cao.

Bọn họ không giống như con bé, cho dù có bị uy hiếp hay tổn thương đến đâu thì vẫn cứ lẽo đẽo đi theo cô, mỉm cười với cô.

Trên đời này đã không còn Vi Vi, ngay cả khi cô đổi tên thành Huyết Vi. “Hai ơi, hai ơi.” Khóe môi trống rỗng kéo dài của con bé mơ hồ gọi cô, “Hai ơi.”

Huyết Vi vẫn còn nhớ rõ khi hai người chơi kia cắt đầu lưỡi của con bé rồi ném đến dưới chân cô.

Cơ thể con bé cử động một cách cứng nhắc, như muốn đưa tay về phía cô nhưng nó đã không còn tay nữa. Một tay của nó đã bị chặt đứt mà ngay cả nó cũng không hề hay biết, tay còn lại thì bị chặt ngay trước mặt nó. Dù Huyết Vi có khóc lóc và giãy dụa thế nào thì cũng không thể ngăn cản được.

Như Trư, trư chính là heo.

Nữ sinh tựa như ánh trăng sáng xinh đẹp nhất trong mắt của tất cả nam sinh trong trường giống như heo mà đong đưa, “Hai ơi.”

Huyết Vi ôm đầu gối, trong bóng tối vô định không muốn cho ai biết, nước mắt cô khẽ rơi xuống từng giọt.

“Hai ơi, ôm em một cái, có được không?”

Cơ thể con bé vẫn lắc lư, nhưng không có cách nào có thể tiến lại gần cô một bước bởi vì nó không có chân.

Huyết Vi vẫn luôn cho rằng cô chưa ôm em gái mình lần nào. Song trên thực tế, cô đã từng ôm con bé.

Khi cô còn rất nhỏ, trong nhà có người đàn ông đã đánh mẹ cô, miệng đầy lời lẽ thô tục.

Cô từ bên ngoài trở về, bước đến căn phòng nhỏ kia, bịt tai con bé đang trốn trong một góc, sau đó thuận thế ôm nó vào lòng.

Khi ấy con bé ở trong lòng cô đã ngước mắt lên nhìn về phía cô, đôi mắt trong veo đẹp de, giống như nước thải trên một dòng ánh trăng.

Kể từ đó về sau, hai người chưa từng ôm nhau nữa.

Mãi cho đến khi con bé bị biến thành Nhân Trư. Cô ôm lấy chiếc bình mà con bé bị nhét vào trong, ngồi trên vũng máu gào khóc dưới mưa.

“Hai ơi, hai ơi, hai ơi, ôm em một cái đi...”

“Mỗi lần theo sau hai, em đều muốn hai ôm em giống như khi hai ta còn bé, cũng rất muốn chủ động tiến lên ôm hai một cái.”

“Nhưng mà, em không thể ôm hai được nữa, em không thể... Em không có tay và cánh tay, không thể ôm hai được.”

Huyết Vi đã khóc và vươn cánh tay ra, ngày càng đến gần con bé hơn. Đôi tay cô di chuyển lên xuống chưa đầy một xen-ti ở hai bên sườn mặt máu me nhầy nhụa của con bé.

Hai người ngày càng gần.

Cô đã tước đầu của con bé xuống.

Khi Ninh Túc đến nơi, Huyết Vi đang ôm một cái đầu mà khóc.

Tiếng khóc thút thít mà cậu nghe thấy khi nãy chính là đến từ người nhộng sư.

Ninh Tuc chỉ nhìn thấy một cái đầu trong vòng tay của cô.

Cửa sổ mở toang, có lẽ cái xác đã bị cô vứt xuống sông như bao xác chết khác.

Ninh Túc không lên tiếng, sau khi thấy rõ tình huống thì chuẩn bị rời đi. “Tôi ước gì nó chính là em gái của tôi, nếu là vậy thì tôi sẽ ôm lấy nó, bất chấp mọi hậu quả.” Giọng nói khan khàn của Huyết Vi nhẹ vang lên trong đêm tối am đạm. Gió tanh rít lên, giọng nói mỏng manh ấy gần như bị nghiền nát.

Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ không thể nghe thấy những gì cô đang nói.

Ninh Túc “ò” một tiếng, “Sao cô biết cô ấy không phải em gái mình?” Huyết Vi: “Em gái của tôi, em ấy sẽ không để tôi ôm em ấy, em ấy chỉ mỉm cười và đi theo tôi thôi.”

“Trong trò chơi này, ai chủ động chạm vào xác chết thì sẽ chết, con bé tuyệt đối sẽ không để tôi chạm vào nó.”

“Trên đời này, chỉ có con bé là người duy nhất đối xử hết lòng với tôi.” Ninh túc đã hiểu loại quỷ xuất hiện vào đêm nay chính là gì rồi.

Lần trước là người chơi đã chết mà người chơi cảm thấy có lỗi. Còn lần này là người chơi đã chết mà người chơi yêu nhất.

Ngay cả một ke máu lạnh và tàn nhẫn như người nhộng sư cũng có một người như vậy ở nơi mềm yếu nhất trong trái tim.

Cô ôm cái đầu đầy máu, vuốt ve qua lại.

Chỉ có trước mặt “người” này cô mới khóc như thế.

Ninh Túc ở căn cứ cũng từng nghe rất nhiều chuyện về người nhộng sư trong phó bản, nhưng chưa từng nghe ai kể rằng cô ấy còn có một người em gái cũng cùng vào phó bản.

Có lẽ đã từ rất lâu rất lâu rồi cô ấy không nói với ai về chuyện này, nhưng cô ấy đã thực sự kể cho Ninh Túc nghe về em gái của mình qua một tầng bóng tối mo äo.

“Em gái tôi rất thông minh, cho dù mỗi ngày nó có chạy theo tôi đến đủ loại nơi thì nó vẫn đều đứng nhất trong các kỳ thi.”

“Trí thông minh của nó không chỉ thể hiện ở trên sách vở, nếu nó có thể rời khỏi thế giới phó bản kinh tởm kia thì nó chắc chắn sẽ chẳng thua kém gì Sư Thiên Xu.”

Ninh Túc: “Cái này thì chưa chắc.”

Bầu không khí rơi vào trầm lặng.

“Sư Thiên Xu thuộc kiểu đại tiểu thư, lớn lên từ lâu đài trên không, làm sao có thể so sánh với một cô gái bước ra từ vũng bùn.”

Ninh Túc: “Có thể chứ.”

Không khí lại rơi vào trầm lặng lần hai.

Mấy chục giây sau, giọng nói tức giận của Huyết Vi truyền từ trong bóng tối ra: “Xéo!”

Vô cùng nội lực, không hề có cảm giác yếu ớt khi mới vừa khóc xong. Ninh Túc lập tức cuốn xéo.

Cậu nhấc bổng hai đứa bé đang nằm nghe lén trên giường lên. Trên đường về, Ninh Túc nghe thấy một thứ gì đó rơi xuống sông.

Khi cậu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cái đầu trong vòng tay của Huyết Vi đã biến mất.

Cửa sổ vẫn mở, gió tanh vẫn thổi vào trong khoang tàu. Ninh Túc nhìn vài lần, kéo hai đứa bé trở về giường, rồi lại túm lấy áo gió của Lăng Tiêu.

Hơn một giờ đêm, trên boong tàu xuất hiện hai lớn hai nhỏ.

Dưới ánh trăng, vô số dây leo kéo dài chui vào trong lòng sông đen ngòm, chúng nhanh chóng lan rộng qua những cơn sóng đen đặc cuộn trào, khuấy động từng bộ xương trắng.

Dưới dòng sông đen thùi lùi, xương trắng cuồn cuộn hỗn loạn.

Gió đêm cuốn quần áo của hai lớn hai nhỏ lên, đầy vẻ tanh chát.

Con tàu vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, dây leo càng lúc lại càng xa, đột nhiên có một sợi dây leo từ dưới sông phóng lên trời.

Bên trên quấn lấy một cái đầu người.

Máu tươi đã bị nước sông đen rửa sạch, khuôn mặt dưới ánh trăng không những không giảm bớt vẻ khủng bố mà ngược lại càng thêm kinh di.

Không còn nhãn cầu, chỉ còn lại một nửa chiếc mũi, sống mũi nát vụn lộ ra khỏi làn da trắng nõn mềm mại, đôi môi vẫn đang mấp máy.

Hai lớn hai nhỏ cúi đầu nhìn cái đầu trên boong tàu đang chìm sâu trong mớ dây leo.

Ninh Túc ngồi xổm xuống, gỡ mấy cây rong màu đỏ trên đầu người ra, cẩn thận quan sát kỹ.

Cái miệng đó vẫn đang mấp máy, phát ra âm thanh không mấy rõ ràng. Trong miệng không có lưỡi, đôi môi mở ra rồi khép lại, mãi đến khi cơn gió trở nên nhỏ dần mới có thể nghe thấy được.

“Hai ngu ngốc.”

Cả bốn đều sửng sốt.

Gió lại nổi lên, cuốn lấy giọng nói của cô bé thổi về nơi xa xôi trong màn đêm.

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, “Cô ấy thật sự là em gái của người nhộng sư sao?”

Lý do tại sao Ninh Túc bảo Lăng Tiêu đi nhặt cái đầu này về cùng cậu quả thật là vì có hơi nghi ngờ.

Nghi ngờ liệu có phải hầu hết các xác chết trong con tàu này thật ra đều là người chơi hay không.

Nếu là người chơi đã chết, thì người đó nhất định là được điều đến từ một phó bản khác.

Bởi vì thế giới này là lần đầu tiên mở ra, trước khi bọn họ tiến vào, không có người chơi nào chết ở thế giới này cả.

Nếu là đến từ các phó bản khác và được điều đến đây thì chỉ cần trực tiếp chọn những người chơi đã chết có quan hệ mật thiết với người chơi là được, không cần phải để các xác chết khác giả bộ, điều này sẽ chân thực hơn.

Đó là lý do tại sao Ninh Túc đã hỏi người nhộng sư làm sao có thể chắc chắn đây không phải là em gái của cô.

Lăng Tiêu gật đầu: “Cô ấy vẫn luôn ở trên tàu, cũng luôn ở trong xe.” “Khi mới vào phó bản, tôi và Huyết Vi đã ở cùng một xe, cũng từng nhìn thấy xác chết này.”

“Cô ấy vẫn luôn nằm ở giường trên, bởi vì không có tay chân nên không thể cử động.”

Ninh Túc sửng sốt một chút, chẳng hiểu sao lại có hơi khó chịu.

Cô gái này vẫn luôn đi theo sau người nhộng sư, trước cả khi cô ấy khôi phục lại ý thức. Nhưng có lẽ cô ấy vẫn còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, cho nên khát vọng từ nơi sâu kín nhất trong lòng mới có thể bộc lộ ra vào lúc này.

Huyết Vi nói sai rồi, cô ấy thực sự vẫn luôn muốn cô ôm cô ấy một cái, đây là điều mà cô ấy mong mỏi nhất.

Huyết Vi nói em gái cô là người duy nhất đối xử hết lòng với cô.

Vậy em gái cô chắc hẳn cũng là người duy nhất mà cô ấy hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi em gái qua đời, cô rốt cuộc không còn tin vào bất cứ điều gì nữa, cô cảm thấy tất cả mọi người đều sẽ làm hại cô, cô không cần lắng nghe cũng không cần hỏi, trực tiếp giải quyết mọi chuyện bằng thủ đoạn đẫm máu.

Cô đã dùng sự ngờ vực đối với thế giới này của mình mà hủy hoại hoàn toàn người duy nhất cô tin tưởng.

Cái miệng của đầu người dần ngừng mấp máy.

Linh hồn thực sự của cô ấy mai một dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong thế giới phó bản.

Quỷ Sinh ôm lấy Mạn Mạn, dụi dụi mặt cô bé, “Chị hai thông minh.” “Thông minh, không biến mất!”

Mạn Mạn nhẹ nhàng xoa đầu nó, “Quỷ Sinh à, chị sẽ không đánh mất em, cũng bảo đảm sẽ nhận ra em.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Ninh Tuc ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, “Anh có người chơi nào mà mình thích nhất không?”

“Như thế nào thì tính là thích?” Không đợi Ninh Túc trả lời, Lăng Tiêu đã nói, “Có lẽ tôi, không có người chơi thích nhất đã chết.”

Ninh Túc suy nghĩ một chập rồi nói, “Vậy nếu sau này tôi chết, anh có thể đến phó bản này lần nữa.”

Lăng Tiêu cũng suy nghĩ trong chốc lát, không nói gì.

Đêm nay lại có ba người chơi chết.

Lần này người chơi tập trung tại phòng kho kia, sau một đêm trôi qua, hiển nhiên người chơi đã trầm hơn rất nhiều, ngay cả Huyết Vi cũng không còn phô trương khí thế nữa.

Mọi người trao đổi tin tức, khi biết rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì thì tụm năm tụm ba trở về.

Phương Kỳ ngồi trên giường của Bàng Dương, im lặng một lúc, nói: “Tốt quá.”

Bàng Dương kỳ quái nhìn hắn, “Tốt cái gì, lúc này cậu nói ra hai từ này cũng quá dọa người rồi đó.”

Ninh Tuc ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức hiểu ý của hắn. Tối hôm qua không có quỷ tới tìm hắn, tốt quá.

Phương Kỳ nói: “Nếu cậu ấy ở trong trò chơi vô hạn này mà tối qua lại không có tới tìm tôi thì quá tốt, điều đó có nghĩa là cậu ấy vẫn chưa chết.”

Bàng Dương không rõ đầu cua tai nheo, nói: “Người tối hôm qua đến tìm người chơi chính là người chơi đã chết mà người chơi yêu nhất, nếu người mà cậu nhắc đến đã chết thì nhất định đã đến tìm cậu?”

Phương Kỳ khẳng định nói: “Ừm.”

Ninh Túc nhìn hắn một cái.

Cậu học sinh cấp ba nhút nhát sợ phiền phức trong xe, sau khi vào căn cứ trò chơi dường như đã trở thành một người khác, gần như không hề nghỉ ngơi, liều mạng vào phó bản để tìm người đó.

Đủ thấy được sự khẳng định của hắn vào lúc này.

Thế nhưng Ninh Túc chưa nói suy luận này cũng chưa chắc là chính xác.

Những quỷ hồn chết đi của người chơi xuất hiện ở bên mép giường người chơi vào hai đêm trước đều là người chơi ở căn cứ hoặc trong phó bản.

Nói cách khác, cả hai người đó phải từng cùng tồn tại trong căn cứ hoặc trong phó bản, bị hệ thống điều đến, xác định mối quan hệ.

Còn tình huống của Phương Kỳ và người kia có chút khác biệt.

Bàng Dương cũng nói: “Vậy cũng tốt, điều này có nghĩa là người mà cậu muốn tìm vẫn còn sống!” Phương Kỳ lại “ừm” một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Hắn rất ít khi cười, cười lên như vậy khiến Ninh Túc phải nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Ninh Túc không thích hỏi quá nhiều về chuyện của người khác, cho nên cũng không có nói gì, bảo Lăng Tiêu cầm cần câu đi câu cá.

Trưa hôm đó, Ninh Túc nướng rất nhiều cá mang về, chia cho ông lão và cậu nam sinh đeo cặp sách một ít.

Hai “người” so với hai ngày trước thì càng bất an hơn.

Bọn họ đều nhận ra có gì đó không ổn.

Con đường này không đúng.

Điều này đối với họ mà nói là vô cùng đáng sợ.

Bọn họ chọn con đường kia là để đi gặp người mà họ muốn gặp nhất, sao có thể sai được chứ.

Nhưng bọn họ cũng không hiểu sao lúc này lại ở trên tàu, bọn họ mơ hồ nhớ là tự bọn họ lên tàu.

Trong hai ngày qua, sự bồn chồn, phẫn nộ như vậy cũng không phải ít ở trên tàu.

Ninh Túc không thể sử dụng bất kỳ lý do nào để xoa dịu họ.

Phương Kỳ nói: “Đối với họ, rất khó để chấp nhận cái chết của chính mình, điều đó có nghĩa là nói lời tạm biệt với tất cả những người yêu thương của họ và cả thế giới.” Bàng Dương nói: “Đối với người chơi, chấp nhận cái chết của người họ yêu nhất, người họ mắc nợ nhiều nhất là một chuyện rất khó, đó cũng là một lời từ biệt thực sự đối với họ.”

Phương Kỳ nói: “Đã có người mình cảm thấy ay náy nhất, cũng có người mình yêu thương nhất, nếu còn có một đợt khác nữa thì đó sẽ là kiểu người thế nào nhỉ?”

Hai người đều nhìn về phía Ninh Túc.

Ninh Túc: “...”

Mắc gì lại nhìn cậu, cậu chỉ muốn đực mặt ra hóng hớt thôi, nhiều chuyện cũng tốt, cảm thán cũng tốt, tóm lại là không muốn động não. Ninh Túc nói: “Bây giờ mọi người đều đã nhận thức được điều này, nếu có một đợt khác nữa thì chắc hẳn hệ thống sẽ thay đổi cách nghĩ.”

Bị Ninh Túc đoán trúng rồi.

Đợt thứ ba vẫn là buổi tối của hai ngày sau đó.

Tuy nhiên đêm nay lại không yên tĩnh như hai đêm trước.

Hai đêm trước, bất kể là người thấy thẹn nhất hay là người mình yêu nhất, cho dù có khóc thì cũng đều bọc trong một lớp trầm lặng mỏng. Nhưng đêm nay lại giống như một đêm cuồng loạn vậy.

Thậm chí sự oán giận và thù hận trong khoang tàu còn đánh thức cả Lăng Tiêu. Hắn lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn những bộ mặt dữ tợn của loài người trong khoang tàu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có một người ngồi xuống bên cạnh hắn. Vân Hương Ninh xé một mảnh vải từ trên người để che mắt lại, còn dùng bông gòn bịt kín cả hai tai.

Thông qua hai đợt trước, cô đã biết sẽ có quỷ mà người chơi chưa dứt bỏ được xuất hiện ở mép giường, dụ dỗ người chơi chủ động chạm vào nó.

Cho nên cô bịt mắt cũng bịt lỗ tai lại, không nghe cũng không nhìn thấy. Đây là cách an toàn nhất mà một người thận trọng như cô có thể nghĩ ra.

Cô muốn nhanh chóng đưa mình vào giấc ngủ, ngủ một lèo đến sáng sẽ càng an toàn hơn. Nhưng cô càng nghĩ như vậy thì lại càng không thể ngủ được.

Gắng gượng ngủ thì đó cũng chỉ là một giấc ngủ chập chờn.

Tất cả đều là ác mộng, đến khi cô tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, cô đã dần không thể phân biệt nổi đâu là mơ và đâu là thực.

Điều này khiến cô vô cùng bức bối song cũng đồng thời cảm thấy sợ hãi, muốn xé nát mọi cơn ác mộng.

Chỉ còn hai ngày nữa là cô có thể ra khỏi phó bản này rồi.

Đây là phó bản cấp bốn, là phó bản cấp cao nhất mà cô từng tham gia, may mà phó bản này không có máu me đáng sợ, chỉ cần cô kiên trì thêm hai ngày nữa là có thể ra ngoài.

Phó bản cấp bốn ấy à, nhất định sẽ có không ít điểm, có thể mua được rất nhiều thứ cho con gái cô. Tại căn cứ không cấm người chơi yêu đương va sinh con, nhưng những đứa trẻ sinh ra trong căn cứ đều phải tham gia vào phó bản sau khi lên sáu tuổi.

Con gái cô sắp tròn 6 tuổi rồi nên cô lại càng phải chuẩn bị nhiều đồ bảo hộ cho nó.

Chỉ còn hai ngày, bất kể như thế nào đi nữa thì cô nhất định phải kiên trì mới được.

Cái trán của Vân Hương Ninh rịn ra mồ hôi ngày càng nhiều, chân mày nhíu lại, không ngừng lắc đầu.

Đôi mắt cô hết mở rồi nhắm, hiện thực và cảnh hỗn loạn trong mơ chồng chéo lên nhau, rất khó phân biệt.

Lúc thì cô nhìn thấy Huyết Vi, mặc dù cô vào căn cứ trò chơi sớm hơn Huyết Vi nhưng Huyết Vi đã là hội phó nổi tiếng khắp cả căn cứ.

Lúc thì cô lại nhìn thấy những người cùng thời và đám đàn em của mình, chỉ cần những người đó còn sống, đều là những người có tiếng trong căn cứ.

Chỉ có cô là sống hèn nhát, hệt như một con kiến, ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được.

Tất cả điều này đều là do một người đàn ông.

Khi Vân Hương Ninh vào căn cứ trò chơi, cô vẫn còn chưa đầy ba mươi tuổi, là một nữ ca sĩ khiến người ta phải sáng mắt lên.

Cô không dám vào phó bản, bị một người đàn ông ở cổng căn cứ lừa gạt, kể từ đó cô theo hắn vào các phó bản đã mở ra vô số lần để sống qua ngày. Ngay từ lúc đầu cô vẫn làm rất tốt, người đàn ông cũng đối xử tốt với cô, cô giống như con chim trong lồng của hắn.

Cô có thể chấp nhận, việc làm chim trong lồng tại thế giới kinh dị này thì có gì là sai, trong thế giới hiện thực cũng có rất nhiều người làm chim hoàng yến mà.

Miễn có thể yên ổn sống sót là được.

Nhưng cô không nhận ra việc mình vào vô số phó bản cấp một được mở vô số lần đã bị nuôi thành đồ ăn hại.

Ngay khi người đàn ông đó đẩy cô lên giường của người đàn ông khác để trao đổi một bản đồ, cô đã bất lực cũng không biết nên làm thế nào để phản kháng.

Hết lần này đến lần khác, cô giống như đang sống trong địa ngục.

Mà càng đáng sợ hơn nữa là, để trói buộc cô, người đàn ông đó đã bắt cô sinh cho hắn một cô con gái mắc bệnh bẩm sinh.

Có con gái, cô vẫn là vật phẩm mua bán cho người đàn ông, một khi cô chống cự, người đàn ông sẽ đánh đập cô con gái yếu ớt của cô.

Mỗi lần cô nằm trên giường nghe thấy tiếng con gái khóc, cô chỉ ước sao có thể băm vằm hắn ta ra.

Vân Hương Ninh lại nghe thấy tiếng cười không kiêng dè gì của hắn. “Ha ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha Vân Hương Ninh, cái con đĩ cái này, mày còn muốn chạy, mày cũng không tự đái ra rồi soi lại bản thân mày đi!” “Mày có nghe thấy tiếng khóc của con đĩ nhỏ đó không? Nếu mày còn chạy nữa thì tao sẽ bắt nó thay thế mày! Mày xem nó đẹp cỡ nào này, trong căn cứ có không ít kẻ biến thái, đẹp kiểu này thì chắc có cả khối thằng thèm!”

“Đổng Toàn Khôn, cái thằng súc vật! Tao giết mày!”

“Tên súc vật nhà mày đừng hòng chạm vào con gái tao!”

Dù con người có yếu đuối đến đâu thì họ đều sẽ có một điểm mấu chốt. Vân Hương Ninh hèn nhát và ích kỷ, nhưng cô có thể trả giá tất cả cho đứa con gái gầy gò mắc bệnh tim bẩm sinh của mình.

Không ai có thể chạm vào con bé, đó là điểm mấu chốt của cô.

Ngay khi Vân Hương Ninh đâm con dao dưới gối vào ngực Đổng Toàn Khôn, cô mới nhớ Đổng Toàn Khôn đã chết từ lâu rồi.

Ngay khi biết hắn chết, cô đã cười thật lâu.

Tuy nhiên, cô vẫn sống trong bóng ma của hắn.

Đổng Toàn Khôn đã chết, những người đàn ông đó càng không kiêng dè gì mà tới tìm cô. Cô không thể trốn, cũng không có bản đồ để vào phó bản.

Sau đó cô liên tục tham gia vào hai guild nhỏ, nhưng cuối cùng lại bị đuổi vì tuổi già sắc suy.

Khi cô lang thang trên đường một cách tuyệt vọng, cô đã nhìn thấy một TEƯỜI. Đó là người đàn ông đã vào căn cứ trò chơi cùng xe tang với cô, lúc ấy bọn họ ở trên xe đều từng hét lên vì sợ hãi. Vậy mà đến khi gặp lại, cô lại từ trong miệng của người qua đường biết được hắn đã là một người chơi cấp cao nổi tiếng trong căn cứ, vừa mới ra khỏi phó bản cấp sáu cấp mới mở lần đầu.

Phó bản cấp sáu mở lần đầu là thứ mà có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

Khoảng cách chênh lệch giữa họ giống như một rãnh trời vậy.

Cô như người mất hồn bước về căn nhà thuê nhỏ hẹp u tối, nhìn thấy đứa con gái gầy gò nằm trên chiếc giường ẩm ướt, cuối cùng quyết định đứng lên đấu tranh cho con gái của mình.

Cô sắp thành công rồi.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Chỉ còn hai ngày nữa là cô có thể ra ngoài, có thể điều trị bệnh tim cho con gái, gom góp các công cụ bảo vệ cho con gái.

“Ha ha ha ha ha ha!” Đổng Toàn Khôn cất tiếng cười to, giễu cợt cô một cách trắng trợn.

Cười nhạo cô vọng tưởng, cười nhạo cô thật thảm hại.

Nhìn con dao của chính mình đâm vào ngực hắn, còn tay của mình thì đang đè lên ngực hắn, nước mắt của Vân Hương Ninh rơi xuống từng giọt.

Ngay khi cô vô cùng tuyệt vọng, tiếng cười của Đổng Toàn Khôn đột ngột dừng lại. Đầu của hắn bị một bàn tay thon gầy trắng nhợt nhẹ nhàng xoay 180". Vân Hương Ninh sửng sốt, vừa quay đầu đã nhìn thấy thiếu niên kia. Mấy ngày trước, thiếu niên kia nhìn cô bằng ánh mắt đào hoa trong veo yên tĩnh, như thể nhìn thấu hết tất cả làm cô sợ hãi, nhưng bây giờ ánh mắt ấy lại khiến tim cô đập lên từng hồi một cách mạnh mẽ.

Ninh Túc xoay đầu xác chết nửa vòng, nhưng hắn dù sao cũng là xác chết, vẫn có thể cử động.

Vân Hương Ninh như sực tỉnh, bất ngờ rút con dao ra rồi lại đâm vào cổ hắn.

Vừa đâm cô vừa khóc khẩn cổ.

Nghĩ đến việc mỗi lần người đàn ông này dẫn từng người đàn ông khác vào nhà thì mỗi một dao cô đều đâm thật mạnh.

Cô ném đầu hắn xuống sông đen, ném trái tim hắn xuống sông đen, ném bàn tay đã đánh vào mặt cô và con gái hết lần này đến lần khác xuống sông đen.

Ninh Tuc chỉ lặng thinh đứng nhìn.

Ngày hôm đó Vân Hương Ninh đến tìm bọn họ, khẩn cầu bọn họ giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết chuyện cô biết Lâm Lâm là xác chết. Bàng Dương đã nói khó ghê.

Đêm đó trước khi chuẩn bị đi ngủ, Bàng Dương đã nói với họ lý do tại sao lại nói nó khó. Hắn nói, hắn từng nhìn thấy Vân Hương Ninh sống trong một guild không có nhân quyền.

Trước đây Bàng Dương cảm thấy sống như vậy thì thà chết đi còn hơn, nhưng giờ hắn mới biết thì ra cô sống như vậy là vì con gái mình.

Ninh Túc quyết định giúp cô khi nghe thấy cô hét lên câu “Đừng hòng chạm vào con gái tôi.”

Vân Hương Ninh: “Cảm ơn cậu.”

Cô siết chặt con dao, run rẩy cảm ơn Ninh Túc.

Cô nghĩ rằng sau khi biết cô vô tâm và ích kỷ như vậy, sẽ không có ai chịu giúp đỡ cô. Nhất định sẽ trơ mắt đứng nhìn cô chết, giống như cô nhìn Lâm Lâm giết Đổng Kính Hiên vậy.

Ninh Túc: “Không cần cảm ơn, tôi làm vậy không phải là vì cô.”

Cậu nói: “Có lẽ trên đời này không chỉ có một cô con gái khát vọng có được một người mẹ dũng cảm.”

Con gái nhà cậu đã không có rồi, cậu hy vọng cô bé khác vẫn sẽ có.
Bình Luận (0)
Comment