Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 132 - C132

C132 C132C132

chương 132: Hợp nhớ

Editor: Cô Rùa



Trong phòng thi vang lên tiếng viết chữ “loẹt xoẹt”.

Thời tiết tháng sáu quả thật rất nóng, làn gió nhè nhẹ được tạo ra từ những lần lật đề thi cũng chẳng làm ảnh hưởng đến cái nực này, mà ngược lại, nó càng khiến lòng người thêm bức bối.

Nữ sinh ngồi ở hàng ghế thứ năm dãy ngoài cùng bên phải phòng thi số một đột nhiên dừng bút, mồ hôi túa ra như mưa, hoảng hốt nhìn vào tờ giấy thi.

Cô nắm chặt cây bút để buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó chuyển đến phần viết văn, cúi đầu run run viết chữ.

Mặc dù có nước mắt rơi trên giấy thi nhưng cô vẫn nghiến răng cố không phát ra một âm thanh nào, đồng thời lén dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên giấy.

Có lẽ cô ấy sẽ không hét toáng lên để rồi bị kéo ra bên ngoài.

Ninh Túc ngoan ngoãn giơ tay lên chờ giáo viên đi tới, cậu ngẩng đầu nói khẽ với giáo viên: “Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh ạ.”

Trước khi thi, giáo viên đã dặn học sinh phải đi vệ sinh trước, đồng thời cũng nói trong giờ thi thì không thể đi đâu được. Nhưng đối với học sinh ở phòng thi số một thì thầy cô lúc nào cũng luôn niềm nở, con người có ba cái gấp, đối mặt với đôi mắt trong trẻo xinh đẹp này, không có giáo viên nào sẽ từ chối.

“ĐI đi, nhanh lân đó.”

Ninh Túc: “Cảm ơn thầy ạ, năm phút nữa em sẽ quay lại.”

Giáo viên hài lòng để cậu ra ngoài.

Ninh Túc từ phòng thi số một đi đến phòng thi số năm, lúc đi tới cửa phòng thi số năm thì thả bước chân chậm lại, bước vào phòng vệ sinh cạnh đó rửa tay rồi mới chậm chạp trở về.

Hồng Chấn Giang ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cậu, sau đó cúi đầu cầm một cục tẩy.

Khi bài thi chỉ còn 30 phút, một cục tẩy bất ngờ đập vào đầu Lâm Giai Trạch.

Giáo vụ nhạy bén lập tức phát hiện ra điều đó, ánh mắt của họ rơi vào cục tẩy lăn lóc trên mặt đất.

Họ còn chưa kịp làm gì thì Lâm Giai Trạch đã đột nhiên khóc hu hu run ray đứng dậy, cầm hai cây bút ném về phía Hồng Chấn Giang, cô vừa khóc vừa hét lên: “Tôi đã bảo là không thể truyền tài liệu cho anh rồi mà, anh có chịu thôi đi không, đừng bám lấy tôi nữa!”

Cô bé gầy gò òa khóc lên, âm thanh chói tai ngoài mong đợi.

Hồng Chấn Giang làm như thấy xấu hổ vì bị bắt tại trận, mặt hắn đỏ bừng bừng đứng phắt dậy đẩy Lâm Giai Trạch một cái: “Mẹ nó, cô đang nói bậy cái gì đó!” Khi Lâm Giai Trạch ngã xuống đất thì va phải một học sinh khác đang trả lời câu hỏi, đầu bút vạch một đường dài trên tờ đáp án, những chữ hắn vất vả viết ra đều bị gạch bỏ.

Hắn cũng đứng lên tranh luận nhưng lại vô tình va phải Hồng Chấn Giang, lại đè thêm thêm hai học sinh khác.

“Làm cái đếch gì đó!”

“Cút ngay, đừng ảnh hưởng tới tôi thi cử!”

“Ai đụng tôi đó, đừng phiền tôi coi!”

“Thầy ơi! Thầy ơi! Nơi này có người quấy rối!”

Không ngờ chỉ một sơ suất truyền tài liệu nhỏ thế này mà lại có thể gây náo loạn lớn ở trong phòng thi trong chớp mắt như vậy.

Ngày càng có nhiều học sinh bị cuốn vào, tiếng ồn ấy đã ảnh hưởng đến các phòng thi bên cạnh.

Khi giáo viên và huấn luyện viên đang can ngăn để duy trì trật tự thì trưởng giáo vụ đen mặt di tới.

Đêm qua ở sân thể dục có một nhóm học sinh gây rối đã làm cô ta tức đến cả đêm không ngủ được rồi, giờ lại nghe tin hôm nay có người gây rối trong phòng thi, cô ta lập tức bốc hỏa sôi sục đi về phía trước.

Hay lắm, vừa bước vào nhìn cô ta đã nhận ra vài tên trong số đó còn chính là những người đã gây náo loạn đêm qua!

Cô ta tức đến lồng ngực phập phồng liên hồi, chỉ vào những người này, nói: “Từng người một, nhốt tất cả vào phòng suy ngẫm để kiểm điểm cho tôi!” Các học sinh đang gây rối sợ đến mức lập tức ngồi thụp xuống lại, phòng thi bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Một giáo viên nói: “Chủ nhiệm à, điều này hình như không được ổn cho lắm, đến phòng suy ngẫm sẽ làm chậm thi cử của các trò ấy.”

Trường bọn họ quy định thời gian đến phòng suy ngẫm đều là một tiếng đồng hồ.

Chắc chắn sẽ trì hoãn kỳ thi lần này, giữa hai môn thi sẽ có 20 phút nghỉ giải lao, cho nên cũng sẽ trì hoãn luôn môn thi tiếp theo.

Một giáo viên khác cũng nói: “Vào lúc này, cũng, không ổn lắm thật.” Lúc này, còn có những người khác ở phòng suy ngẫm.

Trưởng giáo vụ vốn đã nổi điên, nghiêm nghị nói: “Thì chính là muốn trì hoãn kỳ thi đấy, phải cho mấy đứa này trả giá đắt thì mới có bài học lâu được! Đêm qua tôi đã nhốt chúng chẳng vì lý do gì cho nên chúng không học được một bài học nào cả, hôm nay chúng lại gây rắc rối cho tôi tiếp, tụi này quá lắm rồi!”

“Hơn nữa, nếu không nhốt chúng lại thì sẽ ảnh hưởng đến thi cử của người khác.”

Trong phòng thi này có rất nhiều học sinh có xuất thân hiển hách, đều bị chuyện này ảnh hưởng, lúc này sắc mặt đều vô cùng khó coi, còn đang thầm chửi thầm trong miệng.

Nếu những học sinh này không được dạy dỗ thì họ sẽ không chấp nhận được.

Hai giáo viên đang khuyên trưởng giáo vụ vội im lặng bước sang một bên. Cho dù những học sinh ồn ào khi nãy đã ngoan ngoãn cúi gầm đầu viết bài nhưng cũng không thể tránh khỏi hỏa nhãn kim tỉnh của trưởng giáo vụ đã dạy học nhiều năm, cô ta chỉ ra những học sinh gây mất trật tự, từng người một đưa vào phòng tối.

Hồng Chấn Giang đi ở đằng trước, phía sau là rất nhiều học sinh cúi đầu, giống như đã sâu sắc nhận ra được sai lầm của mình.

Trưởng giáo vụ: “Vào phòng suy ngẫm thì nhỏ tiếng lại, không được gây ồn ở bên trong, có nghe không?”

“Dạ nghe.”

Bên ngoài phòng suy ngẫm có nhiều huấn luyện viên hơn bình thường, họ đang đứng ở bên cầu sẵn sàng đón người.

Lúc họ yên lặng bước vào phòng suy ngẫm, vẫn còn 20 phút nữa trước khi bài kiểm tra ngữ văn đầu tiên kết thúc.

Khi vừa bước vào cửa, có một tia sáng chợt lóe qua người họ.

Trước đây họ không biết đó là gì, nhưng tối qua họ đã nhận ra đó là ánh sáng xanh quét người, mục đích là để phát hiện xem học sinh có mang theo thứ gì không nên mang ở trên người hay không.

Vừa bước vào phòng kiểm điểm, trưởng giáo vụ đã đứng pử bên ngoài nhốt họ lại.

Bên trong phòng kiểm điểm tràn ngập một làn sương mù đen mồng, mỗi người dường như đều khoác lên một lớp u tối, họ đứng im lặng như một người lính tử trận.

Hồng Chấn Giang hỏi Lâm Giai Trạch: “Cô không sao chứ?” Lâm Giai Trạch lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao.”

Bọn họ nhìn quanh căn phòng, nơi mà họ đã ghé vào hai lần trước để tìm kiếm một thứ gì đó.

Một người chơi bị mất trí nhớ chỉ vào một vị trí trên đỉnh đầu: “Là chỗ đó.”

Hồng Chấn Giang cao lớn bước lên bàn đưa tay chạm vào nơi đấy, chạm vào một mảng máu khô, hắn cúi đầu nhìn vào tay của vài người chơi mất trí nhớ.

Phòng kiểm điểm vẫn luôn chìm trong một làn sương đen mỏng, dấu vết mà những người chơi tiến vào phòng tối đêm qua để lại trên nóc nhà vẫn chưa bị nhà trường phát hiện.

Nguyên nhân là vì có sương đen ẩn giấu giùm, cộng thêm hôm qua đã khuya mà hôm nay nhà trường lại có kỳ thi.

Hồng Chấn Giang lặng lẽ bước xuống bàn, gộp mấy cái bàn phía dưới lại với nhau.

Hắn và Lâm Giai Trạch ngồi đó, đợi kỳ thi kết thúc, đợi học sinh có lai lịch nổi trội nào đó bước vào phòng tối để chuyển ký ức.

Hai mươi người chơi mất trí nhớ dần sáp lại chỗ họ, bao vây họ.

Hai mươi người chơi này đều là những người chơi đã viết thư cam kết trong phòng tự học vào đêm đó.

Có một tầng sương mù đen mỏng như là đang đeo một cặp kính râm, cũng vì có một lớp bảo hộ nên Lâm Giai Trạch mới dám ngẩng đầu nhìn vào mắt bọn họ nói: “Sau này không cần phải sợ nữa.” Những người chơi mất trí nhớ nhìn cô rồi gật đầu.

Kỳ thi sắp kết thúc, Hồng Chấn Giang có chút khẩn trương: “Bọn họ thật sự có thể chống cự được, sẽ không bị dọa cho bỏ chạy chứ?”

Về vấn đề này, hắn đã đề cập đến trong phòng tự học của thư viện vào lúc ấy.

Vào ngày thi, trong trường sẽ có thêm nhiều huấn luyện viên, phòng tối bên này cũng vậy.

Chỉ hai người chơi là không thể nào trốn được tất cả các huấn luyện viên được, nếu muốn nhìn thấy quá trình chuyển dời ký ức thì bọn họ cần những người chơi mất trí nhớ này giúp họ đánh lạc hướng các huấn luyện viên, cũng như chặn đám người ấy lại.

Hắn đã trải nghiệm roi đen của huấn luyện viên ở cự ly gần đáng sợ đến mức nào, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi việc đổ máu, thậm chí là tử Vong.

Còn đối với những người chơi bị mất trí nhớ này, bộ não của họ đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn sót lại bản năng, hơn nữa còn rụt rè và nhạy cảm hơn bình thường, giống như những đứa trẻ vậy.

Bản năng của con người là tránh né những điều nguy hiểm và có thể gây hại cho mình, vậy liệu khi đối mặt với roi đen, họ có thực sự không bỏ chạy hay không?

Lúc ấy, Ninh Trường Phong đã nói: “Lần trước khi các cậu phản kháng lại huấn luyện viên, cậu cảm thấy roi đen cực kỳ đáng sợ vào lúc nào?” “Không phải là khi roi đen quất trầy da quấn cổ, mà là khi nhìn thấy vẻ mặt của những người chơi phản kháng đều trở nên ngơ ngác đúng không? Những người chơi trong phòng học cũng vậy.” Hiện tại người chơi đều cảm thấy roi đen này rất đáng sợ, nguyên nhân cuối cùng, hay nói cách khác là chỗ đáng sợ thật sự của nó là ở đâu?

Lúc những người chơi phản kháng, họ phát hiện sức tấn công của cây roi này cô cùng mạnh, trong lòng dù muốn bỏ cuộc nhưng họ vẫn kiên trì, đối với những người chơi có cơ thể đã được tôi luyện và cường hóa thì cái đó không có gì đáng lo ngại, cũng không phải là thứ khiến họ sợ hãi.

Thứ thực sự khiến họ run sợ từ sâu đáy lòng chính là việc cây roi đó có thể lập tức lấy đi ký ức.

Nhưng điều này đối với những người chơi mất trí nhớ mà nói lại không thành vấn đề, bởi vì họ có thể ra vào phòng tối thỏa thích, như có miễn dịch.

Càng đến gần hồi kết của phó bản thì mới càng nhận ra người chơi mất trí nhớ không phai người vô tích sự, người chơi mất trí nhớ và người chơi có trí nhớ không thể sống thiếu nhau.

Lúc đó Hồng Chấn Giang được Ninh Trường Phong trấn an, nhưng bây giờ ngẫm lại, những người mất trí nhớ nhạy cảm như bọn họ không sợ mất trí nhớ sao, không sợ nỗi đau thể xác sao, trong tiềm thức không sợ cái chết khủng bố sao?

Lâm Giai Trạch hạ giọng nói: “Bọn họ có thể làm được.”

Trong màn sương đen, cô do dự rồi đưa tay lại gần nữ người chơi bị mất trí nhớ trước mặt.

Bàn tay đó như trèo đèo lội suối, rất chậm chạp đặt lên vai cô, “Đừng sợ.” Cô gái kia nắm lại tay cô, nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời nhìn cô rồi nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Lâm Giai Trạch sửng sốt, ngơ ngác nhìn đối phương.

“Leng kengl ———”

Những người chơi trong phòng kiểm điểm tim đập hẫng một nhịp.

Bài thi ngữ văn kết thúc rồi!

Kỳ thi vừa kết thúc, Ninh Túc, Ninh Trường Phong, Cổ Bà và Cát Trạch Minh lập tức chạy ra khỏi phòng học.

Cũng giống như lần trước, bọn họ nhắm chuẩn xác mục tiêu vào những học sinh giàu có.

Ninh Túc chạy thẳng đến cửa phòng thi gần với rừng tối nhất, nhìn thấy phía sau có một học sinh đang đi về hướng này, cậu tăng tốc chạy cực nhanh về phía khu dạy học.

Vừa đến cửa đã đụng phải một nam sinh.

“Xin lỗi nha xin lỗi nha!” Ninh Túc lập tức ngẩng đầu, lùi về phía sau xin lỗi hắn.

“Ninh Túc?” Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Túc, học sinh nhà giàu kia khẽ mỉm cười, một thần thái rất có giáo dưỡng, nói: “Không sao nè, sau này đi đường cẩn thận chút là được.”

Ninh Túc gật đầu.

Cậu học sinh kia cũng không chậm trễ thời gian, “Tôi đi trước nhé.” “Tôi cũng vậy.” Ninh Túc chạy càng nhanh hơn hắn về hướng hành lang phòng thi.

Nhìn thấy Ninh Túc đã chạy xa, nam sinh kia cúi đầu, vỗ nhẹ nhẹ áo, an tâm bước vào rừng tối.

Ninh Tuc chạy được một đoạn xa thì dừng lại, nhìn thoáng bóng lưng của hắn.

Lúc Ninh Túc chạy ra ngoài, Ninh Trường Phong đã chạy lên phòng thi tầng bốn.

Vì để tạo điều kiện cho học sinh đi vệ sinh dễ hơn trong giờ giải lao, cửa của các lầu thi đều được mở, nhưng nhìn chung học sinh chỉ đi vệ sinh ở tầng 1, tầng 2 và tầng 3, còn tầng 4 hầu như là không có ai đi.

Ninh Trường Phong lấy ra một con gấu trúc đồ chơi từ phòng bên cạnh, đi lên tầng trên cùng.

Vốn chỉ còn lại mười sáu người chơi còn ký ức, nhưng trong đó có sáu người chơi đã tỏ rõ chỉ muốn tập trung vào học tập mà không bị quấy rầy, Khương Minh sau khi dưỡng thương xong đương nhiên cũng gia nhập vào số đó, Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch đưa những người chơi bị mất trí nhớ vào phòng tối, chỉ còn dư bảy người chơi có ký ức. Ninh Túc, Ninh Trường Phong, Cổ Bà, Cát Trạch Minh, Lỗ Việt, còn có một người tên Hà Hân ở guild Vĩnh Minh và một Giả Trường ở guild Hồng Vũ.

Lúc này bọn họ đều đang ở chỗ này.

Ninh Trường Phong đi đến bên kia, nơi Lăng Tiêu và Sư Thiên Xu đang đứng. Hắn cởi đầu con gấu trúc bông xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ ngốc ngốc của Quỷ Sinh.

Nhóc quỷ một bên có lỗ tai một bên không có, một hốc mắt có nhãn cầu, hốc mắt còn lại có một con mắt còn chưa có mọc ra, trông tàn tạ và cứ quái quái kiểu gì.

Khi Ninh Túc đến, cậu lại đội đầu gấu trúc lên, nhận lại nó từ trong lòng Ninh Trường Phong.

Nam sinh nhà giàu kia bước vào phòng tối, được đón vào một căn phòng riêng.

Những người chơi trong phòng kiểm điểm bám vào cửa, nghe thấy tiếng “lạch cạch” mở cửa và tiếng “rầm” đóng cửa.

Sau đó phòng tối rơi vào im lặng, mọi âm thanh đều biến mất khỏi tai họ.

“Hiệu trưởng à, thật sự sẽ không đau sao? Sẽ không có tác dụng phụ gì chứ?”

“Trò cứ an tâm, đã có lịch sử bốn năm rồi, sẽ không có vấn đề gì cả, cũng không đau bao nhiêu, chỉ tiêm một cái vào da đầu là xong, tiêm xong có thể quay lại kiểm tra, thử xem kết quả.”

“Vậy thì thầy nhanh lên, chúng ta chỉ có 20 phút nghỉ ngơi, e là không kịp.”

“Không cần phải lo, tiêm một phát có thể mất bao lâu chứ?”

Một giọng nói lanh lảnh của trẻ con phát ra từ con gấu trúc đồ chơi. Chỗ không có tai của Quỷ Sinh không ngừng chuyển động, thuật lại cho Ninh Túc những âm thanh mà nó nghe được.

Lỗ tai biến mất của nó được Ninh Túc để dưới cổ áo của cậu nam sinh nhà giàu vừa rồi.

“Kẽo kẹt ——”

Tiếng mở cửa vang lên ở tầng một của phòng tối.

Trong phòng kiểm điểm, tay Hồng Chấn Giang để trên cửa nổi gân xanh, hắn nói khẽ nói với Lâm Giai Trạch: “Chuẩn bị sẵn sàng.”

Từ trên xuống dưới của phòng tối đều được làm bằng gỗ, là một loại gỗ rất cứng, khi cậu nam sinh nhà giàu kia bước vào, tiếng bước chân không có truyền đến chỗ bọn họ, nhưng khi vài người cùng lên lầu, họ nghe thấy có một tiếng giày cao gót dẫm lên thang gỗ vang lên, truyền đến phòng kiểm điểm của bọn họ.

Lâm Giai Trạch run ray nhắm mắt lại, âm thầm đếm xem đã leo bao nhiêu bậc.

Nhịp tim cô đập thình thịch bên màng nhĩ, gần như át đi cả tiếng giày cao gót.

Cô siết chặt tay, ấn mạnh vào chỗ ngực căng thẳng của mình, hoảng sợ cắn môi.

Quỷ Sinh: “Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.”

Quỷ Sinh: “Tới rồi, chỗ chuyển ký ức ở đây, để tôi xem ký ức của Tạ Vũ Văn mà chúng ta chọn đã cô đọng lại xong chưa?” Quỷ Sinh: “A, xong rồi, trò Hà Quân Di, mời ngồi ở đây chuẩn bị chuyển dời.”

Ninh Tuc huýt sáo, “Huýt! ——”

Hồng Chấn Giang nhìn về phía Lâm Giai Trạch và hai mươi người chơi mất trí nhớ, “Chúng ta chỉ có một cơ hội lần này.”

Tất cả người chơi đều biết, nếu lần này trường học chưa có phòng bị gì mà bọn họ còn không thành công thì sau này nhà trường canh gác chặt chẽ hơn, bọn họ sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Mà thời gian còn lại của họ không còn nhiều, điều đó có nghĩa là ngoại trừ ba hoặc bốn người chơi, tất cả những người chơi khác sẽ chết trong phó bản này.

Lâm Giai Trạch khẩn trương cắn mu bàn tay, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Hai mươi người chơi mất trí nhớ mặc dù không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn thấy bọn họ như vậy thì đều căng thẳng, khẩn trương, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Hồng Chấn Giang: “Chính là lúc này, sẵn sàng!”

“Ba hai một, tông cửa!”

“ẦMI ”

Trên nóc phòng thi, một số người chơi tập trung nhìn về phía phòng tối. Tất cả những sự chuẩn bị trước đó của họ, đều chỉ vì khoảnh khắc này. Quỷ Sinh: “ÂM! ——” Quỷ Sinh: “Tiếng gì vậy? Sao lại thế này?”

Quỷ Sinh: “Đừng khẩn trương, ký ức đã được lấy xuống, tiếp tục đi!” Quỷ Sinh: “Bảo vệ và huấn luyện viên mau đi xuống xem học sinh trong phòng kiểm điểm có phải lại đánh nhau nữa hay không, bảo chúng đàng hoàng lại một chút! Lúc này ai lại cho học sinh vào phòng kiểm điểm chứ!”

Quỷ Sinh: “Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!”

Hơn chục người chơi cùng nhau tông cửa, không màng đến điều gì.

Dù bị mất trí nhớ nhưng thể lực của người chơi vẫn còn đó, cánh cửa gỗ cứng rắn dày cộp bắt đầu lắc lu theo bức tường dưới sự va chạm mặc kệ thân thể có ra sao của bọn họ.

“Dừng lại! Dừng lại! Học sinh bên trong mau dừng lại!”

“Có muốn mở cửa ra đánh chúng một trận cho đàng hoàng lại không?” “Lỡ chúng chạy ra ảnh hướng đến bên trên thì sao, giờ chúng không đập cửa ra được đâu, chờ chuyển ký ức xong lại cho chúng bài học!”

Tác động lớn che đi tác động tương đối nhỏ trong phòng thi.

Cơ bắp và gân xanh trên cánh tay của Hồng Chấn Giang hẳn lên, hắn đấm mạnh vào những chỗ trên nóc nhà, từng cú đấm lộ ra máu, máu tươi bao phủ vết máu khô của tối qua.

Những chỗ nhỏ đó là những cái hố nhỏ lồi lõm, hợp lại tạo thành một vòng tròn. Vào buổi tự học hôm thứ sáu tuần trước, bọn họ lại đến phòng tự học kia, Ninh Túc giải thích kết cấu của phòng tối qua cho họ: “Chỗ bọn họ dời ký ức hẳn là ở tầng hai.”

Ninh Trường Phong: “Chúng ta có hai kế hoạch, bất kể là kế hoạch nào đi nữa, sau khi xác nhận có người bị mất trí nhớ trong bài kiểm ngữ văn, các cậu đều phải gây rối trong phòng thi, nếu trong kỳ thi ngữ văn không có ai thì sẽ là bài kiểm tra tiếng Anh đầu giờ chiều, chỉ có thể là hai môn thi này, bởi vì sau hai môn thi này đều có 20 phút nghỉ giải lao, thời gian chuyển trí nhớ là cố định.”

“Kế hoạch một, nếu các cậu gây rối nhưng không bị nhốt vào phòng tối thì phải đợi cho đến khi kỳ thi kết thúc lại tiếp tục, cách này khá khắc nghiệt, chỉ có thể trốn trong rừng đen và dưới đáy hồ, tìm cơ hội xông vào.”

“Kế hoạch hai, nếu các cậu gây rối và bị nhốt vào phòng tối, tình huống này sẽ tốt hơn một chút, các cậu sẽ đập cửa dụ huấn luyện viên và nhân viên bảo vệ ra chỗ khác, người chơi có trí nhớ sẽ từ nóc phòng kiểm điểm trèo lên lầu hai để xem họ dùng cách gì để truyền ký ức.”

Ninh Túc: “Có thể có liên quan tới cái cây đen sì trên mái nhà phòng tối, toàn bộ phòng tối đều được làm bằng gỗ, loại gỗ rất cứng, không thể nào có chuyện chỉ vài giây là có thể phá vỡ mái nhà được, cần phải chuẩn bị vào trước ngày thi một ngày.”

Cát Trạch Minh lập tức giơ tay: “Tôi sẽ dẫn người chơi mất trí nhớ đi cùng!”

Hắn ngượng ngùng nói: “Các cậu đều đưa ra ý tưởng, sức lực, sức mạnh của mình, thậm chí có người đưa ra... Mạng, tôi chưa cống hiến gì cho mọi người hết, nên cứ để tôi đi đi.” Vào tối thứ bảy, Cát Trạch Minh đã dẫn những người chơi mất trí nhớ biểu tình trên sân thể dục, lập tức bị trưởng giáo vụ giận dữ nhốt vào phòng tối.

Khi đến đó, trong túi họ có dao rọc giấy, bật lửa và các dụng cụ khác, nhưng lại không ngờ trước cửa lại có ánh sáng xanh kiểm tra.

Trưởng giáo vụ vừa mắng họ vừa tịch thu tất cả dụng cụ của họ.

Bị nhốt trong căn phòng tối tắm, ảm đạm tràn ngập sương đen, Cát Trạch Minh không biết phải nên làm gì.

Bọn họ muốn bí mật chuẩn bị cho đợt người chơi tiếp theo, không thể bị nhà trường phát hiện được.

Bàn ghế trong phòng kiểm điểm không thể bị hư hại, ngay cả bút nước bên trong cũng chỉ dùng được hai ba cái, chưa kể hắn cũng đã thử qua ngòi bút, cũng không để lại dấu vết nào.

Cát Trạch Minh lẩm bẩm với bản thân: “Phải nên làm gì đây? Chẳng lẽ bất lực quay về tay không sao?”

“Không được không được, nhất định phải chuẩn bị cho bọn họ, mỗi một giây phút ngày mai đối với bọn họ đều là vấn đề sống còn, chậm một giây bọn họ có thể sẽ không nhìn ra cách dời ký ức.”

Ngay lúc Cát Trạch Minh chưa biết phải làm sao thì Lăng Tiêu bước một bước dài tới, hắn đứng lên bàn, dùng tay đào đào nóc nhà.

Cát Trạch Minh sửng sốt một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù móng tay có bay thì cũng nhất định đào ra cho bọn họ.”

Đêm hôm đó, họ bị nhốt hai tiếng đồng hồ, không ai biết họ đang làm gì trong màn sương mù tối tăm, lặng lẽ, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.

Khi trưởng giáo vụ đến mở cửa cho bọn họ thì phát hiện hình như lại có hai nam sinh đánh nhau, một người bị chảy máu mũi, trong phòng nồng nặc mùi máu.

Trưởng giáo vụ tức đến bay màu, nếu hôm sau mà không có kỳ thi thì nhất định sẽ nhốt họ thêm một tiếng nữa: “Cút về ngủ ngay!”

Bọn họ đút tay vào túi, hoặc để ra sau lưng rời đi.

Trưởng giáo vụ không biết, đó không phải là do bọn họ tổ thái độ mà là nhiều người đã cào đến móng tay rướm máu, cho nên mới để trong túi quần.

Trên nóc nhà đêm qua đầy vết máu của các người chơi, ngoại trừ Lăng Tiêu.

Dưới những cái hố gồ ghề lồi lõm được nuôi ra từ máu, Hồng Chấn Giang dùng bốn cú đấm đã đập vỡ ra được một cái lỗ hình tròn mà họ Vẽ ra.

Cánh tay phải gầy teo của Lâm Giai Trạch đè lên trên bàn, mượn lực nhảy lên cái lỗ đó.

Thời gian cấp bách, lầu hai chỉ có mỗi hai phòng, không có chướng ngại vật gì.

Cô không có thời gian quan tâm phía trên có huấn luyện viên hay không mà dứt khoát nhảy lên, hướng thẳng đến cánh cửa đóng chặt duy nhất trên tầng hai.

Hồng Chấn Giang thò đầu lên nói: “Lâm Giai Trạch, có huấn luyện viên!” Cây roi cây đen dài và sắc nhọn xuyên qua gió, cô gái với khuôn mặt đẫm nước mắt nhảy lên đá vào tường, mượn lực lật người lại, lộn nhào khéo léo trên không trung để tránh khỏi cây roi, sau khi tiếp đất vững vàng thì tiếp tục chạy về phía trước.

Quỷ Sinh: “Mau lên đây! Tầng hai có học sinh, thiếu người thủ!”

Quỷ Sinh: “Bắt lấy con bé kia!”

Ở tầng hai có hai huấn luyện viên, hai cây roi đen không ngừng vung về phía Lâm Giai Trạch, chặn đường cô.

Lâm Giai Trạch nhanh nhẹn né tránh cây roi đang bay về phía cô, không ngờ có hai nhân viên bảo vệ lao về phía cô, lại có thêm hai cây roi đen khác lao về phía đầu cô khi cô cúi người sang một bên để tránh roI.

Một bóng người đứng chắn trước mặt cô, máu tóe vào đôi mắt đẫm lệ của cô.

Rồi lại tiếp nối một người.

Lại có một người khác đón lấy roi đen húc về phía huấn luyện viên đối diện.

Càng ngày càng có nhiều người chơi mất trí nhớ chui ra từ cái hố phía sau cô, giúp cô chặn roi đen.

“Đừng sợ!”

“Đừng sợ!”

“Trạch Trạch đừng sợ!” “Bảo vệ!”

Lâm Giai Trạch lau máu và nước mắt trên mặt, tiếp tục cất bước, giẫm lên vai người chơi mất trí nhớ đang quỳ trên mặt đất và nhảy về phía cánh cửa phía trước.

Hồng Chấn Giang hỏi, liệu những người chơi mất trí nhớ có thể giúp họ dụ huấn luyện viên đi và ngại chúng lại được không.

Lâm Giai Trạch nói với hắn rằng, bọn họ có thể.

Bởi vì cô đã từng nhìn thấy người chơi bị khắc tên lên người kia, sau khi bị tổn thương hết lần này đến lần khác vẫn đi theo người chơi nam đã dẫn dắt hắn.

Thậm chí có một lần ở trong rừng nhỏ hắn bị một người chơi đè xuống đất, khi sắp chuẩn bị giãy giụa, người chơi kia bảo hắn không được kêu lên và đúng là hắn đã không kêu lên thật, tuyệt vọng nhắm mắt lại để cho người khác khắc tên lên người hắn.

Lỗ Việt nói, đối với những người chơi mất trí nhớ có đầu óc trống rỗng, sợ hãi với thế giới hoàn toàn xa lạ này thì những người chơi lúc đầu dẫn dắt bọn họ nhận biết về thế giới, đồng hành bên cạnh họ đều có ý nghĩa rất khác trong lòng họ.

Cô chỉ đơn giản coi đó là sự kết hợp giữa tình tiết gà bông và những cảm xúc khác.

Ngay cả khi người chơi bị mất trí nhớ bị tổn thương, cũng sẽ ngây thơ đi theo họ một cách chấp nhất.

Cũng giống như khi cô còn bé, dù bị mẹ mắng chửi, đánh đập bao nhiêu thì cô vẫn lặng lẽ chảy nước mắt dè dặt đi theo bà ấy rất lâu rất lâu. Cô tin điều này, lại có đồng cảm như bản thân mình cũng bị một cách vô cùng chắc chắn.

Rằng, bọn sẽ bảo vệ cả hai người.

Đơn giản là vì ở lần đầu tiên khi bọn họ vừa mới mất trí nhớ, hai người đã dán nhãn dán lên người họ, cho họ biết tên và các thông tin khác, đưa họ về ký túc xá ngủ, nói với họ rằng đừng sợ.

Lâm Giai Trạch rơi nước mắt, dùng sức đá về phía cánh cửa đen thùi lùi đóng chặt kia.

Quỷ Sinh:“ÂMI ——”

Quỷ Sinh: “Aaaaa sao lại có đá văng cửa rồi!”
Bình Luận (0)
Comment