C131
C131C131
chương 131: Hợp nhớ
Editor: Cô Rùa
米
Vào lúc mười rưỡi đêm, toàn bộ trường Thanh Nghi yên lặng như tờ trong đêm tối.
Trong trường không có một tiếng cười đùa nào, các học sinh đã bắt đầu đợt học thứ hai sau buổi tự học buổi tối, ở Thanh Nghi, học tập chính là mục tiêu duy nhất của bọn họ, quây quanh cuộc sống của họ tất cả chỉ là học.
Vừa đáng thương lại hạnh phúc.
Phòng tự học cũng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng như vậy.
Những gì mà bọn họ phải đối mặt từ lâu đã không còn đơn giản như việc học khi còn ngồi trên ghế nhà trường nữa.
Loại chuyện lựa chọn và chỉ định tử vong này, không có người ngoài nào sẽ lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, một người chơi vẫn chưa mất trí nhớ bỗng nói: “Tôi đã vào phòng tối hai lần, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ vào lần ba, chẳng mấy chốc cũng sẽ giống bọn họ. Tôi sẽ không làm một kẻ vô dụng ăn vạ chờ được cứu, nhân lúc tôi vẫn còn trí nhớ, tôi sẽ đến phòng tối lần nữa để xem họ chuyển dời ký ức như thế nào trong lần thi tiếp theo.” Nhờ chia sẻ thông tin nên giờ đây tất cả người chơi đều biết việc truyền ký ức phải được thực hiện ở phòng tối.
Bọn họ không có vũ khí kỹ năng, không thể phản kháng sự áp bức từ roi đen của các NPC, nếu họ muốn biết cách dịch chuyển ký ức thì xem ra trước mắt chỉ có thể đến phòng tối nhìn đám học sinh nhà giàu chuyển ký ức như thế nào trong lúc thi.
Ai đi và đi như thế nào mới là vấn đề nan giải.
Mọi người trong phòng tự học đều nhìn về phía hắn.
Người chơi nam này tên là Hồng Chấn Giang, điểm số của hắn nằm kế bên top 100, quả thực đã đến phòng tối hai lần vào bài khảo sát đầu tiên và bài khảo sát thứ hai.
Là người chơi từng nằm top 100 trong bài thi khảo sát hai lần, từng phản kháng khi vào phòng tối và bị huấn luyện viên đàn áp một cách tàn khốc.
So với những người khác, hắn biết rõ cây roi kia đáng sợ đến mức nào. Nếu bọn họ muốn thấy đám nhà giàu truyền ký ức như thế nào, thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với những cây roi của rất nhiều huấn luyện viên. Một người chơi nữ gầy gò khác cũng từng vào phòng tối hai lần nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng đi.”
Ninh Trường Phong: “Nếu hai người đi thì chính là lần thứ ba, nhất định sẽ bị mất trí nhớ, hơn nữa cây roi trong tay huấn luyện viên và bảo vệ còn có thể dễ dàng đánh chết người.”
Hồng Chấn Giang nói: “Tôi biết, nếu đi vào phòng tối lần ba thì sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, nhưng nhất định sẽ kịp nói cho các anh biết tôi đã thấy những gì.”
Hắn nói: “Đây là giá trị mà tôi có thể cung cấp trước khi tôi hoàn toàn mất trí nhớ, nếu tôi chưa chết, hãy suy xét phần giá trị này mà đưa tôi ra khỏi phó bản, các anh có thể coi đây là một cuộc giao dịch công bằng, còn nếu tôi chết, đây cũng là do tôi tình nguyện.”
Trên thực tế, hai người này đã vào phòng tối hai lần, đều là vào hai kỳ thi khảo sát trước đó, còn lần thi gần đây nhất đều nằm ngoài top 100. Mặc dù không đạt được 600 điểm nhưng vẫn có khả năng không rơi vào top 100 trong những lần thi tiếp theo, nói cách khác, họ vẫn có hy vọng giữ được trí nhớ cho đến cùng, có thể sẽ có những cơ hội khác.
“Không được!” Lỗ Việt nói: “Hai người đến đó cũng chỉ nộp mạng mà thôi, nhiều huấn luyện viên như vậy là không có khả năng.”
“Còn có tôi nữa!” Thiếu niên vừa rồi đứng lên bảo không cần cứu hắn chợt nói: “Nếu không phải Hồng Chấn Giang nói thì tôi cũng không nghĩ tới tôi còn có giá trị như vậy.”
“Còn tôi nữa!”
“Tôi tôi tôi!”
“Chúng tôi đi là lẽ đương nhiên!”
“Đúng vậy, người cần truyền ký ức là chúng tôi, chúng tôi mới là người phải đi!”
“Chúng tôi đi là đúng nhất, dù sao chúng tôi cũng đã mất trí nhớ rồi thì còn sợ phòng tối cái đếch gì, đi 100 lần còn được nữa là.” Những người chơi mất trí nhớ vừa bỏ cuộc lần lượt đứng dậy, giơ tay xung phong muốn đi.
Chỉ cần họ biết tình hình của phó bản này, còn chỉ số IQ đều biết lần này đi nguy hiểm đến mức nào, thậm chí còn có thể sẽ mất mạng, nhưng lúc này bọn họ vẫn đứng lên.
Trước đó bọn họ đều đã chấp nhận buông xuôi, muốn những người chơi còn ký ức không cần cứu bọn họ nữa.
Vậy có nguy hiểm hơn nữa thì cũng chẳng là gì.
Người chơi lớn tuổi vừa rồi nói nhường lại cơ hội cho những người chơi trẻ hơn không có đứng dậy, mà ngồi trên bàn viết gì đó.
“Chú Lưu, chú viết gì vậy?”
Lưu Khôn nói: “Tôi sắp sửa mất hết trí nhớ rồi, nên tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này mau chóng viết ra... Cái này gọi là gì, thư cam kết hay giấy cam đoan ta?”
Khi những người xung quanh nghe thấy những gì ông ấy nói thì đều lục tục cúi đầu nhìn sang.
[Tôi, Lưu khôn, lúc này còn tỉnh táo và vẫn giữ được ký ức về phó bản này, tôi bây giờ chengnuo (cam đoan), sau khi tôi hoàn toàn mất đi trí nhớ, người có yi nhớ (trí nhớ) có thể tùy ý dẫn tôi đến phòng tối, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì muốn làm sao thì làm, dù sống hay chết.]
Sau khi Lưu Khôn viết xong, đầu bút dừng trên mảnh giấy nhỏ tại chỗ rất lâu, cuối tờ giấy xuất hiện một chấm mực ngày càng đậm. Có thể là do tuổi tác, đã quen dùng bút máy, trí nhớ không tốt lắm nên ông ấy luôn mang theo bên mình một cuốn sổ nhỏ hình vuông, trong đó có những từ vựng tiếng Anh, những công thức toán học và những bài thơ cổ đã mà ông đã không đụng vào từ lâu.
Đã hơn ba mươi năm kể từ khi ông tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, là người nằm trong số những người chơi có điểm thấp nhất, giống như thiếu niên chưa từng thi đại học.
Thế nhưng ông ấy chưa bao giờ từ bỏ việc học, thậm chí còn dành hết thời gian rảnh rỗi để học và ghi nhớ, cho dù cảm nhận được việc trí nhớ dần mất đi nhưng ông vẫn cất cuốn sách nhỏ dày cộm này trong túi quần.
Có điều, chỉ là phí công.
Ông ấy vẫn lọt top 100 trong ba kỳ thi khảo sát liên tiếp dù đã có tiến bộ vượt bậc.
Chờ đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, ông cầm mảnh giấy nhỏ được xé ra từ một cuốn sổ đó với ve mặt ngơ ngác.
Sự ngơ ngác này có thể có liên quan đến chứng mất trí nhớ, quan trọng hơn là ông ấy không biết giao nó cho ai.
Ai sẽ sẵn lòng chấp nhận nó?
Ông cầm lá thư cam kết của mình nói: “Chỉ là, tôi chỉ muốn nói, đừng xem đây là gánh nặng, cứ sử dụng tôi tùy thích.”
Trong mấy phút cuối cùng còn có trí nhớ, ông bày tỏ trí nhớ mơ hồ bằng một câu, “Khi mới vào trò chơi, tôi đã gần năm mươi tuổi, hồi đó dường như có rất nhiều người chơi không thích tôi, không muốn lập chung đội với tôi.” Ký ức sẽ biến mất, nhưng có một số cảm giác thì không.
Có thể ông ấy đã quên mất người khác không thích mình như thế nào, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ bản thân mình từng coi thường.
Có lẽ, cũng giống như những người chơi bị mất trí nhớ lúc này, bị những người chơi có ký ức coi thường.
Ông cười rộ lên, hiện ra những vết chân chim hằn sâu nơi cuối mắt, “Nhưng, tôi vẫn thành công qua ải... Chắc cũng cỡ 70-80 phó bản gì rồi, bao gồm cả phó bản cấp cao mà những người đó không dám vào, cho nên, người kia, cô bé kia nói rất đúng, đừng bỏ cuộc...”
Nói xong, vẻ mờ mịt trên mặt ông càng thêm nghiêm trọng, ông mở miệng nhưng lại không biết muốn nói gì.
Cậu thiếu niên lúc nãy cũng xé một trang trong cuốn sổ tay của ông viết lời hứa của mình lên.
Ngày càng có nhiều người chơi bị mất trí nhớ trong phòng tự học bắt đầu viết thư cam kết.
Những lá thư cam kết của họ kết thúc bằng dòng chữ “bất kể sống hay chết”.
Bọn họ đều đã từng chứng kiến cách những người chơi có ký ức bắt nạt những người chơi bị mất trí nhớ cho đến khi những người kia nhảy lầu tự tử. Bây giờ lại viết “bất kể sống hay chết”, trao cho họ quyền bắt nạt và quyết định sự sống của họ.
Là vì cố gắng tìm lối thoát cho chính mình, hoặc ít nhất, là cho một người chơi mất trí nhớ nào đó. Nó cũng thể hiện sự quyết tâm và tôn nghiêm của bọn họ, không từ bỏ hy vọng của bất kỳ người chơi nào, cũng không khóc lóc van xin người khác cứu đám người vô dụng bọn họ.
Hồng Chấn Giang nói: “Chính là như vậy, nhiều người như này thì chắc chắn có thể xông vào nhìn thấy được.”
“Khi bọn họ mất trí nhớ trong lần thi tiếp theo và không biết gì cả, sẽ cần có người hướng dẫn họ.”
Hắn chỉ vào người chơi nữ đã vào phòng tối hai lần như hắn nói: “Lâm Gia Trạch và tôi sẽ hướng dẫn bọn họ.”
Hắn lại nhìn từng người chơi còn ký ức trong phòng, “Những người chơi chưa từng vào phòng tối như mọi người là những người chơi trân quý, đừng bao giờ vào phòng tối nữa, mọi người, là hy vọng cuối cùng của bọn tôi, cho dù lần này có thành công hay không.”
Ninh Trường Phong nhìn thấy Sư Thiên Xu đang cau mày trầm ngâm, sau đó nhìn những người chơi cầm thư cam kết với ánh mắt tha thiết và tuyệt vọng.
Hắn đi tới chỗ Lưu Khôn đang ngơ ngác, cầm lấy lá thư cam kết đang nằm trong tay ông, “Nếu mọi người có thể tìm ra cách chuyển dời ký ức thì tôi hứa, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp mọi người tìm lại được ký ức và đưa mọi người ra khỏi phó bản này.”
Đối với phần lớn người chơi bị mất trí nhớ lần này, đã hơn mười giờ trôi qua kể từ khi họ có dấu hiệu mất trí nhớ.
Trước khi hoàn toàn mất sạch trí nhớ và bước vào thế giới trống rỗng, vài người chơi nghe được những lời này của Ninh Trường Phong đã bật khóc. Cuối cùng, họ đã nghe thấy hy vọng rồi.
Khi bước vào phó bản cấp sáu, phần lớn người chơi không sợ bạo lực đẫm máu, nhưng họ sợ kiểu trí nhớ dần dần mất đi như thế này, giống như một kẻ vô dụng hoặc một kẻ ngốc, họ sẽ hoàn toàn bị bỏ rơi trong khoảng trống vô định và mờ mịt, cô độc bất lực không biết sẽ chết đi như thế nào.
Ninh Trường Phong nhận lấy từng giấy cam kết, đi tới trước mặt Ninh Túc, nhìn cậu.
Ninh Túc nhìn một đống lá thư cam kết lộn xộn các từ bính âm và nhiều lỗi chính tả, sau đó lại nhìn một nhóm người chơi khác đã mất trí nhớ trước đó, bọn họ cái hiểu cái không.
Những người này không nói là muốn đến phòng tối, đương nhiên không thể dẫn họ vào phòng tối.
“Về phần các người.” Cậu nói.
Nghe thấy cậu nói, đám người chơi đã mất trí nhớ trước đó nhìn cậu bằng đôi mắt trống rỗng ngây ngô.
“Nếu tôi có thể đưa các người ra ngoài, mỗi người phải cho tôi một triệu điểm đấy!”
Ninh Túc nói xong, hỏi Ninh Trường Phong: “Có thể vào phó bản cấp sáu thì đều là thuộc hạng khá giả trong căn cứ nhờ? Bọn họ hẳn là có một triệu điểm hen?”
Ninh Trường Phong: “... Có.” Đã hơn mười một giờ tối mà họ vẫn chưa rời đi.
Càng mất trí nhớ càng hoang mang, song có nhiều người như vậy ở bên mình hình như sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trong im lặng, mỗi người chơi mất đi ký ức cuối cùng trở thành một tờ giấy trắng hoàn toàn không biết gì.
Hai người chơi đã vào phòng tối hai lần lặng lẽ vào phòng tự học, mỗi khi có người chơi hoàn toàn mất trí nhớ, họ sẽ dán một miếng dán lên cổ tay người đó.
Trên các nhãn dán có tên, lớp, mã số sinh viên và số ký túc xá.
Đây là lời đề nghị của Lâm Giai Trạch, người chơi nữ ít nói trong hai người, có quá nhiều người cùng lúc mất trí nhớ, chưa kể chăm sóc từng người một, thậm chí còn không biết thông tin về bọn họ, điều này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nếu thuộc một ký túc xá hoặc cùng lớp, bọn họ sẽ để ngồi cùng nhau. Lúc bọn họ làm việc này, Ninh Trường Phong nói với Ninh Túc: “Tôi là người đã hứa với bọn họ, trách nhiệm chính thuộc về tôi, cậu không cần để ý nhiều đâu.”
Ninh Túc nói: “Tôi biết anh vì sao lại muốn làm như vậy.”
Ninh Trường Phong là người chơi solo, hắn trước giờ không thích quan tâm đến những chuyện như vậy, trước khi đồng ý những người kia, hắn đã nhìn Sư Thiên Xu.
Hắn đang giúp Sư Thiên Xu hoàn thành những việc mà cô chưa hoàn thành. Điều Sư Thiên Xu nói lần trước trong phòng tự học này là, không chỉ những người chơi bị mất trí nhớ giúp những người chơi có ký ức chiếm giữ 100 vị trí cuối cùng, mà những người chơi có ký ức cũng sẽ bảo vệ những người chơi bị mất trí nhớ.
Cốt lõi của những gì cô ấy nói chính là người chơi bị mất trí nhớ đừng từ bỏ bản thân, cũng không cần cầu xin bất cứ điều gì, người chơi bị mất trí nhớ và người chơi có trí nhớ cùng hợp tác với nhau, mỗi người sử dụng sức mạnh của riêng mình, cùng vượt qua phó bản này.
Ngay cả khi người chơi bị mất trí nhớ không còn nhớ gì nữa, không có kiến thức và không có kỹ năng thì họ cũng không hề vô dụng, vẫn có thể phát huy được giá trị của mình.
Giống như trước đây họ đã chiếm giữ vị trí 100 cuối bảng, và giờ bọn họ cũng không ngại ra vào phòng tối bao nhiêu lần tùy thích.
Điểm mấu chốt mà Sư Thiên Xu nói chính là hợp tác.
Vào ngày đầu tiên bước vào phó bản, họ hiểu rằng [Nhớ] trong tên của phó bản [Hợp Nhớ] là trí nhớ, ngày đó Sư Thiên Xu đã nói, nếu vậy thì từ [Hợp] còn lại có nghĩa là gì.
Có lẽ, từ “Hợp” này có nghĩa là hợp tác, hệ thống đang nhắc nhở bọn họ đây là phó bản tập thể và bọn họ phải hợp tác để vượt ải.
Ninh Túc nói: “Tôi cũng vậy.”
“Nói không chừng còn có có thể kiếm được điểm nè.”
Ninh Trường Phong: “...”
Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch tổng hợp thông tin về những người chơi bị mất trí nhớ, họ cùng tụ tập lại, bắt đầu thảo luận về việc vào phòng tối.
Lỗ Việt hỏi hai người: “Hai người thật sự định vào phòng tối sao? Vào đó ắt hẳn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn sẽ mất trí nhớ.”
Hắn lại nói: “Không phải hai người đã từng thi ngoài top 100 sao? Vẫn có hy vọng giữ được trí nhớ mà.”
Hồng Chấn Giang nói: “Đừng hỏi nữa, chuyện này tôi đã quyết rồi.”
Hắn gõ một cái vào thư cam kết: “Giống như những người này, trong thâm tâm họ đã biết trước là mình có thể sẽ trở thành lá chắn sống cho người khác vậy.”
“Về việc anh nói sau này cũng có thể thi ngoài top 100, có thể bảo toàn trí nhớ là chuyện không có khả năng.”
Hắn nói: “Lý do tôi có thể thi ngoài top 100 trong lần thi thứ ba là vì tôi dựa vào những điều tôi đã ghi nhớ kể từ khi vào phó bản, ngoài ra, bài kiểm tra lần đó rất dễ, nhiều bài trong số đó đều là từ sách giáo khoa.” “Nhưng tôi nghe được một tin, độ khó của mấy bài thi khảo sát trước đó thấp hơn so với kỳ thi tuyển sinh đại học, và độ khó sẽ được tăng lên trước một tháng khi sắp sửa thi đại học, chỉ dựa vào việc ghi nhớ thì sẽ không còn tác dụng nữa, chưa kể đám học sinh nhà giàu vốn trong top 100 cuối bảng sẽ nhảy vọt lên top 30, việc thi ngoài top 100 sẽ càng trở nên khó khăn hơn nữa.”
“Vậy không bằng nhân lúc tôi còn trí nhớ dẫn họ vào phòng tối để tìm cách chuyển ký ức cho rồi, chắc chắn là phải có ai đó dẫn họ vào.”
Độ khó của bài thi sẽ tăng lên, đây là một tin tức rất quan trọng. Ninh Trường Phong nói: “Mỗi lần thi trước, giáo viên đều sẽ nói một chút về tình huống thi cử, ít nhất tuần này còn chưa nói bài thi sẽ khó hơn, nếu chưa nghe giáo viên nói thì trước mắt không cần vào phòng tối.”
Cát Trạch Minh nói: “Đúng thế, nếu là vậy thì ít nhất chúng ta có thể quan sát nhiều hơn, chuẩn bị thêm một tuần nữa, mà điều quan trọng hơn là phải làm tốt bài kiểm tra lần này, không được vào phòng tối nữa.”
Hồng Chấn Giang do dự một chút rồi cũng gật đầu.
Bọn họ lại nhìn về phía Lâm Giai Trạch.
Lâm Giai Trạch có hơi gầy, nhỏ nhắn và ít nói, khi nói chuyện thường hay cúi đầu, còn khi ngồi hai tay sẽ chống lên đầu gối giữ chặt lấy vạt váy, nhìn sơ qua có chút rụt rè nhát gan.
Nhưng chẳng có ai ngờ cô lại xung phong vào phòng tối, nếu vào đó thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều roi đen của giáo viên.
Lâm Giai Trạch dường như biết họ đang nghĩ gì, cô mím môi, cúi đầu nói: “Tình huống thi cử của tôi cũng giống như Hồng Chấn Giang vậy, tôi từ nhỏ đã không được thông minh rồi, cũng rất nhạy cảm, sống hướng nội và hơi nhút nhát, tôi không biết mình sẽ trở thành dạng gì sau khi mất đi trí nhớ.”
Trong số nhiều người chơi bị mất trí nhớ, cô đã sớm nhận ra, người chơi sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm và bồn chồn sau khi mất đi hoàn toàn trí nhớ.
Vậy điều gì sẽ xảy ra đối với một người vốn nhạy cẩm, rụt rè và hay khóc khi người khác đến gần ngay từ khi còn nhỏ như cô chứ? Sau khi sáu người chơi mất trí nhớ nhảy lầu tự tử, cô đã đứng ở một góc nhỏ nhìn chằm chằm thi thể của bọn họ thật lâu.
Cô nghĩ, có lẽ đây là kết cục của cô.
Lâm Giai Trạch nắm chặt góc váy, cúi đầu cười nói: “Đã như vậy, không bằng tỏa sáng một lần xem.”
Lỗ Việt biết Lâm Giai Trạch, họ đã từng vào chung một phó bản cấp 4 cách đây nửa năm trước.
Lâm Giai Trạch quả thực là một cô gái rất nhút nhát và nhạy cảm, khi đó cô thường ngồi xổm trong một góc nhỏ lén khóc, thân hình vốn đã gầy gò của cô khi ngồi xổm ở đó trở nên rất nhỏ bé.
Nhưng trên thực tế, Lâm Giai Trạch là một người chơi rất mạnh trong căn cứ, thậm chí còn có một vài người chơi gọi cô ấy là cao thủ.
Tình huống này hẳn là đã làm cô ấy nhạy cảm và rụt rè hơn, sau khi trạng thái ổn hơn thì bây giờ lại như thế này, không biết trước đấy cô nhạy cảm và rụt rè đến mức nào.
Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch hoàn toàn trái ngược nhau, hắn cao lớn khỏe mạnh, trên người toát ra tỉnh thần liều lĩnh.
Hắn nhìn Lâm Giai Trạch một lúc rồi nói: “Một mình tôi có thể dẫn bọn họ vào, cô không cần đi đâu.”
Lâm Gia Trạch lắc đầu, “Hiện tại không biết tình huống bên trong như thế nào, một mình anh đi có lẽ sẽ không xử lý được, để tôi đi cùng đi.” Đây là sự dũng cảm, cũng là sự trốn tránh của cô.
Là sự kiên trì của cô mà người khác không hiểu được. Mười hai giờ đêm tại phòng tự học này, sau khi trải qua một hồi chia ly, bọn họ lại lần nữa đạt được sự hợp tác.
Từ tuần này đến tối thứ sáu, giáo viên không đề cập đến việc bài thi sẽ trở nên khó hơn mà chỉ nói: “Bài thi này cũng giống như mọi lần trước, các trò phải đọc kỹ đề và trả lời thật tốt.”
Câu nói này đã quyết định bọn họ sẽ không vào phòng tối trong kỳ thi này.
Lần này, Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch chỉ tập trung vào bài thị, họ phải thi ngoài top 100, nếu không kế hoạch sẽ đổ bể.
Dựa trên những thông tin mới có được, Ninh Túc và những người khác quan sát những học sinh nhà giàu mà họ suy đoán sẽ chuyển ký ức trong kỳ thi lần này.
Dựa trên hoàn cảnh gia đình và cách xếp lớp, họ đã tìm được được cũng như khoanh vùng được một số đối tượng.
Trong bài kiểm tra ngữ văn, Ninh Túc cố tình trả lời sai một số câu hỏi trắc nghiệm, làm theo phương pháp của Đường Y Trần để giảm xác suất bị chọn.
Cũng trong bài kiểm tra ngữ văn, một trong mười học sinh đứng đầu khối vẫn bị mất trí nhớ như cũ, ngay khi kiểm tra kết thúc, bọn họ từng người lén theo dõi những học sinh nhà giàu mà trước đó họ đã từng nhắm đến.
Quả nhiên, có một tên trong số đó đã rời khỏi phòng thi ngay khi vừa thi xong, bước về hướng khu rừng đen, đi về phía phòng tối.
Phòng thi rất gần với phòng tối, nó nằm cạnh rừng đen, năm phòng thi của họ đều ở tầng một, tầm nhìn hạn chế, cho nên trước đây họ cũng không để ý đến điều này.
Cổ bà đi xuống từ trên mái nhà nói: “Xác nhận tên kia vào phòng tối.” Vậy xác định, dời đi ký ức thật sự là ở phòng tối.
Trước bài kiểm tra toán tiếp theo, tên học sinh kia đã quay lại, ngoại trừ ánh mắt có hơi kỳ lạ thì hầu như không có vấn đề gì khác.
Điều này đã chứng thực cho sự nghỉ ngờ của họ, việc truyền ký ức diễn ra rất nhanh và không có tác hại hay di chứng lớn nào.
Sau kỳ thi, họ hồi hộp chờ đợi kết quả của Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch.
May mắn thay, cả hai một lần nữa thành công out top 100.
Gần như tất cả những người chơi xếp hạng trong top 100 trong lần thi này đều là những người chơi bị mất trí nhớ, ngoại lệ duy nhất là Lỗ Việt. Lần kiểm tra đầu tiên, hắn chỉ cách hạng 100 không quá bao nhiêu điểm, tuần này đột nhiên thêm vào quá nhiều người chơi mất trí nhớ, hắn đảm nhận phần lớn công việc giảng dạy, nếu không tiến lên sẽ bị tụt lại phía sau.
Lỗ Việt: “Không sao đâu, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng tối, khả năng mất trí nhớ tương đối thấp.”
Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch muốn tập trung học tập.
Trong số những người chơi còn lại, hắn không mạnh bằng Ninh Trường Phong, Ninh Túc và Cổ Bà, hắn không đóng vai trò lớn trong toàn bộ quá trình kể cả sau đó, không giống như Cát Trạch Minh đến từ guild Ngân Hoa, nên hắn đã chủ động nhận trách nhiệm dạy những người chơi bị mất trí nhớ trong tuần này.
Trước khi tự học vào buổi tối, hắn nói: “Nếu tôi không may bị mất trí nhớ, xin mọi người hãy quan tâm đến Chu Tương nhiều hơn.”
May mắn chính là hắn không có dấu hiệu mất trí nhớ.
Cho đến nay mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, không có người chơi mới nào bị mất trí nhớ, nhưng đáng tiếc trước sau vẫn có ba người chơi bị mất trí nhớ bị kéo đi.
Người chơi bị mất trí nhớ quá nhiều, không tính sáu người chơi đang phải học tập và Khương Minh vừa mới trở lại lớp, không có người chơi nào trong lớp đó có thể bảo vệ họ, mấy ngày nay bọn họ đã bị phát hiện và lần lượt bị giáo viên dẫn đi.
Đến thứ sáu, giáo viên chủ nhiệm nói: “Những bài thi khảo sát chất lượng trước đó là dựa trên độ khó cơ bản của kỳ thi tuyển sinh đại học, vào những lần tiếp theo, nhà trường sẽ tăng độ khó để phù hợp”.
“Học sinh nên chú ý điều này, đừng hoảng sợ khi gặp những câu hỏi khó mà mình không biết, vì độ khó ngày càng tăng, không biết cũng rất bình thường, hãy duy trì tâm lý thi tốt.”
Ninh Túc hỏi bạn cùng bàn: “Khó lắm à?”
Đường Y Trần gật đầu, “Tất nhiên, hầu hết các bài luyện thi trước đều chỉ là cơ bản, bài kiểm tra tuyển chọn chắc chắn có sự khác biệt về độ khó rõ ràng hơn.”
“Rốt cuộc độ khó sẽ tăng lên bao nhiêu?” Ninh Túc suy nghĩ một chút, đổi câu hỏi: “Nói cách khác, nếu như trước kia thi được 600 điểm, kỳ thi tuyển sinh đại học chưa chắc đã đạt được 600 điểm, vậy thì 600 điểm của đại học thuộc về trình độ nào?”
Đường Y Trần nói đơn giản rõ ràng: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể là trình độ đại học hạng hai.”
Thế giới coi trọng điểm số và trình độ học vấn này chia các trường đại học thành mười cấp một cách không chính thức.
Chỉ có bốn trường hạng nhất được gọi là top 4.
Có chín trường hạng hai, gọi là A9.
Hai hạng đầu tiên chỉ có 13 trường, xét về số lượng thì còn khó vượt qua hơn cả 33 trường ở thế giới của Ninh Túc.
Nói tóm lại, số điểm 600 ở thế giới này vượt xa điểm số của 33 trường học kia rất nhiều.
Nói đơn giản một chút là vô cùng khó.
Quả nhiên, phó bản này không phải kiểm tra khả năng làm bài của họ. Ít nhất, 95 người chơi, phải tìm phương pháp khác.
“Phương pháp khác” có thể tìm được cho đến nay chính là trí nhớ của những học sinh top đầu được lưu giữ trong trường.
Sau khi chủ nhiệm “dặn dò” họ, Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch cũng từ bỏ việc học.
Tối thứ bảy, Cát Trạch Minh cúp tiết tự học buổi tối, dẫn đầu biểu tình ở sân thể dục. Cát Trạch Minh: “Trường cấp ba Thanh Nghi không coi học sinh là người!”
Mấy chục người chơi mất trí nhớ: “Không coi là người!!”
Cát Trạch Minh: “Trường cấp ba Thanh Nghi không có nhân tính!”
Mấy chục người chơi mất trí nhớ: “Không có nhân tính!”
Cát Trạch Minh: “Xin lãnh đạo nhà trường tôn trọng chúng tôi! Hãy cho chúng tôi sự công bằng tự do!”
Mấy chục người chơi mất trí nhớ: “Tôn trọng chúng tôi!”
Bên đó ầm ï đến mức ngay cả học sinh trong khu nhà dạy học cũng nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên trường Thanh Nghỉ có một cuộc biểu tình như thế. Bọn họ bàng hoàng nhìn về phía sân thể dục, không biết đang nghĩ gì. Đương nhiên trưởng giáo vụ trong trường cũng nghe thấy, cô ta nện giày cao gót dẫn theo huấn luyện viên lao nhanh đến sân thể dục.
Vừa tới đã đề ba chửi một trận, nhốt hết cả lũ không sót một ai vào phòng tối để suy ngẫm và viết bản kiểm điểm.
Khi Cát Trạch Minh và những người chơi mất trí nhớ, bao gồm cả Lăng Tiêu và Sư Thiên Xu bị huấn luyện viên dẫn vào phòng tối, lúc đi ngang qua tòa nhà giảng dạy, hắn mỉm cười vẫy tay chào Ninh Túc.
Giáo vụ vỗ vào đầu hắn một cái: “Dẫn đầu gây rối mà còn ở đó cười? Cười cái gì mà cười!” Cát Trạch Minh càng cười vui ve hơn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt hắn sáng rực, nụ cười thực sự rất rạng rỡ.
Bởi vì tính chất sự việc hơi rùm beng nên bọn họ bị giam hai tiếng đồng hồ mới được thả, một đám đút tay vào túi quần trở về ký túc xá.
Sau một đêm bạo động qua đi, chào đón họ chính là kỳ thi khảo sát lần thứ sáu.