€105
€105€105
chương 105: Tận thế
Editor: Cô Rùa
米
Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn dẫn Ninh Tuc lần theo hương độc tìm được Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu đang ở bên ngoài một trường học với một số người chơi.
Ngày tận thế ập tới, trường học là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Vách tường nơi đây đổ nát tan hoang, nhưng cũng may tường rào vẫn còn tính là nguyên vẹn.
Ân Thanh Mặc vừa nhìn đã biết Sư Thiên Xu muốn sử dụng nơi này làm căn cứ cho phe người chơi loài người.
Khi hắn đang định đi đến chỗ Sư Thiên Xu thì thấy Ninh Túc nhìn chằm chằm Sư Thiên Xu.
“Đi thôi, đi qua chào hội trưởng một tiếng nào.” Ân Thanh Mặc nói.
Sư Thiên Xu nhìn thấy bọn họ đến thì vẫy tay ý bảo họ qua đây, “Trước tiên kể cho bọn tôi nghe một chút về mấy tiếng vừa qua của các cậu đi.”
Cô nhìn thoáng qua Ninh Túc rồi dời tầm mắt sang bên phải, “Thôi bỏ đi, ông Chu đang nấu cháo ở bên đó, các cậu qua đó ăn một bát rồi nghỉ ngơi đã.”
Khi ba người họ đang chuẩn bị đi, Sư Thiên Xu bỗng gọi Ninh Túc lại, “Ninh Túc, lại đây.” Thiếu niên dừng bước, đứng tại chỗ quay đầu lại nhìn cô.
Sư Thiên Xu lấy ra một miếng bánh kem dâu tây cùng với một bình sữa đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ngẩng đầu thấy thiếu niên đang ngây người nhìn.
Cô mỉm cười nói: “Ngây ra đó làm gì, lại đây ăn đi.”
Có lẽ là vì Sư Thiên Xu không thích hoàn cảnh tăm tối nên một đống lửa được đốt ngay cạnh cô ấy.
Ráng chiều phương xa đỏ rực, ánh lửa gần kề mờ ảo.
Chúng đồng thời phủ một lớp màu vàng ấm áp lên chiếc bánh kem trắng muốt, trông như được phủ thêm một lớp mật ngọt vậy.
Ninh Túc nhìn một hồi rồi cầm nĩa lên ăn dâu tây và quả anh đào trên đó trước, sau đó mới xúc một thìa kem cho vào miệng ăn từ từ.
Sư Thiên Xu lại lấy ra hai bình sữa nữa, hỏi: “Quỷ Sinh và Phi Phi đâu?” Thiếu niên nuốt kem tươi ngon ngọt mềm mịn nói: “Em bỏ chúng vào hệ thống rồi.”
Sư Thiên Xu “ừm” một tiếng: “Hoàn cảnh tận thế rất khắc nghiệt, để bọn nhỏ vào đó cũng đúng.”
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Cô đặt hai bình sữa vào tay thiếu niên, “Vậy hai bình này cũng là của cậu.”
Ninh Túc sững người trong phút chốc, ánh mắt nhìn đăm đăm vào hai bình sữa trên tay. Lúc này Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn bưng cháo đến, Ân Thanh Mặc nói: “Hội trưởng, bọn tôi có sữa không?”
Hạ Khả Văn: “Mấy tuổi rồi mà còn đòi uống sữa?”
Sư Thiên Xu nói: “Tôi thấy các cậu sắp ăn cháo xong rồi thì cứ để Ninh Túc uống đi, giờ các cậu kể một chút về những chuyện trên đường tôi nghe xem.”
Ân Thanh Mặc nói: “Sau khi tôi vào phó bản chưa được bao lâu thì gặp được Hạ Khả Văn, kế đó bọn tôi bắt gặp người nhộng sư và pháp sư áo đen, xác định bọn họ thuộc phe zomble.”
“Đến lúc nghỉ ngơi ăn cơm thì gặp được Ninh Túc, rồi cả bọn cùng đi thẳng đến đây.” Hắn lấy ra một tờ giấy đưa cho Sư Thiên Xu, trên đó là bản đồ nửa thành phố mà hắn vẽ, “Tôi đã đánh dấu tất cả những nơi có thể có người chơi ở trên đây.”
Sư Thiên Xu gật đầu, “Bản đồ này rất quan trọng, trước tiên chúng ta phải thăm dò thật kỹ thành phố này để chuẩn bị cho trận chiến quy mô lớn tiếp theo.”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, sau khi giải thích rõ ràng cho nhau nghe, Sư Thiên Xu sắp xếp phòng ở cho bọn họ, điều tiện lợi của trường học chính là có rất nhiều ký túc xá cho họ ngủ.
Bình thường thì giờ đã là nửa đêm, mọi người đều bôn ba bảy tám tiếng rồi, cũng đã đến lúc phải nghỉ ngơi.
Khi ba người họ đi nghỉ ngơi, Giả Thần Thăng dẫn người của mình chạy tới.
Sư Thiên Xu ngồi trước đống lửa trại, tiếp tục trao đổi thông tin với bọn họ. Nói xong, Giả Thần Thăng hup một bát cháo rồi thoải mái thở một hơi: “Hội trưởng Sư, phe zombie đã bắt đầu giết người chơi loài người khắp nơi rồi, có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị không?”
Sư Thiên Xu đứng lên, “Hội trưởng Giả, anh qua đây với tôi một chút.” Giả Thần Thăng ngơ ngác đi theo cô đến một tòa nhà ký túc xá nhỏ, nơi này nhỏ hơn hai tòa nhà xung quanh, cửa thì bị khóa chặt lại.
Sư Thiên Xu mở khóa sắt dẫn hắn vào trong, cho đến khi đi đến căn phòng cuối dãy tầng một mới dừng lại.
“Hội trưởng Sư, cô định làm gì vậy?”
Sư Thiên Xu: “Anh nhìn bên trong đi.”
Nói đoạn, đẩy cánh cửa ra một một khe hở nhỏ.
Tòa ký túc xá tương đối nhỏ này hẳn là của quản lý khu ký túc, tuy nhỏ nhưng bên trong mỗi phòng cũng không tệ lắm, gần giống như một căn hộ đơn lẻ vậy, còn có một chiếc ghế sô pha hai chỗ ngồi.
Lúc này có một người đang ngồi trên sô pha, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trang phục thường dùng khi đi làm.
Ngay cả Giả Thần Thăng cũng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, “Đây, là... Tôi?”
“Rất xin lỗi vì đã nhốt anh ở đây.” Sư Thiên Xu nói, “Nhưng anh ở trong là zombie nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
Giả Thần Thăng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Hệ thống nhắc nhở điều quan trọng nhất chính là bản thân?” Sư Thiên Xu gật đầu, “Ở đây mỗi người chơi đều sẽ có một bản thân” khác.”
Cô hỏi Giả Thần Thăng: “Anh có thể nhìn ra đây là anh của lúc nào không?”
Giả Thần Thăng lại đẩy cánh cửa hé ra thêm một chút, lần này hắn đã bình tĩnh và cẩn thận quan sát hơn, từ khuôn mặt đến đồng hồ trên cổ tay, cổ tay áo, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc cà vạt đen thêu hoa cúc trắng trên chiếc áo sơ mi.
Hắn ấn ấn trán, trên mặt chợt hiện lên một tia bi thương, “Là lúc tôi sắp vào phó bản, cụ thể là cái ngày tôi vào phó bản.”
Sư Thiên Xu nói: “Vậy rất rõ ràng, lấy lúc vào phó bản làm điểm giao nhau, thế giới này sẽ có hai anh, một là ở hiện tại đã vào trò chơi vô hạn nhiều năm, một là ở thế giới ban đầu lúc anh sắp chết.”
“Mỗi một người chơi trong thế giới này đều sẽ như vậy.”
“Đồng thời ở trong trận đối đầu với zombie này, anh là người chơi loài người thì anh của trước đây sẽ là zombie.”
“Còn nếu là người chơi zombie, thì bản thân trước khi vào phó bản sẽ là con người.”
Lúc mới vào phó bản, rất nhiều người đều cảm thấy người chơi zombie chiếm ưu thế hơn nhiều, bởi vì zombie đáng sợ nhất ở thế giới này không tấn công người chơi zombie, chỉ tấn công người chơi con người. Sau đó lại mau chóng phát hiện ra, người còn sống sót ở thế giới này sẽ tấn công người chơi zombie chứ không tấn công người chơi con người. Nghe có ve hơi công bằng nhưng nó vẫn không hề công bằng nếu đi sâu vào vấn đề.
Điều này phụ thuộc vào giai đoạn của tận thế, phụ thuộc vào sự tiến hóa của con người và zombie trong thế giới này đã tới trình độ nào, phụ thuộc vào thế lực bên nào rõ ràng mạnh hơn.
Chia mỗi người chơi thành hai, một là zombie và một là con người để lấp đầy khoảng trống của sự bất công đó.
Bởi vì hệ thống nhắc nhở bản thân mới là quan trọng nhất.
Trước lời nhắc nhở yêu thương từ hệ thống, còn có một lời nhắc nhở chú ý khác: hãy bảo vệ quê hương của bạn và chính bạn.
[Chính bạn].
Giả Thần Thăng nói: “Vậy dựa theo thiết lập này, nếu một trong hai bản thân chết thì người còn lại cũng sẽ chết?”
“Có lẽ điều này sẽ càng chính xác hơn.” Sư Thiên Xu nói: “Đứng ở góc độ chỉnh thể của phó bản và dựa theo logic mà nói, nếu bản thân trong quá khứ chết thì bản thân của hiện tại cũng sẽ chết, nhưng nếu bản thân của hiện tại chết thì bản thân trong quá khứ chưa chắc đã chết.” Giả Thần Thăng nhìn Sư Thiên Xu một cái, ánh hoàng hôn rơi xuống khóe mắt trắng nõn mềm mại của cô, tông màu ấm áp dày đặc ấy cũng không thể che giấu sự lạnh lùng trong mắt cô, bình tĩnh thể hiện sự thản nhiên và thấu hiểu của cô.
Hắn siết chặt nắm tay, “Tôi hiểu rồi, chính vì vậy bản thân trong quá khứ mới là quan trọng nhất, mà bản thân trong quá khứ đều là phe đối địch.” [Đỉnh ve! ]
[Xuất sắc 10 điểm!]
[Cho nên mới có hai Ninh Túc, một là trước khi vào phó bản, một là đã vào phó bản, bởi vì cậu ta mới vào phó bản chưa được bao lâu cho nên nhìn cả hai chẳng khác gì nhau mấy.]
[Cho nên, Ninh Túc thông qua bài test của guild Vĩnh Minh bên kia chính là Ninh Túc của trước đây?]
[Nào phải, góc nhìn của hệ thống định vị người chơi hiện tại mà, Ninh Túc đó chính là bản thể người chơi, mà Ninh Túc ở guild Ngân Hoa bên này mới là Ninh Túc của trước đây, là Ninh Túc zombie chứ?]
[Guild Ngân Hoa là phe loài người mà Ninh Túc lại là người của guild Ngân Hoa, cho nên Ninh Túc hiện tại là con người nhưng cậu ta lại thông qua bài test zombie ư?]
(Có cái gì mà không hiểu, chắc cậu ta dùng kỹ năng của mình để thông qua bài test zombie thôi. ]
[Ế đợi đã, vậy tên học sinh cấp ba mà Ninh Túc vẫn luôn kéo theo có khi nào cũng là người chơi nào đó trước kia không? ]
Đúng thật, lúc Ninh Túc vừa nhìn thấy cậu học sinh cấp ba kia ở trên phố thì đã nhận ra đó là cổ bà trước khi vào trò chơi.
Trong tòa lâu đài cổ ở phó bản [Mạn Mạn], cổ bà đã từng kể cho cậu nghe về quá khứ của mình, cậu cũng nhìn thấy rõ diện mạo của cổ bà khi hắn sáu tuổi và khi hắn lớn lên.
Mặc dù hắn còn đang ở thời đi học, cận kề cái chết với gương mặt thối rữa đến không sao chịu nổi, nhưng Ninh Túc vừa nhìn một cái vẫn có thể nhận ra hắn trong đám đông.
Đôi mắt, đường nét khuôn mặt, lỗ sâu trên mặt, váy đồng phục học sinh. Đó là lý do tại sao Ninh Túc mới dẫn hắn theo như vậy.
Hai cổ bà nhìn nhau.
Ninh Túc vừa định nhân cơ hội này đánh bài chuồn thì hai người lại đồng loạt nhìn về phía cậu.
Ninh Túc: “...”
Đương sự đang ở đây, vì vậy cậu không cần phải trả lời câu hỏi đó, cậu cũng không biết tại sao cổ bà lại hạ tình cổ cho cậu.
Ninh Tuc ngẩng đầu, hét về phía quỷ hút máu và Quách Hiểu: “Đùi ới, bây giờ tôi đi đâu nữa?”
Quỷ hút máu và Quách Hiểu đi qua đây, cổ bà thu hồi lại tầm mắt.
Chờ hai người đi tới, cổ bà nói: “Tôi dẫn mọi người vào.”
Nhà tù bỏ hoang này rất lớn, vốn có một số người đang lẩn trốn và zombie lang thang nhưng đều bị guild Vĩnh Minh dọn sạch.
Hiện tại bên trong đều là người chơi zombie đã thông qua bài test và một số zombie khác.
Ninh Túc vào trong chưa bao lâu thì lập tức thu hồi hai đứa nhỏ vào trong hệ thống, vừa mới đi được vài bước đã nhìn thấy hội trưởng guild Vĩnh Minh - Pháp sư áo đen. Guild Vĩnh Minh ở căn cứ vô cùng phô trương, nhưng hội trưởng guild Vĩnh Minh lại sống rất khiêm tốn.
Nhìn hắn chắc đã ngoài ba mươi, mặc nguyên một cây đen, dáng người cao ngất thon gầy, thực ra còn có chút đẹp trai, nhìn qua có ve là một người đàn ông trưởng thành, lịch lãm, rất hấp dẫn.
Nhìn thấy hắn, quỷ hút máu lập tức hỏi: “Hội trưởng, hiện tại tình huống thế nào rồi?”
Pháp sư áo đen nói: “Nhà tù này là căn cứ an toàn của phe zombie chúng ta, cổ bà phụ trách dẫn đường cho người chơi zombie từ khắp nơi trong thành phố tụ tập về nơi đây, người nhộng sư phụ trách sàng lọc người chơi zombie và zombie, các cậu đến đúng lúc lắm, tôi có nhiệm vụ này muốn giao cho các cậu đây.”
Quỷ hút máu hồi hắn: “Nhiệm vụ gì vậy, anh muốn chúng tôi đi ám sát người chơi loài người sao?”
Pháp sư áo đen lắc đầu, “Trước đó tôi đã nói với các cậu rồi, nếu phó bản này chỉ dựa vào mỗi guild chúng ta thôi thì không thể nào thắng được, cho nên các cậu nên thân thiện với những người chơi từ các guild khác cùng phe zombie.”
Đây coi như là một lời cảnh cáo.
Chắc hẳn người nhộng sư cũng đã bị dằn mặt, cho nên dù cô ta ở ngoài có thái độ không tốt cỡ nào thì cũng không có động một chút là giết những người chơi thân phận không rõ ràng.
“Ngay cả khi toàn bộ các guild trong phe zombie chúng ta gộp lại thì chúng ta cũng không thể giành chiến thắng.” Pháp sư áo đen nói. Quỷ hút máu khó hiểu nhìn hắn, đang định nói thì pháp sư áo đen nói tiếp: “Còn chưa đủ.”
“Tức là sao?”
Pháp sư áo đen: “Chúng ta còn phải liên hợp với zombie của thành phố này.”
“Dọc đường đi chắc cậu cũng đã nhìn thấy rồi, trong thành phố này có rất nhiều zombie và con người, vượt xa người chơi của chúng ta cả ngàn lần.”
“Nhiệm vụ chính của phó bản là bảo vệ quê hương, rất rõ ràng là quê hương của zombie và loài người, phạm vi này rất lớn, không phải chuyện mà 100 người chơi mới tới như chúng ta có thể làm được.”
Pháp sư áo đen nhìn một con Zombie trong phòng giam, “Đây cũng không phải thời gian đầu của tận thế, nó đã hoàn toàn vượt qua trạng thái hỗn loạn lúc ban đầu, zombie và loài người đều đã tiến hóa, con người trong thành phố này nhất định có tổ chức và zombie có lẽ cũng vậy.”
“Bên Sư Thiên Xu nhất định sẽ bắt tay với loài người, tìm ra lãnh đạo của loài người trong thành phố này, chúng ta cũng sẽ làm như vậy, nếu không chúng ta sẽ không thể chống lại họ chỉ bằng một vài guild được.” Ninh Túc đứng sau Quách Hiểu nhìn pháp sư áo đen một cái, hiểu được tại sao hắn lại có thể làm được hội trưởng.
Quỷ hút máu: “Ý của anh là?”
Pháp sư áo đen nói: “Trong zombie cũng có sẽ có zombie cấp cao, cũng có zombie lãnh đạo, tôi hy vọng các cậu có thể tìm được vua zombie.” Quỷ hút máu sửng sốt, Ninh Tuc mím môi dưới.
Pháp sư áo đen nói: “Các cậu đi ngủ năm tiếng đi, sau đó dẫn người đi tìm.”
Nhờ ơn hai đùi, Ninh Túc được xếp vào phòng cho nhân viên, không cần phải ngủ trong phòng giam.
Cậu tranh thủ thời gian năm tiếng để ngủ, ngày hôm sau không biết là vào khi nào, dù sao cũng là lúc trời phủ kín hoàng hôn, cậu đã bị quỷ hút máu kêu dậy.
Tổng cộng có tám người chơi zombie tập hợp thành một tiểu đội trinh sát.
Nhiệm vụ chính của bọn họ là tìm vua zombie trong thành phố này, đồng thời dọn sạch những người chơi con người trong thành phố.
Cổ bà cấp ba vẫn đi theo Ninh Túc như ngày hôm qua. Không biết cổ bà đã xử lý như thế nào, nhưng những người này dường như vẫn không biết đây là cổ bà trước kia.
Ninh Túc hỏi: “Sao cậu vẫn còn đi theo tôi?”
Không phải đã tìm được bản thân cậu rồi sao.
Cổ bà cấp ba không nói gì mà chỉ đi theo cậu.
Quỷ hút máu nói: “Theo thì cứ theo, thêm một người thì khoẻ thêm một phần, nhưng mà nói rõ trước, nếu chúng ta gặp phải nguy hiểm thì sẽ không màng đến những kẻ kéo chân đâu.”
Hắn đều đã nói như vậy, tất nhiên Ninh Túc cũng không thể nói gì. Tiểu đội trinh sát lên đường.
Quỷ hút máu: “Hôm nay chúng ta đi tìm một nơi thích hợp để tụ tập trong thành phố này trước.”
Quỷ Sinh ngoi đầu lên: “Siêu thị?”
Nơi đầu tiên đến là một bệnh viện.
Khi dịch zombie bùng nổ vào ngày tận thế, bệnh viện có thể nói là nơi đáng sợ như địa ngục. Mặc dù đã không còn là những ngày đầu, nhưng nơi này nhìn vẫn có vẻ u ám.
Trên bức tường thật lớn màu trắng dính đầy những vết máu loang lổ đã khô, dụng cụ y tế nằm ngổn ngang trên đất, ruồi nhặng không biết từ đâu bay đến vo ve từng đàn.
Tám người chia thành mấy nhóm hai người, ngoài Quách Hiểu, nhóm Ninh Túc còn có thêm cổ bà cấp ba.
Quách Hiểu: “Phía trước có người!”
Hắn chạy về phía bóng người gầy gò trước mặt, nhưng khi Ninh Túc định đuổi theo hắn thì bỗng nhiên quay đầu lại.
Đằng sau cậu là hành lang trống rỗng của bệnh viện, vài cánh cửa phòng đều đã bị mở toang, chỉ có hai căn là đóng chặt.
Ninh Túc nhẹ nhàng đi tới trước một cánh cửa, nắm lấy tay nắm cửa. Vài giây sau, cậu đẩy cửa phòng ra. Đúng khoảnh khắc đó có một sợi roi đen lao thẳng về phía cánh cửa trước cậu, khi chiếc roi đen bén nhọn sắp đánh vào sống mũi cậu, Ninh Túc cúi người xuống một cái.
Ngay sau đó sợi roi lại quất vào tay cậu, một cách tốc độ và tàn nhẫn. Ninh Túc lập tức giơ tay lên, tay còn lại cũng giơ lên tạo thành động tác đầu hàng.
Nhưng người cầm roi không những không dừng lại, ngược lại còn quất mạnh hơn về phía cậu.
Góc độ khó đỡ, tốc độ còn nhanh, đòn roi tàn nhẫn.
Hoàn toàn không phải là đòn roi mà một cô bé có thể quất ra.
Ninh Túc nhảy tưng tưng trong phòng bệnh, trốn chỗ này chỗ kia, mấy lần còn suýt bị quất trúng.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “Đừng đánh mà, tôi không phải người xấu.”
Roi đen càng quất dữ dội hơn, như thể lạnh lùng giễu cợt lời nói của cậu.
Ninh Túc: “...”
Ninh Túc: “Sư Thiên Xu, đừng đánh nữa!”
Nghe thấy tên của mình, cô bé rốt cuộc mới dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng ra, sự đề phòng trong đôi mắt đào hoa lạnh lùng cũng không hề giảm, hỏi: “Anh là ai?” Ninh Túc gãi gãi cằm, “Cái này, nói ra có chút phức tạp.”