€107
€107€107
chuong 107: Tan the
Editor: Cô Rùa
米
Thân Hạo vội đến phòng họp của nhà tù bo hoang.
Thấy hắn bước đi vội vã với vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, người trên đường đều lần lượt nhường đường cho hắn.
Khi hắn rẽ lên lầu, bởi vì bước đi quá nhanh mà chiếc áo choàng phù thủy màu tím phất lên một vòng cung lạnh đến thấu xương.
“Chuyện gì vậy ta? Hiếm khi trông thấy phù thủy như vậy ghê.”
“Chắc anh ta đã phát hiện ra điều gì đó rồi.”
Trong phòng họp, quỷ hút máu đang nói về cái chết của Quách Hiểu với pháp sư áo đen và cổ bà.
Pháp sư áo đen hỏi cổ bà: “Cậu thấy sao?”
Cổ bà nói: “Theo những gì quỷ hút máu nói, Quách Hiểu đột ngột chết mà không có bất kỳ vết thương nào, nếu vậy có thể là do bị trúng độc, bị trúng cổ, hoặc bị nguyền rủa.”
Vừa nhắc đến nguyền rủa thì phù thủy cũng trùng hợp đẩy cửa bước vào.
Pháp sư áo đen: “Đúng lúc lắm, bọn tôi...” Phù thủy: “Tôi có một phát hiện vô cùng lớn!”
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, pháp sư áo đen nuốt lại lời đến bên miệng, nói: “Cậu nói đi.”
Phù thủy kéo ghế ra ngồi xuống, “Tôi biết nhắc nhở của hệ thống có nghĩa là gì rồi, tôi đã nhìn thấy Ân Thanh Mặc.”
Trong trận đấu cấp guild, chỉ cần có phân công như guild Vĩnh Minh chịu trách nhiệm do thám, còn phù thuỷ sẽ là người phân tích phó bản và đưa ra các ý tưởng.
Việc dựng lên nhà kho zombie bên ngoài nhà tù để kiểm tra những người chơi muốn vào trong là một biện pháp hữu ích và triệt để do hắn nghĩ ra.
Nghe hắn nói vậy, bọn họ đều nhìn hắn, nghiêm túc lắng nghe những gì hắn sắp nói.
Cũng vì đến đây quá gấp gáp, cho nên khi phù thuỷ nói xong câu quan trọng này thì đã thở đến không ra hơi, hắn cầm lấy cốc trà trên bàn nhấp một ngụm.
Do quanh năm ở trong bóng tối không thấy ánh sáng nên làn da của hắn cực kỳ trắng, khi các ngón tay của hắn bưng chiếc cốc nhựa màu đen lên, độ tương phản cực mạnh rất hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Động tác này kéo dài trong 10 giây.
Dưới tình huống không có động tác nuốt.
Nốt ruồi bên miệng phù thủy đột nhiên rơi xuống. Nốt ruồi đó rất nhỏ, đã vậy còn cùng màu với cốc trà nhựa màu đen, khi nó vừa rơi ra, lấy cốc trà màu đen làm nền, mấy người còn lại cũng không có phát hiện.
Cho đến khi nốt ruồi sượt qua mu bàn tay trắng toát của hắn rơi xuống bàn thì ba người mới sửng sốt một chút, lập tức ý thức được có chỗ nào đó không thích hợp, đột nhiên đứng phắt dậy.
“Phù thủy, phù thủy!” Pháp sư áo đen hỏi, “Cậu làm sao vậy?!”
Mới đầu không có mấy ai dám chạm nhẹ vào hắn, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện 8ì.
Sau khi phù thuỷ uống xong ngụm trà kia thì đầu hơi rũ xuống, quỷ hút máu cúi người xuống mặt bàn nhìn hắn, vừa nhìn đôi mắt dần trợn to. Sau khi nốt ruồi rụng xuống, các bộ phận khác trên khuôn mặt cũng bắt đầu lộp bộp rơi xuống theo. Đầu tiên là một mảng to, sau đó là từng miếng thịt nhỏ xíu cũng rơi xuống, cuối cùng là tròng mắt.
Sau khi ngồi xuống ghế, một tay hắn cầm cốc trà uống, tay còn lại chống một nửa trên bàn, thịt vụn cùng với tròng mắt rơi xuống chất thành đống trong nửa vòng tròn được cánh tay đó bao lại.
Ba người đều khiếp sợ khi trông thấy tất cả chuyện này.
Mà sốc nhất vẫn chính là quỷ hút máu, người chứng kiến trực diện tất cả mọi chuyện.
Trong lòng hắn sinh ra một tia sợ hãi, từng tia lại từng tỉa truyền từ tận đáy lòng chui vào da đầu.
Hắn không sợ chết, không sợ máu, cũng không biết đã hút khô bao nhiêu người chơi rồi, cảnh tượng máu me bạo lực cỡ nào cũng đã từng thay dua.
Từng tia sợ hãi nằm sâu trong lòng hắn là bắt nguồn từ một người đang sống tốt đẹp lại âm thầm lặng lẽ chết ngay bên cạnh hắn mà không rõ nguyên do.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không thể làm ra bất cứ bảo hộ gì. Người tiếp theo có thể chính là hắn.
Đây đã là người thứ hai rồi.
Pháp sư áo đen nhìn quỷ hút máu, quỷ hút máu nuốt một ngụm nước miếng nói: “Chính là như vậy, Quách Hiểu cũng chết như thế này! Giờ thì mọi người đã tin tôi rồi chứ!”
Pháp sư áo đen và cổ bà lặng người nhìn phù thủy đã chết nguyên trên ghế.
Pháp sư áo đen nói: “Vừa rồi cậu ta nói là nhìn thấy Ân Thanh Mặc, chẳng lẽ bị trúng độc của tên kia?”
Cổ bà nâng khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của phù thủy lên, bỏ một con cổ trùng vào miệng hắn, “Có lẽ không phải vậy.”
“Vậy đó là gì!” Quỷ hút máu phát rồ nói, “Không phải độc, cũng không phải cổ, cũng không phải nguyền rủa, vậy rốt cuộc là chết như thế nào!” Cổ bà ngẩng đầu, mắt dài lạnh lẽo, “Anh hỏi tôi? Với thái độ này?”
Quỷ hút máu ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng hắn mà khủng hoảng thì sẽ ngày càng cáu kỉnh, hắn đạp đổ ghế, lạnh lùng bỏ đi.
Pháp sư áo đen đau đầu, “Cậu ta lại lên cơn nữa rồi.” “Cậu ta đã chứng kiến hai người chết kiểu này nên có thể hiểu được.” Nói đoạn, pháp sư áo đen nhìn về phía cổ bà, “Đối với câu nói vừa rồi của phù thủy, cậu cảm thấy thế nào?”
Cổ bà: “Anh ta nói anh ta đã nhìn thấy Ân Thanh Mặc, thế nhưng Ân Thanh Mặc lại đang ở chỗ Sư Thiên Xu, sẽ không ở gần đây, chắc chắn là một Ân Thanh Mặc khác.”
“Một Ân Thanh Mặc khác?” Pháp sư áo đen nghĩ đến câu nói trước đó của phù thủy, lập tức hiểu ra.
Hắn lại nhìn về phía thi thể của phù thủy, “Người chơi zombie và người chơi loài người khác nhau, hay là vì nguyên nhân chết không giống nhau? Người chơi loài người bị zombie cắn thì sẽ trở thành zombie, vậy người chơi zombie chết thì cứ chết như vậy thôi sao?”
Ninh Túc đứng trước cửa sổ nhà kho zombie, nhìn đám zombie bên trong ùa tới từng lớp từng lớp tranh giành thức ăn.
Người chơi còn lại ở bên trong bị máu bắn lên người hoảng sợ hét chói tai.
Hai người đứng ở cửa cuối cùng cũng đặt tô mì xuống, di tới hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Ninh Túc nói sự thật: “Trong đó có một người bị zombie ăn thịt.”
Hai người đứng ở cửa sổ cũng thấy được.
Người chơi thuộc đội kiểm tra nói: “Mẹ kiếp! Lúc này mà còn có người chơi con người dám đến đây ư? Nếu có người có thể đi qua được thì tôi sẽ lập tức quỳ xuống gọi người đó là ông nội!” Ninh Túc: “.”
L...]
[Đúng là cháu ngoan.]
[Quay lại nhìn đi bạn ơi, ông của bạn đang đứng ngay bên cạnh bạn đấy.]
[Tôi thật tò mò kỹ năng của Ninh Túc là gì, ngụy trang? Tàng hình? Hay mê hoặc? 】 “Người còn lại là người chơi zombie đúng không? Tôi thấy cậu ta không bị sao hết, vẫn lành lặn không chút sứt mẻ.” Người nọ nói. Ninh Túc: “Đúng vậy.” Người còn lại là người chơi zombie, không phải một bản thân khác của người chơi zomble. Khá là đáng tiếc khi phải nói, làm không cẩn thận thì cậu phải bỏ trốn. Người chơi kia biết phù thủy, nếu hắn đứng ra nói cậu ném phù thủy vào nhà kho zomble thì cậu coi như toang. Ninh Túc ngẫm nghĩ, bỏ trốn cũng đáng lắm. Dù sao cậu cũng đã trừ khử được lá bài ẩn và quân sư của guild Vĩnh Minh rồi. Điều tiếc nuối duy nhất chính là, quỷ hút máu mà Sư Thiên Xu dặn cậu phải để mắt tới vẫn còn đang sống thôi. Khi đang nghĩ như vậy, cậu nhìn thấy quỷ hút máu sải bước dài ra khỏi nhà tù với về mặt như ai ăn hết của. Một bộ dáng chuẩn bị lên cơn táo bạo khát máu.
Ninh Túc lại liếc người chơi đang la hét inh ỏi trong nhà kho zombie, đảo mắt một cái.
Cậu nói với người xung quanh: “Hai người kia đều không muốn tiến vào nhà kho zomble, là tôi đã khiêng bọn họ vào.”
Người trong đội kiểm tra nói: “Tất nhiên là bọn chột dạ không muốn vào trong rồi, cậu khiêng vào là tốt.”
Quỷ hút máu ở ngay phía sau, nghe thấy từng đợt tiếng hét chói tai lại càng phát cáu hơn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Ninh Túc lại nói: “Lúc tôi khiêng bọn họ vào nhà kho zombie thì người chơi này không những không chịu hợp tác mà còn mắng tôi nữa.”
“Anh ta nói họn họ chắc chắn là người chơi zombie, vậy mà bạn đồng hành của anh ta lại bị zombie ăn thịt.”
Lúc này người chơi kia cũng vừa chạy ra khỏi nhà kho zombie, mang theo một thân toàn là máu tươi thịt vụn.
Tận mắt chứng kiến người bên cạnh bị zombie ăn thịt, lại nhìn thấy trên người đâu đâu cũng là máu thịt bê bết thì gào thét không ngừng, sau khi nhìn thấy Ninh Túc, hắn lập tức chỉ vào Ninh Túc hét lớn: “Là mày! Là mày hại chết anh ta, mày muốn —”
Lời nói đột ngột im bặt.
Khuôn mặt dữ tợn điên tiết của quỷ hút máu hẳn rõ lên đôi đồng tử trợn to của hắn. “Phiền vi, cái đồ phế vật nhà mày dẫn theo một người chơi con người đến đây mà còn dám ở đây la lối om sòm.” Ninh Tuc mím môi, lặng thinh đứng nhìn. Ở đây ầm ï như vậy cũng làm cho người nhộng sư vừa mới ăn cơm xong phải đi ra xem. “Làm sao vậy?” Cô ta hỏi. Người chơi bên cạnh Ninh Túc thuật lại mọi chuyện cho cô ta nghe, “Khi nãy có hai người chơi lại đến đây nhưng không chịu hợp tác với việc kiểm tra cho nên bị ném vào nhà kho zombie, một trong số họ đã bị zombie ăn thịt, người còn lại thì la lối không thể chấp nhận được, sau đó...” Hắn nhìn thoáng qua người chơi đã bị quỷ hút máu hút khô. Người nhộng sư đã hiểu, cô ta nhìn về phía quỷ hút máu, “Sao anh lại phát rồ lên vậy Hồ Thiên, không phải hội trưởng đã dặn là không được giết người tuỳ tiện nữa hay sao?” Sau đó cô ta lại nói: “Bỏ đi, chỉ là một thằng ngu đến ngay cả phân biệt người chơi loài người cũng không làm được, đã vậy còn muốn dắt người ta vào căn cứ mà thôi, chết thì chết.”
L..]
[Tôi tự chửi bản thân tôi.]
[Sao mà tao hóng khoảnh khắc khi bọn họ biết Ninh Túc là người chơi loài người ghê ha ha ha.] Sau kh] người nhộng sư nói xong thì bước vào nhà kho zomble xem xét. Ninh Tuc đứng sau lưng quỷ hút máu lặng lẽ quan sát.
Lúc ở trường học, cậu đã ném Quách Hiểu con người từ phòng học trên lầu xuống, khi đó cậu cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với người chơi nếu một bản thân khác của họ chết.
Lúc ấy cậu cho rằng, ở đây có nhiều zombie như vậy thì cho dù Quách Hiểu con người có bị zombie cắn chết và biến thành zombie cũng sẽ không khó để che giấu hắn.
Không ngờ Quách Hiểu đó lại trực tiếp bị lũ zombie ăn sạch, xóa hết dấu vết giùm cho cậu.
Do đó, khi nhìn thấy một phù thủy khác xuất hiện cậu mới nảy ra ý tưởng như vậy.
Cậu từng nhìn thấy phù thủy trong nhà tù, cho nên lúc cậu vừa thấy phù thủy trong bộ quần áo thường ngày bước tới, cậu đã biết đây chính là một bản thân khác của phù thủy, là bản thân trước kia của hắn và cũng là con người.
Cậu lập tức quyết định đưa phù thủy vào nhà kho zombie do guid Vĩnh Minh xây dựng nên. Dùng chính ý tưởng nhà kho zombie kiểm tra người chơi do bản thân hắn tự nghĩ ra.
Phù thủy của hiện tại nghĩ ra ý tưởng này, phù thủy của trước kia đến kiểm tra, cũng không biết là phù thủy nào tiễn phù thủy nào đi bán muối.
Ninh Túc gãi gãi tai, là do cậu tiễn đi.
Người nhộng sư chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi ra ngoài, dĩ nhiên bên trong đã không còn người hoàn chỉnh. Chẳng có ai biết, người vừa rồi bị zombie ăn thịt, bị bọn họ mắng chính là một bản thân khác của phù thủy.
Bọn họ sẽ sớm nhận được tin phù thủy chết trong nhà tù.
Ninh Túc dẫn ba đứa nhỏ đi về ngủ, trên đường đi gặp được cổ bà cấp ba đang nhìn cậu.
Ninh Túc: “Cậu thấy rồi đúng không?”
Cậu đang nói về việc cậu ném Quách Hiểu con người xuống trong trường học.
Cổ bà cấp ba gật đầu, “Tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Hắn bổ sung: “Bao gồm cả bản thân tôi.”
Ninh Túc: “Cậu nên đi theo bản thân cậu.”
Cổ bà cấp ba nói: “Tôi biết, tôi biết chuyện gì đang diễn ra.”
Ninh Túc: “Vậy sao cậu còn không đi tìm cậu ta đi?”
Cổ bà cấp ba: “Thế tại sao cậu lại không giết tôi?”
Ninh Túc: “Tôi có tính toán riêng của tôi.”
Cổ bà cấp ba: “Trên con phố đó, tại sao cậu lại kéo tôi đi? Tại sao cậu lại cho tôi quần và thuốc mỡ?”
Hắn vẫn còn đang mặc chiếc quần mà Ninh Túc đưa. Có thể Ninh Túc sẽ không ngờ tới, đây chính là cái quần nam đầu tiên trong đời hắn.
Cổ bà trước đây cũng giống như cổ bà hiện tại, cũng không có nói nhiều. Nhưng cổ ba trước mặt đang ở thời kỳ cảm xúc mãnh liệt, rất nhiều chuyện đều không muốn ém xuống rồi vẫn giữ ngoài mặt bình tĩnh, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Hắn đối diện với Ninh Túc bằng khuôn mặt mưng mủ kết vảy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Túc không chớp, khàn giọng nói: “Tại sao?” Như thể câu trả lời này rất quan trọng, hắn rất muốn biết.
Ninh Túc gãi lỗ tai, “Bởi vì tôi biết cậu chứ sao, bởi vì tôi biết chút chuyện về cậu cho nên mới cho cậu quần và thuốc mỡ.”
Khi nhìn thấy cổ ba cấp ba, nhìn thấy những vết lở loét và chiếc váy trên người hắn, cậu lập tức biết hắn đang trong lúc bị người khác bắt nạt và hắt hủi sau khi biết hắn là con trai chưa được bao lâu, hắn sắp sửa chết vì bị cổ trùng cắn ngược lại.
Đó là lý do tại sao cậu đã cho hắn một chiếc quần để che đùi.
Khi nghe chuyện của cổ bà trong lâu đài cổ đêm đó, Ninh Túc không cảm thấy việc thay đổi giới tính của hắn là một chuyện xấu hổ hay không thể chấp nhận, bởi vì cậu biết quy luật sinh vật học trên phương diện này, chỉ là cậu cảm thấy cổ bà có chút đáng thương thôi.
Hắn sinh ra trong một làng quê phong kiến và lạc hậu như vậy, đương nhiên không biết đến điều đó.
Đã vậy còn phải luôn chịu cảnh bạo lực gia đình, bạo lực học đường, ở nơi đầy rẫy những ác tâm ấy chẳng có lấy một người thật lòng yêu thương hắn.
Ở phương diện nào đó, bọn họ có chút giống nhau. Vì vậy, khi Ninh Túc nhìn thấy cổ ba cấp ba đang trong lúc tuyệt vọng nhất mới ra tay giúp đỡ hắn, cho hắn một chiếc quần và thuốc mỡ cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không có ý nào khác.
Nhiều nhất chính là nghĩ, sau khi biết mình là con trai thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn chiếc váy của mình, thay quần dài sẽ đỡ cứng ngắc hơn.
Ninh Túc nói với hắn: “Cậu đi tìm một bản thân khác của cậu đi, xem cậu trong tương lợi hại đến nhường nào.”
Cho nên đừng để bị mắc kẹt trong góc bùn ở trước mặt.
Ninh Túc nói xong thì dẫn ba đứa nhỏ rời đi.
Trước khi bước vào cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua đẳng sau.
Cổ bà cấp ba vẫn đứng nguyên tại chỗ, với ánh hoàng hôn rực lửa phía sau lưng, động tác siết chặt quần của hắn trông nhỏ bé lại cố chấp.
“Anh muốn dẫn tôi đi gặp tôi ở tương lai sao?”
Sau khi vào phòng, Sư Thiên Xu mười tuổi hỏi Ninh Túc.
Cô ấy rất thông minh, chỉ lặng lẽ quan sát và lắng nghe thì đã hiểu ra được vấn đề rồi.
Ninh Túc gật đầu.
Hai đứa nhỏ cũng gật đầu, lập tức tiến lên.
Mạn Mạn: “Lúc trưởng thành siêu lợi hại.”
Quỷ Sinh: “Lúc trưởng thành siêu xinh đẹp!” Sư Thiên Xu mười tuổi nói với Ninh Túc: “Mặc dù tôi vẫn chưa biết rõ thân phận của anh, nhưng giờ tôi có thể xác nhận anh là một người tốt, hơn nữa còn có quan hệ khá tốt với tôi trong tương lai.”
Ninh Túc: “Tại sao?”
Cô bé nói: “Bởi vì trong bệnh viện anh đã nói với tôi là muốn đưa tôi đi gặp một người mà tôi rất thích.”
Những lời này rất ấm áp.
Cô ngẩng đầu lên nói với Ninh Túc: “Cảm ơn.”
Ninh Túc mỉm cười, cậu ngồi xổm xuống nói với cô bé: “Không có chỉ, anh sẵn lòng vì em làm rất nhiều chuyện đấy.”
Trong mắt cậu có rất nhiều điều mà cô bé không tài nào hiểu được, nhưng nhìn vào mắt cậu, cô bé có thể chắc chắn cô trong tương lai không phải là người xấu.
Cô bé lại nói: “Nhưng anh không thể để cậu học sinh cấp ba đó đi tìm cậu ấy trong tương lai được.”
Ninh Túc: “Tại sao?”
Cô bé nói: “Bởi vì cậu ta trong tương lai không thích cậu ta ở hiện tại này.”
“Đứng ở góc độ tương lai của cậu ta, chính là cậu ta không thích bản thân trước kia.”
“Anh bảo cậu ta đi tìm cậu ta trong tương lai thì cậu ta sẽ càng buồn hơn đấy.” Ninh Tuc sửng sốt.
Cậu nhìn ra ngoài qua cửa sổ, nơi đó đã không còn ai.
Cổ bà không nói với bất kỳ ai rằng cậu học sinh cấp ba trên người đầy mưng mủ đó chính là hắn của trước kia, cũng không chữa lành vết thương trên người cho cậu ấy.
Là bởi vì thật sự không thích cậu ấy, không thích con người trước kia của mình sao?
Bị bản thân trong tương lai ghét bỏ sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhất là với một người chưa từng được người nào thích qua.
Mạn Mạn và Sư Thiên Xu nhỏ ngủ trên giường, còn Ninh Túc và Quỷ Sinh chen chúc trên ghế sô pha.
Ninh Túc vuốt ngọn tóc chỉa ra của Quỷ Sinh đang nằm trên ngực mình, thầm nghĩ, đã đến lúc cậu phải rời đi rồi.
Khi Giả Thần Thăng thức dậy, những người trong guild Ngân Hoa đang ngồi nói chuyện với nhau.
Hắn đi từ xa xa tới, nghe thấy tên của Ninh Túc.
Lúc này Giả Thần Thăng mới sực nhớ ra tối qua khi bàn về chuyện trong guild, lại thấy được một bản thân khác mà sốc đến quên nói với Sư Thiên Xu việc hắn từng gặp Ninh Túc.
“Mọi người đang nhắc đến Ninh Túc à?” Giả Thần Thăng hỏi. An Thanh Mặc gật đầu, “Ngủ dậy xong thì không thấy Ninh Tuc đâu hết.”
“Ninh Túc có đến đây á?” Giả Thần Thăng giật mình nói, “Ninh Túc thuộc guild nào vậy? Là người chơi của phe loài người sao?”
“Ninh Túc là người guild Ngân Hoa bọn tôi, đã đến căn cứ cùng chúng tôi vào ngày hôm qua.” Hạ Khả Văn nói.
Giả Thần Thăng nhìn thoáng qua Sư Thiên Xu nói: “Ngày hôm qua tôi bắt gặp cậu ta đi cùng một người chơi zombie, hẳn là người của guild Vĩnh Minh, sau cùng còn bỏ trốn cùng với quỷ hút máu nữa.”
Sư Thiên Xu cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.
Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn sững sờ trong giây lát, cả hai đều biết giả thiết “hai bản thân” của phó bản này, cho nên lập tức hiểu ra trong đó có một Ninh Túc zombie, cũng chính là Ninh Túc trước đây.
“A1 là Ninh Túc trước đây vậy? Hoàn toàn không phân biệt được.”
Trước đó Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn không có tiếp xúc nhiều với Ninh Túc, không biết rõ về Ninh Túc, lúc đó cũng không nghĩ sẽ có hai Ninh Túc, từ trong tiềm thức coi cậu là người chơi Ninh Túc, vì vậy cũng không thấy nghỉ ngờ gì cả.
Bây giờ nhớ lại, lập tức nhận ra điều gì đó.
Ân Thanh Mặc kinh ngạc nói: “Chính là người trở về cùng với bọn tôi ư?”
Sư Thiên Xu gật đầu. Không biết vì sao, nhưng khi vừa trông thấy Ninh Túc thì cô đã biết đó là Ninh Túc trước khi vào phó bản.
Có thể là bởi vì ánh mắt.
Trong mắt cậu ta có một sự phòng bị cực cao đối với mọi người xung quanh, cùng với một chút dè chừng.
Sư Thiên Xu như nhớ đến lúc còn trong phó bản [Mạn Mạn], cậu bé sáu tuổi ủ rũ bước vào phòng cô, nói với cô rằng cậu ghét con người.
Lúc nhìn thấy sự phòng bị trong đôi mắt đó, Sư Thiên Xu không thể nói rõ bản thân đã có cảm giác gì.
Lúc ấy cô đã đưa cho cậu bé sáu tuổi ấy một miếng bánh kem dâu tây. Ngày hôm qua cô không cho cậu ấy ăn cháo, cũng cho cậu một miếng bánh kem dâu tây.
Cô hồi cậu, Quỷ Sinh và Phi Phi đâu.
Có lẽ trước đó Ân Thanh Mặc và Hạ Khả Văn không nhìn thấy hai đứa nhỏ nên đã hỏi cậu có phải đã cất chúng vào không gian hệ thống rồi hay không. Do đó, cậu trả lời như không có vấn đề gì cả, cậu nói đã cất chúng vào trong hệ thống rồi.
Vấn đề ở chỗ cậu không có bất kỳ phản ứng gì với từ “Phi Phï”.
Mạn Mạn có tên mụ là A Phi, có Mạn Mạn có A Phi, nhưng không có Phi Phi.
Còn một điểm cực kỳ quan trọng nữa, Ninh Túc coi hai đứa nhỏ như người bình thường có linh hồn chứ không phải là đạo cụ hay vũ khí, trừ khi có nguy hiểm, bằng không lúc thường sẽ không để chúng trong không gian hệ thống. Khi đó Sư Thiên Xu đã chắc chắn cậu là Ninh Túc trước đây, là Ninh Túc zomble.
Giả Thần Thăng: “Vậy sao cô không nhốt cậu ta lại, nếu như cậu ta ở bên ngoài gặp nguy hiểm thì Ninh Túc chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Sư Thiên Xu không trả lời.
Ân Thanh Mặc nói: “Chúng tôi cũng đâu nghĩ cậu ta sẽ bỏ trốn, cậu ta rất thích đồ ăn ở nơi đây, có điều đúng là nguy hiểm thật, phải mau chóng ra ngoài tìm cậu ta thôi.”
“Không phải đang có người chơi tìm kiếm căn cứ của nhân loại còn sống sót sao, thuận tiện bảo bọn họ tìm Ninh túc vào mỗi lần ra ngoài luôn là được.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lúc Ân Thanh Mặc đang nói chuyện, một người chơi từ guild Hồng Vũ chạy tới, “Tìm được rồi!”
Guild Hồng Vũ phụ trách tin tức trong căn cứ, bọn họ có nhiều người chơi rất giỏi trong việc do thám.
Trước khi Giả Thần Thăng đến thì đã có hai thành viên trong guild bọn họ tìm được Sư Thiên Xu ở đây rồi, Sư Thiên Xu nhờ họ dẫn người đi tìm lãnh đạo nhân loại của thành phố này.
Trước khi guild bọn họ bước vào phó bản, có lẽ cũng đã thống nhất trước là sẽ đoàn kết với những người chơi cùng một phe, do đó cả hai rất thoải mái đồng ý, lập tức đi tìm kiếm một cách nghiêm túc. “Chúng tôi đã tìm thấy căn cứ của những nhân loại còn sống sót, cũng đã liên hệ với lãnh đạo của bọn họ rồi, họ bằng lòng bàn về việc hợp tác với chúng ta.”
Giả Thần Thăng: “Tốt quá! Như vậy thì cơ hội thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn.”
Đoàn kết với nhân loại trong toàn thành phố là bước quan trọng nhất, bọn họ cũng không làm lỡ thời gian, lập tức xuất phát đến căn cứ của nhân loại còn sống.
Căn cứ của nhân loại còn sống cách họ không xa, ngay tại làng Đại học Thành Nam.
Lúc bọn họ tiến vào phó bản cũng không phải giai đoạn đầu khi đại dịch zombie bùng nổ, nơi này đã xây dựng tương đối hoàn thiện, trước khi vào căn cứ bọn họ được thiết bị phát hiện zombie kiểm tra ba lần rồi mới được cho qua.
Sau khi xác nhận bọn họ không phải zombie, thái độ của những người đó trở nên niềm nở hơn rất nhiều, bọn họ được đưa thẳng đến gặp người cầm quyền của căn cứ, cũng tức là trưởng căn cứ.
Khi vài người chơi bước vào phòng khách, người nọ đang đưa lưng nhìn lên bản đồ thành phố trên tường.
Hắn rất cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản rộng thùng thình, cùng một chiếc quần tây bình thường. Không nhìn ra được vải quần, chúng sẫm màu thô cứng, khiến đôi chân dài của hắn càng thêm thon dài thẳng tắp.
Sư Thiên Xu thấy bóng lưng của hắn thì có hơi ngạc nhiên một chút, đến khi hắn quay người lại thì ngạc nhiên thêm lần nữa. Lần ngạc nhiên này là vì ngoại hình của hắn quá đỗi bình thường, hoàn toàn khác với cảm giác mà hắn mang lại cho người ta.
Hắn giương mắt nhìn bọn họ, giọng điệu điềm tĩnh: “Các bạn muốn cùng bọn tôi vây quét zombie ư?”
Sáng nay Ninh Túc không cần ai gọi dậy, thậm chí còn dậy sớm hơn bất CỨ ai.
Khi quỷ hút máu và người nhộng đi ra thì thấy cậu đang đào cây lăng tiêu ở trên tường nhà tù.
Người nhộng sư: “Cậu làm cái gì đó?”
Ninh Túc: “Chúng ta cũng mang nó theo đi, trên đường toàn là zombie không à, kiếm cái gì đó để no bụng.”
6592
Việc khẩn cấp là tìm ra vua zombie, sau khi Quách Hiểu chết, pháp sư áo đen đã cử người nhộng sư đi cùng quỷ hút máu.
Người nhộng sư nói: “Bộ cậu bị khùng hả, nếu muốn mang theo thì cậu tự đi mà bê lấy, đừng có bày ra xe tốn chỗ.”
Ninh Túc: “Ò được!”
Khi mọi người có mặt đông đủ, Ninh Túc cuối cùng cũng lôi được gốc cây lăng tiêu ra khỏi mặt đất. Thiếu chút nữa đã đào sập cả tường.
Cảm giác trực quan của việc bị đào góc tường.
Mặc dù nguyên ngày hôm qua không tìm được vua zombie nhưng bọn họ đã tìm ra một nơi mà zombie hoạt động rất thường xuyên, tụ tập càng nhiều hơn.
Lần này xuất phát bọn họ còn mang theo một zombie nữa.
Ninh Túc nhìn thấy có con cổ trùng trong tai của zombie đó.
Đây là một con zombie được điều khiển bởi cổ trùng, đã vậy còn là một con zombie cấp cao nữa.
Bọn họ đi theo con zombie đó đến phía bắc thành phố, nơi có nhiều Zombie hơn.
Xe tải chậm rãi lăn bánh, đi theo con zombie đó ra ngoại ô phía bắc thành phố, nơi tụi zombie tụ tập ngày càng đông.
Trên đường đi, bọn họ cảm nhận được rõ zombie không có cấp bậc phức tạp như con người, giữa bọn chúng chỉ có trời sinh bị áp chế mà thôi.
Từ zombie cấp thấp đến zombie cấp cao, một cấp lại một cấp đều có tầng tầng áp chế không có cách nào chống lại được.
Người nhộng sư và quỷ hút máu ngày càng khẩn trương, thậm chí bọn họ cũng cảm nhận được loại áp chế ấy.
Nhất là quỷ hút máu. Áp chế quen thuộc, muốn quỳ xuống.
Tui zombie trên đường ngoại ô đều quay đầu lại nhìn bọn họ, tròng mắt đen ngòm vô hồn.
Trong lúc căng như dây đàn này, bọn họ bỗng ngửi thấy mùi mì bò cay một cách quỷ dị.
Ở phía cuối đàn zombie, có một bóng lưng đang ngồi xổm trên mặt đất ăn mì gói.
Bóng lưng không cường tráng, cũng không đáng sợ, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình rọi ra đường nét của sống lưng.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện những zombie nào càng giống người thì nó lại càng mạnh.
Người nhộng sư và quỷ hút máu nhảy ra khỏi xe trước.
Quỷ hút máu nói một cách ngập ngừng: “Chào mày, mày có hiểu tiếng người không?”
Người đang ăn mì gói bưng mì chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đào hoa đờ đẫn của cậu ta không ngờ lại hiện rõ suy nghĩ lúc này của cậu ta.
Có biết phép lịch sự không hả?
Cả người nhộng sư và quỷ hút máu đều đứng hình.
Mãi đến khi mọi người đi xuống hết, Ninh Túc mới kéo dây leo lăng tiêu ở trên đầu mình xuống, lại đợi ba đứa nhỏ chui ra từ dưới dây leo lăng tiêu xong, cậu mới đặt dây leo sang một bên rồi cũng nhảy xuống theo. Toàn thể im lặng, mọi người và zombie đều đang dồn tầm mắt về phía cậu.
Sau đó, bốn mắt nhìn nhau, Ninh Túc nhìn thấy được vua zombie mà họ đang tìm kiếm bấy lâu.