C 102
C 102C 102
chuong 102: Tan the Editor: Cô Rùa * Ninh Túc: “Cùng phe với guild Vĩnh Minh là vinh hạnh của tôi.” Ninh Túc: “Người của guild Vĩnh Minh đều rất lợi hại, đi cùng anh tôi không thấy sợ chút nào hất.” Ninh Túc: “Anh có thể cho tôi ôm đùi không?” Ninh Túc chớp chớp mắt.
L...]
[Cuối cùng tôi cũng biết tại sao câu ta lại lọt vào được vòng trận chung kết cấp guild rồi.]
(Còn... Rất chỉ là đáng yêu nữa.]
[Nếu cậu ta chớp mắt với tôi như vậy thì tôi cũng sẽ kéo cậu ta.】
[Sao tôi lại ngửi thấy mùi trà xanh nhở?} Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh lại ấn trán, có chút nhìn không nổi. Chúc Song Song che mặt, “Sao cậu ta lại vậy nữa rồi? Tôi còn tưởng cậu ta đã hết muốn ôm đùi rồi chứ.” Tô Vãng Sinh: “Cô thật sự tin cậu ta muốn ôm đùi ư?”
Chúc Song Song: “Vậy anh thật sự cho rằng cậu ta chỉ đang gạt tên kia chứ không hề có chút ý định muốn ôm đùi gì à?”
Quách Hiểu cũng đứng hình mất tiêu rồi.
Hắn mở miệng nhưng nghẹn một chút mới hỏi: “Cậu tên gì? Thuộc guild nào?”
Ninh Túc: “Tôi tên là Ninh Túc.”
Nói tới đây là thôi.
Không phải Quách Hiểu không nghi ngờ, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy Ninh Túc đúng là phe zombie.
Lúc này phe cánh mới là quan trọng nhất.
Ninh Túc vừa nghe nói hắn đến từ guild Vĩnh Minh thì hai mắt đã tỏa sáng, Quách Hiểu cảm thấy có thể do guild của cậu chẳng ra gì cho nên mới ngại không muốn nói về guild của mình.
Quách Hiểu: “Mặt cậu còn chưa đủ dơ, làm dơ hơn chút đi.”
Lúc Ninh Túc xuất hiện trong căn phòng tối thui kia thì trên người cậu đã bẩn thỉu sẵn rồi, khuôn mặt còn phủ đầy bụi bặm.
Nghe hắn nói vậy, cậu lập tức khom lưng cầm một nắm đất lên trét cái mặt thành mặt mặt mèo luôn.
Đúng ý cậu. Cậu dường như đã tìm được cách để chơi trò chơi này rồi.
Ninh Túc: “Sao anh có thể xác nhận người chơi loài người và người chơi zombie vậy? Cũng giống như việc tôi lẫn vào trong đàn zombie mà không bị zombie cắn thì chính là người chơi zombie ư?”
Ninh Túc đọc bình luận trong căn phòng kia một hồi, sau đó lại đi tìm đồ ăn, khoảng thời gian này cũng đủ để một người chơi tích cực tìm ra được manh mối gì đó.
Quách Hiểu gật đầu, “Vừa vào phó bản thì tôi đã đụng phải một đàn zombie cùng với một người chơi loài người, đối phương lập tức bị chúng cắn chết nhưng chúng lại không có cắn tôi, chúng lướt qua tôi rời đi.”
Ninh Túc hơi sững ra, vừa mới bắt đầu đã có người chơi chết rồi.
Quách Hiểu có chút hưng phấn nói: “Phó bản này sinh ra đã thiên về phe zombie chúng ta rồi, người chơi zombie chiếm ưu thế rất lớn.”
Nếu đúng như lời hắn nói thì quả thực thiên về người chơi zombie hơn, mà không chỉ một chút thôi đâu.
Người chơi chết đầu tiên chính là bị zombie cắn, zombie là một trong những mối đe dọa chính đối với tính mạng của người chơi trong phó bản, bọn chúng chỉ tấn công người chơi loài người chứ không tấn công người chơi zombie, đây còn gọi là công bằng gì nữa.
Sẽ không đơn giản như vậy.
Ninh Túc không nhiều lời, cậu nhìn vết máu trên người Quách Hiểu, rơi Vào Suy tư. Trên người Quách Hiểu không có bất kỳ vết thương nào nhưng lại có nhiều dấu vết bôi máu lên rất rõ ràng, với kinh nghiệm nhiều năm trong tận thế, cậu lập tức hiểu ra ngay.
Đàn zombie này là do hắn ta dẫn tới.
Chỉ vì hắn biết có người ở đây, bất kể những người này có phải là người chơi thực sự hay không.
Cho dù đã trải qua ngày tận thế thật sự hay chưa, chỉ cần bước vào hoàn cảnh như vậy thì bản chất xấu xa của con người sẽ bắt đầu bén rễ. Cái mầm này cuối cùng sẽ phát triển thành một cây đại thụ điên cuồng hút máu người.
Ninh Túc nghe thấy tiếng la hét thảm thiết và tiếng đánh nhau từ siêu thị truyền ra, “Ò, vậy thì tôi càng không sợ nữa.”
“Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Quách Hiểu nói: “Tôi không chắc bên trong có bao nhiêu người chơi loài người, chúng ta cứ đợi tụi zombie chiến với họ một hồi rồi hằng ra đó xem.”
Hắn nhìn Ninh Túc, “Sau đó chúng ta sẽ đi tìm những người chơi cùng phe zombie, nhưng đầu tiên phải đi tìm người của guild Vĩnh Minh trước, tôi có cách tìm được họ.”
Ninh Túc vui vẻ gật đầu, “Được.”
Thấy cậu không hề sợ hãi chút nào khi đi tìm người của guild Vĩnh Minh, Quách Hiểu lại càng thêm yên tâm. Hai người đứng trong căn phòng nhỏ chờ một lúc, cho đến khi tiếng la hét và tiếng đánh nhau bên ngoài ngừng lại thì bọn họ mới đi ra.
Quách Hiểu cẩn thận dẫm lên chân tay đứt đoạn máu me đầm đìa trên mặt đất, cẩn thận đặt tay lên vũ khí* bên hông, đi một lúc mới phát hiện có gì đó không ổn.
*IT thân tặng 2 cục ¬ vì từ ngữ bạo lực 18+ =))) nhưng mình nghĩ chắc dao rựa or súng øì thôi nên để là vũ khí.
Người còn lại thì sao?
Hắn quay đầu lại, thấy Ninh Túc và hai đứa nhỏ đang cầm bao tải điên cuồng càn quét hàng hóa.
Quách Hiểu: “?”
Ninh Túc trực tiếp bỏ đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày trên kệ vào trong quả cầu pha lê.
Có lẽ là vì để tăng độ khó cho việc sinh tồn trong phó bản, thông thường các đạo cụ lưu trữ đều không thể giữ thực phẩm tươi từ ngoài căn cứ vào được, nhưng thực phẩm trong thế giới phó bản lại có thể bảo quản được lâu hơn.
Ninh Túc vui vẻ thu thập chúng.
Hai đứa nhỏ mỗi đứa kéo một bên bao tải, động tác mau lẹ nhét đủ thứ vào bao.
Cả Quỷ Sinh và Mạn Mạn đều chưa từng đi siêu thị, lúc này mắt của bọn chúng đều tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hóa ra vẫn còn một nơi như vậy, bên trong cái gì cũng có hết! Nhìn thấy hai đứa trẻ giống như đang ở trên thiên đường, Ninh Túc sợ bọn chúng hiểu lầm nên vừa lấy vừa nói với chúng: “Đây là tận thế, trật tự thế giới đã bị phá vỡ, gặp được đồ ăn thức uống và vật tư khác thì phải mau lấy, nếu ở các thế giới khác mà những thứ này đã có chủ thì phải dùng tiền hoặc điểm để đổi.”
Mạn Mạn gật đầu, “Con biết rồi mẹ.”
Quỷ Sinh giang rộng hai cánh tay nhỏ ra: “Thích tận thế!”
Mặt Quách Hiểu đầy hắc tuyến, rốt cục nhịn không được nói, “Mấy người đang làm cái gì đó!”
Bộ tính sống ở đây luôn hay gì?
Hiện tại hắn có chút hối hận khi dẫn theo người này, nhìn vừa yếu vừa ngu lại còn không có chút trợ lực nào.
Hắn cho rằng người có thể được chọn vào trận chung kết bởi các guild lớn đều là những người chơi giỏi nhất trong căn cứ, thêm một đồng minh thì sẽ an toàn hơn một phần.
Còn tên này là cái gì vậy trời?
Ninh Túc: “Sắp xong rồi sắp xong rồi, tới ngay đây.”
Cũng không thể trách cậu không tích cực làm việc được, cậu thật sự không biết mình thuộc phe nào cả, không biết nên giúp loài người hay zomble.
Mặc dù bây giờ cậu đã biết guild Vĩnh Minh thuộc phe zombie, nhưng cậu cũng không chắc mình thuộc phe loài người. Trong thông tin mà Sư Thiên Xu đưa cho cậu, cậu từng nhìn thấy tình huống cả hai guild lớn đều cùng thuộc một phe.
Nếu không thì trước khi vào phó bản này, thầy thuốc cũng sẽ không hồi bọn họ phải gì nếu guild Vĩnh Minh cứ mặc kệ mà giết bọn họ sau khi Sư Thiên Xu nói ưu tiên hàng đầu là đoàn kết với những người chơi cùng một phe.
Ninh Tuc đầy chân thành nói: “Đừng gấp mà, trong tận thế đồ ăn chính là sinh mạng đó, là thứ quan trọng nhất.”
Quách Hiểu: “...”
Vẻ từng trải này của cậu là sao hả?
Ninh Túc lấy ra hai lốc sữa chua từ trong quả cầu pha lê đưa cho hắn, “Đây, anh cầm đi, đồ ăn thật sự rất quan trọng đó.”
Quách Hiểu nhìn gương mặt bẩn thỉu nhưng vẫn không thể che giấu được nụ cười của Ninh Túc, cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm sữa chua của hai đứa nhỏ, hòa hoãn một chút, bức bối cầm lấy sữa chua, “Lẹ di tìm xem nơi này còn người chơi hay không.”
Siêu thị này không lớn lắm, bọn họ tìm kiếm một vòng cũng không thấy người sống.
Điều này rất không bình thường, bởi vì tụi zombie cũng không có ra khỏi siêu thị.
Tất nhiên đã có người đã xử lý đám zombie này.
Bọn họ không thấy ai ra khỏi cửa, người xử lý zombie chắc vẫn còn ở đây. Cả hai cùng nhìn về phía cửa kho hàng của siêu thị.
Quách Hiểu đến gần đập cửa “rầm rầm” hai tiếng, “Có ai không?”
Tiếng động lớn và mùi máu giống nhau, đều sẽ thu hút zombie đến nhưng hắn không sợ cũng không quan tâm chút nào.
Cũng có thể hắn cố ý đập cửa vang như vậy, thu hút tụi zombie tới lại càng tốt.
Người bên trong sợ hãi.
“Dừng lại, đừng đập nữa.” Người bên trong thau thào nói, người đứng sau cửa hỏi, “Cậu thuộc guild nào? Phe zombie hay là phe loài người?” Ninh Túc nhìn Quách Hiểu, Quách Hiểu trầm mặc một lát, nói: “Bọn tôi là người guild Ngân Hoa, phe loài người.”
Ninh Túc: “...”
Những người đang trốn trong nhà kho rõ ràng đang tránh tụi zombie, họ là người chơi phe loài người. Nói bản thân thuộc phe loài người là đúng, nhưng nói là guild Ngân Hoa thì có phải hơi quá không?
“Cậu tên gì? Trong guild cậu có những ai?” Người bên trong vẫn không yên tâm hỏi.
Quách Hiểu: “Mắc gì tôi lại phải nói cho anh biết? Sao anh không nói anh thuộc guild nào trước, trong guild anh có những al.”
Người bên trong im lặng một lúc.
Quách Hiểu lại đập cửa ầm ầm: “Mở cửa!” Ninh Tuc nghe thấy có người bên trong nói: “Mở cửa cho họ đi, để tôi gặp người Ngân Hoa xem.”
Giọng có hơi quen.
Cửa được cẩn thận mở ra.
Quách Hiểu rút bàn tay đang đặt trên vũ khí xuống.
Bên trong có năm người đang ngồi.
Có thể sẽ không đánh lại được, tốt hơn là nên gia nhập trước.
Năm người trong nhà kho đồng thời quan sát họ một cách phòng bị. Ninh Túc nhìn thấy Giả Thần Thăng, “...”
Thấy mọi người đều đang rất khẩn trương, Ninh Túc đứng ra trước nói: “Xin chào mọi người, tôi là Ninh Túc đến từ Ngân Hoa.”
Cậu lại chỉ vào Quách Hiểu bên cạnh nói: “Anh ta là Quách Hiểu, cũng là người Ngân Hoa luôn.”
Quách Hiểu: “Đúng vậy.”
Giả Thần Thăng: “...”
Người bên cạnh Giả Thần Thăng nói: “Sao tôi lại không biết có hai người như này trong guild Ngân Hoa nhỉ?”
Ninh Túc: “Chúng tôi là con át chủ ẩn giấu của guild Ngân Hoa.”
Quách Hiểu: “Đúng vậy.” Hắn thầm nghĩ cái thằng này cũng không phải vô dụng hoàn toàn, phản ứng cũng rất mau lẹ. Phần bình luận sắp bị cậu chọc cười đến nội thương rồi.
[Ha ha ha cậu đúng là rất dễ thương đó nha, lại còn là con át chủ bài của guild Ngân Hoa nữa cơ đấy ha ha ha!]
[Cười chết tôi rồi làng nước ơi, cậu tới đây để tấu hề là chính có đúng không.
【Tui bây mau nhìn ve mặt không thể diễn tả nổi của Giả Thần Thăng kìa, anh ta nhất định bị tên ngốc này chọc cười chết.] Mọi người ở đây đều biết Giả Thần Thăng, ngay cả Giả Thần Thăng cũng không nói lời nào thì tất nhiên những người khác cũng sẽ không nói gì. Nhà kho rất lớn, người bên trong đứng ở các vị trí khác nhau. Trong trận đấu cấp guild này, ngay cả khi xác nhận mọi người đều cùng một phe thì khác guild vẫn sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng được. Vừa vào nhà kho, hai đứa nhỏ lại cầm bao tải lên càn quét hàng hóa. Quách Hiểu ra hiệu bằng ánh mắt cho Ninh Túc. Ninh Túc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ánh mắt của hắn. Nơi này chỉ có hai bọn họ là người chơi zombie, còn lại đều có thể giết. Nhưng nơi này lại có tận năm người, còn có một cao thủ Giả Thần Thăng cho nên Quách Hiểu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một người trong nhà kho hỏi Giả Thần Thăng: “Chúng ta tiếp tục phân tích phó bản chứ?” Ninh Túc: “...”
Không hổ là hội trưởng guild Hồng Vũ, vừa vào đã phân tích phó bản rồi.
Vẻ mặt Quách Hiểu có hơi khó hiểu, mà cả guild của hắn cũng không thể hiểu được, tại sao vào phó bản thi đấu rồi mà vẫn muốn phân tích phó bản chứ.
Giả Thần Thăng liếc nhìn Ninh Túc và Quách Hiểu, “Hai vị đồng minh của guild Ngân Hoa chắc cũng rất nghiêm túc trong việc phân tích phó bản đúng không, dù sao thì hội trưởng Sư giành được quán quân trong trận chung kết cá nhân cũng không thể thiếu phần khám phá và tìm tòi phó bản mà.”
Ninh Túc: “Đúng vậy.”
Quách Hiểu: “... Đúng.”
Giả Thần Thăng nói: “Bọn tôi vừa mới thảo luận về lý do tại sao hệ thống lại cố ý nhắc nhở chúng ta rằng bản thân mới là điều quan trọng nhất ở thế giới này.”
Nói xong, ánh mắt của hắn rơi vào người Ninh Túc. Ninh Túc lại nhìn về phía Quách Hiểu, vẻ mặt như đang nhìn đùi.
Quách Hiểu: “Đương nhiên bản thân quan trọng nhất còn gì, đây là một trận đấu giữa các guild, hầu hết người chơi đều sẽ đặt lợi ích của guild lên hàng đầu, nhưng nếu mọi người trong guild đều nghĩ như vậy, đều vì guild mà hy sinh thì guild đó coi như toang rồi, còn thi đấu cái gì nữa.” Ninh Túc: “...”
[Giả Thần Thăng đúng là thông minh, đây là phép thử, hắn nhất định đã xác nhận hai người này không phải là người của Ngân Hoa, nếu là người do Ngân Hoa chọn ra thì năng lực phân tích phó bản sẽ không tệ như vậy. }
[Xời, Hồng Vũ và Ngân Hoa đều rất chú trọng đến việc rèn luyện trong phó bản, hai người này vừa nhìn đã biết là không phải người của hai guild này.]
Ninh Túc nhìn Quách Hiểu, lại nghĩ tới người nhộng sư, quái lạ mà sinh ra cảm giác “ma đầu ngu đốt”.
Giả Thần Thăng chưa nói gì.
Quách Hiểu nhìn về phía Ninh Túc, Ninh Túc dựng thẳng một ngón cái cho hắn.
Đúng lúc này, cửa kho hàng lại bị gõ vang.
Người đứng ở cửa hỏi: “Ai? Guild nào? Phe nào?”
Người bên ngoài nói: “Người của guild Ngân Hoa, phe loài người.”
Trong kho hàng im lặng phăng phắc.
Giả Thần Thăng mỉm cười, “Người Ngân Hoa cũng nhiều ghê nhỉ, một cái siêu thị nhỏ như này mà đón tận hai đợt người.”
Ninh Túc: “Anh khéo đùa, guild bọn tôi cũng giống bao guild khác thôi, cũng chỉ có mười người, tới nhiều như vậy là vì siêu thị là một địa điểm cực kỳ quan trọng.”
Quách Hiểu: “Đúng vậy, trong thế giới tận thế này, thức ăn chính là mạng sống, là thứ quan trọng nhất.”
Đúng lúc này Quỷ Sinh trở lại với một chiếc bao tải lớn gấp mấy lần nó, bên trong chứa đầy thức ăn, điều này chứng minh cho lời nói của Quách Hiểu.
Nó hạnh phúc đến sủi bong bóng, nằm bò trên bao tải không muốn dậy, kéo kéo quần Ninh Túc, ngẩng đầu nhìn cậu, “Gói lại!”
Người bên ngoài cũng không bạo lực như họ, đập cửa hai cái thì không tiếp tục nữa.
Người ở cửa hỏi: “Có nên mở cửa cho họ không?”
Quách Hiểu nhìn về phía Ninh Túc, Ninh Túc hiểu ý của hắn, mở cửa thì bọn họ có khả năng sẽ bị lộ.
Nếu người bên ngoài cũng là người chơi loài người, vậy thì sau khi họ bại lộ sẽ phải đối mặt với sáu người chơi loài người, độ nguy hiểm cực cao.
Ninh Túc cũng khẩn trương nhìn hắn, biểu cảm trên mặt cậu có hơi đờ đẫn, lúc khẩn trương trông có hơi lạ, nhưng ánh mắt nhìn đùi lại vô cùng rõ ràng.
Quách Hiểu: “...” Trong lúc hai người căng thẳng, người ở cửa ngó ra khe cửa nói: “Không đúng, người bên ngoài là người của guild Vĩnh Minh!”
Ninh Túc: “...”
Guild Vĩnh Minh mấy người cứ lấy Ngân Hoa ra làm bia đỡ đạn vậy. Mặc dù phó bản này là cuộc đối đầu giữa hai phe lớn, guild Vĩnh Minh cũng có thể là đồng minh, nhưng vừa nghe đến tên guild này thì đã khiến cho người ta sinh ra cảm giác phòng bị.
Tiếng đập cửa bỗng nhiên kịch liệt, “Mau mở cửa!”
Ninh Túc thấy tay của Quách Hiểu nắm chặt lại.
Ninh Túc biết hắn đang rối rắm, nếu lúc này hắn đạp bay cửa, thả người Vĩnh Minh vào thì bọn họ cùng đối đầu với năm người chơi loài người cũng không nhất định sẽ thua.
Nếu không thả vào, lời nói dối của họ có thể kiên trì được thêm một hồi nhưng cũng sẽ không được bao lâu, hơn nữa Quách Hiểu cũng đã bỏ lỡ một cơ hội tụ hợp với người guild Vĩnh Minh.
Mấu chốt là ai ở ngoài cửa.
“Là quỷ hút máu Hồ Thiên!”
“Rầm!” Quách Hiểu đá bay người ở cửa, lập tức mở cửa ra.
“Vụt!”
“Loang xoẳng ——” Ninh Túc nằm trên mặt đất ngẩn ra một hồi, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy có người hô to: “Chạy mau!”
Quỷ hút máu dẫn đầu bỏ chạy.
Quách Hiểu bị Giả Thần Thăng dùng quạt hất bay như Ninh Túc cũng nằm ngẩn ngơ một lúc, như thể vẫn chưa rõ tại sao phải chạy.
Ngay khi hắn vừa mới đứng dậy, một quả cầu lửa đập lên người hắn, người hắn lập tức cháy phừng phừng.
Một nhóm loài người từ ngoài siêu thị xông vào, tất cả đều giơ vũ khí chĩa vào hắn.
Hắn vẫn chưa tính là ngu, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, chửi thề một câu rồi nhảy ra cửa sổ bỏ chạy.
Ninh Túc bị Giả Thần Thăng quạt ngã xuống đất có hơi ngơ ngơ đứng dậy, sau một giây hoàn hồn lại thì cũng nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy theo.
Một trong hai đứa nhỏ kéo một chuỗi kẹo que thật dài nối liền với nhau, đứa còn lại ôm một hộp xúc xích chạy theo sau cậu, sủi nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu.
Toàn thân Quách Hiểu cháy hừng hực, vừa chạy như điên vừa hét chói tai.
Hắn đang tạo ra tiếng động để thu hút zombie tới để ngăn chặn nhóm Giả Thần Thăng đuổi theo, nhưng cũng đúng là đau đến chịu không nổi thật.
May mắn là có một cái hồ ở cách phía trước không xa, hắn lật đật nhảy ùm vào trong đó. Ninh Tuc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy zombie đã bị hấp dẫn tới đây, còn là nguyên một rừng luôn, người chơi loài người cũng không đuổi theo nữa.
Cậu ném bộ quần áo vừa lấy được từ siêu thị vào hồ nước cho Quách Hiểu, đứng trước mặt con gái nhà mình hỏi: “Mày không sao chứ?” “Cám ơn.” Quách Hiểu đau đến mặt nhăn nhúm, toàn thân hắn bị phỏng nặng, đã vậy còn ngâm trong nước thêm một lúc, có thể tưởng tượng ra cảm giác lúc này.
Ninh Túc giả vờ không hiểu hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Quách Hiểu nói: “Chúng ta là người chơi zombie, zombie ở đây không tấn công chúng ta mà chỉ tấn công người chơi loài người, tương tự, con người ở đây sẽ không tấn công người chơi loài người mà chỉ tấn công người chơi zombie chúng ta.”
Sắc mặt hắn khó coi nói: “Đám người vừa rồi chắc hẳn là một tiểu đội của loài người nơi này.”
Ninh Túc gật đầu, “Ò, tôi lại bắt đầu thấy sợ rồi.”
Cậu nhìn về phía đùi.
Quách Hiểu nhìn thoáng qua cuộc hỗn chiến bên kia, “Chúng ta phải nhanh đi tìm quỷ hút máu thôi.”
Ninh Túc vui vẻ đồng ý, Sư Thiên Xu đã bảo cậu để ý đến quỷ hút máu, “Được.”
Cậu nói: “Tôi nhìn thấy quỷ hút máu hình như chạy theo hướng khác.” Quách Hiểu cười một cái, càng tin tưởng Ninh Túc, “Tôi cũng thấy.” Hắn chạy đến đây là vì ở đây có cái hồ.
Hắn lại nhìn cuộc hỗn chiến phía bên kia lần nữa, không ngờ ngày càng có nhiều người tham gia, phạm vi cũng ngày càng lớn hơn.
Quách Hiểu bực bội nói: “Nếu tôi không bị thương thì cũng không cần đi tìm quỷ hút máu, đây là một cơ hội rất tốt để lấy mạng người.”
Rất nhiều người của guild Vĩnh Minh đều rất thích giết người chơi trong trận đấu, ngoại trừ bản tính khát máu từ trong xương và thứ hạng thì còn có một lý do khác, đó là vì phần thưởng.
Phần thưởng của phó bản thi đấu nhiều hơn so với phần thưởng của phó bản thông thường, phần thưởng được chia theo thứ hạng và số lượng mạng người.
Cho nên trong trận chung kết của cuộc thi cá nhân, giống như người nhộng sư vậy, mặc dù không lọt vào được top năm nhưng phần thưởng cũng rất phong phú.
Quách Hiểu: “Đi thôi, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Bọn họ không thể lãng phí thời gian, họ đi đường vòng và chạy về phía trước.
Sau khi đi ngang qua Giả Thần Thăng, họ đụng phải một nhóm người ở phía trước, nhưng nhóm người đó đang bị zombie truy đuổi, vừa nhìn đã biết đây là người sống ở thế giới này.
Quách Hiểu bị zombie chạy theo bên cạnh cũng không sợ hãi chút nào, thậm chí hắn đang bực mình còn đánh chết một con.
Ninh Túc nhìn thoáng qua bên kia, đột nhiên sửng sốt. Tiểu đội loài người đó đang lẩn trốn trong một nhà hàng, từ cửa kính của nhà hàng có thể thấy được một người. Không quá giống người, cũng không quá giống zombie. Mặc một bộ đồng phục học sinh, mái tóc dài che đi một phần khuôn mặt, khuôn mặt mưng mủ đáng sợ, đôi mắt đờ đẫn vô vọng. Quách Hiểu: “Cậu đứng đó làm gì! Chạy mau!” Ninh Túc mím môi, sau đó xông vào nhà hàng kia nắm lấy tay cậu học sinh cấp ba ấy rồi chạy thật nhanh về phía trước. Bàn tay đó cũng mưng mủ, máu loãng và hỗn hợp nước đặc sánh thành một vũng nhớp nháp và hôi thối. Mặt Ninh Túc như mèo cào nhưng mu bàn tay lại rất sạch, bàn tay nắm lấy tay của học sinh cấp ba có các đốt ngón tay rõ ràng, tái nhợt xinh đẹp. Học sinh cấp ba mưng mủ nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, nghe thấy tiếng gào rống của zombie cùng với tiếng hét kinh hoàng của nhóm người, cứ vậy mà bị cậu kéo chạy về phía trước. Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt đào hoa trong veo xinh đẹp trên khuôn mặt dơ hầy của thiếu niên tràn ngập ánh sáng đỏ hồng. Họ cứ chạy như bay suốt con đường, xuyên qua những khu dân cư hoang vắng và đổ nát. Đợi đến khi dừng lại thì đã ở trước cửa sau của một tòa khách sạn, Quách Hiểu nhìn người mưng mủ bị Ninh Túc kéo tới, hỏi: “Cậu tính làm gì vậy!”
[Tôi thật sự xem không hiểu cái tên Ninh Túc này.] [Cậu ta làm cái quái gì thế? Sao cậu ta lại được chọn vào vòng chung kết trận đấu cấp guild hay vậy?]
[Còn là át chủ bài của guild Ngân Hoa nữa chứ, cười ẻ.] Đúng lúc này đột nhiên có rất nhiều người vào xem góc nhìn của Ninh Túc. Những người chơi vẫn luôn nhìn mặt và muốn xem người tìm chết nên ở lại góc nhìn của Ninh Túc cũng nhìn thấy phần bình luận này, vẻ mặt hoang mang.
[Tìm được rồi, tìm được rồi, thật sự có Ninh Túc nè bà con, ớ, đây là đâu?]
[Cái đm! Sao lại thế này? Cái phó bản này đúng là không thể tin nổi mà. }
[Không ngờ là thật, đây là người chơi Ninh Túc sao?]
[??? Chuyện gì đang xảy ra thế, mấy người mới tới đang nói cái gì vậy? ]
[Sao tôi chẳng hiểu gì hết ráo?] Phó bản đã bắt đầu được năm tiếng. Khắp trời vẫn ngập tràn ánh hoàng hôn khi màn đêm buông xuống, toàn bộ thế giới đều chìm trong hoàng hôn. Thế giới Hoàng Hôn vẫn luôn ở lúc hoàng hôn. Thầy thuốc Ân Thanh Mạc và Hạ Khả Văn đang nghỉ ngơi sau một tảng đá lớn. An Thanh mặc tho người nhìn về phía trước, “Không có zombie hay người chơi nào xuất hiện, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút rồi ăn cái đó bổ sung năng lượng đi.”
Hạ Khả Văn lấy một chút thức ăn từ đạo cụ lưu trữ, “Vừa rồi tôi có lấy một ít bánh mì, xúc xích và sô cô la từ một cửa hàng.”
Hạ khả Văn vội dọn chút đồ ăn, có khá nhiều loại, ngoài những gì cô ấy nói ra, còn có que cay, kẹo, nước khoáng, thậm chí còn có hai hộp nồi lẩu nhỏ tự sôi.
Chạy suốt năm tiếng đồng hồ, cả hai đều muốn ăn một ít đồ nước nóng nóng.
Ân Thanh Mặc lại nhìn xung quanh một lượt, “Zombie chỉ nhạy cảm với mùi máu, không sao đâu, chúng ta cứ ăn đi.”
Hạ Khả Văn: “Ừm.”
Trong lúc cả hai đang gặm bánh mì và xúc xích, một mùi thơm lừng hấp dẫn bốc lên từ nồi lẩu tự sôi.
Ân Thanh Mặc đang nhai xúc xích đột nhiên khựng người lại. Vài giây sau, Hạ Khả Văn cũng sững người, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi.
Có người tới gần họ thế mà bọn họ lại không hề hay biết, mãi cho đến khi đối phương đứng ngay phía sau họ thì họ mới nhận ra.
Đây nhất định là một người chơi hoặc là một zombie rất mạnh.
Lúc này đang đứng phía sau họ.
Mấy chục giây trôi qua, người phía sau cũng không hề phát ra tiếng động. Cả hai không chỉ không dám thả lòng, mà ngày càng khẩn trương hơn, nhúc nhích một chút cũng không dám.
Bọn họ sợ vừa động đậy thì đầu của họ đã rớt xuống.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Mãi đến khi trong bầu không khí im lặng vang lên một âm thanh.
Giống như là... Tiếng bụng réo?
Âm thanh không lớn lắm, nhưng bởi vì lúc này quá yên tĩnh nên lọt vào tai hai người bọn họ vô cùng rõ ràng.
Hạ Khả Văn không chắc lắm.
Nhưng thầy thuốc Ân Thanh Mặc có thể chắc chắn đó là tiếng bụng kêu, mặc dù nó hơi kỳ quái.
Hắn nắm chặt tay rồi từ từ quay đầu nhìn về phía sau.
“Ninh Túc!” Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, không biết nên nói cái gì cho phải, “Cậu dọa bọn tôi làm gì! Đúng là bị cậu hù chết mất!”
“Tôi mới nghe bụng câu kêu, chắc là đói rồi đúng không, mau tới đây ăn đi”
Hạ Khả Văn nghe xong cũng yên tâm quay đầu lại.
Người đứng phía sau họ không phải Ninh Túc thì là ai.
Thiếu niên mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình với cổ áo lệch trên xương đòn, kết hợp với quần jean rách giặt đến bạc màu. Chẳng biết tại sao biểu cảm trên khuôn mặt cậu có hơi cứng hơn so với trước khi cậu vào phó bản, những mạch máu rất nhỏ màu đen lờ mờ lộ ra trên cổ và trán cậu.
Đôi mắt đào hoa có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nồi lẩu tự sôi không chớp mắt.
Nuốt một ngụm nước miếng.
“Sao cậu lại thay quần áo khác vậy?” Hạ Khả Văn thấy cậu nuốt nước bọt thì có chút buồn cười, đưa hộp lẩu tự sôi của mình cho cậu, “Cậu đói bụng rồi phải không, mau ngồi xuống đây ăn đi.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào hộp lẩu hồi lâu, sau khi nghe thấy lời này mới nhìn họ một cái, “Ớ được!”