Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 109 - C 109

C 109 C 109C 109

chương 109: Tận thế

Editor: Cô Rùa



Đôi mắt Ninh Túc sáng lấp lánh nhìn chính mình của trước kia: “Do đó chúng ta phải cùng nhau bảo vệ cô ấy, oke không?”

Một Ninh Túc khác vẫn còn đang trong trạng thái ngu ngơ.

Cậu ta nghe nhiều từ phe loài người, cũng nghe nhiều từ người chơi phe zombie nói như thế, đại khái đã hiểu được sương sương câu chuyện. Cậu ta nhìn bản thân trong tương lai dắt theo hai đứa nhỏ, nghe bọn nhỏ đó gọi cậu là mẹ, tất nhiên trong muôn vàn suy nghĩ đó cũng có một suy nghĩ đây thực sự là con của cậu ta.

Bởi vì sau khi biến thành zombie, cậu vẫn luôn duy trì bộ dáng lúc 18 tuổi, chứ thật ra cậu cũng không biết bản thân ở tương lai này đến từ bao xa hay bao nhiêu tuổi hết.

Nếu có con lớn như vậy thì ít nhiều gì cũng phải hơn 5-6 năm rồi, ấy vậy mà cuối cùng lại nói với cậu ta rằng cô bé trông chừng mười tuổi kia chính là mẹ mình?

Vậy rốt cuộc là đến từ tương lai hay là từ quá khứ đây?

Ninh Túc nói với cậu ta: “Đây là bí mật giữa chúng ta nên đừng có nói cho ai khác biết, ở đây bất cứ lúc nào cũng có người có thể nghe thấy những gì chúng ta nói.” 【?】

【Tui theo góc nhìn của cậu từ đầu đó, cậu có bí mật gì mà tui không biết hả?]

[Hổng ngờ cậu còn công khai đề phòng tụi tui á!] “À hông.” Ninh Túc nói: “Không chỉ là bí mật giữa tụi mình mà còn là bí mật của ba tụi mình nữa, là bí mật giữa ba và tụi mình.” Một Ninh Túc khác: “???” Lại lòi ra thêm một người ba? Một Ninh Túc khác: “Xin lỗi nhưng mà ba tụi mình bao nhiêu tuổi vậy?” Ninh Túc: “26 27 gì đó.” Một Ninh Túc khác: “...” Cậu ta lại nhịn không được hỏi: “Thế xin hỏi cậu bao nhiêu rồi?” Ninh Túc: “Đừng nói chuyện kiểu này, xét theo thời gian thực thì tôi cũng chỉ lớn hơn cậu một tháng thôi.” Một Ninh Túc khác: “...” [Về câu chuyện tôi 23 tuổi, một tháng đã có 2 đứa con 3-4 tuổi, một người mẹ 10 tuổi cùng một người cha 26 tuổi.] Ninh Túc kéo dây leo lăng tiêu xuống xe, “Đây là tôi đào từ trong nhà tù ra đó, chúng ta sẽ mang nó theo.” Một Ninh Tuc khác hơi sững người khi nhìn thấy đóa hoa bốn cánh đỏ như máu trên dây leo lăng tiêu. Việc đã đến nước này, Ninh Túc cũng không che giấu. “Mới đầu tôi tính hôm nay sẽ bỏ trốn, nên lúc rời đi tôi đã đào hoa lăng tiêu ở góc tường nhà bọn họ.” Một Ninh Túc khác: “... Không hổ là tui.” Họ cùng khiêng hoa lăng tiêu về phía nhà máy đằng trước, pháp sư áo đen và quỷ hút máu đều đang đứng ở đó, Quỷ Sinh và Mạn Mạn cũng vậy, tụi nó đứng hai bên trái phải Sư Thiên Xu. Bọn họ vừa tới nơi thì quỷ hút máu đã đi đến bên cạnh Ninh Túc của trước kia, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, “Cậu lừa tôi cũng ghê quá nhời” Hai Ninh Túc: “...” Ninh Túc: “Nhầm rồi, người lừa anh ở bên này này.” Mặt của quỷ hút máu đỏ lên từng chút một: “...”

[Ha ha ha!]

[Ha ha ha ha ha mấy người làm tui cười địt bum bủm!] Cả hai Ninh Túc đều đang khiêng dây leo lăng tiêu, chúng vừa dài vừa rậm gần như che hết toàn thân họ, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Quỷ hút máu nhận nhầm cũng có thể tha thứ được. Qua chuyện này, quỷ hút máu không biết nên biểu lộ sự phẫn nộ của hắn ra như thế nào, hắn giống như một túi thuốc nổ sắp nổ tung nhưng lại bị dội cho một gáo nước nóng.

“Cậu là Ninh Túc.” Hắn chỉ vào Ninh Túc nói.

“Cậu là Ninh Túc số 2.” Hắn chỉ vào Ninh Túc của trước kia nói.

Hai Ninh Túc: “Ò.”

Quỷ hút máu còn chưa dứt ra khỏi chuyện mình bị Ninh Túc chơi đùa, hắn thở hổn hển hỏi Ninh Túc: “Cậu thật sự là người chơi loài người hả?”

Ninh Túc gật đầu.

Quỷ hút máu: “Của guild nào?”

Ninh Túc: “Guild Ngân Hoa.”

Quỷ hút máu: “Ông nội cậu, sao giờ cậu không nói mình là guild Vĩnh Minh nữa đi!”

Ninh Túc: “...”

Sau khi vào căn cứ liên minh zombie cùng với quỷ hút máu và Quách Hiểu, cũng không phải là không có ai hỏi về guild của Ninh Túc.

Mỗi lần như thế Ninh Túc đều trả lời là: “Tôi thuộc guild Vĩnh Minh.” Người khác nghe vậy chỉ cho rằng cậu đang tỏ vẻ trung thành nịnh nọt xun xoe, cho nên không khỏi giơ ngón tay cái lên với cậu. Còn quỷ hút máu nghe vậy xong cũng sẽ khịt mũi cười một tiếng. “Cậu hay lắm, cậu giỏi lắm!” Quỷ hút máu rất chỉ là tức giận. Ninh Túc: “Đừng nóng mà, hay là tôi cho anh uống ngụm máu cho bớt giận nha?” Quỷ hút máu: “...”

[Ha ha ha!]

[Cậu hư quá nha.] Quỷ hút máu chỉ vào Ninh Túc: “Cậu chờ đó!” Hắn còn có thể làm gì nữa? Hút máu thì hút không được, đánh thì có thể thắng nhưng nếu hắn đánh chết cậu thì Ninh Túc số 2 cũng sẽ chết theo, tới lúc đó sẽ không thể hợp lực với zombie để tấn công người chơi loài người được. Quỷ hút máu tức giận rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Chắc cậu chỉ gạt tôi mỗi chuyện thân phận chứ chưa có làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu đúng không?” Ninh Túc: *... Cái này khó nói lắm.” Bước chân của quỷ hút máu trở nên nặng nề hơn, gần như muốn dậm nứt nền đất. Đối với việc Ninh Túc làm cách nào để vượt qua bài kiểm tra zombie khiến bọn họ bị lừa nguyên một ngày này, các thành viên của guild Vĩnh Minh có nghĩ nát óc cũng không ra. Cuối cùng, bọn họ chỉ cho rằng nó có liên quan đến kỹ năng của Ninh Túc. Ninh Tuc không thể bỏ trốn lại quay về căn cứ liên minh zombie một lần nữa, lần này là ở nhà máy, trở thành kẻ thù của tất cả người chơi zombie.

Nhưng chẳng sao cả, cậu có đùi.

Ninh Túc có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày đùi của cậu sẽ chính là cậu, Ninh Túc số hai của bọn họ.

Đã giao kèo là sẽ để cho Ninh Túc gặp Sư Thiên Xu bất cứ lúc nào, cho nên sau khi Ninh Túc số 2 và Ninh Túc cùng vào nhà máy, Cảnh Đinh Huyên đã giao Sư Thiên Xu đang bị nhốt trong lồng trắng cho bọn họ. “Đừng cố gắng mang cô ta đi, cũng không cần phải cố giải cứu cô ta ra khỏi lồng trắng, bởi vì cái chết của cô ta nhất định sẽ còn đến nhanh hơn hành động của các người nữa đấy.”

Hai Ninh Túc ngồi chồm hổm trước lồng sắt nhìn Sư Thiên Xu.

Ninh Túc nói: “Thật có lỗi, không thể bảo vệ tốt cho em.”

Sư Thiên Xu nhỏ: “Không cần xin lỗi, tôi đã biết hết rồi, tôi sẽ cố gắng sống.”

Cô ngồi trong lồng trắng nhìn Ninh Túc: “Nếu tôi chết thì tôi trong tương lai cũng sẽ chết theo có đúng không?”

Ninh Túc gật đầu, “Cho nên em phải cố gắng sống, anh sẽ dẫn em đi gặp chị ấy, em nhất định sẽ rất thích chị ấy.”

Sư Thiên Xu nhỏ mấp máy đôi môi tái nhợt: “Ừm, cám ơn anh, tôi cũng cảm thấy tôi sẽ thích chị ta.”

Ninh Túc quay đầu sang nhìn Ninh Tố số 2: “Cậu có thích tôi không?” Ninh Túc số 2: “Thích cậu một tháng đã loi ra hai đứa? Thích cậu bị coi là người chơi yếu nhất hả?”

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc số 2: “Thích chớ, thích nhất việc cậu có nhiều đồ ăn ngon như vậy.”

Ninh Túc: “...”

Trước đây cậu cũng chưa từng cảm thấy mình là một tên tham ăn như vậy. Phó bản này thực sự là một phó bản tốt để mọi người cùng nhìn nhận lại chính mình.

Ninh Túc quàng lấy cổ Ninh Túc số 2, đang định cùng cậu ta thảo luận về bản thân một chút thì có một giọng nói gọi hai người từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.

“Ninh Túc! Cậu mau ra đây mà xem này Ninh Túc!”

Trong số các nhà máy gần đó, pháp sư áo đen cuối cùng đã chọn ra một nhà máy sản xuất giày mũ để làm cứ điểm, bởi vì nhà máy này rất rộng rãi lại còn có ký túc xá cho công nhân.

Sau khi thân phận của Ninh Túc bị bại lộ, đương nhiên không thể tham gia vào các hoạt động của bọn họ được, cậu bị giam trong một căn phòng trên tầng hai của tòa nhà ký túc xá.

Đứng ở cửa sổ lầu hai, có thể nhìn thấy rõ bao quát tình hình ở bên ngoài.

Trên khoảng đất trống ở phía trước bồn hoa, có một người đàn ông bê bết máu. Có lẽ bởi vì là thầy thuốc nên người nọ luôn thích mặc đồ trắng.

Trước khi vào trò chơi cũng vậy, khi đó hắn có thể là một nhân viên y tế với chiếc áo blouse trắng bên ngoài áo sơ mi trắng.

Trong suy nghĩ của Ninh Túc, áo blouse trắng là một trong những bộ quần áo sạch sẽ nhất. Nhưng lúc này bên trên đều là máu thịt dơ bẩn, chỉ có thể nhìn thấy lẻ tẻ vài màu trắng ít ỏi.

“Cậu có nhận ra tên này không Ninh Túc?” Quỷ hút máu lau đi vết máu dày cộm trên mặt người nọ, lộ ra ngũ quan dưới vết máu, “Đây là Ân Thanh Mặc đó, là người trong guild các cậu nhỉ?”

Đứng ở dưới lầu đúng là Ân Thanh Mặc trước khi vào phó bản, cũng chính Ân Thanh Mặc zombie.

Trước khi chết, phù thủy đã nói hắn đã nhìn thấy Ân Thanh Mặc, mà Ân Thanh Mặc lại đang ở chỗ Sư Thiên Xu, còn phù thủy thì vẫn luôn ở trong căn cứ của liên minh zombie, cho nên hắn ta chắc chắn đã nhìn thấy một Ân Thanh Mặc khác, hơn nữa Ân Thanh Mặc đó còn nhất định đang ở gần nhà tù, nơi mà phù thủy có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng hắn.

Dựa vào điều này, người chơi zombie đã nhanh chóng tìm thấy một Ân Thanh Mặc khác.

Quỷ hút máu: “Bọn tôi muốn giết tên này, nhưng kết quả cậu đoán thế nào?”

“Cậu xem này, bọn tôi đã băm vằm tay hắn, chặt đứt cánh tay hắn, đâm hắn thật nhát như vậy mà hắn vẫn chưa chết.”

“Mãi cho đến khi đưa hắn vào nhà kho zombie, bọn tôi mới phát hiện ra hắn là zombie.” Quỷ hút máu cười ha ha nói: “Thì ra một 'bản than' khác của người chơi loài người chính là zombie, còn một “bản thân khác của người chơi Zombie lại chính là con người.”

“Vậy thì người chơi loài người các cậu cũng đâu có chịu thiệt tí nào đâu.”

Ninh Túc vẫn nhìn Ân Thanh Mặc như cũ, nói: “Anh muốn gì?”

Khuôn mặt quỷ hút máu cực kỳ khủng bố nói: “Phù thủy và Quách Hiểu chết đều là do các cậu giết một bản thân khác của họ, cho nên mới chết kiểu như vậy.”

“Việc gì phải thập thò lén lút, tôi đây sẽ giết hắn ngay trước mặt của cậu luôn.”

Cả hai Ninh Túc đều nhìn chằm chằm hắn, trong đáy mắt của hai đôi mắt đào hoa phản chiếu một màu đen tăm tối.

Quỷ hút máu: “Các người đừng nhúc nhích, nhích một cái là Sư Thiên Xu chết đấy.”

Hắn lại cười ha ha nói: “Đương nhiên tốc độ của các người cũng không thể nào nhanh bằng tôi được, bởi vì tôi đây chính là người chơi nhanh nhất toàn bộ căn cứ mà.”

Ân Thanh Mặc há miệng thở dốc, lập tức có một dòng máu cùng với một miếng thịt tràn ra.

“Không phải nói trước khi chết đều sẽ có một bữa cơm sao, tôi đã đút cho hắn một chút cơm đó, chính là cô gái kia, cái cô tên là Nhạc Vũ Tương của guild các cậu đã bị bọn tôi bắt được đó, là bản thân người chơi.” [Cái đm! Ăn sống đồng đội của mình ư?]

[Tôi có chứng kiến nè, máu me lém, bảo đảm hai người họ đều sẽ bị để lại bóng ma tâm lý.]

[Mấy người chơi guild Ngân Hoa cũng khổ quá rồi.]

[Bà mịa nó, tôi thấy ngón út của Nhạc Vũ Tương rơi ra từ miệng Ân Thanh Mặc kìa.] Một bản thân khác của người chơi loài người là zombie, điều này đã được định sẵn ở ngay từ đầu của phó bản này rồi. Bọn họ là zombie, bọn họ có bản năng của zombie, đồng thời bọn họ vẫn có ý thức rõ ràng. Ân Thanh Mặc lại há miệng, vị bác sĩ này dường như muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói được, mở miệng chỉ lộ ra một ngón tay nhỏ. Đôi mắt hắn cực kỳ đỏ, gần như không có ánh sáng, cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía hai Ninh Túc. Hồi cổ bà còn sống đã là cổ bà, bước vào trò chơi vô hạn lại có được kỹ năng nuôi cổ càng đáng sợ hơn. Hồi Ân Thanh Mặc còn sống đã là một bác sĩ, sau khi bước vào trò chơi vô hạn lại trở thành một thầy thuốc vô cùng mạnh. Có lẽ chỉ có tình yêu hay sự căm hận mạnh mẽ nhất, niềm tin hay chấp niệm thấm nhuần từ trong xương mới có thể tiếp nối và kế thừa như vậy. Đối với một bác sĩ cứu người chăm sóc người bị thương mà nói, ăn thịt đồng đội không chỉ đơn giản là nỗi đau mà người khác có thể tưởng tượng ra thôi đâu.

Ninh Túc bóp chặt bệ cửa sổ: “Anh là bác sĩ, cho dù có thay đổi thế giới thì anh cũng vẫn là bác sĩ, ba năm nữa hay rất nhiều năm về sau thì anh cũng đều như vậy, anh —”

“BÙM!”

Ninh Túc vừa mới nhìn thấy trong mắt Ân Thanh Mặc lóe lên tia sáng, còn chưa dứt lời thì đầu của hắn đã nổ tung ngay trước mặt cậu.

Tại căn cứ sống sót của nhân loại.

Trong căn cứ vào thời kỳ này, sự phân công đã hình thành rất rõ ràng, dưới người quản lý căn cứ chính là các tiểu đội chức năng.

Nhóm Sư Thiên Xu được dẫn đến một phòng họp, nơi này có một vài người phụ trách tiểu đội.

Trưởng căn cứ nói: “Cụ thể thế nào thì các bạn cứ nói với bọn họ, tôi không quản được.”

Sư Thiên Xu nhìn thoáng qua gương mặt điềm tĩnh của trưởng căn cứ, rồi lại nhìn các đội trưởng.

Một đội trưởng to con vạm vỡ nói với bọn họ: “Nghe nói các bạn rất lợi hại, đương nhiên bọn tôi rất sẵn lòng hợp tác với các bạn, đây là các bạn đang giúp đỡ bọn tôi mà.” Hắn nhìn bọn họ nói: “Mục tiêu chung của chúng ta đều là tiêu diệt zombie, bảo vệ quê hương của nhân loại mà phải không?”

Sư Thiên Xu không nói gì, Giả Thần Thăng đáp: “Đúng vậy, đây là mục tiêu chung của chúng ta.”

Hắn bổ sung thêm một câu: “Càng nhanh càng tốt.”

Người nọ sảng khoái nói: “Được thôi, tôi tên là Chu Chí Hổ, là đội trưởng đội vây giết zombie, hiện tại chúng ta bắt đầu thảo luận đi.”

Bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với zombie, Chu Chí Hổ nói: “Khi zombie ăn thịt người, theo bản năng chúng sẽ chọn những người già ốm yếu, tàn tật và những người không được mạnh, nhưng điều này không xảy ra khi chúng ta chiến đấu với zombie, đặc biệt là trong các trận chiến quy mô lớn.”

Giả Thần Thăng vừa nghe đã hiểu, “Bởi vì zombie bây giờ cũng có thứ bậc có ý thức, cho nên chúng sẽ có một lãnh đạo có đúng không?” “Đúng vậy!” Chu Chí Hổ nói, “Zombie cấp thấp phục tùng zombie cấp cao, zombie cấp cao thông minh như con người vậy, nó sẽ dẫn dắt zombie cấp thấp tấn công, đàn zombie có tổ chức có lãnh đạo là một chuyện rất đáng sợ.”

“Do đó chúng ta phải tiêu diệt zombie cấp cao trước, zombie không có tổ chức sẽ rời rạc tán loạn, như vậy sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều.”

Ân Thanh Mặc: “Có lý lắm, vậy chúng ta có cần xác định trước những zombie cấp cao không?”

Chu Chí Hổ nói: “Bọn tôi đã xác định xong hết rồi.”

Giả Thần Thăng cười nói: “Rất vui khi được hợp tác cùng các anh.” Kế hoạch của họ không sai, điều quan trọng nhất là nhanh chóng đoàn kết với nhân loại trong thế giới này, tiếp theo là mau chóng đi tìm các bản thân khác của người chơi. Bắt tay với nhân loại nơi này thực sự có thể giúp bọn họ rất nhiều, cũng như lược bớt đi rất nhiều chuyện. Chu Chí Hổ lấy ra một bức ảnh, “Đây là zombie cấp cao nhất mà bọn tôi có thể xác định được.” Nhiều người không khỏi sửng sốt khi trông thấy bức ảnh. Ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố, một thiếu niên đứng giữa đàn zombie, vẻ ngoài sạch sẽ của cậu ta thật nổi bật giữa đám zombie đáng sợ kia. Trước mặt là ánh hoàng hôn đỏ rực lộng lẫy khắp trời, thiếu niên trắng bệch nhợt nhạt ngoái đầu lại nhìn, trong đôi mắt đào hoa ráng màu như máu.

[Ớ Ninh Túc á? Là Ninh Túc zombie!]

[Không ngờ trước đó có lại có người tiên tri đúng!]

[Người tiên tri đó nói đúng rồi, một bản thân khác của người chơi thật sự là NPC, còn có thể trở thành NPC cấp cấp Boss nữa.]

[Nói cách khác, guild Ngân Hoa phải giết Ninh Túc zombie ư? Đã vậy Ninh Túc lại còn phải phụ một tay nữa? Tự mình giết chính mình á?] Hạ Khả Văn nói: “Cậu ta là zombie cấp cao nhất? Muốn giết cậu ta? Các người đang nói giỡn cái øì vậy!” Chu Chí Hổ nói: “Giỡn gì? Chúng tôi đang rất nghiêm túc nói với các bạn rằng cậu ta chính là zombie nguy hiểm nhất, có thể áp chế tất cả zombie trong thành phố.”

“Gần đây cậu ta còn luôn tập hợp zombie, không chỉ có trong thành phố mà còn có những zombie từ những nơi khác, rất nguy hiểm! Giết cậu ta vẫn luôn là nhiệm vụ cấp S của căn cứ bọn tôi!”

Chu Chí Hổ cho họ xem thêm vài bức ảnh mà Ninh Túc đang tập hợp zombie, “Nếu chúng ta không giết cậu ta trước thì chúng ta sẽ không có cách nào đánh bại được cậu ta khi cậu ta cứ ngày càng gia tăng thêm zombie như vậy, tới đó mọi người coi như xong! Thành phố sẽ bị xóa sổ!”

“Chỉ cần giết cậu ta thì tụi zombie sẽ trở thành những xác chất lang thang không có mục đích, sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều!”

Sư Thiên Xu nãy giờ vẫn không lên tiếng nhìn thoáng qua trưởng căn cứ đang ngồi im lặng ở vị trí trung tâm, sau đó quay sang nhìn Chu Chí Hổ nói: “Các anh có chắc cậu ta muốn tập hợp zombie là để phá hủy thành phố không? “

“Chắc như đỉnh đóng cột.” Một người khác trên bàn họp lên tiếng.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo blouse màu trắng, sạch sẽ tao nhã. So với sự kích động của Chu Chí Hổ thì hắn rất bình tĩnh, càng có khí chất làm người khác tin phục hơn.

Trên chiếc áo blouse trắng có ghim một tấm the màu xanh, bên trên có viết tên của hắn, Lư Úy Minh.

“Chào các bạn, tôi là đội trưởng nhóm nghiên cứu zombie, tôi tên là Lư Úy Minh.” Thấy một số người đang nhìn mình, hắn lịch sự giới thiệu bản thân trước rồi mới tiếp nối lời nói vừa rồi: “Việc tụ tập zombie đã nói rõ mục đích của cậu ta, không biết tại sao các bạn lại không tin, nhưng nếu đã vậy thì tôi sẽ cho các bạn biết thêm một chuyện để chứng minh cho điều đó.”

“Tên zombie cấp cao này căm hận con người, rất muốn tiêu diệt con người.”

Sư Thiên Xu chầm chậm nói: “Lòng căm thù đủ để hủy diệt loài người mà anh chắc chắn đó là đến từ đâu?”

Lư Úy Minh nói: “Cậu ta đã từng là con người trong căn cứ này, nhưng sau cùng lại bị căn cứ đuổi ra ngoài nên mới trở thành zombie.”

Chu Chí Hổ nói: “Uầy, cũng không thể nói là bị đuổi ra ngoài được, là đi chấp hành nhiệm vụ bị zombie cắn nên mới trở thành zombie.”

“Không cần phải giấu diếm, cái lý do ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên mới biến thành zombie đó liệu có thuyết phục được bọn họ tin cậu ta có lòng căm thù sâu sắc nổi không?” Lư Úy Minh nói.

Giả Thần Thăng hỏi: “Tại sao các anh lại đuổi cậu ta ra ngoài?”

Trên mặt Lư Úy Minh lộ ra vẻ chán ghét, “Cậu ta trời sinh đã là một dị chủng, từ trong xương chảy xuôi dòng máu bẩn thỉu tàn ác.”

Ngay cả Ân Thanh Mặc đều cười, “Là một bác sĩ, tôi thực sự rất tò mò muốn biết anh đã làm cách nào để thấy hoặc nghiên cứu ra máu của cậu ta là bẩn thỉu tàn ác đấy?”

“Đương nhiên là tôi biết.” Lư Úy Minh nhíu mày, bị chất vấn như vậy khiến hắn không vui, hắn khẳng định nói: “Máu của cậu ta đều là màu đen!” Chu Chí Hổ nhận thấy bầu không khí không ổn, có cảm giác như sự căng thẳng đang chực trào sắp phun, vội đứng dậy nói: “Giáo sư Lục không phải nói bừa đâu, anh ta chính là tiến sĩ có bằng kép về sinh học y khoa hàng đầu, là một nhà sinh vật học vô cùng nổi tiếng trước tận thế, là thiên tài đó!”

Để thuyết phục bọn họ tin vào sự căm hận và mối đe dọa của Ninh Túc đối với loài người, Lư Úy Minh thẳng thắn kể lại toàn bộ cho họ nghe. “Khi cậu ta còn ở căn cứ, tôi đã nhìn ra dị năng của cậu ta có vấn đề, lập tức cử người đến đuổi cậu ta ra ngoài nhưng cậu ta lại không muốn đi, thế là tôi đã nói với cậu ta nếu không muốn đi thì phải chấp nhận nghiên cứu của bọn tôi, chứng minh cậu ta không có vấn đề gì.”

“Cậu ta đồng ý, bị nghiên cứu trong phòng thí nghiệm hơn mười ngày.” “Thế nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy cậu ta là một dị chủng nguy hiểm, cho nên cuối cùng vẫn đuổi cậu ta ra ngoài ngay vào ngày tiếp theo sau khi cậu ta được gửi về nhà từ phòng thí nghiệm.”

“Sau đó cậu ta biến thành zombie, khi cậu ta đang trong thời điểm yếu ớt nhất vì mới biến đổi thành zombie, chúng tôi đã trói mẫu vật quý giá như cậu ta vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu kỹ hơn nữa, đến khi cậu ta hồi phục lại thì đã cho nổ tung phòng thí nghiệm rồi trốn ra khỏi căn cứ.”

Hắn chỉ vào bức ảnh đầu tiên mà Chu Chí Hổ lấy ra, “Tấm ảnh này được chụp khi cậu ta trốn khỏi căn cứ, các bạn không nhìn thấy sự căm hận trong mắt của cậu ta khi cậu ta quay đầu lại nhìn căn cứ sao?”

“Mẫu vật quý giá?” Ân Thanh Mặc nghe xong lại càng cảm thấy hết sức vớ vẩn, “Các anh đã nghiên cứu như thế nào?” Lư Úy Minh nói: “Cậu nói cậu là bác sĩ mà, chẳng lẽ cậu chưa từng tiếp xúc qua với nó sao? Một nghiên cứu càng kỹ càng hơn so với nghiên cứu giải phẫu, nghiên cứu thử nghiệm thuốc.”

Ân Thanh Mặc đập bàn đứng dậy, chỉ vào mũi hắn chửi oang oang: “Mày là cái thứ chuyên gia chó má gì vậy hả? Mày xứng khoác lên người bộ đồ này sao!”

Tiếng đập bàn vô cùng to và chói tai.

Cái bàn bị đập đến rung lắc dữ dội, mặt nước trên ly lắc lu từ bên này sang bên kia.

Lư Úy Minh kéo kéo chiếc áo blouse trắng sạch sẽ trên người, cau mày ngẩng đầu lên, tỏ thái độ không hài lòng, hắn đang định nói lý lẽ với Ân Thanh Mặc thì vừa ngước mắt lên, một khối màu trắng bọc đỏ đã đập thẳng vào mắt hắn.

Hình ảnh in trên đồng tử đột nhiên phóng to, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp nhắm mắt thì nó đã vọt vào mắt hắn, dán kín tròng mắt hắn. Trong phòng họp vang lên tiếng thét thất thanh.

Ly nước rơi xuống đất, ghế dựa ngã lăn đùng ra, tiếng thân người đập xuống nền nhà hòa cùng với tiếng kêu thẩm thiết bén nhọn.

Con mắt kia của Lư Úy Minh chảy nước mắt như mưa bởi vì dị vật nào đó, hắn cố chịu cơn đau kéo dị vật ra khỏi mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên trước khi thị lực mờ đi chính là máu.

Sau đó hắn nhận ra, nhận ra một cách rất chuyên nghiệp rằng màu trắng bên dưới màu đỏ chính là não. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa nãy chỉ vào mũi hắn mắng chửi lúc này chỉ còn lại một đoạn từ phần dưới cổ trở xuống.

Không có đầu.

Đầu của đối phương bất ngờ nổ tung, văng tung tóe khắp phòng họp. Một số người bị văng dính đều hét lên tránh xa ra.

Chỉ có vài người mới đến hợp tác cùng với trưởng căn cứ là vẫn còn ngồi vững vàng.

Trên bàn xuất hiện rất nhiều vết nứt, không biết chúng đến từ đâu.

Chu Chí Hổ từ phía sau đi tới, “Chuyện, chuyện gì vậy? Đây là vì tức giận quá nên nổ tung sao? Xem ra chúng ta không nên tức giận mà, phải bình tĩnh nói chuyện.”

Không có ai đáp lại lời của hắn, hắn đứng đó lúng túng cười khan một tiếng.

Mấy người chơi đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Một Ân Thanh Mặc khác đã chết.

Tất nhiên họ không thể nói với những người này.

Các người chơi im lặng, hồi lâu cũng không thấy lên tiếng.

Nhìn thấy Hạ Khả Văn siết chặt ngòi bút, Giả Thần Thăng không hiểu sao lại đột nhiên nhìn Sư Thiên Xu.

Hắn càng cảm thấy Sư Thiên Xu là một người thông minh, điềm tĩnh với trái tìm mạnh mẽ, khó ai có thể vượt qua. Nhưng lại thấy cô ngồi thẳng sống lưng, mặt cúi gằm, khóe mắt ửng đỏ.

Hắn sững người một lúc, thầm nghĩ, đâu cần phải vậy.

Ân Thanh Mặc chết thảm như thế, đối với những người đồng đội có quan hệ tốt với hắn mà nói thì quả thật không dễ chịu gì.

Nhưng đây không phải là tử vong thực sự, đây chỉ là một trò chơi thi đấu, sau khi thi đấu kết thúc thì Ân Thanh Mặc vẫn sẽ hoàn hảo xuất hiện ở căn cứ trò chơi.

Những người chơi bình thường đều có thể hiểu được điều này, huống chi là một Sư Thiên Xu lạnh lùng.

Chờ đến khi hắn nhìn lại lần nữa thì Sư Thiên Xu đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời giăng kín ánh hoàng hôn, do rực tráng lệ, đỏ như máu người chảy xuôi trên nền trời xanh đen.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, việc thảo luận hôm nay cũng không có cách nào để tiếp tục được nữa.

Các người chơi hẹn lại vào ngày mai, rời khỏi căn cứ của nhân loại sống sót.

Trên đường về, bầu không khí im lặng như tờ.

Giả Thần Thăng đi được một đoạn, mang những lời đã chuẩn bị sẵn nói ra khỏi miệng: “Thiết lập của phó bản này rõ ràng là muốn gạt bỏ những người đồng đội mạnh mẽ của chúng ta.”

Hắn cẩn thận phân tích phó bản, “Cái này nhìn thì có vẻ như không có lợi cho phe chúng ta, nhưng vẫn cất giấu cơ hội sống trong chỗ tối.” Hạ Khả Văn tiếp lời, “Tức là sao?”

Giả Thần Thăng nói: “Cốt truyện của phó bản đã nói cho chúng ta biết, đàn zombie có Ninh Túc zombie lãnh đạo là rất khó đối phó, mấu chốt để giành chiến thắng chính là tiêu diệt Ninh Túc zombie nhưng căn cứ vẫn chưa làm được điều này, vậy chứng tỏ nó rất khó, Ninh Túc zombie hẳn là vô cùng mạnh”

“Nhưng chúng ta có thể làm được, chúng ta có thể để Ninh Túc giết Ninh Túc zombie, chính mình sẽ không có đề phòng với chính mình.”

Bầu không khí như chùng lại.

Giả Thần Thăng vội nói: “Tôi nói như vậy có thể làm mọi người khó chịu, nhưng xin hãy nghe tôi nói hết.”

“Đây cũng là điều không thể tránh khỏi đối với tất cả, hơn nữa tôi cũng không phải chỉ cần mỗi Ninh Túc làm vậy thôi đâu.”

“Cốt truyện đã tới đây rồi, tôi tin chắc mọi người đều đã nhận ra được nhân loại và zombie mới là kẻ địch một sống một còn chân chính, chỉ có một bên mới có thể tồn tại.”

“Nhiệm vụ của hệ thống là bảo vệ quê hương của chính chúng ta, chúng ta phải bảo vệ quê hương của nhân loại, phải đạt được mục tiêu này, cho nên rất có thể sẽ cần phải loại bỏ hết tất cả các zombie, bao gồm cả — Một bản thân khác của chúng ta.”

Giả Thần Thăng thở dài, “Kết thúc của phó bản này có thể chính là muốn chúng ta giết chúng ta của trước kia.”
Bình Luận (0)
Comment