C 88
C 88C 88
chuong 88: Gia quy
Editor: Cô Rùa
米
Bầu không khí căng thẳng vượt quá giới hạn một cách nghiêm trọng. Các người chơi chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt của Huyết Vi một lần thì đã không còn dám nhìn lần hai.
Bàng Dương thì thà thì thầm: “Vừa rồi cô ta vui ve như vậy là vì cô ta cho rằng mình đã tìm ra được hết người chơi rồi sao?”
Phương Kỳ gật đầu, “Hình như là vậy.”
Hắn nhìn thi thể của hai người chơi bị xác chết khiêng đi, “Có lẽ cô ta đã lợi dụng một người chơi để tìm ra xác chết, sau đó thì vui mừng đi ra ngoài, nhưng cô ta lại không ngờ vẫn còn một xác chết khác và nó đã giết người chơi còn lại trong phòng kho.”
Nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của Huyết Vi vừa rồi, Bàng Dương nói: “Cái này có hơi quê à nha.”
Tuy hắn có định kiến với Huyết Vi nhưng hắn cũng thành thật nói: “Mới đầu tôi cũng cho rằng chỉ có một xác chết trong bốn người chơi trên xe 07 thôi.”
Cả bốn người đó đều viết lời giới thiệu về bản thân, sau khi Huyết Vi đọc xong có lẽ cũng không phát hiện ra điều gì đáng ngờ ngoại trừ việc cả bốn người họ đều ở cùng xe 07, nếu không thì cô ta đã biết ai là xác chết rồi. Lời giới thiệu không có vấn đề gì.
Vấn đề ở đây là bị dư ra một cái.
Mà bọn họ đã chắc chắn về việc trên mỗi xe chỉ có ba người chơi là chính xác, cho nên đều cảm thấy chỉ có một xác chết ở trong đó.
Dựa theo sự cẩn thận kia của Ninh Túc, ý nghĩ này là sai.
Không phải chỉ có một xác chết, mà là có xác chết thôi.
Lúc này Bàng Dương cũng không có tâm trạng nhìn Huyết Vi bị quê, hắn nhìn Hồ Lệ đang đứng dựa cửa phòng kho, “Cô ấy là quỷ đúng không, vậy chắc sau này chúng ta sẽ chẳng còn cách nào để phân biệt được đâu là người chơi mà mình không biết và đâu là quỷ rồi.”
Phương Kỳ: “Tin tốt là chỉ còn lại một người chơi chưa tìm được, khi đám quỷ ngày càng trở nên thông minh, có lẽ người đó sẽ chủ động tìm đến chúng ta.”
Ninh Túc từ trên giường tho đầu xuống: “Làm sao cậu biết chỉ có một?” Phương Kỳ: “...”
Đúng vậy, nếu Hồ Lệ là quỷ thì làm sao có thể khẳng định những người chơi vừa nhận biết nhau ngày hôm nay đều là người chơi chứ?
Hai người họ cũng mệt lắm chứ bộ.
Sống không còn gì luyến tiếc.
Bàng Dương nói: “Đúng thật, khó quá bo qua đi, không cần tìm người chơi gì gì nữa, mặc kệ là ai thì chúng ta cũng đừng chủ động chạm vào là được.” Phương Kỳ: “Đúng vậy, cứ ôm suy nghĩ này đi, điều này là thỏa đáng nhất rồi.”
Hắn suy nghĩ một chút nói: “Giống như phần lớn những người chơi đã chết đều là do nhầm tưởng xác chết là người chơi, chỉ cần chúng ta coi bất luận người chơi nào không xác định đều là quỷ, không phan ứng hoặc chạm vào họ thì chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bàng Dương: “Đúng thế, như vậy thì chúng ta sẽ không bị bại lộ.”
Hai người cổ vũ lẫn nhau một phen, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc: “.”
Không phải cậu muốn đả kích bọn họ hay gì, nhưng cậu luôn cảm thấy phó bản cấp bốn này hẳn là không đơn giản như vậy.
Bọn họ vẫn còn chưa xác nhận được cụ thể những người chơi hiện tại hay người chơi còn lại. Song điều mà họ có thể chắc chắn chính là, có mười ba người chơi được xác nhận đã chết, cũng không loại trừ có một số người chơi mà bọn họ chưa không phát hiện, nhưng đại khái chỉ còn một nửa số người chơi là còn sống.
Phó bản cấp ba trước đó chỉ có bảy tám người chơi là vượt ải thành công trên tổng số hai mươi người chơi, mà đó còn là nhờ vào Sư Thiên Sư lo liệu tình hình chung, ổn định trấn thủ.
Còn phó bản cấp bốn này tuy có một người nhộng sư muốn lãnh đạo, lại lãnh đạo đến rối tỉnh rối mù, tỷ lệ sống một nửa là rất khó.
Ninh Túc nói một cách uyển chuyển: “Chúng ta chỉ mới đi được nửa chặng đường thôi, vẫn còn sớm lắm.” Nhìn thấy hai khuôn mặt sáp tới, Ninh Túc trưng mặt do nói: “Về sau hẳn là sẽ tốt hơn.”
Tóm lại, sẽ không có 13-14 người chết nữa.
Hai cái mặt phóng đại sáng ngời lên.
Ninh Túc: “.”
Cậu lại nhìn thoáng qua Huyết Vi, trong lòng thầm nghĩ, đây là với điều kiện người nhộng sư không được phát rồ lên hay làm ra mấy chuyện con bò.
Huyết Vi trở lại giường, Cốc Hưng Hoa nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh cô, không dám thở mạnh.
“Tôi muốn giết con ả đó.” Không biết qua bao lâu, Huyết Vi lạnh lão nói.
Ngoại hình của cô thuộc về kiểu gợi cảm tươi sáng, lúc này biểu cảm lại lộ ra thâm độc đến tột độ, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của cô ấy méo mó, trông có chút rùng rợn.
Cốc Hưng Hoa nuốt một ngụm nước miếng, “Ai cơ?”
Huyết Vi: “Hồ Lệ, tên người chơi trốn tránh không ra kia cùng với tất cả những đứa đã lừa tôi.”
Cốc Hưng Hoa lại run lên lập cập.
Hắn an ủi Huyết Vi, “Dù sao tối nay chúng ta cũng có một thu hoạch lớn, tuy Xa Ngọc Điền đã chết, nhưng chúng ta cũng đã thấy được quá trình chết của hắn, không phải sao?” Hắn nhớ lại: “Gần như có thể chắc chắn những thứ khác đều không quan trọng, người chơi chạm vào xác chết mới chính là điểm mấu chốt.” Huyết Vi “hừ” một tiếng, “Nói như không nói, chạm vào hay không đều không quan trọng.”
Cô vẫn ưa các biện pháp bạo lực hơn, thể hiện rõ nhất ở chỗ nếu có một xác chết tìm đến chỗ cô thì cô sẽ xử đẹp nó luôn trước khi nó kịp chạm vào cô.
Đây không phải là do vẫn chưa xác định hết người chơi sao, điều này rất quan trọng.
Cốc Hưng Hoa nghĩ thầm trong lòng, nhưng hắn không dám nói ra khi Huyết Vi đang tức giận như vậy.
Hai người chơi chết cùng một lúc trong nhà kho khiến ai cũng lo âu, lòng nặng trĩu.
Đến đêm, rất nhiều người chơi đều không ngủ được.
Ninh Túc nằm trên giường Lăng Tiêu, hỏi hắn: “Hiện tại anh là người chơi à?”
Lăng Tiêu “ừ” một tiếng.
Ninh Túc di chuyển cánh tay lên một chút, “Vậy tôi có thể thảo luận về phó bản với anh được không?”
Lăng Tiêu nhấc mi nhìn cậu: “Cậu muốn thảo luận về phó bản?”
Ninh Túc gật gật đầu, hỏi: “Vừa rồi anh cảm thấy tôi suy luận có đúng không?” Phương Kỳ ở giường trên đối diện dường như đã biết tại sao vừa rồi tên nhóc lười chảy thây này lại lý luận nghiêm túc và tích cực như vậy.
Lăng Tiêu trầm mặc vài giây, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Đúng.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Túc nhìn thấy hắn cười, tiếng cười rất nhỏ, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt hắn.
Đối với Ninh Túc mà nói, điều này không thua gì với tượng thần trong điện thờ Thần Hoa đột nhiên mỉm cười.
Ninh Túc gãi gãi tai, quay đầu đi, chỉ chừa lại cho Lăng Tiêu sườn mặt và nửa cái gáy, mấy chục giây sau mới yên lặng tự mình leo xuống.
Nằm trên giường của mình không biết bao nhiêu lâu, Ninh Túc mới nhớ ra là mình đang định nghiêm túc thảo luận về phó bản với Lăng Tiêu. Cái gì cũng chưa thảo luận được mà cậu đã nằm ở đây rồi.
Cũng không biết Lăng Tiêu sẽ nghĩ gì về hành động không thể giải thích này của cậu.
Ninh Túc vếnh tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên trên.
Yên tĩnh vô cùng, không có tiếng động nào.
Hiếm khi Ninh Túc không có vào giấc ngay trong một phút, lần này là hẳn mười phút.
Đêm nay không có người chơi nào chết, điều này đã làm dịu đi phần nào cho những người chơi đang lo lắng. Ngày hôm sau cũng chẳng có người chơi nào chết, điều này có liên quan đến việc hầu hất các người chơi đã xác nhận danh tính của người chơi, biết họ không thể chủ động đụng chạm.
Khuôn mặt của các người chơi rõ ràng đã thoải mái hơn hẳn.
Bàng Dương nói: “Có vẻ như chúng ta đã thực sự an toàn hơn nhiều rồi, nếu chúng ta cứ tiếp tục duy trì như thế này mỗi ngày thì chúng ta có thể vượt ải.”
Phương Kỳ cũng trông thoải mái hơn, “Chúng ta đã đoán đúng, quy tắc của phó bản này chính là nếu người chơi không chủ động chạm vào quỷ, thì quỷ sẽ không thể xác nhận đó là dị loại mà giết người chơi.” Ninh Túc “ò” một tiếng.
Sau khi hai người biết làm thế nào để bảo toàn mạng sống thì mới có tỉnh thần suy nghĩ về lời nhắc nhở của hệ thống [chỉ làm việc tốt, đừng đòi hỏi phần thưởng].
Đặc biệt là Bàng Dương đã làm chuyện xấu, hắn vô cùng tích cực, “Tôi phải đi tìm thử xem có chuyện gì tốt để làm không.”
Bọn họ đã biết phải đứng trên lập trường là quỷ để làm việc tốt, nhưng bây giờ họ cũng không biết quỷ đã tiến hóa đến mức nào, tưởng tượng bọn họ đều là quỷ vẫn còn rất đáng sợ.
Nói một cách khách quan, những con quỷ ngồi cùng xe ban đầu với họ còn tốt hơn nhiều.
Bàng Dương leo lên giường của Phương Kỳ, cùng Phương Kỳ quan sát giường tầng phía trên một lúc lâu, sau đó lại cùng Phương Kỳ cứng ngắc đi một vòng quanh khoang thuyền. Khi trở về, cả hai bước hơi vội.
“Vãi ạ!” Bàng Dương khiếp hãi nói với Ninh Túc, “Con quỷ ngồi trên xe của bọn mình ấy, chính là cái con luôn cầm cặp sách á, nó là một học sinh giỏi vcl luôn đó! Trong cặp của nó có thư mời nhập học của trường Tấn Đại đó!”
Học sinh cấp ba cuối cấp như Phương Kỳ cũng vô cùng cảm khái đối với điều này, “Trường Tấn Đại chính là trường mà ngay cả thằng giỏi nhất khối trường tôi cũng không dám mơ tới! Chúng ta không thể địch lại nổi chỉ số IQ này!”
Ninh Túc: “.”
Ninh Túc: “Vậy các cậu nói chuyện với anh ta chưa?”
“Gì? Còn nói chuyện?” Vẻ mặt của Bàng Dương kiểu “Cậu muốn làm khó tui chết à”, “Bắt chuyện với quỷ á?”
Ninh Túc nhìn thoáng qua phía bên kia.
Họ lần lượt xuống xe và đi về phía con tàu, hầu hết “người” trong mỗi xe vẫn ở cùng nhau.
Ông lão kia và nam sinh đeo cặp sách ở rất gần họ.
Khi Ninh Túc nhìn nam sinh kia thì nhìn cũng nhìn thấy ông lão đang đi tới đi lui quanh giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ninh Túc dắt theo hai bé con đi qua, Phương Kỳ và Bàng Dương do dự một chút rồi cũng nối gót đi theo.
Nhìn thấy người quen, ông lão thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi Ninh Túc, ý bảo cậu ngồi xuống bên cạnh ông ta. Ninh Tuc ngồi ở mép giường của ông lão, ông lão trầm mặc một hồi, sau đó ngượng ngùng hỏi Ninh Túc: “Tại sao chúng ta lại đổi sang thuyền vậy?”
Ba người đều sửng sốt.
Vẻ mặt ngạc nhiên của họ khiến ông lão càng thêm lúng túng, “Cũng không giấu gì các cậu, đây là lần đầu tiên ông đi xa nhà.”
Ninh Túc: “Ông muốn đi đâu?”
Ông lão: “Tấn Thành, đến nhà của con gái ông, ông nghe nói ngồi xe buýt là có thể chạy thẳng tới đó.”
Nói đoạn ông lấy ra một tờ giấy từ trong túi, tờ giấy kia được gấp lại ngay ngắn, vết máu trên đó đã khô từ lâu.
Ông lão mở ra cho Ninh Túc xem.
Trên mảnh giấy đó là một bản đồ đường đi được viết và vẽ bằng tay, bắt đầu từ ngôi làng của ông lão đến địa điểm ông muốn đến.
Các biển chỉ đường quan trọng đều được tô nổi bật lên, có rất nhiều ghi chú bổ sung, bao gồm cả chữ Hán và cả bính âm. Nét chữ nghiêm túc nhưng không tính là đẹp, vừa nhìn đã biết nó được viết bởi một người không viết nhiều chữ.
Có thể thấy ông lão đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cũng có thể cảm nhận được một chút sự bất an của ông lão trước khi xuất phát.
Ninh Túc mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Đây là lần đầu tiên ông lão quê mùa đi xe buýt đến một thành phố lớn, ông ấy có chút lo lắng, đã lâu không nói chuyện, khi nhìn thấy Ninh Túc thì chẳng hiểu tại sao ông ấy lại rất muốn nói chuyện.
Ông chỉ vào bản đồ của mình, nói với Ninh Túc: “Có một số là do những người trẻ trong thôn nói với ông, một số là do cháu trai của ông nói, cháu trai của ông...”
Ông ta chỉ vào Quỷ Sinh, nói: “Nó chỉ lớn hơn đứa bé này một hai tuổi, nhưng rất thông minh.”
“Ây gu, đã lâu lắm rồi nó chưa có về thăm ông.”
Sắc mặt của ông lão có hơi u ám, “Cũng không biết vết thương của nó thế nào rồi.”
Phương Kỳ mạnh dạn hỏi: “Sao nó lại bị thương vậy ông?”
Trên gương mặt ông lão hiện rõ nét đau khổ và áy náy: “Khi nó ở chỗ ông chơi thì bị ngã, rồi còn bị một thanh gỗ chọc vào mắt, lúc đó nó chảy rất nhiều máu, con gái ông rất hận ông, từ đó không bao giờ liên lạc với ông nữa.”
Ông lão là một người già thôn quê bình thường, điều khác thường duy nhất trong cuộc đời ông chính là đã nuôi dạy ra một cô con gái xuất sắc. Con gái ông là một phụ nữ mạnh mẽ ở một thành phố lớn với một sự nghiệp xuất chúng, nhưng ngoài ba mươi vẫn chưa chịu kết hôn.
Ông lão rất sốt ruột, cũng gấp gáp thúc giục cô con gái. Nhưng cô con gái lại nói ông cổ hủ, còn hỏi ông có phải vẫn luôn muốn có con trai không.
Trong làng không có con trai thì không dám ngẩng cao đầu, con gái ba mươi tư tuổi chưa lấy chồng cũng không dám ngẩng cao đầu.
Đây là mâu thuẫn giữa cha con bọn họ. Ông lão nói: “Quả thật ông từng nghĩ đến việc sinh con trai, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình yêu của ông dành cho con bé, ông không muốn có con trai, nó là con gái duy nhất của ông.”
“Ông muốn nó kết hôn sớm là vì muốn tốt cho nó, không muốn nó cô đơn lẻ loi khi về già giống như ông.”
“Cũng may nó cuối cùng cũng chịu lấy chồng ở tuổi 36, còn sinh ra Xuyên Xuyên, à, Xuyên Xuyên chính là cháu trai của ông đấy.”
Năm, sáu năm xung đột giữa hai cha con cuối cùng cũng được hòa giải. Vào các dịp lễ dịp tết, cô con gái cũng sẽ đưa cháu ngoại đến thăm ông lão.
Cả hai cha con đều xem Xuyên Xuyên là cục vàng cục bạc.
Ông lão rất thích đứa cháu trai này, nhưng một mình ông thì lại luôn thấy cô đơn, mùa xuân năm ngoái, ông lão muốn giữ nó ở lại lâu hơn và cô con gái ông cũng đã đồng ý.
Vết thương mà ông lão vừa nhắc đến là vào thời điểm đó.
Cháu trai đang chơi ngoài sân thì bị ngã, một thanh gỗ đã chọc vào mắt nó.
Lúc ấy ông lão vô cùng hoảng sợ, cô con gái cũng vậy, vừa khóc vừa mắng, hỏi ông chăm nó kiểu gì thế.
Cô con gái vẫn không chịu tha thứ cho ông, kể từ đó về sau đều không liên lạc với ông chứ đừng nói đến việc quay về gặp ông.
Ông lão nói với một giọng nghẹn ngào khô khốc, “Là lỗi của ông, là lỗi của ông, ngày ngày ông đều không ngủ yên nổi.” “Lần này ông tới đây chính là để gặp bọn họ một chút, đã hơn một năm ông chưa gặp bọn họ rồi.”
Ông lấy ra cái sọt rau từ dưới gầm giường lên, nhìn con gà trống đã chết nhiều ngày trong đó, mỉm cười nói với bọn họ: “Bây giờ các cháu đừng thấy nó đáng sợ, lúc còn nhỏ nó rất được người khác cưng đó.”
“Hồi đó nó nhỏ hơn này một chút, gà con nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, còn lông thì xù xù.”
“Cháu trai ông thích nó nhất, lần này ông dẫn nó theo là muốn để Xuyên Xuyên gặp nó, nó đã lớn như vậy rồi, có lẽ Xuyên Xuyên sẽ không nhận ra nó cũng nên.”
Bàng Dương lặng lẽ cúi đầu.
Ninh Tuc mím môi, không biết nên nói gì.
Quỷ Sinh bế con gà trống đã chết kia lên, “Gà trống, đáng yêu!”
Ông lão cười cười, “Lớn lên vẫn còn đáng yêu sao?”
Quỷ Sinh: “Ừm!”
Khi ba người chơi không biết phải nói gì, nam sinh với chiếc cặp sách nằm trên giường chéo ở hướng đối diện nói, “Hình như đi thuyền không đúng lắm.”
Ông lão lập tức hỏi hắn: “Cậu bạn nhỏ này cũng đến Tấn Thành à?” Phương Kỳ nói: “Vâng ạ, cậu ấy thi đậu Tấn Đại đấy, chắc là đến Tấn Đại!” “Ôi chao! Tấn Đại à, thật không thể tin được.” Ngay cả ông lão cũng biết, “Không có bao nhiêu người trong thành phố có thể vượt qua kỳ thi đó, thật xuất sắc!”
Cậu bé đeo cặp sách mỉm cười, đôi mắt chết cứng của hắn không ngờ lại có ánh sáng.
Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Túc nhìn thấy thứ ánh sáng này. Nhiều lần cậu đã thấy hắn lấy giấy báo nhập học từ trong cặp sách ra, nâng niu nó cẩn thận, nụ cười luôn treo trên môi, ánh mắt sáng ngời ngợi.
Có lẽ điều đầu tiên sau khi hắn khôi phục ý thức từ trạng thái xác chết chính là chạm vào tờ giấy báo nhập học này.
Ông lão nói: “Cha mẹ cháu nhất định là rất hạnh phúc và vô cùng tự hào.”
Nam sinh nói: “Cháu không có cha, là mẹ đã nuôi nấng cháu từ nhỏ đến giờ, với lại mẹ cháu vẫn còn chưa biết chuyện này.”
“Mẹ cháu đang làm công ở Tấn Thành, cháu tới đó sớm như vậy chính là muốn tận tay đưa cho mẹ cháu xem.”
Hắn biết mẹ mình đã vất vả như thế nào, cũng biết bà đã chịu tủi thân bao nhiêu, đã van xin bao nhiêu người. Hắn liều mạng học tập chăm chỉ suốt mười năm cũng chỉ vì khoảnh khắc sắp tới này.
Hắn nói: “Cháu muốn tạo cho mẹ cháu một niềm vui bất ngờ.”
Phải đích thân làm mẹ ngạc nhiên, phải gặp mặt trực tiếp cảm ơn mẹ. Phải nói với mẹ rằng, hắn thi cử còn tốt hơn cả người bạn cùng lớp có bố mẹ đều là giảng viên.
Phải nói với mẹ rằng, nhà trường còn đặc biệt treo một tấm băng rôn vì hắn.
Ông lão lại nói: “Đó hẳn là một bất ngờ rất lớn, ông có thể tưởng tượng ra được bộ dáng mẹ cháu sẽ bật khóc vì sung sướng, giống như khi ông nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học của con gái mình năm đó vậy.” Cậu bé đeo cặp sách lấy giấy báo nhập học từ chiếc cặp đã phai màu, đưa cho ông lão xem.
Ông lão nhìn một cách cẩn thận, “Ồ, trường đại học hàng đầu quả nhiên thật khác biệt, đây là cổng trường và hồ nước à? Cũng quá hoành tráng rồi, được học ở ngôi trường như vậy thật vinh dự.”
Ba người chơi có chút không nghe nổi nữa.
Lúc bọn họ trở về, ai ai cũng im lặng.
Hai con quỷ này hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng trước đây. Trước đó bọn họ luôn cảm thấy những xác chết trong xe rất đáng sợ, chỉ thích giết chóc, không có chút nhân tính nào.
Giọng Bàng Dương vang lên nặng nề: “Bọn họ còn chưa ý thức được bản thân đã chết đúng không?”
Ninh Túc “ừm” một tiếng.
Chẳng hiểu sao Phương Kỳ lại cảm thấy bức bối trong người, “Bọn họ đều muốn di đến cùng một nơi, cũng không biết họ đã chết như thế nào.” Ông lão và nam sinh vẫn chưa nhận ra họ đã chết.
Nhưng bọn họ biết.
Họ biết ông lão không thể cho cháu trai xem con gà mà nó thích nhất được nữa. Cả cô con gái và đứa cháu trai sẽ vĩnh viễn không được gặp lại ông lão, không biết khi nào họ mới biết ông lão chết, mới biết ông đã chết trên đường khi bí mật đến gặp họ.
Họ biết cậu nam sinh sẽ không có cách nào mang theo giấy trúng tuyển đến gặp mẹ của mình, cũng như tạo cho bà ấy một niềm vui bất ngờ. Nam sinh ấy không thể vào được ngôi trường top đầu trong lòng của vô số người sau hơn mười năm phấn đấu học hành, hay đi học một cách vinh quang.
Họ nhìn con thuyền chở đầy xác chết và quỷ, ấy thế mà lại nhìn thấy những vui buồn tan hợp, thăng trầm của thế gian.
Những người ở đây đã chết như thế nào?
Có phải đều từng mang theo vô vàn kỳ vọng và nuối tiếc lên xe để đi gặp một người mà bọn họ rất thích hay không?
Khi lên xe, họ nhìn thấy rất nhiều xác chết đều đang đi đi lại lại, miệng lầm bẩm cái gì đó, hoặc là lớn tiếng khóc nấc lên.
Chỉ là lúc đó bọn họ không nghĩ tới lý do tại sao.
Hóa ra con đường âm phủ này vẫn còn một đoạn như vậy.
Đến âm phủ, là con đường đi từ trần gian xuống địa phủ, phải chăng là con đường từ biệt trần gian, chấp nhận cái chết? Về đêm, Lăng Tiêu lại nhận được một tờ giấy được ném từ phía dưới lên.
[Hôm nay tôi trông thấy một đàn anh không thể nhập học được.]
[Tôi nghĩ ngày mai sẽ đến nói cho anh ấy biết về phong cảnh và văn hoá của trường á.]
Đêm đó Ninh Túc nghĩ về cuộc sống sinh viên của mình mà đi vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ không biết bao lâu, cậu nghe thấy một vài tiếng động, cảm thấy có một bàn tay nào đó chạm vào cổ tay mình.
Cảm giác lạnh lẽo nói cho cậu biết đó không phải là một người sống. Vốn dĩ không cần đến gần thì Ninh Túc cũng đã nhận ra được sự tồn tại đó có còn sinh mệnh hay không, nhưng sau khi vào phó bản, có lẽ hệ thống đã hạn chế năng lực của cậu lại, giác quan của Ninh Túc cũng không còn nhạy bén như trước nữa.
Nhưng một khi đã nắm lấy cổ tay cậu thì cậu không thể không nhận ra được.
Ninh Tuc nghĩ thầm, rốt cuộc có xác chết tới thử cậu.
Trong hai ngày qua, mặc dù không có người chơi nào chết, nhưng không phải là xác chết không hề hành động.
Chúng không ngừng thử người chơi, tính đến đêm nay, hầu hết tất cả người chơi đều đã bị chúng thử qua, bao gồm cả người nhộng sư.
Tuy nhiên, bây giờ người chơi đều đã trở nên thận trọng và thông minh hơn, biết rằng cho dù thế nào đi nữa cũng không thể đáp lại, không thể đụng vào chúng, bịt tai trốn dưới chăn là có thể tránh được tai họa. Hoặc là giống như người nhộng sư, khi có xác chết chết sắp chạm vào thì xúc chúng ngay và luôn.
Huyết Vi không chỉ giết xác chết muốn thử cô mà còn băm vằm xác tên Hồ Lệ kia ra rồi ném xuống sông.
Bây giờ trong cuộc đối đầu giữa người chơi và xác chết, người chơi có về đã chiếm thế thượng phong rồi.
Trước đây không có xác chết đến thử cậu, không ngờ giờ lại có.
Ninh Túc chậm rãi mở mắt ra.
Xác chết cũng không phải đang ngồi ở mép giường nhìn cậu như trong tưởng tượng. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu là từ bên ngoài màn giường với vào.
Ninh Túc vừa tỉnh dậy từ cơn mơ nên vẫn còn chưa được tỉnh táo hẳn, cậu ngơ ngác động não một chập mới suy nghĩ được cẩn thận.
Xác chết này chắc là không vén được rèm giường bằng dây leo lăng tiêu. Ninh Túc “ò” một tiếng, vội ngồi dậy, kéo màn giường ra cho nó.
Khi Ninh Túc ngồi dậy, hai bé con cũng đã tỉnh, tay tụi nhỏ nắm lại thành một cái bánh bao dụi dụi mắt, ngó ra ngoài cùng Ninh Túc.
Tiếng gió ngoài cửa sổ thét gào, sóng sông đen ngòm đang cuồn cuộn, một mùi lạnh lẽo tràn ào ào vào trong khoang thuyền.
Con tàu lắc lư, một vùng trời tối om. Trong ánh sáng am đạm, một đám người đàn ông đen thùi lùi đứng bên giường, đối diện với cửa sổ.
Mạn Mạn bật đèn ngủ, hai đứa nhỏ tò mò nhìn người đàn ông kia.
Mạn Mạn: “Chào anh Quỷ?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ninh Túc nhìn thấy người đàn ông kia mặc một chiếc áo choàng đen.
Cậu sững người một lúc.
Người kia chậm rãi xoay người.
Quỷ Sinh kinh ngạc mở to hai mắt, “Là anh!”
Là người quen của Quỷ Sinh, cũng là người quen của Ninh Túc.
Chính là áo đen từng cùng vào phó bản [Quỷ Súc], là áo đen đã chết bằng một cách nào đó sau khi Ninh Túc phá hủy Dây Khóa Hồn của hắn. Trong lúc đang suy nghĩ điều này, Ninh Túc dường như không còn ở trên thuyền nữa, cậu lại trở về thôn Hòe Dương, đứng trong sảnh cưới màu đỏ rực âm u kia.
Lần này cậu thấy được áo đen đã chết như thế nào.
Ở sảnh cưới, áo đen bị thương lại không có vũ khí Dây Khóa Hồn phòng thân đã bị trợ thủ Lâm Lương của hắn xách cổ lên đập về phía quan tài ngay khi người trong thôn đang định giết người diệt khẩu.
Người trong thôn vô cùng quý trọng chiếc quan tài, vội vã chạy đến đó. Lâm Lương cũng nhân cơ hội ấy mà trốn thoát, còn áo đen thì bị những người dân đã lộ bản chất thật kéo tới một góc của sảnh cưới chém chết. Hổ xuống đồng bằng đến chó cũng khinh rẻ, áo đen xông pha chốn phó bản có lẽ cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình bị một đám dân đen chém chết.
Khi hắn bị kéo đi, móng tay của hắn cào vào dấu vết do mặt sẹo khắc trên quan tài.
Là ký hiệu của guild Ngân Hoa.
Trong miệng hắn vẫn luôn nhắc mãi “hội trưởng”.
Hắn đưa tay về phía Ninh Túc.
Ninh Túc tiến lên mấy bước, vừa di tới đã bị máu của áo đen bắn tung tóe lên người. Đó là nhát dao đầu tiên mà người dân chém lên người hắn, kế đó là vô số nhát dao khác.
Áo đen duỗi tay về phía cậu, bắt đầu run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ cầu xmn: “Ninh Túc, cứu tao với!”
“Ninh Túc! Nếu không phải mày phá hủy Dây Khóa Hồn của tao thì tao nhất định sẽ không chết!
“Ninh Túc, cứu tao! Chỉ cần mày cứu tao, tao sẽ không trách mày nữa.” “Nếu mày không cứu tao thì mày có thấy xứng với hội trưởng luôn đối tốt với mày không!”
Khi Ninh Túc vừa định di chuyển, mặt đất lại đột nhiên rung chuyển. Nắp quan tài bị bung ra, mặt sẹo ngồi dậy trong trang phục cô dâu, cười to về phía người dân.
Một con thú nhỏ với cơ thể con người và đầu chó đi đến trước mặt áo đen, gào to một cách hung dữ.
Ninh Túc nhìn thấy một cô dâu đội khăn trùm đầu màu đỏ đứng lặng lẽ ở cửa, một giọng nói khàn khàn phát ra từ dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đó, “Dùng chú rể từ thôn Hòe Dương của ta đã được sự cho phép của ta chưa?”
Trời đất quay cuồng, Ninh Túc lại quay trở về thuyền.
Tay cậu bị một bàn tay nhỏ màu xám trắng nắm lấy, nhóc quỷ tức giận trừng mắt nhìn về phía xác chết trước mặt.
Ninh Túc bừng tỉnh, nhìn về phía con quỷ đang cách mình rất gần, hắn mặc một chiếc áo đen, nhưng lại không phải áo đen.
Thế hắn là ai?
Cậu vỗ vỗ tay Quỷ Sinh, việc đầu tiên không phải là để ý tới con quỷ trước mặt mình mà là nhìn thoáng qua khoang thuyền, trước giường của rất nhiều người chơi đều có một con quỷ đang đứng.
Quả nhiên, phó bản này không hề đơn giản như vậy.
Mấy ngày nay bình yên như vậy, chẳng qua là bình yên trước cơn sóng dữ mà thôi.
Ninh Túc nghĩ đến những lời Sư Thiên Xu đã từng nói với mình.
Dù là người đã trải qua bao nhiêu phó bản đi chăng nữa thì cũng chẳng có mấy ai có thể ngủ yên giấc. Ninh Túc đã hiểu tại sao nơi này được xếp là phó bản cấp 4 rồi.
Những người có thể vào phó bản cấp 4 mở lần đầu chắc chắn không phải là người chơi mới, họ đều là những người đã vượt qua rất nhiều phó bản.
Đều đã cùng rất nhiều người chơi kề vai chiến đầu, hoặc từng là kẻ thù của nhau.
Liệu đêm nay sẽ có mấy ai chịu vươn tay ra với người mà bọn họ cảm thấy áy náy hoặc ân hận tận sâu đáy lòng đây.