Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 142 - C 142

C 142 C 142C 142

chương 142: Tự độ

Editor: Cô Rùa



Không có gì có thể làm người ta điếng người hơn việc khi đang hò hét “em yêu anh” với thần tượng, mà lại có hai đứa nhỏ từ đâu xông tới ôm lấy chân hắn và gọi hắn là ba.

Một từ “ba” tuy nhẹ như lông hồng, song lại có sức hủy diệt hệt một quả bom.

Uỳnh một phát vỡ mộng.

“Vãi lúa!” Người bên cạnh Lăng Tiêu huýt sáo, “Mới hai ngày trước có người nói anh thích đàn ông, đến hôm nay lại có hai bé con rồi, vậy rốt cuộc tên nào đã sinh con cho anh thế? Quá dữ!”

Ninh Túc: “...”

Ninh Túc chỉ nhìn được sườn mặt của Lăng Tiêu, không thấy rõ biểu cảm cụ thể của hắn, lúc này hắn đang cúi đầu săm soi hai đứa nhỏ: “Này chắc tầm ba tuổi nhỉ?”

Hai đứa nhỏ không đáp, chỉ một mực nhìn hắn.

“Ba tuổi cộng thêm mười tháng mang thai, cứ cho là bốn năm đi, bốn năm trước tao còn chưa thành niên mà lại có thể sinh ra được tụi bây thì tao đúng là lợi hại phết.” Ninh Túc: “......”

“Đừng nói khùng nói điên nữa, mau vào phó bản thôi.” Đội trưởng đội Thịt Người nói.

Lăng Tiêu gỡ tay hai đứa nhỏ ra, nhưng ngay khi vừa chạm vào chúng thì hắn hơi khựng người lại, kế đó ngước mắt lên nhìn chúng một cái. Đội của họ chỉ có năm người, đây là con số nhỏ nhất trong mười đội đứng đầu.

Tuy năm người bước vào đại sảnh trò chơi không chiếm bao nhiêu diện tích, nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mạnh mẽ.

Các đội khác cũng lần lượt theo sau họ, sảnh trò chơi nhanh chóng được lấp đầy.

Chín giờ sáng, tất cả người chơi trong và ngoài sảnh đều biến mất, cả căn cứ nháy mắt không còn một bóng người.

[Số hiệu 00-303010 [Tự Độ] lần đầu tiên được mở ra.]

[Dưới những đám mây sắc đỏ là đất nước Tự Độ mà tụi quái vật yêu thích nhất, tại đây có những con quái vật dục vọng ẩn náu ở khắp nơi, mỗi con quái đều được hình thành từ dục vọng và một câu chuyện riêng, người chơi hãy tự mình khám phá và xét xử con quái vật dục vọng đó.]

[Hãy chú ý! Quái vật dục vọng có khả năng cắn nuốt và kích thích ham muốn tương ứng của con người, đồng thời còn rất hung hãn.]

[Nhiệm vụ phó bản: Xét xử và tiêu diệt 10 con quái vật dục vọng. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í]

[Thời gian của phó bản: 30 ngày. ] [Chúc mọi người chơi vui vẻ. 】 Thông báo tiến vào trò chơi này rất giống với chỗ Ninh Túc, ngoại trừ con số 00-303010 khiến người khác phải suy ngẫm kia. Ninh Túc không biết số hiệu ở thế giới này có giống với chỗ cậu hay không. Số hiệu đằng trước phó bản ở thế giới cậu là đại diện cho độ khó của phó bản, còn đằng sau tượng trưng cho số lượng phó bản ở cấp độ này. Ví dụ 2-9101 [Quỷ Súc] là phó bản thứ 9101 của phó bản cấp hai, cũng có thể nói là phó bản được mở lần 9101 trong số các phó bản cấp hai. Nếu cách đánh số hiệu của thế giới này cũng sắp xếp theo cách đó thì “00” có nghĩa là gì? Phó bản cấp một là đơn giản nhất, nghe đồn tỷ lệ sống sót của nó gần như là 90%, thế chẳng phải phó bản này lại càng đơn giản hơn phó bản cấp một hay sao? Trong toàn bộ phó bản, trình độ của người chơi không đồng đầu, nếu nó bình thường thì hẳn sẽ không quá khó hoặc quá dễ, cũng giống như trận đấu cá nhân hay trận đấu cấp guild vậy, độ khó của phó bản chỉ nằm trong khoảng từ cấp bốn đến cấp sáu. Nhìn vào nhiệm vụ phó bản, độ khó của phó bản này rõ ràng có liên quan đến độ thực lực của tụi quái vật dục vọng. Cần phải xét xử và loại bỏ mười quái vật dục vọng, nếu những con quái này không đáng sợ thì độ khó của phó bản sẽ không cao lắm. Nhưng nếu chúng vô cùng mạnh, đã đạt tới ngưỡng Quỷ chủ thì độ khó của phó bản này sẽ vượt quá cấp mười. Ninh Tuc vẫn còn nhớ trước khi Lăng Tiêu đưa cậu tới đây đã từng nói đây là một phó bản rất khó.

Ninh Túc mím môi, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh hiện tại.

Bầu trời được bao phủ bởi những đám mây mỏng như băng gạc đỏ, ánh mặt trời phiếm hồng rơi xuống người qua người lại ở trên đường, mang tới một cảm giác vừa áp lực vừa quỷ dị.

Đặc biệt là khi có người cười, mắt người đó đỏ rực, răng cũng nhuộm thêm một lớp đỏ au.

Trong phó bản này có đến hàng vạn người chơi, thế nhưng Ninh Túc lại chẳng thấy được mấy mống, đương nhiên cũng có thể là do cậu không biết những người chơi khác.

Lúc này cậu đang đứng trước một khu cư xá đổ nát như đã bị phá bỏ, những ô cửa dày đặc trên tầng lầu phủ đầy vết sơn xám xịt, khắp mặt tường đâu đâu cũng có thể thấy vệt nước và khe nứt, còn có không ít rêu xanh.

Ninh Túc vừa ngẩng đầu, một giọt chất lỏng rơi vào khóe mắt cậu.

Cậu nâng tay lên gạt sạch nó, chất lỏng màu đỏ trên đầu ngón tay nhợt nhạt của cậu đặc biệt chói mắt.

Mây trên trời là màu đồ, phần lớn chúng giống như một lớp băng gạc đồ mỏng, ở phía xa xa lại có một hai đám trông như bông hút máu, nhưng đây không phải là mưa đỏ từ những đám mây kia rơi xuống.

Ninh Tuc đi vào trong sân, nhìn một lượt tòa nhà rộng lớn cũ nát này. Tầng một có ít nhất hai mươi hộ gia đình, những dãy cửa sổ nhỏ chen chúc nhau ngột ngạt, hầu hết đều dùng rèm dày để che chắn. Trong rất nhiều cửa sổ nhỏ, có hai cửa sổ ở góc đông nam và một cửa sổ ở giữa là có rèm được mở hé hé ra, phía sau có người đang nhìn cậu qua khe hở, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực.

Ninh Túc lại cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, chính là bộ quần áo cậu mặc lúc vào phó bản, ngoại trừ trong túi có thêm một thẻ chìa khóa và một ít tiền giấy.

Trên thẻ chìa khóa có ghi số phòng của cậu.

Ninh Túc vừa định đi vào thì nhìn thấy một người quen bước ra từ căn phòng bên phải.

Đó chính là cô gái đã nhận ra Thiệu Nhược Dương ở sảnh trò chơi, là cô gái nói cho cậu biết về tên của Lăng Tiêu.

Cô gái cũng nhìn thấy Ninh Túc, vui vẻ chạy tới: “Là cậu!”

Trong phó bản chưa có manh mối kiểu này, việc gặp được người quen là một chuyện rất tốt.

Ninh Túc cũng rất vui vẻ, “Chào cô nha, tôi tên là Ninh Túc.”

Cô gái: “Còn tôi là Đường Tâm, là học sinh từng theo học giáo sư Thiệu.” Đường Tâm cũng có thẻ phòng, bọn họ hẳn là cư dân của tòa cư xá ở thế giới này.

Đường Tâm: “Trông cậu nhỏ hơn tôi rất nhiều, cậu là đàn em đang theo học giáo sư Thiệu hả?”

Ninh Túc: “Tôi 23 rồi.”

Đường Tâm: “... Dạ anh.” Đường Tâm có chút không dám tin mà nhìn cậu mấy lần: “Nhưng, nhìn anh còn trẻ hơn cả Lăng Tiêu luôn á.”

Ninh Túc: “Ảnh bao nhiêu?”

Đường Tâm: “19.”

Ninh Túc: “...”

Quả thực không thể có hai đứa con ba bốn tuổi được.

Ninh Túc: “Không phải em nói ảnh đã vào hơn hai nghìn phó bản sao? Sao có thể... Nhỏ như vậy?”

Đường Tâm: “Ảnh sinh ra và lớn lên ở căn cứ, lúc năm tuổi đã bắt đầu vào phó bản rồi.”

Ninh Túc hơi sững người, lúc ấy cậu nghe Đường Tâm nói Lăng Tiêu bắt đầu vào phó bản từ khi năm tuổi, còn tưởng lúc đó hắn chỉ chơi thử. Trong căn cứ trò chơi của họ, hệ thống quy định chỉ cần trên sáu tuổi là phải vào phó bản, tất nhiên, trước sáu tuổi cũng có thể thử vào phó bản miễn là cá nhân đó muốn.

Cho nên cậu mới nghĩ Lăng Tiêu chỉ thử vào thôi.

Nói cách khác, hắn đã thường xuyên ra vào phó bản kể từ khi năm tuổi. Ninh Túc mím môi nói: “Ảnh thật lợi hại.”

Điều cậu muốn nói không phải là lợi hại, cậu vừa mở miệng thì đã cứng họng, muốn nói cái gì cũng không được, sau đó biến thành hai từ lợi hại này. Đường Tâm lại nói: “Đúng vậy! Lúc ảnh sáu bảy tuổi đã là một con quái vật nhỏ ở căn cứ rồi!”

Đường Tâm không lớn lắm, thậm chí là mới vào căn cứ chưa được bao lâu, vậy mà cô lại biết rất nhiều điều về cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Lăng Tiêu, vừa nhìn đã biết là một fan thâm niên.

Ninh Túc như thuận miệng nói, “Hmm, cái số hiệu của phó bản này...?” “Đúng rồi, em cũng đang định nói đây, phó bản này đánh số 00 là cấp mấy nhỉ? Độ khó là bao nhiêu?” Đường Tâm nói.

Ninh Túc lập tức biết số hiệu phó bản ở đây cũng giống với bọn họ, cách đánh số của phó bản này quả thực có vấn đề.

Ninh Túc: “Độ khó hẳn là có liên quan đến tụi quái vật.”

Đường Tâm: “Trong khu cư xá này có thể có quái vật đó, nhìn u ám như này có vẻ không ổn lắm.”

Ninh Túc gật đầu: “Hệ thống nói thế giới này có rất nhiều quái vật, ở đây có là chuyện bình thường, hẳn là không chỉ có một con.”

Hiện tại bọn họ không có manh mối, trước hết vẫn nên tìm hiểu thế giới quan của phó bản này đã.

Đường Tâm chỉ vào nơi cô vừa đi ra: “Nơi đó giống với khu quản lý của chủ sở hữu lắm anh, anh nhìn thử xem.”

Cách đây rất lâu, toà cư xá này là ký túc xá dành cho nhân viên, hiếm khi có khu quản lý như thế này.

Một người chơi ở nơi cao cấp như Đường Tâm có thể không biết, nhưng cô ấy đã nói như vậy thì chắc sẽ đúng. Khu quản lý nằm dưới một gốc cây rất cổ thụ, nó cao ba tầng, tuy sạch sẽ hơn tòa cư xá một chút nhưng vẫn tồi tàn y như cũ.

Có một cái kệ đứng ở trước cửa, trên đó có một thông báo viết bằng giấy đỏ chữ đen.

Đại khái là nói gần đây có rất nhiều ma quỷ tới lui trong cư xá, một cuộc họp an toàn sẽ được tổ chức ở ngay sân trước cư xá, hy vọng cả chủ sở hữu và người thuê nhà đều sẽ đến tham gia.

Hai người nhìn nhau một cái, đây chính là điều mà bọn họ muốn nghe nhất.

Những người chơi trong toà cư xá này chắc hẳn đều sẽ tới đây, đây là cơ hội tốt để tìm kiếm những người chơi khác.

Cuộc họp an toàn của cư xá diễn ra vào lúc tám giờ tối, vẫn còn ba tiếng nữa, hai người hẹn nhau sẽ tham dự cuộc họp, sau đó từng người lần lượt về phòng kiểm tra trước.

Ninh Tuc đi đến một quán ăn nhỏ đóng cửa một nửa cạnh cư xá, mua ba hộp cơm trưa, kế tiếp lần theo con số ở trên thẻ tìm được phòng của mình ở giữa tầng năm tối tăm, cuối cùng dùng thẻ mở cánh cửa màu gan heo kia ra.

Trong căn phòng tối thui chật hẹp không có phòng khách, có hai chiếc giường được đặt ở đối diện cửa và một phòng vệ sinh nhỏ, ngoài ra không có không gian nào khác.

Khắp căn phòng tràn ngập mùi ẩm mốc, còn có một mùi là lạ rất khó tả. Ninh Túc cho hai đứa nhỏ ra ngoài, Mạn Mạn lần đầu nhìn thấy một căn phòng như vậy, cô bé dáo dác nhìn xung quanh một cách mới lạ, Quỷ Sinh thì tung ta tung tăng đi theo sau. Lúc tiếng cửa mở vang lên cũng là lúc Ninh Tuc mới dời bàn nhỏ đến đầu giường và bày hộp cơm ra, còn hai đứa nhỏ thì đang rửa tay ở trong phòng vệ sinh.

Ninh Túc ngẩng đầu lần theo tiếng động, vừa nhìn thấy người đi vào thì sửng sốt một giây, sau đó lập tức đứng dậy.

Lăng Tiêu 19 tuổi giống như một thanh kiếm sắc bén vậy, sự sắc bén và hung bạo đó của thiếu niên chồng lên trên lưỡi kiếm, đồng thời trong mắt hắn lại có một sự thâm trầm u ám mà ở độ tuổi thiếu niên không nên có.

Cái loại cảm giác u ám đó là thứ mà Ninh Túc đã quá quen, đồng thời còn có một cảm giác thù địch và khinh thường mà Ninh Túc chưa từng cảm nhận được ở Lăng Tiêu, có lẽ đây chính là bản chất khủng bố và tà ác của Lăng Tiêu hắc ám sau này.

Đây là một Lăng Tiêu hoàn chỉnh từ thân thể đến ký ức đã sống cách đây không biết bao nhiêu năm về trước.

Ninh Túc mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp trong trẻo ra chăm chú tò mò nhìn hắn, như đang nhìn xem hai nửa của Lăng Tiêu ghép lại sẽ trông như thế nào trong tương lai.

“Nhìn tới ngây người rồi?”

Cánh cửa nhỏ của căn phòng không quá cao, hắn đứng dưới khung cửa sơn bong tróc, đầu hơi chạm vào xà cửa, trong tay cầm thẻ phòng, dùng đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Ninh Túc, nhưng lại nói một điều gì đó không mấy đứng đắn.

Ninh Túc: “...” Nhìn vẻ mặt có chút do đẫn của Ninh Túc, Lăng Tiêu cười nhẹ, đóng cửa lại nói: “Xin chào, tên là Lăng Tiêu.”

Ninh Túc: “Ninh Túc, là người chơi mới.”

Lăng Tiêu: “Nhìn là biết, trông rất dễ bắt nạt.”

Ninh Túc: “?”

Lăng Tiêu vừa nói vừa mở cửa phòng tắm bên phải, bắt gặp đôi mắt của hai đứa nhỏ trong không gian tối tăm chật hẹp.

Bầu không khí trong ký túc xá im lặng một chập.

Lăng Tiêu: “Đây không phải con trai và con gái tôi sao?”

Quỷ Sinh: “Ò! Đúng zậy!”

Ninh Túc: “...”

Có chịu thôi không.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn khuôn mặt càng lúc càng đơ của Ninh Túc, “Vậy cậu là... Mẹ của con tôi?”

Ninh Túc: “...”

Quỷ Sinh: “Ò! Đúng zậy!”

Ninh Túc: “......”

Ninh Túc vùi đầu ăn cơm. Hai đứa nhỏ cầm đôi đũa dài nhét cơm vào miệng, nhìn Lăng Tiêu bên cạnh.

Lăng Tiêu đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này.

Mạn Mạn hỏi: “Ba, ba có muốn qua đây ăn cơm không? Con ăn rất ít, có thể chia cho ba.”

Ninh Túc không thể tin được đây chính là lời mà một đứa thông minh như Mạn Mạn nói.

Sau đó cậu nhìn thấy Quỷ Sinh lấy đùi gà giấu dưới gầm bàn nhỏ ra đưa cho Lăng Tiêu.

Ninh Túc: “...”

Lăng Tiêu nhìn hai đứa nhỏ không phải người, lại nhìn Ninh Túc: “Người chơi mới, chưa từng vào phó bản, không có đạo cụ kỹ năng trong phó bản.”

Ninh Túc: “Ò.”

Không biết hắn muốn nói cái gì.

Lăng Tiêu: “Vậy nên siêu năng lực của cậu là sinh con à?”

Ninh Túc: “...?”

Lăng Tiêu: “Dân số thế giới bỗng giảm mạnh, siêu năng lực này của cậu hẳn là được quốc gia khen thưởng.”

Ninh Túc: “...” Ninh Tuc giành lấy đùi gà trong tay Quỷ Sinh gặm luôn.

Ninh Túc ăn xong trước hai đứa nhỏ, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì thấy Quỷ Sinh vẫn còn đang chậm rì rì ăn.

“Tao xuống nghe cuộc họp an toàn cái nha, tụi bây ở nhà làm bài tập đi.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Mạn Mạn: “Mẹ đi đi, lát nữa con sẽ kiểm tra bài tập toán của em trai Quỷ Sinh.”

Ninh Tuc đứng một lát, nhìn lướt qua Lăng Tiêu, “Đi thôi.”

Lăng Tiêu hình như chưa nói là sẽ đi: “...”

Đến 7 giờ 30 tối, có thêm 8 người chơi nữa từ cư xá đi xuống.

Ninh Túc và Lăng Tiêu vừa đi ra từ cửa lầu năm thì có một cậu trai từ xa hét lên: “Lăng Tiêu! Tôi ở đây! Ớ?”

Nghe thấy giọng nói này, Ninh Túc lập tức có dự cảm không lành.

Cậu vừa ngẩng đầu lên đã tên đó chỉ vào cậu nói: “Không phải cậu là người ở đại sảnh nói Lăng Tiêu thích đàn ông sao?”

Ninh Túc: “...”

Trong lúc sáu người chơi khác như đang trầm ngâm quan sát thì Ninh Túc đi đến góc tường với cái mặt đơ như cây cơ.

Trước khi bước vào thế giới này, Ninh Túc từng nghĩ tới việc lợi dụng lợi thế biết trước tương lai của mình để tạo dựng một hình tượng hoàn mỹ mạnh mẽ trong lòng Lăng Tiêu.

Het lớp này đến lớp khác, thực sự là “hoàn mỹ”.

Phía trước cư xá có một khoảng sân rộng được hàng rào sắt bao quanh, trong góc có mấy chậu hoa, còn có một bồn hoa đơn sơ, hoa cỏ bên trong đã héo ua vì lâu ngày không có ai chăm sóc.

Thế giới này hẳn là đã vào đầu thu, ban đêm có chút lành lạnh.

Ninh Tuc đứng trong góc không bao lâu thì có một người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh cậu, hai tay khoanh trước ngực, che khuất ánh đèn mờ nhạt trong sân.

Lần lượt có người vác vẻ mặt âu lo đi ra khỏi cư xá, trông họ rất căng thẳng và không ai chú ý đến hai người ở trong góc đang nói gì.

Chỉ có Đường Tâm lúc nào cũng “lơ đãng” nhìn qua.

Lăng Tiêu: “Tung tin đồn tôi thích đàn ông, còn để hai đứa nhỏ làm trò ăn vạ tôi trước mặt toàn thể mọi người như vậy, đừng nói là fan não tàn của tôi nha?”

“Fan não tàn gì cơ?” Ninh Túc trưng mặt đơ nói: “Sao tôi có thể là loại đó được.”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu.

Ninh Túc nghiêm túc nói: “Tôi không phải fan não tàn, tôi là tín đồ thành kính của anh.”

Lăng Tiêu: “...”

Lăng Tiêu im lặng quay đầu đi. Ninh Túc kéo cánh tay hắn, “Anh không tin à?”

Lăng Tiêu: “Tôi tin, tin cậu là tên não tàn đã vậy còn ngu ngốc, một tín đồ thành kính cơ đấy, sao cậu có thể nói ra được vậy hả? Đây không phải thứ gạt người gì hay sao?”

Ninh Túc: “Là anh, anh là Thần Hoa của tôi.”

Những đám mây gạc đỏ trên bầu trời đêm ẩn hiện trong bóng tối, ánh trăng mang theo một lớp đỏ nhạt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, thay vì cảm thấy đáng sợ thì lại có một cảm giác quyến rũ khó tả, đặc biệt là khi nó rơi vào nửa trên quanh mắt của cậu.

Giữa vẻ đẹp kiều diễm ấy, đôi mắt đào đào kia càng trong treo và nghiêm túc hơn rất nhiều.

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở trên mặt cậu hồi lâu rồi mới dời xuống ngực cậu, không mặn không mà nói: “Thần Hoa? Cậu không biết hoa lăng tiêu là từ Thực Thần Hoa chuyển hóa thành sao? Cậu biết Thực Thần Hoa là gì không?”

Khi Lăng Tiêu ngước mắt lên, đôi mắt càng trở nên đen kịt, bóng tối bao trùm bầu trời đêm, hắn nhếch khóe môi lạnh lùng nói: “Thực Thần Hoa, chính là loài hoa ăn thịt thần.”

Ninh Túc sửng sốt.

Đã đến giờ họp, nhưng người xuống sân cũng không nhiều.

Một cô bé và một ông lão bước xuống từ tầng ba.

Ông lão đứng ở phía trước nói: “Tôi gọi mọi người xuống đây là để bàn bạc về vấn đề an toàn, xác định số lượng người trong cư xá của chúng ta.” Cô bé đứng trên bậc đá đếm số người, ông lão tiếp tục nói với mọi người: “Như các bạn đã biết, gần đây bên ngoài không được yên bình cho lắm, trong khu của chúng ta đã có rất nhiều người chết, mới đây lại có người chết ở phòng 307 được phát hiện cách đây vài ngày nên tôi gọi mọi người xuống xác nhận số người, phòng nào có người ở, ở bao nhiêu người, hàng xóm biết lẫn nhau, cũng chăm sóc nhau một chút.”

Có điều chỉ có một số người đi xuống.

Đối với điều này, ông lão chỉ thở dài nói: “Thói đời khó khăn, chúng ta hãy quan tâm tới nhau.”

Ông lão nói: “Tôi vừa nhận được tin tức từ bên ngoài, quỷ quái thích tìm những người có cảm xúc kích động, có ham muốn mạnh mẽ, ngày thường mọi người nên giữ bình tĩnh nhé.”

Có lẽ phần lớn cư dân đều biết điều này, không ít người mang theo sắc mặt vô hồn, cũng có người sau khi nghe được lời nói của ông lão thì lại càng khẩn trương hơn.

Ninh Túc để ý thấy Lăng Tiêu vẫn đang nhìn về một nơi nào đó ở phía trước, cậu lần theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy trong đám người có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh nước biến.

Áo sơ mi được cởi bụng nút, bên trong có một chiếc áo ba lỗ trắng, bên dưới có một chút màu đổ.

Hắn quay đầu nhìn về phía này, trên môi nở một nụ cười kỳ quái, con ngươi ánh lên sắc đỏ.

Có điều gì đó đáng sợ ở phía sau gáy mỗi người vào ban đêm.

Sau khi đếm số người xong, cô gái lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi số phòng của từng người rồi đi đến trước mặt họ, chặn ánh mắt của Ninh Túc. “Phòng của hai anh là số mấy?”

Ninh Túc: “511.”

Tay cầm bút của cô gái cứng đờ, “Phòng 511 mới phát hiện một người chết cách đây hai ngày, không ngờ chủ nhà lại cho hai người thuê.”

Ninh Túc: “...”

Sau khi nhắc nhở bọn họ xong thì cô gái lại bảo họ cẩn thận một chút rồi tiếp tục thống kê những người phía sau.

Lăng Tiêu: “Con trai và con gái chúng ta ở trong phòng chắc sẽ không bị gì đâu nhỉ?”

Ninh Túc: “...”

Lại là con trai con gái anh?

Ninh Túc “ò” một tiếng, “Có hơi lo lo.”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn, “Lo cho ai?”

Ninh Túc: “...”

Bị bắt bài rồi, cậu quả thực không hề lo lắng cho hai đứa nhỏ.

Ông lão lại nói cửa phải đóng kỹ, muốn ra vào thì phải đăng ký thông tin sau đó tan họp.

Những người khác vội vã về phòng, chỉ còn lại người chơi.

Tổng cộng có tám người chơi xuống lầu, không biết có phải là tất cả hay không, sáu nam hai nữ, mỗi phòng hai người. Họ tìm một góc để thảo luận về phó bản.

Đầu tiên là số hiệu của phó bản, ý nghĩa của số “00” chưa thảo luận được, có nghĩa là độ khó của phó bản này không thể xác định.

“Nhìn nhiệm vụ phó bản có vẻ rất đơn giản, không cần giải mã, chỉ cần giết được mười con quái vật là có thể qua ải rồi.” Người lên tiếng là đồng đội thích huýt sáo của Lăng Tiêu, tên là Tần Ô.

“Điều đó cũng chưa chắc, còn phải xem thực lực của quái nữa, chúng ta còn chưa gặp qua con quái nào mà.” Một người chơi khác nói.

“Con số 303010 sau 00 thì sao? Nếu không có cấp độ thì sao số lượng lại nhiều như vậy chứ?” Đường Tâm hỏi.

Lăng Tiêu: “Có lẽ là phó bản thứ 303010 trong số tất cả các bản.”

Cả bọn đều sửng sốt một chút.

“Tôi tính nhẩm sương sương, quả thật có khả năng này.” Tần Ô cảm khái nói: “Thì ra đã mở ra 300 nghìn phó bản rồi à.”

Bàn xong về số hiệu thì chính là tên phó bản.

Tạm thời không bàn được nhiều về tên phó bản, hệ thống thường có khuynh hướng lấy tên phó bản sử dụng cho tên quốc gia nơi họ đang ở. Tiếp theo, là nhiệm vụ của phó bản.

Vừa rồi Tần Ô có nói nhiệm vụ của phó bản nhìn có vẻ đơn giản, không cần giải mã hay gì cả, chỉ cần giết mười quái vật dục vọng là được. Nhưng thật ra không phải vậy. Có một từ đáng để suy ngẫm trong nhiệm vụ phó bản: Xét xử.

“Xét xử này có nghĩa là gì?”

“Hản là yêu cầu chúng ta đánh giá xem con quái vật dục vọng đó có nên bị tiêu diệt hay không?”

“Có điều, hệ thống không đưa ra bất kỳ nhắc nhở hay hướng dẫn nào về hình phạt nếu xét xử sai, chỉ cần chúng ta xét xử rồi loại bỏ mười con quái vật dục vọng thôi, việc này có nghĩa là xét xử hoàn toàn dựa trên ý kiến chủ quan của chúng ta, không quan trọng đúng sai ư?”

“Vậy tại sao phải dùng từ xét xử?”

“Mở rộng ý nghĩa của từ xét xử, ngoài việc phán đoán xem con quái đó có nên bị tiêu diệt hay không, hệ thống cũng đang nhắc nhở chúng ta về sức mạnh của quái, liệu chúng ta có thể chiến đấu chống lại chúng hay không, dù sao hệ thống đã từng cố ý nhắc nhở người chơi là chúng rất hung hãn.”

“Đúng vậy, chúng ta phải nhìn vào thực lực của quái nữa, chỉ cần giết mười con quái là được, nếu gặp phải con quái đặc biệt đáng sợ thì cũng không cần cố chấp làm gì mà hãy tìm con khác.”

“Có lý nha, thực lực của chúng có thể không nhất quán, có một số con thì mạnh đến đáng sợ, nhưng cũng sẽ có một số con dễ đối phó, điều này cũng có thể giải thích tại sao cấp độ phó bản lại là 00?”

Có nhiều người ủng hộ quan điểm này, nhưng Ninh Túc và Lăng Tiêu đều không lên tiếng.

Ít nhất là từ chỗ thực lực của quái vật tương ứng với cấp bậc 00 của phó bản là Ninh Túc không đồng ý. Còn những cái khác nghe có vẻ hợp lý ở một mức độ có thể chấp nhận được.

Tần Ô: “Vậy chỉ có thể chờ quái vật xuất hiện thôi, xem chúng nó như thế nào, lợi hại như thế nào.”

Có vẻ trước mắt chỉ có thể như vậy.

Khi trở về căn phòng nơi từng có người mới chết, hai đứa nhỏ đang nằm trên giường học bài, đầu kề nhau, chỉ thấy ấm áp không có bất kỳ chuyện gì khủng bố.

Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu: “Người đàn ông mắt đỏ vừa rồi tôi nhìn thấy trong sân là quái vật dục vọng sao?”

Đám mây gạc đỏ ở thế giới này có màu đỏ, màu đỏ trong mắt tương ứng với nó, rất đáng nghỉ.

Lăng Tiêu: “Khó nói lắm, tên đó sống ở phòng 610, chúng ta để ý chút là được.”

Mười giờ đêm, toàn bộ cư xá chìm vào im lặng, nếu nhìn từ bên ngoài vào sẽ thấy không còn bao nhiêu cửa sổ sáng đèn nữa.

Hai đứa nhỏ leo lên giường, ngủ ở bên trái Ninh Túc.

Ninh Túc yên lặng nằm nghiêng ở bên cạnh, chú ý động tĩnh bên ngoài. Lăng Tiêu nằm nhắm mắt ở mép giường, không biết đã ngủ hay chưa. Tất cả người chơi đều cho rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó tại một căn phòng nhỏ nào đó trong cư xá, nhưng không có gì xảy ra cả.

Không chỉ đêm đó mà cả hai đêm tiếp theo cũng như vậy. Ba ngày đã trôi qua, một phần mười thời gian trong phó bản cứ vậy mà trôi qua, nhưng họ vẫn chưa gặp một con quái vật dục vọng nào.

Có người chơi bắt đầu sốt ruột.

“Xét cái gì mà xét, lựa cái gì mà lựa, tám người chúng ta phải giết tám mươi con quái vật, đã ba ngày rồi mà chúng ta còn chưa gặp được con nào hết, cười chết.”

“Chúng ta có nên ra ngoài tìm không? Nhiều người vào trò chơi như vậy mà nơi này chỉ có mấy người chúng ta, có lẽ bọn quái chủ yếu không tập trung ở đây chăng?”

“Thế nhưng nơi này cứ là lạ thế nào ấy, có lẽ có quái thật.”

Ngay khi họ đang thảo luận xem có nên ra ngoài tìm quái hay không thì trong cư xá đã xảy ra chuyện.

Đã có người chết.
Bình Luận (0)
Comment