C 134
C 134C 134
chương 134: Hợp nhớ
Editor: Cô Rùa
米
Ninh Túc: “Tỉnh lại giùm, không có tôi thì các anh không thể mở được thân cây, sẽ không lấy được gốc dời thần kinh đâu.”
Thông qua Quỷ Sinh, họ đã biết thứ chuyển dời ký ức được nhà trường gọi là gốc dời thần kinh, ngoại trừ hiệu trưởng thì không có ai có thể lấy được nó ra từ trong thân cây.
Nếu là như vậy thì cá chắc việc lấy nó ra sẽ không dễ dàng chút nào. Phó bản này hạn chế kỹ năng và vũ khí, cho nên các loại cổ trùng thần kỳ của Cổ Bà cũng không thể xài được.
Ninh Trường Phong thì tương đối đặc biệt hơn, hắn là huyết mạch truyền thừa, Ninh Túc nhớ hồi ở phó bản [Nô Lệ Hoa], lúc đầu phó bản cũng không cho sử dụng vũ khí kỹ năng, nhưng hắn lại có thể hoá thành một con rắn nhỏ, có điều đó cũng chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, không phải thứ bá cháy gì như rắn chín đầu.
Phòng tối không thể mang theo dụng cụ vào, đã vậy còn mới được gia cố lại, hai người chơi siêu mạnh trong căn cứ cũng chưa chắc có thể mở nó ra được, ít nhất là không thể mở ra trong thời gian ngắn. Trong lần hành động này, thời gian chính là sinh mệnh, bọn họ phải truyền ký ức cho sáu mươi bảy mươi người chơi.
Ninh Túc biết bản thân cậu khác biệt, cậu không dựa vào trò chơi này, nói thẳng ra là cậu không dựa vào hệ thống và vũ khí kỹ năng do Quỷ chủ ban cho. Cũng vì không phải xuất phát từ nơi đó nên đương nhiên không thể hạn chế cậu.
Ninh Trường Phong: “Có lẽ chúng ta chỉ có cơ hội lần này thôi, có điều đây đã là lần thứ hai cậu bước vào phòng tối rồi, cho dù có thành công đi nữa nhưng lỡ lúc cậu trở về bị mất trí nhớ thì tính sao đây?”
Ninh Túc: “Nếu không, tôi cũng dời trước một phần, cho dù tôi có mất trí nhớ thì phần đời đi đó vẫn sẽ còn.”
Ninh Trường Phong không muốn.
Hắn nghĩ kiểu gì cũng thấy không được.
“Việc tất cả chúng ta cùng đi là quá mạo hiểm.”
Ninh Túc nhìn Cổ Bà, “Cổ Bà, cậu ở lại đi, lỡ như bọn tôi có mất trí nhớ thì vẫn còn cậu có thể giúp bọn tôi vạch trần.”
Nhiệm vụ vạch trần lại chuyển sang Cổ Bà.
Ninh Trường Phong vẫn không yên tâm, dù sao Cổ Bà cũng là người của guild Vĩnh Minh, không phải hắn có thành kiến với guild Vĩnh Minh, mà là đứa con trai này của hắn rõ ràng đã gây han với guild bọn họ.
Trừ Ninh Túc, còn có Sư Thiên Xu.
Trường hợp xấu nhất là cả hắn và Ninh Túc đều mất trí nhớ, vậy Sư Thiên Xu - hội trưởng guild Ngân Hoa tính sao đây. Ninh Trường Phong còn muốn nói gì nữa, song lại bị Ninh Túc cắt ngang: “Cổ Bà là người thích hợp nhất, để Cổ Bà ở lại đi.”
Quả thực Cổ Bà là người thích hợp nhất, nếu cậu đi, Ninh Trường Phong nhất định sẽ đi theo, nếu vậy thì người còn lại chỉ có thể là Cổ Bà.
Cổ Bà không cần chuyển ký ức của người khác thì vẫn có thể vượt ải với 600 điểm, hắn mạnh mẽ và đáng tin cậy.
Cổ Bà nhìn Ninh Túc một cái, gió đêm thổi bay mái tóc trắng trên mặt hắn, rất khó để thấy rõ mắt hắn trong màn đêm, hắn nói: “Được, cậu đi đi, tôi sẽ vạch trần thay cậu.”
Lời đang trên đà ra khỏi miệng của Ninh Trường Phong cũng tụt xuống lại.
Cả người sắp xếp và người được sắp xếp đều đồng ý hết rồi, hắn còn có thể nói gì nữa.
Hắn trịnh trọng nói: “Vậy tiếp theo, chúng ta chốt luôn thời gian đi.” Đây cũng là một vấn đề khó.
Hà Hân nói: “Nếu muốn kế hoạch thành công trót lọt thì phải đợi thêm một thời gian nữa, tốt nhất là đợi đến khi kỳ thi lần thứ chín kết thúc, khi mọi người đang ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu vậy, việc chúng ta chuyển dời ký ức sẽ không bị nhà trường phát hiện, hoặc có biết thì cũng không kịp làm gì chúng ta.”
Lỗ Việt nói: “Nhưng nếu trễ như vậy, lỡ chúng ta có phạm sai lầm gì hoặc có thêm người mất trí nhớ thì sẽ không còn thời gian để làm lại.” Khó khăn nằm ở đây. Vài người nhất thời không biết sắp xếp thời gian như thế nào.
Giả sử như họ không biết chứng mất trí nhớ có thể chữa được thì bọn họ sẽ lựa chọn hành động sớm một chút. Nhưng một khi đã biết nó có thể điều trị được, thì điều đó đồng nghĩa với việc cho dù họ có truyền ký ức vào não của mình thì chúng vẫn có thể bị lấy đi như cũ.
Nếu là vậy, tất nhiên họ nên làm điều đó càng trễ càng tốt, tốt nhất là ngay khi sắp kết thúc.
Hà Hân: “Hiện tại chúng ta đã biết chứng mất trí nhớ có thể được chữa khỏi, có lẽ những học sinh mắc chứng mất trí nhớ trước kia sẽ được đưa đến phòng tối sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, ký ức của họ sẽ được chuyển trở lại bộ não ban đầu bằng cách sử dụng gốc thần kinh gì đó, còn ký ức mà chúng ta muốn lấy đi là được cất trong phòng tối của trường, thuộc về những học sinh đã tốt nghiệp trước đó, không dùng trong việc điều trị chứng mất trí nhớ?”
Lỗ Việt: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không biết nếu chúng ta chuyển ký ức của người khác vào não mình thì liệu quái vật cây đen kia có nuốt chửng ký ức đó lần nữa hay không.”
Hà Hân: “Người chơi bị mất trí nhớ có lẽ sẽ không bị, ký ức của họ đã bị nuốt chửng một lần rồi, giống như họ đã miễn dịch vậy, điều này có thể được xác nhận bằng việc họ miễn dịch với roi đen của huấn luyện viên.”
Lỗ Việt sửng sốt một chút, “... Đúng ha!”
“Nếu thế, chúng ta có thể hành động sớm cũng được!”
“Chờ đã.” Hắn lại nói thêm: “Còn năm người chưa mất trí nhớ chúng ta thì sao?” Trong đội của họ vẫn còn sáu người chơi có ký ức, nếu Cổ Bà không đi thì năm người chơi còn lại sẽ bị quái vật cây đen khóa ký ức.
Ninh Túc nói: “Việc đầu tiên là truyền ký ức cho những người chơi mất trí nhớ trước đã, cho dù năm người chúng ta có một hai người bị lấy ký ức thì việc làm lại cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Ninh Trường Phong: “Không thể quá sớm, phải chừa ra mấy ngày để xử lý những tình huống bất ngờ, chốt đêm trước ngày thi thứ chín đi.” “Được.”
Cũng tức là khoảng mười ngày nữa.
Sau khi chốt xong thời gian, họ lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch. Mười ngày nhanh chóng trôi qua, trong thời gian đó, kỳ thi khảo sát lần thứ tám cũng đã kết thúc.
Trong mười ngày này bọn họ rất ngoan ngoãn, học tập chăm chỉ và không gây rắc rối, không chỉ trưởng giáo vụ cảm thấy họ đang chuẩn bị cho kỳ thi một cách nghiêm túc mà ngay cả bảy người chơi còn lại cũng cho rằng họ đã bỏ cuộc, thật sự hết cách.
Bảy người chơi đó trông còn lo lắng hơn họ.
Có lẽ vì cảm thấy Lỗ Việt khó xơi nên một ngày nọ, Khương Minh và một người chơi khác đến lớp của Ninh Túc tìm Ninh Túc: “Hmmm, chúng ta phản kháng không?”
Ninh Túc: “.”
Cậu nói với họ: “Lần trước bọn tôi đã thử rồi, hay là mấy anh cứ thử lại xem sao? Nếu tìm được cách, chúng ta có thể hợp tác với nhau.” Khương Minh: “...”
Ninh Túc xua tay: “Còn nếu không được thì đừng quấy ray việc học của tôi, tôi còn muốn thi vào trường đại học hạng hai.”
Khương Minh: “...”
Hai người rời đi với khuôn mặt tái mét.
Bọn họ rời đi vào đêm khuya, đó cũng là lúc nhóm Ninh Túc hành động. Ba giờ sáng, khi trường học yên tĩnh nhất, có người bắt đầu âm thầm phá hủy camera giám sát toàn trường.
Mấy người chơi ở ký túc xá trên tầng ba lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ phòng mình, hoặc lén lút đi từ khu rừng đen đến phòng tối, hoặc chạy về phía bệnh viện trường.
Lúc đầu họ nghĩ, cũng giống như trước đây, họ sẽ cố tình vi phạm nội quy của trường và bị nhốt cùng nhau trong phòng tối.
Nhưng như vậy mục đích quá rõ ràng.
Trưởng giáo vụ chắc chắn sẽ biết có ai vào phòng tối, nếu phát hiện bên trong mất ký ức lưu trữ, việc điều tra cũng sẽ rất đơn giản. Hơn nữa, nếu mục đích đó quá rõ ràng, có thể bảy người chơi kia sẽ biết rồi phá hỏng chuyện của họ.
Cộng thêm lần hành động trước của Hồng Chấn Giang, việc từ phòng kiểm điểm lên tầng hai chắc hẳn sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Vậy thà dứt khoát hành động trong âm thầm và bất ngờ cho rồi. Ba giờ sáng là một trong những thời điểm sâu lắng nhất, tất cả giáo viên trong trường đều đã ngủ say, nhưng vẫn còn rất nhiều huấn luyện viên canh giữ phòng tối.
Tổng cộng có mười người, mỗi người trong số họ đều cầm một cây roi màu đen dài hơn trước rất nhiều.
Mặt hồ gợn sóng, truyền đến một tiếng “Tóc tách” nhẹ.
Hai huấn luyện viên nhạy bén lập tức nhìn qua.
Sóng trên mặt hồ vơi đi từng chút một.
Xung quanh phòng tối yên tĩnh không một tiếng động, mặt hồ trông như một bãi nước đen đọng lại dưới ánh trăng.
Một con rắn nhỏ màu trắng xuất hiện trước cửa phòng tối, ý đồ muốn chui vào trong qua kẽ hở trên cửa.
Ánh sáng xanh sáng lên.
Hai huấn luyện viên lập tức đi tới, người huấn luyện viên phía sau hồi người trước: “Chuyện gì vậy?”
Một huấn luyện viên nắm đầu con rắn nhấc nó lên cho người còn lại xem: “Hóa ra là một con rắn trắng, ướt nhẹp thế này thì chắc là bò từ dưới hồ lên rồi, ảo thiệt, trong hai năm nay đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sinh vật sống ở hồ này đấy.”
“NÑém nó xuống hồ đi, lo mà canh gác nghiêm ngặt vào.” Huấn luyện viên kia tiến về phía trước hai bước, vươn tay ra muốn ném con rắn trắng xuống hồ, đúng lúc này đuôi rắn đột nhiên quặt ngược ra phía sau, đâm vào cổ họng huấn luyện viên như một con dao găm. Trong bóng đêm, người đàn ông chưa kịp phát ra âm thanh gì thì cổ họng đã bị chọc thủng, chỉ có thể trợn tròn mắt kinh hãi.
Con rắn nhỏ màu trắng biến thành một người đàn ông tóc dài với mái tóc đuôi ngựa được buộc cao, hắn đứng trước mặt huấn luyện viên đã chết, đỡ lấy thân thể hắn ta, đưa hắn ta ra phía sau phòng tối.
Ninh Trường Phong định cầm lấy roi đen trong tay hắn ta, nhưng không ngờ roi đen lại chuyển động hệt như một xúc tu, tự động xoay tròn muốn tấn công Ninh Trường Phong.
Lúc này xuất hiện một bóng người vọt lên trước mặt Ninh Trường Phong, giật lấy chiếc roi kia.
Roi đen đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hơn trong tay của Lăng Tiêu. Trên nóc nhà của phòng tối, Ninh Túc trầm ngâm dõi theo sợi roi đen trong tay Lăng Tiêu rũ xuống từng chút một.
Phó bản này là dành riêng cho Lăng Tiêu, trong phó bản này, năng lực của Lăng Tiêu bị hạn chế, thậm chí hắn tiến vào phòng tối cũng không thể cảm nhận được sự hiện diện của quái vật.
Mà hắn vẫn luôn trở nên càng mạnh hơn nhờ có tử vong, giống như hắn có thể từ trong cái chết có được sức mạnh, loại sức mạnh này có thể đến từ oán hận, thù địch hoặc là không cam lòng trước cái chết.
Vậy, lúc này hắn có thể dễ dàng khống chế roi đen chẳng lẽ chỉ vì cái chết của tên huấn luyện viên kia đã khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn sao? Mặc dù Lăng Tiêu bị mất trí nhớ nhưng dưới sự chỉ đạo của Ninh Túc, hắn vẫn là một sát thủ rất đáng sợ.
Hắn lặng lẽ đi về phía chín huấn luyện viên còn lại với roi đen trong tay, roi đen cực dài vặn vẹo uốn éo trên tấm ván gỗ.
Đột nhiên roi đen bay vút lên, hướng thẳng về phía bốn huấn luyện viên.
Đồng thời còn có hai lưỡi dao bay thẳng ra từ nóc nhà.
Ninh Trường Phong từ phía sau Lăng Tiêu lật người vặn gãy cổ của một huấn luyện viên.
Ngay khi một ngọn roi dài chuẩn bị chạm vào hắn, trên nóc nhà lại phóng ra thêm hai lưỡi dao đen nữa.
Bốn lưỡi dao đen cắt đứt đầu của bốn huấn luyện viên, một số người chơi lao tới nhặt đầu vì sợ tiếng đầu rơi xuống sẽ đánh động đến các giáo viên và huấn luyện viên trong trường.
Roi đen trong tay Lăng Tiêu vòng qua đầu bốn huấn luyện viên cực nhanh trước khi chúng kịp phản ứng, sợi roi siết chặt, bốn huấn luyện viên muốn giãy giụa nhưng một giây tiếp theo đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, một giây ngơ ngác này ở trong màn đêm không bị ai nhìn thấy, cổ của 4 người đều bị đứt lìa, ngơ ngác vùi vào trong vòng tay của người chơi.
Ninh Túc sửng sốt một lúc, lúc cậu đang định nhìn lại, Ninh Trường Phong đứng phía dưới nhỏ giọng hỏi: “Trên đó sao rồi?”
Huấn luyện viên bên ngoài phòng tối đều đã bị xử lý hết.
Cả hai người đều nhìn về phía Ninh Túc trên nóc nhà. Phòng tối đã hoàn toàn được gia cố lại, công nghệ của thế giới này rất tiên tiến, không biết xung quanh dùng loại kim loại nào để gia cố, không có kỹ năng, chỉ dựa vào cơ thể con người thì rất khó có thể xuyên thủng bức tường mà không tạo ra âm thanh nào.
Cửa chính thì càng khỏi nói, nó cũng được gia cố tương tự, chưa kể nơi đó còn có ánh sáng xanh canh gác nghiêm ngặt.
Ninh Túc liên tưởng đến hình ảnh mà Quỷ Sinh nhìn thấy ở tầng hai, một loại quả nào đó rủ xuống từ cái cây trên nóc nhà.
Chắc hẳn tầng hai bị cái cây này che phủ hoàn toàn, không có vật cẩn nào khác, cho nên Ninh Túc nói cậu sẽ thử xem có thể đi vào từ nóc nhà trước hay không.
Ninh Túc cúi đầu nhìn cái thứ có hình dạng giống cây này.
Đây là vật thể chưa xác định có thể khắc chế được Lăng Tiêu, chuyên đi hút ký ức.
Khuôn viên trường vào ba giờ sáng chìm vào một khoảng lặng tăm tối, ánh trăng xám xịt trút xuống, hắt một tầng ánh sáng trắng ảm đạm xuống thứ dạng cây đen trơn nhẫn này.
Lúc nhìn kỹ, mới phát hiện vật thể giống cây này không phải cô đọng một chỗ như khi nhìn từ xa mà thực chất nó đang chuyển động dập dờn.
Nhúc nhích ở bên trong, bên trong cái cây tối tắm này còn có một vật thể gì đó còn đen tối hơn, đang chuyển động từng chút một, giống như một dòng suối rất nhỏ chảy chầm chậm.
Ninh Tuc yên lặng quan sát nó, trên tay cậu tụ lại một lớp khí đen càng lúc càng đậm. Đôi mắt cậu cũng nhiễm cả sắc tối, cậu mím môi, hai tay hai bên be nó ra.
Ngay khi năng lượng đen và vật thể màu đen dạng cây này va chạm nhau, trái tim trong lồng ngực cậu đột nhiên đập thình thịch một cái. Những người chơi xung quanh phòng tối đều cảm nhận được phòng tối hơi rung chuyển, giống như có động đất.
Năng lượng đen càng ngày càng nhiều thì vật thể kia cũng càng ngày càng cứng, giãy dụa kịch liệt dưới đôi tay trắng nhợt của cậu, thứ đen tối nhất bên trong dường như đang âm thầm gầm lên giận dữ.
Hàng mày của Ninh Túc nhíu lại từng chút một, mạch máu đen trên mặt cậu ngày càng hiện rõ hơn, dưới ánh trăng trông cực kỳ quỷ dị đáng sợ, giống như một thiếu niên bước ra từ một buổi hiến tế cổ xưa.
Hai “nhánh cây” quấn lấy nhau bị cậu bẻ ra từng chút một, nơi bị lộ ra cũng càng ngày càng lớn.
Ninh Túc: “Vào đi!”
Những người chơi mất trí nhớ lần lượt leo lên nóc nhà, thông qua khe hở mà cậu mở ra rồi nhảy xuống tầng hai của phòng tối.
Lúc Ninh Trường Phong đang muốn đi lên, Ninh Túc nói với hắn: “Đừng đụng vào mấy thứ này!”
Ninh Trường Phong sửng sốt.
Hắn chợt nghĩ đến, roi đen của huấn luyện viên có khả năng rút ký ức, mà roi đen lại rất giống với những thứ trên nóc nhà.
Hắn hốt hoảng, đột nhiên nhìn về phía Ninh Túc. Ninh Túc: “Tôi không sao, anh mau vào đi.”
Cậu càng ra sức kéo những “nhánh cây” hơn, thậm chí còn có một nhánh trong số chúng bị cậu kéo đứt, chất lỏng bắn vào mặt cậu, nhanh chóng chảy vào mắt cậu.
Tất cả những vật thể giống như cái cây kia hệt như mất đi rất nhiều sức sống ngay vào giây phút đó, chúng trở nên héo úa rời rạc đi không ít. Chất lỏng màu đen làm nhiễm đen đôi mắt trong veo của Ninh Túc, không hiểu sao Ninh Trường Phong lại cảm thấy con mắt không bị chất lỏng bắn vào còn lại của cậu cũng đen di rất nhiều, cuồn cuộn dâng trào.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Ninh Túc.
Thiếu niên lúc nào cũng lười nhác, chỉ cần có đồ ăn và tiền thì muốn gì cũng được này, hiện tại trong mắt lại lộ ra một sự hận thù u ám nghiêm trọng.
Nhưng giờ Ninh Trường Phong không có thời gian để lãng phí, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống.
Ninh Túc chớp chớp đôi mắt đầy chất lỏng màu đen, trong nháy mắt, cậu dường như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mơ hồ.
Đó có thể là hình ảnh ký ức quý giá về một giai đoạn nào đó trong cuộc đời của một ai đó.
Một mình cậu nửa quỳ trên nóc, hai bàn tay vẫn luôn cố sức bẻ cành cây kia, những mạch máu nhỏ màu đen trên tay và mặt ngày càng hẳn rõ, ở trên gương mặt tái nhợt ấy hệt như từng vet vết nứt. Cậu quay đầu lại nhìn về hướng khuôn viên trường với một con mắt đen và một con mắt trong vắt.
Khi đồng hồ vừa điểm ba giờ, Lỗ Việt, Hà Hân và Giả Trường lập tức chạy tới bệnh viện trường.
Ba người chơi mất trí nhớ đang dưỡng thương ở bệnh viện trường sau lần bị thương nặng trước đó vẫn chưa rời đi, họ mở cửa cho nhóm Lỗ Việt từ bên trong.
Vết thương của họ gần như đã lành hẳn, đã có thể xuất viện rồi, là bởi vì mấy người chơi có ký ức bảo họ ở lại bệnh viện tiếp tục giả vờ không khỏe.
Đêm đó, sau khi lên bước đầu trong kế hoạch ở sân thể dục xong, Ninh Túc nói: “Chúng ta cũng dẫn theo những học sinh mất trí nhớ tại phòng thi đi cùng luôn đi.”
Mọi người sửng sốt.
Mỗi lần Ninh Túc lấy một cuốn sách từ trong hộc bàn ra, cậu đều cố ý hoặc vô tình chạm vào chữ khắc bên trong.
Đó là ước mơ hoài bão của một học sinh cấp ba đã cực khổ học tập xuyên suốt mười mấy năm.
Đối với một học sinh cuối cấp 17-18 tuổi mà nói thì kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng cỡ nào, ngôi trường mơ ước quan trọng cỡ nào, đó có thể chính là tất ca của học sinh đó.
Có lẽ mỗi đêm sau những lần học bài vất vả vào đêm khuya, khi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ họ cũng đều đang gọi tên của một trường học nào đó, cơn ác mộng lớn nhất đối với họ chính là không làm bài tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Việc cướp di trí nhớ của ho trước kỳ thi tuyển sinh đại học là một điều vô cùng tàn nhẫn, đồng thời đó cũng là một điều rất đáng sợ và bi thương.
Ninh Túc biết, kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng nhường nào với các học sinh từ những gia đình không quyền không thế.
Từ một phương diện nào đó, bản thân cậu cũng không có cơm ăn không có ai nuôi, cũng thay đổi đời mình nhờ kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ít nhất cậu có thể lấy được học bổng, có thể làm gia sư nuôi bản thân, mua cho bản thân thật nhiều đồ ăn ngon, nếu không có ngày tận thế, biết đâu chừng cậu sẽ còn có một tương lai tươi sáng.
Khi đó, bọn họ đã vượt qua bảy kỳ thi khảo sát, mỗi một gương mặt trong phòng thi đều hoảng sợ và tuyệt vọng, mỗi một bóng lưng đều run run rẩy rẩy, mỗi một tờ giấy thi đều bị thấm đẫm nước mắt, bên cạnh đó còn có nữ sinh nhảy từ trên mái nhà xuống nằm trong vũng máu.
Giống như những bức tranh trắng đen lướt qua tâm trí họ.
Ngay cả bọn họ còn không dám chắc bản thân họ có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học được hay không, đáng nhẽ họ không nên quan tâm đến người khác, nhưng vào thời điểm đó, không ai có thể nói lên lời từ chối.
Lỗ Việt nói: “Được, trước đó chúng ta cũng không có biện pháp gì, cùng các bạn trong khối thử xem xem.”
Ninh Trường Phong cũng cảm thấy được, “Tuy bọn họ không thể sử dụng trí nhớ của họ để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng dựa vào ký ức được nhà trường đặc biệt lưu trữ, bọn họ có thể vào được một trường học càng ưu tú hơn, mặc dù sẽ có khó khăn và nuối tiếc, nhưng chỉ cần nỗ lực thì chắc chắn sẽ được đền đáp.” Lời của Ninh Trường Phong khiến bọn họ cảm thấy đây là một việc rất có ý nghĩa.
Dù có những khó khăn và tiếc nuối nhưng không cần phải sợ, hãy tin rằng cứ nỗ lực rồi cũng sẽ được đền đáp.
Ninh Tuc nói: “Nếu thành công, coi như đây là món quà mà chúng ta ngầm tặng cho họ.”
Lúc đó, ba người chơi mất trí nhớ trong bệnh viện trường đang chuẩn bị xuất viện, sau khi lập ra kế hoạch này, bọn họ lại ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Lần trước người chơi trong phòng tối bị thương vô cùng nặng, có học sinh gọi xe cấp cứu, lãnh đạo nhà trường nói nhất định không cho phép xe cứu thương vào đây, vậy những học sinh mất trí nhớ trong phòng thi bị các huấn luyện viên đưa đi “chữa trị” chắc cũng sẽ không được đưa đi các bệnh viện bên ngoài.
Sau khi phối hợp trong ngoài tiếp ứng, quả nhiên họ đã tìm thấy những học sinh đó tại một khu lớn của bệnh viện trường trong mười ngày qua. Khu phòng bệnh này giống một nhà xác hơn, một đám học sinh bị trói trên giường nằm im bất động.
Một vài người trong số họ còn đang lẩm bẩm điều gì đó.
Lỗ Việt đi đến trước mặt Vương Trí Thu, khuôn mặt hắn ta hốc hác cùng với đôi mắt vô hồn, Lỗ Việt nghe thấy giọng nói khô khốc từ miệng hắn ta phát ra: “Bảy, bảy trăm điểm...”
Chứng mất trí nhớ của Thạch Hạc đã cho bọn họ biết, những ký ức ngoài ký ức trí tuệ của những người bị cướp đi trong phòng thi sẽ không biến mất hoàn toàn. Từ trong tiềm thức của Vương Trí Thu, hắn vẫn còn nhớ rõ hắn muốn thi được 700 điểm.
Trong trường hợp mất hết trí nhớ trí tuệ thì đây lại càng là sự tra tấn dã man hơn.
Lỗ Việt cởi trói trên người hắn ta ra, “Cậu nghe tôi này, chúng tôi sẽ giúp cậu thi được 700 điểm.”
“Bảy, bảy trăm điểm?” Vương Trí Thu đột nhiên trợn to đôi mắt vấn đục.
Lỗ Việt gật đầu: “Đúng vậy, 700 điểm đó là của cậu thì vẫn sẽ là của cậu.”
Ba người chơi có ký ức và ba người chơi bị mất trí nhớ dẫn theo 25 học sinh lặng lễ bước vào rừng đen vào đêm khuya.
Khi đến gần phòng tối, Vương Trí Thu chợt sững người.
“700 điểm, 700 điểm... Báo quân Hoàng kim đài thượng ý, câu tiếp theo, câu tiếp theo, câu tiếp theo là, là... Đề huề ngọc long vi quân tử[1]! Ha ha ha ha đề huề ngọc long vi quân tử ha ha ha!”
[1] đó là 1 câu thơ cổ thui.
Lỗ Việt kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu, cậu nhớ ra rồi sao?”
Trong ký túc xá nam, Cổ Bà đang đứng dựa vào tường ở cầu thang tầng ba.
Sau 3h30 sáng, ngay cả những học sinh chăm chỉ nhất cũng đã trở về ký túc xá. Bảy người chơi kia cũng đang ở ký túc xá, hai bài thi liên tiếp Khương Minh không thi được 600 điểm liền bị nhà trường đuổi về ký túc xá lầu ba, bất kể ai trong số họ muốn rời khỏi ký túc xá đều phải đi ngang qua Cổ Bà.
Mười ngày nay, bảy người này vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ, lòng người khó dò, không ai có thể đảm bảo sau khi bị từ chối hết lần này đến lần khác liệu lúc bọn họ ra tay thì đám người này có báo cáo với nhà trường hay không.
Trong ngôi trường này có rất nhiều huấn luyện viên kỳ quái và lợi hại, nếu tất cả đều đến phòng tối, lần hành động này chắc chắn sẽ thất bại. Cổ Bà chăm chú lắng nghe bên trong đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên hắn nhíu nhíu mày, đi đến cửa phòng ngủ gần hành lang nhất, đẩy cửa đi vào.
“Không, không thể, không thể nào!”
Bên trong phòng ký túc xá, một chiếc ghế dựa ngã xuống đất, xung quanh là những cây bút vương vãi cùng với một tờ đề toán.
Khương Minh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hoảng sợ lẩm bẩm: “Không thể nào, nhất định là do mình quá mệt mỏi!”
Cổ Bà duỗi tay ra kéo hắn vào toilet, “Chuyện gì đây?”
Giọng hắn lạnh băng, trên ngón tay có vài con kiến đang bò, dần dần làm Khương Minh nhớ đến cảnh Cổ Bà bức cung hắn ở bệnh viện trường.
Khương Minh run lập cập, càng hoảng sợ hơn.
Cổ Bà: “Đừng để tôi nhắc lại lần hai, nói mau!” Khương Minh ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.
Trong toilet không bật đèn, dưới ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn tường bên ngoài, vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng hiện rõ mồn một trên gương mặt của hắn, “Tôi, tôi đột nhiên không thể giải đề được nữa, ký ức của học sinh trong phòng thi số hai chuyển cho tôi trước đó đã biến mất!”
Cổ Bà sửng sốt một chút.
Học sinh cuối cấp Ninh Túc vẫn đang lôi kéo thứ có dạng cây kia trên nóc nhà đợi chờ việc mất trí nhớ, cuối cùng cũng nhìn thấy Lỗ Việt chạy ra từ trong rừng đen.
“Ninh Túc! Không ổn rồi! Có tình huống ngoài ý muốn xảy ra!”
“Bọn họ đã nhớ lại rồi! Ký ức của họ đã quay trở lại! Ký ức của Vương Trí Thu đã quay trở lại!”
Ninh Túc và Ninh Trường Phong đều sửng sốt.
“Là sao nữa? Tại sao ký ức của bọn họ lại quay trở lại?!” Ninh Trường Phong cũng không còn bình tĩnh.
Sau đó, hắn như bừng tỉnh nhìn về phía tay Ninh Túc cùng với cái cây trên nóc nhà.
Trên đôi tay trắng toát của Ninh Túc vẫn còn dính một chút nước dịch đen sì chảy ra từ “cành cây” mà cậu vừa mới kéo đứt.
Ngay khoảnh khắc Ninh Túc kéo đứt những “cành cây” màu đen kia, toàn bộ cái cây trên mái nhà lập tức rung chuyển, như bị ai đó xé đứt dây thần kinh mà trở nên suy yếu đi rất nhiều. Ninh Trường Phong: “Hệ thống ổn định trí nhớ bị cậu kéo đứt, hoặc là bị cậu làm cho vô hiệu hóa, hiện tại rất không ổn định, dưới ý thức mạnh mẽ của những học sinh đó, ký ức đã trở về nguyên chủ?”
“..” Ninh Túc vô tội nhìn “cành cây” đen thùi lùi đã tet ra vài đường trên tay mình.
Hai người lập tức nhận ra điều gì đó, đều đồng loạt nhìn về phía những trái đen trên đó.
Trước kia Quỷ Sinh đã mô tả những loại trái cây mà nó nhìn thấy bằng con mắt của nó, lại kết hợp với những gì sau này nó nghe được từ lãnh đạo nhà trường qua đôi tai nhỏ của nó, họ đều đoán được rằng loại trái cây ngưng tụ từ cái cây trên nóc nhà này chính là ký ức được lưu giữ của nhà trường.
Khi ký ức của 25 học sinh bị dời đi trở về vị trí ban đầu, các loại quả đen này cũng bắt đầu co rút lại, biến mất từng quả một.
“Vc!” Ninh Trường Phong không khỏi chửi thề một tiếng.
Bọn họ tới đây chính là để dời những ký ức này, nếu loại quả này biến mất thì làm sao có thể thi được 600 điểm!
“Tính sao đây?” Ninh Trường Phong hỏi Ninh Túc.
Ninh Túc vẫn còn ở trên nóc nhà, gió đêm tanh tưởi từ mặt hồ thổi tới, uốn cong đám tóc mái mềm mại của cậu.
Với một con mắt đen và một con mắt trong veo, cậu nhìn những học sinh cuối cấp ở cách đó không xa đang mừng như điên, hết khóc lại cười, la hét điên cuồng, đọc thuộc lòng những bài thơ cổ, từ đơn và công thức khi tìm lại được thứ họ đánh mất. Cái cây dưới chân cậu vẫn còn đang rung chuyển, ngày càng có nhiều ký ức trở lại với nơi lẽ ra nó nên ở.
Ký ức là cuộc sống, trong ký ức có chấp niệm, ký ức trí tuệ là chấp niệm sâu sắc nhất với mỗi học sinh cuối cấp, nó là thứ quý giá nhất, quý giá đến mức xứng đáng với tất cả sự bảo vệ, không gì có thể lay chuyển. Một tia sáng ban mai lờ mờ lấp ló nơi chân trời.
Ánh ban mai vào mùa hè đến sớm hơn nhiều so với mùa đông.
“Nếu là như vậy.” Ninh Túc nói, “Thì thôi không bằng chơi khô máu luôn đi.”