C 143
C 143C 143
chương 143: Tự độ
Editor: Cô Rùa
米
Tối đó bọn họ vẫn còn chưa thống nhất xem có nên rời khỏi cư xá hay không.
Sau khi thảo luận xong, Ninh Túc đi tới cổng sắt gọi đồ ăn khuya.
Cổng lớn của cư xá đã bị ông lão khóa lại, không thể đi ra ngoài.
Đường Tâm nói đây là khu quần lý nhưng dưới tầng một lại là căng tin, ông lão và cô bé sẽ ở bên trong nấu đồ ăn cho mọi người, đồng thời quản lý những việc vặt trong cư xá.
Trong căng tin không có đồ ăn khuya, đến 7h30 tối đã phải đóng cửa rồi, may là mấy tiệm ven đường ở bên ngoài mở rất gần cư xá, chỉ cần gọi một tiếng là ông chủ sẽ ship tới tận nơi.
Ninh Túc hỏi Lăng Tiêu: “Anh muốn ăn cơm hay ăn mì?”
Lăng Tiêu: “Mì.”
Ninh Túc hét về phía ông chủ bên ngoài: “Ông chủ, cho bốn phần mì bò nhiều thịt bò nha!”
Chủ quán thịt bò: “Được được! Cho cậu thêm một miếng bò luôn!” Tần Ô kinh ngạc nói: “Còn có thể xin thêm thịt bò ư? Một phần chỉ có hai miếng, thêm một miếng là nửa tô rồi!”
Chuyện càng đáng kinh ngạc hơn còn ở phía sau, khi ông chủ nhanh chóng giao bốn phần mì tới, “Tổng cộng 24 đồng nhé.”
Ninh Túc nói với Lăng Tiêu: “Chia đôi nha, anh trả 12.”
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua cậu một cái, nói: “Tính toán lẹ đó.”
Nói đoạn, hắn lấy 15 đồng ra đưa cho cậu.
Ninh Túc bảo ông chủ thối lại cho cậu ba đồng.
Không phải suốt ngày cứ nói con trai con gái nhà anh sao, nuôi một đứa là đúng rồi.
Tần Ô nhìn cảnh này đến rớt tròng mắt.
Đây không phải là Lăng Tiêu mà hắn biết, người thậm chí còn không thèm ăn chung với đội của bọn họ.
Hắn mở miệng nói: “Ông chủ, có thể cho tôi thêm xíu thịt bò không?” Ông chủ: “Thêm thịt thì phải đặt trên bốn phần!”
Tần Ô: “...”
Ngay khi họ cầm mì lên lầu, họ chợt nghe thấy tiếng la thất thanh từ trên lầu truyền xuống.
Lúc đó là khoảng mười giờ tối. Mọi người lật đật chạy lên lầu, tiếng kêu thảm thiết ấy phát ra từ tầng sáu, Ninh Túc đưa mì cho hai đứa nhỏ dặn bọn nó ăn trước, sau đó mới vội đi lên.
Khi cậu lên tới nơi thì đã rất nhiều người đã tụ tập ở đây, chỉ chỉ trỏ trỏ người bên trong.
“Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn mà.”
“Oẹ! Tởm vãi!”
“Vãi thật, là thượng mã phong?!”
[thượng mã phong: đột tử khi đang hoặc sau quan hệ]
“Sao ả đàn bà kia vẫn còn chưa dọn ra ngoài đi!”
Ninh Túc nghe đến “thượng mã phong” thì đã biết chuyện gì xảy ra.
Các phòng trong cư xá đều rất nhỏ, phòng ở tầng sáu cũng vậy.
Trong căn phòng bừa bộn, quần áo nam nữ bị vứt bừa bãi ở khắp nơi, đồ lót đổ sậm, đen xanh nằm rải rác trên sàn nhà, thậm chí trên giường và trên tủ cũng đều có.
Cạnh mép giường có một người đàn ông nằm trên đống quần áo, không biết là ai đã đắp cho hắn một chiếc áo sơ mi, vừa đủ để che đi bộ phận quan trọng của hắn, để lộ ra bàn tay phủ đầy gân xanh đỏ.
Trên giường có một người phụ nữ đang ngồi, mái tóc đen dài che nửa tấm lưng trắng nõn.
Cô ngồi đưa lưng về phía họ, hơi nghiêng đầu, trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy đường viền quai hàm của cô. Ngoài cửa có rất nhiều người nhìn vào, phần lớn đều là khinh thường, nhưng cũng có một số lại có dục vọng vấn đục không thể nào giấu được. “Đuổi ả ta ra ngoài đi!”
“Con đĩ này! Mày đã hại chết một mạng người!”
Ông lão ở dưới lầu vội chạy lên, vừa nhìn thấy tình huống bên trong thì thở dài: “Ai tới phụ một tay đi, khiêng cậu ta ra bên ngoài.”
Ninh Túc vừa định tiến lên đã bị Lăng Tiêu giữ cánh tay lại, một người chơi nam khác cùng với ông lão quấn thêm một lớp chăn quanh người chết rồi khiêng hắn ra ngoài.
Khi đi ngang qua cửa, Ninh Túc nhìn thấy khóe miệng của người chết tràn ra nước bọt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười cong cong, trong đôi mắt trợn to kia có một tia ánh sáng đỏ, có thể thấy hắn đang trong cơn phê nên càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị hơn.
Cảm nhận của Ninh Túc là như vậy, nhưng cậu nhìn thấy rất nhiều tên đàn ông sau khi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt chẳng những không tém lại mà còn nóng rực hơn.
Ninh Túc: “.”
Cậu nhìn sang Lăng Tiêu, giây phút cậu vừa ngó Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu cũng quay đầu qua nhìn cậu, hỏi: “Nhìn gì?”
Ninh Túc gãi gãi lỗ tai, quay đầu nhìn về phía ông lão.
Ông lão và một người chơi khác đã khiêng người chết ra bên ngoài. “Chú Lý, chú mau đuổi con ả kia đi!” Một người phụ nữ trung niên đi tới nắm lấy cánh tay ông lão, lớn tiếng nói, “Sao trong cư xá lại giữ con khốn kinh tởm như vậy chứ!”
Ông lão lắc đầu: “Chuyện này cần hai bên phải tự nguyện, không thể trách cô ấy được.”
Người phụ nữ kia rất tức giận, người bên cạnh tiến tới an ủi bà ta: “Bỏ đi, đừng chấp loại phụ nữ này, chúng ta đi thôi.”
Người phụ nữ kia bước ra cửa, nhổ nước bọt vào người đang quay lưng về phía họ: “Phụt! Con đĩ cái!”
Người phụ nữ trong phòng vẫn không hề cử động hay phát ra âm thanh nào, chỉ lộ ra nửa sườn mặt.
Cô ta ngồi trên giường, tấm màn lụa che hờ nửa người, mái tóc đen dày dài rũ đến thắt lưng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đó là một khung cảnh lộn xộn bẩn thỉu, nhưng bờ vai cô ta lại trắng đến lóa mắt.
Những người khác lần lượt rời đi, khi mấy người chơi rời đi, bên trong vẫn còn vài tên đàn ông lưu luyến không muốn đi.
Ninh Túc cấy bước đi rất nhanh.
Tần Ô cười hỏi: “Ninh Túc, sao cậu đi nhanh vậy, mắc cỡ à?”
Ninh Túc: “Mì của tôi nở rồi!”
Tần Ô: “?”
Đúng lúc này hắn như nghe thấy một tiếng cười khẽ, hắn lần theo âm thanh nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ của Lăng Tiêu. Tần Ô: “?”
Là tên này cười sao?
Không phải, mắc gì tên này lại cười?
Tần Ô và bạn cùng phòng Giả Á Hoa đi theo Lăng Tiêu đến phòng của Ninh Túc và Lăng Tiêu, thấy Ninh Tuc đang ngồi trên ghế ăn mì bò. Lăng Tiêu cũng rất tự nhiên cầm mì lên, ngồi xuống ghế bên cạnh ăn. Trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế dựa, bàn nhỏ được đặt cạnh giường, hai bé con ngồi trên giường ăn mì trên bàn nhỏ.
Chỉ có hai chiếc ghế, một cho Ninh Túc, một cho Lăng Tiêu, không có cho khách, cho nên Tần Ô và Giả Á Hoa đành phải đứng ở cửa sổ nhỏ ngó ra bên ngoài, họ trông thấy vài người chơi cũng đi theo ông lão xuống dưới.
Ninh Túc ngẩng đầu nhìn lướt qua hỏi Lăng Tiêu: “Vừa rồi tôi định giúp chú Lý khiêng người đi, sao anh lại giữ tôi lại vậy?”
Lăng Tiêu: “Người chết mang lại xui xẻo, đừng mang xui xẻo về phòng.” Tần Ô: “2”
Đây chính là lời của người đã vào hai nghìn phó bản, bước qua biển máu xác chết sao?
Ninh Túc “Ò” một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Giả Á Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau khi nhìn thấy người đàn ông đã chết được kéo đi thì mới quay lại, hỏi: “Người phụ nữ phòng 612 đó có khi nào là quái vật dục vọng không?” “Không biết nữa, nhưng hẳn là đã có manh mối.” Tần Ô nói: “Tôi còn tưởng về ngoài của quái vật dục vọng rất đáng sợ, chẳng lẽ bọn chúng cũng giống như con người, ẩn nấp trong dòng người sao?”
Lăng Tiêu dày dặn kinh nghiệm nói: “Cũng có thể là chúng tồn tại trong cơ thể hoặc trong lòng người.”
Tần Ô và Giả Á Hoa đều sửng sốt.
Giả Á Hoa: “Vậy chúng ta làm cách nào để tiêu diệt chúng đây?”
Lăng Tiêu: “Nếu nó tồn tại trong cơ thể dưới dạng ký sinh, trong tâm trí dưới dạng trốn tránh và thao túng, thì nó sẽ xuất hiện vào một thời điểm nhất định.”
“Còn có một khả năng nữa.” Lăng Tiêu nói, “Quái vật dục vọng là từ con người biến thành, khi dục vọng của con người đạt đến trình độ nhất định cũng có thể biến thành quái vật.”
Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu một cách mới lạ, trong trò chơi vô hạn của họ, Lăng Tiêu rất hiếm khi tích cực tham gia thảo luận về phó bản như vậy. “Đúng vậy!” Tần Ô bỗng sực nhớ ra: “Cái đêm đầu tiên chúng ta tới đây, chú Lý đã đặc biệt nhắc nhở chúng ta phải giữ bình tĩnh! Tức là muốn nói với chúng ta không được có dục vọng mãnh liệt sao?”
Giả Á Hoa nói: “Vậy thì người phụ nữ ở phòng 612 quả thực rất có khả năng là quái vật dục vọng rồi, vừa nãy tôi nghe người ta nói đây không phải là người đầu tiên “thượng mã phong" ở trên người cô ta, hệ thống nói quái vật là do dục vọng và câu chuyện riêng tạo thành, dục vọng của cô ta chính là dâm dục sao?”
Nếu là như vậy quả thật rất có lý. Tần Ô: “Tôi đột nhiên có một hiểu biết khác đối với từ xét xử kia, có khi nào xét xử này yêu cầu chúng ta tìm ra dục vọng và câu chuyện của quái vật rồi tiêu diệt chúng hay không?”
Giả Á Hoa: “Ê chuẩn nha!”
Tần Ô nhìn về phía Lăng Tiêu, giống như phải Lăng Tiêu thừa nhận thì mới đúng.
Lăng Tiêu: “Cũng không phải là không có lý.”
Tần Ô nắm chặt nắm đấm: “Yesss!”
Ninh Túc: “...”
Ninh Tuc nói với Lăng Tiêu: “Hôm đó tôi ở sảnh trò chơi nói anh thích đàn ông là vì muốn Đường Tâm đu idol có lý trí xíu.”
Ba người đều nhìn về phía cậu, không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, lần trước Tần Ô nhắc tới, không phải khi ấy cậu còn hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống sao?
Ninh Túc chỉ vào Tần Ô nói: “Sau khi cậu ta nghe tôi nói vậy xong, cậu ta đã nói thế không phải cậu ta gặp nguy hiểm rồi sao.”
Lăng Tiêu và Giả Á Hoa đều nhìn về phía Tần Ô với vẻ mặt khác nhau. Giả Á Hoa chép chép miệng: “Không ngờ nha, cậu còn có suy nghĩ như vậy.”
Là người được chú ý nhiều nhất trong căn cứ trò chơi, sự thờ ơ của Lăng Tiêu được tất cả mọi người trong căn cứ thấy rõ như ban ngày, có rất nhiều người thích hắn nhưng hắn chưa bao giờ nhìn ai quá hai lần. Bất kể là nam hay nữ.
Trong căn cứ cũng lời đồn thổi rằng sau khi Lăng Tiêu dung hợp với Thực Thần Hoa, hắn không còn dục vọng kia của con người nữa.
Cũng có người nói, điều này có liên quan đến sự cố lúc nhỏ của hắn, hắn là một con quái vật vô tình không thích người.
Là đồng đội của Lăng Tiêu, Tần Ô lẽ ra phải hiểu hắn hơn họ mới đúng. Cho nên Giả Á Hoa nhìn Tần Ô với vẻ một lời khó nói hết.
Lăng Tiêu liếc Tần Ô một cái: “Có phải chứng hoang tưởng là do quá tự tin tạo thành không?”
Tần Ô: “...”
Sau khi hòa nhau một ván, Ninh Túc mới cảm thấy hài lòng, không thể chỉ có mình cậu xấu hổ được, “Tôi vẫn không hiểu nguy hiểm ở đây là nguy hiểm như thế nào, có thể nói rõ cho tôi một chút không?”
Tần Ô: “Cáo từ!”
Lúc hai người cùng đi ra ngoài, Giả Á Hoa còn đang hỏi Tần Ô: “Vậy tôi ở chung phòng với cậu sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Tần Ô càng đi nhanh hơn.
Ninh Túc cảm thấy thật hả hê, quả nhiên xấu hổ là phải nên san sẻ.
Sau khi hai người kia rời đi, bọn họ đã ăn gần xong bữa khuya, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm. Sau khi đèn tắt, Ninh Túc xoay người đối mặt với Lăng Tiêu: “Anh nói xem, đêm nay có gì xảy ra không?”
Lăng Tiêu: “Có lẽ có.”
Lúc đầu, mọi người đều tương đối lạc quan về việc tiêu diệt mười con quái vật dục vọng, tuy nhiên đã ba ngày trôi qua, thời gian phó bản đã trôi qua một phần mười nhưng vẫn chưa phát hiện được một con quái vật nào, đã có không ít người chơi thấy lo lắng.
Muốn tìm được một người giống quái vật không phải dễ, có lẽ nhiều người chơi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Dù thế nào đi nữa, hệ thống cũng chỉ bảo tiêu diệt mười con quái vật dục vọng, đây là điều kiện cứng ngắc và rõ ràng để vượt ải, không có gợi ý nào về việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu giết nhầm quái vật.
Con quái vật xuất hiện sau ba ngày này là một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, nếu có người chơi muốn xuống tay thì chắc chắn sẽ không để lỡ nó.
Mười một giờ đêm, màn đêm tối tắm và tĩnh lặng.
Ninh Túc mượn ánh sáng yếu ớt từ rèm cửa rọi vào nhìn sườn mặt mơ hồ của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nằm ngửa trên giường, trong ánh sáng lờ mờ không rõ, đường nét khuôn mặt hắn trở thành tiêu điểm trong tầm mắt cậu, nhìn từ góc độ này, sống mũi của hắn trông rất cao, dưới mũi cao thẳng, môi rất mỏng.
Ninh Túc chợt nhớ tới trước khi bước vào thế giới này, Lăng Tiêu đã cắn một cái lên môi cậu. Ngay khi Ninh Túc nhận ra thì ngón tay của cậu đã chạm vào chỗ bị cắn.
Cùng lúc đó, cậu phát hiện Lăng Tiêu cũng đang nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen xuyên thấu qua màn đêm, nhìn cậu dùng ngón tay đè lên môi.
Ninh Tuc điếng người rồi.
Lăng Tiêu nhìn hơn mười giây rồi thu hồi tầm mắt.
Giống như chưa từng nhìn thấy cái gì, cả hai đều nhắm mắt lại hệt như đang ngủ.
Có tiếng bước chân đi lên lầu, đèn trong tất cả các phòng ở cư xá đều đã tắt, nhưng không phải ai cũng đang ngủ.
Rạng sáng hôm sau, người ta lại tìm thấy một người đã chết khác ở trong cư xá.
Vẫn ở phòng của người phụ nữ 612 kia.
Người chết là một người chơi nam.
Ninh Túc vừa đi ra khỏi cửa đã nghe thấy trong sân có người chỉ vào thi thể kia nghị luận sôi nổi, đại khái chia làm hai nhóm.
“Hôm qua nhìn cậu ta trông có vẻ đứng đắn, không ngờ đến nửa đêm lại bò lên giường của ả kia.”
“Không phải chứ, cậu ta yếu dữ, mới có một lần đã chết rồi?”
“Có thể là do khẩn trương chăng?” Khi mấy tên đàn ông kia bàn tán, trong lời nói của họ thể hiện rõ sự ganh ti và xúc phạm.
“Đáng đời!”
“Mới vừa dọn đến đã chạy đi tìm con ả kia, rốt cuộc là thèm gái đến cỡ nào!”
“Loại đàn ông này nên chết sạch đi!”
Có vài cô trung niên đứng ở bên kia giận dữ chửi bới.
Ninh Túc đi tới chỗ người chơi.
Giả Á Hoa đang hỏi bạn cùng phòng với người chơi đã chết: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cậu ta lại chết thế?”
Người chơi đã chết tên là Lý Minh, bạn cùng phòng của hắn tên là Hàn Lương.
Lúc này Hàn Lương rất hoảng loạn: “Tôi cũng không biết nữa, hôm qua sau khi tôi về phòng, anh ấy nói là muốn đi xem thử cô gái kia có phải quái vật dục vọng không, còn tôi thì muốn từ từ quan sát thêm, lúc tôi ngủ anh ta vẫn còn đó, nhưng đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện anh ta đã không còn ở trong phòng nữa, sau đó tôi lật đật đi tìm, kế đó...”
Hắn chỉ vào thi thể của Lý Minh.
Chẳng trách những người đó lại nói vậy, Lý Minh trần truồng giống với tên đàn ông đã chết đêm qua, cũng chỉ dùng một tấm khăn trải giường bẩn thỉu bao bọc lại, bàn tay nổi lên gân đỏ, khóe môi nhếch lên một nụ Cười.
Đường Tâm nói: “Đêm qua Lý Minh cùng người phụ nữ kia... Thật sao?” “Sao lại không thật?” Cô gái đứng cạnh Đường Tâm tỏ về chuyện này là điều hết sức hiển nhiên.
Ninh Túc nhìn cô gái đó một cái.
Cô gái đó là bạn cùng phòng của Đường Tâm, tên là Phí Tuyết Ánh, cô ấy sở hữu mái tóc đen dài hơi xoăn cùng với một khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, trông chỉ như mới ngoài đôi mươi.
“Hệ thống đã nhắc nhở, quái vật dục vọng có năng lực kích thích ham muốn tương ứng của con người.” Giả Á Hoa nói.
Ý của hắn đã quá rõ ràng.
Trừ khi bị lãnh cảm, nếu không thì ai cũng có ham muốn kia, cho dù lúc đầu Lý Minh không có ý nghĩ đó, nhưng khi bị quái vật dục vọng thôi thúc ra thì có thể sẽ bị như thế này.
Cách nói này được hầu hết người chơi tán thành, mọi người đều vô thức coi người phụ nữ ở phòng 612 là quái vật dục vọng, cũng nhận định rằng cô ta liên quan đến dâm dục.
Giả Á Hoa: “Đừng đánh giá thấp quái vật dục vọng.”
Người chơi đầu tiên chết trong thầm lặng mang lại cho tất cả người chơi một sự răn đe, tất cả những người đang sốt ruột đều bị bình tĩnh lại.
Thi thể của Lý Minh nhanh chóng được xe hỏa táng do chú Lý gọi tới đưa đi.
Người trong sân cũng lần lượt giải tán.
Ninh Túc dẫn hai đứa nhỏ tới căng tin ăn sáng. Bữa sáng trong căng tin chỉ có bánh bao hấp, màn thầu, bánh quẩy, trứng gà, sữa đậu nành và cháo, đối với Ninh Túc đã đủ rồi, cậu thậm chí còn không đành lòng mua trứng gà.
Khi vào phó bản, trong túi cậu chỉ có đủ tiền để ăn no nhưng cậu còn phải nuôi hai đứa con nhỏ nữa nên rất là khó khăn.
Ninh Túc nhìn quả trứng một hồi lâu rồi bỏ đi.
Cậu mua bánh bao và cháo xong thì quay lại, đưa cho hai đứa nhỏ đang chờ mình mỗi đứa một bát cháo và một cái bánh bao, cậu cũng một phần như vậy.
Có người đặt ba quả trứng lên bàn, còn có mấy cái bánh bao nữa.
Căn tin yên tĩnh vài giây rồi đột nhiên trở nên xôn xao.
“Một đêm đã có hai người đàn ông chết trên giường ả, sao ả còn có can đảm tới căng tin ăn chứ?”
“Thấy ả là tao ăn không vô nữa.”
“Tom chết đi được, té lẹ thôi!”
Đầu tiên Ninh Túc nhìn thấy mái tóc đen xoăn và cổ tay gầy trước, sau đó cậu chậm chậm ngẩng đầu, bắt gặp một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Cô ta ngồi đối diện Ninh Túc, bóc một nửa trái trứng gà đưa tới miệng Ninh Túc: “Ăn đi, cậu còn nhỏ, cần phải bồi bổ.”
Đôi mắt phượng quyến rũ của cô ta tràn đầy sự chờ đợi tha thiết, không chớp mắt nhìn Ninh Túc. Ninh Túc sửng sốt một chút, há miệng cắn một cái.
Cô ta bỗng nhiên có chút kích động, bóc trứng gà cho vào bát cháo của Ninh Túc, sau đó đặt hai quả trứng còn lại vào tay hai đứa nhỏ: “Ăn đi.” Hai đứa nhỏ đồng thời nói: “Tụi con cảm ơn ạ.”
Người phụ nữ lại đẩy bánh bao đến cho họ, có hơi lo lắng nói: “Phải, phải ăn no nha, nếu không đủ thì cứ nói với tôi, tôi sống ở phòng 612.” Nói xong cô ta cũng không rời đi mà chỉ nhìn chòng chọc họ.
Một lớn hai nhỏ cứ vậy bị cô ta nhìn cho đến khi ăn xong, lúc này cô ta mới miễn cưỡng rời đi.
Cô ta vừa rời đi, người chơi lập tức vây quanh cậu.
Tần Ô khiếp hãi nói, “Có phải cậu lọt vào tầm ngắm của cô ta rồi không!”
“...” Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu đang đứng im lặng bên cạnh, nói: “Không phải đâu.”
Tần Ô có chút không tin, “Này chú em, cậu phải cẩn thận nha, cô ta chẳng những chủ động nói chuyện với cậu còn mua bánh bao và trứng cho cậu ăn, chắc chắn không phải tự dưng ban phát lòng tốt đâu!”
Hàn Lương: “Cậu có cảm giác gì không, có phải cổ đáng sợ lắm đúng không?”
Ninh Túc: “...”
Cậu có thể có cảm giác gì chứ. Tối qua Lý Minh chết ở phòng 612, những người chơi khác đều có một lớp filter kinh dị đối với phụ nữ ở phòng 612, song lại tò mò không thôi, lúc này sôi nổi nhìn cậu, muốn biết điều gì đó từ miệng cậu.
Ninh Túc: “Cô ấy khá dịu dàng.”
Ninh Túc cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn cậu không giống như những gì họ tưởng tượng.
Tần Ô: “Toang toang toang, cậu ta bị quái vật dục vọng mê hoặc rồi!” Ninh Túc: “...”
Giả Á Hoa nói: “Đã là ngày thứ tư rồi, chúng ta không thể đợi thêm được nữa.”
Đường Tâm nói: “Hay là tối nay để tôi và Phí Tuyết Ánh đi thử xem thế nào.”
Bọn họ cho rằng người phụ nữ ở 612 là quái vật dục vọng, dục vọng là dâm dục, đã có hai người đàn ông chết trên giường cô ta, cho nên người chơi nữ đến đó có lẽ sẽ an toàn hơn.
Phí Tuyết Ánh gật đầu, “Được.”
Tần Ô: “OK, vậy hai người đi thử xem, bọn tôi sẽ ở xung quanh bảo vệ cho hai người, nếu trong hai người có ai có thể giết được cô ta thì xem như đó là quái của người đó.”
Căng tin mở cửa từ 6h30 đến 8h30, họ chỉ nói được vài câu thì cô bé hay đi cùng ông lão đã bắt đầu đuổi người.
Ninh Tuc thu dọn rác trên bàn ném vào thùng rác, bánh bao mà người phụ nữ kia cho họ vẫn còn chưa ăn hết, Ninh Túc hỏi xin chú Lý một cái túi, định bụng mang về phòng.
Ông lão nhìn bánh bao trên đĩa của Ninh Túc, thở dài, đưa cho cậu một túi giấy.
Đêm qua có người yêu cầu ông ta đuổi người phụ nữ phòng 612 ra ngoài, ông ta nói chuyện này là hai bên tự nguyện, không thể trách cô gái kia.
Ninh Túc rất có cảm tình với ông lão này, rõ ràng ông ta là người biết rất nhiều chuyện, cho nên Ninh Túc nói với ông ta: “Chú Lý, đây là bánh bao do chị ở phòng 612 cho cháu, cháu cảm thấy chị ấy không giống với những gì mà họ nói.”
Ông lão: “Xem ra cậu vẫn còn lương tâm đấy.”
“Có điều cậu cũng nên cẩn thận chút.” Nói xong câu đó ông lão lại thở dài, giọng nói già nua tràn ngập tang thương.
Những người trung niên ở cư xá này gọi ông là chú Lý, nên họ cũng học theo gọi ông là chú Lý, nhưng thực ra ông ta đã già lắm rồi, tóc tai đều đã bạc hết trơn.
Có lẽ ông ta đã ở đây từ khi cư xá đổ nát này mới được xây dựng, chứng kiến sự đổ nát của cư xá, biết tất cả những câu chuyện trong cư xá. Nhưng lúc này ông ta lại không muốn nói gì thêm: “Đi thôi, sắp đóng cửa rồi.”
Ninh Túc đành phải rời đi.
Căn phòng quá nhỏ không đủ chỗ cho chín người chơi bọn họ, họ đang bàn bạc cho lần hành động tối nay dưới gốc cây đa già ở trong sân. Tần Ô: “Tại sao không thể đi ban ngày?”
Đường Tâm: “Không phải ban ngày chúng ta đã gặp qua cô ta rồi sao, cô ta vẫn là người bình thường mà.”
Tối qua họ cũng đã nhìn thấy cô ta, nhưng họ chỉ thấy cô ta trong ánh sáng lờ mờ.
Đường Tâm: “Nếu cô ta là người bình thường thì chúng ta có nên tấn công nữa không?”
“Hệ thống không đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào về hình phạt cho hành vi giết nhầm người.”
Người nói là một người chơi nam, hắn mặc đồ thể thao trong thời tiết đầu thu, trên cánh tay cơ bắp có một hình xăm chiếc rìu màu đỏ.
Quả thực là như vậy.
Đã là ngày thứ tư, nếu bọn họ cứ lo trước lo sau như vậy, cứ kéo dài ì ạch mãi thì có lẽ sẽ không kịp hoàn thành nhiệm vụ.
Vẫn phải thử một lần.
Phí Tuyết Ánh: “Bọn tôi hiểu rồi.”
Bọn họ thống nhất lúc mười giờ sẽ hành động, hai người chơi nữ sẽ xông lên trước, còn những người chơi khác sẽ ở xung quanh yểm trợ họ. Nhưng thật không may, khi bọn họ tới nơi, trong phòng lại vang lên âm thanh ái muội mà mãnh liệt, một nửa người chơi có chút cứng đờ, nửa còn lại thì rất bình tĩnh. Ninh Tuc và Lăng Tiêu trốn ở phòng trống bên cạnh, cậu khó hiểu nói: “Rõ ràng đã có vài người chết ở bên trong, nhưng tại sao đến nửa đêm vẫn có đàn ông chạy tới đây vậy, chẳng lẽ... Cái kia quan trọng hơn cả mạng sống hay sao?”
Không chỉ có một tên chạy tới phòng 612 mà còn có hai tên nữa cũng chạy tới phòng 611 trống bên cạnh để nghe lén.
Lúc vừa bước vào phòng, bọn họ liền chạm mắt nhau, hai tên im lặng nở nụ cười như đã hiểu, cũng thân thiện mà nhường cho nhau nửa mặt tường.
Trong bóng tối, Lăng Tiêu liếc cậu một cái: “Tấm chiếu chưa trải thì không có quyền lên tiếng.”
Ninh Túc: “...”
Một dây leo lăng tiêu đục xuyên qua bức tường mốc meo.
Không nghe thấy cậu đáp, Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt có hơi bất mãn của cậu, hỏi: “Bộ tôi nói sai hả? Cậu có quyền lên tiếng à?” Ninh Túc: “...”
“Vậy anh có quyền lên tiếng chắc?”
Lăng Tiêu: “Con tôi đều đã lớn như vậy, cậu nói xem tôi có quyền lên tiếng không?”
Ninh Túc: “...?”
Dây leo lăng tiêu khoét một lỗ trên tường, Ninh Túc ngó đầu vào thì bị Lăng Tiêu kéo ra. Ninh Túc đang định nói gì thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giả Á Hoa từ bên ngoài truyền đến: “Đây có thể là cơ hội tốt, chúng ta đã biết hai người kia đều chết trên giường của cô ta, có lẽ lúc này cô ta sẽ lộ nguyên hình.”
Đêm qua họ đã thảo luận trong phòng rằng con quái vật dục vọng có thể ở trong cơ thể con người, hoặc cũng có thể do con người biến thành, nó sẽ xuất hiện hoặc trở thành quái vật vào một thời điểm nhất định. Nấu người phụ nữ phòng 612 là quái vật dục vọng, ham muốn của cô ta là dâm dục như bọn họ đã suy đoán, thì đây chính là thời điểm sẽ dễ bộc lộ ra ngoài nhất.
Đường Tâm và Phí Tuyết Ánh nghe vậy, lập tức đá bay cửa xông vào không chút do dự.
Lăng Tiêu thông qua cái lỗ do dây leo đục ra nhìn tình huống ở bên trong.
Ninh Túc: “?”
Cậu duỗi ngón tay ra tự chọc cho mình một cái lỗ, khi cậu định nhìn vào lại bị Lăng Tiêu túm cổ áo kéo ra lần hai.
“Đừng nhìn.” Hắn nhỏ giọng nói.
Ninh Túc giương mắt nhìn hắn, “Tại sao?”
Lăng Tiêu còn chưa kịp nói thì bên ngoài đã vang lên tiếng thét, hai người quay lại thì thấy một người đàn ông cởi trần kéo quần nhanh chóng bỏ chạy.
Lúc này Lăng Tiêu không ngăn cản Ninh Túc nữa, hai người lập tức chạy ra ngoài, đi đến cửa phòng 612. Sắc mặt của Đường Tâm và Phí Tuyết Ánh vô cùng khó coi.
Vũ khí của Phí Tuyết Ánh là một chiếc roi, trên ngọn roi quấn lấy một cái đầu người.
Trên đầu người có một mái tóc đen dày, rõ ràng là đầu của người phụ nữ phòng 612.
Phí Tuyết Ánh nghe người đàn ông có hình xăm nói, mặc kệ người phụ nữ phòng 612 có hình dáng øì thì cứ dứt khoát ra tay với cô ta.
Tuy nhiên người phụ nữ ngồi trên giường quay lưng về phía họ vẫn giống như tối qua, đầu cô ta vẫn còn nguyên Xi không sứt me ở trên người.
Cũng giống như tối qua, cô ta hơi nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường viền quai hàm lờ mờ của cô ta.
Cái đầu trên ngọn roi rơi xuống đất nảy lên hai cái như một quả bóng cao su rồi biến thành một cái đầu trẻ con.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Túc: Có đôi khi tui có cảm thấy mình như bị ghẹo á.