Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 103 - C 103

C 103 C 103C 103

chương 103: Tận thế Editor: Cô Rùa 米 Trong trận đấu cấp guild, độ quan tâm về guild Ngân Hoa là số một. Mỗi thành viên trong guild đều nhận được rất nhiều sự quan tâm, riêng thầy thuốc được chú ý nhiều hơn bởi vì thành tích xuất sắc của hắn trong phần thi cá nhân. Chưa đầy một giờ sau khi vào phó bản, hắn đã gặp được Hạ Khả Văn nhờ hương độc. Hai người guild Ngân Hoa gặp được nhau, số lượng người theo dõi cũng nhiều hơn. Cả hai đều là những người chơi có tiếng trong căn cứ, ai ai cũng biết họ là người guild Ngân Hoa, nhưng người chơi mới xuất hiện này là ai? Thái độ của hai người này còn rất tự nhiên khi tiếp đón cậu. Trong trận đấu cấp guild, cho dù là những người chơi có quan hệ tốt với nhau đi chăng nữa, chỉ cần không ở cùng một guild thì cũng không thể có thái độ như vậy được. Luôn giữ thái độ cảnh giác với người chơi từ guild khác trong thi đấu mới là lòng trung thành cơ bản đối với guild của mình.

[Đây là người chơi khác của guild Ngân Hoa hả?] [Ninh Túc? Sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ?]

[Hình như tôi đã từng gặp qua cậu ta rồi, từng cùng Sư Thiên Xu vào phó bản chung với nhau.] Ba người ở cùng một chỗ cũng không cần phải thay đổi góc nhìn, mới đầu cũng không có gì kinh ngạc, mãi cho đến khi có người gửi một dòng bình luận.

[VI v] vl! Mọi người mau qua góc nhìn của Ninh Túc đi, hu chết cả nhà tôi rồi!] Với sự dẫn dắt của dòng bình luận này, đã có một số người chơi lập tức chạy qua góc nhìn của Ninh Túc, sau đó lại có càng nhiều bình luận kiểu này hiện lên. Người chơi theo dõi trận đấu có thể tùy ý chọn góc nhìn, chỉ cần người chơi tham gia đó còn sống thì họ đều có thể lựa chọn xem. Sau khi người xem chọn góc nhìn của Ninh Túc, họ đến một nơi khác. Trong một khách sạn đã lâu không có người ở, đèn LED trên bảng quảng cáo đã tắt hẳn từ lâu, một nửa tấm kính trên cửa bị vỡ mất, từ ánh đèn lờ mờ bên trong cánh cửa, có thể nhìn thấy Ninh Túc đang đứng cùng với một học sinh cấp ba có làn da thối rữa. Hoàn cảnh hoàn toàn không giống nhau. Chỉ có mặt là giống, áo phông trắng là giống, nhưng quần lại không giống lắm.

(Tôi lú toàn tập rồi, đây là sao nữa?] 【He thống sẽ không gạt người, nếu đã chọn góc nhìn của Ninh Túc thì đây chính là Ninh Túc, điều đó có nghĩa đây mới là Ninh Túc thật. ]

[Vậy người bên chỗ Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn là giả hả? Sao tao càng nghĩ càng thấy sợ vậy!]

[Mà sởn tóc gáy nhất chính là guild nào có người chơi có kỹ năng ngụy trang vậy?]

[Fuck, trận đấu này cũng đúng là quá đáng sợ rồi!] Người xem khắp căn cứ đều đang chú ý đến chuyện này. Những người chơi theo dõi góc nhìn của Ninh Túc từ đầu cũng hoàn toàn bối rối Chẳng qua bọn họ bối rối theo một cách khác.

[Thầy thuốc Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn gọi Ninh Túc qua ăn cơm, cho nên... Ninh Túc thật sự là người guild Ngân Hoa ư?]

22

L..] Nhớ lại một loạt hành vi của thiếu niên này kể từ khi mới bước vào phó bản, bọn họ lại càng thêm mờ mịt.

[Sao Ngân Hoa lại chọn cậu ta tham gia trận chung kết vậy?]

[Bởi vì cậu ta đẹp trai sao? Hình như Sư Thiên Xu là nhan khống đó, thích những chàng trai đẹp trai.】

[Có khi nào cậu ta đang giả heo ăn thịt hổ không?] 【.… Hấp, hấp dẫn vãi!] Bọn họ lại nhìn về phía thiếu niên dơ hầy kia lần nữa. Hiện tại cậu đang bị quở trách. Quách Hiểu nhìn học sinh cấp ba bên cạnh Ninh Túc, trên mặt lộ rõ sự ghê tom. “Sao cậu lại kéo nó theo tới đây?” “Cậu đừng nói với tôi nó là người chơi nha, cho dù là người chơi đi nữa thì cậu xác định nó cùng phe zombie với chúng ta sao?” “Mau đuổi nó đi, tôi sẽ không dẫn nó đi tìm quỷ hút máu đâu.”

L..] Hay lắm Quách Hiểu. Giờ đây mọi người trong căn cứ đều biết cậu là người chơi phe zombie của guild Vĩnh Minh, hơn nữa còn coi một người chơi từ guild Ngân Hoa kẻ địch là người chơi cùng phe. Ai trong căn cứ cũng đều biết cậu là một thằng ngu, chỉ có mình cậu là không biết.

(Tôi lại có một phát hiện mới! Tôi đã thử hết tất cả góc nhìn của người chơi khác, đều không định vị được Ninh Túc đang ở sau tảng đá, vì vậy Ninh Túc kia không phải là người chơi cải trang đâu!]

22

[Cái đm, đỉnh!] Giờ phút này, sự phấn khích khi xem phó bản trong toàn bộ căn cứ còn mạnh mẽ hơn so với việc xem giết chóc giữa các cao thủ trong cuộc thi cá nhân.

Bọn họ biết, nhưng người chơi trong phó bản không biết.

Hệ thống sẽ chặn các bình luận có tính gian lận đối với người chơi trong thế giới phó bản, bởi vì những bình luận như vậy sẽ ảnh hưởng đến thi đấu công bằng giữa người chơi, giúp người chơi cạnh tranh.

Bọn họ thảo luận đến vô cùng sôi nổi, nhưng thật ra những người chơi trong phó bản lại căn bản không thể thấy được điều đó.

Điều này có một loại cảm giác sảng khoái như bọn họ đang lấy góc nhìn của thượng đế để xem trò vui.

Người chơi trong thế giới phó bản thực sự không biết gì, trên thực tế, ngoại trừ Ninh Túc và Ninh Trường Phong ra thì cũng chẳng có mấy ai ở trong phó bản sẽ nhìn đống bình luận này.

Ngay cả phó bản họ còn không chú ý tới nữa là.

Đối mặt với sự chất vấn của Quách Hiểu, Ninh Túc giữ im lặng không nói 8ì.

Cậu đã buông tay học sinh cấp ba ra, ánh mắt của học sinh cấp ba vẫn dán chặt vào tay hắn, mất một lúc lâu sau ánh mắt ấy mới lướt nhẹ đến tay Ninh Túc.

Bàn tay đó cũng giống như cơ thể của thiếu niên, thon dài nhưng có điều hơi gầy, khi rũ bên mép quần các đốt ngón tay hơi gập lên, chất lỏng đặc quánh từ hỗn hợp màu vàng và màu máu trên đầu ngón tay tích tụ lại thành giọt sắp nhỏ xuống. Học sinh cấp ba nhìn chằm chằm vào giọt nước đó, chờ đợi nó rơi xuống bùn đất.

“Mau bỏ nó lại đi, theo tôi đi tìm quỷ hút máu!” Quách Hiểu không kiên nhẫn nói.

Ninh Túc cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu tôi dẫn theo cậu ta thì anh sẽ không cho tôi ôm đùi đúng không?”

Quách Hiểu: “...”

L...]

(Tôi mới vào đây cho nên không có hiểu lắm, Quách Hiểu là một tên ngốc bị lừa của guild Vĩnh Mĩnh thì cho kẻ lừa đảo guild Ngân Hoa ôm đùi cái gì?]

[Kkk, cũng đúng nhỉ, nhưng nhìn Quách Hiếu ít gì cũng có giá trị vũ lực hơn Ninh Túc mà.]

[Cậu suy nghĩ cho kỹ nha Quách Hiểu, người lần cuối không cho cậu ta ôm đùi đã chết rồi đó!]

Quách Hiểu: “Đúng vậy, nếu cậu không bỏ nó lại thì tôi sẽ không cho cậu ôm đùi, mang theo một người ghê tởm như vậy thì có ích gì!”

Ninh Túc: “Được, vậy anh di đi.”

Hai người đồng thời nhìn về phía cậu.

Quách Hiểu: “Ai? Ai đi cơ?”

Ninh Túc: “Anh đi.” Quách Hiểu: “...” Bầu không khí trầm mặc mất hai ba giây. Quách Hiểu: “Được, được, được lắm, cậu được lắm, tôi đi!” “Làm như bây giờ tôi cần cậu á!” Hắn nổi giận đùng đùng mà lên lầu tìm quỷ hút máu. Ninh Tuc hơi nhoẻn miệng cười nói: “Đã đến giờ ăn tối rồi, không cần phải chia phần cho anh ta nữa.”

L...] Bên cạnh khách sạn có một quán trà sữa, Ninh Túc dẫn học sinh cấp ba và hai đứa nhỏ đến quán này ăn cơm. Hai chiếc bàn kê sát nhau, phủ đầy thức ăn thịnh soạn từ siêu thị. Hai đứa nhỏ vừa chậm rãi ăn xúc xích vừa nhìn học sinh cấp ba đối diện. Quỷ Sinh nuốt miếng thịt thơm ngon vào trong miệng, cúi người về phía trước một chút, nghiêng đầu nhìn học sinh cấp ba, “Là anh.” Mạn Mạn kéo nó về, “Lo ăn cơm đi.” Quỷ Sinh: “Ò!” Ninh Túc lại lấy từ trong quả cầu pha lê ra một nắm xúc xích rồi đặt lên bàn, đưa cho học sinh cấp ba, còn kèm thêm hai gói mì và một chai nước, “Ăn đi.” Tầm mắt của học sinh cấp ba dừng ở chỗ ngực Ninh Túc, ánh mắt sâu thắm.

Ninh Túc nhét xúc xích vào trong tay hắn, xoay người nói, “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta lại đi tìm quỷ hút máu.”

Quỷ Sinh: “Ăn! Xúc xích ăn ngon!”

Học sinh cấp ba nhìn chằm chằm vào xúc xích trong tay một lúc lâu, sau đó xé mở bao bì bên ngoài.

Ninh Túc lại lấy ra một chiếc quần nữa đặt lên đùi hắn, che đi đôi chân lộ ra dưới lớp váy đồng phục học sinh, không nói gì hết.

Học sinh cấp ba cứng người, vô thức ăn xong phần cơm của mình, sau đó cầm lấy quần di vào trong nhà vệ sinh của quán trà sữa.

Trong quán trà sữa chỉ có một nhà vệ sinh đơn giản, một lần vào được một người, không phân biệt giới tính.

Sau khi khóa cửa, hắn dựa người vào thành cửa, đôi tay mưng mủ siết chặt chiếc quần cotton mềm mại màu be sạch sẽ.

Khi ánh mắt rơi xuống bàn tay, hắn lại nhớ đến thiếu niên từng nắm lấy bàn tay này kéo hắn ra khỏi đàn zombie, một đường chạy như bay.

Tay hắn chuyển động, nắm chặt túi quần lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ bên trong.

Học sinh cấp ba thẫn thờ nhìn tuýp thuốc mỡ, siết chặt từng chút một. Hắn áp tấm lưng cong vào cửa, cắn chặt đôi môi, hốc mắt ươn ướt. Ở khách sạn bên cạnh, Quách Hiểu đã tìm thấy được quỷ hút máu, đồng thời kể lại tình huống suốt dọc đường di cho quỷ hút máu nghe.

Nghe thấy Ninh Túc, quỷ hút máu cau mày lại, “Cậu ta cứ nhất quyết muốn dẫn theo người kia như vậy thì chắc chắn có nguyên nhân nào đó, cậu cứ để cậu ta dẫn theo là được.”

Hắn nói thêm: “Cái tên Ninh Túc này có hơi quen tai, cũng không phải người chơi tiểu tốt gì đâu, vẫn nên đi tìm cậu ta về lại.”

Nói xong hắn cắn một miếng bánh mì, lại nhíu mày.

Có thể không được ngon cho lắm, nhưng động tác nhai của hắn vẫn khiến cho Quách Hiểu đói bụng.

Quách Hiểu có hơi hối hận khi vừa rồi không lấy chút đồ ăn ở siêu thị, sau đó hắn sực nhớ ra Ninh Túc có cho hắn lốc sữa chua.

Lúc lấy sữa chua ra, Quách Hiểu nhìn thấy quần áo trên người cũng là do Ninh Túc cho hắn.

Hắn nói: “Chờ lát nữa lại đi kiếm cậu ta về là được.”

Nói xong hắn uống một ngụm sữa chua.

“Phụt!”

Một ngụm sữa chua loãng ngả vàng phun thẳng lên người quỷ hút máu. Quách Hiểu lật lại coi hạn sử dụng, vừa nhìn đã thấy hết hạn nửa năm,))))

Kiếm cái con mẹ nó chứ kiếm! 米

Ở ngoại ô thành phố, phía sau tảng đá.

Thiếu niên ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu tự sôi cả buổi trời.

Ân Thanh Mặc uống một ngụm nước, thấy cậu còn chưa ăn thì nói, “Sao cậu không ăn đi Ninh Túc?”

Thiếu niên ngẩng đầu, “Thật sự cho tôi ăn sao?”

Hạ Khả Văn: “Đương nhiên rồi, đây còn là giả sao? Mau ăn đi, cứ ăn thoải mái.”

Thiếu niên: “Ò được!”

Nói xong cậu lập tức mở mồm ra ăn, đôi mắt hạnh phúc đến híp lại.

Hai người mới đầu còn muốn hỏi cậu đã gặp chuyện gì sau khi vào phó bản, nhưng thấy cậu ăn ngon lành như vậy thì không hỏi nữa.

Hạ Khả Văn nói: “Hiện tại ba người chúng ta đã tập hợp lại cùng nhau, tiếp theo lại đi hội trưởng và những người khác, có lẽ chậm nhất là vào ngày mai chúng ta sẽ tập trung đủ người.”

Ân Thanh Mặc: “Chúng ta không chỉ tìm kiếm hội trưởng và những người khác mà còn phải tìm kiếm những người chơi loài người, liên minh với các guild phe loài người cũng rất quan trọng.”

Bọn họ không để ý tới động tác ăn của thiếu niên hơi khựng lại một chút.

Hạ Khả Văn hỏi cậu: “Ăn đủ không? Chỗ tôi vẫn còn nè.” Cô vừa lấy thêm một chút đồ ăn ra ngoài vừa nói: “Không ngờ nhìn cậu gầy như vậy mà sức ăn cũng lớn quá hen, đợi vào thành phố tôi lại tìm thêm một chút gì đó cho cậu.”

Thiếu niên nhìn cô với đôi mắt đào hoa trong veo xinh đẹp, nói: “Cô tìm đồ ăn cho tôi ư?”

“Đúng vậy, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi giỏi nhất là tìm kiếm đó, chỉ cần đi theo tôi thì cậu tuyệt đối sẽ không bị đói.” Hạ Khả Văn cười cười nói.

Thiếu niên nói: “Được.”

Cậu lại nhét một thanh sô cô la vào miệng, ngồi dựa vào tảng đá phía sau để lộ ra cái ót bù xù.

Những zombie muốn tiếp cận từ xa, nhìn thấy cái ót này lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng.



Tiệm trà sữa.

Sau khi Ninh Túc ăn xong, cậu tìm thấy một ít bột trà sữa cùng với cốc giấy ở góc cửa hàng.

Cậu vẫn luôn chuẩn bị những dụng cụ cần thiết để sinh tồn trong thế giới hoang dã trong quả cầu pha lê của mình, việc nấu một nồi nước sôi với cậu mà nói là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Sau khi chờ học sinh cấp ba ở cả buổi trong phòng vệ sinh đi ra, Ninh Túc đặt vào tay hắn một ly trà sữa nóng hổi, ”Đi thôi.” Quỷ hút máu lau sữa chua hồng phun đầy trên mặt mình với nét mặt cực kỳ khó coi, bánh mì của hắn cũng bị văng trúng không thể ăn được. Hắn ngẩng đầu nhìn Quách Hiểu với vẻ rét lạnh. Quách Hiểu đang định nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. “Ai?” Hắn quay đầu hỏi. “Là tôi Ninh Túc đây.” Quách Hiểu vừa mở cửa, mùi hương trà sữa thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp nơi nơi. Ngoài cửa, một lớn hai nhỏ đang ngậm ống hút uống trà sữa. Tên lớn thì một tay cầm ly trà sữa, vừa hút trà sữa vừa ngẩng đầu nhìn hắn. Hai nhỏ thì phải dùng cả hai tay để bưng cốc trà sữa siêu to, cắn ống hút ngẩng đầu nhìn hắn, “Rột rột rột rột~” “Nấc cụt ~7” Quách Hiểu vừa mới uống một ngụm sữa chua hết hạn nửa năm: “...” [Ha ha ha ha ha ha!] [Cười chết mất thôi, bọn họ đáng yêu xỉu.] [Dù là một thằng ngốc thì tôi vẫn muốn nhìn cậu ta, nhìn bọn họ sống trong thời tận thế quá thú vi.】 Quỷ Sinh lại nấc thêm cái nữa, đôi tay nhỏ nâng cốc trà sữa lên nói với hắn: “Uống ngon lắm luôn á!” Đứa nhỏ có hơi hướng nội thường không chủ động bắt chuyện với những người mới gặp, nhưng đây là lần đầu tiên nó uống trà sữa, hoàn toàn ngạc nhiên trước độ ngon của trà sữa.

Tất cả bọn họ đều có trà sữa, vì vậy chỉ có thể phấn khích nói với hắn. Quách Hiểu: “...”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa đã đá bay cả bọn.

Trong phòng truyền ra tiếng của quỷ hút máu, “Để họ vào đi.”

Hai lớn hai nhỏ đi vào phòng.

Đây là lần đầu tiên Ninh Túc mặt đối mặt gặp quỷ hút máu.

Tên của quỷ hút máu là Hồ Thiên, hắn có được kỹ năng hút máu từ một phó bản ma cà rồng, vì vậy hắn được mọi người trong căn cứ gọi là quỷ hút máu.

Theo thông tin mà Sư Thiên Xu đưa cho cậu, máu trong người quỷ hút máu đều là độc, một khi chạm vào nơi có mạch máu thì sẽ biến thành một bộ xác khô.

Hắn có chứng nóng nảy khát máu, khi hắn phát bệnh thì lúc ấy sẽ vô cùng bạo lực và điên cuồng, độc tính và giá trị vũ lực cũng sẽ bùng nổ theo, muốn uống máu người một cách rất điên cuồng.

Sắc mặt hắn tái nhợt, đồng tử hơi xanh xanh, đôi môi thì tím tái, lúc cười nói lộ ra đầu lưỡi kỳ dị, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thè cái lưỡi dài ra để liếm máu.

Lúc này hắn đang nhìn Ninh Túc, nhìn hơn mười giây, sau khi nuốt một ngụm nước miếng thì chuyển tầm mắt sang người bên cạnh. Cậu học sinh cấp ba mặc một chiếc áo đồng phục học sinh và một chiếc quần màu be, bàn tay cầm cốc trà sữa đã thối rữa đầy mủ với những lỗ đen nhỏ sưng to, trên khuôn mặt của hắn cũng vậy, trông rất gớm ghiếc. Trên mặt quỷ hút máu lộ ra sự ghê tởm, hắn nhìn đi chỗ khác rồi đột ngột quay đầu lại. Hắn nói với học sinh cấp ba: “Cậu là ai? Sao tôi lại cảm thấy cậu có chút quen mắt vậy?” Cậu học sinh cấp ba dường như không nghe thấy những gì hắn nói chứ đừng nói đến việc trả lời, thậm chí còn không nhìn hắn lấy lần nào. Quách Hiểu nhíu mày: “Hỏi mày đó!” Quỷ hút máu xua xua tay, lại nhìn về phía Ninh Túc, “Cậu thuộc guild nào?” Ninh Túc: “Tôi thuộc guild Ngân Hoa.” Quách Hiểu: “Cậu diễn đến nghiện rồi hả!” Hắn quay sang quỷ hút máu nói, “Bọn tôi gặp nhóm của Giả Thần Thăng, cùng giả làm thành viên của guild Ngân Hoa.” Quỷ hút máu gật đầu, “Tôi cũng giả là guild Ngân Hoa, đã giết rất nhiều người chơi trên đường đi.”

L...]

[[Về việc tôi nói sự thật mà chẳng có ai tin].] Quỷ hút máu cứ nhìn Ninh Túc mãi, không hiểu sao lại nuốt nước miếng một cái, hắn đứng dậy rời khỏi giường, chậm rãi đi đến trước mặt của Ninh Túc. Hắn rất cao, mỗi một bước tới gần đều mang cho người ta một cảm giác ngột ngạt. Hắn đi đến bên cạnh Ninh Túc, nhìn chằm chằm vào mạch máu trên cổ Ninh Túc lờ mờ hiện ra trên làn da tái nhợt, trái cổ của hắn lên xuống dữ dội, lại nuốt thêm ngụm nước miếng nữa, khàn giọng nói: “Có thể để tôi uống một chút máu của cậu không?”

[Vcl al Ống lại phát bệnh rồi! Ánh mắt của ổng thật đáng sợ!]

[Không thể nào, chẳng phải anh ta cho rằng Ninh Túc là người của phe zombie sao, còn muốn hút khô cậu ấy ư?]

【KKkk cười xỉu, kể chuyện cười nè, guild Vĩnh Minh không giết người chơi cùng phe.]

[Nhóc đáng yêu ơi mau chạy đi, ổng có bệnh cuồng máu đó, thật sự sẽ hút cạn máu của cậu đấy!] Quỷ hút máu nhìn chằm chằm vào cổ Ninh Túc, đầu lưỡi càng lúc càng thè ra, đầu răng cắn vào lớp phủ trên lưỡi, không thể khống chế, gấp đến nổi không chờ được mà muốn cắn lên. Quách Hiểu mở miệng, không biết có nên xen vào chuyện này hay không. Hắn biết hiện tại không có nguy hiểm, quỷ hút máu thật sự không thèm để ý đến người chơi cùng phe, huống chỉ là khi hắn phát bệnh cuồng bạo muốn hút máu. Ninh Túc: “Có thể á.” Thiếu niên ngước đôi mắt trong veo lên, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra phần cổ càng nhiều hơn cho quỷ hút máu, “Vậy anh cũng có thể cho tôi xin miếng máu không?” Quỷ hút máu: “?”

22

[2] Quỷ hút máu nhìn Ninh Túc không chớp mắt, Ninh Túc cũng nhìn vào cổ của quỷ hút máu, vài giây sau thiếu niên nuốt nước miếng cái ực, trong mắt lộ rõ vẻ thèm khát. Đôi mắt đen như mực của cậu tự dưng trở nên có hơi đáng sợ. Quỷ hút máu: “...” Không ngờ quỷ hút máu lại nhất thời không thể nói nên lời. Từ hồi trở thành quỷ hút máu đến giờ, đây là chuyện mà hắn chưa bao giờ gặp phải, không ngờ lại có người đòi uống máu của hắn. Ninh Túc: “Được không? Anh nhấp một ngụm của tôi, tôi nhấp một ngụm của anh.” Không biết liệu có phải vì lý do bước vào hoàn cảnh ngày tận thế này hay không, mà bản năng zombie bị áp chế bấy lâu nay của Ninh Túc đã có dấu hiệu muốn trỗi dậy. Khát vọng máu tươi chính là một trong những bản năng. Bản năng làm cho sự thèm khát trên đôi mắt cậu càng trở nên cực kỳ rõ ràng và chân thực. “2” Quỷ hút máu nhìn Ninh Túc một hồi sau đó xoay người đi, nói: “Mau di thôi, đi gặp người của guild Vĩnh Minh nào, chắc bọn họ đang sốt ruột chờ lắm đây.”

Hắn liếm môi dẫn đầu rời đi trước, bước đi có hơi nhanh.

Quách Hiểu có hơi hoang mang.

Ninh Túc vội đuổi theo sau quỷ hút máu: “Này, chưa uống máu đã đi rồi sao?”

Quách Hiểu càng hoang mang.

Người xem cũng hoang mang.

Ninh Túc: “Anh uống của tôi hai ngụm, tôi uống của anh một ngụm cũng được!”
Bình Luận (0)
Comment