C110
C110C110
chuong 110: Tan the
Editor: Cô Rùa
米
Bởi vì những lời này của Giả Thần Thăng mà bước chân của một số người đã dừng lại.
Giết bản thân của trước kia.
Đây thực sự là một điều có hơi tàn nhẫn đối với những người đã vật lộn ở trò chơi kinh dị vô hạn này trong một thời gian dài.
Tại trò chơi vô hạn, mỗi một người chơi đều đang từng bước thay đổi trong hoàn cảnh máu me bạo lực, trong sự chuyển hóa giữa hèn nhát và mạnh mã.
Không nói đến việc trở nên tàn nhẫn, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ dần trở nên thờ ơ lạnh lùng, trên tay ai cũng đều dính đầy máu.
Bản thân của trước khi vào trò chơi có thể yếu đuối hèn nhát và có nhiều khuyết điểm, nhưng nó lại mềm mại và sạch sẽ, không nhắc đến thì thôi chứ một khi nhắc đến thì mới nhận ra đó là một trong những chỗ dựa cho những cuộc đấu tranh sinh tử trong trò chơi, là sự tồn tại quý giá nhất mà trong lòng muốn lưu giữa lại nhất.
Bắt chính bọn họ phải giết nó thì chẳng khác nào bắt bọn họ từ biệt với con người đơn thuần mềm mại trong quá khứ, từ đây về sau hoàn toàn trở thành một công cụ trò chơi không có quá khứ. 【Uay, khó vãi, tôi bỗng cảm thấy việc bản thân trong quá khứ bị người khác giết âu cũng là một chuyện tốt đấy.]
[Tôi cũng sắp sửa quên mất bản thân của trước đây như thế nào rồi, giống như nằm mơ một giấc mơ thật dài vậy, chỉ nhớ rõ trước đây tôi rất thích khóc nhưng giờ có bị quỷ cắn cũng không khóc được.]
[Game này khó à nha.]
[Đừng thương tâm như vậy, xét từ một khía cạnh nào đó mà nói thì bọn họ đã có thể gặp lại bản thân của trước đây mà, đây cũng coi như là một loại may mắn rồi.]
Hạ Khả Văn nói: “Thế nhưng nếu chúng ta giết bản thân của trước kia thì chẳng phải chúng ta cũng sẽ chết theo sao?”
Giả Thần Thăng: “Vậy đó cũng là bản thân của quá khứ chết trước còn chúng ta thì chết sau, cho dù chênh lệch chỉ một giây nhưng một giây này cũng chính là lúc kết quả trò chơi xuất hiện rồi.”
Hắn nhìn Sư Thiên Xu, “Hội trưởng Sư, cô có đồng ý với những gì tôi nói không? Hiện tại tiêu diệt Ninh Túc zombie là ưu tiên hàng đầu, nếu chúng ta và nhân loại ở đây đều không thể giết được thì tốt nhất nên để Ninh Túc tự mình giết cậu ấy.”
Sư Thiên Xu nghiêm túc nói: “Hội trưởng Giả, từ giờ trở đi anh hãy làm lãnh đạo của phe người chơi loài người đi.”
Giả Thần Thăng sửng sốt, “Ý của tôi không phải vậy, không phải, là quan điểm của tôi không đúng sao?”
Sư Thiên Xu: “Từ góc độ của nhiệm vụ chính thì anh nói không sai.” “Có điều, đây là phó bản thi đấu, thi đấu sẽ có lối chơi của thi đấu, chỉ cần tiêu diệt phe zombie ra khỏi trò chơi là được.”
Giả Thần Thăng không thể tin đây là những lời mà Sư Thiên Xu nói. Trong trận thi đấu cá nhân, lối chơi theo cốt truyện phó bản của cô càng thích hợp với hợp tác tác chiến cho thi đấu cấp guild hơn, không ngờ cô lại muốn dùng cách thức giết chóc bức người ra khỏi trận đấu của guild Vĩnh Minh này.
Giả Thần Thăng: “Cho phép tôi được nói thẳng, guild Ngân Hoa các cô có thể sẽ không đạt được thứ hạng tốt đâu.”
“Hội trưởng Sư, liệu cô có từng nghĩ đến việc nếu cô không đoàn kết với loài người ở đây trong khi chúng tôi vẫn sẽ làm điều đó, cho dù guild Ngân Hoa các cô có giết sạch đuổi hết người chơi phe zombie đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn phải đối đầu với người chơi phe loài người hay không, trước mắt các cô chỉ mới tập hợp được sáu người, như vậy có thể đấu lại với liên minh các guild và căn cứ nhân loại ?>
Sư Thiên Xu: “Tôi biết.”
Hạ Khả Văn nói: “Đây là chuyện mà ngay cả tôi cũng biết thì hội trưởng nhà bọn tôi làm sao có thể không biết được, anh đừng nói nữa.”
Guild Ngân Hoa đã chết hai người chơi rồi, ngay cả khi tám người chơi còn lại có thể tập hợp lại cùng nhau thì tám người chơi bọn họ vẫn sẽ phải chiến đấu chống lại những người chơi zombie, chống lại lũ zombie liên hợp với người chơi zombie, rồi cùng chống lại các guild người chơi phe loài người nữa, thậm chí rất có thể còn phải đối đầu với nhân loại sống sót ở đây.
Phần thắng vô cùng nhỏ. Mặc dù là vậy, bọn họ hoàn toàn đứng về phía Sư Thiên Xu, nghe theo quyết định của cô ấy. Giả Thần Thăng bực bội bỏ đi vài bước. Hắn biết, nếu là vậy thì người chiến thắng lớn nhất sẽ là guild Hồng vũ bọn họ. Nếu guild Ngân Hoa lựa chọn cách giết chóc bức người khỏi trận đấu, trước tiên sẽ phải đối mặt với guild Vĩnh Minh, hai guild lớn đánh nhau nhất định sẽ bị thương vong nặng nề. Guild Ngân Hoa[1] xếp thứ ba sẽ có cơ hội chiến thắng lớn nhất. [1] chỗ này phải là Hồng Vũ chứ nhỉ chắc chị tác lại gõ nhầm nữa rồi huhu Giả Thần Thăng: “Hay là thế này đi hội trưởng Sư, chẳng phải chúng ta có hai nhiệm vụ sao, một là đoàn kết với nhân loại ở đây, hai là tìm ra một bản thân khác của những người chơi phe loài người.” “Tôi phụ trách hợp tác với nhân loại, còn các cô đi tìm một bản thân khác của người chơi.” Đôi mắt đào hoa quạnh quẽ của Sư Thiên Xu nhìn hắn không hề dao động: “Không cần, bọn tôi sẽ không hợp tác với những người muốn giết Ninh Túc.” Giả Thần Thăng càng bực mình hơn, “Hội trưởng Sư à, sao cô lại không lý trí như vậy chứ! Đây không phải là trình độ của cô, là do Ninh Túc sao?”Docfull.v n- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
[Giả Thần Thăng nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy Sư Thiên Xu không đủ bình tĩnh lý trí.] [Đây là thi đấu cấp guild mà, làm sao có thể bởi vì một người mà bỏ qua lợi ích của toàn guild chứ, một Sư Thiên Xu chỉ nhìn tổng thể đâu mất rồi?]
[Một người cầm giải quán quân của thi đấu cá nhân được người khác nhường cho thì có cái gì đáng khoe khoang?]
[Heo heo Túc Túc nhà tụi tôi xứng đáng nha!]
Giả Thần Thăng đã nói vậy thì Sư Thiên Xu cũng không nói gì nữa, cô dẫn mọi người càng đi nhanh hơn.
Cô đã đưa ra quyết định này ngay khi ngồi trong phòng họp đó và nó sẽ không thay đổi, cũng không cần phải giải thích với người ngoài.
Sau khi đi xa, Hạ Khả Văn mới nói: “Trông Giả Thần Thăng như là đang muốn tốt cho chúng ta nhưng thực tế anh ta đang tính đường cho bản thân.”
“Anh ta nhận ra chúng ta sẽ không hợp tác với nhân loại sống sót trong căn cứ, vậy mà còn muốn lôi kéo chúng ta giúp đám người họ tìm một bản thân khác.”
Sư Thiên Xu: “Đây là thi đấu giữa các guild, việc anh ta tính đường cho guild mình là một điều hết sức bình thường, giống như chúng ta thôi, suy cho cùng tất cả các guild trong phó bản này đều là kẻ thù, hợp tác cũng chỉ là tạm thời.”
Hạ Khả Văn gật đầu, “Vâng! Tất nhiên chúng ta phải tàn nhẫn hơn, chỉ cần biết đến mỗi guild chúng ta thôi là được.”
Nét mặt của Sư Thiên Xu cuối cùng cũng thả lỏng, “Chính là đạo lý này, bởi vậy chúng ta càng phải mau chóng tách ra trước, tự tính đường cho bản thân.” [Mấy người này đang nói cái quái gì dọ?]
[Cô ấy bắt đầu coi bản thân là tất rồi, như thể những gì cô ấy làm chính là đúng.]
[Ngân Hoa mau out khỏi top ba đê, dạy cho cô ta một bài học!]
[cười mệt á, tụi bây thì giỏi hơn Sư Thiên Xu chắc?] Hạ Khả Văn: “Vậy giờ chúng ta làm gì đây hội trưởng?” Sư Thiên Xu: “Bây giờ chúng ta cần phải làm hai việc, việc đầu tiên là tìm bản thân khác của chúng ta, trong trận đấu này bản thân khác quan trọng hơn chúng ta.” “Việc thứ hai là tìm Ninh Túc.” Hạ Khả Văn do dự một lúc, nói: “Sao tôi lại cứ cảm thấy phó bản này như đang dẫn dắt người chơi giết Ninh Túc vậy ta?” Sư Thiên Xu: “Cảm giác của cô luôn chính xác.” Cô nhìn về ánh hoàng hôn rực lửa phía xa, nói: “Cho nên, chúng ta phải mau chóng tìm ra cậu ấy, cậu ấy cần đến chúng ta.” Thi thể không đầu của Ân Thanh Mặc zombie bị quỷ hút máu kéo đi. Hai Ninh Túc trở lại bên cạnh Sư Thiên Xu lần nữa, nhìn đôi môi tái nhợt của cô. Trước đó bọn họ cũng không nghĩ sâu về việc Sư Thiên Xu nhỏ này là một zombie. Bọn họ cho rằng một bản thân khác là phiên bản zombie cũng giống như người chơi zombie vậy, cũng chỉ là có thân phận zombie thôi, nhưng khi trông thấy Ân Thanh Mặc zombie thì bọn họ mới ý thức được chúng càng giống NPC zombie hơn.
Là zombie thì sẽ có bản năng của zombie, mà bản năng của zombie là ăn thịt người, ăn thịt người uống máu người.
Ninh Tuc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên tìm thấy Sư Thiên Xu, cô ăn rất ít, Ninh Túc còn tưởng là vì cô còn nhỏ, lại mới bước vào thế giới như vậy nên không có tâm tình ăn uống.
Sư Thiên Xu rất ngạo mạn và sĩ diện, cô hồi nhỏ cũng không muốn ăn thịt người, càng không muốn mọi người biết mình là một zombie chuyên ăn thịt người.
Sư Thiên Xu nhỏ nói: “Tôi hứa với các anh sẽ sống tốt, nhưng tôi sẽ cân nhắc cái lợi và cái hại.”
Cô nói: “Vừa rồi các anh đã từ bỏ một đồng đội vì tôi, mà tôi thực sự cũng không muốn sống như thế này.”
“Các anh nói Sư Thiên Xu trong tương lai rất ưu tú, có thể vì chị ta mà từ bỏ một đồng đội, vậy hai đồng đội, ba đồng đội thì sao? Tôi có thể kiên trì được bao lâu khi không ăn thịt người? Nếu tôi cảm thấy không đáng, tôi sẽ tự mình giải quyết chính mình.”
“Đừng mà, đừng mà.” Quỷ Sinh bắt lấy lồng trắng, rút ngón tay chút éc của nó ra, “Cho chị ăn nè!”
Ninh Túc đẩy nó ra chỗ khác, “Gắn lại giùm cái.” Cậu nói với Su Thiên Xu: “Đây không phải là điều mà một đứa trẻ như em lo lắng, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, có muốn uống cà phê không? Anh pha cho em một cốc nhé?”
Ninh Túc nhớ, chỉ có lúc uống cà phê thì cô mới cảm thấy thoải mái.
Sư Thiên Xu nhỏ gật đầu.
Ninh Túc pha cà phê cho cô một cốc cà phê rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối như không có chuyện gì xảy ra.
Trong căn phòng nhỏ sớm tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Cơm nước xong xuôi, hai Ninh Túc dẫn theo ba đứa nhỏ xuống lầu trồng cây lăng tiêu mà họ khiêng đến.
Có người cầm cuốc nhỏ, có người mang theo lẵng hoa nhỏ, có người mang theo vải dã ngoại và đồ ăn vặt, cực kỳ nhàn nhã.
Hai đứa nhỏ trải tấm vải dã ngoại ra, bày đồ ăn nhẹ rồi ngồi trên đó cùng Sư Thiên Xu nhỏ, nhìn hai Ninh Túc trồng hoa lăng tiêu.
Sau khi trồng xong, hai Ninh Túc bắt đầu sửa sang lại dây leo hoa.
Ninh Túc dùng dây leo thật mảnh kia làm một chiếc vòng tay nhỏ cho Quỷ Sinh, lại kết một vòng hoa để Mạn Mạn đội lên đầu.
Ninh Túc số 2: “Cậu chỉ biết làm đơn giản như vậy thôi à?”
Ninh Túc: “Cậu đừng có khinh thường tôi nha, cậu có tin tôi dùng dây leo làm ra một bộ quần áo không?”
Ninh Túc số 2: “Tôi tin cậu cái con khỉ khô.” Ninh Túc: “Sao cậu có thể khinh thường chính mình nhờ? Cậu chờ đó, giờ tôi làm cho cậu xem!”
Mấy thành viên Vĩnh Minh vừa mới đi tới: “...”
Mấy người có chút tự giác mình là con tin không vậy?
Ở đây ăn cơm dã ngoại, còn ở đây đấu võ mồm như mấy đứa tiểu học, làm chuyện trẻ con như vậy.
Ninh Túc thế mà thật sự ngồi đan, “Tôi đan cho cậu một đôi dép rơm trước, cái này có thể cần đến kỹ thuật.”
Pháp sư áo đen nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Ninh Túc số 2: “Anh nói đi.”
Cậu ta lại nhìn Ninh Túc: “Cậu đan dép rơm thì tính là gì, coi tôi đan áo choàng nè.”
Ninh Túc: “Tôi còn biết đan váy nha, là loại có hoa đó!”
Pháp sư áo đen nhịn rồi lại nhịn, nói: “Bọn tôi đã điều tra căn cứ của người chơi loài người và vị trí của nhân loại sống sót, dự định một giờ sau sẽ tấn công.”
Hai Ninh Túc vẫn còn trẻ con tị nạnh nhau, giành giật từng giây để ngồi đan.
Người nhộng sư lập tức nổi khùng lên: “Có nghe không!” Ninh Túc: “Nghe, nhanh vậy à?”
Pháp sư áo đen: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt, phải bất ngờ tấn công khi bọn họ không chuẩn bị đề phòng trước, nếu bọn họ không hợp tác với nhau thì có lẽ hôm nay chúng ta đã có thể kết thúc phó bản này rồi.”
Đây là nguyên nhân chính, còn nguyên nhân khác là sợ hai Ninh Túc bên này xảy ra vấn đề.
Phó bản này đủ để họ nhận ra Ninh Túc chính là một kẻ gian manh, mặc dù bọn họ đã hoàn toàn khống chế được Sư Thiên Xu nhỏ nhưng vẫn sợ có điều gì đó sẽ xảy ra.
Ví dụ như cuối cùng bọn họ cảm thấy cái giá đó quá cao, nên muốn từ bỏ Sư Thiên Xu.
Thế thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Bọn họ như đang ép Ninh Túc số hai, nếu không có Sư Thiên Xu, cậu ta có thể không bao giờ hợp tác với bọn họ.
Để đề phòng, họ quyết định chuẩn bị lên đường ngay lập tức.
Ninh Túc đã đan xong hai chiếc dép rơm nhỏ, đưa cho Ninh Túc số 2 nhìn thành quả, dưới ánh mắt háo hức của Quỷ Sinh mà lướt qua mặt nó, “Mày có vòng tay rồi, đưa cái này cho Sư Thiên Xu đi.”
Ninh Túc số 2: “Cậu khoe cái mà khoe, không thấy áo choàng tôi làm lộng lẫy cỡ nào à?”
Người nhộng sư tức đến muốn đánh người, cô đã cảm nhận được tâm tình của các bậc cha mẹ khi đối mặt với mấy đứa con ngỗ nghịch vô dụng rồi, “Thái độ của các cậu là sao hả? Nghiêm túc coi!” Ninh Túc số 2: “Gọi tôi đến đây, không cho tôi nghỉ ngơi tốt còn bắt tôi kéo bè kéo cánh đi đánh người, rồi có thái độ này với tôi?”
Người nhộng sư đang chuẩn bị đi xách Sư Thiên Xu đi thì nghe thấy Ninh Túc nói: “Ít nhất cũng phải cho tôi một bữa ăn thịnh soạn chứ.” Trong thời gian chuẩn bị “bữa ăn thịnh soạn”, Ninh Túc số 2 cũng tranh thủ đan một chiếc áo choàng lớn, khoác thêm bên ngoài cho Sư Thiên Xu nhỏ.
Chiếc áo choàng bao phủ hoàn toàn Sư Thiên Xu nhỏ, ngoài ra còn có một chiếc mũ lớn đính những bông hoa nhỏ màu đỏ, khá giống với phong cách của cô bé quàng khăn đỏ.
Ninh Túc số 2 cứ gặp người thì lại hỏi: “Có phải áo choàng đẹp hơn nhiều so với đôi dép rơm không?”
Dục vọng hơn thua kỳ lạ này.
Tại sao đối với chính bản thân lại có dục vọng hơn thua mạnh mẽ như vậy? Còn là trên phương diện “nữ công” nữa?
Trong cuộc cạnh tranh kỳ quái giữa cả hai, người chơi phe zombie đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi phát hiện zombie tụ tập ở ngoại 6 phía bắc thành phố, bọn họ dứt khoát đi thẳng về phía bắc thành phố tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra căn cứ của nhân loại sống sót.
Nơi mà họ đến lần này chính là nơi đó. Khi có trong tay rất nhiều zombie, đầu tiên phải tiêu diệt sự hỗ trợ đến từ nhân loại sống sót, có như vậy thì mới có thể dễ dàng đối phó được với người chơi loài người.
Huống chỉ bọn họ còn phát hiện ra có một vài người chơi cũng đang ở trong căn cứ của nhân loại sống sót.
Tổng cộng có ba chiếc xe.
Hai Ninh Túc, hai đứa nhỏ, Sư Thiên Xu nhỏ, pháp sư áo đen và Cảnh Đinh Huyên ngồi trong một chiếc xe bán tải.
Hai Ninh Túc ngồi cạnh nhau.
Ninh Túc cầm lấy tay còn lại của bản thân khác, viết viết vẽ vẽ trên lòng bàn tay cậu ta.
Ninh Túc: “Tôi đã tìm thấy anh ấy.”
Cậu vẽ một đóa hoa bốn cánh trên tay cậu ta, lại viết một chữ “người”. Ngón tay của Ninh Túc số 2 khẽ run lên, quay đầu nhìn cậu.
Ninh Túc cười với cậu ta một cái, tiếp tục viết vào lòng bàn tay cậu ta. Cậu liên tục viết “Bố” và “Mẹ”, còn vẽ một hình trái tim trên lòng bàn tay cậu ta.
“Bọn họ không có bỏ rơi chúng ta, chỉ là không thể đi cùng chúng ta thôi.” Ninh Túc nói, “Không thể đi cùng chúng ta có lẽ chính là tình yêu của bọn họ.”
Ninh Túc số 2 rũ mắt nhìn lòng bàn tay, ánh nắng chiều tà chiếu lên hàng mi của cậu ta, tỏa ra một vầng sáng. Hàng mi run run, khóe mắt từ từ trĩu xuống.
Ninh Túc quàng lấy cổ cậu ta, dụi dụi trán cậu ta.
Quỷ Sinh bên cạnh vẫn luôn dõi theo hai bọn họ, thấy vậy cũng học theo bộ dáng đó mà quàng lấy cổ Mạn Mạn, dụi dụi vào mặt cô bé.
Mạn Mạn: “...”
Zombie tụ tập đằng sau họ ngày càng nhiều, một rừng bao la đi theo sau xe họ, xiêu xiêu vẹo vẹo hoặc cứng ngắc đi về phía trước, đội hình khổng lồ lại khủng bố.
Nhưng trên xe lại tràn ngập hơi ấm khiến pháp sư áo đen không tài nào ngồi yên được.
Pháp sư áo đen nhìn thoáng qua Sư Thiên Xu nhỏ ở đối diện, Sư Thiên Xu nhỏ cũng thản nhiên nhìn hắn một cái, không yêu không hận, không khác gì nhìn người qua đường bình thường.
Pháp sư áo đen âm trầm nói: “Chúng ta chia ra làm hai đội, Ninh Túc số 2, cổ bà và quỷ hút máu sẽ cùng tấn công từ phía chính diện, còn Ninh Túc sẽ cùng tôi và người nhộng sư lên vào từ phía sau căn cứ giết chết hết lãnh đạo của bọn họ.”
Ninh Túc lập tức hỏi: “Vậy Sư Thiên Xu đi theo ai?”
Cảnh Đỉnh Huyên nói: “Tôi sẽ mang cô ta đi theo Ninh Túc số 2, nếu Ninh Túc số 2 không dẫn zombie tấn công căn cứ của con người, tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức.”
Ninh Túc lập tức đặt tay của hai đứa nhỏ lên chiếc lồng màu trắng.
Quỷ Sinh: “Dạ! Bảo vệ!” Mạn Mạn: “Mẹ hãy yên tâm, lần này con nhất định sẽ không mất tập trung nữa.”
Căn cứ của nhân loại sống sót được xây dựng cực kỳ tốt và cũng có nhiều kinh nghiệm đối phó với zombie, cho nên trước khi đại quân zombie còn chưa có tới gần thì bọn họ đã phát hiện ra rồi.
Toàn bộ căn cứ đều khẩn trương lại chuẩn bị một cách nề nếp có trật tự, những người có dị năng vội chạy về phía cổng lớn của căn cứ.
Pháp sư áo đen nhẹ giọng lên tiếng: “Cổ bà nói, người của guild Hồng Vũ cũng đang ở chỗ này, không biết bọn họ có đi tới cổng lớn của căn cứ hay không, nếu không đi thì chúng ta sẽ giải quyết phó bọn họ luôn.” Hắn nhìn về phía Ninh Túc.
Ninh Túc giơ tay lên: “Tôi sẽ không nương tay đâu, guild Hồng Vũ cũng là một đối thủ cạnh tranh của Ngân Hoa chúng tôi mà.”
Pháp sư áo đen: “Được, nhảy!”
Cả ba cùng nhảy về phía bức tường cao của căn cứ.
“Bíp — Báo động! Báo động! Zombie! Zombie!”
Ninh Túc nhìn về phía pháp sư áo đen và quỷ hút máu* bằng ánh mắt trách móc, vẻ mặt như thể bị hai người chơi zombie này liên lụy.
*chị tác lại gõ nhầm hay sao í, chỗ này phải là người nhộng sư mới đúng í. Người nhộng sư: “Kệ mịa nó! Bây giờ zombie đều đang tấn công căn cứ, làm gì có ai biết báo động zombie ở chỗ nào? Cho dù có biết thì cũng chẳng đoái hoài đến chúng ta ở bên này đâu.”
Cô ta dẫn đầu nhảy xuống trước, giết chết một người bằng người nhộng trong lu, “Căn cứ chỉ còn lại mấy mống như này thì sợ cái quái gì? Cứ gặp là giết hết.”
Ninh Túc giơ ngón tay cái lên với cô rồi cũng nhảy xuống theo.
Những nhân loại gặp phải ở trên đường đều bị hai cao thủ xử lý nhanh chóng và tàn nhẫn, Ninh Túc đi theo phía sau đục nước béo cò, ung dung thoải mái.
Cho đến khi bọn họ đến được trung tâm của căn cứ.
Ninh Túc ung dung dần trở nên mơ màng, cậu ngây người nhìn cảnh tượng quen thuộc này, ngón tay khẽ siết lại.
“Phía trước là viện nghiên cứu, nghiên cứu viên hẳn là không đi ra ngoài, chúng ta đi vào giết hết đi.”
Những lời của người nhộng sư truyền đến từ bên trái.
Ninh Túc vô thức quay đầu theo hướng lời cô nói, đúng lúc cửa lớn của viện nghiên cứu được mở ra.
Bên trong có một vài nghiên cứu viên đứng trước một hàng người hình thù kỳ dị.
Người ở chính giữa mặc áo sơ mi xanh và áo khoác trắng dài như thường lệ, điềm tĩnh tao nhã. Pháp sư áo đen và người nhộng sư đang định lao về phía trước thì đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy nhóm người kỳ dị vặn vẹo kia.
Trong số đó có người có sáu cánh tay, có người có nhiều đôi mắt trên khuôn mặt, có người phủ đầy mụn mủ màu xanh lá, còn có người có vảy che kín cả người và đuôi thẳn lằn.
Ngay cả người nhộng sư nhìn thấy cũng có chút sững sờ, “Cái quỷ gì đây, so với người nhộng của tôi còn tởm hơn!”
Người đàn ông đứng chính giữa không nhìn cô, ánh mắt dán chặt vào Ninh Túc: “Ninh Túc, sao cậu còn dám tới đây.”
Người nhộng sư cũng kinh ngạc nhìn Ninh Túc, “Cậu còn có cốt truyện ư? À, là của vua zombie Ninh Túc nhỉ?”
Ninh Túc cũng không để ý tới cô ta, nhìn người đàn ông kia rồi nói: “Đã lâu không gặp, thầy Lư.”
Lần đầu tiên khi Ninh Túc gặp Lư Úy Minh còn ôm tâm trạng rất phấn khích.
Lư Úy Minh là một trong những giáo sư giỏi nhất trong trường bọn họ, là người có quyền hành cao trong giới học thuật.
Năm đó là sau ba năm hắn mới dẫn dắt lại nghiên cứu sinh, chỉ có hai TEƯỜI.
Ninh Tuc chính là một trong số đó.
Ninh Túc bước vào văn phòng của hắn trong sự ghen tị ganh ghét của nhiều bạn cùng lớp. Lúc đó cậu nghĩ mình sẽ nghe ngoan ngoãn nghe lời thầy, chăm chỉ học tập, đăng nhiều bài luận hơn cũng như không phụ sự tín nhiệm của thầy.
Nhưng lúc đó, cậu vẫn còn chưa biết bản thân đã đặt chân vào hang quỷ.
Lư Úy Minh đã tò mò về cơ thể của cậu từ rất lâu, một sự tò mò thuần túy muốn tiến hành nghiên cứu.
Hắn ta là một tên cuồng nghiên cứu khoa học, phải nói là gần như bệnh hoạn.
Đã rất nhiều lần hắn nhốt Ninh Túc trong phòng thí nghiệm, nắm lấy cổ tay cậu, nhìn mạch máu đỏ đen trên cánh tay cậu mà kích động nói: “Cho thầy chút máu nhé, để thầy nghiên cứu nó có được không? Được không?”
“Để thầy nghiên cứu nó, xem xem có phải có người bẩm sinh đã mang trong mình dòng máu tà ác rồi hay không?”
Dưới ánh đèn từ sáng ngời đến mờ nhạt của phòng thí nghiệm, hai mắt hắn đỏ au, sự điên cuồng nơi đáy mắt dần lan rộng.
Sau khi Ninh Túc từ chối chính là bạo lực học đường diễn ra vô tận, càng từ chối thì càng nghiêm trọng.
Trong phòng thí nghiệm đó, hắn như một nhân vật ngoài lề.
Trong thế giới hòa bình, hắn cùng lắm chỉ là dẫn dắt các nghiên cứu sinh của hắn bạo lực học đường cậu, mắng mỏ cậu trong các bài giẳng công khai, xúi bẩy tất cả học sinh trong trường bạo lực học đường cậu. Đến thời tận thế không có ràng buộc về pháp luật va đạo đức, ngày tận thế đã trở thành thiên đường cho một tên nghiên cứu biến thái như hắn, hắn có thể làm bất cứ điều gì mà hắn muốn.
Ninh Túc tổng cộng bị hắn giam trong phòng thí nghiệm hai lần, một lần để nghiên cứu dị năng của cậu, một lần để nghiên cứu cậu khi cậu mới chuyển hóa thành zombie.
Đó là khoảng thời gian cậu không muốn nhớ lại nhất.
Nếu không nhờ dị năng cắn nuốt của cậu có thể nuốt chửng virus và các gien sinh vật khác, thì có lẽ Ninh Túc đã trở thành một thứ càng đáng sợ hơn những người kỳ dị đang ở đằng sau hắn.
Ninh Túc không thể nhớ mình đã bị mổ xẻ, thử thuốc, kháng cự bao nhiêu lần.
Ninh Túc lắng lặng nhìn hắn: “Đáng tiếc là thầy vẫn còn chưa chết.”
Lư Úy Minh: “Đáng tiếc khi cậu không thể nằm trên giường thử nghiệm của tôi, tôi thường nhớ lại dáng vẻ cậu bị trói ở bên trên, nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia để xin tha.”
Hắn bước về phía trước một bước.
—— “BỐP!?
Người nhộng sư dùng lu người nhộng đập đầu hắn ngoẹo sang một bên, “Thi đấu thì cốt truyện cái méo gì, giết!”
Cổ của Lư Úy Minh vặn vẹo “răng rắc” một tiếng, đầu quay trở về như cũ, mỉm cười nhìn người nhộng sư.
Ninh Túc: “Cẩn thận!” Những người dị dạng sau lưng Lư Úy Minh đều lao về phía người nhộng sư, đồng thời một lượng lớn nước thuốc màu xanh lam cũng được phun ra từ bên trong cánh cửa.
Những người trong viện nghiên cứu nghiên cứu zombie biết rõ cách đối phó với zombie tốt nhất, kể cả những người chơi zombie.
Ninh Túc hét lên với pháp sư áo đen: “Bọn chúng chuyên khắc chế zombie, nhất định phải giết chúng!”
Pháp sư áo đen: “Được!”
Chất lỏng màu xanh lam nhỏ xuống da thịt, phát ra tiếng “xèo xèo” ăn mòn.
Ninh Túc lau bừa lên chiếc áo thun trắng, lao về phía Lư Úy Minh như một cơn gió, túm lấy cổ hắn rồi ném vào trong viện nghiên cứu.
Người dị dạng lao ra từ trong viện nghiên cứu ngày càng nhiều. Bọn họ bao vây lấy Ninh Túc, tiếp cận Ninh Túc từng chút một.
Một vài trong số những tên dị dạng này còn từng nằm cùng phòng thí nghiệm với Ninh Túc vào lúc đó.
Ninh Túc mím môi nhìn bọn họ, lúc bọn họ nhào tới, cậu liền nhảy lên nắm lấy rào chắn tầng hai, quay đầu lại nhìn thấy người dị dạng kia cũng nhảy lên theo.
Cậu mau chóng nhảy vào hành lang, đang định chạy về phía phòng thí nghiệm trước mặt thì một bàn tay sắc bén vươn ra từ cánh cửa đối diện, dùng sức lực không thể kháng cự được kéo cậu vào trong phòng.
Trái tim Ninh Túc nhảy dựng lên, lập tức cầm lấy Xuyên Thiên Lăng. Trưởng căn cứ — Một trong những gương mặt cậu hận nhất trong toàn bộ căn cứ chợt lướt qua tầm mắt cậu trong bóng tối, Xuyên Thiên Lăng trong tay Ninh Túc đột nhiên kéo căng đến cực điểm, bay vút lên trời, sắp xuyên thủng cái đầu này.
Giây tiếp theo, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đột nhiên trợn to.
Xuyên Thiên Lăng nhẹ nhàng rủ xuống, giống như một mảnh vải trắng bay bay rơi lên người Ninh Túc, lên người bị ôm vào trong lòng.
Trái tim trong lồng ngực còn đang đập dữ dội, dữ dội hơn so với lúc chạy như bay khi nãy, dữ dội hơn cả lúc mới gặp nguy hiểm vừa rồi.
Hai khoang ngực dán chặt với nhau, hai trái tim chỉ đập trong một khoang ngực.
Sau gáy Ninh Túc bị một đôi tay thon dài mạnh mẽ đè xuống, toàn thân bao trùm trong hơi thở an tâm quen thuộc.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, bụi bay lơ lửng trong vầng sáng trắng hắt từ cửa sổ.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đang ôm cậu trong tấm gương trên tường đối diện.
Đó đã từng là một trong những khuôn mặt mà cậu hận nhất chán ghét nhất, nhưng bây giờ Ninh Túc nhìn vào khuôn mặt đó, lại cảm thấy rất nhiều rất nhiều cảm tình không ghét nó, vui mừng lại có chút chua xót. Ninh Túc cảm nhận được trên lồng ngực bị ép chặt đang truyền đến nhịp tim đập nặng nề, hơi hơi hé miệng hỏi hắn: “Anh nhớ trái tim của anh sao?”