C 89
C 89C 89
chương 89: Giả quỷ
Editor: Cô Rùa
米
“Mày là người chơi à?”
Ninh Túc nhìn con quỷ mặc áo đen ở trước mặt, “Ò, hay phải nói mày trước đây từng là người chơi à?”
Con quỷ lắng lặng đứng đối diện cửa sổ, hình như đang rất cố gắng để nhớ lại, thế nhưng chuyện này có vẻ quá khó đối với hắn.
Mất một hồi lâu hắn vẫn không trả lời được Ninh Túc.
Ninh Túc nghĩ đến ông lão và cậu nam sinh đeo cặp sách kia, cũng không có ai trong số họ biết mình đã chết cả.
Nếu người trước mặt cũng là người chơi, hơn nữa còn có thể nhớ ra thì hắn đã nhận ra bản thân mình chết rồi.
Ninh Túc không để hắn suy nghĩ về vấn đề này nữa, cậu nói với hắn: “Tao không biết tại sao mày lại sắm vai áo đen, nhưng mày hoặc là ai đó trong con tàu này dường như có thể kết nối với anh ta.”
“Nếu có cơ hội thì mày hãy chuyển lời này đến anh ta, không phải là tao đã hại chết anh ta, là anh ta tin tưởng Lâm Lương, là người trong thôn, là hệ thống.” “Tao tiến lên một bước đó không phải vì cảm giác tội lỗi, mà chỉ vì tiếc nuối thôi.”
Con quỷ kia nghe xong thì bỏ đi.
Ninh Túc nhìn mấy người giãy giụa trên giường trong đêm tối, thầm nghĩ không chỉ có xác chết đang đi con đường âm phủ này, mà ngay cả người chơi cũng vậy.
Người chết ý thức được tử vong, còn người chơi thì hòa giải với cái chết trong lòng họ.
Chỉ là không biết có bao nhiêu người có thể hòa giải đây.
Ninh Túc xoay người leo lên giường, xoa xoa mái tóc của Quỷ Sinh, “Là mày kéo tao về à?”
Quỷ Sinh: “Ừm!”
Ninh Túc: “Yên tâm đi, cho dù tao có kéo hắn cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”
Quỷ Sinh “Ò” một tiếng.
Ninh Túc nói với hai đứa nhỏ: “Ngủ đi.”
Một lớn hai nhỏ lập tức ngủ mất rồi.
Hôm sau Ninh Túc tỉnh dậy, Bàng Dương lập tức nói với cậu: “Tối qua có bốn người chơi chết á!”
Sắc mặt của hắn và Phương Kỳ rất nghiêm trọng, số lượng người chơi chết trong đêm nay qua chỉ ít hơn so với đêm đầu tiên thôi. Mà điều càng tuyệt vọng hơn chính là, khi đang cho rằng chỉ cần ráng thêm chút nữa là có thể sống sót qua thời kỳ khó khăn nhất, đã nhìn thấy được hy vọng thì lại bị kéo trở lại thời kỳ đen tối nhất.
Cũng quá đả kích rồi.
Trong bầu không khí nghiêm trọng của tất cả người chơi đều mang theo sự ủ rũ, tựa như trái cà tím héo úa lại cố tỏ ra mạnh khoẻ.
Bàng Dương nói: “Vì cớ gì chứ, đều đã đến nước này rồi mà sao vẫn có bốn người chơi chết trong một đêm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Ninh Túc đang suy nghĩ nên nói sao về chuyện xảy ra vào đêm qua cho bọn họ thì một số người chơi đã tụ tập quanh Huyết Vi, cũng có người gọi bọn họ qua.
Sắc mặt của Huyết Vi rất xấu.
Ban đầu có tổng cộng 16 người chơi tập trung ở đây, bốn người trong số họ đã chết vào đêm qua, bây giờ chỉ còn lại 12 người.
Ngoài nhóm bốn người Ninh Túc, Huyết Vi và Cốc Hưng Hoa là hai người, kế đó là Vạn Ba và Vân Hương Ninh, cuối cùng là bốn người chơi khác được chia thành hai nơi.
“Tôi nghe thấy anh ta gọi tên con quỷ đó trước khi chết, anh ta biết con quỷ đó.” Một trong những người chơi nói.
Cốc Hưng Hoa: “Chẳng lẽ lại có một người chơi đã chết khác bị biến thành đồng loại sao?”
“Không phải, có lẽ không phải vậy, hình như không phải là phó ban này bởi vì anh ta nhắc đến một phó bản khác, còn liên tục xin lỗi con quỷ đó nữa.” Mọi người đứng hình.
Ninh Túc nói: “Là người chơi đã chết mà người chơi kia cảm thấy áy náy trong lòng.”
Mọi người lại đứng hình tập hai.
Huyết Vi hỏi cậu: “Sao cậu biết?”
Ninh Túc: “Thì tối qua cũng có quỷ tới tìm tôi mà.”
Huyết Vĩ: “Thế sao cậu không bị gì hết?”
Ninh Túc giương mắt nhìn về phía cô, “Sao tôi có thể bị gì chứ.”
Phương Kỳ càng nghiêm túc hơn, “Nói cách khác, không chỉ có những người mới vào phó bản như chúng ta bị biến thành đồng loại, mà ngay cả những người chơi đã chết trước đó cũng vậy ư?”
Bàng Dương nói: “Những người chơi chết trước đó vốn đã là xác chết, là quỷ rồi, không thể nói họ bị biến thành đồng loại được.”
Vạn Ba: “Vậy chẳng phải trong đám xác chết này còn có vài người chơi đã chết ở các phó bản khác sao?”
Bàng Dương: “Thảo nào tôi chả thấy có vấn đề gì trong phần giới thiệu của bọn chúng hết, chúng biết về phó bản, biết bất động sản của căn cứ, thì ra chúng vốn là người chơi!”
“Thế, thế, bọn chúng thật quá đáng sợ rồi, chúng ta trốn không được.” Vân Hương Ninh run ray nói. Ninh Túc bổ sung thêm: “Nói chính xác hơn, chúng bày ra dáng vẻ của người chơi đã chết mà người chơi cảm thấy có lỗi.”
“Tức là sao?”
“Con quỷ kia của tôi là làm bộ.”
“Sao cậu không nói sớm?”
Ninh Túc: “Nhưng tôi quả thật đã nhìn thấy người chơi đó chết ở phó bản ấy.”
Ninh Túc: “Tôi cũng không thể đảm bảo những gì mà bốn người chơi kia thấy có phải là sự thật hay không.”
Bàng Dương vuốt mớ tóc xoăn của mình, “Ca này khó à nha.”
Trong trò chơi kinh dị này, không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói có hơn nửa số người chơi ở phó bản cấp 4 này là những người họ áy náy, cảm thấy có lỗi, nếu họ quay trở lại thời điểm đó, nếu họ có cơ hội làm lại một lần nữa, ai lại không muốn giúp đỡ chứ?
Sau khi nói ngắn gọn một lúc, mọi người chơi đều ôm một bụng suy tư mà giải tán.
Khi Ninh Túc quay lại, cậu nhìn thấy Mạn Mạn đang nằm vẽ tranh trên chiếc bàn nhỏ giữa hai cái giường. Trước khi Mạn Mạn được sinh ra, người cha ruột biến thái của cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng để biến cô bé thành Kumanthong mạnh nhất thế giới. Phòng trẻ em của cô bé chứa đầy tóc, đầu lâu và những bức tranh quái dị, đồ chơi của cô bé là Kumanthong, thứ mà cô bé uống chính là máu TEƯỜI.
Nhưng cha ruột của cô bé quả thật là một người giàu có và quyền lực, ngoài những chuyện này ra thì hắn vẫn cho cô bé một cuộc sống như công chúa.
Cô biết đánh đàn dương cầm, cũng biết vẽ tranh, còn vẽ cũng được lắm. Ninh Túc đứng ở đó nhìn trong chốc lát.
Đó là phong cách độc đáo của Mạn Mạn, kết hợp giữa sự kinh dị và trẻ con.
Có thể thấy cô bé tính vẽ nó tặng cho ông lão.
Trong tranh có ông lão, có cô con gái, có cháu trai, dưới ánh trăng nhuốm máu, cả nhà vui vẻ nhìn con gà bị cắt cổ ngoẹo đầu ra sau đang chảy đầy máu mà nhảy nhót, máu bắn tung tóe ra mọi ngóc ngách ở trong sân.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi cậu: “Mẹ, con vẽ có đẹp không?” Ninh Túc: “... Đẹp.”
Ông vua nịnh nọt Quỷ Sinh: “10 điểm, siêu đáng yêu!”
Ninh Túc: “.”
Cô gái nhỏ hếch cằm, “Tặng cho ông để làm kỷ niệm.” Ninh Tố: “... A Phi, hmm là thế này, hiện tại gu thẩm mỹ của ông ấy vẫn là của người bình thường.”
Ông ấy không thấm nổi thẩm mỹ Quỷ chủ nhà mày đâu.
Cô bé khó hiểu nhìn cậu.
Ninh Túc: “Ý tao là gà trống phun máu có thể thay bằng gà bông lông xù.”
Dưới sự hướng dẫn của Ninh Túc, Mạn Mạn đã vẽ lại bức tranh lần nữa. Quỷ Sinh cũng tham gia vào bức tranh đó.
Lúc Quỷ Sinh được sinh ra ở thôn Hòe Dương, đừng nói đến việc vẽ, nó thậm chí còn không thể đi lại như con người.
Mạn Mạn nắm lấy tay nó, vẽ một mặt trời đang cười màu vàng ở phía trên bên góc phải bức tranh.
Quý Sinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, trong mắt giống như được ánh sáng của mặt trời nhỏ trong tranh nhuộm lên, đôi mắt nó tỏa sáng, “Oa ~”
Nó quay đầu nhìn Mạn Mạn, đột nhiên ôm lấy cô, cong mắt dụi dụi mặt cô, “Chị hai!”
Cô bé kiêu ngạo: “Đây thì đã tính là gì, sau này chị sẽ dạy em đếm, dạy em chơi kèn harmonica.”
“Lần trước làm việc ở nhà hàng đen đó, rửa một trăm cái đĩa đổi được một cái đùi dê, em rửa 182 cái là bị lỗ.”
Rồi cô bé cũng cong mắt nở nụ cười vui vẻ. Ninh Túc: “...”
Rửa chén đổi đùi dê gì gì đó thật ra cũng không cần.
Nghĩ một chập, cậu cũng mỉm cười.
Kể từ khi mang Quỷ Sinh ra ngoài, cậu đã nghĩ đến việc sẽ nhận nuôi thêm một bé quỷ khác nữa.
Từ khi sinh ra đến giờ, Quỷ Sinh chưa từng có bạn bè, cứ lủi thủi một mình trốn trong nhà kho nhỏ, những con quỷ súc nhỏ khác đều không dẫn nó đi chơi.
Khi nhìn thấy phòng sách trong lâu đài và biết được thân thế của Mạn Mạn, cậu đã quyết định đó chính là Mạn Mạn.
Hai bé quỷ làm bạn với nhau, cho dù cậu không còn nữa thì cũng sẽ không còn lẻ loi cô đơn, không còn bị bắt nạt.
Hiếm khi tính cách của chúng lại còn bù trừ cho nhau như vậy.
Ninh Túc cũng cầm lấy cuốn sổ của Bàng Dương, bắt đầu vẽ.
Khi hai bé quỷ đưa bức tranh cho ông lão, Ninh Túc đã đưa cho nam sinh đeo cặp sách một bản đồ vẽ tay chỉ tiết của Tấn Đại.
“Trường Tấn Đại rất lớn, muốn tìm hiểu hết các khu học sẽ phải mất một thời gian, cho anh một tấm bản đồ nè.”
Nam sinh kinh ngạc nhìn bản đồ đầy chỉ tiết, sau đó lại kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên trông chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi này, “Anh, anh là đàn anh sao?” Cũng không thể trách hắn lại hỏi như vậy, bản đồ này thực sự rất chỉ tiết và sống động, hơn nữa ngoài trừ tình hình các khu học, còn có cả nhà ăn nào thì có đồ ăn ngon, ngày nào trong tuần thì có món ăn đặc sắc.
Ninh Túc: “...”
Thật sự không dám nhận.
Lòng cậu thầm nói, anh mới là đàn anh của tôi, còn là đàn anh hơn 20 năm trước của tôi nữa.
Ninh Túc không trả lời, nam sinh coi như cậu ngầm thừa nhận.
Hắn vui sướng nhìn cậu, ngượng ngùng nói: “Đàn anh à, anh có thể kể cho em nghe thêm về Tấn Đại được không? Em vào lớp huấn luyện đặc biệt, phải mất một năm mới có thể chọn chuyên ngành.”
“Được chứ.” Ninh Túc tới đây chính là muốn kể cho hắn nghe chuyện này mà.
Ninh Túc leo lên giường của hắn, hai thiếu niên ngồi ở trên giường, dựa vào vách thuyền vừa xem bản đồ trường học vừa trò chuyện.
Nói về việc có bao nhiêu cuốn sách trong thư viện.
Nói về việc có bao nhiêu cặp đôi đến cái hồ trong khuôn viên trường. Nói về việc căn tin có bao nhiêu món ngon, hay quán buffet nào gần trường vừa rẻ vừa ngon.
Nói về giảng viên, nói về hiệu trưởng, nói về văn hóa trường. Trong mắt bọn họ có tỉa sáng rực rỡ, họ ngồi trong khoang tàu chỉ về các hướng khác nhau, như thể không phải đang ở trên một con tàu âm u đầy xác chết và quỷ, mà là đang ở trong một sân trường sáng sủa và đẹp đẽ.
“Đàn anh à, anh kể cứ như thật ấy, làm em như ngửi được cả mùi thơm của sách và mùi của đồ ăn luôn, em như... Đã bước đến trường vậy, còn đi dạo quanh trường đến mấy vòng.”
Ninh Túc mím môi, cười một cái.
“Đàn anh, nếu chúng ta học cùng lớp và ở chung phòng ngủ thì tốt biết mấy, em rất muốn được cùng anh đến thư viện, cùng anh đến nhà ăn ăn cơm.”
Ai mà chẳng muốn.
Ninh Tuc nghĩ thầm.
Hai cánh tay lạnh lẽo kề sát vào nhau, không ai ghét bỏ đối phương, không có ai là dị loại.
Ninh Túc xuống khỏi giường của nam sinh, hai đứa bé vẫn đang nằm trên đùi ông lão, vừa nhìn bức tranh vừa nghe ông lão kể về cô con gái và đứa cháu trai của mình.
Khi có tuổi, ông thích nói về những điều này, nhưng đã lâu rồi không có ai lắng nghe chúng.
Ninh Túc nhìn một hồi, để hai đứa nhỏ lại đây rồi một mình trở về ngủ trưa.
Khi Lăng Tiêu mở mắt ra, bên cạnh giường đã xuất hiện hai cái đầu nhỏ. Hai đứa bé trời sinh không giống người thường, chúng nắm lấy thành giường, đứng lơ lửng ở đó, chỉ lộ ra hai cái đầu nhỏ, dùng đôi mắt siêu to nhìn chằm chằm hắn.
Vừa nhìn thấy hắn mở mắt, trong lòng nhất thời khiếp vía nhưng rất nhanh đã ổn định lại.
Cô bé đẩy một tờ giấy đến trước mặt hắn, sau đó hai đứa bé vội rụt đầu sủi mất.
Lăng Tiêu cầm lấy tờ giấy kia.
Trên tờ giấy là một bức tranh.
Có tổng cộng bốn “người” trên tranh, hai lớn hai nhỏ.
Hai nhỏ đứng giữa, hai lớn đứng hai bên, mỗi lớn dắt tay mỗi nhỏ.
Bé gái mặc một chiếc váy, bên trên là một vòng dây leo lăng tiêu.
Bé trai có hai con mắt hơi khác nhau.
Một lớn thì mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, cổ áo méo xẹo. Một lớn khác thì mặc một chiếc áo gió màu đen, trên tay cầm một đóa hoa máu.
Bọn họ đi bộ về nhà trong ánh hoàng hôn đỏ sậm.
Lăng Tiêu nhìn một hồi, lại thấy có một cục giấy khác bay lên.
[Người chơi Ninh Túc chân thành mời người chơi Lăng Tiêu đi câu cá trên boong tàu.] - From một người nào đó vừa mới ngủ dậy. Ngay cả vào ban ngày thì nơi đây vẫn u ám vô cùng, khó lắm mới có thể nhìn thấy được mọi vật.
Gió se trên boong có thể vén lên góc áo và thổi bay tóc, nhưng cũng không phải quá mạnh.
Ninh Túc nhìn những con cá ngu ngốc nối đuôi nhảy lên cần câu của Lăng Tiêu, trầm mặc một lát rôi ném cần câu xuống ngồi cạnh Lăng Tiêu, “Người chơi Lăng Tiêu, chúng ta bàn luận về phó bản nha?”
Lăng Tiêu: “...”
Ninh Tuc nói: “Anh cảm thấy mấy con quỷ ở trên thuyền của chúng ta có thân phận là gì?”
Lăng Tiêu không cần nghĩ ngợi, “Phần lớn là người chơi.”
“Sao anh biết?”
“Tôi thấy.”
“Lấy thân phận gì thấy?”
Cuộc trò chuyện đến đây bỗng kết thúc cái rụp.
Kẻ hủy diệt câu chuyện hoàn toàn không nhận ra, một lúc sau lại mở miệng lần nữa: “Tôi cũng đoán được chút chút, anh biết đấy, trước đây tôi ngồi xe tang vào phó bản có nhìn thấy một chiếc xe chở đầy xác chết đi ngược chiều với chúng tôi”.
Lăng Tiêu: “Xe tang là gì?” Ninh Túc: “...”
Người chơi trong căn cứ trò chơi đều gọi chiếc xe chở họ vào trò chơi là xe tang, bởi vì chiếc xe đối diện cũng vận chuyển người chết.
Đây đã là lẽ thường tình trong căn cứ, mọi người trong căn cứ đều biết, ngay cả Quỷ Sinh cũng biết.
Ninh Túc sáp lại gần hắn hơn, dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp quan sát kỹ hắn, “Anh không biết xe tang, anh không phải là người chơi đủ tiêu chuẩn.”
Cậu sáp lại rất gần hắn.
Gần như là dính chặt lấy nhau.
Quần áo và hô hấp như thể quyện vào nhau.
Lăng Tiêu chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với người, song hắn lại trải nghiệm tất cả những điều đó với cậu thiếu niên trước mặt này. Đáng lẽ hắn rất kháng cự, không ai có thể đến gần hắn như vậy.
Nhưng thiếu niên đối diện là ngoại lệ.
Thật kỳ diệu thay, cơ thể của cậu chứa đựng trái tim hắn, còn năng lượng của hắn lại chảy khắp cơ thể cậu.
Thi thoảng hắn thầm nghị, trái tim hắn không phải là do bị thiếu niên này lấy đi rồi khâu vào trong cơ thể cậu, mà có khi nào cậu thiếu niên trước mặt hắn lúc này chính là người lớn lên từ chính trái tim của hắn hay không.
Là một bộ phận nào đó từ cơ thể của hắn. Đó cũng là lý do tại sao hắn để cậu tiếp cận mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.
“Tôi rất đủ tiêu chuẩn.” Hắn rời mắt khỏi khuôn mặt của thiếu niên. Ninh Túc nhìn hắn bằng vẻ nghỉ ngờ, “Anh nói xạo, tim anh mới đập hãng một nhịp nè.”
“Thôi đừng có điêu nữa, trái tìm của anh hiện đang ở trong cơ thể của tôi đó.”
Lăng Tiêu: “Là tim của cậu đập.”
Ninh Túc: “Là của anh.”
“Của cậu.”
“Của anh.”
Cuộc trò chuyện đến đây lại kết thúc lần nữa.
Cũng không biết nó thuộc về ai nhưng nói chung là nghe thấy nó đập. Sau khi lắng nghe một lúc, Ninh Túc cuối cùng cũng nhận ra cuộc trò chuyện lại bị lạc hướng lần nữa, cậu muốn thảo luận về phó bản với Lăng Tiêu.
Ninh Túc tiếp tục chuyển đề tài, “Tôi ngồi xe tang đến cổng căn cứ, lúc xuống xe thì vừa hay nhìn thấy một người chơi nữ vừa mới vượt ải xong, trên tay chị ta còn cầm một tấm ảnh, tôi đã từng nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh ấy ở trên những chiếc xe đó.” “Cô ấy nói anh ta đã chết trong phó bản, nhưng rõ ràng tôi đã thấy anh ta biến thành xác chết, còn bị vận chuyển đến một nơi nào đó nữa.” Ninh Túc ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, “Những người chơi đã chết trong phó bản thật sự chỉ là chất thôi sao?”
Lăng Tiêu nói: “Có thể chỉ là chết, cũng có thể sẽ được mở rộng thành NPC, hoặc trở thành Quỷ chủ cũng không phải là không có khả năng.” Ninh Túc mím môi nói: “Vậy, có khi nào cũng có một khả năng là họ sẽ được vận chuyển trở về thế giới ban đầu không?”
Lăng Tiêu hơi sững người, tiếp theo hơi híp mắt lại, dường như đang suy tư về điều gì đó.
Hai người họ ăn ý không nói về chủ đề này nữa.
Cả hai đều nhạy cảm ý thức được tính nguy hiểm của chủ đề này.
Ninh Túc tiếp tục nói về phó bản, “Tôi có một suy đoán thế này, giống như ông lão và nam sinh đeo cặp sách kia, rất có thể họ đã ở cùng một xe tang, nhưng bọn họ lại chết trên xe tang trước khi vào trò chơi, cho nên vẫn chưa được trở thành người chơi chính thức.”
“Còn có một phần người chơi là chết ở trong trò chơi, bị hệ thống tuyển chọn và tập hợp ở phó bản này.”
Do đó, phó bản này chắc hẳn là không có Quỷ chủ, không phải là một thế giới cố định.
Những người chơi khác nhau tiến vào trò chơi sẽ có những xác chết khác nhau cho những người chơi đó. Ngay cả quý cô xương khô cũng được điều đến đây, nhiều nhất là để ổn định sự tồn tại trật tự của thế giới này.
Lăng Tiêu gật đầu, “Có khả năng này.”
Nhìn bộ dạng cũng không rõ của hắn, Ninh Túc có chút tò mò, “Anh không biết mấy cái trước đó sao?”
Không biết về điều này, cũng không biết về xe tang.
Rốt cuộc hắn đã vào trò chơi bằng cách nào vậy?
Rốt cuộc hắn mang thân phận gì?
“Ký ức của tôi bị phân mảnh, hỗn loạn và lộn xộn.” Ngay cả ánh mắt của hắn cũng rối ren trống rỗng, mãi đến khi rơi lên mặt Ninh Túc thì mới có điểm cố định.
Sau khi trở về từ boong tàu, Ninh Túc vẫn luôn suy nghĩ về câu nói kia của Lăng Tiêu.
Khi hắn nói những lời này, gió bỗng dưng trở nên mạnh hơn, cuộn chiếc áo gió của hắn lên thành một vòng cung bay bay.
Hắn khép hờ đôi mắt hỗn loạn, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cần câu, vài con cá rơi xuống, song lại càng có nhiều cá đen tranh nhau cắn cần câu của hắn.
Những con cá đen đó đều muốn tới gần hắn, có thể là vì bọn nó trời sinh đã muốn năng lượng của hắn.
Hắn không có ký ức hoàn chỉnh, phân tán khắp muôn vàn trong các thế giới phó bản, có rất nhiều Quỷ chủ đều được ra đời từ năng lượng của hắn, có rất nhiều NPC đều hút lấy năng lượng của hắn. “Ninh Túc, bọn tôi có một phát hiện mới nè!” Phương Kỳ và Bàng Dương trở về cắt ngang suy nghĩ cậu.
Bàng Dương nói: “Có rất nhiều con quỷ đều giống như ông lão và nam sinh đeo cặp sách đó.”
Phương Kỳ gật đầu, “Bọn tôi đánh liều trò chuyện với chúng, cố gắng hết sức để giúp chúng làm chút chuyện.”
Ninh Túc nói suy đoán về chuyện những người đó rất có thể là người chơi trên xe tang cho cả hai bọn họ, “Đó chỉ là suy đoán của tôi, vẫn chưa có nhiều cơ sở lắm.”
Cả hai đều giữ im lặng, bọn họ lại nghĩ đến những người đó.
Có lẽ là lén đi gặp con gái và cháu ngoại của mình, có lẽ là đi tạo bất ngờ cho mẹ, có lẽ là đi cầu hôn bạn gái, hoặc có lẽ là đi gặp một người bạn mà họ đã lâu rồi chưa gặp.
Mang theo vô số kỳ vọng nhưng lại bị cuốn vào trong trò chơi này, cuối cùng không bao giờ gặp lại được người đó nữa.
Những người ở phía bên kia cũng sẽ không bao giờ có thể chờ được họ. Nghĩ đến gia đình và bạn bè ở thế giới ban đầu của mình, cả hai im lặng mà nằm lên giường.
Đêm nay không có cái chết nào xảy ra cả.
Tối ngày hôm sau cũng vậy.
Các người chơi cũng không dám thả lỏng một xíu nào, bởi vì hai đêm trước khi diễn ra cái chết của bốn người chơi kia cũng giống vậy. Chắc chắn, một đợt chết mới sẽ xảy ra vào đêm thứ ba.
Đến nửa đêm Ninh Túc chợt nghe thấy tiếng khóc, là tiếng khóc của phụ nữ.
Cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra tiếng khóc đó là xuất phát từ chỗ của người nhộng sư.
Giống như một cô gái đang khóc thút thít, kèm theo đó là mùi máu tanh nồng.
Ninh Túc sửng sốt một chút, cậu bước xuống giường đi tới chỗ đó.
Trong phó bản này, Ninh Túc và Lăng Tiêu là thoải mái nhất. Tiếp theo là đến Huyết Vi, người không chút sợ hãi này.
Hai ngày qua Huyết Vi ngủ rất ngon lành, đến nửa đêm nay, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó nên mơ màng tỉnh dậy.
Có một người đang đứng cạnh giường của cô.
Người đó không cao lắm, đầu chỉ vừa tầm chiếc giường trên của cô. Huyết Vi không chút suy nghĩ mà đưa tay ra, nhưng lại bất chợt dừng g1ữa chừng.
Cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ tóc dài ở trước mặt.
Cô gái tóc dài quay đầu lại, trong hốc mắt không có mắt, cái mũi bị chém mất một nửa.
Huyết Vi hoảng hốt cụp mắt xuống, nhìn thấy ống tay áo trống rỗng cùng với ống quần trống rỗng. Cô gái đó mở miệng nói với Huyết Vi hai từ, trong miệng trống không không có lưỡi, tràn đầy máu tươi.
Bởi vì cô gái không có đầu lưỡi, lời nói cũng mơ hồ không rõ, nhưng Huyết Vi lại biết cô gái đó đang nói gì.
“Hai ơi.”
Tên ban đầu của Huyết Vi không phải là Huyết Vi, lý do tại sao bây giờ cô lại được gọi là Huyết Vi là vì cô có một đứa em gái tên là Vi VI.
Cô và em gái có chung một người mẹ nhưng không biết là có cùng một cha không.
Mẹ của bọn họ là gái vũ trường, từ nhỏ cô đã không thích mẹ mình, cũng không thích đứa em gái này của mình.
Cô đã nổi loạn từ khi còn rất nhỏ, quen bạn trai sớm, hút thuốc lá sớm, một bộ dáng vô cùng ăn chơi và lưu manh.
Nhưng em gái cô thì khác, con bé có ve ngoài thuần khiết, còn học rất giỏi. Ngoại trừ đi đứng hơi cà thọt, nhưng vẫn luôn là con nhà người ta. — Nếu nơi mà họ đang sống có thể được gọi là nhà.
Cô từng nghe thấy ai đó nói trong nhà vệ sinh.
Chẳng biết cái nhà dơ bẩn kia làm sao lại có thể nuôi ra được một cô gái trong sáng như VI VI.
Bọn họ như hai người đến từ hai thế giới, nhưng Vi Vi luôn muốn hợp nhất hai thế giới đó lại.
Từ nhỏ Vi Vi đã rất thích lẽo đẽo theo sau cô. Khi có đàn ông đến nhà, Vi Vi sẽ khập khiễng ra ngoài cùng với cô, khi cô quay đầu lại, đứa trẻ sáu tuổi sẽ cong mắt mỉm cười với cô.
Khi còn đi học, nếu có ai đó chỉ chỉ trỏ trỏ cô, Vi Vi sẽ gọi to “Hai ơi rồi chạy cà nhắc đến mỉm cười với cô dưới ánh mắt khiếp hãi của người khác.
Sau khi tan học, cô bị một người đàn ông túm tóc, Vi Vi sẽ xiêu xiêu vẹo vẹo xách theo cặp sách đến đánh đuổi người đàn ông đó đi, cong mắt cười cười với cô và nói: “Hai ơi, trên cặp em có gắn đỉnh đó.”
Con bé sẽ nói, “Hai ơi, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Con bé sẽ nói, “Hai ơi, chị về nhà với em nhé?”
Con bé sẽ nói, “Hai ơi, sao chị không đưa em đi cùng?”
Cho dù Huyết Vi có xấu xa đến đâu thì con bé đều luôn như vậy. Bất kể nhận bao nhiêu tổn thương, con bé đều sẽ luôn mỉm cười và sáp tới lần nữa.
Lần tồi tệ nhất khi cô muốn xua đuổi con bé hoàn toàn, cô đã đưa một gã đàn ông thối tha vào căn phòng nhỏ nơi con bé đang ngồi học trong KTV.
Cô quen ông chủ KTV, mỗi lần con bé đi theo cô tới đây, ông chủ đều sẽ cho con bé một căn phòng nhỏ để làm bài tập trong đó.
Lúc đi ra khỏi KTV, cô mang tâm trạng vô cùng vui sướng, nhưng cô đi một hồi lại không đi nổi nữa.
Cô lật đật phi một mạch về, nhìn thấy con bé quần áo xộc xệch, đầu tóc bê bết máu đang mỉm cười với cô, nói: “Hai ơi, chúng ta cùng về nhà nhé?” Con bé luôn đi theo cô như vậy.
Vẫn luôn đi theo cô cho đến tận khi vào trò chơi kinh dị vô hạn này.
Phó bản đầu tiên bọn họ vào là một trò chơi kinh dị theo hướng hậu cung, một hậu cung đẫm máu.
Một chủ một tớ là một nhóm, chỉ cần có một người phạm sai lầm, một trong hai người sẽ mất đi ngũ quan, hoặc là một bàn tay chân.
Đầy tớ chết thì chủ nhân vẫn còn sống, nhưng chủ nhân chết thì đầy tớ cũng chết theo.
Người chơi có thể tự lựa chọn vai vế chủ tớ, nếu là vậy thì đương nhiên sẽ chẳng có ai chịu làm đầy tớ cả. Nhưng đầy tớ lại có khả năng che giấu danh tính, còn có cơ hội đổi chủ một lần.
Khi ấy, cô nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của hậu cung nhưng lại không biết đầy tớ của mình là ai.
Mãi đến khi qua vài lần suy đoán, cuối cùng mỗi cặp chủ tớ đều phải đưa ra thẻ của bọn họ. Lúc đó cô mới biết em gái mình đã tự động chọn làm đầy tớ cho cô nên cô mới có thể trở thành chủ nhân.
Khi đó, em gái cô đã bị mất một chân và một tay.
Con bé mỉm cười nói: “Hai xem kìa, cái chân cà thọt của em đã không còn nữa rồi, bây giờ sẽ chẳng có ai biết em bị què nữa.”
Ngay cả trong trò chơi kinh dị, con bé vẫn luôn lò dò theo sát phía sau cô.
Cô và con bé khác nhau, nó học giỏi và có một cái đầu rất thông minh, trong cuộc đấu đá chốn hậu cung đẫm máu này, hai người bọn họ chỉ là newbie nhưng bất ngờ thay lại có thể đi đến được bước cuối.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên bọn họ vào phó bản, vẫn còn không biết ở trong trò chơi kinh dị này, cái chết của bọn họ không chỉ đến từ quỷ hoàng đế, mà còn đến từ người chơi nữa.