Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 133 - C 133

C 133 C 133C 133

chương 133: Hợp nhớ

Editor: Cô Rùa



Quỷ Sinh “a a” vài tiếng rồi dừng lại hai giây để thở, để tiêu hoá dữ liệu một lúc.

Lỗ tai nhỏ của nó để ở sau gáy cậu nam sinh kia, lúc này hai phe đụng mặt nhau nên có rất nhiều âm thanh hỗn tạp, nó lại phản ứng chậm chạp, không nắm bắt được điểm mấu chốt.

Nó thở một hơi, tiếp tục thuật lại những gì mà tai nhỏ của nó nghe được. Quỷ Sinh: “Huấn luyện viên! Bảo vệ! Mau tới đây!”

Quy Sinh: “Mau chặn con bé kia lại, nó nhìn thấy mất rồi!”

Quỷ Sinh: “Mau tông cửa, chặn người cầm roi đen!”

Quỷ Sinh: “RẦM! 一一”

Mười mấy người chơi mất trí nhớ liều mạng tông cửa, vào lúc này, thân thể được cường hóa qua các phó bản phát huy sức mạnh tới mức cực hạn.

Cánh cửa dày nặng bị đánh bật ra trong vòng chưa đầy hai phút do lực lượng hung hãn bất chấp bản thân của họ.

Vài người chơi mất trí nhớ nhào tới huấn luyện viên. Có người lao ra khỏi phòng tối, lớn tiếng hét lên: “Giết người! Giết người! Trong phòng tối giết người!”

Phòng thi rất gần với phòng tối, học sinh trong phòng thi nhất định sẽ nghe thấy tiếng hét to như vậy, huấn luyện viên đang lên lầu cũng lập tức chạy ra đuổi theo họ.

Lâm Giai Trạch đạp bay cửa, lau nước mắt, nhìn rõ mồn một cảnh tượng ở bên trong.

Hồng Chấn Giang lập tức nhảy từ trên bàn xuống, đẩy những người chơi xung quanh ra, gào về phía cô: “Mau nhảy xuống!”

Trên thực tế, Lâm Giai Trạch đã không thể nhảy được nữa.

Khi cô đá bay cửa nhìn vào trong, một giáo viên nam ở trong đó đã cầm roi đen lên.

Hai lần mà cô nói chuyện to tiếng nhất trong đời cô đều là vào ngày hôm nay, một lần là cô mắng Hồng Chấn Giang trong phòng thi, một lần là chính lúc này: “Một ống tiêm hình cây màu đen bao trùm lấy toàn bộ phần đầu, đặt ở trong thân cây màu đen.”

Ninh Túc đột nhiên thổi còi: “Bíp!—Bíp bípI—”

Cát Trạch Minh đã chạy qua từ sớm, hắn dẫn theo một nhóm học sinh hóng hớt đi về phía phòng tối: “Giết người, giết người! Nhiều học sinh đã chết trong phòng tối!”

Lâm Giai Trạch bị roi đen quấn lấy kéo vào phòng.

Tại không gian trên tầng gác mái ở lầu hai nồng nặc mùi máu tươi, mặt đất bị phủ đầy máu đỏ sệt và những mẩu thịt vụn. Bàn tay của cô để lại một vết đen ngày càng dài trên mặt đất, tóc và áo sơ mi bê bết máu, sắp bị lôi vào trong.

Đôi tay Hồng Chấn Giang chống trước lỗ tròn, lấy đà nhảy lên trên. “Đừng tới đây!” Lâm Giai Trạch hét lên, “Đừng cứu tôi, anh mau chạy đi”

Cô biết, cho dù có là ai đi nữa, nếu họ nhìn thấy nhà trường truyền ký ức cho học sinh thì nhà trường đều sẽ giết người bịt miệng.

Cô nhìn thì cô chết, Hồng Chấn Giang tới đây cũng sẽ chết, ngay cả Ninh Trường Phong nhìn thấy cũng sẽ chết.

Chỉ cần một mình cô chết là đủ.

Đây đã là cái kết mỹ mãn nhất của phó bản này rồi.

Khi đến nơi này, cô đã ôm sẵn tâm lý là phải chết.

Trên thực tế, khi cô nhìn thấy người chơi nam bị khắc tên, dù năm lần bảy lượt bị tổn thương nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau một người chơi khác đã dẫn dắt hắn lúc ban đầu, thì khi bước vào phòng tối lần thứ hai, cô đã nghĩ đến việc tìm một nơi để chết một cách âm thầm rồi.

Bởi vì cô không bao giờ muốn trải qua điều đó một lần nào, không bao giờ muốn bị tổn thương mà vẫn theo sau một người khác, đặt cả thế giới vào một người, để họ tùy ý tổn thương mình.

Cô đã từng vào phòng tối ba lần, đây là điều không thể tránh khỏi.

Cô đã giải quyết được vấn đề nan giải của mọi người, chết ở đây âu cũng là vui vẻ rồi. Lâm Giai Trạch đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô nhận ra điều gì đó, gào khóc to hơn: “Mau dẫn họ đi! Kiểm điểm nhận sai!”

Hồng Chấn Giang khựng người, lúc đang lên kế hoạch, Ninh Túc đã nói với hắn là cậu có thể nghe được âm thanh trong phòng tối, tiếng thổi còi vừa rồi của Ninh Túc chính là báo hiệu cho hắn biết nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ hãy tự bảo vệ mình.

Không cần phải ra ngoài truyền tin, nhóm họ đã biết hết rồi.

Hồng Chấn Giang do dự một giây, ngay khi Lâm Giai Trạch sắp sửa bị kéo vào trong, một người chơi nữ mất trí nhớ bất ngờ nhào lên người cô.

Cô ấy giữ chặt lấy Lâm Giai Trạch, cố gắng kéo roi đen ra khỏi người cô. Cây roi hệt như một sinh vật sống đâm vào cơ thể người, sau khi người chơi nữ kia dùng tay không kéo roi đen ra, cây roi kia lập tức cắm vào tay của cô ấy.

Lâm Giai Trạch nhìn cổ tay bị đâm xuyên trào máu của cô ấy, từng giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt đẫm máu của cô.

“Đừng sợ, đừng sợ...” Người chơi nữ kia vẫn luôn nói câu này với cô.

Cô mở miệng nhưng lại quên mất mình định nói gì.

Vào một giây cuối cùng khi cô còn ký ức, cô được một người chơi nam mất trí nhớ khác vốn đang quỳ trên mặt đất kéo ra ngoài, ném về phía Hồng Chấn Giang.

Hồng Chấn Giang bước tới một bước đỡ được cô. Lâm Giai Trạch hoàn toàn mất trí nhớ, ký ức đầu tiên mà cô có khi trở thành một người hoàn toàn không biết gì chính là một cô gái bị roi đen chẻ một đường dài đẫm máu từ tay đến bả vai, với một người đàn ông bị mất một đoạn chân cùng hợp lực lại đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm vào một vòng tay ấm áp.

Lâm Giai Trạch không biết những giọt nước mắt vừa rơi xuống của mình được hình thành như thế nào, cô đưa tay về phía bọn họ, không hiểu sao lại không muốn rời xa họ.

Cô cảm nhận được một trận xóc nảy dữ dội, kế đó bị ôm nhảy xuống hồ nước đen.

Cát Trạch Minh dẫn mọi người chạy tới, kinh ngạc hét lên: “Mọi người ơi thật sự có người chết đây này, còn có người bị thương rất nặng nữa! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, cứ coi đây là tích góp nhân phẩm để thi đại học đi!”

“Mau gọi xe cứu thương!”

“Phải báo cảnh sát nữa, mau lên mau lên!”

“Mau đi coi thử, sao lại thế này!”

“Có vài bạn học nhảy xuống hồ, mau kéo bọn họ lên!”

Quỷ Sinh: “Sao ở đây lại có nhiều học sinh như vậy?!”

Quỷ Sinh: “Bọn chúng còn muốn gọi cảnh sát nữa!”

Quỷ Sinh: “Dừng tay! Mau lại hỗ trợ coi!”

Quy Sinh: “Con trai tôi đã truyền ký ức xong rồi, mau đưa nó về thi đi, đừng để chuyện này ảnh hưởng!” Quỷ Sinh: “Thật sự sẽ không sao chứ?”

Quỷ Sinh: “Yên tâm yên tâm, chứng mất trí nhớ không chỉ có ở mỗi trường chúng tôi, cho dù có người đến phòng tối thì cũng không thể biết những thứ này là ký ức, cũng không thể tìm thấy gốc chuyển dời thần kinh, trừ hiệu trưởng ra thì không ai có thể mở được thân cây và bắt nó được!”

Quỷ Sinh: “Đi nhanh đi, hai người có thể cùng rời đi.”

Quỷ Sinh: “Trời đất ơi, tôi giẫm phải cái quái gì đấy? Đừng nói là phổi người nha, shhh, thật ghê tởm!!! Giày của tôi!!!”

Quỷ Sinh: “Mau thu dọn đi! Cho tất cả học sinh đang kiểm điểm về thi hết! Đưa những thứ này đến bệnh viện của trường, không cho xe cứu thương vào cổng!”

Ninh Túc vỗ vỗ đầu gấu trúc, nói: “Được rồi đó mày, mày ở đây chơi đi, đến chiều tao lại tới rước mày về.”

Cậu lấy ra hai bộ quần áo từ trong con gấu trúc, trước kỳ thi tiếp theo năm phút, Ninh Túc và Ninh Trường Phong đi theo dòng người chạy về phía phòng tối.

Hồng Chấn Giang và Lâm Giai Trạch đã được nhóm Cát Trạch Minh kéo lên, lúc bọn họ tới nơi, Cổ Bà kéo họ vào trong rừng đen.

Hà Hân thay cho Lâm Giai Trạch một bộ quần áo sạch sẽ khô ráo, còn Cổ Bà cột tóc của cô lên, thả rất nhiều con kiến lên mặt cô.

Sau khi Hồng Chấn Giang thay quần áo xong trông thấy khuôn mặt của Lâm Giai Trạch bị kiến cắn đến đen đen đỏ đỏ, lập tức lớn tiếng chất vấn Cổ Bà: “Cậu đang làm cái gì đó!” Ninh Túc nói: “Cổ Bà đang cứu cô ấy.”

Cổ Bà nhìn Ninh Túc một cái.

Ninh Túc nhìn về phía Hồng Chấn Giang, giải thích với hắn: “Trước giờ Lâm Giai Trạch luôn xõa tóc, thường xuyên dùng tóc che khuất đi tầm nhìn để giảm bớt việc đối diện với người khác, trên mặt cô ấy lại có rất nhiều máu và bụi bặm, mặc dù khi nãy vội vàng chưa tới một phút, chắc là sẽ không có ai nhớ mặt cô ấy nhưng vẫn nên tạm thời thay đổi diện mạo cho cô ấy đôi chút, sau đó đưa cô ấy trở lại phòng thi thì có thể tránh được một kiếp.”

Nhà trường có lẽ sẽ không buông tha những học sinh nhìn thấy việc chuyển dời ký ức, nhưng chuyện này đã trở thành vấn đề lớn, không thể xử lý toàn bộ hơn 20 học sinh có liên quan trong phòng kiểm điểm được.

Ninh Túc nghe hết toàn bộ quá trình, cũng không thấy ai lớn tiếng gọi tên của Lâm Giai Trạch, giả làm một học sinh bình thường gây rối trong phòng kiểm điểm để vượt qua kiếp nạn này cũng không phải là không thể.

Hồng Chấn Giang thở phào một hơi, hắn thừa dịp còn chưa mất trí nhớ lặp lại những gì Lâm Giai Trạch đã nhìn thấy và nói với hắn từng chữ một.

“Một ống tiêm hình cây màu đen bao trùm toàn bộ phần đầu, đặt ở trong thân cây màu đen.”

Ninh Túc nói với bọn họ, cậu có thể nghe được âm thanh trong phòng tối, nhưng lúc đó quá hỗn loạn, hắn không biết Ninh Túc có nghe rõ hay không. Câu này mỗi phút hắn đều đọc đi đọc lại trong đầu mấy chục lần, hắn sợ hắn sẽ quên, lúc này nói xong, rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Như là hoàn thành một sự kiện rất lớn trong cuộc đời, có chết cũng không hối tiếc.

Từ những gì Lâm Giai Trạch nói, kết hợp với những gì Quỷ Sinh nghe được, về cơ bản đã rõ cách chuyển dời ký ức.

Ninh Túc gật đầu.

Ninh Trường Phong tiến tới vỗ vỗ bả vai Hồng Chấn Giang: “Cám ơn người anh em nhé, việc còn lại cứ giao cho bọn tôi, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa, dốc hết sức đưa các cậu ra ngoài, giờ cậu yên tâm mất trí nhớ đi nha.”

Gì mà an tâm mất trí nhớ đi chứ.

Hồng Chấn Giang dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, đúng là vậy thật.

Hắn chớp chớp đôi mắt chua xót, một cảm xúc khó tả ập vào sâu trong lông ngực của hắn.

Đêm hôm đó, khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã tuyệt vọng của những người chơi mất trí nhớ tại phòng tự học trong thư viện, hắn đã nghĩ rằng mình cũng sẽ sớm như vậy thôi, chết theo cách mà hắn không hề hay biết trong tương lai trống rỗng đó.

Nhìn thấy những lời cầu nguyện hèn mọn của họ trong tuyệt vọng, Hồng Chấn Giang đứng dậy nói rằng hắn sẽ đưa họ vào phòng tối để tìm đáp án.

Hắn không muốn giống bọn họ, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ cũng không thoải mái, vậy không bằng chơi lớn một trận luôn.

Không ngờ bọn họ thực sự đã thành công, thậm chí còn tốt hơn mong đợi rất nhiều.

Bọn họ đã dùng nỗ lực của chính mình để đổi lấy hy vọng sống sót rời đi.

Đó không phải là cầu xin hèn mọn, không phải là lì lợm la liếm, không cần gạt bỏ tôn nghiêm hay sống tạm bợ trong lo sợ.

Hồng Chấn Giang lau đôi mắt ướt át, như đang khóc lại như đang cười. Ninh Trường Phong hỏi: “Tình huống bên trong thế nào rồi?”

Hồng Chấn Giang nói: “Có thể có năm hoặc sáu người chơi chết, những người khác hẳn là không sao.”

Đối với những người chơi bị mất trí nhớ, roi đen đã mất đi công dụng đáng sợ nhất chính là lấy đi ký ức, chỉ còn lại tổn thương vật lý cơ bản, bản thân người chơi đều có thể chất tốt, nếu có thể sống sót thì sẽ không có việc gì.

Còn những người đã chết thì...

Bầu không khí im lặng trong chốc lát.

Hồng Chấn Giang nói: “Vậy đã tốt hơn so với chúng ta tưởng tượng rồi, không phải sao?” Khi dẫn họ vào phòng tối, Hồng Chấn Giang đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần rằng chỉ có vài người trong số họ hoạ may mới thể sống sót bước ra.

Khi họ đang chuẩn bị đi nhìn thử tình huống của những người chơi mất trí nhớ khác thì đài phát thanh trong trường vang lên.

“Các em học sinh thân mến, vừa rồi các học sinh trong phòng học suy ngẫm có xảy ra ẩu đả, nhà trường đã kiểm soát cũng như đang xử lý mọi việc, các em không cần phải lo lắng, các em hãy lập tức quay về phòng thi để chuẩn bị cho bài thi tiếp theo.”

“Xin mời tất cả các em, bao gồm cả những em đang ở phòng suy ngẫm đều quay lại phòng thi để làm bài thi!”

Nhiều người chơi thở phào nhẹ nhõm.

Họ biết, nhà trường sẽ nhanh chóng thu dọn và sửa sang lại phòng tối, định bụng là một điều nhịn chín điều lành.

Hồng Chấn Giang đưa tay về phía Lâm Giai Trạch, “Đi thôi, tôi đưa cô về phòng thi.”

Lâm Giai Trạch với mái tóc được buộc cao kiểu đuôi ngựa và khuôn mặt đỏ đen ngơ ngác nhìn hắn.

Cô bước tới gần người mà cô biết, người đã bế cô ra khỏi phòng tối, vẫn luôn kéo lấy cô trong hồ nước.

Hồng Chấn Giang: “Tôi dạy cô làm bài, đến lượt ngày mai tôi mất trí nhớ thì cô dạy ngược lại cho tôi nhé.”

“Có điều, cô đã thi một môn rồi, môn tiếp theo không làm cũng không sao, có thể nghỉ ngơi một ngày mà không cần suy nghĩ gì, nghĩ như vậy thấy hạnh phúc quá ha.” Hai bọn họ, một người cao lớn khỏe mạnh, chiều cao gần một mét chín, người còn lại nhỏ nhỏ gầy gầy, chỉ cao tầm một mét năm mươi mấy. Thật sự rất giống như một người lớn dẫn theo một người bạn nhỏ, cùng bước đi một cách chậm rãi bình yên.

Ở phía bên kia, Cát Trạch Minh và Lỗ Việt đang đi về phía phòng thi cùng với hơn chục người chơi bị mất trí nhớ.

“Bọn họ đập cửa chỉ bị thương nhẹ, trong đó có ba người bị thương nặng đã được đưa đi bệnh viện trường, hẳn là cũng không có việc gì, trong đó có sáu người vẫn chưa thấy ra ngoài.” Lỗ Việt nặng nề nói với bọn họ.

Trong tuần qua, Lỗ Việt đã chăm sóc hai mươi người chơi mất trí nhớ này, khi họ nhìn thấy Lỗ Việt thì nhanh chóng bước tới gần hắn, mỉm cười và nói với hắn rằng không sao đâu, đồng thời kể cho hắn nghe vài điều về tình huống mà họ cũng không hiểu rõ lắm.

Hầu hết những người bị thương nặng và thiệt mạng đều là vì trèo lên bảo vệ Lâm Giai Trạch, họ liều lĩnh lao về phía trước để giúp Lâm Giai Trạch nhát gan chặn roi đen, đồng thời giải cứu Lâm Giai Trạch khỏi roi đen.

Lỗ Việt nghe xong vô cùng cảm động nhưng cũng không dễ chịu gì, nói những lời này bằng giọng mũi.

Lúc bọn họ bước vào phòng thị, tất cả đều quay lại nhìn về hướng phòng tối.

Phòng tối dường như lại càng tăm tối hơn, sương mù xung quanh cũng càng thêm dày đặc, mơ hồ ngưng tụ thành hình người, bay lơ lửng xung quanh phòng tối. “Leng keng leng keng! 一一”

“Thí sinh bắt đầu làm bài!”

Tiếng trả lời câu hỏi “loẹt xoẹt” lại vang lên trong phòng thi.

Mọi người đều cẩn thận và nhanh chóng ghi lại những kiến thức quý giá của mình vào tờ đáp án nhạt màu để chứng tỏ bản thân, đạt được cảm giác an toàn.

Ba bài thi còn lại của kỳ thi khảo sát chất lượng lần sáu đã kết thúc thuận lợi.

Bầu không khí của ngày vừa thi xong trong trường cũng không hề thoải mái.

Ninh Túc và Ninh Trường Phong đi theo Lỗ Việt đến bệnh viện trường gặp ba người chơi mất trí nhớ, được sự đảm bảo rằng không có nguy hiểm gì đến tính mạng từ bác sĩ.

“Là bởi vì tuổi trẻ sao? Thân thể tốt đến không thể tưởng tượng được, khôi phục nhanh như một cơn gió vậy!” Bác sĩ khó hiểu nói.

Ông thật sự không biết sao?

Ba người kia rất đỗi vui mừng khi nhìn thấy Lỗ Việt, Lỗ Việt khen ngợi họ, cũng cẩn thận dặn dò họ nhiều điều.

“Trạch Trạch sao rồi?” Một người chơi nam mất trí nhớ hỏi.

Lỗ Việt mím môi nói: “Cô ấy không sao, cô ấy chỉ đang nghỉ ngơi vì có hơi bị dọa sợ thôi, các cậu cứ an tâm mà tĩnh dưỡng đi, tới đó là có thể ra ngoài gặp lại cô ấy sớm.”

“Ừm!?

Ba người đều ổn, bọn họ yên tâm hơn rất nhiều.

Vừa mới vào phó bản ngày đầu tiên thì họ đã phải tham gia kỳ thi khảo sát lần đầu rồi, trong hai tháng này, tổng cộng có chín bài kiểm tra, sau đó thời gian còn lại chính là để học sinh chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Kỳ thi khảo sát lần sáu đã kết thúc, nghĩa là họ không còn nhiều thời gian nữa.

Điều đáng mừng là vào ngày thi thử thứ sáu, họ đã biết cách chuyển ký ức.

Còn điều không may chính là vào ngày hôm đó có sáu người chơi chết, ba người chơi nữa bị mất trí nhớ. Ba người chơi này lần lượt là Lâm Giai Trạch bị roi đen tước đi trí nhớ, Hồng Chấn Giang chắc chắn sẽ mất trí nhớ sau khi vào phòng tối ba lần, và cả Cát Trạch Minh.

Tối thứ bảy, Cát Trạch Minh dẫn người chơi mất trí nhớ đi biểu tình trên sân thể dục, rồi vào phòng tối để chuẩn bị cho nhóm người chơi tiếp theo.

Đó là lần đầu tiên hắn bước vào phòng tối, nhưng xui xẻo thế nào lại trúng chiêu ngay lần đầu.

Chỉ là hắn chưa từng nói với ai cả, bởi vì ngày hôm sau là kiểm tra, họ có một nhiệm vụ khó nhẳn và quan trọng hơn, đó mới là những người chơi cần được chú ý đến. Mãi tới giờ ăn tối sau khi kỳ thi kết thúc, khi sắp sửa mất trí nhớ hoàn toàn thì hắn mới ngẩng đầu lên nói như thể đó là chuyện rất chỉ là bình thường: “Hmm có chuyện này, tôi sắp mất trí nhớ rồi, có gì tối nay mọi người nhờ ai đó chăm sóc cho tôi nha.”

Thấy mọi người trong bàn đều nhìn mình, hắn gãi gãi tóc nói: “Cũng không có gì, tôi vẫn còn khá may mắn mà, ít nhất khi tôi mất trí nhớ tôi cũng biết chúng ta đã biết cách chuyển ký ức, như vậy khả năng sống sót sẽ cao hơn, không phải sao?”

Ninh Túc “ò” một tiếng.

Cát Trạch Minh nhìn Ninh Túc, khàn giọng nói: “Ninh Túc à, cậu nhất định phải đưa hội trưởng ra ngoài đó, Ngân Hoa chúng ta cho dù có chết cũng sẽ đưa hội trưởng ra khỏi phó bản.”

Ninh Túc gật đầu.

Cát Trạch Minh cười cười, “Đừng nhìn tôi nữa, ăn cơm thôi ăn cơm thôi!”

Đối với người chơi Ngân Hoa lúc nào cũng tỏ thái độ lồi lõm với hắn này, Ninh Trường Phong lại có rất hảo cảm, “Vì để cậu an tâm mất trí nhớ, nếu có thể nói cho cậu biết kế hoạch tiếp theo thì tốt rồi, nhưng chúng ta phải chờ xem kết quả ngày mai ra sao đã.”

Cát Trạch Minh: “Như này đã đủ rồi.”

Hắn lại gãi gãi đầu, “Tôi sắp không trụ nổi nữa.”

Ninh Túc nói: “Cát Trạch Minh của bây giờ, ba tuần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở căn cứ trò chơi.” Cát Trạch Minh sửng sốt một chút, cười toe toét, nói câu cửa miệng của Ninh Túc, “Ớ duyệt!”

Ninh Túc: “...”

Đây là khoảng thời gian chờ đợi kết quả hồi hộp nhất, đặc biệt là đối với bảy người chơi có ý định chỉ chuyên tâm vào học tập, bởi vì kỳ thi này khó hơn nhiều so với những kỳ thi trước.

Ninh Túc cố tình làm bài không tốt, lần này được 542 điểm.

Ngoài việc môn ngữ văn không cao, cậu còn rớt cả môn toán, môn mà cậu giỏi nhất, chỉ trả lời ý đầu trong câu hỏi cuối và câu hỏi lấy điểm. Nhìn sơ qua cậu giống như là chỉ có thể làm tốt những câu trả lời dễ, còn nếu gặp đề khó quá thì cậu sẽ làm không được.

Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu lên khỏi bài kiểm tra, nhìn cậu rồi thở dài. Ninh Túc buồn bã cúi đầu.

Chủ nhiệm lớp an ủi cậu một cách khô khan: “Biết đâu được kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay sẽ rất dễ thì sao?”

Các bạn cùng lớp nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

Tính tới thời điểm này, trong lớp lúc nào cũng có người rớt hạng, chủ nhiệm lớp đều sẽ mắng người đó không thương tiếc trước toàn lớp, lần này thay vì mắng thì hắn lại đi an ủi Ninh Túc.

Ninh Túc rũ đầu, rau rĩ hỏi: “Thầy ơi, nếu em không vào được trường đại học hạng hai thì có phải tiền thưởng của thầy sẽ giảm đi nhiều không?” Chủ nhiệm lớp: “...”

Đây là điều có thể nói được sao?

Hắn không biết nên trả lời Ninh Túc như thế nào.

Ninh Túc: “Thầy đừng lo, em sẽ cố gắng thi đỗ vào trường đại học hạng hai, vì bản thân, vì thầy, vì nhà trường.”

Chủ nhiệm lớp vui vẻ “Ừm” một tiếng, trước khi rời đi, hắn vỗ nhẹ đôi vai gầy đang rũ xuống của cậu nói: “Không sao mà, chúng ta cứ từ từ nhé.”

Nói chung lần này điểm số toàn khối đều bị tụt, Ninh Túc đạt 542 điểm nhưng vẫn nằm trong top 100 dù là hạng 97, điều này trước đây là không thể.

“Không có ai thi được 600 điểm hết.” Sau bữa cơm tối, Ninh Trường Phong đứng trước bảng thông báo, tuyên bố lần này bọn họ đã hoàn toàn bị loại trong kỳ thi.

Mặc dù có rất nhiều người cố tình hạ điểm, không dám làm bài 600 điểm.

Về bảy người chơi còn lại, họ dự định sẽ chăm chỉ học tập, đồn cả tính mạng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên những người coi mỗi kỳ thi như kỳ thi đại học này chắc chắn sẽ không hạ điểm.

Trong số họ, người có số điểm cao nhất cũng chỉ 572 điểm.

Kể từ cái đêm bọn họ nói là muốn chuyên tâm vào học hành, yêu cầu những người chơi khác đừng làm phiền họ, hai tuần sau, điểm số của họ vẫn không cải thiện lấy một điểm, thậm chí còn thut lùi đi rất nhiều. Kỳ thi tuyển sinh đại học lại đang đến rất gần.

Tất cả đều hoảng loạn, ngoài hoảng loạn, họ còn cảm thấy hối hận.

Đặc biệt là Khương Minh, hắn mạo hiểm đắc tội Ninh Túc, lấy được ký ức của một người chơi trong phòng thi số hai, cuối cùng vượt qua được 600 điểm.

Hắn cho rằng phó bản này đã ổn áp đâu vào đấy rồi, trong khi những người chơi khác đang lo lắng học hành hoặc trầy trật tìm cách rời khỏi phó bản, thì hắn một người nằm không cũng win lại cảm thấy đắc ý và thỏa mãn không có cách nào diễn tả được.

Ai biết, lần này hắn chỉ thi được 568 điểm.

Mà khiến hắn không ngờ nữa là, hắn không chỉ đắc tội Ninh Túc, mà còn đắc tội luôn cả Ninh Trường Phong và Cổ Bà, những người có thể dẫn hắn ra ngoài phó bản này hắn đều đã đắc tội cả rồi.

Sắc mặt Khương Minh tái mét.

Sắc mặt của sáu người chơi còn lại cũng không khá hơn là bao.

Một người chơi do dự hồi lâu, mặt dày đi tới trước mặt Lỗ Việt có vẻ dễ nói chuyện nhất: “Lỗ Việt à, cậu xem xem, gần đây tôi thấy cậu rất bận rộn, tôi có thể giúp gì được cho cậu không?”

Lỗ Việt: “Gần đây tôi chỉ bận học bài thôi.”

Hắn không nói dối, trong bài kiểm tra lần sáu đã không có người chơi mất trí nhớ mới nào nữa, sau một tuần được chăm sóc, những người chơi mất trí nhớ đã có thể viết tên mình vào bài kiểm tra, sống một cuộc sống cơ bản.

Hắn chỉ cần lo việc học của mình nữa là được.

Người nọ không bỏ cuộc, nói: “Thật ra ngày hôm qua tôi nhìn thấy mọi người bị thương cũng rất là lo lắng, bọn họ đến phòng tối làm gì mà bị thương thành ra như vậy thế, có phải đã tìm được cách chuyển dời ký ức trong phòng tối rồi hay không?”

Lỗ Việt nói: “Lần trước đi vào phòng tối đã có sáu người chơi chết, ba người bị thương nặng, hai người mất trí nhớ, cũng không biết rốt cuộc là dời ký ức như thế nào, nhưng cái giá phải trả quá đau đớn, chắc là không thể đến đó nữa.”

Người nọ không biết có tin hay không, nhưng sắc mặt càng tái hơn.

Sau khi bọn họ hoảng sợ tuyệt vọng rời đi, Ninh Trường Phong nói: “Cậu cần gì phải vòng vo như vậy, nói thẳng với bọn họ là bọn này từ chối kéo thêm họ không phải là được sao.”

Lỗ Việt cười trừ, đây đúng là đại thần cứng cỏi, “Tôi sợ chọc giận bọn họ, tới đó bọn họ ăn không được lại đạp đổ, cùng kéo chúng ta chết chùm.”

Giở trò sau lưng, phá hư chuyện tốt của họ, kiểu vậy.

Mặc kệ thế nào đi nữa, mỗi người trong số họ đều biết họ sẽ không giúp đỡ những người đó.

Nếu không, họ sẽ cảm thấy rất có lỗi với sáu người chơi đã chết trong phòng tối, những người chơi bị đám người họ bỏ rơi ngay trước mặt. Trừ khi sáu người chơi đã chết nói với họ rằng họ có thể giúp những người đó.

Theo thông lệ trước đây, 100 học sinh yếu kém nhất của khối sẽ phải vào phòng tối để suy ngẫm vào tối thứ hai khi kết quả thi được công bố. Chủ nhiệm lớp nói: “Những học sinh nằm trong top 100 đếm ngược lần này sẽ đến phòng học suy ngẫm cùng với những học sinh top 100 đếm ngược lần sau.”

Người chơi lập tức biết phòng tối đang được sửa chữa, có thể nó sẽ trở nên kiên cố hơn trước rất nhiều.

Không biết tình hình cụ thể của phòng tối thế nào nên họ không thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo được, phòng tối trong tuần này không dùng được nên chỉ có thể đợi lần thi khảo sát thứ bảy.

Trên thực tế, số học sinh top 100 trong bài kiểm tra thứ bảy cũng trùng lặp với số học sinh đạt 100 điểm trong bài kiểm tra thứ sáu, giáo viên bất lực, tổng cộng hai lần cũng chỉ có 108 học sinh vào phòng tối.

Sau khi những người chơi mất trí nhớ quay lại, anh một câu tôi một câu, kể cho họ nghe về tình hình trong phòng tối giống như học sinh tiểu học miêu tả một ngôi nhà.

Quả nhiên nó đã được gia cố lại.

Đêm đó, một nhóm sáu người chơi còn ký ức bọn họ tập trung tại sân thể dục để thảo luận về ngục phó bản, đây có thể là lần hành động cuối cùng, cũng là lần quan trọng nhất quyết định sự sống chất của hầu hết tất cả người chơi.

Ninh Trường Phong nói: “Lần này, chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại.” “Càng nhanh càng âm thầm thì xác suất thành công càng cao, vì vậy chúng ta phải đưa tất cả những người chơi có kỹ năng vào.” Hắn nói thêm: “Nhưng chúng ta vẫn phải chừa một con đường sống cho việc thất bại, chúng ta cũng phải dự phòng những người chơi mất trí nhớ vào phòng tối lần này, cho nên tôi nghĩ chắc chỉ còn lại hai người chơi.” Không đợi người khác lên tiếng, Ninh Trường Phong đã mở miệng gọi tên: “Ninh Tuc guild Ngân Hoa, Hà Hân guild Vĩnh Minh, một nam một nữ, cả hai đều đã từng vào phòng tối một lần, khả năng cao là họ sẽ mất trí nhớ nếu vào phòng tối lần thứ hai, để hai người họ ở lại vạch trần đi.”

Ninh Túc còn chưa kịp mở miệng, Cổ Bà lại nói: “Được, cứ vậy đi.”

Hai người nhìn Ninh Túc, trong mắt có những cảm xúc sâu xa khác nhau nhưng lại có chung mục đích, đều kiên quyết nói: “Cậu ở lại.”
Bình Luận (0)
Comment