Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 106 - €106

€106 €106€106

chuong 106: Tan the Editor Cô Rùa 米

[Đéo má, Sư Thiên Xu á!]

[Vã¡ii, nhỏ này á? Sư Thiên Xu?!!! ]

[Mọi người đừng quên, Sư Thiên Xu đã vào phó bản khi mới 9-10 tuổi nha.]

(Aaaaa, nữ thần hồi nhỏ thật đáng yêu! Tôi thật may mắn khi được nhìn thấy thời thơ ấu của nữ thần.] Cô bé mười tuổi nắm chặt roi da, trong thế giới tận thế này, cô bé nhìn Ninh Túc với vẻ mặt đầy phòng bị như thể đang suy tư đánh giá. Đột nhiên cô bé cau mày, mặt giăng kín sương lạnh, “Lại là con riêng của ông ta.” “Người đàn ông đó, ông ta không chỉ có đứa mới quấn tã mà còn có đứa lớn như vậy rồi.” Ninh Túc: “...” “Tôi không phải con riêng của người đàn ông đó!” Ninh Túc vừa nhìn một cái đã nhận ra Sư Thiên Xu ngay, cũng là vì trước đây từng cùng vào chung phó bản [Mạn Mạn] với Sư Thiên Xu. Trong phó bản đó, bọn họ đều đã 6 tuổi, cũng không khác gì so với Sư Thiên Xu trước mặt, ngoại trừ khuôn mặt này nảy nở hơn một chút. Ninh Túc cũng biết cô đang nghĩ gì.

Cậu từng nghe đồn Sư Thiên Xu được sinh ra trong một gia đình truyền thống hiển hách, bà cô là một quý tộc có tước vị của một quốc gia nào đấy, còn cha cô ấy giàu có nhưng lại rất lăng nhăng, đi đâu cũng có tình nhân, đi đâu cũng có con rơi con rớt.

Cậu và Sư Thiên Xu lại trông có hơi giống nhau nữa, do đó Sư Thiên Xu mười tuổi chắc hẳn đã coi cậu là con riêng của cha cô cùng với một người phụ nữ nào đó.

Nhưng cậu không gánh nổi đâu.

Ninh Túc ngồi xổm xuống, nhìn cô bé đầy mặt phòng bị ấy.

Cô chỉ mới có mười tuổi, đáng lẽ nên là một cô bé được cưng chiều từ nhỏ, nhưng chẳng hiểu sao lại bước vào một thế giới như vậy.

Khi mọi người ở căn cứ nói về Sư Thiên Xu, họ thường đề cập tới việc Sư Thiên Xu mới mười tuổi mà đã có thể sống sót trong phó bản, bọn họ coi đây là một huyền thoại.

Song lại chưa từng nghĩ tới một cô bé mười tuổi sẽ cảm thấy thế nào khi đối mặt với một phó bản kinh dị hoàn toàn phá vỡ thế giới ban đầu.

Lúc này, Ninh Túc thật giống như nhìn thấy Sư Thiên Xu khi mới bước vào trò chơi vô hạn.

“Em tin anh đi, anh sẽ không làm hại em.” *Trong tiếng Trung chỉ có ngươi với ta, đoạn này xưng anh em cho phải phép, với cả một phần là do Túc Túc cũng ko muốn bại lộ thân phận ngay lúc này.

Ninh Túc nói: “Em đi theo anh nhé, anh sẽ dẫn em đi gặp một người.” Cô bé hồi: “Gặp ai?”

Ninh Tuc nói: “Một người mà em sẽ cực thích.”

Đột nhiên có tiếng la hét và tiếng đánh nhau ở trên lầu.

“Ninh Túc!” Quách Hiểu ở trên lầu gào to.

Ninh Túc nói với Sư Thiên Xu mười tuổi, “Đưa tay ra nào.”

Cô bé do dự vài giây, vươn tay ra.

Ninh Túc đặt một nắm tro bụi vào tay cô.

Trước khuôn mặt lạnh lùng của cô bé, Ninh Túc nói: “Làm mặt của em dơ đi, đừng để người khác trông thấy rõ mặt em, với lại nhất định đừng để ai biết em tên là Sư Thiên Xu nha.”

Cô bé nói: “Anh bảo tôi không được tiết lộ tôi là Sư Thiên Xu, nếu không phải cái tên Sư Thiên Xu này có nguy hiểm thì chính anh đang có mưu đồ.”

Ninh Túc lại lặp lại lần nữa: “Em cứ tin anh.”

“Nếu anh muốn giết em thì đã trực tiếp giết em rồi, sẽ không bày lắm trò như vậy.” Cô bé nói một cách ràng, “Vậy bây giờ chúng ta ít nhất cũng phải quyết định một cái tên để tránh bị lộ chứ.”

Ninh Túc: “Vậy anh gọi em là... Ma ma nha?”

Cô bé: “Cái gì?”

Ninh Túc: “Ma ma á, ma trong Malatang[1].”

[1] Ma lạt thang (R#šR3%, malatang) là món lầu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lầu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.

Cô bé: “...”

Mười giây im lặng bỏ lỡ mất cơ hội từ chối.

Thấy Ninh Túc không còn bị quất nữa thì hai đứa nhỏ mới lật đật phóng tới chỗ họ từ đằng sau cánh cửa, chúng nhìn cô bé với ánh mắt kinh ngạc và lấp lánh.

Trước kia bọn chúng đã rất thích Sư Thiên Xu rồi, nhưng Sư Thiên Xu lang bạt trong phó bản hơn mười năm có hào quang quá mạnh không dễ gần cho lắm.

Sư Thiên Xu gọi bọn chúng là cục cưng một lần hiện tại đã biến thành một đứa trẻ mười tuổi.

Quỷ Sinh tiến lên kéo cánh tay cô, hai mắt sáng ngời gọi một tiếng: “Chị ơi ~*

6592

Ninh Túc giật nhẹ cọng tóc chỉa ra của nó, “Mày gọi ai là chị đó?” Quỷ Sinh lập tức sửa lại, “Bà ơi~7

Mạn Mạn nói: “Chị nhỏ đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị.”

Mày xem Mạn Mạn biết nói chuyện chưa kìa, thêm một chữ “nhổ” lập tức khác liền.

“Cậu đang làm cái gì đấy Ninh Túc!” Quách Hiểu một phát đá bay cửa, người ngợm dính đầy máu, “Tôi kêu cậu rách cổ mà cậu không nghe hả!”

Ninh Túc: “Tôi lại tìm được một con rối mới.”

Cậu chỉ vào Sư Thiên Xu mười tuổi mặt mũi bẩn thỉu nói: “Tôi muốn nuôi cô bé thành một con rối.”

“Cậu được lắm, tất cả mọi người đều bận việc vì phe của mình, còn cậu thì đi tìm con rối cho bản thân!” Hắn liếc cô bé bẩn thỉu một cái, cũng không nhìn ra cái gì, “Mau lên!”

Ninh Túc hỏi: “Tình hình bên trên thế nào rồi?”

Quách Hiểu nói: “Có rất nhiều con người, nhưng lại để xổng mất hai người chơi con người, mẹ kiếp!”

“Còn những người còn lại thì sao?”

“Đương nhiên là giết hết rồi, sau cùng sẽ có một trận quyết chiến, bây giờ nếu thấy một thì cứ giết một, giết được bao nhiêu thì cứ giết.”

Ninh Túc lại liếc bộ quần áo tẩm đầy máu tươi nặng trịch của hắn, đi theo hắn ra ngoài. Họ đang tìm kiếm vua zombie, cũng nhận tiện gặp người thì giết người, nếu đó là người chơi con người thì lại càng tốt.

Mà Ninh Túc vẫn luôn thừa nước đục thả câu, cố gắng tìm bản thân khác của tất cả người chơi.

Thật ra khi Ninh Túc tìm thấy Sư Thiên Xu thì cậu đã cảm thấy đủ rồi. Đủ để có thể bắt đầu được rồi.

Hiện tại cậu có thể trà trộn vào phe zombie mà không bị nghỉ ngờ là vì người nhộng sư, bao gồm cả những người khác trong căn cứ zombie hoàn toàn tin tưởng cậu là một người chơi zombie.

Cậu không sợ bất kỳ bài test zombie nào, nhưng một khi phe zombie tập trung hết tại căn cứ zombie thì việc cậu bị lộ là điều không thể tránh khỏi.

Bởi vì cậu không thuộc về bất kỳ guild nào trong số những guild này. Đây cũng là chuyện nay mai thôi.

Cậu phải sử dụng một hai ngày quý giá này để giành được phần thắng lớn nhất về cho phe loài người.

Ngay khi Ninh Túc nhìn thấy một Quách Hiểu khác ở một trường học, cậu biết cậu đã có thể bắt đầu được rồi.

Quỷ hút máu và Quách Hiểu đã lợi dụng nhiệm vụ và phó bản này để thấy một người là giết một người, giết đến đỏ cả mắt.

Khi đến trường học, quần áo của họ đã ướt nhem máu, hưng phấn đến run ray. Màu xanh lam trong con ngươi của quỷ hút máu càng lúc càng đậm, đầu lưỡi lộ ra ngoài càng lúc càng nhiều.

Cơn cuồng máu của hắn lại sắp bùng phát.

Quách Hiểu cũng hưng phấn bắt người ở khắp nơi.

Những người còn lại trong tiểu đội trinh sát cũng tương tự.

Lúc này không ai để ý tới Ninh Túc đang làm gì, cho dù nhìn thấy Ninh Túc kéo một người vào phòng học, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ chút nào.

Mọi người đang tìm kiếm con người ở khắp nơi.

Ninh Túc ấn đôi tay bị trói của một Quách Hiểu khác lên trên ghế.

“Ưm, ưm um ư!”

Quách Hiểu con người bị băng keo bịt chặt miệng không thể nói được, hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Túc.

Guild Vĩnh Minh là phe zombie, đều là người chơi zombie, cho nên một bản thân khác của họ trước khi vào trò chơi đều sẽ là con người.

Quách Hiểu con người không có kỹ năng lại không phải là zombie, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ninh Túc như thế này.

Ninh Túc vừa mài phấn màu vừa nói với hắn: “Người anh em, tôi thành thật xin lỗi cậu.”

Cậu trộn các loại phấn màu với bùn trên mặt đất, trét nó lên mặt Quách Hiểu con người một cách loạn xì ngầu. Cậu nhìn vào đôi mắt sợ hãi và tức giận của Quách Hiểu nói: “Cậu trong tương lai có hơi lầm đường lạc lối, nhưng mà lại có vũ khí kỹ năng vô cùng mạnh.” Quách Hiểu là lá bài ẩn của guild Vĩnh Minh. Hắn không thông minh thậm chí còn có hơi lỗ mãng, nhưng dù là vậy, pháp sư áo đen vẫn coi hắn là một lá bài ẩn để giáng đòn bất ngờ. Nhất định là hắn có kỹ năng rất lợi hại, ít nhất có thể khắc chế được Ngân Hoa. “Xin lỗi nho, tôi cũng không biết sau này cậu sẽ có được kỹ năng khủng bố gì, nhưng lúc này đã không còn quan trọng nữa.” Ninh Túc chớp chớp mắt, nói: “Bởi vì không thể dùng được nữa rồi.”

(1

[Heo Heo đã bắt đầu ăn thịt hổ rồi sao?]

[Bé đẹp lúc này quá mlem, kích động chết mất!]

(Thời gian đi săn cuối cùng cũng bắt đầu!] Một số người chơi zombie đã lùa những người sống sót từ lớp học, văn phòng, toilet và ký túc xá đến sân tập thể dục của trường học. Trên đường di, bọn họ gây ra rất nhiều tiếng ồn, còn cố ý dùng máu để hấp dẫn zombie tới, ngày càng nhiều zombie bu lại, một là vì giúp bọn họ đối phó với nhân loại, hai là để mang chúng về căn cứ liên minh zomble. Lúc này đây, đàn zombie đang ở trên sân thể dục. Những người bị đẩy ra đây khóc la ì xèo chạy tán loạn, tuyệt vọng xin tha, sân thể dục chìm trong mùi máu tanh thảm không nỡ nhìn.

Có một vài người chơi zombie đang ngồi dưới gốc cây trong sân thể dục, vui về quan sát cảnh tượng này.

Một khi có người chạy trốn đến gần tòa nhà dạy học, họ sẽ dùng phi đao hay quả tạ để lia đứt đầu hoặc đập nát đầu người đó.

Sau khi Quách Hiểu đập quả bóng vào đầu một người, hắn hét lên đầy phấn khích: “Còn nữa không? Vui quá đi ha ha ha ha ha ha!”

Một người bị ném xuống từ tầng hai.

Hắn mặc một bộ đồng phục học sinh được bóp nhỏ trông chả ra làm sao, khuôn mặt hắn như lăn lộn trên mặt đất cuối cùng vùi vào trong hộp phấn viết bằng, khi hắn nhìn thấy những con zombie ở sân thể dục quay đầu lại nhìn hắn thì sợ đến mức tè ra quần, lố bịch như một thằng hề vậy.

Quách Hiểu đứng dưới tàng cây chỉ vào hắn, không nhịn được vừa cười vừa nói: “Nhát chết, xem nó kìa, nó không phải là đái trong quần à ha ha ha!”

Ninh Túc đứng trước cửa sổ lầu hai, yên lặng nhìn hình ảnh phía dưới. Quách Hiểu trước đây cũng là một người nhát gan yếu đuối, nhưng khi hắn có được năng lực sát sinh thì lại trở thành bộ dạng hưng phấn giết chóc như trước mặt, trông thấy kẻ hèn nhát còn thỏa thích cười nhạo và sỉ nhục người ta.

Đàn zombie lũ lượt kéo đến, tiếng rống “grào grào” đầy đói khát của chúng át đi tiếng van xin. Thằng hề mặc đồng phục học sinh vừa khóc vừa gào rú, té ngã lộn nhào trên mặt đất rồi lại kinh hãi giãy dụa chạy về phía tòa nhà dạy học.

Hắn sắp chuẩn bị chạy đến gần cửa tòa nhà dạy học.

Nước mắt trong đôi mắt hắn rửa sạch bụi bẩn trên mặt, khuôn mặt sắp lộ ra.

“BỐP!?

Một tiếng động thật lớn vang lên.

Một cái đầu đã bị đập vỡ bởi một quả tạ xoay tròn bay vèo tới.

Máu đỏ và não trắng văng lên trên người đám zombie, tụi zombie càng trở nên cuồng loạn hơn, lớp sau đè lớp trước tranh giành vồ lấy chúng, phân chia thức ăn.

Cơ thể mất đầu không ngờ lại chảy ra một dòng nước tiểu khác, sau đó bất ngờ vỡ nát rồi sụp đổ.

Quách Hiểu khom người cười ha ha, vừa đập đùi vừa cười.

Ánh hoàng hôn đỏ rực như ngọn lửa chiếu vào từng lớp nếp gấp ở đuôi mắt hắn, ánh sáng đỏ mắc kẹt trong nếp gấp như thể máu đang chảy xuôi.

Người chơi đứng gần hắn nhất cũng kích động nhảy dựng lên, nắm tóc nhìn về phía hắn, đúng lúc thoáng thấy nếp gấp ánh đỏ kia.

Hoàng hôn và ánh nắng chiều kết hợp lại tạo thành một tia sáng màu đỏ cam, chiếu xuống khuôn mặt vốn có hơi vàng của Quách Hiểu, khiến làn da của hắn đen càng đen, mà đỏ càng thêm đỏ. Người nọ cho rằng hắn bị lóa mắt nên dụi nhẹ đôi mắt.

Nhưng thật sự có máu trong những nếp gấp đó.

Từ hốc mắt dọc theo nếp nhăn đó chảy ra ngoài từng chút một, càng lúc càng nhanh.

Nếp nhăn nơi khóe mắt chính là vết chân chim khi cười sẽ hiện ra trên làn da thô ráp, mà bình thường không thể lúc nào cũng có được.

Nụ cười đọng lại trên gương mặt hắn.

Chính là nụ cười phấn khích nhất cũng như điên rồ nhất.

Máu chảy ra ngoài ngày càng dữ dội, trộn lẫn với một thứ màu trắng giống như cái bãi trước tòa nhà dạy học vậy.

*AI AI Aaaaaa ——”

Một người sống sờ sờ bên cạnh hắn lại lấy cách thức cười chết một cách khủng bố và ly kỳ như thế này, ngay cả người chơi đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết như hắn cũng sợ tới mức ôm đầu hét chói tai.

Ánh hoàng hôn đỏ choét xinh đẹp rắc lên người hắn, cũng rắc lên toàn bộ zombie trong sân thể dục, đỏ rực đến mức như muốn bốc cháy.

Ninh Túc đứng trước cửa sổ bình thản chứng kiến hết cảnh tượng này, đôi mắt đào hoa của cậu dưới ánh hoàng hôn đỏ hồng càng thêm lộng lẫy xinh đẹp.

Hồi lâu sau cậu khẽ mím môi một cái.

Phần bình luận đã sợ đến choáng váng. [Đm dm đm! Nổi hết cả da gà lên rồi.]

[Tu mình giết chính mình!]

[Là tự mình giết chính mình, bị cái chết của chính mình giết ngược lại mình!]

[Là tự mình cười nhạo chính mình, tự mình giết chết chính mình sau đó lại bị giết ngược lại!]

[Chính bản thân của ngày hôm nay tự giết chính mình của ngày hôm qua, bản thân điên cuồng giết chết bản thân hèn nhát.)

[Bớt spam liên tục đi mấy cha!]

[Bà mẹ nó, cả đời này tôi sẽ nhớ mãi cảnh tượng này! Không biết tại sao nhưng lại vô cùng sốc á!]

[Tôi cứ tưởng bé đẹp sẽ âm thầm giết Quách Hiểu trước đây để Quách Hiểu hiện tại out khỏi trận đấu, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ lại như vậy.]

[Đệt! Ai còn dám nói cậu ta ngu đâu!]

[Lá bài ẩn số một của guild Vĩnh Minh, over.]

Sau khi lũ zombie ăn xong, tiếng la hét lúc này mới lan ra khắp mọi nơi trong khuôn viên trường học.

Quỷ hút máu nhảy xuống từ một lớp học, Ninh Túc cũng chống tay lên cửa sổ nhấc chân nhảy xuống dưới, theo sau quỷ hút máu.

Quách Hiểu vẫn duy trì tư thế khom người, vỗ chân cười. Nụ cười điên cuồng lúc đó đã vĩnh viễn đóng băng trên khuôn mặt hắn, bị nhấn chìm trong máu.

Quỷ hút máu nuốt nước miếng một cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi, tức muốn hộc máu hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy! Quách Hiểu chết như thế nào hả!”

Khóe miệng hắn vẫn còn vương vết máu như vừa uống máu xong, hơn nữa vẻ mặt vừa tức giận vừa hung dữ này thật sự rất khủng bố.

Mấy người chơi zombie dưới tán cây bị dọa cho run bần bật nói, “Không, không biết, hắn cứ như vậy rồi cười chết!”

“Cười chết! Cười chết! Cười chết!!!”

Mỗi khi hắn nói một câu “cười chết” thì lại đánh bay một người chơi, không có người chơi nào dưới tán cây có thể trốn thoát.

“Tụi mày nói với tao là nó cười chết ư?!”

Cũng không thể trách hắn phát rồ như vậy.

Ngay cả thi đấu cá nhân mà Quách Hiểu cũng không được phép tham gia, là một thanh kiếm sắc bén mà guild bọn họ cất giấu trong một thời gian dài.

Kết quả thanh kiếm này còn chưa ra khỏi vỏ đã bị phá hủy rồi.

Ngay cả nguyên nhân chết cũng không biết, vậy hắn làm sao ăn nói với hội trưởng đây, làm sao có thể giải thích với những người khác trong guild được?

Nói hắn cười chết sao? Mả cha nó! Khi quỷ hút máu đang tức đến thở hồng hộc thì đột nhiên nhận thấy một điều kỳ lạ. Hắn cúi đầu nhìn thấy góc áo của mình đang bị kéo. Là bàn tay nhợt nhạt xinh đẹp đến từ Ninh Túc. Ninh Túc nắm chặt góc áo của hắn nhìn Quách Hiểu đã chết, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch. Lửa giận trong lòng hắn đột nhiên tiêu tan hơn phân nửa, trong lòng sinh ra một luồng tự đắc và thỏa mãn quỷ dị. Tên hèn nhát này có thể áp chế được hắn thì đã tính là gì, còn không phải tại thời điểm mấu chốt bị dọa cho thành bộ dáng vô dụng như vậy sao. Quỷ hút máu nói với Ninh Túc: “Đừng sợ.”

L..]

[đừng sợi] Ninh Túc lập tức rút tay về để ra sau lưng. Giọng điệu của hút máu dịu dàng hơn, hỏi cậu: “Cậu có nhìn thấy Quách Hiểu chết như thế nào không?” Ninh Túc: “Tôi nghe thấy tiếng kêu thì chạy xuống, chỉ thấy Quách Hiểu chết ở ngay bên cạnh họ.” L..]

[Hình như cậu ta đúng là không có nói đối.]

[Không có nói dối ( xác nhận ). ] Ninh Túc: “Không có mũi tên nào bắn trúng anh ta, cũng không có vật nặng nào đánh trúng anh ta hết, thật kỳ quái.” Quỷ hút máu nhìn những người chơi kia với ánh mắt sắc bén hơn, xen lẫn sự nghỉ ngờ. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng không có tâm tình tìm zombie nữa, cứ vậy mà mang theo đám zombie này về. Ba đứa nhỏ đang đợi họ trong xe, cổ bà cấp ba không biết đã chạy đi đâu. Dựa vào đôi chân của họ, không biết bao giờ mới đi hết thành phố này. Trên đường đi, họ tìm thấy một chiếc ô tô duy nhất còn chạy được giữa một đống ô tô, đó là một chiếc xe tải nhỏ, khi nắp thùng hàng được tháo ra, nó trở thành một chiếc ô tô mui trần. Ba đứa nhỏ ngồi sau xe, hai chân thòng xuống dưới xe nhìn ánh hoàng hôn, Quỷ Sinh và Mạn Mạn ngậm kẹo mút, lúc trông thấy Ninh Túc thì đôi mắt sáng lên. Mạn Mạn: “Có thể đi rồi ạ?” Ninh Tuc gật đầu, tay chống ở đế xe nhảy lên xe. Chờ vài người chơi nhảy lên xe, cổ bà cấp ba mới xuất hiện, hắn đứng đó nhìn Ninh Túc vài giây nhưng lại không nói gì. Chiếc xe mui trần đi ngược gió về phía căn cứ zombie, theo sau là một đàn Zombie xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên chiếc xe mui trần chòng chành, Quỷ Sinh giang hai cánh tay nhỏ bé của mình ra trước gió, “Về nhà!” Ninh Túc: “...” Định nghĩa của mày về từ “nhà” này có chút qua loa đó nha. Nơi nào có thể ngủ thì đều là nhà phải không? Trong đầu Ninh Túc lướt qua vết máu trên tường phòng giam, đột nhiên cười híp mắt. Cậu nhìn cô bé mười tuổi ở bên phải, hỏi cô bé: “Em ăn chưa?” Vừa rồi cậu thấy Quỷ Sinh và Mạn Mạn đang ăn kẹo mút, nhưng cô bé lại không ăn. Cô bé gật đầu, “Ăn rồi, còn anh?” “Cũng được.” Ninh Túc nhìn bầu trời đỏ hồng thở dài, “Chỉ là sau khi rời khỏi đây, có lẽ sẽ bị người ta cho ăn đấm thôi.”

[Ha ha ha đó là điều chắc chắn cmnr, Quách Hiểu nhất định sẽ xách dao tới trước cửa.] [Tao có linh cảm chờ sau khi trở lại căn cứ, toàn bộ guild Vĩnh Minh đều sẽ đi bem cậu ta.】

L...] Sau khi quỷ hút máu trở về, hắn đi nói với pháp sư áo đen và cổ bà về chuyện này. Loại chuyện này chắc chắn sẽ bị ăn chửi, Ninh Túc còn lâu mới đi theo. Cậu bưng mấy cái ghế gấp nhỏ từ trong phòng giam ra ngoài, dẫn ba đứa nhỏ ngồi trước bức tường hoa, vừa nấu cơm vừa xem người chơi test nhà kho zomblie. Đầu tiên cậu đun một ấm nước nhỏ trước, pha một ly trà sữa cho Quỷ Sinh và Mạn Mạn cùng với một tách cà phê cho Sư Thiên Xu mười tuổi. Mặc dù cô đã nói mình ăn rồi, nhưng đồ ăn Ninh Túc để lại cho cô cũng chẳng vơi đi bao nhiêu. Một cô bé mười tuổi không muốn ăn uống gì khi tiến vào một thế giới kiểu này cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Ninh Túc nhớ Sư Thiên Xu thích uống cà phê nhưng không biết liệu cô mười tuổi có thích nó hay không. Cũng không biết cô có uống loại cà phê hòa tan 3 trong 1 đựng trong túi lấy ở siêu thị hay không. Cô bé nhận lấy ly cà phê nhấp một ngụm, thở một hơi thoải mái, nói với Ninh Túc: “Cám ơn.” Ninh Túc vui vẻ bắt đầu nấu mì gói. VỊ ngọt của trà sữa, vị thơm tỉnh khiết của cà phê cùng với vị cay của mì bò ăn liền lần lượt tỏa ra khắp nơi đây. Các người chơi ở phía bên kia vừa nhìn sang đã thấy một nhà bốn người họ đang uống sữa, uống cà phê và ăn mì gói.

Mà càng đáng ghét hơn chính là không ngờ trong tô mì kia còn có cả xúc xích và thịt hộp nữa!

Người nhộng sư điên lên, “Cậu làm cái gì đấy Ninh Túc!”

Ninh Túc lại húp một ngụm mì đầy nước canh, cười nói: “Thưa người nhộng sư víp bờ rồ, bọn tôi đang ăn cơm tối ạ.”

Người nhộng sư thầm nói đồ điên, “Cậu vào trong mà ăn, mắc gì lại ngồi đây ăn!”

Ninh Túc: “Bởi vì phong cảnh nơi đây rất đẹp ó.”

Mọi người nhìn nhà kho zombie trước mặt, bên trong chật kín lũ zombie khủng bố dính đầy máu thịt trên người.

Cậu gọi đây cảnh đẹp á hả?

Người nhộng sư vừa giận vừa đói, thấy bên này không có ai vào nữa thì mới giận đùng đùng quay về nhà tù ăn cơm.

Dựa theo đồng hồ sinh học bình thường của người chơi thì bây giờ hẳn đã là buổi tối rồi. Những người chơi zombie bên ngoài lần lượt kéo vào nhà tù ăn uống ngủ nghỉ.

Sau khi Ninh Túc ăn hết ngụm mì cuối cùng, cậu đứng dậy đi vào nhà kho zomble phía trước.

Zombie bên trong lại nhiều hơn hôm qua.

Ninh Túc vừa đi vào, zombie lập tức dừng lại, tất cả bọn chúng đều lắng lặng đứng đó quay đầu lại nhìn cậu.

Ninh Túc đi đến trước mặt Sở Vũ Linh.

Khuôn mặt của Sở Vũ Linh zombie bê bết máu, trên cổ, trên tay đã không còn thấy chút da nào, tất cả đều bị máu đen đặc phủ kín.

Quần áo trên người cô cũng bị xé rách bươm.

Ninh Túc cúi đầu, ánh mắt cố định vào cổ tay của cô: “Chị Vũ Linh, em nhất định sẽ mau chóng giải thoát cho chị, để chị có thể trở về Ngân Hoa sớm một chút.”

Nói xong câu đó, cậu nhìn thoáng qua cổ trùng đầy mặt tường, nhấc chân rời đi.

Không biết nghĩ đến cái gì, cậu đột nhiên dừng chân chạm nhẹ ngón tay vào sườn cổ tay của Sở Vũ Linh zombie.

Một thứ gì đó màu đen bị hút vào các ngón tay của Ninh Túc từ cổ tay Sở Vũ Linh zombie.

Ngón tay của Ninh Túc run lên. Cậu vội dựa vào ký ức để tìm kiếm những người chơi khác bị biến thành zombie vẫn còn đang tạm thời ở lại đây trong bầy zombie, đồng thời hút một ít virus zombie trên người của mỗi người.

Ninh Túc mất hồi lâu cũng chưa thấy đi ra, mãi cho đến khi có một giọng nói từ xa truyền đến, Mạn Mạn đang đứng trước cửa gọi cậu. Ninh Túc cũng nghe thấy giọng nói, Mạn Mạn vừa kêu là cậu cũng ra ngay.

Xa xa có hai người đang đi về phía này, một người chơi mà Ninh Túc không quen đang kéo theo một người chơi mà rất nhiều người đều biết về hướng này.

Người chơi nam kia mặc một chiếc áo hoodie xám lạnh cùng với quần đen, khóe miệng có một nốt ruồi đen đặc trưng.

Phù thủy của guild Vĩnh Minh.

Guild Vĩnh Minh có bốn đại cao thủ: pháp sư áo đen, cổ bà, người nhộng sư và quỷ hút máu.

Mặc dù phù thủy không có trong bốn đại cao thủ của guild Vĩnh Minh nhưng lại là một trong những hội phó của guild Vĩnh Minh, theo thông tin cậu đọc được thì hắn rất khó đối phó.

Kỹ năng khó chơi, có thể nguyền rủa.

Đầu óc khó chơi, quỷ kế đa đoan, là một người thông minh hiếm có trong guild Vĩnh Minh.

Ninh Túc cẩn thận nhìn quần áo và khuôn mặt của hắn một lúc, sau đó khẽ cười tít mắt. Người thứ hai đây rồi.

[Gì đây, bây giờ tôi vừa thấy cậu ta cười thì đã run.]

[Run cái gì mà run, tim tôi còn đập bình bịch đây này, Ninh Túc Heo Heo xông lên cho tôi!]

[Lại đến thời gian đi săn rồi ư? Kích thích quá.]

[Sao mà được, cậu ta đang đứng trước cửa phe zombie đấy, làm sao có thể giết được hội phó của guild Vĩnh Minh chứ?]

[Bớ làng nước mau ra xem tên ngốc lầu trên nè!] Ninh Túc quay đầu nhìn thoáng qua cửa nhà tù, nơi đó có hai người đang ngồi xổm ăn cơm. Một người là người chơi cùng tiểu đội ra ngoài trinh sát vào ban ngày, người còn lại là người chơi thuộc đội kiểm tra đi theo người nhộng sư kiểm tra zombie. Ninh Túc: “Bên kia có hai người chơi, tôi dẫn bọn họ vào nhà kho zombie kiểm tra nha.” Nói xong cậu đã chạy qua đó. Hai người kia ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy bóng lưng của cậu cùng với hai người chơi ở phía xa đang đi về hướng này. Cậu thích làm loại chuyện lặt vặt này thì ai còn dám cẩn? Bọn họ vừa mệt vừa đói, thật tốt khi có người làm việc đó cho bọn họ. Hai người vùi đầu vào ăn mì thịt bò dưa cải chua, những lời của Ninh Túc lọt vào tai họ.

“Chờ chút, muốn vào căn cứ thì phải đi qua nhà kho zombie để kiểm tra, chấp nhận kiểm nghiệm zombie.”

“Cái gì? Anh nói anh là người chơi zomble sao, nói miệng thì không tính, phải kiểm tra hoàn toàn thì mới tính.”

“Đừng có ồn ào, phiền phức quá, câm miệng đi.”

Nghe có vẻ như là không chịu hợp tác kiểm tra, tình huống kiểu này đã xảy ra quá nhiều trong hai ngày qua rồi.

Người chơi trong đội kiểm tra bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, có lẽ hắn vẫn nên đi qua đó một chuyến. Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Ninh Túc đang khiêng hai người chơi kia vào nhà kho.

Trông gầy mà có nhiều sức lực thế.

Người nọ yên tâm tiếp tục ăn mì gói, khóe mắt vẫn cẩn thận liếc về phía Ninh Túc.

Nhất định phải xác nhận cậu ném cả hai người chơi kia vào nhà kho zombie, không cho phép bất kỳ ai chưa vượt qua bài kiểm tra zombie mà đã vào căn cứ.

Ninh Túc nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó lại nhìn hai người đang bị cậu dùng tay bịt kín miệng, mặt đối mặt khiêng ở hai bên vai.

Cậu mỉm cười. Ném vào nhà kho. Người chơi ở cửa yên tâm, trong lòng thầm cúi người cảm ơn Ninh Túc, ăn mì dưa chua càng ngon hơn.
Bình Luận (0)
Comment