C130
C130C130
chương 130: Hợp nhớ
Editor: Cô Rùa
米
Dưới ánh nhìn đăm đăm và bản mặt đen si của Ninh Trường Phong, Ninh Túc vui vẻ rời đi cùng giáo viên.
Cậu phối hợp ngoài sức tưởng tượng, khiến sắc mặt ban nãy còn trông như Diệt Tuyệt sư thái của giáo viên dịu đi không ít.
Nhưng gương mặt của Ninh Trường Phong lại như sắp có bão táp tới nơi.
Đã đến nước này rồi, hắn làm sao còn không nhận ra đây là giao dịch giữa Khương Minh và nhà trường.
“Mày nói với lãnh đạo trường là Ninh Túc khống chế điểm số, cố ý lọt ngoài top 10 đúng không.”
Đối với lãnh đạo nhà trường, ký ức của 10 học sinh đứng đầu khối là nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, còn ký ức trong phòng thi số 2 không có giá trị gì, lấy Ninh Túc có kiến thức của top 10 để đổi ký ức của học sinh phòng thi số 2 là quá có lời rồi.
Đương nhiên sẽ đồng ý với Khương Minh.
Cũng chỉ vì bọn họ chưa đủ đê hèn nên lúc đầu mới không nghĩ ra còn có phương pháp giành lấy ký ức như này. Tiết mục tối nay rõ ràng là do Khương Minh và lãnh đạo nhà trường thiết kế để gài Ninh Túc vào phòng tối, chỉ cần cậu bước vào trong đó một lần thì dù ở bất kỳ phòng thi nào, người chọn Ninh Túc đều có thể lấy đi ký ức của cậu.
Ninh Trường Phong chỉ vào Khương Minh, bình tĩnh và chắc nịch nói: “Mày xong rồi con.”
Mặc dù chiều nay bọn họ đã có ý định là sẽ vào phòng tối, nhưng Ninh Trường Phong vẫn rất sôi máu khi cơ hội này được dâng đến tận cửa. Phải nói là vô cùng sôi máu!
Khương Minh nhìn thấy đồng tử của hắn gần như dựng đứng như loài rắn, đột nhiên run lập cập nói: “Anh, anh không làm được gì tôi đâu, anh mà làm gì tôi là sẽ vi phạm nội quy nhà trường, anh cũng sẽ vào phòng tối.”
Tất nhiên Ninh Trường Phong không thể vi phạm nội quy được, Lăng Tiêu và Sư Thiên Xu đều đã mất trí nhớ, hiện tại Ninh Túc cũng bị khóa luôn ký ức, giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn nhất định phải hết sức cẩn thận.
Trong mắt Khương Minh hiện lên một nụ cười đắc ý, hắn vừa định nói gì đó thì trước mắt hắn bỗng xuất hiện một bóng đen.
Ninh Tuc ngoan ngoãn đi theo giáo viên và huấn luyện viên, bọn họ vừa mới rời khỏi ký túc xá chưa được mấy bước thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Choang”.
Tất cả ngẩng đầu lên thì nhìn thấy những mảnh kính vỡ văng tứ tung từ ký túc xá trên tầng 7, đồng thời có một người đập lưng cái đụi xuống đất. ”
Vừa khéo nện xuống ngay trước mặt Ninh Túc và các thầy cô.
Không phải Khương Minh thì là ai.
Trên chiếc áo sơ mi trắng của bộ đồng phục học sinh của hắn còn in một dấu chân vô cùng rõ ràng.
Ký túc xá không cao bằng khu dạy học, cao nhất cũng chỉ là tầng bảy, từ độ cao này rơi xuống chắc chắn sẽ không giết chết một học sinh đã được cường hóa cơ thể, nhưng gãy xương hộc máu là điều không thể tránh khỏi.
Khương Minh phun máu vào đôi giày cao gót đế đỏ của giáo vụ.
Giáo vụ sửng sốt, không dám tin mà nhìn học sinh bị đá xuống lầu ngay trước mặt mình.
“Là ai?HI”
Ở độ cao tầng bảy, cô ta không nhìn ra là ai, nhưng Ninh Túc lại có thể nhìn thấy rõ mồn một Lăng Tiêu đang đứng ở cửa sổ.
Ninh Túc: “...”
Mất đi tất cả ký ức thực sự sẽ biến thành con nít.
“Đưa trò đó xuống phòng tối viết kiểm điểm!”
Số lượng người đến phòng tối đã biến thành hai người, người mới gia nhập đã mất ký ức, không thèm đếm xỉa gì đến cái gọi là phòng tối. Lúc rời đi, cậu còn nhìn thấy Ninh Trường Phong đứng ở cửa sổ nhìn bọn họ, vẻ mặt rất chỉ là cảm động.
Ninh Túc: “...”
Dù đã giữa khuya nhưng phòng tối vẫn không bị bóng đêm bao phủ, cái loại tối tắm này lấn át cả màn đêm, dưới ánh trăng lờ mờ lại càng đáng sợ hơn.
Vừa xuyên qua rừng đen, Ninh Túc đã nghe thấy tiếng “Ừng ực ừng ực”, giống như nước trong hồ đen đang sủi bọt, nhưng thực tế Ninh Túc biết không phải là như vậy.
Đây là một cái gì đó liên quan đến ký ức đang hoạt động.
Như là bị nuốt vào một cái bụng rỗng, lại như cái gì đó ngưng tụ lại rồi rơi xuống.
Muốn vào phòng tối phải đi qua một đoạn cầu đá đen sì, Ninh Túc chậm rãi đi trên cây cầu đó, cậu chú ý tới cây cầu này vốn có màu trắng nhưng đã bị nhuộm đen si si theo năm tháng.
Giống như rừng đen vậy, thân cây trong rừng đều là màu đen, đến lá cây cũng là màu đen.
Phòng tối thực ra không hề nhỏ, đó chỉ là biệt danh do học sinh đặt ra mà thôi, ngược lại khi bước tới trước cửa sẽ thấy nó vô cùng lớn, được dựng thành bởi những thứ có hình dạng giống cái cây có màu đen.
Bước vào bên trong, tiếng “ừng ực” này ngày càng rõ ràng và thường xuyên hơn.
Ninh Túc gần như có thể chắc chắn đây là nơi xử lý các ký ức, nếu trường học mà có lưu trữ ký ức thì nhất định phải lưu trữ ở đây. Phòng tối có hai tầng, học sinh chỉ có thể kiểm điểm trong một căn phòng giống như là lớp học ở tầng một.
Giáo vụ nói: “Hai trò vào đó kiểm điểm một tiếng cho tôi!”
“Trên bàn có giấy kiểm điểm, trò nào chưa từng viết thì lo mà viết đi!” Hai người bị đẩy vào trong, cánh cửa sau lưng bị giáo viên tức giận đóng sầm lại, tiếng khóa khóa cũng vang lên, sau đó còn nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất ngày càng xa.
Bên trong phòng kiểm điểm chứa đẩy một màn sương màu đen nhưng lại không ảnh hưởng nhiều đến thị giác, như thể chỉ tạo ra bầu không khí u tối khiến các học sinh cảm thấy áp lực nghiêm trọng.
Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu: “Lần thứ ba tiến cung có cảm giác thế nào?” Đường nét trên khuôn mặt sắc bén của Lăng Tiêu vẫn rõ ràng trong làn sương đen mờ nhạt, màu đỏ tươi nơi khoé mắt đâm xuyên qua bóng tối, chỉ là ánh mắt hắn có đôi chút thất thần.
Loại tương phản mạnh mẽ này khiến lòng Ninh Túc cảm thấy ngáy râm ran.
Ngày nào Ninh Túc cũng gọi hắn là Thần Hoa đại nhân là bởi vì lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy hình dạng con người của hắn, đó chính là hình tượng của Thần Hoa.
Ấn tượng đầu tiên quá quan trọng, rất dễ khắc sâu vào đáy lòng, trong lòng cậu, Lăng Tiêu luôn có một lớp filter thần thánh. Huống chỉ, cậu cũng xem như là được hắn “nuôi” lớn, dưới sự dẫn dắt gọi “chú” hết lần này đến lần khác của Ninh Trường Phong, lại kỳ quái có thêm một lớp filter trưởng bối nữa.
Cộng hai lớp filter này lại, khi giáo vụ nói bọn họ yêu sớm, Ninh Túc cảm thấy có chút không dám tin và hoảng loạn không sao nói được. Nhưng một Lăng Tiêu đã mất sạch trí nhớ thì lại hoàn toàn khác, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết.
Một bộ dáng muốn làm gì cũng được.
Lòng Ninh Túc ngứa ngáy, cậu duỗi ngón tay ra chọc vào một chỗ dưới quai hàm của hắn.
Cậu vẫn luôn hâm mộ Lăng Tiêu vì có đường nét quai hàm rõ ràng và sắc sảo cứ như một tác phẩm điêu khắc.
“Chắc anh cũng không biết tiến cung có nghĩa là gì đâu nhỉ? Nhưng anh lại biết đá người khác, hóa ra bộ mặt thật của Thần Hoa đại nhân là thế này.”
Lăng Tiêu không hiểu gì bắt lấy bàn tay cậu, thuận thế kéo vào lòng rồi vòng tay qua eo cậu siết lại.
Ninh Túc đứng hình rồi.
Cậu nghiêng mặt nhìn khuôn mặt Lăng Tiêu trong làn sương đen sau đó di chuyển đến cái cổ dài của hắn, nhìn chằm chằm mạch máu dưới làn da trắng toát lạnh lùng kia một hồi lâu rồi nuốt nước miếng cái ực, hỏi hắn: “Anh coi tôi là gì?”
Đây cũng chính là điều mà cậu vẫn luôn muốn biết. Ninh Túc cho rằng Lăng Tiêu sẽ không trả lời câu hỏi này, cũng không trả lời được.
Không ngờ hắn lại đưa tay chạm vào ngực Ninh Túc.
Lòng bàn tay to lớn áp lên lồng ngực gầy gò của thiếu niên, không biết sự run run nhè nhẹ kia có phải là do hai trái tim đang đập cùng một lúc không.
“Là trái tim.” Hắn nói.
Ninh Túc: “Đúng vậy, chỗ này chính là trái tim, là trái tim của chúng ta.” Lăng Tiêu lắc đầu, lặp lại lần nữa: “Là trái tim.”
Ninh Túc sửng sốt một chút, cậu niết niết lỗ tai, đẩy cánh tay Lăng Tiêu ra yên lặng ngồi vào bàn viết kiểm điểm.
Đang hí hoáy, cậu quay sang Lăng Tiêu nói: “Bây giờ anh không biết gì hết thì đừng có nói tào lao bí đao.”
Đương nhiên Lăng Tiêu không có cách nào đáp lại câu này, Ninh Túc như có thể nhìn thấy trên đầu hắn có một dấu chấm hỏi.
Ninh Túc im lặng cúi đầu viết kiểm điểm, câu đầu tiên là: “Em không nên dụ bạn cùng lớp vô tri của mình nói mấy câu thả thính.”
“Nhưng mà, thả thính là năng khiếu bẩm sinh sao? Tại sao anh ấy chẳng biết cái mô tê gì mà lại thả thính mượt như bôi dầu vào mồm thế? Thầy cô có biết không?”
Cậu chân thành viết ra điều đầu tiên cần kiểm điểm, rồi mới quay lại điền thông tin cá nhân. Trong phòng tối của trường Thanh Nghỉ có một khuôn mẫu chuẩn để học sinh viết kiểm điểm, mấy cột đầu tiên là điền thông tin cá nhân gồm tên, lớp, mã số học sinh, giới tính, tuổi.
Nó càng giống như là một tập hồ sơ hơn.
Việc lưu giữ một tập hồ sơ ở nơi đây tương đương với việc giữ một tập tin trong “ngân hàng ký ức”, nếu cần, có thể đối chiếu và truy cập vào ký ức của người đã lưu giữ hồ sơ đó bất cứ lúc nào.
Ninh Túc lưu loát viết nguyên một trang kiểm điểm, trong lúc viết nội tâm của cậu cũng dần bình ổn lại.
Sau khi viết xong, cậu lại giúp người ngồi bên cạnh đã không còn biết chữ viết một bản khác bằng chính nét chữ của hắn.
“Em tên là Lăng Tiêu, em không nên nói những lời như vậy với tiểu bối của mình, em không nên quên một người quan trọng như thế.”
“Ngày thường em có hơi thờ ơ, nếu có thể nói nhiều hơn chút thì tốt, nếu cánh tay dài như vậy, nếu ngực rộng như vậy thì nên ôm trái tim của em nhiều hơn một chút, trái tim rời khỏi thân thể lâu sẽ không được thoải mái, không tốt cho sức khỏe về mặt thể chất và tỉnh thần.” “Thế nhưng, xét thấy em quên cậu ấy mà vẫn đi theo cậu ấy, quên cậu ấy mà vẫn bảo vệ cậu ấy, hơn nữa em thắt cà vạt nghiêm túc như vậy, đẹp trai như vậy, mất trí nhớ còn biết cả vẽ tranh, nên mong thầy cô hãy suy xét và tha cho em lần này, cho em thêm một cơ hội nữa.”
Cậu viết còn chân thành và thành khẩn hơn cả bài của mình.
Viết xong cũng là lúc bắt tay vào chuyện chính. Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu: “Anh cảm thấy chỗ này có cái gì đặc biệt không?”
Lăng Tiêu ngẫm nghĩ trong chốc lát, lắc đầu.
Lần đầu tiên đến phòng tối, hắn cũng không nhận thấy điều gì bất thường, lần này cũng vậy.
Thế nhưng Ninh Túc lại cảm nhận được.
Có hơi là lạ.
Cho dù Ninh Túc đã nuốt chửng năng lượng mà hệ thống đã tích lũy trong một thời gian dài thì cậu cũng không chắc là mình mạnh hơn Lăng Tiêu, nhưng tại sao cậu cảm nhận được còn Lăng Tiêu thì không? Là bởi vì cậu có dị năng hắc ám có thể cắn nuốt năng lượng bóng tối, nhạy cảm hơn với những thứ hắc ám sao?
Hay là phó bản này cố tình nhắm vào Lăng Tiêu nên hệ thống đặc biệt tìm đến thứ có thể khắc chế hắn?
Ninh Túc thả Quỷ Sinh ra, thì thà thì thầm với nó: “Quỷ Sinh này, mày đi xem tình huống nơi này thử.”
Cậu quan sát mọi ngóc ngách trong phòng kiểm điểm một lượt nhưng không thấy thiết bị giám sát nào, hơn nữa cậu và Lăng Tiêu ôm ấp nhau nãy giờ mà giáo vụ cũng không có vọt vào đây, chứng tỏ nơi này thật sự không có máy theo dõi.
Quỷ Sinh: “Ò!”
Nó nằm sấp xuống sàn nhà ngay cửa, thò tròng mắt của mình qua khe hở bên dưới rồi bắn ra. Sau đó ngồi lại vào cái bàn trước mặt Ninh Túc và Lăng Tiêu, nói: “Tầng một có bốn phòng!”
Phòng của họ thì không còn gì để nói nữa, nó thuật lại tình huống của các phòng còn lại.
“Một phòng có giấy khen!”
Đó hẳn là nơi 10 học sinh đứng đầu khối nhận thưởng.
“Một phòng có sô pha, rất đẹp!”
Ninh Túc đoán đây hẳn là nơi tiếp đón những vị khách quý.
Có lẽ bọn chúng đang ở căn phòng đó, theo dõi các thí sinh làm bài để chọn ra những thí sinh mà chúng muốn cướp ký ức.
“Một phòng có rất nhiều ngăn tủ, chứa đầy sách và giấy tờ!”
Còn đây hẳn là phòng lưu trữ, bản kiểm điểm do Ninh Túc viết có lẽ cũng sẽ được đặt ở đó cùng với những tài liệu khác của cậu, chẳng hạn như kết quả qua mỗi kỳ thi.
Tầng một có bốn phòng, tầng hai chắc chắn sẽ ít phòng hơn.
Ninh Túc đợi tròng mắt của Quỷ Sinh bò lên cầu thang.
Khoảng hai mươi phút sau, Quỷ Sinh nói: “Hai phòng, một phòng rất lớn.”
Nó dùng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chập rồi nói: “Trên nhánh cây đen kết đầy trái màu đen.” Về mặt của Ninh Túc nghiêm lại, trong đầu cậu đã mường tượng ra một hình ảnh.
Phòng tối được bao quanh bởi những vật thể có hình dạng cái cây có màu đen, phía dưới rộng phía trên hẹp, bên trên nóc nhà hẳn là vật thể giống cây đó, những thứ giống như trái cây treo trên đấy có thể là vật lưu trữ ký ức.
“Một phòng khác không có khe hở nên không dòm được.”
Quỷ Sinh ngồi đối diện đột nhiên run lên, mông nhỏ cách mặt bàn hai centimet rồi lại thụp xuống lại.
Ninh Túc lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tròng mắt.” Quỷ Sinh khua hai tay nhỏ hướng ra ngoài, “Nổ mất tiêu.” Ninh Túc: “...”
Quỷ - thiên sứ nhỏ tri kỷ - Sinh lập tức nói, “Nó sẽ sớm mọc lại thôi.” Nói đoạn, nó hướng hốc mắt đen tròn mà Ninh Túc siêu thích về phía Ninh Túc.
Ninh Túc vuốt vuốt cọng tóc venh của nó, “Quỷ Sinh xịn quá ò, còn đáng yêu nữa chứ.”
Dễ thương nhất thôn Hòe Dương lập tức múa máy tay nhỏ dụi dụi cậu. Ninh Tuc đang muốn đút cho nó thì nghe thấy tiếng giày cao gót nên trên đất, cậu lập tức thu Quỷ Sinh vào trong cơ thể mình.
Het một tiếng. Giáo vụ lấy chìa khóa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy hai người đang ngồi đó kiểm điểm.
Trước mặt họ để hai bản kiểm điểm.
Bản kiểm điểm chỉ cần người chưa viết qua lần nào viết là được, cô ta nhớ Lăng Tiêu đã từng vào đây và viết qua rồi cho nên lần này không cần viết nữa, không ngờ hắn lại viết tiếp, thái độ nhận sai này rất đáng khen.
Giáo vụ vừa lòng nói: “Một tiếng đã trôi qua, giờ cũng muộn rồi các trò mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”
Ninh Túc: “Dạ vâng!”
Cậu lập tức dẫn Lăng Tiêu ra ngoài.
Giáo vụ cầm bản kiểm của họ lên đọc.
Ninh Túc đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sương đen nơi này quả thực có thể nhuộm màu được, khuôn mặt của giáo vụ cũng bị nhuộm đen di một chút.
Giáo vụ đen mặt ngước đầu lên: “Hai trò viết cái gì đây!”
Ninh Túc ném cho cô ta một ánh mắt, như kiểu “Không ngờ cô lại không cảm nhận được sự chân thành của em”, “Em viết chân thành đến thế mà”.
Giáo vụ: “?” Cô ta cúi đầu đọc lại lần nữa để xác nhận xem họ có đang nói cùng một chuyện hay không.
Chờ đến khi cô ta ngẩng đầu lên thì Ninh Túc đã kéo Lăng Tiêu chạy mất hút, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Lúc Ninh Túc và Lăng Tiêu trở về thì cũng đã sắp 12 giờ.
Ninh Trường Phong đang đợi bọn họ, vừa thấy họ thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi cậu: “Sao rồi?”
Ninh Túc kể cho bọn họ nghe những tin tức hữu ích mà bọn họ thu thập được ở phòng tối.
Ninh Trường Phong cũng nói cho cậu biết phía bọn họ.
“Sau khi Khương Minh bị Lăng Tiêu đá cho một phát thì được đưa đi bệnh viện trong trường, cổ bà đi theo hắn với tư cách là bạn học để chăm sóc hắn.”
“Cổ bà hỏi Khương Minh nhà trường dịch chuyển ký ức cho hắn bằng cách nào thì hắn nói là hắn không nhớ rõ, chỉ nói là chuyển trong phòng tối.”
Ninh Trường Phong nói: “Chắc chắn hắn không có nói dối, dù sao cổ bà cũng có chút thủ đoạn.”
Ninh Túc không khỏi rùng mình khi nghĩ đến những con kiến con giun đất mà cổ bà thu thập trong trường nửa tháng nay.
Cậu cũng cảm thấy Khương Minh đã thú nhận hết mọi chuyện rồi, hắn không thể giấu giếm bất cứ điều gì dưới tay của cổ bà được. Quả nhiên, ký ức được dịch chuyển ở phòng tối.
Chẳng trách họ không làm bài thi ở khu nhà dạy học, bởi vì giảng đường lớn kia không chỉ thuận tiện cho việc giám sát mà đó còn là nơi gần với phòng tối nhất, cho nên họ có thể đến đó để chuyển dời ký ức trong thời gian nghỉ giải lao giữa hai kỳ thi.
Ninh Trường Phong nói: “Xem ra việc dịch chuyển ký ức không khó, thậm chí còn rất nhanh và không có phản ứng bài xích nào.”
Thí sinh ở phòng thi số 2 bị mất trí nhớ khi làm bài kiểm tra ngữ văn, Khương Minh tự mình làm bài kiểm tra ngữ văn, đến giờ kiểm tra toán mới sử dụng ký ức kiến thức của thí sinh kia.
Hắn nói: “Đây là tin tức tốt.”
Ninh Túc: “Cũng chưa chắc là sẽ không có bài xích, người lấy đi ký ức của Vương Trí Thu mỗi khi có người gọi Vương Trí Thu thì hắn đều sẽ quay đầu đáp lại.”
Ninh Trường Phong: “Cũng đúng.”
Cát Trạch Minh nói: “Lần dịch chuyển tiếp theo chúng ta phải tìm ra điểm mấu chốt, cũng chỉ có thể đợi đến lúc đó lại nghĩ cách nhìn xem thế nào.”
Lỗ Việt: “Nhìn kiểu gì?”
Đây mới là vấn đề.
Sau những gì Quỷ Sinh nhìn thấy, về cơ bản bọn họ có thể xác định ký ức dịch chuyển ở tầng hai của phòng tối. Quỷ Sinh trời sinh nửa âm nửa dương, hai mắt có màu sắc khác nhau đã thể hiện điều này, con mắt kia thuộc về cõi âm có thể tùy ý lấy xuống.
Nếu tròng mắt vẫn còn nguyên thì có lẽ thông qua suy đoán, tìm ra tên học sinh nhà giàu muốn chuyển ký ức, nhân cơ hội đó gắn tròng mắt đó lên người hắn.
Nhưng chẳng biết vì lý do gì mà tròng mắt lại nổ tung, cộng với tính tình ngốc nghấch chậm chạp của Quỷ Sinh, không biết khi nào nó mới mọc lại được.
Khi kỹ năng không bị hạn chế, bọn họ có rất nhiều phương pháp để thực hiện, chẳng hạn như cổ trùng của cổ bà, mặc dù bây giờ những con cổ trùng mà cổ bà không sử dụng kỹ năng để nuôi đó có thể rất hữu ích để tra tấn con người nhưng không thể dùng nó để quan sát được.
Ninh Túc: “Bên ngoài phòng tối có rất nhiều huấn luyện viên và bảo vệ, người thường không được vào.”
Bên trong phòng tối chẳng có gì nhiều, là bởi vì lúc đó chỉ có cậu và Lăng Tiêu là hai học sinh duy nhất ở đó nhưng đều bị nhốt trong phòng kiểm điểm.
Việc khóa cửa cũng chứng minh nhà trường luôn đề phòng học sinh. Ninh Trường Phong: “Dù sao thì cậu cũng không thể đi, nếu cậu lại đi thì đó sẽ là lần thứ hai, vậy ít nhiều gì cũng sẽ bị trượt một bài thi, có thể rơi vào top 100, nếu lại vào lần nữa thì sẽ là lần thứ ba, ai biết lần thứ ba sẽ bị biến thành bộ dạng gì.”
Ninh Túc bất mãn liếc hắn một cái: “Ai nói trượt một môn thì tôi sẽ rơi xuống top 100?” Là tôi tầm thường rồi.
Ninh Trường Phong: “Tự ý đột nhập phòng tối là vi phạm nội quy trường học, nhất định sẽ phẩi vào lại!”
Ninh Túc đang định nói gì đó thì đã bị Ninh Trường Phong cắt ngang: “Chúng ta cứ đợi thêm chút, xem xem còn biện pháp khác không.”
Lỗ Việt đồng ý: “Đúng là đừng nên sốt ruột, cho dù chúng ta biết cách truyền ký ức thì cũng không thể cướp ký ức từ nhà trường trước được, giả sử sau khi chúng ta cướp xong, nhà trường vẫn có thời gian để điều tra thì không biết có bị cướp lại không? Hay chúng ta có bị vào phòng tối nữa không?”
Vẻ mặt của Cát Trạch Minh vô cùng sầu não: “Càng nghĩ càng đau đầu, càng ngày càng thấy khó.”
Bọn họ nhất thời không biết phải làm gì, dường như họ chỉ có thể chờ đợi thôi.
Ninh Trường Phong kéo Ninh Túc ra ngoài, nói với hắn: “Tôi biết cậu chủ động như vậy là vì muốn lấy lại ký ức cho Sư Thiên Xu và Lăng Tiêu, nhưng trước tiên cậu phải bảo vệ mình cái đã.”
Ninh Tuc gật đầu: “Vậy chúng ta chờ thêm một chút xem.”
Ngày hôm sau bọn họ lại phải đối mặt với một tình huống khó nhằn hơn.
Trong số những người top 100 từ dưới đếm ngược vào kỳ thi thứ ba bước vào phòng tối đêm qua, đã bắt đầu lộ ra dấu hiệu mất trí nhớ. Một nửa số người chơi vào phòng tối lần thứ hai vẫn bị mất trí nhớ như trước, mà tất cả những người chơi vào phòng tối lần thứ ba đều có dấu hiệu mất trí nhớ, số lượng người chơi vào phòng tối ba lần rất nhiều, có tới 36 người.
Tính đến thời điểm này, tổng cộng 15 người chơi đã chết, 69 người chơi bị mất trí nhớ và chỉ còn lại 16 người chơi chưa bị gì.
Trong số 16 người chơi này, có 4 người đã từng vào phòng tối.
Bầu không khí giữa những người chơi ngày hôm đó đặc biệt u ám, nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong sự mờ mịt.
Đêm đó, lại có người tổ chức một cuộc họp khác trong phòng học nhỏ ở thư viện.
Một người chơi nam đứng lên, nhìn lần lượt Ninh Trường Phong, Ninh Túc và cổ bà, nói: “Xin lỗi, bắt đầu từ ngày mai tôi phải chuyên tâm học hành, chạy đua cho kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Điều đó có nghĩa là không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Mặc kệ việc dạy cho những người chơi mất trí nhớ, mặc kệ làm thế nào để dịch chuyển ký ức.
Ninh Túc biết thành tích của hắn, ba lần thi khảo sát đạt 571, 595, 611. Chỉ cần cố gắng ôn bài thì khả năng cao sẽ hoàn thành nhiệm vụ chính và rời khỏi phó bản.
Hơn nữa hắn cách top 100 bét bảng rất xa, cho dù tất cả những người chơi mất trí nhớ này không đi thi được thì hắn cũng sẽ không ảnh hưởng, cũng sẽ không bị bắt vào phòng tối. Dưới tình huống kiểu này, việc hắn mặc kệ mọi thứ mà chỉ tập trung chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học thực sự mà nói là lựa chọn tốt nhất.
Trên thực tế, trong số những người chơi còn lại chưa từng vào phòng tối cũng có khá nhiều người như vậy, hoặc đã ổn định điểm số trên 600 hoặc có thể nhón chân thêm xíu nữa là được 600 điểm.
Một người chơi có hoàn cảnh tương tự đứng lên nói: “Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
Lần trước Sư Thiên Xu tổ chức cuộc họp tập trung mọi người đến đây, cô ấy muốn mọi người hợp tác với nhau.
Lần này có người mời bọn họ đến đây, nhưng là để tách khỏi nhau.
Cuộc tụ tập này chắc chắn không thu hút các giáo viên, bởi vì trong phòng học từ đầu đến cuối không có bao nhiêu tiếng ồn.
Nhất là sau khi vài chữ “tôi cũng vậy” rơi xuống.
Đã có rất nhiều người chơi hoàn toàn mất trí nhớ, vẻ mặt họ ngơ ngác, không biết mình đã bị bỏ rơi.
Còn những người chơi vốn đã bất lực, đang đứng trên bờ vực mất trí nhớ cũng dần lộ ra sự tuyệt vọng, thậm chí còn có hai người chơi cúi đầu bật khóc. Bọn họ biết, nhóm người chơi mất trí nhớ bọn họ sắp biến thành những kẻ vô dụng, cuối cùng sẽ bị bỏ rơi.
Sự tuyệt vọng này như có tính lây lan, những người chơi đã hoàn toàn mất trí nhớ giống như những đứa trẻ cũng cảm thấy bất an theo.
Trong tiếng khóc nức nở ấy, đá có 6 người chơi đứng dậy rời khỏi phòng học và để lại một câu nói.
“Tôi hy vọng mấy người các cậu đừng ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của chúng tôi, bao gồm cả việc không ảnh hưởng đến việc học, không ảnh hưởng đến việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thuận lợi của chúng tôi.”
Nhìn cảnh tượng bọn họ kiên quyết rời đi, phòng học nhỏ lại càng thêm áp lực.
Sáu mươi chín người chơi mất trí nhớ e dè dõi theo họ, trong mắt hiện lên sự bất an, tuyệt vọng, đồng thời có những lời cầu nguyện mơ hồ hoặc trắng trợn.
Đây là lần đầu tiên Ninh Túc có loại cảm giác được người khác coi như đấng cứu.
Ngay từ đầu cho đến khi vào phòng tự học, cậu chỉ có ý định tìm lại ký ức cho Lăng Tiêu và Sư Thiên Xu.
Có rất nhiều người mất trí nhớ không hiểu gì cả, thậm chí ngay cả tên của mình cũng cần phải dạy lại, bọn họ nên cứu không?
Cho dù muốn cứu, liệu họ có kham nổi nhiều người như vậy không? Sẽ không ảnh hưởng đến họ chứ? Một người chơi nam đứng lên nói: “Bây giờ tôi vẫn còn ký ức, có thể chịu trách nhiệm về những gì mình nói, nếu các cậu không còn sức lực, thì, không cần phải lo lắng cho tôi, tôi chỉ có một thân một mình ở thế giới thực, không có gia đình hay bạn bè gì cả, cho nên không sao hết, các cậu cứ cứu những người khác trước đi.”
Lại có một người chơi nữ đứng dậy vừa khóc vừa nói: “Thật ra, tôi cũng quá chán cái trò chơi vô hạn này rồi, các cậu không cần phải cứu tôi.” Một người chơi lớn tuổi khác đứng lên nói: “Tôi là người lớn tuổi nhất trong phó bản này, thôi, tôi cũng sẽ dừng cuộc chơi ở đây, sẽ nhường cơ hội cho các bạn trẻ khác.”
Một thiếu niên đứng lên: “Tôi là ke yếu kém nhất, trong phó bản cấp sáu này, người chất phải là tôi.”
Bất cứ ai còn một chút ký ức nắm được tình hình của phó bản này đều biết, việc cứu một nhóm người đông như vậy sẽ khó khăn như thế nào đối với số ít người còn lại.
Lần lượt có người chơi đứng lên bỏ cuộc, số người cầu cứu ngày càng ít thì xác suất bọn họ tình nguyện cứu sẽ ngày càng cao, mặc dù điều đó cũng chưa chắc chắn.
Trong số đó có hai người chơi trước đây từng ức hiếp người chơi mất trí nhớ, chỉ khi thực sự rơi vào cảnh mất trí nhớ, họ mới nhận ra cảm giác này đáng sợ và vô vọng đến mức nào.
Trong tình cảnh khốn khó của cái chết, khi bọn họ sắp trở thành những người trước kia họ bắt nạt, bước vào một thế giới trống rỗng, họ nói, hay là, nhường cơ hội cho những người đó đi.