C 129
C 129C 129
chương 129: Hợp nhớ
Editor: Cô Rùa
米
Ninh Tuc gập ngón tay lại, ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu.
Thì ra phó bản này thực sự nhắm vào Lăng Tiêu.
Từ đêm đầu tiên bước vào phó bản thì đã bắt đầu nuốt chửng ký ức của hắn trên diện rộng rồi.
Chu Tương mất khoảng 10 tiếng để bị nuốt sạch trí nhớ, Sư Thiên Xu thì mất khoảng 3 ngày.
Còn Lăng Tiêu đã bị nuốt 15 ngày.
Vậy còn thừa lại bao nhiêu?
Hắn thi văn tổng hợp chỉ được 0 điểm.
Đầu ngón tay Ninh Túc run run, trái tim không ổn định cứ đập vang liên hồi. Cậu vừa sợ vừa hoảng loạn, còn cảm thấy áy náy không sao diễn tả được.
Cậu quan tâm Sư Thiên Xu, quan tâm Chu Tương, quan tâm NPC và tất cả những người chơi bị mất trí nhớ, nhưng cậu lại chưa bao giờ phát hiện ra Lăng Tiêu đang mất trí nhớ.
Đã 15 ngày rồi. Hắn bơ vơ một mình trong tình trạng mất trí nhớ mà không một ai hay. Huống hồ, lý do mà phó bản này nhắm vào Lăng Tiêu rất có thể còn là do cậu.
Hệ thống yêu cầu Lăng Tiêu giết cậu nhưng Lăng Tiêu lại đình công không làm, chắc chắn hệ thống đã nhìn ra được điều gì đó nên muốn xóa ký ức của Lăng Tiêu.
Buổi tự học buổi sáng nhộn nhịp hơn thường ngày vì bài thi được phát ra, học sinh trong lớp châu đầu thì thầm to nhỏ, nhìn bài của nhau cùng thảo luận về kết quả.
Bụi mịn trôi nổi trong ánh sáng ban mai bị bài thi mở ra đè xuống, những nét chữ màu đen trên bài thi màu trắng chói lóa mờ ảo trong quầng sáng.
Ninh Túc áp sát lên bàn của Lăng Tiêu, hỏi: “Anh còn nhớ tôi không?” Nửa người của thiếu niên tắm trong nắng sớm, đôi mắt thuần khiết xinh đẹp như hoa đào ngậm đầy ánh sáng trong trẻo, từ nơi đó thấy được một chút bất an.
Nếu ánh nhìn này mà gắn cho một thiếu niên không đủ kiên cường thì sẽ trông như sắp khóc đến nơi.
Lăng Tiêu nói: “Bắt đầu từ hôm qua đã không nhớ rồi.”
Cho dù trí nhớ của hắn có bị phân mảnh rách nát ra sao thì vẫn có quá nhiều, từ lúc bắt đầu bước vào phó bản đã bị cắn nuốt, có thể mỗi ngày không chỉ mất một vài năm, thậm chí cứ vài phút trôi qua là những sự kiện trong vòng một năm đổ lại đây đều sẽ biến mất khỏi não bộ hắn. Hắn thật sự, không nhớ thiếu niên là ai. Ninh Tuc mím môi: “Vậy mà anh còn chờ tôi cùng di thi, cùng tới lớp, còn nói anh thi không tốt bằng tôi nữa.”
Lăng Tiêu kéo kéo cà vạt, sau đó nhìn về phía ngực của Ninh Túc, ngực bên là chiếc cà vạt áo đồng phục của hắn.
Ninh Túc hiểu rồi.
Cậu xoay người cúi đầu nhìn mặt bàn, không biết đang làm gì mà qua vài phút sau lại quay đầu lại hỏi: “Khi mất trí nhớ anh không có cảm giác gì sao? Giống như những người chơi khác, họ sẽ hoảng sợ, cô đơn, khó chịu, vô vọng hay bối rối gì đó.”
Bây giờ ngẫm lại nửa tháng qua, cậu chỉ có thể nhận ra Lăng Tiêu ngày càng ít nói, nghĩ đến đêm đầu tiên hắn đã an ủi cậu mất trí nhớ cũng không sao đâu, lại nghĩ đến lúc giáo vụ bắt hắn vào phòng tối và hắn đồng ý không chút do dự.
Hiện tượng này có thể do chứng mất trí nhớ gây ra.
Không để ý đến điều gì khác, trên mặt không có cảm xúc nào, còn luôn lò dò đi theo cậu như thường lệ.
Lăng Tiêu có hơi kinh ngạc nhìn cậu, hắn nhìn cậu một hồi lâu, tựa như đang dùng cái đầu trống rỗng để suy nghĩ: “Hình như tôi đã quen rồi.” Đã quen với việc mất trí nhớ nên không hoảng sợ, không cô đơn, không khó chịu.
Chính vì đã quen, cho nên khi thiếu niên hỏi hắn có cô đơn có sợ hãi hay không mới khiến hắn kinh ngạc như vậy.
Khoang ngực của hắn vốn đã rỗng, nhưng lúc này lại có thể cảm nhận được một chút rung động rất nhỏ, là một loại cảm giác khó diễn tả. Ninh Túc lại quay đầu đi.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cái gáy của cậu trong chốc lát, xếp từng bài thi lại rồi đặt sang bên trái, cầm bút vẽ vời lên tờ giấy nháp.
Ninh Túc bị câu “Hình như đã quen rồi” của Lăng Tiêu đâm vào lòng rồi.
Lần đầu gặp Lăng Tiêu thì ký ức của Lăng Tiêu đã không trọn vẹn và nát bấy.
Ninh Trường Phong bắt gặp Lăng Tiêu trong phó bản, còn Sư Thiên Xu mới vào căn cứ thì nhìn thấy Lăng Tiêu, không biết Lăng Tiêu đã tồn tại trong trò chơi vô hạn này bao lâu rồi, thậm chí ký ức của hắn có thể đã bị nuốt chửng không dưới một lần.
Cho nên mới có thể làm hắn có cảm giác quen thuộc như vậy, mới có thể làm ký ức của hắn trở nên hỗn loạn rời rạc như vậy.
Trước khi gặp Ninh Trường Phong, hắn dường như không có một người bạn nào cả.
Không biết làm thế nào mà hắn có thể sống sót qua quá trình mất trí nhớ mấy lần trước đó.
Hiện tại Ninh Túc đã hiểu, vào cái đêm Chu Tương mất trí nhớ, Lăng Tiêu nói mình mất trí nhớ thì cũng không sao là có ý gì rồi.
Cậu bình tĩnh lại một chút, xoa xoa khuôn mặt cứng đơ của mình rồi quay đầu lại nhìn thấy Lăng Tiêu đang ngồi vẽ.
Lăng Tiêu đã quên mất cậu, cũng quên tất cả các kiến thức, bây giờ hắn không còn nhớ gì nữa, Ninh Túc rất tò mò hắn đang vẽ cái gì, có thể vẽ được cái gì. Cậu không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn hắn.
Khi Ninh Túc quay đầu lại, hắn đã vẽ xong một mặt giấy A4 toàn là những thứ màu xám Xit.
Giống như ngẫu nhiên cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc hết lần này đến lần khác lên tờ giấy trắng tỉnh, không có nội dung hay kỹ thuật gì, trông có hơi trừu tượng.
Đây có lẽ là thế giới trong đầu của một người mất trí nhớ, trong một cái đầu hoàn toàn trống rỗng.
Ninh Túc mới đầu còn không hiểu, cho đến khi Lăng Tiêu đổi bút chì thành bút bi màu đỏ, cẩn thận vẽ một đóa hoa hồng ở một góc khuất trong bức phác họa màu xám tro không biết là gì đó.
Trái tìm Ninh Túc đột nhiên hãng mất một nhịp, dần hiểu ra được mảng màu xám này là gì.
Đó là vũ trụ hỗn loạn trong thế giới của Lăng Tiêu.
Từng cụm từng cụm tròn kia là những ngôi sao hắc ám.
Vào cái hôm thay cà vạt trong phòng vệ sinh, những lời của Lăng Tiêu lại vang lên bên tai cậu lần nữa.
“Xin lỗi, tôi cũng không biết nên nói sao nhưng nói chung nó giống như một đóa hoa hồng lặng lẽ mọc ra từ vũ trụ hỗn loạn vô hạn, tôi sợ rằng sẽ quên mất trông nó như nào.”
Nhịp tim của Ninh Túc đập liên hồi, dù bình tĩnh đến đâu cũng không thể kiềm chế được tốc độ mãnh liệt đó. Như cảm nhận được trái tim đang đập, Lăng Tiêu dừng bút, sau đó nhìn về phía ngực cậu rồi lại nhìn khuôn mặt cậu.
Ninh Túc nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay ướt đẫm dính lấy mu bàn tay khô ráo, cậu há miệng mấy lần mới có thể nói nên lời.
“Lăng Tiêu, tôi nhất định sẽ lấy lại ký ức cho anh, lấy lại tất cả.”
Ngón tay bị cậu nắm lấy của Lăng Tiêu hơi gập lại, hắn lộ ra vẻ mờ mịt nhìn cậu, sau đó gật đầu: “Đừng cố quá.”
Ninh Túc dở khóc dở cười.
Tất cả sách của Lăng Tiêu đều được để trong hộc bàn bên trái, không có cuốn sách nào đặt ở phía trước.
Ninh Túc xoay người nằm xuống bàn của hắn, cầm cây bút đen viết tên mình lên bông hồng mới vẽ kia với đôi mắt cong cong.
Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt đang nheo lại của cậu, tạo thành một tầng màu sắc tươi sáng.
Nghĩ một chập, cậu lại cầm lấy một cây bút nước màu vàng vẽ một vầng sáng mặt trời tươi rói lên trên đó.
Lúc cậu viết tên của mình thì Lăng Tiêu không có phản ứng gì, nhưng đến khi nhìn thấy vật màu vàng kia thì hắn hơi cau mày nói: “Không phải như vậy.”
“Đây là mặt trời.” Ninh Túc nói với hắn, “Trong vũ trụ là phải có mặt trời.”
Cậu lại vẽ một hành tỉnh màu xanh khác, còn có những ngôi sao màu nâu đỏ, vũ trụ xám đen dần trở nên đầy màu sắc dưới ngòi bút của cậu, mang theo một bầu không khí có hơi sống động.
Ninh Túc đẩy vũ trụ này về phía Lăng Tiêu, nói với hắn: “Tôi hy vọng vũ trụ của anh cũng sẽ như thế này.”
Một đóa hồng trong vũ trụ hỗn loạn mặc dù khiến cậu thấy cảm động, nhưng cậu lại càng hy vọng vũ trụ của Lăng Tiêu sẽ không hỗn loạn u tối giống trước đó mà sẽ đầy màu sắc và sống động như thế này.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn bức tranh, màu sắc tươi sáng in vào đôi mắt trống rỗng của hắn.
Bạn cùng bàn của Lăng Tiêu theo dõi một màn này tới ngây người, mất một lúc sau mới nói: “Hmm này, trường chúng ta không cho phép yêu đương sớm đâu nha.”
Ninh Túc: “Bạn Chung Huệ Linh à, đêm qua bạn thức khuya đọc tiểu thuyết ngôn tình quá 180 phút hay sao vậy? Vì sao trong đầu bạn lại toàn là yêu đương thế? Hai bọn tôi đây thì yêu đương cái gì?”
Chung Hội Linh: “?”
Lúc cô đang định nói lại cậu thì ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gào điếc tai.
Đợi đến khi học sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn thấy rõ người la hét bên ngoài là ai, cuộc bàn tán bắt đầu được mở ra.
“Đó không phải là Nhậm Hoằng Duy sao? Tại sao giáo viên lại bắt cậu ta đi vậy?”
“Hình như cậu ta bị mất trí nhớ, tối qua có giáo viên đến tìm cậu ta nhưng lại không thấy cậu ta đâu, hiện tại đưa cậu ta đi chữa trị.” “Uầy, cậu ta cũng thật là tội nghiệp nhưng mấy nay có chút áp lực nhỉ, không biết bây giờ cha mẹ giáo sư sĩ diện của cậu ta sẽ như thế nào đây.”
Ninh Túc cũng hướng mắt ra ngoài, trông thấy cậu học sinh bị mất trí nhớ trong giờ thi ngữ văn để lại lời nhắn trên giấy nháp giống như Hạ Mông Vũ.
Cậu hỏi Chung Hội Linh, “Những học sinh bị mất trí nhớ được nhà trường đưa đi điều trị có thể chữa khỏi được không?”
Chung Hội Linh nói một cách chắc nịch: “Có thể chứ.”
Ninh Túc sửng sốt, không ngờ còn có thể chữa trị được, nếu có thể chữa được thì chẳng phải chứng mất trí nhớ của người chơi cũng có thể chữa được hay sao? Đây có thể là một con đường sống khác nữa.
Chung Hội Linh nói: “Mất trí nhớ không phải là bệnh nan y gì đâu, nó có thể chữa khỏi được, trước đây cũng từng có học sinh đã khỏi được mà, nhưng thời gian điều trị tương đối dài, phải mất đến hai tháng lận.” Cô thở dài nói: “Đáng tiếc bọn họ không kịp tham gia thi đại học, nghe nói chứng mất trí nhớ có liên quan đến stress, mấy lớp dẫn đầu đều là những ứng cử viên có triển vọng cao vào các trường đại học top đầu, áp lực đó chúng ta không hiểu được.”
Người chơi cũng không kịp.
Thế nhưng chọn vào thời gian này mới tốt.
Kỳ thi khảo sát bắt đầu trước kỳ thi tuyển sinh đại học hai tháng, để những học sinh giỏi hàng đầu học thêm hai tháng nữa cho bọn họ, sớm hơn một tháng thì lãng phí, bọn họ chỉ hái những quả chín nhất để có cơ hội thử xem quả đó có ngon hay không. Nếu Chung Hội Linh nói chắc chắn có thể chữa khỏi được như vậy, cũng có tiền lệ chứng minh điều đó thì có nghĩa là hai tháng sau, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, những người kia sẽ trả lại ký ức cho từng học sinh đứng đầu để tạo ra ảo giác rằng họ thực sự mắc chứng mất trí nhớ.
Nhưng lúc đó đã quá muộn, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.
Tuy nhiên, việc có thể tìm lại được ký ức có thể là một điểm đột phá đối với người chơi bọn họ.
Sau khi buổi tự học buổi sáng kết thúc thì cũng đến giờ ăn sáng.
Ninh Túc dẫn Lăng Tiêu đi ăn.
Lúc họ bước ra khỏi khu dạy học, họ nhìn thấy người nhộng sư đang đi theo sau cổ bà giúp hắn bắt kiến.
Cô ta bắt những con kiến trên đất và một con bọ rùa bảy đốm không biết ở đâu ra, sau đó vui vẻ giơ lên cho cổ bà xem: “Cổ bà, cậu nhìn này, còn có con bọ nữa nè!”
Người chơi trong phó bản này không thể sử dụng vũ khí kỹ năng, cổ trùng của cổ bà cũng không thể lấy ra ngoài được, nhưng trước khi vào phó bản hắn chính là cổ bà, kỹ năng nuôi cổ vẫn còn đó.
Sau khi Sư Thiên Xu mất trí nhớ cũng không có ai lãnh đạo hay người chơi nào chịu trách nhiệm về tình hình chung trong phó bản lớn này. Không bằng để những cao thủ này đứng ra lãnh đạo.
Về phần những cao thủ này, Ninh Trường Phong là người chơi hệ solo, điểm này Ninh Túc giống ba nhiều hơn một chút, cổ bà dành thời gian nuôi cổ trong trường, còn người nhộng sư thì mất trí nhớ. Người nhộng sư bị mất trí nhớ có chút khác biệt so với trước đây.
Cô ta đi theo phía sau cổ bà như một cô bé ngây thơ không biết gì, sau khi nhặt bọ cho cổ bà còn vui vẻ ôm lấy cánh tay của cổ bà.
Cổ bà rút tay ra, lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bước nhanh về phía trước.
Cô ta vẫn vui vẻ đuổi theo cổ bà, “Cổ bà ơi cổ bà à, bữa sáng chúng ta ăn gì vậy?”
Cô ta vén một sợi tóc dài màu trắng phía trước của cổ bà lên, ngước nhìn ánh nắng xuyên qua mái tóc trắng, “Cổ bà, thật là đẹp.”
Sau khi bị mất trí nhớ cô ta không có trang điểm, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng với váy xếp ly, để mặt mộc đơn giản.
Nữ ma đầu khát máu thích giết chóc mà người chơi trong căn cứ vừa nghe tên đã sợ đến vỡ mật, lúc này lại giống như một bé gái hồn nhiên VÔ tư Vậy.
Ninh Túc nhớ lại người nhộng sư vào cái đêm ở phó bản [Giả Quỷ].
Lỗ Việt nói, đối với những người chơi đã hoàn toàn mất trí nhớ, hoàn toàn xa lạ với thế giới này thì người ban đầu giúp đỡ họ, dẫn dắt họ nhận thức về thế giới có ý nghĩa rất to lớn.
Về phần người nhộng sư, từ nhỏ cô đã không có cha, hơn nữa còn lớn lên trong một gia đình như vậy khiến cô và em gái hiểu tiêu cực về thế giới.
Cổ bà đã giúp cô nhận thức thế giới, cũng là người chơi mạnh mẽ bảo vệ cô, có lẽ mang một ý nghĩa phi thường hơn. Ninh Tuc nghĩ ngay tới Sư Thiên Xu, mặc dù cô có cha nhưng cha cô lại là một tên cặn bã mà cô hận nhất, hiện tại người ra tay giúp đỡ cô chính là Ninh Trường Phong.
Ninh Tuc lại nhìn Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu cũng đang nhìn mình.
Ninh Túc nắm chặt lấy cổ tay của Lăng Tiêu: “Anh chỉ có thể đi theo tôi thôi đó, không được đi theo người khác biết chưa hả?”
Cậu bổ sung thêm: “Tôi là người rất quan trọng đối với anh.”
Lăng Tiêu nhìn cậu hồi lâu, nhìn đến độ Ninh Túc có chút chột dạ thì mới nói: “Tôi biết, nếu đánh mất thì sẽ không có...”
Hắn chỉ vào ngực của Ninh Túc, Thần Hoa đã hoàn toàn mất trí nhớ thậm chí còn không biết trái tim là gì, “Cái này.”
Ninh Túc: “... Đúng zậy.”
Khi đến nhà ăn, nhóm Ninh Trường Phong đã gọi sẵn cơm và chiếm xong chỗ.
Ninh Túc qua đó ngồi xuống kể việc Lăng Tiêu mất trí nhớ cho họ nghe. “Lăng Tiêu mất trí nhớ á?” Ninh Trường Phong khiếp sợ như thể nghe thấy trời sập, ở trong lòng hắn, Lăng Tiêu mới là người không thể nào xảy ra chuyện mới đúng.
Hắn bình tĩnh lại một lúc mới nói: “Cũng đúng, Lăng Tiêu đã vào phòng tối hai lần, một lần vì bài khảo sát đầu tiên, một lần vì vi phạm nội quy trường học, hai lần vào phòng tối có khả năng mất trí nhớ rất cao.” Ninh Túc gật đầu, cũng không nói cho hắn biết chuyện Lăng Tiêu vừa vào phó bản thì đã bắt đầu mất trí nhớ, chuyện này quá phức tạp, có liên quan đến lai lịch và thân phận của Lăng Tiêu.
Ninh Trường Phong nói: “Chúng ta phải mau chóng tìm ra biện pháp chuyển dời ký ức hoặc những biện pháp khác.”
Với việc Lăng Tiêu mất trí nhớ, vấn đề này càng trở nên cấp bách hơn. Đến chiều bảng xếp hạng được công bố ở toàn trường, lại có thêm 60-70 người chơi vào phòng tối, đợt này phần lớn đều vào phòng tối hai hoặc ba lần, người mất trí nhớ sẽ càng nhiều hơn, tới lúc đó sẽ không còn bao nhiêu người chơi nữa.
“Chúng ta ngày nào cũng ở trong ký túc xá, lớp học, nhà ăn, cho nên việc tìm ra biện pháp chuyển dời ký ức hoặc các phương pháp khác là rất khó.” Ninh Túc nói.
Ninh Trường Phong: “Ý của cậu là?”
“Không vào hang hổ thì không bắt được hổ con, tôi muốn vào phòng tối để xem thử.” Ninh Túc nói.
Cậu muốn đi gặp con quái vật kia, muốn đi tìm ký ức.
Ninh Trường Phong: “Không được! Nếu có đi thì cũng là tôi đi.”
Ninh Túc: “Ngay cả Lăng Tiêu và hội trưởng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, anh vào đó làm sao phát hiện ra được?”
“Với cả, đi một lần thì xác suất mất trí nhớ rất thấp, cho dù tôi có bị mất trí nhớ thì không phải vẫn còn anh chăm sóc cho tôi sao? Tôi sẽ giống như một đứa trẻ không biết gì về thế giới này, anh phải dạy lại tôi từng chút một, cứ coi như đó là bù đắp cho việc không nuôi con đi?” Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Túc lại nói thêm về chuyện học sinh giỏi có thể lấy lại ký ức.
Ninh Trường Phong nói: “Tôi cũng nghe nói chứng mất trí nhớ này có thể chữa khỏi được, nhưng cũng không phải là 100%, cũng có một số học sinh giỏi chữa không hết, chỉ có thể giống như trẻ con bắt đầu lại từ đầu.”
“Chắc chắn rồi, bây giờ bọn họ đã có được thành quả học tập quý giá hơn mười mấy năm của người khác thì làm sao có thể nỡ bỏ qua chứ.” Cát Trạch Minh cười nhạo, “Hơn hết bọn họ lại sử dụng kiến thức của những học sinh hàng đầu để thi vào các trường đại học tốt, những trường danh tiếng đó không cho phép có học sinh tạp nham, nên đám người đó vẫn sẽ cần những ký ức kiến thức này để làm cơ sở tiếp tục thi các tín chỉ.”
Đúng là như vậy, có điều Ninh Túc lại có một suy đoán táo bạo khác. “Nấu đối với họ việc truyền ký ức không khó, dù là từ nguyên chủ sang người khác, hay từ người khác trở lại nguyên chủ, hoặc gặp được người khác vô cùng ưu tú hơn thì có khi nào họ có thể lưu trữ ký ức lại để sử dụng cho sau này không?”
Tất cả người chơi trong bàn đều sửng sốt.
Trong thế giới phó bản này, ký ức về tri thức là một nguồn tài nguyên quý giá có thể bị cướp bóc, là tài nguyên có thể trao đổi được, đối tượng giao dịch là những thương nhân vô nhân tính chỉ sống vì lợi ích, là những kẻ trục lợi thích đầu cơ tích trữ.
Bọn họ thực sự có thể lưu trữ những kiến thức tốt nhất cho con cái của các gia đình càng quyền lực càng giàu có hơn trên thế giới trong tương lai. Hơn nữa, có thể họ cũng muốn lưu giữ lại một số ký ức phòng trường hợp xảy ra những tình huống bất ngờ.
Ninh Trường Phong như bừng tỉnh, hỏi: “Cậu muốn vào phòng tối là để?”
Ninh Túc nói: “Nếu bọn họ có thể lưu trữ ký ức thì phòng tối kia rất có thể có liên quan đến việc đó.”
Đây chính là “con hổ con” mà cậu muốn bắt.
Hai mắt của Cát Trạch Minh sáng lên: “Thứ có thể làm họ lưu trữ lại nhất định là ký ức tri thức của những học sinh đứng đầu, nếu chúng ta lấy được nó thì không cần phải lo lắng về việc đạt được 600 điểm trong kỳ thi nữa!”
Lỗ Việt: “Thì ra đây mới chính là phương pháp sống sót chính xác nhất?”
“Việc vào phòng tối phải cân nhắc kỹ càng, không thể manh động được.” Ninh Trường Phong nói tiếp, “Cho dù mọi chuyện có đúng như chúng ta suy đoán đi nữa, cho dù có thể thành công thu được ký ức thì chúng ta cũng không biết cách làm sao để dịch chuyển ký ức.”
“Cứ vậy mà đi lấy ký ức trước chính là rút dây động rừng, việc chuyển dời ký ức sẽ càng khó hơn, cho nên trước tiên chúng ta phải biết cách chuyển dời ký ức, sau đó lấy lại ký ức hoặc làm cả hai việc cùng một lúc.”
Ninh Túc: “Cây roi đen của huấn luyện viên có thể rút ký ức đi, cây roi đó giống với vật thể hình cây trong phòng tối, có lẽ việc chuyển dời ký ức có liên quan đến thứ đó, cho nên tốt nhất chúng ta vẫn phải vào phòng tối.” Ninh Trường Phong: “Nói tóm lại chuyện cậu vào phòng tối vẫn cần phải cân nhắc kỹ càng!”
Ninh Túc: “...”
Bọn họ chỉ vừa mới có kế hoạch này, còn chưa quyết định làm cách nào để vào phòng tối, nhưng không ngờ cơ hội đấy lại nhanh chóng dâng đến tận cửa.
Kết quả thi lần này được dán trên bảng thông báo sớm hơn lần trước, vào giờ ăn chiều thì đã được dán lên, cơm nước xong bọn họ liền đến đây để xem thành tích của cả khối.
“Vãi, Khương Minh thi được 611 điểm á!”
“Ảo thế? Không phải lần trước cậu ta chỉ thi được 420 điểm thôi sao?” “Tăng gần 200 điểm trong một tuần? Quá vô lý!”
Những người chơi xung quanh đang xem kết quả đều đột nhiên im lặng, như thể họ đã đoán ra được điều gì đó.
Vài người tham gia vào cuộc thảo luận của họ, phát hiện ra thành tích của người chơi tên Khương Minh kia quả thực là 611 điểm.
Hầu hết những người chơi vào phó bản đều nằm trong top 100 đội sổ, còn những người ngoài top 100 thì thành tích đa phần cũng không được tốt cho lắm, kỳ thi tuyển sinh đại học đã qua quá lâu rồi, trong số 100 người chơi đã từng ra vào vô số các phó bản khủng bố, người có thể thi được 600 điểm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bài kiểm tra lần này không khó như hai lần trước, vẫn chỉ có 8 người chơi mà bọn họ đã quen mặt là có thành tích tốt, Giang Minh này bỗng dưng lòi ở đâu ra rất đột ngột. Ninh Túc nói: “Bài thi vừa rồi của người này đạt được 420 điểm, ngữ văn 132, toán 58, tiếng Anh 69, văn tổng hợp 161.”
Đừng nói cậu thuộc làu làu thành tích của tất cả người chơi nha?
Đây là trí nhớ siêu phàm gì vậy?
Cát Trạch Minh khựng lại một chút, nói: “Nếu nói như vậy thì môn toán và tiếng Anh của cậu ta khá yếu, nhưng lần này lại thi vô cùng tốt!”
Làm sao có thể cải thiện được nhiều điểm như vậy ở hai môn này trong vòng một tuần chứ.
Lỗ Việt khiếp sợ nói: “Cậu ta lấy ký ức của ai sao?!”
Ninh Túc nhìn Ninh Trường Phong: “Anh còn nhớ học sinh bị kéo ra khỏi phòng thi số 2 không?”
Ninh Trường Phong vừa thấy thành tích của Khương Minh thì cũng lập tức nghĩ tới học sinh kia.
Tất cả những học sinh được chọn và bị kéo ra khỏi phòng thi đều là những học sinh đứng trong top 10, nhưng hôm qua lại có một ngoại lệ, một học sinh xếp ngoài hạng 120 ở phòng thi số 2 lại bị kéo đi.
Lúc ấy bọn họ có từng thảo luận qua, nhưng cuộc thảo luận này chẳng đi tới đâu cả.
Hiện tại đã biết rồi.
Đối với người chơi, muốn đạt được 600 điểm không phải là điều dễ dàng gì nhưng lại không khó đối với những học sinh đã học ba năm ở trường Thanh Nghi, không chỉ có học sinh ở phòng thi số 1 mà học sinh ở phòng số 2 cũng có năng lực này.
Huống chi cũng không nhất thiết phải là học sinh được 600 điểm, bản thân Khương Minh đã giỏi ngữ văn sẵn, chỉ cần một học sinh giỏi toán và tiếng Anh là đủ rồi.
Ninh Trường Phong lạnh lùng nói: “Cậu ta đã cấu kết với lãnh đạo nhà trường.”
Một mình Khương Minh không thể làm được điều này, mà học sinh kia là bị giáo viên kéo đi trong phòng thi, cho nên chỉ có thể là lãnh đạo nhà trường giúp đỡ hắn.
Cát Trạch Minh: “Tại sao lãnh đạo nhà trường lại giúp cậu ta chứ? Chắc chắn cậu ta đã cho lãnh đạo nhà trường cái gì rồi!”
Lỗ Việt: “Chúng ta chỉ cần hỏi là biết thôi, nói không chừng cậu ta còn biết cách dịch chuyển ký ức, lúc đó chúng ta cũng sẽ đỡ tốn công sức hơn.”
Đúng lúc bọn họ đang bức thiết muốn biết cách dịch chuyển ký ức.
Ninh Trường Phong cau mày: “Đây chưa hẳn là chuyện tốt.”
“Đinh đong định! ——”
Tiếng chuông báo chuẩn bị tự học buổi tối vang lên.
Bọn họ hẹn nhau hết tiết tự học sẽ đi tìm Khương Minh hỏi chuyện, sau đó từng người vào phòng học.
Cũng giống như hai lần trước, các học sinh top 100 cuối lớp phải đến phòng tối để suy ngẫm và viết kiểm điểm trong giờ tự học buổi tối. Lần trước trong top 100 học sinh bét bằng bạo động đã có 5 người chơi chết, hai ngày trước lại có thêm 6 người chơi khác nhảy lầu tự tử, để trống 11 chỗ trong top 100, vì vậy số lượng người chơi đến phòng tối lần này còn nhiều hơn cả lần trước, khiến một số người chơi rơi vào top 100, tổng cộng có 70 người chơi.
Nhìn 70 người chơi này tiến vào phòng tối, những người chơi khác cũng rất nặng nề.
Đã không còn bao nhiêu người chơi chưa vào phòng tối nữa.
Lúc đầu có hơn 80 người chơi bảo vệ 8 người chơi bị mất trí nhớ, sau này có thể sẽ có hơn chục người bảo vệ 70 người chơi, liệu bọn họ có thể bảo vệ được hết không?
Song song với việc áp bức của thế giới này ngày càng nặng, thì bọn họ càng nóng lòng muốn tìm cách chuyển dời ký ức nhanh hơn.
Trong tiết tự học buổi tối, có rất nhiều người chơi tới tìm Khương Minh. Tất cả đều không có kết quả gì.
Buổi tối trong lúc bọn họ đang học bài, Khương Minh đã chuyển ký túc xá khác.
Bạn cùng phòng của Khương Minh đi hỏi quản lý ký túc xá thì mới biết hắn đã được chuyển đến ký túc xá dành cho một người.
Trường Thanh Nghỉ có ký túc xá đơn, trong ký túc xá đơn có hai dạng, một là trả phí ăn ở cao, hai là nằm trong top 10 học sinh đứng đầu khối thì sẽ được vào ở miễn phí.
Việc Khương Minh chuyển vào đó vừa nhìn đã biết là có vấn đề rồi. Sau đó họ đi đến ký túc xá đơn ở tầng cao nhất để tìm hắn.
Họ gõ cửa vài cái, hỏi thăm một số học sinh, chỉ có ở ký túc xá thì mới tóm được hắn.
“Khương Minh, mày thi kiểu gì được 611 điểm vậy?”
“Nói coi, có phải mày lấy ký ức của ai không?”
“Mày đừng có như vậy chứ, chia sẻ một chút thì chất à?”
Đối mặt với nhân chứng sống thực tế về việc thành công thi được 600 điểm, các người chơi càng sốt ruột hơn.
Ngược lại, Ninh Túc và Ninh Trường Phong đứng ở phía trước vẫn luôn giữ im lặng.
Sau đó bọn họ mới nhận ra Khương Minh này chính là người chơi nam đã bắt ức hiếp bạn nữ cùng lớp trong rừng đen, bị Sư Thiên Xu nghiền nát xương cổ tay.
Hắn là người chơi bắt nạt người chơi mất trí nhớ đầu tiên mà bọn họ bắt gặp được, trước lời cảnh báo của bọn họ hắn đã không còn dám tiếp tục nữa, buồn cười thay cũng vì vậy mà hắn tránh được một kiếp khỏi sự truy cứu của nhà trường, lần đó không bị vào phòng tối.
Nhìn thấy hắn, hai người linh cảm có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, khi các người chơi đang sốt ruột tra hỏi Khương Minh, trong lúc gấp gáp khó tránh khỏi lôi kéo hắn thì quản lý ký túc xá và giáo vụ đi giày cao gót chạy tới.
“Các trò làm gì vậy! Đêm hôm tụ tập ở đây là muốn gây sự có đúng không!” “Ninh Túc, lại là trò nữa! Trò có chịu thôi không? Có phải trò là người cầm đầu cuộc bắt nạt không hả?”
“Trước đó trò Khương Minh đã tố giác trò ức hiếp trò ấy, lần này không thể tha cho trò được nữa! Mau đến phòng tối suy ngẫm cho cô ngay!” Ninh Túc: *...”
Ninh Túc oan hơn cả Đậu Nga nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Ninh Trường Phong, nói: “Dạ vâng, thưa cô.”